Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 16 - Chương 464: Lấy mạng đổi mạng
[Lấy mạng đổi mạng]
Mọi người tập trung trong thư phòng của Bao đại nhân. Ban đầu mọi người chia ba nhóm cùng nhau hành động, manh mối thu được cũng khác nhau. Bên cạnh đó bọn Tiểu Tứ Tử vốn rất rảnh rỗi mà đi ăn cơm, thế nhưng cũng thu được những tin tức kinh tâm động phách, cũng coi như là đầu mối thứ tư rồi.
Chuyện xảy ra trong Dị Mính Các chắc chắn là nhằm vào Triệu Phổ. Là cục cưng được Triệu Phổ yêu chiều nhất, nghe được có người ngang nhiên muốn hại Cửu Cửu của mình, Tiểu Tứ Tử sao có thể để yên được chứ? Sau khi trở về, Tiểu Tứ Tử lượn một vòng quanh phủ Khai Phong, trước tiên tìm cha bé, rồi cả Âu Dương Thiếu Chinh, Trâu Lương, Long Kiều Quảng, Bao đại nhân, Nam Cung Kỷ… gặp ai bé cũng kể lại chuyện ở quán trà một lần cả. Tiểu Lương Tử ở bên cạnh lại còn thêm mắm thêm muối, La Oanh mồm mép nhanh nhạy nói lại tỉ mỉ rành mạch những gì mà Tiểu Tứ Tử chưa thể nói hết nữa. Cho nên… chỉ đến chợp tối, tất cả những người quan tâm đến Triệu Phổ đều biết rõ chuyện này rồi.
Âu Dương Thiếu Chinh đạp lật ngược cả một chiếc băng ghế đá trong sân, đang muốn đến xử tên Trưởng Tôn Khải kia một trận thì bị Trâu Lương ngăn cản, bảo hắn không cần phải gấp, bây giờ có một người hành động còn hiệu quả hơn chúng ta nhiều.
Đúng như Trâu Lương dự đoán, trong hoàng cung lúc này, Triệu Trinh vừa mới nghe Nam Cung Kỷ nói xong thì giận đến độ muốn lật luôn cả long án rồi. “Dám phỉ báng Cửu thúc, làm nhiễu loạn lòng quân để bôi nhọ chiến công của hắn sao?! Tên phá gia chi tử đó của Trưởng Tôn Khải đúng là không thể tiến bộ nổi, thượng bất chính hạ tắc loạn, thành công thì ít mà thất bại thì quá nhiều!”
Nam Cung Kỷ vội gật đầu với Trần công công ở ngoài cửa một cái, lão công công lắc đầu, đi bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị cho Hoàng thượng chút trà lạnh… Hoàng thượng lại thượng hỏa mất rồi.
Triệu Trinh bảo Nam Cung Kỷ đi điều tra xem gần đây Trưởng Tôn Khải kia định giở trò gì, thường xuyên qua lại với ai, còn cả… bắt hai tên thuyết thư lừa gạt kia tới đây!
Triệu Trinh nổi giận đùng đùng trở lại hậu cung, định ôm Hương Hương để tinh thần thoải mái lên một chút thì lại thấy Bàng phi ngồi trong sân thở ngắn than dài, tiểu Hương Hương lại đang đứng cạnh mẫu thân mình, bàn tay nhỏ bé đang bóp vai cho mẫu thân.
Triệu Trinh khó hiểu, hỏi nha hoàn thân tín của Bàng phi đang bưng trà lạnh đi từ ngoài cửa viện vào. Nha hoàn bất đắc dĩ, bẩm nhỏ với Triệu Trinh: “Là vì Tiểu Hầu gia ạ, nghe nói lại bị người đuổi giết, suýt nữa mất mạng rồi.”
Triệu Trinh cấm ngữ luôn, lại nữa à? Bàng Dục phạm phải kỵ húy gì à? Sao chuyện xui xẻo nào cũng có phần của hắn thế? Triệu Trinh đi vào trong viện, ngồi than ngắn thở dài với thê tử nhà mình.
Tiểu Hương Hương đứng giữa song thân, vừa bóp vai cho mẫu thân lại quay qua bóp vai cho phụ thân, quay qua quay lại chóng cả mặt.
***
Tạm thời không đề cập đến cặp phu thê đang phát hỏa trong cung kia, lại nói đến mọi người đang ở trong thư phòng ở phủ Khai Phong bên này.
Mọi người mang đầu mối mình thu thập được nói qua, lại trò chuyện với Thạch Kim một chút, thực ra chủ yếu vẫn là mấy vị đương gia của đảo Hãm Không hỏi Thạch Kim về chuyện của đảo Ác Hồ, còn hỏi cực kỳ tỉ mỉ nữa.
Chờ sau khi mọi người nói chuyện xong, Bao đại nhân mới hỏi Triệu Phổ: “Vương gia từng nghe qua về đảo Thú Giáp chưa?”
Triệu Phổ cau mày. “Quen tai lắm…”
“Trận chiến ở thung lũng Thảo Vĩ không có liên quan gì đến trận pháp Thú Giáp chứ?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Phổ nhướng mày. “Đương nhiên rồi.”
Mọi người yên tâm.
“Chẳng phải việc tận dụng địa hình của thung lũng giữa hai ngọn núi là chiến thuật rất bình thường à? Tại sao lại gọi là trận pháp được?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Một loại trong kỳ môn độn giáp ư?” Hình như Âu Dương cũng không biết. “Chẳng qua cũng chỉ là bố trí chút cơ quan mai phục, sao phải nói nó tà ma thế chứ?”
“Tà trận khác với kỳ môn độn giáp.” Công Tôn phất tay áo. “Một số sách vở cũng ghi chép lại về chuyện của Tà trận, ta từng đọc qua rồi. Tà trận vốn không dùng cho việc đánh giặc, đó chỉ là một loại trận pháp trong vu thuật mà thôi. Việc bày trận cũng không dùng các thủ pháp chiến thuật và thiết đặt cơ quan mà chủ yếu sử dụng các loại chú văn và một số phương pháp tà quái.”
“Vậy trận Thú Giáp rốt cuộc là cái gì?” Triệu Phổ nói.
“Trận Thú Giáp đúng là một trong bốn loại trận pháp tà ác nhất, nhưng mà những gì Trưởng Tôn Khải nói cũng chỉ đúng có một nửa.” Công Tôn nói. “Ý nghĩa chân chính của trận Thú Giáp chính là vây đối tượng mình muốn hại vào trong cái bẫy mình đã bố trí sẵn, đơn giản vậy thôi.”
Tất cả mọi người đều nhìn Công Tôn, kháng nghị – Nói tỉ mỉ chút coi.
“Kẹp thú là một loại bẫy thú hung ác nhất.” Công Tôn kiên nhẫn giải thích. “Một khi dã thú bị kẹp lại rồi, nhẹ thì chỉ bị gãy chân, nặng thì mất mạng. Kẹp thú đa phần đều được đặt ở một nơi bí mật, vị trí tốt nhất để đặt kẹp thú chính là ở đầu lối ra bên kia, như vậy thì tỷ lệ con mồi bị dính bẫy sẽ cao hơn. Tuy nhiên cho dù có đặt bẫy khá thế nào thì cũng cần dã thú trúng bẫy mới được! Động vật cũng giống như con người, biết rút kinh nghiệm nên thường sẽ không tiếp tục trúng bẫy! Lúc này, cần phải dùng tà thuật để mê hoặc đối phương, khiến đối phương mơ mơ màng màng mà đạp phải bẫy, phương pháp này mới chính là trận pháp Thú Giáp!”
Mọi người hiểu rõ, thì ra là một loại vu thuật.
“Thật sự có thể dùng vu thuật để mê hoặc người khác sao?” Triển Chiêu tò mò. “Hay là một loại nào đó của thuật Nhiếp Hồn?”
Công Tôn lắc đầu, hắn cũng không rõ ràng cho lắm.
“Nhắc tới mới nhớ.” Triệu Phổ gác một tay lên bàn, lắc lắc Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi hắn, lầm bầm nói: “Rất lâu trước đây ta từng xem một số binh thư, cũng thấy có một số chiến dịch thắng lợi rất khó hiểu.”
Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ.
“Là một số binh thứ trước đây ta từng xem, ghi chép về một số chiến dịch ở gần một trăm năm trước hoặc lâu hơn nữa.” Triệu Phổ nói. “Phương pháp phục kích hoặc bao vây tấn công rất hay được dùng, nhưng điều kỳ quái chính là có một số trận chiến thắng lợi rất khó hiểu, tướng lĩnh đối phương chẳng khác nào trúng tà thuật ấy, hoàn toàn chẳng cần cân nhắc đến hậu quả mà dẫn binh của mình chạy vào bẫy. Điều đáng nói là họ cũng không phải là những tướng lĩnh ngu ngốc, đều có những trận thắng cực kỳ đẹp. Vậy mà trong các trận chiến đó, họ cứ như bị ma dẫn lối quỷ đưa đường vậy, chẳng có tí sáng suốt nào, cứ như trúng tà.”
Hai tay Âu Dương chống cằm, tựa vào cạnh bàn gật đầu. “Ừ, khi nhỏ lúc nghe nghe phụ thân ta dạy binh pháp, chúng ta đã từng hỏi sao những vị tướng đó lại đột nhiên ngu ngốc như vậy nữa.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong thì hỏi Nhị ca nhà mình: “Nhị ca, đảo Thú Giáp cũng giống như trận Thú Giáp ạ?”
Hàn Chương cau mày, hình như cũng đang bị vấn đề này quấy nhiễu. “Cứ cảm thấy không giống nhưng hình như cũng có chút liên quan.”
Mọi người cùng nhau quan sát Hàn Nhị gia, xem ra lại được nghe kể chuyện rồi đây.
Tiểu Tứ Tử thì bò từ chân này sang chân kia của Triệu Phổ, Triệu Phổ tiếp tục lắc chân cho Tiểu Tứ Tử chơi. Lúc này trông Tiểu Tứ Tử chẳng khác nào cưỡi ngựa, nhấp nha nhấp nhổm lúc ẩn lúc hiện, Yêu Yêu ở bên cạnh bé cũng tò mò nhìn theo, tròng mắt lắc tới lắc lui, quay vòng vòng theo Tiểu Tứ Tử.
“Đảo Thú Giáp cũng là một truyền thuyết.” Hàn Chương nói: “Vào thời Mạt Đường, có một nhóm hải tặc cực kỳ hung mãnh, nhân số hơn vạn người, thuyền bè hơn ngàn chiếc, lại vô cùng tàn ác khiến cho cả vùng duyên hải đều không được yên ổn.”
Mọi người suy nghĩ một chút, hình như cũng có một thời kỳ như thế thật.
“Lúc đó Hoàng đế phái đại quân đi bình hải tặc, muốn bắt gọn bọn chúng, chẳng ngờ vì đại quân không giỏi thủy chiến mà thất bại nặng nề.” Hàn Chương kể tiếp. “Lúc đó vu thuật rất thịnh hành, có người tiến cử một vu sư cho Hoàng đế, vu sư đó chỉ sống trong núi không hay ra ngoài nên cực kỳ thần bí. Hoàng đế phái Đại tướng thống lĩnh thủy quan đến xin hắn chỉ dạy, vu sư kia đã dạy cho vị đại tướng đó một phương pháp có thể bắt gọn tất cả hải tặc!”
Triệu Phổ rất hứng thú. “Thần kỳ như vậy sao?”
Hàn Chương gật đầu. “Vu sư kia nói cho Tướng lĩnh thủy quân biết, trên biển có một hòn đảo tên gọi đảo Thú Giáp, cả hòn đảo ấy bị chia làm hai, ở giữa có một thung lũng rất dài, lúc thủy triều lên có thể dong thuyền qua đó, nhưng khi thủy triều rút thì thuyền bè sẽ bị mắc cạn, không thể nào nhúc nhích được. Chỉ cần có thể nhân lúc thủy triều lên dụ được thuyền của hải tặc vào trong thung lũng đó, đợi khi bọn chúng bị mắc kẹt do thủy triều rút đi thì chuẩn bị sẵn dầu hỏa, dùng cả dầu hỏa và hỏa tiễn tấn công thì có thể giết chết toàn bộ số hải tặc đó rồi.”
Triệu Phổ nghe xong thì cau mày. “Kế sách thì tốt nhưng cũng có chỗ khó khăn, làm sao có thể dụ bọn hải tặc đó vào chứ?”
“Việc này thì lại cần phải dùng đến phương pháp của vu sư đó.” Hàn Chương nói nhỏ hơn. “Lấy mạng đổi mạng!”
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhắc lại: “Mạng đổi mạng á?”
“Nghe nói đây là một loại tà thuật.” Hàn Chương kể. “Trước tiên, vào lúc thủy triều rút khỏi đảo Thú Giáp, chuẩn bị một lò luyện khổng lồ, sau đó còn cần chuẩn bị một số lượng tử tù hoặc những người không thân không thích bằng với số lượng hải tặc.”
Mọi người nghe đến đây, chân mày bất giác nhăn lại, dự cảm được đây là một phương pháp cực kỳ tàn ác.
“Bịt mặt những phạm nhân đó lại, đeo mặt nạ lên, lại cho họ dùng thêm chút dược.” Hàn Chương nói tiếp. “Sau đó theo sự hướng dẫn của vu sư, cho những tử tù kia xếp hàng đi vào sơn động, thiêu chết trong lò luyện.”
Mọi người đều hít khí lạnh, đồng thời cùng nhìn về phía Tiểu Tứ Tử.
Nhưng mà lúc này Tiểu Tứ Tử vẫn ngồi trên đùi Triệu Phổ, ban nãy khi Hàn Chương vừa mới kể đến đoạn vu sư gì đó thì Triệu Phổ đã che tai của Tiểu Tứ Tử lại ngay rồi, may thật.
Trong lòng mọi người lo lắng – Trước đây Tiểu Tứ Tử gặp ác mộng cũng nói là bé nhìn thấy đoàn người lớn đeo mặt nạ đi vào sơn động tối om, liệu có phải chính là cái lò luyện này không? Hành động này quá tàn nhẫn, vượt qua sức chịu đựng ở độ tuổi này của Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ không muốn nó tiếp tục gặp ác mộng nữa nên đã che tai nó từ lâu rồi.
“Oan hồn của những người phải chết trong lò luyện năm đó sẽ biến thành những con hải thú to lớn, nghe lệnh của tên vu sư kia, tấn công thuyền của hải tặc, kéo dây neo thuyền, mang thuyền vào trong đảo Thú Giáp. Khi đó, chỉ cần binh mã trên đảo hành động theo đúng kế hoạch là có thể tiêu diệt toàn bộ hải tặc rồi.” Hàn Chương vừa nói vừa gật đầu khẳng định lại lần nữa với mọi người vẫn đang trợn mắt há mồm. “Đây chính là truyền thuyết về đảo Thú Giáp, hơn nữa ta còn nghe nói là những oan hồn đã biến thành hải thú đó không thể nào siêu thoát được, bị vây ở bên trong thung lũng ấy. Oán khí để càng lâu sẽ càng nặng hơn, cộng thêm những hải tặc đã chết cũng đều là những kẻ cực kỳ hung ác, kết hợp với những oán linh kia, khiến cho thung thũng trong đảo Thú Giáp trở thành một nơi nguy hiểm nhất cùng tà ác nhất. Những con hải thú đó cũng thường xuyên ra ngoài kéo một số thuyền bè vô tội vào thung lũng, khiến toàn bộ thủy thủy đều chết cả, thuyền bè thì sẽ bị đánh chìm, mà càng là thuyền lớn thì càng hấp dẫn chúng hơn!”
“Cũng vì chuyện này…” Tưởng Bình tiếp lời, “mà có nhiều trường hợp thuyền lớn cần phải đi ngang qua đảo Thú Giáp, khi đó người ta đều chuẩn bị một đội thuyền chứa một lượng tử tù nhất định đi trước, chờ đến khi những thuyền chứa tử tù kia biến mất thì thuyền lớn sẽ an toàn vượt qua đó.”
Triển Chiêu cau mày, chán ghét nói: “Tên tướng lĩnh nhà Đường kia thực sự dùng phương pháp đó à? Lấy mạng của một vạn người đến đổi mạng của đám hải tặc kia sao?”
“Đúng thế.” Hàn Chương nhún vai. “Lập công lớn, hải tặc cũng bị diệt sạch, đường thủy lại an toàn, ngư dân vui vẻ, dân chúng vùng duyên hải cũng ăn mừng, Hoàng thượng thì càng long nhan đại duyệt hơn. Hắn cứ thế thăng quan phát tài, có khi đối với bọn chúng mà nói thì một vạn tử tù và những người lưu lạc không nhà cửa thân thích ấy có là cái thá gì đâu cơ chứ?”
Mọi người đều cảm thấy khinh thường hành động như vậy… lấy mạng của nhiều người như vậy để đổi lấy danh lợi cho mình thật bỉ ổi. Cho dù đám hải tặc đó đúng là rất ghê tởm, nhưng cũng đâu cần phải lấy mạng nhiều tử tù như vậy chứ? Có khi, trong số những tử tù ấy còn có những thiếu niên tội chưa đáng chết cũng bị liên lụy giống như Thạch Kim năm đó cũng nên, cũng có thể còn có rất nhiều những người lưu lạc tứ xứ không nơi nương tựa nữa, tên tướng quân kia đúng là quá độc ác mà.
Nghĩ đến đây, mọi người lại bắt đầu nghi ngờ – Rốt cuộc thì năm đó Thạch Kim bị dẫn lên đảo làm gì vậy?
“Mặt nạ mà bọn họ dùng đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Mặt nạ đó đều do vu sư kia chế tạo.” Hàn Chương nói. “Cụ thể thế nào huynh cũng không rõ.”
“Chiêu này quá âm hiểm.” Triệu Phổ cau mày nói.
Công Tôn hỏi nhỏ hắn: “Hoạt động tế lễ mà ngươi thấy khi nhỏ, cả chuyện ra biển săn hải thú gì đó, thêm cả cái mặt nạ kia nữa, liệu có liên quan gì đến chuyện này không?”
Triệu Phổ gật đầu một cái. “Đột nhiên Triệu Trinh lại kiêng kỵ khi nói đến chuyện này, có khi hắn biết nhiều hơn chút, rốt cuộc thì hắn đang làm chuyện quỷ quái gì đây chứ?”
***
“Hắt xì…”
Trong Ngự hoa viên ở Hoàng cung, Triệu Trinh đang than thở đến lần thứ một trăm lẻ một thì đột nhiên ngứa mũi, ngửa mặt lên trời hắt hơi một cái.
Hương Hương đang tựa vào tay hắn, ngủ gục trên bàn đột nhiên bị tiếng hắt hơi này làm cho tỉnh ngủ, bé con mơ mơ màng màng vươn tay vuốt ngực Triệu Trinh một cái rồi làm động tác ném bay ra ngoài. Chiêu này Tiểu Tứ Tử dạy cho bé, miệng bé còn không ngừng lẩm bẩm, giọng nói non nớt trong trẻo. “Bệnh bệnh, bay bay!”
Triệu Trinh vốn mặt mày ủ rũ nay đột nhiên vui vẻ, ôm lấy khuê nữ cọ tới cọ lui, Bàng phi cũng vì thế mà thoải mái hơn một chút.
Hai phu thê vừa định trêu ghẹo Hương Hương một chút rồi cùng đi ăn tối thì Nam Cung Kỷ đã vội vã chạy vào, cúi đầu rỉ tai với Triệu Trinh mấy câu.
Bàng phi thấy sắc mặt vừa mới khá lên một chút của Triệu Trinh đột nhiên lại đen sì rồi! Hơn nữa còn đen chưa từng thấy mới sợ chứ!
Triệu Trinh hít sâu một hơi, giao Hương Hương cho Bàng phi. Bàng phi vội vàng đón lấy Hương Hương, đi về phòng.
Chờ cho hai mẫu tử đi rồi, Triệu Trinh mới đứng lên, hỏi Nam Cung: “Ngươi không nhìn nhầm chứ?”
Nam Cung gật đầu. “Thần tận mắt chứng kiến, thiên chân vạn xác.”
Triệu Trinh giơ tay lên vỗ “rầm” lên bàn đá: “Vậy là nói, bọn chúng muốn lấy mạng của Cửu thúc sao?”
Nam Cung gật đầu một cái.
Triệu Trinh cười lạnh, phất tay: “Không phải bọn chúng muốn mạng của Cửu thúc đâu, là muốn mạng của Trẫm!”
Mọi người tập trung trong thư phòng của Bao đại nhân. Ban đầu mọi người chia ba nhóm cùng nhau hành động, manh mối thu được cũng khác nhau. Bên cạnh đó bọn Tiểu Tứ Tử vốn rất rảnh rỗi mà đi ăn cơm, thế nhưng cũng thu được những tin tức kinh tâm động phách, cũng coi như là đầu mối thứ tư rồi.
Chuyện xảy ra trong Dị Mính Các chắc chắn là nhằm vào Triệu Phổ. Là cục cưng được Triệu Phổ yêu chiều nhất, nghe được có người ngang nhiên muốn hại Cửu Cửu của mình, Tiểu Tứ Tử sao có thể để yên được chứ? Sau khi trở về, Tiểu Tứ Tử lượn một vòng quanh phủ Khai Phong, trước tiên tìm cha bé, rồi cả Âu Dương Thiếu Chinh, Trâu Lương, Long Kiều Quảng, Bao đại nhân, Nam Cung Kỷ… gặp ai bé cũng kể lại chuyện ở quán trà một lần cả. Tiểu Lương Tử ở bên cạnh lại còn thêm mắm thêm muối, La Oanh mồm mép nhanh nhạy nói lại tỉ mỉ rành mạch những gì mà Tiểu Tứ Tử chưa thể nói hết nữa. Cho nên… chỉ đến chợp tối, tất cả những người quan tâm đến Triệu Phổ đều biết rõ chuyện này rồi.
Âu Dương Thiếu Chinh đạp lật ngược cả một chiếc băng ghế đá trong sân, đang muốn đến xử tên Trưởng Tôn Khải kia một trận thì bị Trâu Lương ngăn cản, bảo hắn không cần phải gấp, bây giờ có một người hành động còn hiệu quả hơn chúng ta nhiều.
Đúng như Trâu Lương dự đoán, trong hoàng cung lúc này, Triệu Trinh vừa mới nghe Nam Cung Kỷ nói xong thì giận đến độ muốn lật luôn cả long án rồi. “Dám phỉ báng Cửu thúc, làm nhiễu loạn lòng quân để bôi nhọ chiến công của hắn sao?! Tên phá gia chi tử đó của Trưởng Tôn Khải đúng là không thể tiến bộ nổi, thượng bất chính hạ tắc loạn, thành công thì ít mà thất bại thì quá nhiều!”
Nam Cung Kỷ vội gật đầu với Trần công công ở ngoài cửa một cái, lão công công lắc đầu, đi bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị cho Hoàng thượng chút trà lạnh… Hoàng thượng lại thượng hỏa mất rồi.
Triệu Trinh bảo Nam Cung Kỷ đi điều tra xem gần đây Trưởng Tôn Khải kia định giở trò gì, thường xuyên qua lại với ai, còn cả… bắt hai tên thuyết thư lừa gạt kia tới đây!
Triệu Trinh nổi giận đùng đùng trở lại hậu cung, định ôm Hương Hương để tinh thần thoải mái lên một chút thì lại thấy Bàng phi ngồi trong sân thở ngắn than dài, tiểu Hương Hương lại đang đứng cạnh mẫu thân mình, bàn tay nhỏ bé đang bóp vai cho mẫu thân.
Triệu Trinh khó hiểu, hỏi nha hoàn thân tín của Bàng phi đang bưng trà lạnh đi từ ngoài cửa viện vào. Nha hoàn bất đắc dĩ, bẩm nhỏ với Triệu Trinh: “Là vì Tiểu Hầu gia ạ, nghe nói lại bị người đuổi giết, suýt nữa mất mạng rồi.”
Triệu Trinh cấm ngữ luôn, lại nữa à? Bàng Dục phạm phải kỵ húy gì à? Sao chuyện xui xẻo nào cũng có phần của hắn thế? Triệu Trinh đi vào trong viện, ngồi than ngắn thở dài với thê tử nhà mình.
Tiểu Hương Hương đứng giữa song thân, vừa bóp vai cho mẫu thân lại quay qua bóp vai cho phụ thân, quay qua quay lại chóng cả mặt.
***
Tạm thời không đề cập đến cặp phu thê đang phát hỏa trong cung kia, lại nói đến mọi người đang ở trong thư phòng ở phủ Khai Phong bên này.
Mọi người mang đầu mối mình thu thập được nói qua, lại trò chuyện với Thạch Kim một chút, thực ra chủ yếu vẫn là mấy vị đương gia của đảo Hãm Không hỏi Thạch Kim về chuyện của đảo Ác Hồ, còn hỏi cực kỳ tỉ mỉ nữa.
Chờ sau khi mọi người nói chuyện xong, Bao đại nhân mới hỏi Triệu Phổ: “Vương gia từng nghe qua về đảo Thú Giáp chưa?”
Triệu Phổ cau mày. “Quen tai lắm…”
“Trận chiến ở thung lũng Thảo Vĩ không có liên quan gì đến trận pháp Thú Giáp chứ?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Phổ nhướng mày. “Đương nhiên rồi.”
Mọi người yên tâm.
“Chẳng phải việc tận dụng địa hình của thung lũng giữa hai ngọn núi là chiến thuật rất bình thường à? Tại sao lại gọi là trận pháp được?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Một loại trong kỳ môn độn giáp ư?” Hình như Âu Dương cũng không biết. “Chẳng qua cũng chỉ là bố trí chút cơ quan mai phục, sao phải nói nó tà ma thế chứ?”
“Tà trận khác với kỳ môn độn giáp.” Công Tôn phất tay áo. “Một số sách vở cũng ghi chép lại về chuyện của Tà trận, ta từng đọc qua rồi. Tà trận vốn không dùng cho việc đánh giặc, đó chỉ là một loại trận pháp trong vu thuật mà thôi. Việc bày trận cũng không dùng các thủ pháp chiến thuật và thiết đặt cơ quan mà chủ yếu sử dụng các loại chú văn và một số phương pháp tà quái.”
“Vậy trận Thú Giáp rốt cuộc là cái gì?” Triệu Phổ nói.
“Trận Thú Giáp đúng là một trong bốn loại trận pháp tà ác nhất, nhưng mà những gì Trưởng Tôn Khải nói cũng chỉ đúng có một nửa.” Công Tôn nói. “Ý nghĩa chân chính của trận Thú Giáp chính là vây đối tượng mình muốn hại vào trong cái bẫy mình đã bố trí sẵn, đơn giản vậy thôi.”
Tất cả mọi người đều nhìn Công Tôn, kháng nghị – Nói tỉ mỉ chút coi.
“Kẹp thú là một loại bẫy thú hung ác nhất.” Công Tôn kiên nhẫn giải thích. “Một khi dã thú bị kẹp lại rồi, nhẹ thì chỉ bị gãy chân, nặng thì mất mạng. Kẹp thú đa phần đều được đặt ở một nơi bí mật, vị trí tốt nhất để đặt kẹp thú chính là ở đầu lối ra bên kia, như vậy thì tỷ lệ con mồi bị dính bẫy sẽ cao hơn. Tuy nhiên cho dù có đặt bẫy khá thế nào thì cũng cần dã thú trúng bẫy mới được! Động vật cũng giống như con người, biết rút kinh nghiệm nên thường sẽ không tiếp tục trúng bẫy! Lúc này, cần phải dùng tà thuật để mê hoặc đối phương, khiến đối phương mơ mơ màng màng mà đạp phải bẫy, phương pháp này mới chính là trận pháp Thú Giáp!”
Mọi người hiểu rõ, thì ra là một loại vu thuật.
“Thật sự có thể dùng vu thuật để mê hoặc người khác sao?” Triển Chiêu tò mò. “Hay là một loại nào đó của thuật Nhiếp Hồn?”
Công Tôn lắc đầu, hắn cũng không rõ ràng cho lắm.
“Nhắc tới mới nhớ.” Triệu Phổ gác một tay lên bàn, lắc lắc Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi hắn, lầm bầm nói: “Rất lâu trước đây ta từng xem một số binh thư, cũng thấy có một số chiến dịch thắng lợi rất khó hiểu.”
Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ.
“Là một số binh thứ trước đây ta từng xem, ghi chép về một số chiến dịch ở gần một trăm năm trước hoặc lâu hơn nữa.” Triệu Phổ nói. “Phương pháp phục kích hoặc bao vây tấn công rất hay được dùng, nhưng điều kỳ quái chính là có một số trận chiến thắng lợi rất khó hiểu, tướng lĩnh đối phương chẳng khác nào trúng tà thuật ấy, hoàn toàn chẳng cần cân nhắc đến hậu quả mà dẫn binh của mình chạy vào bẫy. Điều đáng nói là họ cũng không phải là những tướng lĩnh ngu ngốc, đều có những trận thắng cực kỳ đẹp. Vậy mà trong các trận chiến đó, họ cứ như bị ma dẫn lối quỷ đưa đường vậy, chẳng có tí sáng suốt nào, cứ như trúng tà.”
Hai tay Âu Dương chống cằm, tựa vào cạnh bàn gật đầu. “Ừ, khi nhỏ lúc nghe nghe phụ thân ta dạy binh pháp, chúng ta đã từng hỏi sao những vị tướng đó lại đột nhiên ngu ngốc như vậy nữa.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong thì hỏi Nhị ca nhà mình: “Nhị ca, đảo Thú Giáp cũng giống như trận Thú Giáp ạ?”
Hàn Chương cau mày, hình như cũng đang bị vấn đề này quấy nhiễu. “Cứ cảm thấy không giống nhưng hình như cũng có chút liên quan.”
Mọi người cùng nhau quan sát Hàn Nhị gia, xem ra lại được nghe kể chuyện rồi đây.
Tiểu Tứ Tử thì bò từ chân này sang chân kia của Triệu Phổ, Triệu Phổ tiếp tục lắc chân cho Tiểu Tứ Tử chơi. Lúc này trông Tiểu Tứ Tử chẳng khác nào cưỡi ngựa, nhấp nha nhấp nhổm lúc ẩn lúc hiện, Yêu Yêu ở bên cạnh bé cũng tò mò nhìn theo, tròng mắt lắc tới lắc lui, quay vòng vòng theo Tiểu Tứ Tử.
“Đảo Thú Giáp cũng là một truyền thuyết.” Hàn Chương nói: “Vào thời Mạt Đường, có một nhóm hải tặc cực kỳ hung mãnh, nhân số hơn vạn người, thuyền bè hơn ngàn chiếc, lại vô cùng tàn ác khiến cho cả vùng duyên hải đều không được yên ổn.”
Mọi người suy nghĩ một chút, hình như cũng có một thời kỳ như thế thật.
“Lúc đó Hoàng đế phái đại quân đi bình hải tặc, muốn bắt gọn bọn chúng, chẳng ngờ vì đại quân không giỏi thủy chiến mà thất bại nặng nề.” Hàn Chương kể tiếp. “Lúc đó vu thuật rất thịnh hành, có người tiến cử một vu sư cho Hoàng đế, vu sư đó chỉ sống trong núi không hay ra ngoài nên cực kỳ thần bí. Hoàng đế phái Đại tướng thống lĩnh thủy quan đến xin hắn chỉ dạy, vu sư kia đã dạy cho vị đại tướng đó một phương pháp có thể bắt gọn tất cả hải tặc!”
Triệu Phổ rất hứng thú. “Thần kỳ như vậy sao?”
Hàn Chương gật đầu. “Vu sư kia nói cho Tướng lĩnh thủy quân biết, trên biển có một hòn đảo tên gọi đảo Thú Giáp, cả hòn đảo ấy bị chia làm hai, ở giữa có một thung lũng rất dài, lúc thủy triều lên có thể dong thuyền qua đó, nhưng khi thủy triều rút thì thuyền bè sẽ bị mắc cạn, không thể nào nhúc nhích được. Chỉ cần có thể nhân lúc thủy triều lên dụ được thuyền của hải tặc vào trong thung lũng đó, đợi khi bọn chúng bị mắc kẹt do thủy triều rút đi thì chuẩn bị sẵn dầu hỏa, dùng cả dầu hỏa và hỏa tiễn tấn công thì có thể giết chết toàn bộ số hải tặc đó rồi.”
Triệu Phổ nghe xong thì cau mày. “Kế sách thì tốt nhưng cũng có chỗ khó khăn, làm sao có thể dụ bọn hải tặc đó vào chứ?”
“Việc này thì lại cần phải dùng đến phương pháp của vu sư đó.” Hàn Chương nói nhỏ hơn. “Lấy mạng đổi mạng!”
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhắc lại: “Mạng đổi mạng á?”
“Nghe nói đây là một loại tà thuật.” Hàn Chương kể. “Trước tiên, vào lúc thủy triều rút khỏi đảo Thú Giáp, chuẩn bị một lò luyện khổng lồ, sau đó còn cần chuẩn bị một số lượng tử tù hoặc những người không thân không thích bằng với số lượng hải tặc.”
Mọi người nghe đến đây, chân mày bất giác nhăn lại, dự cảm được đây là một phương pháp cực kỳ tàn ác.
“Bịt mặt những phạm nhân đó lại, đeo mặt nạ lên, lại cho họ dùng thêm chút dược.” Hàn Chương nói tiếp. “Sau đó theo sự hướng dẫn của vu sư, cho những tử tù kia xếp hàng đi vào sơn động, thiêu chết trong lò luyện.”
Mọi người đều hít khí lạnh, đồng thời cùng nhìn về phía Tiểu Tứ Tử.
Nhưng mà lúc này Tiểu Tứ Tử vẫn ngồi trên đùi Triệu Phổ, ban nãy khi Hàn Chương vừa mới kể đến đoạn vu sư gì đó thì Triệu Phổ đã che tai của Tiểu Tứ Tử lại ngay rồi, may thật.
Trong lòng mọi người lo lắng – Trước đây Tiểu Tứ Tử gặp ác mộng cũng nói là bé nhìn thấy đoàn người lớn đeo mặt nạ đi vào sơn động tối om, liệu có phải chính là cái lò luyện này không? Hành động này quá tàn nhẫn, vượt qua sức chịu đựng ở độ tuổi này của Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ không muốn nó tiếp tục gặp ác mộng nữa nên đã che tai nó từ lâu rồi.
“Oan hồn của những người phải chết trong lò luyện năm đó sẽ biến thành những con hải thú to lớn, nghe lệnh của tên vu sư kia, tấn công thuyền của hải tặc, kéo dây neo thuyền, mang thuyền vào trong đảo Thú Giáp. Khi đó, chỉ cần binh mã trên đảo hành động theo đúng kế hoạch là có thể tiêu diệt toàn bộ hải tặc rồi.” Hàn Chương vừa nói vừa gật đầu khẳng định lại lần nữa với mọi người vẫn đang trợn mắt há mồm. “Đây chính là truyền thuyết về đảo Thú Giáp, hơn nữa ta còn nghe nói là những oan hồn đã biến thành hải thú đó không thể nào siêu thoát được, bị vây ở bên trong thung lũng ấy. Oán khí để càng lâu sẽ càng nặng hơn, cộng thêm những hải tặc đã chết cũng đều là những kẻ cực kỳ hung ác, kết hợp với những oán linh kia, khiến cho thung thũng trong đảo Thú Giáp trở thành một nơi nguy hiểm nhất cùng tà ác nhất. Những con hải thú đó cũng thường xuyên ra ngoài kéo một số thuyền bè vô tội vào thung lũng, khiến toàn bộ thủy thủy đều chết cả, thuyền bè thì sẽ bị đánh chìm, mà càng là thuyền lớn thì càng hấp dẫn chúng hơn!”
“Cũng vì chuyện này…” Tưởng Bình tiếp lời, “mà có nhiều trường hợp thuyền lớn cần phải đi ngang qua đảo Thú Giáp, khi đó người ta đều chuẩn bị một đội thuyền chứa một lượng tử tù nhất định đi trước, chờ đến khi những thuyền chứa tử tù kia biến mất thì thuyền lớn sẽ an toàn vượt qua đó.”
Triển Chiêu cau mày, chán ghét nói: “Tên tướng lĩnh nhà Đường kia thực sự dùng phương pháp đó à? Lấy mạng của một vạn người đến đổi mạng của đám hải tặc kia sao?”
“Đúng thế.” Hàn Chương nhún vai. “Lập công lớn, hải tặc cũng bị diệt sạch, đường thủy lại an toàn, ngư dân vui vẻ, dân chúng vùng duyên hải cũng ăn mừng, Hoàng thượng thì càng long nhan đại duyệt hơn. Hắn cứ thế thăng quan phát tài, có khi đối với bọn chúng mà nói thì một vạn tử tù và những người lưu lạc không nhà cửa thân thích ấy có là cái thá gì đâu cơ chứ?”
Mọi người đều cảm thấy khinh thường hành động như vậy… lấy mạng của nhiều người như vậy để đổi lấy danh lợi cho mình thật bỉ ổi. Cho dù đám hải tặc đó đúng là rất ghê tởm, nhưng cũng đâu cần phải lấy mạng nhiều tử tù như vậy chứ? Có khi, trong số những tử tù ấy còn có những thiếu niên tội chưa đáng chết cũng bị liên lụy giống như Thạch Kim năm đó cũng nên, cũng có thể còn có rất nhiều những người lưu lạc tứ xứ không nơi nương tựa nữa, tên tướng quân kia đúng là quá độc ác mà.
Nghĩ đến đây, mọi người lại bắt đầu nghi ngờ – Rốt cuộc thì năm đó Thạch Kim bị dẫn lên đảo làm gì vậy?
“Mặt nạ mà bọn họ dùng đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Mặt nạ đó đều do vu sư kia chế tạo.” Hàn Chương nói. “Cụ thể thế nào huynh cũng không rõ.”
“Chiêu này quá âm hiểm.” Triệu Phổ cau mày nói.
Công Tôn hỏi nhỏ hắn: “Hoạt động tế lễ mà ngươi thấy khi nhỏ, cả chuyện ra biển săn hải thú gì đó, thêm cả cái mặt nạ kia nữa, liệu có liên quan gì đến chuyện này không?”
Triệu Phổ gật đầu một cái. “Đột nhiên Triệu Trinh lại kiêng kỵ khi nói đến chuyện này, có khi hắn biết nhiều hơn chút, rốt cuộc thì hắn đang làm chuyện quỷ quái gì đây chứ?”
***
“Hắt xì…”
Trong Ngự hoa viên ở Hoàng cung, Triệu Trinh đang than thở đến lần thứ một trăm lẻ một thì đột nhiên ngứa mũi, ngửa mặt lên trời hắt hơi một cái.
Hương Hương đang tựa vào tay hắn, ngủ gục trên bàn đột nhiên bị tiếng hắt hơi này làm cho tỉnh ngủ, bé con mơ mơ màng màng vươn tay vuốt ngực Triệu Trinh một cái rồi làm động tác ném bay ra ngoài. Chiêu này Tiểu Tứ Tử dạy cho bé, miệng bé còn không ngừng lẩm bẩm, giọng nói non nớt trong trẻo. “Bệnh bệnh, bay bay!”
Triệu Trinh vốn mặt mày ủ rũ nay đột nhiên vui vẻ, ôm lấy khuê nữ cọ tới cọ lui, Bàng phi cũng vì thế mà thoải mái hơn một chút.
Hai phu thê vừa định trêu ghẹo Hương Hương một chút rồi cùng đi ăn tối thì Nam Cung Kỷ đã vội vã chạy vào, cúi đầu rỉ tai với Triệu Trinh mấy câu.
Bàng phi thấy sắc mặt vừa mới khá lên một chút của Triệu Trinh đột nhiên lại đen sì rồi! Hơn nữa còn đen chưa từng thấy mới sợ chứ!
Triệu Trinh hít sâu một hơi, giao Hương Hương cho Bàng phi. Bàng phi vội vàng đón lấy Hương Hương, đi về phòng.
Chờ cho hai mẫu tử đi rồi, Triệu Trinh mới đứng lên, hỏi Nam Cung: “Ngươi không nhìn nhầm chứ?”
Nam Cung gật đầu. “Thần tận mắt chứng kiến, thiên chân vạn xác.”
Triệu Trinh giơ tay lên vỗ “rầm” lên bàn đá: “Vậy là nói, bọn chúng muốn lấy mạng của Cửu thúc sao?”
Nam Cung gật đầu một cái.
Triệu Trinh cười lạnh, phất tay: “Không phải bọn chúng muốn mạng của Cửu thúc đâu, là muốn mạng của Trẫm!”
Bình luận facebook