Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 16 - Chương 467: Cách không thiên kích
[Cách Không Thiên Kích]
Bến tàu hỗn loạn, các tướng sĩ vớt hết đám cá bị bắn chết lên, chất thành một động trên bờ.
Âu Dương bịt mũi lại. “Tanh quá.”
Tiểu Lương Tử ngẩng mặt nhìn con cá còn dài hơn cả chiều cao của bé, hỏi Hàn Chương: “Nhị thúc, thứ này ăn được thật ạ?”
Hàn Chương cau mày: “Không ăn được.”
“Chẳng phải người ta nói mùi vị của chúng rất ngon sao?” Lâm Dạ Hỏa bịt mũi nhìn đống cả kia, vẻ mặt kinh tởm nói. “Hình dáng quá xấu.”
Từ Khánh khoanh tay lắc đầu. “Cá này cả Triển tiểu miêu cũng chẳng thèm ăn đâu.”
Mọi người “soạt” một cái nhìn sang, lòng đầy tò mò, vẻ mặt không thể tin nổi – Còn có cả loại cá mà Triển Chiêu không ăn á?
“Loại cá này quá hung dữ, hơn nữa còn chủ động tấn công người, thật kỳ quái.” Tưởng Bình đưa tay rút một con dao ngắn từ bên hông ra, rạch thử một chút lên bụng con cá.
Vừa rạch ra, một thứ mùi hôi thối xông lên.
Mọi người bịt chặt miệng mũi lui ra một chút, thấy từ trong bụng cá có thứ gì đó rơi ra, tất cả đều không nhịn được mà cau mày – trong bụng cá còn sót lại một ít tay chân của người đã bị phân hủy.
“Ăn thịt người sao?” Tiểu Lương Tử nhảy dựng lên, nhìn bốn xung quanh. “Ban nãy có người rơi xuống nước à?”
Trâu Lương lắc đầu, nói: “Chắc không phải vừa mới ăn.”
Hàn Chương dùng một chiếc khăn che miệng mũi mình lại, đi tới kiểm tra một chút, sau đó đứng lên nói: “Con cá này ăn hủ thi, có người nuôi.”
Mọi người nhìn nhau – Triển Chiêu chắc chắn sẽ không ăn đâu…
***
“Hắt xì…”
Triển Chiêu đang ở gần biệt viện chùa Nam An đột nhiên ngẩng mặt lên, hắt xì một cái.
Bạch Ngọc Đường nhìn y.
Ân Hậu cau mày. Ban nãy Bạch Ngọc Đường hắt hơi, giờ lại đến lượt Triển Chiêu nữa, chắc không phải bị cảm rồi đấy chứ? Bởi vậy, lão gia tử nhịn không được mà dặn dò hai người: “Hai đứa, nếu một đứa bị cảm lạnh thì đứa kia đừng có mà dính lấy đấy.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nháy mắt.
Tiểu Tứ Tử chân ngắn quá, ban nãy không chạy theo kịp mọi người nên được Ân Hậu ôm theo, giờ cũng nhiều chuyện xán đến, che tai Ân Hậu mà mách lẻo mấy câu.
Ân Hậu cau mày, nhìn Triển Chiêu rồi lại nhìn Bạch Ngọc Đường, ho khẽ một tiếng rồi mới nói: “Ốm thì nhớ tách giường, chờ khỏi bệnh rồi hãy ngủ cùng nhau, trẻ tuổi cũng nên biết kiềm chế chút!”
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau – Nói nghe quái quái thế nào ấy nhỉ…
Ân Hậu lắc đầu, ôm Tiểu Tứ Tử đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Còn không biết khóa cửa nữa, nhỡ Tiểu Tứ Tử thấy thứ gì không nên thấy thì sao đây!”
Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu phụ họa: “Phụ thân dặn con trước khi vào phòng Miêu Miêu và Bạch Bạch nhất định phải gõ cửa, nếu không sẽ thấy những việc không nên thấy đấy.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu chạy theo – Cứ thấy mấy câu này có gì đó là lạ…
Mọi người rẽ vào đường lớn, nhìn về hướng viện Thái học trước mặt.
Triển Chiêu vỗ Bạch Ngọc Đường, ý bảo – Khỏi lo rồi! Vẫn còn nguyên vẹn!
Bạch Ngọc Đường cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không sụp là tốt lắm rồi, cứ vào trong kéo Thiên Tôn ra ngoài thôi… Chỉ là, Ngũ gia còn chưa nghĩ hết thì lại nghe thấy “oành” một tiếng.
Tiếng này vang thật là vang, chấn động mạnh đến độ phòng xá xung quanh cũng trung động. Cùng lúc đó, bụi bay mù mịt, cả con đường đều bị bụi che hết.
***
Ở bến tàu xa xa, Tiểu Lương Tử đứng ở đỉnh thuyền cũng nhảy lên cao ngó. “Bên kia sao vậy?”
Tất cả mọi người quay đầu lại xem, thấy ở phía xa bụi bay đầy trời. Mấy quân binh đứng trên nóc thuyền cũng kêu lên: “Hình như nhà sụp, sụp cả một mảng luôn.”
Âu Dương nhìn trời. “Không phải chứ…”
Trâu Lương nói: “Hay là ngươi đi xem thử đi, ngươi quản lý quân hoàng thành mà, đừng để xảy ra chuyện gì đấy.”
Âu Dương bất lực, mang người chạy vào trong thành.
***
Lúc này, bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đi đến cửa viện Thái học, trợn mắt mà nhìn toàn bộ Thái học đều sụp hết, chỉ còn lại một cánh cổng đứng sừng sững mà thôi. Chờ khi bụi tản hết đi, một mảnh đất đá hiện ra trước mắt.
Triển Chiêu dùng tay áo che miệng mũi, tay còn lại phẩy phẩy bụi đi rồi nhìn mọi người đang ngây ngốc đứng xung quanh. Ngay cả người ở cửa hàng gần đó, trong tửu lâu, quán trà, kể cả người đi đường cũng chết lặng ngóng sang. Nhìn lại mặt đất, toàn bộ viện Thái học đều vỡ vụn, gió vừa thổi qua đã bay hết cả nửa bụi đất rồi, xung quanh toàn gạch, ngói, gỗ nát. Mà điều thú vị nhất chính là tình hình trong viện Thái học lúc này…
Trong viện Thái học, toàn bộ học sinh đang ở trong tư thế ngồi thi, tay cầm bút chấn lăng tại chỗ, toàn thân đều là bụi đất, há miệng nhìn cảnh tưởng không thể nào tin nổi bên ngoài. Phu tử đứng nguyên tại chỗ, mấy học sinh đang thi y dược tay vẫn còn cầm kim châm, Công Tôn đứng trước mặt đám học sinh, tay cầm một hình người bằng giấy mà sững sờ. Thú vị nhất vẫn là phu tử Lâm Tiêu. Lão gia tử đang ngồi trong nhà xí, nhà xí sụp hết, ông lão toàn thân dính bụi đang ngồi xổm, trên tay vẫn còn cầm nguyên cuốn sách…
Ngay cả khi bụi đất tan dần, mọi người vẫn còn chết lặng… cho đến khi nghe được tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Từ xa, Âu Dương Thiếu Chinh dẫn theo nhân mã hoàng thành chạy đến. Còn chưa tới nơi hắn ta đã kêu lên: “Má nó chứ! Cái này là sao đây?”
Phong Nha Đầu cũng nghiêng đầu. Nàng ngựa này đã nhìn thấy rất nhiều tình huống kinh khủng hơn rồi, nhưng mà việc cả một tòa nhà bỗng chốc bị biến thành bột phấn thế này, ngựa ta mới lần đầu nhìn thấy! Lợi hại ghê, biến thành bột hết cả!
Vì toàn bộ ngói, xà ngang, tường đều bị biến thành những mảnh vụn cực kỳ nhỏ nên không làm ai bị thương, chỉ khiến cho mọi người bên trong bị bụi bám đầy mà thôi. Đặc biệt là những học sinh và phu tử đang ở trong phòng học, nhìn thật chẳng khác gì người đất hết. Mất một lúc sau, học sinh trong viện mới bùng nổ.
“Oa!|
“Chuyện gì thế?”
“Động đất sao?”
“Có yêu tinh à?”
Lúc này lại nghe thấy Triệu Lan “A” lên một tiếng. “Ta đã từng thấy cái này rồi! Giống mấy chỗ thủng trong tường ở hoàng cung.”
“Lỗ thủng trên tường ở hoàng cung sao?”
Trong Thái học có nhiều học sinh cũng là hoàng thân quốc thích, thường hay vào cung. Loạt động mà Thiên Tôn để lại lúc trước vẫn chưa được tu bổ, vì Triệu Trinh cảm thấy con đường đó cũng rất tiện lợi. Hơn nữa, đống động này đâu phải động thường, là chính Thiên Tôn để lại mà. Cả đám cao thủ đại nội, cộng thêm cả đám thị vệ trong cung mỗi khi rảnh rỗi đều thích chạy đến bái lạy, nói là muốn cảm nhận chút tiên khí của chí tôn võ lâm. Đã thế, mỗi lần bằng hữu tới chơi, Triệu Lan đều dẫn đến thăm quan động của Thiên Tôn cả. Bởi vậy, trong đầu mọi người lúc này đều có chung một suy nghĩ – Ban nãy thấy Thiên Tôn tới, còn không biết ngài tới làm gì. Giờ thì tốt rồi, đến phá nhà thì phải?!
Bao Duyên và Bàng Dục lại càng khiếp sợ hơn, cùng thay Bạch Ngọc Đường nén giọt lệ đau thương vào lòng.
Triển Chiêu rất đồng cảm mà nhìn Bạch Ngọc Đường, còn an ủi: “Có chắc là Thiên Tôn làm không? Có thể nhầm lẫn không?”
Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn Triển Chiêu. Ánh mắt bất đắc dĩ – Trừ người ấy ra thì còn ai có được bản lĩnh này nữa vậy?
Ân Hậu cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Chính là chiêu Cách Không Thiên Kích của lão quỷ kia gây ra.”
Triển Chiêu tò mò, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Cách Không Thiên Kích?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Trên đời này chỉ có sư phụ ta mới có được công phu này, trốn không được đâu, chính là người ấy làm.”
“Ngươi cũng không biết à?” Triển Chiêu hỏi: “Khác với Cách Không Chưởng sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói: “Cách Không Thiên Kích là tuyệt học cao nhất của Cách Không Chưởng. Cách Không Chưởng dùng chưởng lực để đẩy nội lực ra, có thể không cần chạm vào đối phương mà vẫn có thể đánh đối phương. Cách Không Chưởng có tổng cộng mười chín thức, thức cao nhất chính là Cách Không Thiên Kích. Chiêu này không chỉ cần thiên phú mà còn cần phải có nội lực đạt tới đẳng cấp như sư phụ ta mới được. Có thể nói đây là chiêu thuộc hàng võ học chí cao, lấy một địch ngàn người, nổi danh ngang với Vấn Tâm Chưởng của ngoại công ngươi.”
Triển Chiêu kinh ngạc. “Khả năng phá tường của Thiên Tôn trước kia rất đặc biệt, đó cũng do Thiên Kích tạo ra sao?”
“Nguyên lý của Thiên Kích chính là vận nội lực nắm trong lòng bàn tay, trong thời gian ngắn đánh ra một chưởng nội lực xoắn nhiều vòng, nội lực càng cao thì số vòng xoắn cũng càng nhiều. Mà đạt tới cảnh giới cao nhất, cũng giống như nội lực của sư phụ ta, trong một khoản thời gian cực ngắn, một chưởng có thể xoắn được hơn ngàn vòng, chẳng khác gì vỗ ra hơn một ngàn chưởng nội lực. Đây cũng chính là lý do tại sao người chỉ việc phất tay một chưởng Cách Không cũng có thể xuyên thủng mấy bức tường hoặc hất bay mấy trăm người.” Bạch Ngọc Đường nói. “Lúc sư phụ ta phá tường, chỉ tập trung một phần nội lực rất nhỏ ở trung tâm chưởng lực, nơi bị đánh tới sẽ tan thành bột phấn mà không để lại bất cứ dấu vết hay tiếng động nào. Hơn nữa, tường sẽ không rung, không đổ, đồng thời cũng không làm tổn thương người vô tội…”
Triển Chiêu nghe hiểu, gật đầu: “À… thật là một loại võ công cao cấp.”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày. “Có điều phá tường là phá tường, trước đến giờ sư phụ ta chưa từng phá nhà, chẳng lẽ phải vỗ mỗi mặt tường một chường sao? Không biết người đang làm cái gì…”
Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng thét truyền đến.
Mọi người giật mình, đảo mắt nhìn sang thì thấy người thét lên chính là phu tử Lâm Tiêu. Lão đầu bị kích thích quá độ đây mà, địa vị người ta cao bao nhiêu, thân phận người ta quý thế nào, giờ lại bị bàn dân thiên hạ nhìn thấy đang ngồi chồm hổm trên bệ xí. Điểm chết người chính là, lão gia tử quá yêu quý Thái học, ông học ở đây, dạy cũng ở đây, giờ còn là viện trưởng, ông tận mắt chứng kiến Thái học tử một dãy nhà, một tiểu lâu thành một học viện lớn vang danh thiên hạ, giờ lại sụp mất cả rồi. Cả tòa nhà chỉ còn lại mỗi tấm ngọc bích Tiên đế ban tặng là còn chắn ngang trước mắt, lão đầu vừa kéo quần vừa ngẩng mặt lên trời khóc oa oa.
Mọi người kinh hãi.
Bạch Ngọc Đường vỗ trán, Triển Chiêu thì lắc đầu: “Đáng thương quá, đáng thương quá…”
Ngũ gia vội vàng móc bạc cho ông ấy xây tòa nhà mới, từng này tuổi rồi khóc như vậy thật quá đáng thương. Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng “rắc” lại vang lên, tấm bích thạch Tiên đế ban tặng kia đột nhiên nứt toác, “oành” một tiếng vỡ tung…
Lâm phu tử đang khóc đột nhiên nín thít, nhìn chằm chằm tấm bích ngọc đã bị vỡ nát, sau đó thì mắt trợn trắng, ngất luôn.
“Phu tử!”
Nhóm học sinh Thái học nhanh chóng chạy đến đỡ Lâm Tiêu, cả đám đều mặt mày đau khổ, nháo nhác không ngừng.
Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi tìm quanh – Thiên Tôn đâu rồi? Cái người chuyên gây họa kia đâu?!
Đúng lúc này, phía sau tấm biển ngọc bích vừa vỡ nát, dưới gốc cây đại thụ, Thiên Tôn từ tốn đi tới, trong tay ôm một vò rượu rất to. Triển Chiêu nhìn thấy nghĩ thầm, chẳng lẽ đã say rồi sao?
Mọi người đỡ phu tử Lâm Tiêu, đưa ông qua ngoài. Công Tôn vừa định chạy đến chỗ bọn Triển Chiêu, nhưng thấy tình hình này, bèn quyết định đi cứu lão đầu đó trước đã.
Thiên Tôn ôm vò rượu đi về phía này.
Triển Chiêu và Ân Hậu cùng với một đám học sinh khác đều liếc xem sắc mặt của Bạch Ngọc Đường. Gương mặt Ngũ gia vốn đã trắng trẻo, giờ lại càng trắng hơn, còn trắng hơn cả giấy nữa.
Người ta thì bụi dính đầy đầu, Thiên Tôn lại sạch bong sáng bóng mà bước về phía này. Lúc đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, mọi người thấy Thiên Tôn bắt đầu quan sát xung quanh, chắc là đã biết là mình gây họa rồi.
Đúng lúc này, Qua Thanh lại chạy đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, nói: “Chuyện này… Ngũ gia, không phải là lỗi của Thiên Tôn đâu, ta làm đó!”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn Qua Thanh một lượt.
Triển Chiêu vỗ trán – Qua Thanh muốn chịu trận thay cũng cần phải biết cân nhắc đã chứ, Bạch Ngọc Đường tin mới lạ.
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái.
Bàng Dục cũng chạy đến nói: “Ta đền thay ngài ấy, không sao, không sao!”
Bọn Triệu Lan cũng chạy đến giải vây cho Thiên Tôn. “Chuyện này, thực ra Thái học đã quá cũ rồi, bọn ta cũng đang muốn phá đi xây lại mà. Chuyện này cứ điều tra cho kỹ rồi hãy nói, đừng có mắng Thiên Tôn.”
Bạch Ngọc Đường nhìn cả đám người trước mặt, mắt hơi nheo lại.
Qua Thanh đếm đốt ngón tay tính thử xem gia sản của mình có bao nhiêu. Bàng Dục thì chạy đến moi tiên của đám học sinh nhà giàu kia. Thiên Tôn nghiêng đầu nhìn lại phía sau.
Qua Thanh vẫn đang nháy mắt với Thiên Tôn, ý bảo – Hay là ngài cứ tránh đi một lát đi? Con gánh cho!
Thiên Tôn nhìn chằm chằm hắn một lúc, hí mắt nói: “Trẻ ngoan!”
Qua Thanh sửng sốt.
Thiên Tôn vỗ đầu hắn: “Ngoan lắm!”
***
Thiên Tôn vẫn còn đang vỗ đầu Qua Thanh y như vỗ đầu một chú cún nhỏ thì phu tử Lâm Tiêu đã tỉnh lại, ông cũng không nói gì, chỉ xua tay về phía bên này.
Xung quanh lại bắt đầu nhốn nháo, Triển Chiêu kéo tay áo Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, tỉnh táo!”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật, mất một lúc lâu sau mới hỏi: “Ta từng mắng người đó bao giờ chưa?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Triển Chiêu gãi đầu… hình như là… chưa…
Thiên Tôn cũng liếc sang bên này một cái, thấy Bạch Ngọc Đường vẫn đang lườm mình.
Bạch Ngọc Đường nhìn cái tay đang vỗ đầu Qua Thanh. Thiên Tôn rút tay về, tiến lên phía trước.
Ân Hậu ho khan, nhìn Thiên Tôn rồi chỉ về phía phu tử Lâm Tiêu đang đứng đằng xa mà thở không ra hơi, nói: “Ngươi sao lại nổi điên mà đi phá nhà người ta thế? Dù sao cũng qua xin lỗi một câu đi, cẩn thận khiến người ta tức chết…”
Thiên Tôn còn chưa nói hết đã nghe Bạch Ngọc Đường nói: “Xin lỗi cái gì?”
Thiên Tôn quay đầu lại.
Ngũ gia đen mặt. “Dù có phá sập cả thành Khai Phong này, con cũng có thể đền được!”
Mọi người hít mạnh một hơi.
Thiên Tôn sờ cằm, nghiêng đầu quan sát đồ đệ nhà mình một lúc rồi lại lùi về, đưa tay tiếp tục vỗ đầu Qua Thanh.
Mặt Bạch Ngọc Đường càng đen hơn. “Có con ở đây mà còn phải dùng tiền của người khác sao? Người thích phá cái gì thì phá đi! Phá lung tung cũng được!”
Mọi người lại tập thể hít sâu – Thì ra Thiên Tôn được nuông chiều như vậy nên mới thế sao?
Ân Hậu và Triển Chiêu nhìn nhau, chẳng lẽ Bạch Ngọc Đường…
Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói: “Dấm à?!”
Thiên Tôn híp mắt cười thật tươi a.
Triển Chiêu vội vàng quay sang nhìn Tiểu Tứ Tử, ý bảo bé – Đúng là ganh tỵ rồi, nhưng cũng nên chừa cho con Chuột này chút mặt mũi đi! Thế nhưng Tiểu Tứ Tử lại ngẩng mặt nhìn vào chiếc bình trong tay Thiên Tôn. Nhìn kỹ lại thì ra đó không phải là bình rượu mà là bình dấm.
Triển Chiêu khó hiểu, Thiên Tôn ôm bình dấm làm gì? Chẳng lẽ không phải uống say sao? Thế sao người lại phá sập nhà?
Lúc này lại thấy Công Tôn nhanh chóng chạy đến, xua tay. “Hiểu lầm rồi, không phải là lỗi của Thiên Tôn! Ta nhờ ngài giúp một tay, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng sửng sốt, Ân Hậu hơi tò mò.
Lúc này, Âu Dương Thuần Hoa và Bao Duyên cũng đã phu tử Lâm Tiêu đến. Phu tử thở hổn hển, liên tục xua tay: “Không cần… đền tiền.”
Tiểu Tứ Tử sờ cằm, lùi lại phía sau nhìn qua – Không sai! Chính là cảnh tượng này, Thái học sụp cả, phu tử Lâm Tiêu đứng trước mặt đưa tay bảo Bạch Ngọc Đường “đền tiền”… xem ra trước đó vẫn còn hai chữ nữa a!
Công Tôn hỏi Thiên Tôn: “Bắt được rồi chứ ạ?”
Thiên Tôn gật đầu.
Công Tôn nhẹ nhàng vỗ bình dấm, nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Lần này đúng là hữu kinh vô hiểm, may mà nhờ có Thiên Tôn giúp một ân lớn!”
Phu tử Lâm Tiêu lúc này cũng đã thở bình thường lại rồi, rõ ràng là ban nãy Công Tôn đã giải thích với ông nên lúc này tâm tình cũng đã bình phục, gật đầu nói: “Điều quan trọng nhất của Thái học không phải là nhà mà là học sinh. Học sinh không sao là được rồi, nhà sụp cũng chẳng có vấn đề gì hết!” Vừa nói vừa nhịn không được mà nhìn “đống” bích ngọc mà Tiên hoàng ban tặng kia, vẫn thấy đau lòng quá.
Thiên Tôn đưa bình dấm cho Công Tôn, bản thân thì đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, chắp tay sau lưng.
Bạch Ngọc Đường nhìn ngài một cái, Thiên Tôn đưa tay, vỗ vỗ đầu Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường im lặng, nhưng không còn khó chịu như ban nãy nữa.
Triển Chiêu sờ cằm, than – Thiên tôn đúng là lợi hại a.
Lúc này, Âu Dương cũng mới đến, vừa thấy khối bích ngọc kia đã nát như tương thì cảm thấy tiếc nuối vô cùng… Sao Triệu Phổ không đến đây chứ? Đến rồi nhất định hắn sẽ vui đến chết cho xem.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn: “Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?”
***
Lúc này, ở trong hoàng cung, Triệu Phổ và Triệu Trinh vừa mới ngồi xuống đã có một ảnh vệ đi vào rỉ tai với Nam Cung Kỷ.
Nam Cung cũng khó hiểu, nhưng vẫn đi tới nói với Triệu Trinh. Hắn hoàn toàn không có ý giấu Triệu Phổ cho nên Triệu Phổ cũng nghe rất rõ ràng. Nam Cung nói – Thiên Tôn phá hủy cả viện Thái học rồi.
Triệu Trinh sửng sốt, Triệu Phổ lắc đầu tiếc bạc cho Bạch Ngọc Đường.
Triệu Trinh bảo Nam Cung đi hỏi thăm cụ thể một chút xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà có vẻ Triệu Trinh cũng không để ý lắm, dù sao cũng không có người nào chết cả, phá thì cứ phá, cùng lắm thì cứ xây mới đi.
Nam Cung đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong thư phòng chỉ còn lại Triệu Phổ và Triệu Trinh.
Triệu Trinh lấy một chiếc hộp từ Long án xuống đưa cho Triệu Phổ. Triệu Phổ nhận lấy, mở ra nhìn thì khẽ nhíu mày.
Cửu Vương gia đưa tay vào, cầm một chiếc mặt nạ màu trắng ra. Chiếc mặt nạ này được cấu tạo đơn giản nhưng lại rất đáng sợ. Triệu Phổ nghĩ đến chuyện hôm qua Hàn Chương nói về vu thuật và đảo Thú Giáp, cả chuyện lấy mạng đổi mạng nên hỏi Triệu Trinh: “Đây chẳng lẽ là chiếc mặt nạ mà những người đã chết kia đeo sao?”
Triệu Trinh kinh ngạc nhìn Triệu Phổ: “Sao thúc biết?”
Triệu Phổ đặt mặt nạ xuống. “Cũng không biết nhiều.”
Triệu Trinh gật đầu một cái, khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nợ thì phải mang!”
Triệu Phổ gật đầu. “Đương nhiên.”
“Nhưng mà có một số loại nợ, là cha nợ con trả.” Triệu Trinh bất lực.
Triệu Phổ cau mày. “Có ý gì?”
Triệu Trinh lấy một cuộn sách đưa cho hắn xem, nói: “Lấy mạng đổi mạng.”
Triệu Phổ cau mày. “Thực sự có người từng thử qua phương pháp này sao? Những người năm đó…”
“Từng thử.” Triệu Trinh nghiêm túc gật đầu. “Biết vì sao Trẫm tìm Hình Thiên Hào không?”
Triệu Phổ xem xong sách, cau mày: “Thôn dân trên đảo Ác Hồ kia, chẳng lẽ là…”
“Chỉ sợ là vậy.” Triệu Trinh gật đầu, cau mày. “Đáng tiếc, chúng ta đã muộn một bước.”
***
Âu Dương dẫn quân hoàng thành dọn dẹp đống đổ nát của viện Thái học. Biện pháp phá nhà này của Thiên Tôn cũng không tồi, chỉ cần dùng chổi quét đi là sạch bay, sau đó chỉ cần xây lại là được.
Học sinh được cho về nhà, hôm khác thi tiếp. Những người còn lại đều bu quanh bọn Công Tôn.
Ân Hậu nhìn bình dấm kia một chút, nghe thấy bên trong hình như có tiếng động, cau mày: “Trong này có chứa cái gì?”
“Thứ chết người!” Công Tôn nói: “Chuyện này thì cần phải nói từ lúc trước khi bắt đầu thi.”
Bến tàu hỗn loạn, các tướng sĩ vớt hết đám cá bị bắn chết lên, chất thành một động trên bờ.
Âu Dương bịt mũi lại. “Tanh quá.”
Tiểu Lương Tử ngẩng mặt nhìn con cá còn dài hơn cả chiều cao của bé, hỏi Hàn Chương: “Nhị thúc, thứ này ăn được thật ạ?”
Hàn Chương cau mày: “Không ăn được.”
“Chẳng phải người ta nói mùi vị của chúng rất ngon sao?” Lâm Dạ Hỏa bịt mũi nhìn đống cả kia, vẻ mặt kinh tởm nói. “Hình dáng quá xấu.”
Từ Khánh khoanh tay lắc đầu. “Cá này cả Triển tiểu miêu cũng chẳng thèm ăn đâu.”
Mọi người “soạt” một cái nhìn sang, lòng đầy tò mò, vẻ mặt không thể tin nổi – Còn có cả loại cá mà Triển Chiêu không ăn á?
“Loại cá này quá hung dữ, hơn nữa còn chủ động tấn công người, thật kỳ quái.” Tưởng Bình đưa tay rút một con dao ngắn từ bên hông ra, rạch thử một chút lên bụng con cá.
Vừa rạch ra, một thứ mùi hôi thối xông lên.
Mọi người bịt chặt miệng mũi lui ra một chút, thấy từ trong bụng cá có thứ gì đó rơi ra, tất cả đều không nhịn được mà cau mày – trong bụng cá còn sót lại một ít tay chân của người đã bị phân hủy.
“Ăn thịt người sao?” Tiểu Lương Tử nhảy dựng lên, nhìn bốn xung quanh. “Ban nãy có người rơi xuống nước à?”
Trâu Lương lắc đầu, nói: “Chắc không phải vừa mới ăn.”
Hàn Chương dùng một chiếc khăn che miệng mũi mình lại, đi tới kiểm tra một chút, sau đó đứng lên nói: “Con cá này ăn hủ thi, có người nuôi.”
Mọi người nhìn nhau – Triển Chiêu chắc chắn sẽ không ăn đâu…
***
“Hắt xì…”
Triển Chiêu đang ở gần biệt viện chùa Nam An đột nhiên ngẩng mặt lên, hắt xì một cái.
Bạch Ngọc Đường nhìn y.
Ân Hậu cau mày. Ban nãy Bạch Ngọc Đường hắt hơi, giờ lại đến lượt Triển Chiêu nữa, chắc không phải bị cảm rồi đấy chứ? Bởi vậy, lão gia tử nhịn không được mà dặn dò hai người: “Hai đứa, nếu một đứa bị cảm lạnh thì đứa kia đừng có mà dính lấy đấy.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nháy mắt.
Tiểu Tứ Tử chân ngắn quá, ban nãy không chạy theo kịp mọi người nên được Ân Hậu ôm theo, giờ cũng nhiều chuyện xán đến, che tai Ân Hậu mà mách lẻo mấy câu.
Ân Hậu cau mày, nhìn Triển Chiêu rồi lại nhìn Bạch Ngọc Đường, ho khẽ một tiếng rồi mới nói: “Ốm thì nhớ tách giường, chờ khỏi bệnh rồi hãy ngủ cùng nhau, trẻ tuổi cũng nên biết kiềm chế chút!”
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau – Nói nghe quái quái thế nào ấy nhỉ…
Ân Hậu lắc đầu, ôm Tiểu Tứ Tử đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Còn không biết khóa cửa nữa, nhỡ Tiểu Tứ Tử thấy thứ gì không nên thấy thì sao đây!”
Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu phụ họa: “Phụ thân dặn con trước khi vào phòng Miêu Miêu và Bạch Bạch nhất định phải gõ cửa, nếu không sẽ thấy những việc không nên thấy đấy.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu chạy theo – Cứ thấy mấy câu này có gì đó là lạ…
Mọi người rẽ vào đường lớn, nhìn về hướng viện Thái học trước mặt.
Triển Chiêu vỗ Bạch Ngọc Đường, ý bảo – Khỏi lo rồi! Vẫn còn nguyên vẹn!
Bạch Ngọc Đường cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không sụp là tốt lắm rồi, cứ vào trong kéo Thiên Tôn ra ngoài thôi… Chỉ là, Ngũ gia còn chưa nghĩ hết thì lại nghe thấy “oành” một tiếng.
Tiếng này vang thật là vang, chấn động mạnh đến độ phòng xá xung quanh cũng trung động. Cùng lúc đó, bụi bay mù mịt, cả con đường đều bị bụi che hết.
***
Ở bến tàu xa xa, Tiểu Lương Tử đứng ở đỉnh thuyền cũng nhảy lên cao ngó. “Bên kia sao vậy?”
Tất cả mọi người quay đầu lại xem, thấy ở phía xa bụi bay đầy trời. Mấy quân binh đứng trên nóc thuyền cũng kêu lên: “Hình như nhà sụp, sụp cả một mảng luôn.”
Âu Dương nhìn trời. “Không phải chứ…”
Trâu Lương nói: “Hay là ngươi đi xem thử đi, ngươi quản lý quân hoàng thành mà, đừng để xảy ra chuyện gì đấy.”
Âu Dương bất lực, mang người chạy vào trong thành.
***
Lúc này, bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đi đến cửa viện Thái học, trợn mắt mà nhìn toàn bộ Thái học đều sụp hết, chỉ còn lại một cánh cổng đứng sừng sững mà thôi. Chờ khi bụi tản hết đi, một mảnh đất đá hiện ra trước mắt.
Triển Chiêu dùng tay áo che miệng mũi, tay còn lại phẩy phẩy bụi đi rồi nhìn mọi người đang ngây ngốc đứng xung quanh. Ngay cả người ở cửa hàng gần đó, trong tửu lâu, quán trà, kể cả người đi đường cũng chết lặng ngóng sang. Nhìn lại mặt đất, toàn bộ viện Thái học đều vỡ vụn, gió vừa thổi qua đã bay hết cả nửa bụi đất rồi, xung quanh toàn gạch, ngói, gỗ nát. Mà điều thú vị nhất chính là tình hình trong viện Thái học lúc này…
Trong viện Thái học, toàn bộ học sinh đang ở trong tư thế ngồi thi, tay cầm bút chấn lăng tại chỗ, toàn thân đều là bụi đất, há miệng nhìn cảnh tưởng không thể nào tin nổi bên ngoài. Phu tử đứng nguyên tại chỗ, mấy học sinh đang thi y dược tay vẫn còn cầm kim châm, Công Tôn đứng trước mặt đám học sinh, tay cầm một hình người bằng giấy mà sững sờ. Thú vị nhất vẫn là phu tử Lâm Tiêu. Lão gia tử đang ngồi trong nhà xí, nhà xí sụp hết, ông lão toàn thân dính bụi đang ngồi xổm, trên tay vẫn còn cầm nguyên cuốn sách…
Ngay cả khi bụi đất tan dần, mọi người vẫn còn chết lặng… cho đến khi nghe được tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Từ xa, Âu Dương Thiếu Chinh dẫn theo nhân mã hoàng thành chạy đến. Còn chưa tới nơi hắn ta đã kêu lên: “Má nó chứ! Cái này là sao đây?”
Phong Nha Đầu cũng nghiêng đầu. Nàng ngựa này đã nhìn thấy rất nhiều tình huống kinh khủng hơn rồi, nhưng mà việc cả một tòa nhà bỗng chốc bị biến thành bột phấn thế này, ngựa ta mới lần đầu nhìn thấy! Lợi hại ghê, biến thành bột hết cả!
Vì toàn bộ ngói, xà ngang, tường đều bị biến thành những mảnh vụn cực kỳ nhỏ nên không làm ai bị thương, chỉ khiến cho mọi người bên trong bị bụi bám đầy mà thôi. Đặc biệt là những học sinh và phu tử đang ở trong phòng học, nhìn thật chẳng khác gì người đất hết. Mất một lúc sau, học sinh trong viện mới bùng nổ.
“Oa!|
“Chuyện gì thế?”
“Động đất sao?”
“Có yêu tinh à?”
Lúc này lại nghe thấy Triệu Lan “A” lên một tiếng. “Ta đã từng thấy cái này rồi! Giống mấy chỗ thủng trong tường ở hoàng cung.”
“Lỗ thủng trên tường ở hoàng cung sao?”
Trong Thái học có nhiều học sinh cũng là hoàng thân quốc thích, thường hay vào cung. Loạt động mà Thiên Tôn để lại lúc trước vẫn chưa được tu bổ, vì Triệu Trinh cảm thấy con đường đó cũng rất tiện lợi. Hơn nữa, đống động này đâu phải động thường, là chính Thiên Tôn để lại mà. Cả đám cao thủ đại nội, cộng thêm cả đám thị vệ trong cung mỗi khi rảnh rỗi đều thích chạy đến bái lạy, nói là muốn cảm nhận chút tiên khí của chí tôn võ lâm. Đã thế, mỗi lần bằng hữu tới chơi, Triệu Lan đều dẫn đến thăm quan động của Thiên Tôn cả. Bởi vậy, trong đầu mọi người lúc này đều có chung một suy nghĩ – Ban nãy thấy Thiên Tôn tới, còn không biết ngài tới làm gì. Giờ thì tốt rồi, đến phá nhà thì phải?!
Bao Duyên và Bàng Dục lại càng khiếp sợ hơn, cùng thay Bạch Ngọc Đường nén giọt lệ đau thương vào lòng.
Triển Chiêu rất đồng cảm mà nhìn Bạch Ngọc Đường, còn an ủi: “Có chắc là Thiên Tôn làm không? Có thể nhầm lẫn không?”
Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn Triển Chiêu. Ánh mắt bất đắc dĩ – Trừ người ấy ra thì còn ai có được bản lĩnh này nữa vậy?
Ân Hậu cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Chính là chiêu Cách Không Thiên Kích của lão quỷ kia gây ra.”
Triển Chiêu tò mò, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Cách Không Thiên Kích?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Trên đời này chỉ có sư phụ ta mới có được công phu này, trốn không được đâu, chính là người ấy làm.”
“Ngươi cũng không biết à?” Triển Chiêu hỏi: “Khác với Cách Không Chưởng sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói: “Cách Không Thiên Kích là tuyệt học cao nhất của Cách Không Chưởng. Cách Không Chưởng dùng chưởng lực để đẩy nội lực ra, có thể không cần chạm vào đối phương mà vẫn có thể đánh đối phương. Cách Không Chưởng có tổng cộng mười chín thức, thức cao nhất chính là Cách Không Thiên Kích. Chiêu này không chỉ cần thiên phú mà còn cần phải có nội lực đạt tới đẳng cấp như sư phụ ta mới được. Có thể nói đây là chiêu thuộc hàng võ học chí cao, lấy một địch ngàn người, nổi danh ngang với Vấn Tâm Chưởng của ngoại công ngươi.”
Triển Chiêu kinh ngạc. “Khả năng phá tường của Thiên Tôn trước kia rất đặc biệt, đó cũng do Thiên Kích tạo ra sao?”
“Nguyên lý của Thiên Kích chính là vận nội lực nắm trong lòng bàn tay, trong thời gian ngắn đánh ra một chưởng nội lực xoắn nhiều vòng, nội lực càng cao thì số vòng xoắn cũng càng nhiều. Mà đạt tới cảnh giới cao nhất, cũng giống như nội lực của sư phụ ta, trong một khoản thời gian cực ngắn, một chưởng có thể xoắn được hơn ngàn vòng, chẳng khác gì vỗ ra hơn một ngàn chưởng nội lực. Đây cũng chính là lý do tại sao người chỉ việc phất tay một chưởng Cách Không cũng có thể xuyên thủng mấy bức tường hoặc hất bay mấy trăm người.” Bạch Ngọc Đường nói. “Lúc sư phụ ta phá tường, chỉ tập trung một phần nội lực rất nhỏ ở trung tâm chưởng lực, nơi bị đánh tới sẽ tan thành bột phấn mà không để lại bất cứ dấu vết hay tiếng động nào. Hơn nữa, tường sẽ không rung, không đổ, đồng thời cũng không làm tổn thương người vô tội…”
Triển Chiêu nghe hiểu, gật đầu: “À… thật là một loại võ công cao cấp.”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày. “Có điều phá tường là phá tường, trước đến giờ sư phụ ta chưa từng phá nhà, chẳng lẽ phải vỗ mỗi mặt tường một chường sao? Không biết người đang làm cái gì…”
Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng thét truyền đến.
Mọi người giật mình, đảo mắt nhìn sang thì thấy người thét lên chính là phu tử Lâm Tiêu. Lão đầu bị kích thích quá độ đây mà, địa vị người ta cao bao nhiêu, thân phận người ta quý thế nào, giờ lại bị bàn dân thiên hạ nhìn thấy đang ngồi chồm hổm trên bệ xí. Điểm chết người chính là, lão gia tử quá yêu quý Thái học, ông học ở đây, dạy cũng ở đây, giờ còn là viện trưởng, ông tận mắt chứng kiến Thái học tử một dãy nhà, một tiểu lâu thành một học viện lớn vang danh thiên hạ, giờ lại sụp mất cả rồi. Cả tòa nhà chỉ còn lại mỗi tấm ngọc bích Tiên đế ban tặng là còn chắn ngang trước mắt, lão đầu vừa kéo quần vừa ngẩng mặt lên trời khóc oa oa.
Mọi người kinh hãi.
Bạch Ngọc Đường vỗ trán, Triển Chiêu thì lắc đầu: “Đáng thương quá, đáng thương quá…”
Ngũ gia vội vàng móc bạc cho ông ấy xây tòa nhà mới, từng này tuổi rồi khóc như vậy thật quá đáng thương. Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng “rắc” lại vang lên, tấm bích thạch Tiên đế ban tặng kia đột nhiên nứt toác, “oành” một tiếng vỡ tung…
Lâm phu tử đang khóc đột nhiên nín thít, nhìn chằm chằm tấm bích ngọc đã bị vỡ nát, sau đó thì mắt trợn trắng, ngất luôn.
“Phu tử!”
Nhóm học sinh Thái học nhanh chóng chạy đến đỡ Lâm Tiêu, cả đám đều mặt mày đau khổ, nháo nhác không ngừng.
Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi tìm quanh – Thiên Tôn đâu rồi? Cái người chuyên gây họa kia đâu?!
Đúng lúc này, phía sau tấm biển ngọc bích vừa vỡ nát, dưới gốc cây đại thụ, Thiên Tôn từ tốn đi tới, trong tay ôm một vò rượu rất to. Triển Chiêu nhìn thấy nghĩ thầm, chẳng lẽ đã say rồi sao?
Mọi người đỡ phu tử Lâm Tiêu, đưa ông qua ngoài. Công Tôn vừa định chạy đến chỗ bọn Triển Chiêu, nhưng thấy tình hình này, bèn quyết định đi cứu lão đầu đó trước đã.
Thiên Tôn ôm vò rượu đi về phía này.
Triển Chiêu và Ân Hậu cùng với một đám học sinh khác đều liếc xem sắc mặt của Bạch Ngọc Đường. Gương mặt Ngũ gia vốn đã trắng trẻo, giờ lại càng trắng hơn, còn trắng hơn cả giấy nữa.
Người ta thì bụi dính đầy đầu, Thiên Tôn lại sạch bong sáng bóng mà bước về phía này. Lúc đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, mọi người thấy Thiên Tôn bắt đầu quan sát xung quanh, chắc là đã biết là mình gây họa rồi.
Đúng lúc này, Qua Thanh lại chạy đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, nói: “Chuyện này… Ngũ gia, không phải là lỗi của Thiên Tôn đâu, ta làm đó!”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn Qua Thanh một lượt.
Triển Chiêu vỗ trán – Qua Thanh muốn chịu trận thay cũng cần phải biết cân nhắc đã chứ, Bạch Ngọc Đường tin mới lạ.
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái.
Bàng Dục cũng chạy đến nói: “Ta đền thay ngài ấy, không sao, không sao!”
Bọn Triệu Lan cũng chạy đến giải vây cho Thiên Tôn. “Chuyện này, thực ra Thái học đã quá cũ rồi, bọn ta cũng đang muốn phá đi xây lại mà. Chuyện này cứ điều tra cho kỹ rồi hãy nói, đừng có mắng Thiên Tôn.”
Bạch Ngọc Đường nhìn cả đám người trước mặt, mắt hơi nheo lại.
Qua Thanh đếm đốt ngón tay tính thử xem gia sản của mình có bao nhiêu. Bàng Dục thì chạy đến moi tiên của đám học sinh nhà giàu kia. Thiên Tôn nghiêng đầu nhìn lại phía sau.
Qua Thanh vẫn đang nháy mắt với Thiên Tôn, ý bảo – Hay là ngài cứ tránh đi một lát đi? Con gánh cho!
Thiên Tôn nhìn chằm chằm hắn một lúc, hí mắt nói: “Trẻ ngoan!”
Qua Thanh sửng sốt.
Thiên Tôn vỗ đầu hắn: “Ngoan lắm!”
***
Thiên Tôn vẫn còn đang vỗ đầu Qua Thanh y như vỗ đầu một chú cún nhỏ thì phu tử Lâm Tiêu đã tỉnh lại, ông cũng không nói gì, chỉ xua tay về phía bên này.
Xung quanh lại bắt đầu nhốn nháo, Triển Chiêu kéo tay áo Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, tỉnh táo!”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật, mất một lúc lâu sau mới hỏi: “Ta từng mắng người đó bao giờ chưa?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Triển Chiêu gãi đầu… hình như là… chưa…
Thiên Tôn cũng liếc sang bên này một cái, thấy Bạch Ngọc Đường vẫn đang lườm mình.
Bạch Ngọc Đường nhìn cái tay đang vỗ đầu Qua Thanh. Thiên Tôn rút tay về, tiến lên phía trước.
Ân Hậu ho khan, nhìn Thiên Tôn rồi chỉ về phía phu tử Lâm Tiêu đang đứng đằng xa mà thở không ra hơi, nói: “Ngươi sao lại nổi điên mà đi phá nhà người ta thế? Dù sao cũng qua xin lỗi một câu đi, cẩn thận khiến người ta tức chết…”
Thiên Tôn còn chưa nói hết đã nghe Bạch Ngọc Đường nói: “Xin lỗi cái gì?”
Thiên Tôn quay đầu lại.
Ngũ gia đen mặt. “Dù có phá sập cả thành Khai Phong này, con cũng có thể đền được!”
Mọi người hít mạnh một hơi.
Thiên Tôn sờ cằm, nghiêng đầu quan sát đồ đệ nhà mình một lúc rồi lại lùi về, đưa tay tiếp tục vỗ đầu Qua Thanh.
Mặt Bạch Ngọc Đường càng đen hơn. “Có con ở đây mà còn phải dùng tiền của người khác sao? Người thích phá cái gì thì phá đi! Phá lung tung cũng được!”
Mọi người lại tập thể hít sâu – Thì ra Thiên Tôn được nuông chiều như vậy nên mới thế sao?
Ân Hậu và Triển Chiêu nhìn nhau, chẳng lẽ Bạch Ngọc Đường…
Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói: “Dấm à?!”
Thiên Tôn híp mắt cười thật tươi a.
Triển Chiêu vội vàng quay sang nhìn Tiểu Tứ Tử, ý bảo bé – Đúng là ganh tỵ rồi, nhưng cũng nên chừa cho con Chuột này chút mặt mũi đi! Thế nhưng Tiểu Tứ Tử lại ngẩng mặt nhìn vào chiếc bình trong tay Thiên Tôn. Nhìn kỹ lại thì ra đó không phải là bình rượu mà là bình dấm.
Triển Chiêu khó hiểu, Thiên Tôn ôm bình dấm làm gì? Chẳng lẽ không phải uống say sao? Thế sao người lại phá sập nhà?
Lúc này lại thấy Công Tôn nhanh chóng chạy đến, xua tay. “Hiểu lầm rồi, không phải là lỗi của Thiên Tôn! Ta nhờ ngài giúp một tay, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng sửng sốt, Ân Hậu hơi tò mò.
Lúc này, Âu Dương Thuần Hoa và Bao Duyên cũng đã phu tử Lâm Tiêu đến. Phu tử thở hổn hển, liên tục xua tay: “Không cần… đền tiền.”
Tiểu Tứ Tử sờ cằm, lùi lại phía sau nhìn qua – Không sai! Chính là cảnh tượng này, Thái học sụp cả, phu tử Lâm Tiêu đứng trước mặt đưa tay bảo Bạch Ngọc Đường “đền tiền”… xem ra trước đó vẫn còn hai chữ nữa a!
Công Tôn hỏi Thiên Tôn: “Bắt được rồi chứ ạ?”
Thiên Tôn gật đầu.
Công Tôn nhẹ nhàng vỗ bình dấm, nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Lần này đúng là hữu kinh vô hiểm, may mà nhờ có Thiên Tôn giúp một ân lớn!”
Phu tử Lâm Tiêu lúc này cũng đã thở bình thường lại rồi, rõ ràng là ban nãy Công Tôn đã giải thích với ông nên lúc này tâm tình cũng đã bình phục, gật đầu nói: “Điều quan trọng nhất của Thái học không phải là nhà mà là học sinh. Học sinh không sao là được rồi, nhà sụp cũng chẳng có vấn đề gì hết!” Vừa nói vừa nhịn không được mà nhìn “đống” bích ngọc mà Tiên hoàng ban tặng kia, vẫn thấy đau lòng quá.
Thiên Tôn đưa bình dấm cho Công Tôn, bản thân thì đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, chắp tay sau lưng.
Bạch Ngọc Đường nhìn ngài một cái, Thiên Tôn đưa tay, vỗ vỗ đầu Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường im lặng, nhưng không còn khó chịu như ban nãy nữa.
Triển Chiêu sờ cằm, than – Thiên tôn đúng là lợi hại a.
Lúc này, Âu Dương cũng mới đến, vừa thấy khối bích ngọc kia đã nát như tương thì cảm thấy tiếc nuối vô cùng… Sao Triệu Phổ không đến đây chứ? Đến rồi nhất định hắn sẽ vui đến chết cho xem.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn: “Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?”
***
Lúc này, ở trong hoàng cung, Triệu Phổ và Triệu Trinh vừa mới ngồi xuống đã có một ảnh vệ đi vào rỉ tai với Nam Cung Kỷ.
Nam Cung cũng khó hiểu, nhưng vẫn đi tới nói với Triệu Trinh. Hắn hoàn toàn không có ý giấu Triệu Phổ cho nên Triệu Phổ cũng nghe rất rõ ràng. Nam Cung nói – Thiên Tôn phá hủy cả viện Thái học rồi.
Triệu Trinh sửng sốt, Triệu Phổ lắc đầu tiếc bạc cho Bạch Ngọc Đường.
Triệu Trinh bảo Nam Cung đi hỏi thăm cụ thể một chút xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà có vẻ Triệu Trinh cũng không để ý lắm, dù sao cũng không có người nào chết cả, phá thì cứ phá, cùng lắm thì cứ xây mới đi.
Nam Cung đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong thư phòng chỉ còn lại Triệu Phổ và Triệu Trinh.
Triệu Trinh lấy một chiếc hộp từ Long án xuống đưa cho Triệu Phổ. Triệu Phổ nhận lấy, mở ra nhìn thì khẽ nhíu mày.
Cửu Vương gia đưa tay vào, cầm một chiếc mặt nạ màu trắng ra. Chiếc mặt nạ này được cấu tạo đơn giản nhưng lại rất đáng sợ. Triệu Phổ nghĩ đến chuyện hôm qua Hàn Chương nói về vu thuật và đảo Thú Giáp, cả chuyện lấy mạng đổi mạng nên hỏi Triệu Trinh: “Đây chẳng lẽ là chiếc mặt nạ mà những người đã chết kia đeo sao?”
Triệu Trinh kinh ngạc nhìn Triệu Phổ: “Sao thúc biết?”
Triệu Phổ đặt mặt nạ xuống. “Cũng không biết nhiều.”
Triệu Trinh gật đầu một cái, khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nợ thì phải mang!”
Triệu Phổ gật đầu. “Đương nhiên.”
“Nhưng mà có một số loại nợ, là cha nợ con trả.” Triệu Trinh bất lực.
Triệu Phổ cau mày. “Có ý gì?”
Triệu Trinh lấy một cuộn sách đưa cho hắn xem, nói: “Lấy mạng đổi mạng.”
Triệu Phổ cau mày. “Thực sự có người từng thử qua phương pháp này sao? Những người năm đó…”
“Từng thử.” Triệu Trinh nghiêm túc gật đầu. “Biết vì sao Trẫm tìm Hình Thiên Hào không?”
Triệu Phổ xem xong sách, cau mày: “Thôn dân trên đảo Ác Hồ kia, chẳng lẽ là…”
“Chỉ sợ là vậy.” Triệu Trinh gật đầu, cau mày. “Đáng tiếc, chúng ta đã muộn một bước.”
***
Âu Dương dẫn quân hoàng thành dọn dẹp đống đổ nát của viện Thái học. Biện pháp phá nhà này của Thiên Tôn cũng không tồi, chỉ cần dùng chổi quét đi là sạch bay, sau đó chỉ cần xây lại là được.
Học sinh được cho về nhà, hôm khác thi tiếp. Những người còn lại đều bu quanh bọn Công Tôn.
Ân Hậu nhìn bình dấm kia một chút, nghe thấy bên trong hình như có tiếng động, cau mày: “Trong này có chứa cái gì?”
“Thứ chết người!” Công Tôn nói: “Chuyện này thì cần phải nói từ lúc trước khi bắt đầu thi.”
Bình luận facebook