Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 16 - Chương 480: Mối thù truyền đời
[Mối thù truyền đời]
Triệu Phổ nghe xong “chuyện cũ” Trại Tố kể, lại xem bức thư của cựu gia thần trong phủ quận vương mà Giả Ảnh mang về kết hợp với ghi chép của đại sư Vấn Không và du ký của Vương phu tử thì cũng gần như hiểu rõ nguồn cơn cả rồi.
Nguồn gốc của tất cả chuyện này thật ra cũng chẳng có liên quan gì tới tổ tông họ Triệu của hắn lắm, chủ yếu là liên quan đến Hình Thiên Hào ở thời Thịnh Đường mà thôi.
Khi đó, trong triều có một vị quan cực kỳ có thế lực, tên gọi cụ thể là gì cũng không rõ nữa. Vị quan kia có một đứa con trai, coi như trân bảo, lại văn võ toàn tài, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Thế nhưng, trong một lần hắn theo hải quân ra biển đánh hải tặc lại bất hạnh bỏ mình. Lúc chết hắn mới chỉ có hai mươi mấy tuổi.
Vị quan kia vô cùng căm hận, hắn hận thấu xương lũ hải tặc kia, vì vậy… lúc đó gần như thủy quân điên cuồng chế tạo chiến thuyền để chuẩn bị ra biển săn hải tặc.
Mặt khác, điều khiến cho viên quan kia khó hiểu chính là nhi tử của hắn vốn là quan văn ở Hình bộ, tại sao lại vô cớ chạy đi bắt hải tặc chứ? Sau đó, qua nhiều lần điều tra, hắn mới biết là có một đám tử tù vì tội trộm cắp mà bị xử phạt nặng đã tố khổ với nhi tử hắn, nói rằng bọn họ vốn là ngư dân bình thường, nhưng vì trên biển hải tặc hoành hành nên bọn họ chẳng thể nào tiếp tục nghề đánh cá được, không còn cách nào khác phải đi trộm cắp kiếm sống nên mới rơi vào tình cảnh này. Nhi tử của hắn thương xót cho bọn họ nên mới muốn trở thành một vị tướng quân thủy binh, đánh đuổi hải tặc. Vì hắn sợ phụ thân lo lắng hoặc phái người bảo vệ cho nên mới giấu vị quan kia, tự mình hành động, chẳng ngờ lại có đi mà chẳng có về.”
Không biết có phải vì quá mức đau lòng vì mất con hay không mà vị quan kia buộc tội đám tử tù và những hải tặc kia đã giết chết nhi tử hắn.
Sau đó cũng bắt được hải tặc. Trong số những hải tặc kia có rất nhiều ngư dân sống trên các hòn đảo lân cận, họ thấy Triều đình làm căng bèn tự mình giải tán trở về đảo, chờ cho mọi chuyện nguôi đi. Vị quan viên kia viết tấu chương lên triều xin phái binh tiêu diệt những hòn đảo ấy. Triều đình cảm thấy chuyện này thứ nhất là hao tiền tốn của lại làm ảnh hưởng đến dân chúng, cái giá phải bỏ ra quá đắt; thứ hai là cũng không cần thiết phải làm thế, hải tặc thực sự cũng chỉ có vài tên như vậy thôi, đa số đều là cư dân vô tội trên đảo cả.
Vị quan kia càng nghĩ càng không cam lòng. Thứ nhất hải tặc vẫn chưa diệt sạch; thứ hai là chuyện những tử tù kia bất đắc dĩ mới phạm tội bị hoàng đế biết được, lại gặp đúng lúc đại thọ của Thái hậu cho nên Hoàng thường hạ lệnh đại xá cho bọn họ. Điều này càng làm vị quan kia cực kỳ bất mãn, không cách nào nuốt trôi cơn giận này. Đúng lúc đó lại có người đến hiến kế cho hắn.
Người kia là một phù thủy, mặc bạch y, nghe nói hắn có năng lực biết trước tương lai, tinh thông thuật yểm bùa. Hắn nói hắn có biện pháp không cần dùng một binh một tốt nào của triều đình cũng có thể diệt toàn bộ số tử tù và hải tặc, cộng thêm cả dư nghiệt đời sau của bọn họ nữa, coi như thay trời hành đạo.
Vị quan kia nghe theo đề nghị của phù thủy đó. Chỉ mấy ngày sau, trên biển lại có hải tặc hoành hành, chính điều này khiến hoàng thượng nhận ra – Nếu không diệt tận gốc đám cướp biển kia thì nhất định bọn chúng sẽ trở thành mối họa ngầm.
Bên cạnh đó, có rất nhiều quan viên đều cho rằng không nên đại xá cho tử tử và trọng phạm, sợ sẽ làm phật ý dân.
Hoàng thượng cũng cảm thấy có lý nên hủy bỏ lệnh đại xá này, còn phái một số thủy quân đi tiêu diệt hải tặc… Nhưng điều kỳ quái chính là, lần nào thủy quân phái đi cũng đều không còn ai trở về. Cho nên, tất cả mọi người cùng tò mò – Sao đám cướp biển kia lại lợi hại đến vậy?
Vị quan kia nhân cơ hội này tấu với hoàng thượng. Hắn nói đám hải tặc kia đa phần là người của quần đảo Bát Tộc, người trên đảo thiên phú dị bẩm, tính cách hung tàn, đời đời đều là hải tặc, chiếm được rất nhiều tài phú lại có ý đồ bất chính, nhất định phải toàn diệt.
Hoàng thượng nghe xong cũng cảm thấy chuyện này có lý, thế nhưng phái người diệt đảo thì thực sự quá nguy hiểm.
Vì vậy… vị quan kia dựa theo những gì mà phù thủy dạy hắn, nói cho hoàng thượng biết một phương pháp, lập đàn tế trời – Lấy mạng đổi mạng.
Hoàng đế cũng không rõ phương pháp này là gì nên hỏi cặn kẽ, thì ra chỉ cần đưa một nhóm tử tù bằng với số lượng của hải tặc lên một hòn đảo, phù thủy sẽ dùng lò luyện đan để thi triển chú thuật lấy mạng đổi mạng, bao nhiêu tử tù chết sẽ có bấy nhiêu cướp biển chết.
Mặc dù hoàng đế vẫn còn chút do dự nhưng lại cảm thấy biện pháp này đúng là “lưỡng toàn kỳ mỹ” nên cuối cùng cũng phái vị quan đó đi thực hiện.
Thế nhưng sự thật chính là đám hải tặc hoành hành trên biển thời gian gần đây chính là do viên quan kia bố trí theo mưu kế của tên phù thủy. Mà những tử tù kia sau khi bị chuyển lên đảo thì cũng không phải nhảy vào lò luyện đan mà được đưa vào một sơn động, được phân phát vũ khí rồi ra khỏi sơn động để lên một con thuyền khác.
Phù thủy nói cho bọn họ, muốn đưa bọn họ lên một số hòn đảo để giết hải tặc, chỉ cần giết được một hải tặc thì tính mạng của bọn họ sẽ được giữ lại, sau khi trở về đất liền thì có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu như có thể giết hai người thì có được tiền thưởng… tóm lại là giết càng nhiều càng tốt.
Cho nên, đám tử tù kia được lên thuyền để đưa đến các đảo, bất kể là cướp biển hay là dân thường trên đảo, bọn chúng cứ gặp là giết, nghe nói lúc đó nước chảy xung quanh tám đảo của quần đảo Bát Tộc đều nhuốm đậm một màu đỏ tanh.
Những tử tù còn sống cứ nghĩ mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi là có thể giữ được tính mạng để bắt đầu làm người lần nữa… nhưng ai mà ngờ được những chiếc thuyền trở họ quay về đã bị người ta phá hoại, thuyền bị đánh chìm trên biển, ngay cả chiếc Hình Thiên Hào lớn nhất kia cũng bị chìm.
Lẽ ra chuyện này sẽ chỉ bị đồn thành việc “thủy quân viễn chinh tiêu diệt cướp biển rồi đồng quy vu tận”. Thế nhưng khi đó lại có người truy cứu nguyên nhân thuyền bị chìm, chính là nhóm công tượng chế tạo thuyền năm đó.
Những công tượng kia nói rõ – Những chiếc chiến thuyền này, đặc biệt là Hình Thiên Hào không thể nào cứ thế bị đắm cả! Thuyền của cướp biển cũng chỉ là thuyền nhỏ, cho dù có dàn hàng tất cả cùng đâm vào Hình Thiên Hào thì cũng không khiến Hình Thiên Hào hư hại chút nào, cho nên, trong đó nhất định có vấn đề.
Đối mặt với những truy vấn này của nhóm công tượng, vị quan kia vì bảo vệ mình cho nên đã gán tội cho những công tượng kia đã ăn bớt vật liệu, kỹ thuật kém cỏi mà đem tất cả bọn họ xử tử.
Đây chính là nguyên nhân thực sự Hình Thiên Hào xuất chinh và bị đắm năm đó mà Triệu Phổ đã tổng hợp được từ hàng loạt các ghi chép.
Vì chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, những người trong cuộc đều chết gần hết cho nên cũng biến thành bí mật. Tuy vậy thì vẫn còn một số người biết được, đặc biệt là một ít gia tộc quyền cao chức trọng trong hoàng thành.
Sau sự kiện Hình Thiên Hào, cứ một thời gian lại có một lần “tế trời”.
Thật ra, tế trời chẳng qua là để che mắt thiên hạ mà thôi… cho dù có bị điều tra thì cũng chỉ có thể tra ra được “lấy mạng đổi mạng”, mà “lấy mạng đổi mạng” cũng chỉ là lá chắn thứ hai, chân tướng thực sự chính là – Một số hậu nhân của quần đảo Bát Tộc mang trong mình cừu hận ngút trời, chuẩn bị muốn báo thù. Cho nên… lần “lấy mạng đổi mạng” thứ hai bắt đầu. Nhóm tù nhân bị đưa đến đảo Ác Hồ, cầm vũ khí lên chiến thuyền bị phá hỏng, tạo ra một lần có đi không về khác, cuối cùng là vùi thân nơi biển sâu.
Chuyện này như bị đưa vào một vòng tuần hoàn khép kín, người của Bát Tộc luôn lưu lại hậu nhân, có giết thế nào cũng không hết, mà những hậu nhân còn sót lại kia dùng ba mươi năm thời gian khôn lớn để rồi tập trung lại, cùng nhau đến báo thù, lại cùng gặp phải số kiếp như tổ tiên mình.
Mà những người gặp kiếp nạn ấy không chỉ có ngư dân trên đảo mà còn có cả những tù phạm không có thân nhân quan tâm. Nhưng vì thái bình thịnh thế, số lượng tù nhân ít dần, cho nên… khi đám hậu nhân “may mắn sống sót” của Bát Tộc lớn lên, chuẩn bị báo thù thì lại có những tên trộm vặt giống như Thạch Kim và những người lưu lạc bị quấn vào vòng oán thù ấy.
Mặt khác, vẫn còn một chuyện khiến người ta vô cùng khó hiểu – Nhiều phạm nhân như vậy, cho dù không phải là người cùng cực hung ác nhưng cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, sao chỉ có một tên phù thủy mà lại có thể khống chế được tất cả bọn họ chứ? Tại sao sau khi có được vũ khí rồi bọn họ lại không chạy trốn mà ngoan ngoãn phối hợp, đeo mặt nạ lên?
Toàn bộ điều này đều là do “xích sắt biết động đậy” mà Thạch Kim nhìn thấy trên đảo kia.
Nghe nói, tên phù thủy kia dùng toàn bộ hỏa nộ và oán hận của vị quan kia để tạo ra một con quái thú nuôi trong sơn động, đám tử tù kia chỉ có hai lựa chọn, một là làm thức ăn cho quái thú, hai là nghe lệnh để đổi lấy lần sống sót cuối cùng này.
Nhưng mà, loại thù hận này chưa chắc đã có thể kéo dài mãi mãi. Trải qua mấy đời kiếp nạn số người của Bát Tộc đã ngày càng ít dần. Đặc biệt là ở vùng duyên hải, trải qua mấy đời triều đình tìm diệt, gần như đã biệt tích, tất cả đều bị quên lãng với thời đại khói lửa đã qua.
Thế nhưng con quái thú kia vẫn còn, oán hận cứ thế được sinh ra ở ngôi đảo nhỏ ấy, vẫn cứ không hề tiêu tán, cho nên cứ ba mươi năm một lần, nhất định phải làm ra hai chuyện: Một làn đưa đám tử tù đeo mặt nạ vào trong động, đám tử tù này không cần phải đến các đảo khác diệt tộc nữa, mà trực tiếp bị quái thú cắn chết ăn hết; hai là phái người đến Bát Tộc xem có còn ai sống sót hay không, sau khi xác nhận không còn người sống thì có thể ra về, nếu còn người sống, bất luận già trẻ đều phải chém đầu.
Số lượng tử tù bị đưa lên đảo trong mỗi lần đều có quy định nghiêm ngặt, không được thiếu một ai, nghe nói có một lần vì không đủ người, quái thú kia làm loạn một trận khiến cho thuyền chiến đưa ra điêu đứng.
“Chân tướng” năm đó cứ như một truyền thuyết, sau khi Triệu Phổ biết hết sự thật nhưng hắn lại chẳng biết tin tưởng vào cái nào, không nên tin tưởng cái nào.
“Oán hận tập trung thành quái thú sao?” Triệu Phổ vô thức nhìn Công Tôn.
Công Tôn lắc đầu ngoay ngoảy. “Không thể nào! Rõ ràng là lừa đảo! Chuyện dùng tử tù đi tàn sát đảo sau đó lại giở trò phá hủy thuyền giết tù phạm thì còn có thể đáng tin chút, nhưng còn chuyện oái khí sinh quái thú kia là cái trò quỷ gì chứ!”
Triệu Phổ nói với Công Tôn. “Gia tướng trong Vương phủ kia nói là năm đó rất hỗn loạn, có rất nhiều người đã dùng phương pháp này để loại bỏ kẻ địch của mình. Bá Dương Vương chính là điển hình. Hắn nói với hoàng đế là trên Bát đảo vẫn còn người sống sót cần phải dùng tử tù để trấn oán khí… cụ thể thế nào thì chỉ có lão ta biết mà thôi.”
Bao đại nhân cau mày. “Chuyện quái thú… có thể vẫn còn chút nội tình chưa tra kỹ.”
“Đúng rồi, còn có chuyện này nữa.” Triệu Phổ nói. “Liên quan đến phù thủy.”
Công Tôn cũng hỏi. “Phù thủy kia chẳng lẽ lại sống lâu vậy à? Lại còn là bại hoại truyền đời nữa?”
Triệu Phổ rút ra một bức họa từ trong bức thư, nói. “Ở đây có một bức chân dung của tên phù thủy trong truyền thuyết kia, các ngươi có cảm thấy giống một người không?”
Mọi người nhìn nhau, cùng đến xem bức họa.
Chỉ nhìn lướt qua một cái Tiểu Tứ Tử đã kinh hãi chui tọt vào trong lòng Công Tôn.
Tiểu Lương Tử cũng nhảy dựng lên: “A! Là tên đó!”
Người trên bức họa có dáng vẻ cực kỳ giống hồ ly, toàn thân mang một luồng tà khí, chính là Bạch Cơ đã muốn ám toán Công Tôn và Tiểu Tứ Tử trong vụ án Yêu Hồ lần trước!
“Thì ra tên phù thủy ác độc đó chính là người của tộc Bạch Cơ sao?” Công Tôn hỏi.
“Có tên này thì đúng là có thể tạo ra được quái thú gì đó!” Triệu Phổ không nhịn được mà cau mày. “Các ngươi có nhớ khi đó hắn biến nữ nhân và xác sống thành dáng vẻ của mình để đi bắt Tiểu Tứ Tử không, giả thần giả quỷ!”
“Ngoại trừ giả thần giả quỷ, Bạch Cơ cũng có chút bản lĩnh thật, phải đề phòng hắn.”
Mọi người còn đang thảo luận thì bên ngoài có người nói.
Mọi người đảo mắt nhìn lại thì thấy Ân Hậu đi vào.
Ân Hậu giúp Triệu Phổ đi thăm dò tình hình của Ngũ Túc, nếu ngài đã trở về thì chứng tỏ đã có đầu mối rồi.
“Nhanh vậy sao ạ?” Triệu Phổ rất vui, quả nhiên lão gia tử làm việc rất hiệu quả.
Ân Hậu ngồi xuống, Công Tôn nhanh nhẹn châm trà cho ngài.
Ân Hậu còn chưa nói đã liếc thấy Tiểu Tứ Tử chẳng khác nào một chú dê non núp trong lòng phụ thân mình thì cảm thấy hơi buồn cười. “Sao đây?”
Công Tôn bất lực, đưa bức họa kia cho Ân Hậu xem.
Ân Hậu liếc mắt nhìn, cười lạnh. “Hắn chỉ dám nhân lúc Yêu Vương không còn mới dám chạy ra tác loạn, Yêu Vương còn hắn nào dám vác mặt ra đường, dám ra chơi chết hắn luôn.”
“Phù thủy năm đó có thể chính là người của tộc Bạch Cơ.” Triệu Phổ nói.
“Vậy là tên hoán đổi vị trí, kích động đám người đó trả thù kia cũng là hắn ta sao?” Ân Hậu nói. “Đám người có tổng cộng tám đứa đeo mặt nạ, hình như là tới từ tám cái đảo gì đó…”
“Quần đảo Bát Tộc ạ?” Triệu Phổ hỏi.
Ân Hậu gật đầu một cái, tò mò. “Bên này các ngươi cũng điều tra được nhiều nhỉ?”
Công Tôn tóm lược lại những manh mối mà họ điều tra được cho Ân Hậu.
Ân Hậu nhẹ nhàng sờ cằm. “Quái thú… ừm…”
Tất cả mọi người nhìn ngài. “Lão gia tử có đầu mối gì về quái thú kia ạ?”
Ân Hậu cau mày suy nghĩ một chút, lắc đầu. “Chuyện này ta cũng không quá rõ, có chút khả nghi, để ta điều tra xong rồi hãy nói.”
Mọi người cùng gật đầu.
“Tám tiểu quỷ của Bát Tộc kia võ công không tệ, chẳng biết học được ở đâu, có lẽ là do từ nhỏ bọn chúng đã nhìn thấy hài cốt của tổ tiên mà lớn cho nên luôn coi tất cả mọi người ở trên đất liền này, đặc biệt là người của hoàng tộc là ma quỷ, nói đơn giản chính là một đám ngốc suy nghĩ đơn thuần, hồ đồ bị người ta lợi dụng. Tên béo kia hình như đã dao động rồi, cảm thấy họ Triệu hình như không có xấu như người ta nói, có điều mấy tên khác thì vẫn coi Mạch đại nhân gì đó như thần vậy… Điều khiến ta rất hiếu kỳ chính là “hải thần” mà bọn chúng gọi là phụ thân kia là ai, nghe chúng nói cứ như tên đó là một kẻ vạn năng vậy.” Ân Hậu nói với Thần Tinh Nhi vừa mới đi ngang qua cửa một câu. “Nha đầu, cho ta bát mỳ xào.”
Thần Tinh Nhi vội vàng chạy đi xào mỳ cho Ân Hậu.
Tất cả mọi người đều ngượng ngùng, người đã hơn một trăm tuổi rồi, đã bắt người đi làm việc cho lại còn quên mất chuyện cơm nước của người nữa.
Ân Hậu nói với Triệu Phổ. “Bọn chúng sống ở một tòa nhà ở thành Tây, ta thấy bọn chúng ngủ rồi, lại không có ý định bỏ đi nên mới trở về. Nhiệm vụ của chúng là chờ đợi, hình như muốn trong ứng ngoại hợp, chờ đến khi hoàng thành đại loạn thì bọn chúng có nhiệm vụ vào cung ám sát Triệu Trinh.”
Triệu Phổ cau mày, quả nhiên đối phương muốn ám sát Triệu Trinh.
Ân Hậu nhìn Triệu Phổ một chút, nói. “Ngươi có muốn nghe ý kiến của lão nhân gia này không?”
Triệu Phổ sửng sốt, vội vàng gật đầu lia lịa, đương nhiên là muốn nghe rồi.
Ân Hậu nói. “Ngươi chỉ cần chuyên tâm xuôi nam đánh giặc là được, việc xử lý mấy người này cứ giao cho Triệu Trinh đi.”
Triệu Phổ kinh ngạc.
“Triệu Trinh đâu phải là nhi tử của ngươi, ngươi không thể chuyện gì cũng giải quyết giúp hắn được. Ngươi là tướng quân đánh giặc, không phải dùng để giải quyết oán thù.” Ân Hậu khoanh tay nói. “Mấy đứa nhỏ này có thể nói là hậu nhân cuối cùng của quần đảo Bát Tộc, có thể giết bọn họ thì chuyện của bát tộc coi như biến mất…”
Triệu Phổ khẽ cau mày, nhìn Ân Hậu.
“Nhưng nếu làm như vậy thì có gì khác với Bá Dương Vương năm đó?” Ân Hậu nói. “Tám người này đều bị người ta lợi dụng, bọn họ tin chắc cứ sau ba mươi năm là những chiến thuyền trên đảo kia sẽ chở đám người đeo mặt nạ đến đảo của họ chém giết. Lúc này đã sắp đến hạn ba mươi năm rồi nên bọn họ nghĩ cần phải phản kích thật nhanh.”
Cả đám bọn Triệu Phổ cũng cau mày.
Bao Duyên nhịn không được nói. “Đứng trên lập trường của họ, quả thực là chúng ta không tốt, cả đảo đều đầy hài cốt, ngoại trừ những cướp biển kia thì đa số đều là những người dân vô tội cho nên đời sau có muốn báo thù cũng là chuyện đương nhiên. Huống chi trước đây đúng là cứ ba mươi năm lại đến làm hại người ta một lần, người ta muốn tiên phát chế nhân cũng là chuyện thường.”
Bàng Dục kéo tay áo Bao Duyên, ý bảo hắn đừng có kích động, đây cũng đâu phải chuyện mà Triệu Trinh làm.
Triệu Phổ than thở, nói với Ân Hậu. “Lão gia tử, ngài muốn con giao phiền phức lớn nhất này lại cho Hoàng đế sao?”
Ân Hậu phẩy tay. “Nhìn thái độ xử lý triều chính của Triệu Trinh cũng có thể thấy được hắn rốt cuộc là một hoàng đế như thế nào, nếu như Triệu Trinh sai người giết tám người này, ta khuyên ngươi đừng có bán mạng cho hắn nữa, cứ tìm một hòn đảo nào đó mà ẩn cư đi, giang sơn họ Triệu này sẽ chẳng duy trì được lâu đâu.”
Tất cả mọi người đều lau mồ hôi hột thay Triệu Trinh, có điều lão gia tử nói cũng chẳng sai chút nào, đây cũng chính là một phần ý nghĩa của cụm từ “nợ cha con trả”. Làm thế nào mới có thể kết thúc được cừu hận này đây? Tất cả đều còn phải xem quyết định của Triệu Trinh, dù sao thì chắc chắn là không thể giết được, nhất định phải có biện pháp khác.
Công Tôn gật đầu, hắn có chút lo lắng nói với Triệu Phổ. “Ngươi đừng có phân tâm, chiến sự trước mắt không biết thế nào, người ta có chuẩn bị mà đến còn ngươi thì không có kinh nghiệm thủy chiến, Triệu Trinh coi ngươi như Gia Cát Lượng mà dùng à? Ngươi phải chừa chút chuyện cho hắn làm chứ!”
Bao đại nhân bất lực lắc đầu một cái – Ai nha, Công Tôn đúng là rất quan tâm Vương gia a.
Triệu Phổ vốn đang phiền chết mất đây, có điều nghe Công Tôn nói có vẻ rất quan tâm mình cho nên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Triệu Phổ nhìn Bao Chưởng.
Bao đại nhân cười một tiếng. “Vương gia không cần lo, ta rất có lòng tin với Hoàng thượng, Vương gia cứ chuyên tâm chiến sự là được.”
Triệu Phổ gật đầu một cái, suy nghĩ một chút rồi cầm bút viết rõ việc tám người kia bị lợi dụng và nguyên nhân khai chiến với Đại Tống cho Triệu Trinh, cuối cùng còn bồi thêm một câu, ý bảo – Ta còn bận đánh giặc, chuyện bên này ngươi tự mình giải quyết đi.
Chờ đến khi Giả Ảnh mang thư đến, Triệu Trinh mở thư ra xem xong rồi thì ôm lấy Hương Hương đang buồn ngủ bên cạnh, vừa cọ vừa buồn bã nói: “Phụ hoàng hoàng mệnh khổ quá! Bọn họ chẳng có ai quan tâm Phụ hoàng hoàng của con a…”
Hương Hương chu môi, đưa bàn tay nhỏ bé qua vỗ nhẹ an ủi bả vai Triệu Trinh.
Nam Cung ở bên cạnh xem xong thư cũng dở khóc dở cười… Đúng là lâu lắm rồi hoàng thượng chưa phải phiền lòng, chuyện này đúng là khó giải quyết, còn khó hơn cả đánh giặc nữa.
Nam Cung hỏi Triệu Trinh. “Hoàng thượng, có cần thương lượng với Bát Vương gia không ạ? Hay là tìm các đại thần khác thương lượng?”
Triệu Trinh bất lực cười, lắc đầu nói. “Chuyện này trẫm phải tự mình giải quyết mới được, không thể giao cho người khác.”
Nam Cung không hiểu.
Triệu Trinh đặt thư xuống. “Nếu trẫm không xử lý ổn thỏa được chuyện này thì e là khó có ai sẽ bán mạng vì trẫm… cha nợ con trả, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa!” Nói xong Triệu Trinh đột nhiên ngẩng đầu lên. “Trẫm muốn xuất cung!”
Nam Cung nhìn chằm chằm Triệu Trinh một chút, không dám chắc hỏi: “Hoàng thượng muốn đi nhà cầu…”
Triệu Trinh nhấc chân đạp hắn ra ngoài. “Chuẩn bị cho Trẫm một bộ y phục thật tiêu sái vào, ngày mai Trẫm muốn vi phục xuất tuần!”
Việc đầu tiên mà Nam Cung làm khi ra khỏi cửa là chạy đến phủ Khai Phong. Hỏi làm gì à? Thì đi mượn nhờ Ân Hậu chứ gì!
Triệu Phổ nghe xong “chuyện cũ” Trại Tố kể, lại xem bức thư của cựu gia thần trong phủ quận vương mà Giả Ảnh mang về kết hợp với ghi chép của đại sư Vấn Không và du ký của Vương phu tử thì cũng gần như hiểu rõ nguồn cơn cả rồi.
Nguồn gốc của tất cả chuyện này thật ra cũng chẳng có liên quan gì tới tổ tông họ Triệu của hắn lắm, chủ yếu là liên quan đến Hình Thiên Hào ở thời Thịnh Đường mà thôi.
Khi đó, trong triều có một vị quan cực kỳ có thế lực, tên gọi cụ thể là gì cũng không rõ nữa. Vị quan kia có một đứa con trai, coi như trân bảo, lại văn võ toàn tài, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Thế nhưng, trong một lần hắn theo hải quân ra biển đánh hải tặc lại bất hạnh bỏ mình. Lúc chết hắn mới chỉ có hai mươi mấy tuổi.
Vị quan kia vô cùng căm hận, hắn hận thấu xương lũ hải tặc kia, vì vậy… lúc đó gần như thủy quân điên cuồng chế tạo chiến thuyền để chuẩn bị ra biển săn hải tặc.
Mặt khác, điều khiến cho viên quan kia khó hiểu chính là nhi tử của hắn vốn là quan văn ở Hình bộ, tại sao lại vô cớ chạy đi bắt hải tặc chứ? Sau đó, qua nhiều lần điều tra, hắn mới biết là có một đám tử tù vì tội trộm cắp mà bị xử phạt nặng đã tố khổ với nhi tử hắn, nói rằng bọn họ vốn là ngư dân bình thường, nhưng vì trên biển hải tặc hoành hành nên bọn họ chẳng thể nào tiếp tục nghề đánh cá được, không còn cách nào khác phải đi trộm cắp kiếm sống nên mới rơi vào tình cảnh này. Nhi tử của hắn thương xót cho bọn họ nên mới muốn trở thành một vị tướng quân thủy binh, đánh đuổi hải tặc. Vì hắn sợ phụ thân lo lắng hoặc phái người bảo vệ cho nên mới giấu vị quan kia, tự mình hành động, chẳng ngờ lại có đi mà chẳng có về.”
Không biết có phải vì quá mức đau lòng vì mất con hay không mà vị quan kia buộc tội đám tử tù và những hải tặc kia đã giết chết nhi tử hắn.
Sau đó cũng bắt được hải tặc. Trong số những hải tặc kia có rất nhiều ngư dân sống trên các hòn đảo lân cận, họ thấy Triều đình làm căng bèn tự mình giải tán trở về đảo, chờ cho mọi chuyện nguôi đi. Vị quan viên kia viết tấu chương lên triều xin phái binh tiêu diệt những hòn đảo ấy. Triều đình cảm thấy chuyện này thứ nhất là hao tiền tốn của lại làm ảnh hưởng đến dân chúng, cái giá phải bỏ ra quá đắt; thứ hai là cũng không cần thiết phải làm thế, hải tặc thực sự cũng chỉ có vài tên như vậy thôi, đa số đều là cư dân vô tội trên đảo cả.
Vị quan kia càng nghĩ càng không cam lòng. Thứ nhất hải tặc vẫn chưa diệt sạch; thứ hai là chuyện những tử tù kia bất đắc dĩ mới phạm tội bị hoàng đế biết được, lại gặp đúng lúc đại thọ của Thái hậu cho nên Hoàng thường hạ lệnh đại xá cho bọn họ. Điều này càng làm vị quan kia cực kỳ bất mãn, không cách nào nuốt trôi cơn giận này. Đúng lúc đó lại có người đến hiến kế cho hắn.
Người kia là một phù thủy, mặc bạch y, nghe nói hắn có năng lực biết trước tương lai, tinh thông thuật yểm bùa. Hắn nói hắn có biện pháp không cần dùng một binh một tốt nào của triều đình cũng có thể diệt toàn bộ số tử tù và hải tặc, cộng thêm cả dư nghiệt đời sau của bọn họ nữa, coi như thay trời hành đạo.
Vị quan kia nghe theo đề nghị của phù thủy đó. Chỉ mấy ngày sau, trên biển lại có hải tặc hoành hành, chính điều này khiến hoàng thượng nhận ra – Nếu không diệt tận gốc đám cướp biển kia thì nhất định bọn chúng sẽ trở thành mối họa ngầm.
Bên cạnh đó, có rất nhiều quan viên đều cho rằng không nên đại xá cho tử tử và trọng phạm, sợ sẽ làm phật ý dân.
Hoàng thượng cũng cảm thấy có lý nên hủy bỏ lệnh đại xá này, còn phái một số thủy quân đi tiêu diệt hải tặc… Nhưng điều kỳ quái chính là, lần nào thủy quân phái đi cũng đều không còn ai trở về. Cho nên, tất cả mọi người cùng tò mò – Sao đám cướp biển kia lại lợi hại đến vậy?
Vị quan kia nhân cơ hội này tấu với hoàng thượng. Hắn nói đám hải tặc kia đa phần là người của quần đảo Bát Tộc, người trên đảo thiên phú dị bẩm, tính cách hung tàn, đời đời đều là hải tặc, chiếm được rất nhiều tài phú lại có ý đồ bất chính, nhất định phải toàn diệt.
Hoàng thượng nghe xong cũng cảm thấy chuyện này có lý, thế nhưng phái người diệt đảo thì thực sự quá nguy hiểm.
Vì vậy… vị quan kia dựa theo những gì mà phù thủy dạy hắn, nói cho hoàng thượng biết một phương pháp, lập đàn tế trời – Lấy mạng đổi mạng.
Hoàng đế cũng không rõ phương pháp này là gì nên hỏi cặn kẽ, thì ra chỉ cần đưa một nhóm tử tù bằng với số lượng của hải tặc lên một hòn đảo, phù thủy sẽ dùng lò luyện đan để thi triển chú thuật lấy mạng đổi mạng, bao nhiêu tử tù chết sẽ có bấy nhiêu cướp biển chết.
Mặc dù hoàng đế vẫn còn chút do dự nhưng lại cảm thấy biện pháp này đúng là “lưỡng toàn kỳ mỹ” nên cuối cùng cũng phái vị quan đó đi thực hiện.
Thế nhưng sự thật chính là đám hải tặc hoành hành trên biển thời gian gần đây chính là do viên quan kia bố trí theo mưu kế của tên phù thủy. Mà những tử tù kia sau khi bị chuyển lên đảo thì cũng không phải nhảy vào lò luyện đan mà được đưa vào một sơn động, được phân phát vũ khí rồi ra khỏi sơn động để lên một con thuyền khác.
Phù thủy nói cho bọn họ, muốn đưa bọn họ lên một số hòn đảo để giết hải tặc, chỉ cần giết được một hải tặc thì tính mạng của bọn họ sẽ được giữ lại, sau khi trở về đất liền thì có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu như có thể giết hai người thì có được tiền thưởng… tóm lại là giết càng nhiều càng tốt.
Cho nên, đám tử tù kia được lên thuyền để đưa đến các đảo, bất kể là cướp biển hay là dân thường trên đảo, bọn chúng cứ gặp là giết, nghe nói lúc đó nước chảy xung quanh tám đảo của quần đảo Bát Tộc đều nhuốm đậm một màu đỏ tanh.
Những tử tù còn sống cứ nghĩ mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi là có thể giữ được tính mạng để bắt đầu làm người lần nữa… nhưng ai mà ngờ được những chiếc thuyền trở họ quay về đã bị người ta phá hoại, thuyền bị đánh chìm trên biển, ngay cả chiếc Hình Thiên Hào lớn nhất kia cũng bị chìm.
Lẽ ra chuyện này sẽ chỉ bị đồn thành việc “thủy quân viễn chinh tiêu diệt cướp biển rồi đồng quy vu tận”. Thế nhưng khi đó lại có người truy cứu nguyên nhân thuyền bị chìm, chính là nhóm công tượng chế tạo thuyền năm đó.
Những công tượng kia nói rõ – Những chiếc chiến thuyền này, đặc biệt là Hình Thiên Hào không thể nào cứ thế bị đắm cả! Thuyền của cướp biển cũng chỉ là thuyền nhỏ, cho dù có dàn hàng tất cả cùng đâm vào Hình Thiên Hào thì cũng không khiến Hình Thiên Hào hư hại chút nào, cho nên, trong đó nhất định có vấn đề.
Đối mặt với những truy vấn này của nhóm công tượng, vị quan kia vì bảo vệ mình cho nên đã gán tội cho những công tượng kia đã ăn bớt vật liệu, kỹ thuật kém cỏi mà đem tất cả bọn họ xử tử.
Đây chính là nguyên nhân thực sự Hình Thiên Hào xuất chinh và bị đắm năm đó mà Triệu Phổ đã tổng hợp được từ hàng loạt các ghi chép.
Vì chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, những người trong cuộc đều chết gần hết cho nên cũng biến thành bí mật. Tuy vậy thì vẫn còn một số người biết được, đặc biệt là một ít gia tộc quyền cao chức trọng trong hoàng thành.
Sau sự kiện Hình Thiên Hào, cứ một thời gian lại có một lần “tế trời”.
Thật ra, tế trời chẳng qua là để che mắt thiên hạ mà thôi… cho dù có bị điều tra thì cũng chỉ có thể tra ra được “lấy mạng đổi mạng”, mà “lấy mạng đổi mạng” cũng chỉ là lá chắn thứ hai, chân tướng thực sự chính là – Một số hậu nhân của quần đảo Bát Tộc mang trong mình cừu hận ngút trời, chuẩn bị muốn báo thù. Cho nên… lần “lấy mạng đổi mạng” thứ hai bắt đầu. Nhóm tù nhân bị đưa đến đảo Ác Hồ, cầm vũ khí lên chiến thuyền bị phá hỏng, tạo ra một lần có đi không về khác, cuối cùng là vùi thân nơi biển sâu.
Chuyện này như bị đưa vào một vòng tuần hoàn khép kín, người của Bát Tộc luôn lưu lại hậu nhân, có giết thế nào cũng không hết, mà những hậu nhân còn sót lại kia dùng ba mươi năm thời gian khôn lớn để rồi tập trung lại, cùng nhau đến báo thù, lại cùng gặp phải số kiếp như tổ tiên mình.
Mà những người gặp kiếp nạn ấy không chỉ có ngư dân trên đảo mà còn có cả những tù phạm không có thân nhân quan tâm. Nhưng vì thái bình thịnh thế, số lượng tù nhân ít dần, cho nên… khi đám hậu nhân “may mắn sống sót” của Bát Tộc lớn lên, chuẩn bị báo thù thì lại có những tên trộm vặt giống như Thạch Kim và những người lưu lạc bị quấn vào vòng oán thù ấy.
Mặt khác, vẫn còn một chuyện khiến người ta vô cùng khó hiểu – Nhiều phạm nhân như vậy, cho dù không phải là người cùng cực hung ác nhưng cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, sao chỉ có một tên phù thủy mà lại có thể khống chế được tất cả bọn họ chứ? Tại sao sau khi có được vũ khí rồi bọn họ lại không chạy trốn mà ngoan ngoãn phối hợp, đeo mặt nạ lên?
Toàn bộ điều này đều là do “xích sắt biết động đậy” mà Thạch Kim nhìn thấy trên đảo kia.
Nghe nói, tên phù thủy kia dùng toàn bộ hỏa nộ và oán hận của vị quan kia để tạo ra một con quái thú nuôi trong sơn động, đám tử tù kia chỉ có hai lựa chọn, một là làm thức ăn cho quái thú, hai là nghe lệnh để đổi lấy lần sống sót cuối cùng này.
Nhưng mà, loại thù hận này chưa chắc đã có thể kéo dài mãi mãi. Trải qua mấy đời kiếp nạn số người của Bát Tộc đã ngày càng ít dần. Đặc biệt là ở vùng duyên hải, trải qua mấy đời triều đình tìm diệt, gần như đã biệt tích, tất cả đều bị quên lãng với thời đại khói lửa đã qua.
Thế nhưng con quái thú kia vẫn còn, oán hận cứ thế được sinh ra ở ngôi đảo nhỏ ấy, vẫn cứ không hề tiêu tán, cho nên cứ ba mươi năm một lần, nhất định phải làm ra hai chuyện: Một làn đưa đám tử tù đeo mặt nạ vào trong động, đám tử tù này không cần phải đến các đảo khác diệt tộc nữa, mà trực tiếp bị quái thú cắn chết ăn hết; hai là phái người đến Bát Tộc xem có còn ai sống sót hay không, sau khi xác nhận không còn người sống thì có thể ra về, nếu còn người sống, bất luận già trẻ đều phải chém đầu.
Số lượng tử tù bị đưa lên đảo trong mỗi lần đều có quy định nghiêm ngặt, không được thiếu một ai, nghe nói có một lần vì không đủ người, quái thú kia làm loạn một trận khiến cho thuyền chiến đưa ra điêu đứng.
“Chân tướng” năm đó cứ như một truyền thuyết, sau khi Triệu Phổ biết hết sự thật nhưng hắn lại chẳng biết tin tưởng vào cái nào, không nên tin tưởng cái nào.
“Oán hận tập trung thành quái thú sao?” Triệu Phổ vô thức nhìn Công Tôn.
Công Tôn lắc đầu ngoay ngoảy. “Không thể nào! Rõ ràng là lừa đảo! Chuyện dùng tử tù đi tàn sát đảo sau đó lại giở trò phá hủy thuyền giết tù phạm thì còn có thể đáng tin chút, nhưng còn chuyện oái khí sinh quái thú kia là cái trò quỷ gì chứ!”
Triệu Phổ nói với Công Tôn. “Gia tướng trong Vương phủ kia nói là năm đó rất hỗn loạn, có rất nhiều người đã dùng phương pháp này để loại bỏ kẻ địch của mình. Bá Dương Vương chính là điển hình. Hắn nói với hoàng đế là trên Bát đảo vẫn còn người sống sót cần phải dùng tử tù để trấn oán khí… cụ thể thế nào thì chỉ có lão ta biết mà thôi.”
Bao đại nhân cau mày. “Chuyện quái thú… có thể vẫn còn chút nội tình chưa tra kỹ.”
“Đúng rồi, còn có chuyện này nữa.” Triệu Phổ nói. “Liên quan đến phù thủy.”
Công Tôn cũng hỏi. “Phù thủy kia chẳng lẽ lại sống lâu vậy à? Lại còn là bại hoại truyền đời nữa?”
Triệu Phổ rút ra một bức họa từ trong bức thư, nói. “Ở đây có một bức chân dung của tên phù thủy trong truyền thuyết kia, các ngươi có cảm thấy giống một người không?”
Mọi người nhìn nhau, cùng đến xem bức họa.
Chỉ nhìn lướt qua một cái Tiểu Tứ Tử đã kinh hãi chui tọt vào trong lòng Công Tôn.
Tiểu Lương Tử cũng nhảy dựng lên: “A! Là tên đó!”
Người trên bức họa có dáng vẻ cực kỳ giống hồ ly, toàn thân mang một luồng tà khí, chính là Bạch Cơ đã muốn ám toán Công Tôn và Tiểu Tứ Tử trong vụ án Yêu Hồ lần trước!
“Thì ra tên phù thủy ác độc đó chính là người của tộc Bạch Cơ sao?” Công Tôn hỏi.
“Có tên này thì đúng là có thể tạo ra được quái thú gì đó!” Triệu Phổ không nhịn được mà cau mày. “Các ngươi có nhớ khi đó hắn biến nữ nhân và xác sống thành dáng vẻ của mình để đi bắt Tiểu Tứ Tử không, giả thần giả quỷ!”
“Ngoại trừ giả thần giả quỷ, Bạch Cơ cũng có chút bản lĩnh thật, phải đề phòng hắn.”
Mọi người còn đang thảo luận thì bên ngoài có người nói.
Mọi người đảo mắt nhìn lại thì thấy Ân Hậu đi vào.
Ân Hậu giúp Triệu Phổ đi thăm dò tình hình của Ngũ Túc, nếu ngài đã trở về thì chứng tỏ đã có đầu mối rồi.
“Nhanh vậy sao ạ?” Triệu Phổ rất vui, quả nhiên lão gia tử làm việc rất hiệu quả.
Ân Hậu ngồi xuống, Công Tôn nhanh nhẹn châm trà cho ngài.
Ân Hậu còn chưa nói đã liếc thấy Tiểu Tứ Tử chẳng khác nào một chú dê non núp trong lòng phụ thân mình thì cảm thấy hơi buồn cười. “Sao đây?”
Công Tôn bất lực, đưa bức họa kia cho Ân Hậu xem.
Ân Hậu liếc mắt nhìn, cười lạnh. “Hắn chỉ dám nhân lúc Yêu Vương không còn mới dám chạy ra tác loạn, Yêu Vương còn hắn nào dám vác mặt ra đường, dám ra chơi chết hắn luôn.”
“Phù thủy năm đó có thể chính là người của tộc Bạch Cơ.” Triệu Phổ nói.
“Vậy là tên hoán đổi vị trí, kích động đám người đó trả thù kia cũng là hắn ta sao?” Ân Hậu nói. “Đám người có tổng cộng tám đứa đeo mặt nạ, hình như là tới từ tám cái đảo gì đó…”
“Quần đảo Bát Tộc ạ?” Triệu Phổ hỏi.
Ân Hậu gật đầu một cái, tò mò. “Bên này các ngươi cũng điều tra được nhiều nhỉ?”
Công Tôn tóm lược lại những manh mối mà họ điều tra được cho Ân Hậu.
Ân Hậu nhẹ nhàng sờ cằm. “Quái thú… ừm…”
Tất cả mọi người nhìn ngài. “Lão gia tử có đầu mối gì về quái thú kia ạ?”
Ân Hậu cau mày suy nghĩ một chút, lắc đầu. “Chuyện này ta cũng không quá rõ, có chút khả nghi, để ta điều tra xong rồi hãy nói.”
Mọi người cùng gật đầu.
“Tám tiểu quỷ của Bát Tộc kia võ công không tệ, chẳng biết học được ở đâu, có lẽ là do từ nhỏ bọn chúng đã nhìn thấy hài cốt của tổ tiên mà lớn cho nên luôn coi tất cả mọi người ở trên đất liền này, đặc biệt là người của hoàng tộc là ma quỷ, nói đơn giản chính là một đám ngốc suy nghĩ đơn thuần, hồ đồ bị người ta lợi dụng. Tên béo kia hình như đã dao động rồi, cảm thấy họ Triệu hình như không có xấu như người ta nói, có điều mấy tên khác thì vẫn coi Mạch đại nhân gì đó như thần vậy… Điều khiến ta rất hiếu kỳ chính là “hải thần” mà bọn chúng gọi là phụ thân kia là ai, nghe chúng nói cứ như tên đó là một kẻ vạn năng vậy.” Ân Hậu nói với Thần Tinh Nhi vừa mới đi ngang qua cửa một câu. “Nha đầu, cho ta bát mỳ xào.”
Thần Tinh Nhi vội vàng chạy đi xào mỳ cho Ân Hậu.
Tất cả mọi người đều ngượng ngùng, người đã hơn một trăm tuổi rồi, đã bắt người đi làm việc cho lại còn quên mất chuyện cơm nước của người nữa.
Ân Hậu nói với Triệu Phổ. “Bọn chúng sống ở một tòa nhà ở thành Tây, ta thấy bọn chúng ngủ rồi, lại không có ý định bỏ đi nên mới trở về. Nhiệm vụ của chúng là chờ đợi, hình như muốn trong ứng ngoại hợp, chờ đến khi hoàng thành đại loạn thì bọn chúng có nhiệm vụ vào cung ám sát Triệu Trinh.”
Triệu Phổ cau mày, quả nhiên đối phương muốn ám sát Triệu Trinh.
Ân Hậu nhìn Triệu Phổ một chút, nói. “Ngươi có muốn nghe ý kiến của lão nhân gia này không?”
Triệu Phổ sửng sốt, vội vàng gật đầu lia lịa, đương nhiên là muốn nghe rồi.
Ân Hậu nói. “Ngươi chỉ cần chuyên tâm xuôi nam đánh giặc là được, việc xử lý mấy người này cứ giao cho Triệu Trinh đi.”
Triệu Phổ kinh ngạc.
“Triệu Trinh đâu phải là nhi tử của ngươi, ngươi không thể chuyện gì cũng giải quyết giúp hắn được. Ngươi là tướng quân đánh giặc, không phải dùng để giải quyết oán thù.” Ân Hậu khoanh tay nói. “Mấy đứa nhỏ này có thể nói là hậu nhân cuối cùng của quần đảo Bát Tộc, có thể giết bọn họ thì chuyện của bát tộc coi như biến mất…”
Triệu Phổ khẽ cau mày, nhìn Ân Hậu.
“Nhưng nếu làm như vậy thì có gì khác với Bá Dương Vương năm đó?” Ân Hậu nói. “Tám người này đều bị người ta lợi dụng, bọn họ tin chắc cứ sau ba mươi năm là những chiến thuyền trên đảo kia sẽ chở đám người đeo mặt nạ đến đảo của họ chém giết. Lúc này đã sắp đến hạn ba mươi năm rồi nên bọn họ nghĩ cần phải phản kích thật nhanh.”
Cả đám bọn Triệu Phổ cũng cau mày.
Bao Duyên nhịn không được nói. “Đứng trên lập trường của họ, quả thực là chúng ta không tốt, cả đảo đều đầy hài cốt, ngoại trừ những cướp biển kia thì đa số đều là những người dân vô tội cho nên đời sau có muốn báo thù cũng là chuyện đương nhiên. Huống chi trước đây đúng là cứ ba mươi năm lại đến làm hại người ta một lần, người ta muốn tiên phát chế nhân cũng là chuyện thường.”
Bàng Dục kéo tay áo Bao Duyên, ý bảo hắn đừng có kích động, đây cũng đâu phải chuyện mà Triệu Trinh làm.
Triệu Phổ than thở, nói với Ân Hậu. “Lão gia tử, ngài muốn con giao phiền phức lớn nhất này lại cho Hoàng đế sao?”
Ân Hậu phẩy tay. “Nhìn thái độ xử lý triều chính của Triệu Trinh cũng có thể thấy được hắn rốt cuộc là một hoàng đế như thế nào, nếu như Triệu Trinh sai người giết tám người này, ta khuyên ngươi đừng có bán mạng cho hắn nữa, cứ tìm một hòn đảo nào đó mà ẩn cư đi, giang sơn họ Triệu này sẽ chẳng duy trì được lâu đâu.”
Tất cả mọi người đều lau mồ hôi hột thay Triệu Trinh, có điều lão gia tử nói cũng chẳng sai chút nào, đây cũng chính là một phần ý nghĩa của cụm từ “nợ cha con trả”. Làm thế nào mới có thể kết thúc được cừu hận này đây? Tất cả đều còn phải xem quyết định của Triệu Trinh, dù sao thì chắc chắn là không thể giết được, nhất định phải có biện pháp khác.
Công Tôn gật đầu, hắn có chút lo lắng nói với Triệu Phổ. “Ngươi đừng có phân tâm, chiến sự trước mắt không biết thế nào, người ta có chuẩn bị mà đến còn ngươi thì không có kinh nghiệm thủy chiến, Triệu Trinh coi ngươi như Gia Cát Lượng mà dùng à? Ngươi phải chừa chút chuyện cho hắn làm chứ!”
Bao đại nhân bất lực lắc đầu một cái – Ai nha, Công Tôn đúng là rất quan tâm Vương gia a.
Triệu Phổ vốn đang phiền chết mất đây, có điều nghe Công Tôn nói có vẻ rất quan tâm mình cho nên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Triệu Phổ nhìn Bao Chưởng.
Bao đại nhân cười một tiếng. “Vương gia không cần lo, ta rất có lòng tin với Hoàng thượng, Vương gia cứ chuyên tâm chiến sự là được.”
Triệu Phổ gật đầu một cái, suy nghĩ một chút rồi cầm bút viết rõ việc tám người kia bị lợi dụng và nguyên nhân khai chiến với Đại Tống cho Triệu Trinh, cuối cùng còn bồi thêm một câu, ý bảo – Ta còn bận đánh giặc, chuyện bên này ngươi tự mình giải quyết đi.
Chờ đến khi Giả Ảnh mang thư đến, Triệu Trinh mở thư ra xem xong rồi thì ôm lấy Hương Hương đang buồn ngủ bên cạnh, vừa cọ vừa buồn bã nói: “Phụ hoàng hoàng mệnh khổ quá! Bọn họ chẳng có ai quan tâm Phụ hoàng hoàng của con a…”
Hương Hương chu môi, đưa bàn tay nhỏ bé qua vỗ nhẹ an ủi bả vai Triệu Trinh.
Nam Cung ở bên cạnh xem xong thư cũng dở khóc dở cười… Đúng là lâu lắm rồi hoàng thượng chưa phải phiền lòng, chuyện này đúng là khó giải quyết, còn khó hơn cả đánh giặc nữa.
Nam Cung hỏi Triệu Trinh. “Hoàng thượng, có cần thương lượng với Bát Vương gia không ạ? Hay là tìm các đại thần khác thương lượng?”
Triệu Trinh bất lực cười, lắc đầu nói. “Chuyện này trẫm phải tự mình giải quyết mới được, không thể giao cho người khác.”
Nam Cung không hiểu.
Triệu Trinh đặt thư xuống. “Nếu trẫm không xử lý ổn thỏa được chuyện này thì e là khó có ai sẽ bán mạng vì trẫm… cha nợ con trả, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa!” Nói xong Triệu Trinh đột nhiên ngẩng đầu lên. “Trẫm muốn xuất cung!”
Nam Cung nhìn chằm chằm Triệu Trinh một chút, không dám chắc hỏi: “Hoàng thượng muốn đi nhà cầu…”
Triệu Trinh nhấc chân đạp hắn ra ngoài. “Chuẩn bị cho Trẫm một bộ y phục thật tiêu sái vào, ngày mai Trẫm muốn vi phục xuất tuần!”
Việc đầu tiên mà Nam Cung làm khi ra khỏi cửa là chạy đến phủ Khai Phong. Hỏi làm gì à? Thì đi mượn nhờ Ân Hậu chứ gì!
Bình luận facebook