Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 16 - Chương 497: Dẫn dụ kẻ địch
[Dẫn dụ kẻ địch]
Bọn Triệu Phổ xuốn thuyền, Tiểu Tứ Tử vừa gọi “Tôn Tôn” vừa nhào ngay về phía Thiên Tôn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng ra với Thiên Tôn đều đánh mắt nhìn nhau, Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh thì sờ cằm nhìn mọi người xếp thành một hàng, phán. “Thì ra người đầu tiên mà Tiểu Tứ Tử ôm lại là Thiên Tôn.”
Triển Chiêu ôm ngực đau lòng… người đầu tiên Tiểu Tứ Tử chạy đến ôm lại không phải là mình! Bạch Ngọc Đường á khẩu nhìn y.
Thiên Tôn rất hài lòng, gật đầu ngồi xuống dang tay chuẩn bị ôm chầm lấy bé béo thì ai ngờ lúc này Yêu Yêu lại chạy ra, đúng lúc đứng bên mọi người, Tiểu Tứ Tử cứ thế kêu “Yêu Yêu”, rồi nhào tới luôn.
Tất cả mọi người im lặng ho khan, cùng nhìn Thiên Tôn đang duy trì tư thế dang tay đón hài tử, lại nhìn sang bên cạnh, Yêu Yêu và Tiểu Tứ Tử đang ôm nhau cọ tới cọ lui.
Thiên Tôn hít sâu một hơi, Triển Chiêu tiếp tục xoa ngực, thấy mình không bằng cả một con thằn lằn nữa.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, chẳng biết đám người này đang mong đợi cái gì nữa…
Triệu Phổ mặt xuân phơi phới xuống thuyền, Trâu Lương thì nhướn mày nhìn Long Kiều Quảng theo hắn xuống thuyền.
Long Kiều Quảng nháy mắt. Mấy người này lớn lên bên nhau nên đương nhiên có thể nhận ra có chuyện gì trong đó rồi. Trâu Lương cũng có chút bất ngờ – Xem ra là Triệu Phổ đã có đầu mối gì đó rồi.
Mọi người vào quân trướng, Tiểu Tứ Tử ôm tất cả mọi người một lần, vuốt ve mấy vị đại nhân đang đau đớn vì nghĩ mình không bằng một con thằn lằn một lượt rồi bị Thiên Tôn giao cho Hồng di mang đi chơi.
Ngồi xuống bàn chuyện, Trâu Lương đem toàn bộ chuyện hỏi được từ Liễu Tinh Nguyệt kể cho bọn Triệu Phổ nghe, còn Triệu Phổ lại kể cho mọi người nghe về thân phận của Mạch đại nhân.
Vì vậy, hai bên cùng xâu chuỗi lại sự việc, gần như đã hiểu toàn bộ tình hình bên phía quân địch rồi.
Triệu Phổ thấy Hoàng Nguyệt Lâm và Gia Cát Lữ Di đều đến cả, càng vui vẻ hơn.
Mà lúc này, người vui vẻ nhất lại là Hàn nhị gia, Hàn Chương.
Khi mọi người bàn xong việc, ra khỏi quân trướng đã thấy ở bãi biển quá náo nhiệt rồi, thuyền đậu ở bến tàu đều được chuyển hết ra ngoài, kể cả chiến thuyền bọn Triệu Phổ mang đến cũng không vào được bởi vì trong bến tàu lúc này đang cất long cốt của Hình Thiên Hào.
Hoàng Nguyệt Lâm mang cả một đội thuyền, dốc hết sức mới có thể mang long cốt của Hình Thiên Hào về. Mà là một thuyền si chẳng kém Hàn Chương là bao nên ngay cả ván thuyền trên đảo Ác Hồ, Hoàng Nguyệt Lâm cũng cho người vận chuyển về hết, còn phái cả người đi tìm những mảnh gỗ thích hợp đến đây.
Lúc này, bốn vị ca ca của Bạch Ngọc Đường cũng đang chui ra chui vào long cốt cùng với Hoàng Nguyệt Lâm, cùng nghiên cứu xem làm thế nào để tái tạo lại chiếc chiến thuyền này, nhìn qua cũng thấy mọi người dị thường hưng phấn.
“Oa!”
Lúc này Long Kiều Quảng vừa mới vất vả sắp xếp xong chỗ đỗ cho mấy chiếc chiến thuyền kia cũng đi vào. Hữu tướng quân vừa mới nhìn thấy cái long cốt này thì bệnh nói nhiều lại tái phát, khoanh tay nhìn xung quanh. “Đồ này làm chiến hạm chủ đạo thật quá khí phái rồi, oai phong hơn cưỡi ngựa nhiều, ha hả.”
Hắn còn đang nhìn thì lại thấy có người kéo tay mình. Cúi đầu nhìn xuống, thấy Tiểu Tứ Tử đang kiễng chân, kéo tay hắn.
Long Kiều Quảng híp mắt cười, ngồi xổm xuống hỏi bé. “Sao?”
Tiểu Tứ Tử tò mò. “Quảng Quảng xăm mình khi nào thế? Xăm cùng lúc với Đa Đa ạ?”
Long Kiều Quảng nhìn mất một lúc mới phát hiện ra Tiểu Tứ Tử đang nói đến hình nửa đóa u liên trên mu bàn tay hắn kia, vì vậy, hắn bèn ngồi xổm xuống nhúng ít nước rồi lau lên hình đóa sen đó.
Tiểu Tứ Tử vừa mới nhìn một cái, u liên đã biến mất rồi, hí mắt hỏi. “Vẽ lên ạ?”
Long Kiều Quảng còn rất đắc ý. “Không tệ hả! Thúc nghe nói trên mu bàn tay thần tượng của thúc cũng có hình xăm này, nhưng mà tên Đa La kia đã tiên hạ thủ vi cường, xăm hình này trước rồi. Nhưng hình xăm đó của hắn vẫn chưa đẹp lắm, thế là thúc bèn tìm mấy họa sư thiết kế thử mấy hình, nhưng chẳng có cái nào đủ khí phách cả, không thấy được cảm giác thần thành như người ta vẫn đồn đại… chờ thúc chọn được cái ưng ý rồi mới xăm lên.”
Mọi người hiểu, khó trách sao Long Kiều Quảng đến đâu cũng tìm thợ xăm hình nổi tiếng, xem ra là muốn xăm hoa sen lên tay a.
Triển Chiêu ở bên cạnh nghe thấy thì nháy mắt mấy cái, xoay mặt nhìn Ngô Nhất Họa đang vừa phe phẩy quạt vừa chậm rãi tới xem long cốt.
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn tay của Ngô Nhất Họa, hắn không nhớ là trên mu bàn tay của người lại có hình xăm.
Mà không chỉ có Bạch Ngọc Đường, ngay cả bọn Triệu Phổ cũng vô thức nhìn qua xem thử.
Triển Chiêu quyết định kéo tay Ngô Nhất Họa lại xem, lật qua lật lại rồi lại thấy không hiểu.
Bên kia, Triệu Phổ khoanh tay nhìn, Trâu Lương thì bất động thanh sắc hỏi hắn. “Có muốn nói cho “Bà tám” biết thần tượng của hắn đang ở đây không?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, ngoắc tay gọi Long Kiều Quảng đang “tám” với Tiểu Tứ Tử bên kia đến.
Long Kiều Quảng liếc mắt nhìn lão đại nhà bọn họ. “Cái gì?”
Triệu Phổ nói. “Cho ta một trăm lượng, ta nói cho ngươi biết một bí mật.”
Long Kiều Quảng xổ mao. “Ta mới không cho người! Lần nào ngươi cũng gạt tiền của ta rồi có thèm nói gì với ta đâu!”
Triệu Phổ xoay mặt xua tay với Trâu Lương – Đấy, cho hắn cơ hội rồi mà hắn đâu biết quý trọng!
Trâu Lương nhìn trời, thật ra ở đây có rất nhiều người biết thân phận của Ngô Nhất Họa, chỉ có mình Long Kiều Quảng không biết mà thôi. Nhưng vấn đề là, chẳng ai nói cho hắn biết cả, như vậy có thể thấy là nhân phẩm bìn thường của tên bà tám này quả thật là… Chắc là do bình thường hắn nói nhiều quá đi?
Nhưng mà nói thật, Triển Chiêu cũng có chút để ý… Đương nhiên y đã từng nghe qua chuyện của Ngô Nhất Họa hồi còn trẻ, cũng nghe rất nhiều tin đồn rằng trên mu bàn tay trái của người có một đóa u liên, nhưng y chưa từng nhìn thấy. Về chuyện này, Triển Chiêu cũng từng hỏi qua Cửu Nương, Cửu Nương trả lời. “Có mà, lúc nào chả có!”
Triển Chiêu không hiểu, chẳng lẽ mắt mình có vấn đề sao?
Nhưng khi Hồng Cửu Nương trả lời xong lại rất sâu xa mà cười, đưa tay sờ đầu Triển Chiêu. “Chưa phải lúc lấy ra xem đâu, hình xăm kia rất đáng sợ đấy!”
Triển Chiêu càng nghi ngờ hơn, một đóa hoa sen thì có gì mà đáng sợ?
Triển Chiêu nghiên cứu mãi mà vẫn không nghĩ ra làm sao nên mới nhìn Bạch Ngọc Đường, ý bảo – Ngươi có nhìn ra môn đạo nào không?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, trên tay của Ngô Nhất Họa không có vấn đề gì cả, có thể là xóa đi rồi không?
Triển Chiêu sờ cằm, lát nữa đi hỏi Công Tôn xem có cách nào ẩn hình xăm đi không, hoặc cũng giống như hình xăm của Lâm Dạ Hỏa? Cho nên, Triển Chiêu quyết định nắm tay Ngô Nhất Họa xoa một lúc.
Nhưng mà, tay của Ngô Nhất Họa bị y xoa đến đỏ bừng rồi mà cũng chẳng thấy có hình xăm nào hiện ra cả. Bệnh thư sinh lúc này mới nhìn Triển Chiêu, vẻ không còn gì để nói. “Ngươi còn cầm tay ta nữa thì vị bên cạnh ngươi kia sẽ có ý kiến cho mà xem.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, thả tay Ngô Nhất Họa ra, cười hì hì nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngô Nhất Họa chắp tay sau lưng mà nói một câu, vẻ rất sâu xa. “Ta nói Hồng di của ngươi ấy, ngươi lại thành thật vậy.”
Triển Chiêu lúng túng, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cũng khẽ nhếch khóe miệng.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, tò mò hỏi Long Kiều Quảng. “Quảng Quảng, thần tượng của thúc là ai vậy?”
Long Kiều Quảng liền bắt đầu kéo Tiểu Tứ Tử lại, huyên thuyên cho bé nghe về “thần tượng” của mình cùng truyền thuyết về đóa u liên kia.
Trâu Lương lại hỏi Triệu Phổ. “Tiểu Tứ Tử có biết không?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút. “Chắc là có… lần đi diệt Mộc Hoàng ấy, chẳng phải Ân Hậu đã kể rồi sao, Tiểu Tứ Tử còn hỏi ngài ấy U Liên Thần Cung là gì nữa mà.”
Trâu Lương sờ cằm. “Chậc… thế thì chắc là lộ rồi.”
Tất cả mọi người cùn tò mò muốn biết khi Long Kiều Quảng biết thần tượng của hắn ở ngay bên cạnh mình thì sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng mà, Long Kiều Quảng nói cả một tràng dài rồi, Tiểu Tứ Tử nghe xong lại nghiêng đầu nói. “Quảng Quảng, thúc có một trăm lượng bạc không? Cháu nói cho thúc biết một bí mật.”
Mọi người sửng sốt, Công Tôn thì phun cả trà ra ngoài, Ngô Nhất Họa thì thấy nhất định mình phải đòi chia 5:5 mới được.
Long Kiều Quảng giậm chân, lắc Tiểu Tứ Tử. “Ai nha! Cháu không được học theo Triệu Phổ nghe chưa!”
Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn, “nga” một tiếng rõ dài rồi vỗ bàn tay bé nhỏ một cái, đổi đề tài. “Phải đóng thuyền lớn ạ?”
Mọi người hít sâu một hơi, chưa nói!
Công Tôn đỡ trán, bé mập đáng yêu ngây thơ nhà hắn a, bắt đầu biến thành đen tối rồi… tất cả là tại Triệu Phổ dạy hư mà ra.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất thương cảm nhìn Long Kiều Quảng đang ôm Tiểu Tứ Tử chạy đi xem đóng thuyền, Triệu Phổ thì cố nhịn cười đến độ vai cũng run lên.
Diệp Tri Thu dẫn theo La Oanh và La Diên tới, bọn họ đi theo thuyền chở vật dụng nên tới sau.
Sau khi bọn Triển Chiêu từ đảo Ác Hồ về, nhìn thấy hai tỷ đệ này lại thấy đau lòng. Nhìn tình cảnh đảo Ác Hồ như vậy, lúc đó hai tỷ đệ này hẳn là rất kinh sợ.
Mặc dù hai đứa nhỏ này sống ở đảo Ác Hồ đã lâu nhưng cũng chỉ mới lần đầu nhìn thấy Hình Thiên Hào, Tiểu Tứ Tử leo lên long cốt ngoắc tay gọi hai người bọn họ, lúc này cả Tiểu Lương Tử cũng đã tới, bốn đứa nhỏ đứng trên mui thuyền chơi.
Triển Chiêu đi đến bên cạnh Diệp Tri Thu, nói cho hắn biết những kẻ tham dự vào chuyện diệt đảo, kể cả Bạch Cơ cũng đã bắt lại cả rồi. Trâu Lương cũng nói qua cho hắn biết mọi chuyện.
Diệp Tri Thu cau mày. “Thì ra nữ tử kia lại là lâu chủ của Tinh Nguyệt Lâu, chuyện này chắc chắc Bá Dương Vương không thoát được liên quan, còn Mạch đại nhân đó.”
Triển Chiêu nhìn về phía mấy đứa trẻ đang chơi đùa, mặc dù tuổi tác tương đồng, nhưng niềm vui trong mắt Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử chưa từng xuất hiện trong mắt La Diên và La Oanh. Đặc biệt là La Oanh, con bé thỉnh thoảng lại xuất thần, nhìn về phía mặt biển xa xa, có khi lại lộ ra vẻ đau thương day dứt. Còn La Diên thường xuyên gặp ác mộng nửa đêm. Cho dù có trả thù được rồi thì cũng không biết đến bao giờ mới có thể xóa sạch vết thương lòng của hai đứa nhỏ này.
“Việc đầu tiên là phải cho hai đứa nó biết, không phải vì muốn bắt sống hai đứa nó nên mọi người trên đảo mới bị giết sạch.” Diệp Tri Thu lắc đầu. “Ta sẽ nói cho hai đứa nó biết, chờ khi mọi chuyện xử lý xong, chuyển đến nơi ở mới thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Mọi người còn đang nói chuyện thì Gia Cát Lữ Di đi tới, hỏi Triển Chiêu. “Nha đầu La Oanh đó…”
Triển Chiêu có chút khẩn trương. “Nha đầu đó sao ạ?”
Gia Cát Lữ Di cười. “Con khẩn trương cái gì, ta chỉ muốn nói là nha đầu đó rất thông minh.”
“Lam di, người thích ạ?” Diệp Tri Thu vội vàng chạy đến đề cử. “Nhận làm nghĩa nữ đi ạ!”
Gia Cát Lữ Di bị hắn chọc cho vui vẻ, Triển Chiêu đạp hắn. “Muốn nhận cũng phải nhận là cháu gái, ngươi không phân bối phận gì cả!”
“Ta muốn thu nó làm đồ đệ.” Gia Cát Lữ Di vừa nói xong, Diệp Tri Thu đã nhảy tưng tưng, gọi ầm ĩ. “La Oanh! Tới đây bái sư mau!”
Mọi người nhìn trời… Diệp Tri Thu quả nhiên khôn khéo.
Cứ thế, Diệp Tri Thu tiện thể nịnh nọt mấy vị thúc bá a di khác của Ma cung để bán luôn hai tỷ đệ kia đi. Dù sao ở đây nhận ai làm sư phụ cũng chẳng lỗ chút nào, mà nếu may mắn nhận thêm được mấy vị làm sư phụ thì có khi ngày sau lại thiên hạ vô địch cũng nên.
Hàn Chương mang người đi thiết kế thuyền, chuẩn bị bắt tay vào việc đóng thuyền luôn, chỉ cần mấy ngày là xong.
Bọn Triệu Phổ không ở đây làm cản trở công việc của họ nữa. Khi mọi người vừa ra khỏi bến tàu thì có thị vệ báo lại, nói trên sông có một con thuyền hoa lướt tới, tốc độ quá nhanh.
Triệu Phổ buồn bực… thuyền hoa?
Chờ đến khi thuyền đến gần rồi, mọi người mới phát hiện ra đó là thuyền hoa của Bạch phủ. Ở mũi thuyền, Tiểu Ngũ đang đứng đó, gầm lên với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như trách móc – Hai người chạy mấy không mang theo ta!
Bọn Triển Chiêu cũng giật mình, vì ngoại trừ Tiểu Ngũ, ở mũi thuyền còn có tám người khác nữa, chính là tám người của bát tộc kia! Thân hình khôi ngô của Ngũ Túc cực kỳ bắt mắt.
Triển Chiêu khó hiểu hỏi Triệu Phổ. “Sao họ cũng tới?”
Triệu Phổ và Công Tôn cũng biết sơ sơ chút rồi, đoán chắc là tám người này đã hiểu rõ thân thế của mình. Như vậy không cần hỏi cũng biết họ đến là vị những cô nhi bị lợi dụng còn lại của bát tộc kia. Có tám người này khuyên nhủ những cô nhi kia là tốt nhất, đỡ phải thương vong.
Thuyền cập bến, Ân Hậu nhảy lên bờ.
“Ngoại công!” Triển Chiêu mừng rỡ, mấy ngày nay y cũng rất nhớ Ân Hậu, vừa thấy người tới rồi đương nhiên là y rất vui.
Ân Hậu vừa xuống thuyền đã nhìn thấy ngoại tôn mặt mày rạng rỡ của mình, tâm tinh lập tức tốt lên. Qủa nhiên trước đây có thể ở phủ Khai Phong lâu như thế là vì có ngoại tôn mình cả.
Tám tử đến đây, cùng với những đầu mối mà Ân Hậu mang từ chỗ Triệu Trinh đến đã giúp mọi người hiểu rõ toàn bộ sự việc. Xem ra chiến sự bên này còn chưa kết thúc thì bên kia Thái sư đã nhanh tay thanh trừ dư đảng, giúp kết thúc xong rồi. Bởi vậy, giờ thì mọi người chỉ cần đánh trận hải chiến này nữa là xong.
Nhưng mà, kể từ lúc đánh lén hai lần kia xong thì đối phương lại im hơi lặng tiếng, không hề xuất hiện lại. Biển lớn như vậy, chẳng biết đã trốn ở đâu.
Bát tử nói địa hình trên biển rất phức tạp, bọn họ chỉ phụ trách ám sát nên Mạch đại nhân cũng không có nói cặn kẽ mọi chuyện với họ.
Mà lúc này tin tức biến cố từ hoàng thành có lẽ bên kia cũng đã rõ, bọn chúng cũng biết tin bát tử phản bội rồi, cho nên… không biết chuyện tiếp theo sẽ phát triển như thế nào nữa?
“Ta có chút lo lắng.” Triển Chiêu đột nhiên nói.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu. “Nếu như đối phương biết tám người kia đã phản bội, những binh lính từ bát tộc kia sẽ từ những quân cờ bị lợi dụng biến thành nguy cơ phản bội rồi.”
Triệu Phổ cũng cau mày. “Tốt thì bọn chúng sẽ nói cho những binh lính của bát tộc kia biết là bát tử đã phản bội lại họ, mà xấu thì sẽ giết hết bọn họ.”
Lúc này, tám người kia cũng rất buồn.
“Nhất định là phải tìm được nhân mã của chúng trước khi chúng hành động, hoặc là nghĩ cách quấy nhiễu chiến thuật của chúng.” Triệu Phổ sờ cằm. “Phải làm sao mới được đây?”
“Liệu Bạch Cơ và Liễu Nguyệt Tinh có biết vị trí đóng quân của đối phương không?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Phổ lắc đầu. “Ba bên này không hề nói hết bí mật cho đối phương, chắc là bọn chúng chỉ lợi dụng nhau mà thôi. Mạch Lặc trời sinh đã đa nghi, chắc chắn hắn sẽ không mang tin tức cung cấp cho những kẻ hắn không tin tưởng.”
“Ngươi rất hiểu tính cách của Mạch đại nhân sao?” Vũ Túc không nhịn được hỏi.
Triệu Phổ cười lạnh. “Đừng quên ta đã hạ cờ cùng hắn.”
Tất cả mọi người đều gật đầu. Cũng đúng, Triệu Phổ đánh cho người ta không còn mặt mũi mà.
Mọi người còn đang bàn bạc thì lại thấy người áo đen dẫn đầu tám người kia đột nhiên lại quỳ xuống trước mặt Triệu Phổ.
Triệu Phổ cau mày. “Làm gì?”
“Bát tộc chúng ta cũng chẳng còn lại mấy người, bất luận thế nào cũng xin vương gia hãy bảo vệ tính mạng của bọn họ.”
Không chỉ người áo đen đó, mấy người còn lại cũng cầu xin Triệu Phổ.
“Nhưng mà… nếu như Mạch đại nhân đó hạ độc thủ thì Triệu Phổ cũng không có cách nào ngăn cản…” Công Tôn cũng cảm thấy chuyện này thật làm khó Triệu Phổ, mặc dù mọi người rất muốn giữ được tính mạng của người trong bát tộc, nhưng quả thực rất khó khăn.
“Cũng không phải không có biện pháp.” Triệu Phổ đột nhiên nói.
Tất cả mọi người nhìn hắn, Vũ Túc kích động. “Thật sự có cách sao?”
“Ừ!” Triệu Phổ cười. “Cho hắn không nỡ giết những người đó là được.”
“Không nỡ giết sao…” Bạch Ngọc Đường sờ cằm. “Ngươi muốn giễu võ giương oai sao?”
“Ừ. Nhất định phải làm thật hoành tráng vào.” Triệu Phổ gật đầu, quay qua hỏi bọn Vũ Túc. “Tổng số cô nhi của bát tộc là bao nhiêu người.”
“Ba vạn thủy quân.” Tiểu Bát trả lời.
“Chậc.” Triệu Phổ cười. “Chỉ có mười vạn người, ba vạn này được hắn huấn luyện như tử sĩ, sức chiến đấu phi phàm, sao hắn nỡ giết cho được. Nếu giết rồi chẳng phải không chiến mà bại sao.” Nói đến đây, Triệu Phổ quay qua bảo với Trâu Lương. “Đi tung tin ta dẫn theo năm mươi vạn quân đến.”
Mọi người hít sâu.
Công Tôn bật cười. “Ngươi khoa trương vậy không sợ người khác không tin sao?”
“Mặt dày đương nhiên càng phải thổi căng rồi.” Triệu Phổ khoanh tay cười xấu xa.
Trâu Lương đi tung tin. Triệu Phổ lại ngoắc ngón tay với Long Kiều Quảng.
Long Kiều Quảng góp tới. Triệu Phổ rỉ tai hắn mấy câu.
Long Kiều Quảng nghe xong thì méo miệng. “Chiêu đê tiện vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.”
Triệu Phổ phẩy tay bảo Long Kiều Quảng đi làm nhanh lên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau. Triệu Phổ lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì thế?
Còn đang nghi ngờ thì Triệu Phổ lại khoanh tay đi đến thương lượng với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. “Kiếm chút việc vui cho các ngươi làm nhé?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng gật đầu. “Việc vui gì?”
Triệu Phổ nói nhỏ với hai người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không chắc chắn lắm. “Ngươi chắc chứ?”
Triệu Phổ gật đầu. “Ừ, không sai được đâu, chỉ có phương pháp này mới có thể điều tra ra được xem Mạch Lặc giấu người ở đâu thôi.”
Bọn Triệu Phổ xuốn thuyền, Tiểu Tứ Tử vừa gọi “Tôn Tôn” vừa nhào ngay về phía Thiên Tôn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng ra với Thiên Tôn đều đánh mắt nhìn nhau, Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh thì sờ cằm nhìn mọi người xếp thành một hàng, phán. “Thì ra người đầu tiên mà Tiểu Tứ Tử ôm lại là Thiên Tôn.”
Triển Chiêu ôm ngực đau lòng… người đầu tiên Tiểu Tứ Tử chạy đến ôm lại không phải là mình! Bạch Ngọc Đường á khẩu nhìn y.
Thiên Tôn rất hài lòng, gật đầu ngồi xuống dang tay chuẩn bị ôm chầm lấy bé béo thì ai ngờ lúc này Yêu Yêu lại chạy ra, đúng lúc đứng bên mọi người, Tiểu Tứ Tử cứ thế kêu “Yêu Yêu”, rồi nhào tới luôn.
Tất cả mọi người im lặng ho khan, cùng nhìn Thiên Tôn đang duy trì tư thế dang tay đón hài tử, lại nhìn sang bên cạnh, Yêu Yêu và Tiểu Tứ Tử đang ôm nhau cọ tới cọ lui.
Thiên Tôn hít sâu một hơi, Triển Chiêu tiếp tục xoa ngực, thấy mình không bằng cả một con thằn lằn nữa.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, chẳng biết đám người này đang mong đợi cái gì nữa…
Triệu Phổ mặt xuân phơi phới xuống thuyền, Trâu Lương thì nhướn mày nhìn Long Kiều Quảng theo hắn xuống thuyền.
Long Kiều Quảng nháy mắt. Mấy người này lớn lên bên nhau nên đương nhiên có thể nhận ra có chuyện gì trong đó rồi. Trâu Lương cũng có chút bất ngờ – Xem ra là Triệu Phổ đã có đầu mối gì đó rồi.
Mọi người vào quân trướng, Tiểu Tứ Tử ôm tất cả mọi người một lần, vuốt ve mấy vị đại nhân đang đau đớn vì nghĩ mình không bằng một con thằn lằn một lượt rồi bị Thiên Tôn giao cho Hồng di mang đi chơi.
Ngồi xuống bàn chuyện, Trâu Lương đem toàn bộ chuyện hỏi được từ Liễu Tinh Nguyệt kể cho bọn Triệu Phổ nghe, còn Triệu Phổ lại kể cho mọi người nghe về thân phận của Mạch đại nhân.
Vì vậy, hai bên cùng xâu chuỗi lại sự việc, gần như đã hiểu toàn bộ tình hình bên phía quân địch rồi.
Triệu Phổ thấy Hoàng Nguyệt Lâm và Gia Cát Lữ Di đều đến cả, càng vui vẻ hơn.
Mà lúc này, người vui vẻ nhất lại là Hàn nhị gia, Hàn Chương.
Khi mọi người bàn xong việc, ra khỏi quân trướng đã thấy ở bãi biển quá náo nhiệt rồi, thuyền đậu ở bến tàu đều được chuyển hết ra ngoài, kể cả chiến thuyền bọn Triệu Phổ mang đến cũng không vào được bởi vì trong bến tàu lúc này đang cất long cốt của Hình Thiên Hào.
Hoàng Nguyệt Lâm mang cả một đội thuyền, dốc hết sức mới có thể mang long cốt của Hình Thiên Hào về. Mà là một thuyền si chẳng kém Hàn Chương là bao nên ngay cả ván thuyền trên đảo Ác Hồ, Hoàng Nguyệt Lâm cũng cho người vận chuyển về hết, còn phái cả người đi tìm những mảnh gỗ thích hợp đến đây.
Lúc này, bốn vị ca ca của Bạch Ngọc Đường cũng đang chui ra chui vào long cốt cùng với Hoàng Nguyệt Lâm, cùng nghiên cứu xem làm thế nào để tái tạo lại chiếc chiến thuyền này, nhìn qua cũng thấy mọi người dị thường hưng phấn.
“Oa!”
Lúc này Long Kiều Quảng vừa mới vất vả sắp xếp xong chỗ đỗ cho mấy chiếc chiến thuyền kia cũng đi vào. Hữu tướng quân vừa mới nhìn thấy cái long cốt này thì bệnh nói nhiều lại tái phát, khoanh tay nhìn xung quanh. “Đồ này làm chiến hạm chủ đạo thật quá khí phái rồi, oai phong hơn cưỡi ngựa nhiều, ha hả.”
Hắn còn đang nhìn thì lại thấy có người kéo tay mình. Cúi đầu nhìn xuống, thấy Tiểu Tứ Tử đang kiễng chân, kéo tay hắn.
Long Kiều Quảng híp mắt cười, ngồi xổm xuống hỏi bé. “Sao?”
Tiểu Tứ Tử tò mò. “Quảng Quảng xăm mình khi nào thế? Xăm cùng lúc với Đa Đa ạ?”
Long Kiều Quảng nhìn mất một lúc mới phát hiện ra Tiểu Tứ Tử đang nói đến hình nửa đóa u liên trên mu bàn tay hắn kia, vì vậy, hắn bèn ngồi xổm xuống nhúng ít nước rồi lau lên hình đóa sen đó.
Tiểu Tứ Tử vừa mới nhìn một cái, u liên đã biến mất rồi, hí mắt hỏi. “Vẽ lên ạ?”
Long Kiều Quảng còn rất đắc ý. “Không tệ hả! Thúc nghe nói trên mu bàn tay thần tượng của thúc cũng có hình xăm này, nhưng mà tên Đa La kia đã tiên hạ thủ vi cường, xăm hình này trước rồi. Nhưng hình xăm đó của hắn vẫn chưa đẹp lắm, thế là thúc bèn tìm mấy họa sư thiết kế thử mấy hình, nhưng chẳng có cái nào đủ khí phách cả, không thấy được cảm giác thần thành như người ta vẫn đồn đại… chờ thúc chọn được cái ưng ý rồi mới xăm lên.”
Mọi người hiểu, khó trách sao Long Kiều Quảng đến đâu cũng tìm thợ xăm hình nổi tiếng, xem ra là muốn xăm hoa sen lên tay a.
Triển Chiêu ở bên cạnh nghe thấy thì nháy mắt mấy cái, xoay mặt nhìn Ngô Nhất Họa đang vừa phe phẩy quạt vừa chậm rãi tới xem long cốt.
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn tay của Ngô Nhất Họa, hắn không nhớ là trên mu bàn tay của người lại có hình xăm.
Mà không chỉ có Bạch Ngọc Đường, ngay cả bọn Triệu Phổ cũng vô thức nhìn qua xem thử.
Triển Chiêu quyết định kéo tay Ngô Nhất Họa lại xem, lật qua lật lại rồi lại thấy không hiểu.
Bên kia, Triệu Phổ khoanh tay nhìn, Trâu Lương thì bất động thanh sắc hỏi hắn. “Có muốn nói cho “Bà tám” biết thần tượng của hắn đang ở đây không?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, ngoắc tay gọi Long Kiều Quảng đang “tám” với Tiểu Tứ Tử bên kia đến.
Long Kiều Quảng liếc mắt nhìn lão đại nhà bọn họ. “Cái gì?”
Triệu Phổ nói. “Cho ta một trăm lượng, ta nói cho ngươi biết một bí mật.”
Long Kiều Quảng xổ mao. “Ta mới không cho người! Lần nào ngươi cũng gạt tiền của ta rồi có thèm nói gì với ta đâu!”
Triệu Phổ xoay mặt xua tay với Trâu Lương – Đấy, cho hắn cơ hội rồi mà hắn đâu biết quý trọng!
Trâu Lương nhìn trời, thật ra ở đây có rất nhiều người biết thân phận của Ngô Nhất Họa, chỉ có mình Long Kiều Quảng không biết mà thôi. Nhưng vấn đề là, chẳng ai nói cho hắn biết cả, như vậy có thể thấy là nhân phẩm bìn thường của tên bà tám này quả thật là… Chắc là do bình thường hắn nói nhiều quá đi?
Nhưng mà nói thật, Triển Chiêu cũng có chút để ý… Đương nhiên y đã từng nghe qua chuyện của Ngô Nhất Họa hồi còn trẻ, cũng nghe rất nhiều tin đồn rằng trên mu bàn tay trái của người có một đóa u liên, nhưng y chưa từng nhìn thấy. Về chuyện này, Triển Chiêu cũng từng hỏi qua Cửu Nương, Cửu Nương trả lời. “Có mà, lúc nào chả có!”
Triển Chiêu không hiểu, chẳng lẽ mắt mình có vấn đề sao?
Nhưng khi Hồng Cửu Nương trả lời xong lại rất sâu xa mà cười, đưa tay sờ đầu Triển Chiêu. “Chưa phải lúc lấy ra xem đâu, hình xăm kia rất đáng sợ đấy!”
Triển Chiêu càng nghi ngờ hơn, một đóa hoa sen thì có gì mà đáng sợ?
Triển Chiêu nghiên cứu mãi mà vẫn không nghĩ ra làm sao nên mới nhìn Bạch Ngọc Đường, ý bảo – Ngươi có nhìn ra môn đạo nào không?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, trên tay của Ngô Nhất Họa không có vấn đề gì cả, có thể là xóa đi rồi không?
Triển Chiêu sờ cằm, lát nữa đi hỏi Công Tôn xem có cách nào ẩn hình xăm đi không, hoặc cũng giống như hình xăm của Lâm Dạ Hỏa? Cho nên, Triển Chiêu quyết định nắm tay Ngô Nhất Họa xoa một lúc.
Nhưng mà, tay của Ngô Nhất Họa bị y xoa đến đỏ bừng rồi mà cũng chẳng thấy có hình xăm nào hiện ra cả. Bệnh thư sinh lúc này mới nhìn Triển Chiêu, vẻ không còn gì để nói. “Ngươi còn cầm tay ta nữa thì vị bên cạnh ngươi kia sẽ có ý kiến cho mà xem.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, thả tay Ngô Nhất Họa ra, cười hì hì nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngô Nhất Họa chắp tay sau lưng mà nói một câu, vẻ rất sâu xa. “Ta nói Hồng di của ngươi ấy, ngươi lại thành thật vậy.”
Triển Chiêu lúng túng, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cũng khẽ nhếch khóe miệng.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, tò mò hỏi Long Kiều Quảng. “Quảng Quảng, thần tượng của thúc là ai vậy?”
Long Kiều Quảng liền bắt đầu kéo Tiểu Tứ Tử lại, huyên thuyên cho bé nghe về “thần tượng” của mình cùng truyền thuyết về đóa u liên kia.
Trâu Lương lại hỏi Triệu Phổ. “Tiểu Tứ Tử có biết không?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút. “Chắc là có… lần đi diệt Mộc Hoàng ấy, chẳng phải Ân Hậu đã kể rồi sao, Tiểu Tứ Tử còn hỏi ngài ấy U Liên Thần Cung là gì nữa mà.”
Trâu Lương sờ cằm. “Chậc… thế thì chắc là lộ rồi.”
Tất cả mọi người cùn tò mò muốn biết khi Long Kiều Quảng biết thần tượng của hắn ở ngay bên cạnh mình thì sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng mà, Long Kiều Quảng nói cả một tràng dài rồi, Tiểu Tứ Tử nghe xong lại nghiêng đầu nói. “Quảng Quảng, thúc có một trăm lượng bạc không? Cháu nói cho thúc biết một bí mật.”
Mọi người sửng sốt, Công Tôn thì phun cả trà ra ngoài, Ngô Nhất Họa thì thấy nhất định mình phải đòi chia 5:5 mới được.
Long Kiều Quảng giậm chân, lắc Tiểu Tứ Tử. “Ai nha! Cháu không được học theo Triệu Phổ nghe chưa!”
Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn, “nga” một tiếng rõ dài rồi vỗ bàn tay bé nhỏ một cái, đổi đề tài. “Phải đóng thuyền lớn ạ?”
Mọi người hít sâu một hơi, chưa nói!
Công Tôn đỡ trán, bé mập đáng yêu ngây thơ nhà hắn a, bắt đầu biến thành đen tối rồi… tất cả là tại Triệu Phổ dạy hư mà ra.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất thương cảm nhìn Long Kiều Quảng đang ôm Tiểu Tứ Tử chạy đi xem đóng thuyền, Triệu Phổ thì cố nhịn cười đến độ vai cũng run lên.
Diệp Tri Thu dẫn theo La Oanh và La Diên tới, bọn họ đi theo thuyền chở vật dụng nên tới sau.
Sau khi bọn Triển Chiêu từ đảo Ác Hồ về, nhìn thấy hai tỷ đệ này lại thấy đau lòng. Nhìn tình cảnh đảo Ác Hồ như vậy, lúc đó hai tỷ đệ này hẳn là rất kinh sợ.
Mặc dù hai đứa nhỏ này sống ở đảo Ác Hồ đã lâu nhưng cũng chỉ mới lần đầu nhìn thấy Hình Thiên Hào, Tiểu Tứ Tử leo lên long cốt ngoắc tay gọi hai người bọn họ, lúc này cả Tiểu Lương Tử cũng đã tới, bốn đứa nhỏ đứng trên mui thuyền chơi.
Triển Chiêu đi đến bên cạnh Diệp Tri Thu, nói cho hắn biết những kẻ tham dự vào chuyện diệt đảo, kể cả Bạch Cơ cũng đã bắt lại cả rồi. Trâu Lương cũng nói qua cho hắn biết mọi chuyện.
Diệp Tri Thu cau mày. “Thì ra nữ tử kia lại là lâu chủ của Tinh Nguyệt Lâu, chuyện này chắc chắc Bá Dương Vương không thoát được liên quan, còn Mạch đại nhân đó.”
Triển Chiêu nhìn về phía mấy đứa trẻ đang chơi đùa, mặc dù tuổi tác tương đồng, nhưng niềm vui trong mắt Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử chưa từng xuất hiện trong mắt La Diên và La Oanh. Đặc biệt là La Oanh, con bé thỉnh thoảng lại xuất thần, nhìn về phía mặt biển xa xa, có khi lại lộ ra vẻ đau thương day dứt. Còn La Diên thường xuyên gặp ác mộng nửa đêm. Cho dù có trả thù được rồi thì cũng không biết đến bao giờ mới có thể xóa sạch vết thương lòng của hai đứa nhỏ này.
“Việc đầu tiên là phải cho hai đứa nó biết, không phải vì muốn bắt sống hai đứa nó nên mọi người trên đảo mới bị giết sạch.” Diệp Tri Thu lắc đầu. “Ta sẽ nói cho hai đứa nó biết, chờ khi mọi chuyện xử lý xong, chuyển đến nơi ở mới thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Mọi người còn đang nói chuyện thì Gia Cát Lữ Di đi tới, hỏi Triển Chiêu. “Nha đầu La Oanh đó…”
Triển Chiêu có chút khẩn trương. “Nha đầu đó sao ạ?”
Gia Cát Lữ Di cười. “Con khẩn trương cái gì, ta chỉ muốn nói là nha đầu đó rất thông minh.”
“Lam di, người thích ạ?” Diệp Tri Thu vội vàng chạy đến đề cử. “Nhận làm nghĩa nữ đi ạ!”
Gia Cát Lữ Di bị hắn chọc cho vui vẻ, Triển Chiêu đạp hắn. “Muốn nhận cũng phải nhận là cháu gái, ngươi không phân bối phận gì cả!”
“Ta muốn thu nó làm đồ đệ.” Gia Cát Lữ Di vừa nói xong, Diệp Tri Thu đã nhảy tưng tưng, gọi ầm ĩ. “La Oanh! Tới đây bái sư mau!”
Mọi người nhìn trời… Diệp Tri Thu quả nhiên khôn khéo.
Cứ thế, Diệp Tri Thu tiện thể nịnh nọt mấy vị thúc bá a di khác của Ma cung để bán luôn hai tỷ đệ kia đi. Dù sao ở đây nhận ai làm sư phụ cũng chẳng lỗ chút nào, mà nếu may mắn nhận thêm được mấy vị làm sư phụ thì có khi ngày sau lại thiên hạ vô địch cũng nên.
Hàn Chương mang người đi thiết kế thuyền, chuẩn bị bắt tay vào việc đóng thuyền luôn, chỉ cần mấy ngày là xong.
Bọn Triệu Phổ không ở đây làm cản trở công việc của họ nữa. Khi mọi người vừa ra khỏi bến tàu thì có thị vệ báo lại, nói trên sông có một con thuyền hoa lướt tới, tốc độ quá nhanh.
Triệu Phổ buồn bực… thuyền hoa?
Chờ đến khi thuyền đến gần rồi, mọi người mới phát hiện ra đó là thuyền hoa của Bạch phủ. Ở mũi thuyền, Tiểu Ngũ đang đứng đó, gầm lên với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như trách móc – Hai người chạy mấy không mang theo ta!
Bọn Triển Chiêu cũng giật mình, vì ngoại trừ Tiểu Ngũ, ở mũi thuyền còn có tám người khác nữa, chính là tám người của bát tộc kia! Thân hình khôi ngô của Ngũ Túc cực kỳ bắt mắt.
Triển Chiêu khó hiểu hỏi Triệu Phổ. “Sao họ cũng tới?”
Triệu Phổ và Công Tôn cũng biết sơ sơ chút rồi, đoán chắc là tám người này đã hiểu rõ thân thế của mình. Như vậy không cần hỏi cũng biết họ đến là vị những cô nhi bị lợi dụng còn lại của bát tộc kia. Có tám người này khuyên nhủ những cô nhi kia là tốt nhất, đỡ phải thương vong.
Thuyền cập bến, Ân Hậu nhảy lên bờ.
“Ngoại công!” Triển Chiêu mừng rỡ, mấy ngày nay y cũng rất nhớ Ân Hậu, vừa thấy người tới rồi đương nhiên là y rất vui.
Ân Hậu vừa xuống thuyền đã nhìn thấy ngoại tôn mặt mày rạng rỡ của mình, tâm tinh lập tức tốt lên. Qủa nhiên trước đây có thể ở phủ Khai Phong lâu như thế là vì có ngoại tôn mình cả.
Tám tử đến đây, cùng với những đầu mối mà Ân Hậu mang từ chỗ Triệu Trinh đến đã giúp mọi người hiểu rõ toàn bộ sự việc. Xem ra chiến sự bên này còn chưa kết thúc thì bên kia Thái sư đã nhanh tay thanh trừ dư đảng, giúp kết thúc xong rồi. Bởi vậy, giờ thì mọi người chỉ cần đánh trận hải chiến này nữa là xong.
Nhưng mà, kể từ lúc đánh lén hai lần kia xong thì đối phương lại im hơi lặng tiếng, không hề xuất hiện lại. Biển lớn như vậy, chẳng biết đã trốn ở đâu.
Bát tử nói địa hình trên biển rất phức tạp, bọn họ chỉ phụ trách ám sát nên Mạch đại nhân cũng không có nói cặn kẽ mọi chuyện với họ.
Mà lúc này tin tức biến cố từ hoàng thành có lẽ bên kia cũng đã rõ, bọn chúng cũng biết tin bát tử phản bội rồi, cho nên… không biết chuyện tiếp theo sẽ phát triển như thế nào nữa?
“Ta có chút lo lắng.” Triển Chiêu đột nhiên nói.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu. “Nếu như đối phương biết tám người kia đã phản bội, những binh lính từ bát tộc kia sẽ từ những quân cờ bị lợi dụng biến thành nguy cơ phản bội rồi.”
Triệu Phổ cũng cau mày. “Tốt thì bọn chúng sẽ nói cho những binh lính của bát tộc kia biết là bát tử đã phản bội lại họ, mà xấu thì sẽ giết hết bọn họ.”
Lúc này, tám người kia cũng rất buồn.
“Nhất định là phải tìm được nhân mã của chúng trước khi chúng hành động, hoặc là nghĩ cách quấy nhiễu chiến thuật của chúng.” Triệu Phổ sờ cằm. “Phải làm sao mới được đây?”
“Liệu Bạch Cơ và Liễu Nguyệt Tinh có biết vị trí đóng quân của đối phương không?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Phổ lắc đầu. “Ba bên này không hề nói hết bí mật cho đối phương, chắc là bọn chúng chỉ lợi dụng nhau mà thôi. Mạch Lặc trời sinh đã đa nghi, chắc chắn hắn sẽ không mang tin tức cung cấp cho những kẻ hắn không tin tưởng.”
“Ngươi rất hiểu tính cách của Mạch đại nhân sao?” Vũ Túc không nhịn được hỏi.
Triệu Phổ cười lạnh. “Đừng quên ta đã hạ cờ cùng hắn.”
Tất cả mọi người đều gật đầu. Cũng đúng, Triệu Phổ đánh cho người ta không còn mặt mũi mà.
Mọi người còn đang bàn bạc thì lại thấy người áo đen dẫn đầu tám người kia đột nhiên lại quỳ xuống trước mặt Triệu Phổ.
Triệu Phổ cau mày. “Làm gì?”
“Bát tộc chúng ta cũng chẳng còn lại mấy người, bất luận thế nào cũng xin vương gia hãy bảo vệ tính mạng của bọn họ.”
Không chỉ người áo đen đó, mấy người còn lại cũng cầu xin Triệu Phổ.
“Nhưng mà… nếu như Mạch đại nhân đó hạ độc thủ thì Triệu Phổ cũng không có cách nào ngăn cản…” Công Tôn cũng cảm thấy chuyện này thật làm khó Triệu Phổ, mặc dù mọi người rất muốn giữ được tính mạng của người trong bát tộc, nhưng quả thực rất khó khăn.
“Cũng không phải không có biện pháp.” Triệu Phổ đột nhiên nói.
Tất cả mọi người nhìn hắn, Vũ Túc kích động. “Thật sự có cách sao?”
“Ừ!” Triệu Phổ cười. “Cho hắn không nỡ giết những người đó là được.”
“Không nỡ giết sao…” Bạch Ngọc Đường sờ cằm. “Ngươi muốn giễu võ giương oai sao?”
“Ừ. Nhất định phải làm thật hoành tráng vào.” Triệu Phổ gật đầu, quay qua hỏi bọn Vũ Túc. “Tổng số cô nhi của bát tộc là bao nhiêu người.”
“Ba vạn thủy quân.” Tiểu Bát trả lời.
“Chậc.” Triệu Phổ cười. “Chỉ có mười vạn người, ba vạn này được hắn huấn luyện như tử sĩ, sức chiến đấu phi phàm, sao hắn nỡ giết cho được. Nếu giết rồi chẳng phải không chiến mà bại sao.” Nói đến đây, Triệu Phổ quay qua bảo với Trâu Lương. “Đi tung tin ta dẫn theo năm mươi vạn quân đến.”
Mọi người hít sâu.
Công Tôn bật cười. “Ngươi khoa trương vậy không sợ người khác không tin sao?”
“Mặt dày đương nhiên càng phải thổi căng rồi.” Triệu Phổ khoanh tay cười xấu xa.
Trâu Lương đi tung tin. Triệu Phổ lại ngoắc ngón tay với Long Kiều Quảng.
Long Kiều Quảng góp tới. Triệu Phổ rỉ tai hắn mấy câu.
Long Kiều Quảng nghe xong thì méo miệng. “Chiêu đê tiện vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.”
Triệu Phổ phẩy tay bảo Long Kiều Quảng đi làm nhanh lên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau. Triệu Phổ lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì thế?
Còn đang nghi ngờ thì Triệu Phổ lại khoanh tay đi đến thương lượng với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. “Kiếm chút việc vui cho các ngươi làm nhé?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng gật đầu. “Việc vui gì?”
Triệu Phổ nói nhỏ với hai người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không chắc chắn lắm. “Ngươi chắc chứ?”
Triệu Phổ gật đầu. “Ừ, không sai được đâu, chỉ có phương pháp này mới có thể điều tra ra được xem Mạch Lặc giấu người ở đâu thôi.”
Bình luận facebook