• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LONG ĐỒ ÁN (2 Viewers)

  • Quyển 16 - Chương 501: Dấu răng thần thánh

Hoàn cuốn 16 nha mọi người, tuần sau sẽ bắt đầu cuốn 17 nha <3



P/s: Các đồng chí nhất định phải biết yêu mèo nha <3



***



[Dấu răng thần thánh]



Nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ của những thợ thuyền đảo Hãm Không, người của Ma cung và Triệu gia quân trong suốt mấy ngày liền mà Hình Thiên Hào cơ bản đã được tái tạo xong. Khi bến tàu được mở ra toàn bộ, Hình Thiên Hào xuống nước thành công, lái đến bến tàu, đã khiến cho ngay cả bọn Hàn Chương trực tiếp chỉ đạo đóng tàu cũng không dám tin vào mắt mình.



Dân chúng phủ Sở Châu từ xa nhìn thấy cũng hoan hô không ngớt.



Thật ra trong thời gian này, toàn bộ dân chúng phủ Sở Châu cũng rất khẩn trương. Triệu Phổ đột nhiên đến đây không nói, còn mang theo nhiều chiến thuyền như vậy, chẳng cần hỏi mọi người cũng biết là sắp có chiến tranh. Mặc dù mọi người không biết đối thủ là ai, Triệu Phổ cũng là một chiến tướng bất bại, nhưng mà trong lòng dân chúng cũng không khỏi lo âu – Từ trước đến giờ Triệu Phổ chưa từng tham gia thủy chiến, trận đánh này liệu có chắc thắng được không đây?



Thực ra cũng có rất nhiều người dự đoán trận này sẽ khó đánh, chẳng may thật sự thua thì chẳng phải phủ Sở Châu là nơi nguy hiểm nhất hay sao?



Nhưng mà hôm nay nhìn thấy chiếc chiến thuyền này xuống nước, trong lòng dân chúng cũng thoáng yên tâm, không thể phủ nhận chiếc thuyền này quả thật quá khí thế. Hơn nữa, trên thuyền buồm cùng mui thuyền đều có quân huy của Nguyên soái, khiến cho chiến khí gia tăng nhanh chóng, khiến người ta có dự cảm trận này nhất định sẽ thắng.



Triệu Phổ đã đánh trận bao năm, lâu lắm mới có được cảm giác hưng phấn thế này.



Long Kiều Quảng cũng dị thường hưng phấn, mấy ngày nay các tướng lĩnh trong quân đa số đều đeo nút tai cả, vì Hữu tướng quân cứ thao thao bất tuyệt không ngừng, nghe nói đây chính là dự cảm sắp ra trận của hắn.



Triển Chiêu khoanh tay thưởng thức đội thuyền khí phách này một chút, hỏi Triệu Phổ: “Chuẩn bị sẵn sàng rồi, ngay cả đông phong cũng nổi, có điều, ngươi dù mạnh thế nhưng… kẻ địch của ngươi đâu rồi?”



Triệu Phổ cười, chỉ vào vị trí thủy trại của quân địch trên bản đồ.



Bạch Ngọc Đường cau mày. “Chỗ đó dễ thủ khó công, chẳng lẽ ngươi định mang cả thủy quân đến đáp úp thủy doanh của chúng sao?”



Triệu Phổ cười xấu xa. “Đương nhiên không phải!”



“Vậy ngươi định làm gì?” Triển Chiêu hỏi. “Chúng ta còn phải bắt sống những cô nhi của bát tộc đấy!”



Triệu Phổ gật đầu, nhướn cao mày. “Nói đến đây…”



Triệu Phổ đột nhiên chỉ về phía mấy cái sào cao chẳng biết đã được dựng lên từ khi nào, ý bảo – Đã chuẩn bị xong lâu rồi.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều khó hiểu: “Đó là thứ gì?”



“Ha hả!” Triệu Phổ cười. “Sau khi ta kiến thức được bản lĩnh của đại sư Mộc Đầu, đã nghĩ ra một kế rất “tàn bạo”!”



Nói xong, Triệu Phổ vỗ tay một cái, sau đó ngoắc tay gọi. Một lát sau quân lính kéo mấy người trong lều của đại sư Mộc Đầu ra.



Bọn Triển Chiêu vừa liếc mắt nhìn một cái đã giật mình – Chính là tám người của bát tộc, đã bị roi đánh trọng thương, máu me đầy người.



“Á!” Công Tôn vừa mới đi tới nhìn thấy cảnh này cũng giật mình, nhưng mà điều kỳ lạ là lúc này tám người kia vẫn còn hoàn hảo, đang vui vẻ chạy từ trong lều ra.



Mọi người nhìn nhau.



Triển Chiêu đến sờ thử mới phát hiện ra đó là tượng gỗ, mà điêu khắc được đến trình độ này…



Sau đó, mọi người lại thấy từ trong lều có một lão đầu trong tay cầm hai viên hột đào lắc lư đi ra.



“Tiểu Thánh thúc!” Triển Chiêu vui mừng.



Lão đầu kia cười tươi rói đi tới, hỏi thăm tình hình Triển Chiêu, hình như hôm qua lão đầu mới được gọi tới giúp một tay.



Công Tôn chọc bả vai Triển Chiêu, hỏi: “Tiểu Thánh thúc của nhà ngươi có phải là Họa Qủy Vu Nhất Thánh không?”



Triển Chiêu cười híp mắt, gật đầu.



Triệu Phổ đứng thật xa mà cũng thấy được cặp mắt Công Tôn sáng lên, bèn hí mắt – Thư Ngốc này si mê cái gì vậy?



Vu Nhất Thánh cực kỳ nổi danh, không chỉ nổi danh với bọn thư sinh như Công Tôn mà ngay cả với Bạch Ngọc Đường cũng là sấm động bên tai. Trong số tất cả những diệu thủ đan thanh đương thời, đây chính là người thần bí nhất, cũng là người xấu nhất. Tranh do Vu Nhất Thánh vẽ đã đạt tới cảnh giới thật giả khó phân, cả đời hắn yêu nhất là tiền, thích vẽ tranh cổ giả đem bán, mà hắn vẽ lại giống y như thật, ngay cả những người lõi nghề giám định cũng không thể phân biệt được. Hơn nữa, võ công của hắn rất giỏi, am hiểu thuật dịch dung, người ta đồn đại hắn đã chết, không ngờ cũng trốn trong Ma cung.



Mọi người lại phải tán thán thêm lần nữa – Rốt cuộc thì Ma cung còn giấu bao nhiêu quái tài nữa đây?



Triển Chiêu nhìn tám bức tượng gỗ khó phân thật giả với người thật kia, khó hiểu nhìn Triệu Phổ.



Triệu Phổ gật đầu với Trâu Lương.



Trâu Lương phái người treo tám bức tượng gỗ đó lên những cây sào kia. Triệu Phổ tung ra tin đồn rằng tám người đó giả đầu hàng muốn hành thích hắn, kể từ hôm nay, mỗi ngày sẽ chém đầu một người để răn đe.



Mọi người đều hiểu được dụng ý của Triệu Phổ, đây chính là kế ly gián.



Tám người ở trong quân doanh của Triệu Phổ lúc này, chắc chắn rất có địa vị trong số các cô nhi của bát tộc kia. Đã là cô nhi thì chắc chắn sẽ có quan hệ mật thiết với nhau. Khi có người đột nhiên nói tám người này đã phản bội thì đương nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ.



Vì vậy, Triệu Phổ đem những người này dụng hình thị chúng là cách tốt nhất để xóa bỏ tội danh “phản bội” cho tám người bọn họ. Sở dĩ người của bát tộc dễ khống chế vì bọn họ rất đơn giản thành thật, nhưng sự đơn giản thành thật đôi khi cũng là con dao hai lưỡi, khi họ phát hiện ra tám người kia không hề phản bội, nhất định sẽ nghĩ cách cứu họ ra. Nếu Mạch Lặc không muốn cứu, như vậy sẽ sinh ra nghi kị giữa hắn với người của bát tộc kia. Nếu hắn muốn cứu thì càng khỏi phải nói, kẻ được phái đi cũng là người của bát tộc, như thế càng tiện cho bọn Triệu Phổ bắt sống người hơn. Cho dù Mạch Lặc không phái người tới cứu thì số cô nhi của bát tộc vốn dĩ cũng không nhiều, khó đảm bảo những người khác sẽ không thương xót những người này đang phải chịu cực hình mà tự tiện đến cứu, hơn nữa, Triệu Phổ còn tung tin mỗi ngày chém đầu một người để uy hiếp… cho nên, những người muốn cứu họ sẽ càng trở nên nôn nóng, quân tâm của đối phương sẽ dao động, sẽ yêu cầu Mạch Lặc nhanh chóng tấn công phủ Sở Châu để cứu người hoặc để báo thù cho bằng hữu của mình. Dù sao thì bất luận đối phương có cứu hay không, kế sách này cũng thành công.



Quả nhiên, người gỗ vừa treo lên chưa được bao lâu thì đã có động tĩnh rồi.



Hôm ấy tổng cộng có ba nhóm người đến cứu, đều là người của bát tộc, Hoàng Nguyệt Lâm bố trí cảm bẫy bắt sống ở bờ sông, đưa cả đến cho Triệu Phổ. Tám người kia phụ trách nói toàn bộ sự thật cho những người của bát tộc, sau đó họ lại báo cho Triệu Phổ biết tình hình của quân doanh đối phương. Thì ra Mạch đại nhân nói cho mọi người biết tám người kia đã phản bội, đúng là có đến một nửa số cô nhi của bát tộc không tin, khi thấy tám người bị treo trên sào, phần lớn người của bát tộc đều muốn lập tức khai chiến hoặc phái người tới cứu, nhưng mà Mạch đại nhân không đồng ý nên giữa bọn họ đã nảy sinh mâu thuẫn…



Mà những người đi cứu người lần này, đa số đều không báo với Mạch đại nhân, tự mình lén bỏ đi.



Vì vậy, Triệu Phổ thả cho những người này trở về, những người đó lại mang theo rất nhiều người khác đến… cứ như vậy, chỉ sau ba ngày… lòng trung thành của những cô nhi bát tộc mà Mạch Lặc bồi dưỡng bao năm, gần như tan rã cả.



Vì khoảng cách giữa hai thủy trại quá gần nên tin tức truyền đến cũng nhanh. Sau khi hiểu rõ tình hình của đối phương, Triệu Phổ lại càng trở nên khó hiểu hơn.



Mọi người thấy chiến cuộc ngày càng có lợi cho quân Tống, đây là chuyện rất tốt, nhưng chẳng hiểu sao Triệu Phổ lại không thể mỉm cười, hình như đang rất hoài nghi.



Công Tôn nhịn không được mà hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy thắng quá dễ dàng hay không?”



Triệu Phổ nhẹ nhàng xua tay. “Ta đang hoài nghi mục đích thật sự của Mạch Lặc là gì?”



Công Tôn ngây người. “Là sao?”



Triệu Phổ cau mày. “Chỉ với quân lực như vậy, Mạch Lặc chắc chắn sẽ thua ta! Đừng nói đến chuyện đánh Khai Phong, ngay cả bãi biển Sở Châu, hắn còn chưa đặt chân đến được thì toàn quân đã tuyệt diệt rồi, vậy thì tại sao hắn vẫn kiên trì muốn đánh chứ?”



Công Tôn nói: “Trước kia hình như Triển Chiêu cũng đã nói hình như đối phương có mục đích khác.”



Triệu Phổ cũng gật đầu. “Nghĩ mãi không ra… Nếu là trước đây thì còn có thể là đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn, dụ ta đến Sở Châu rồi ở kinh thành cho bát tử hành thích hoàng thượng, nhưng kế đó đã thất bại! Tại sao bọn chúng vẫn không rút quan mà vẫn nhất định khai chiến chứ?”



Triệu Phổ còn đang nghi ngờ thì bên ngoài đột nhiên có tiếng tù và.



Triệu Phổ ngẩng đầu, lại thấy Giả Ảnh vọt vào. “Vương gia, trên biển có động tĩnh rồi!”



“Sao?” Triệu Phổ ngẩng đầu lên, mang Công Tôn ra ngoài.



Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung trên thành lâu quan sát, thấy trên mặt biển xa xa xuất hiện một đoàn chiến thuyền lớn, chính là những chiến thuyền đã đánh lén phủ Sở Châu lần trước.



Đúng như những gì mà các cô nhi của bát tộc đã nói, binh lính trên thuyền đều đeo mặt nạ quỷ màu trắng.



Đội thuyền kia không hề có ý muốn dừng lại, cứ thế di chuyển về hướng phủ Sở Châu, trên thuyền còn có tên lửa và cầu lửa.



“Cứ thế đánh sao?” Công Tôn thấy rất bất ngờ.



Gia Cát Lữ Di lắc đầu. “Như vậy rất lỗ mãng, nếu bị phản kích thì toàn quân sẽ tuyệt diệt!”



Triệu Phổ hơi nhíu mày.



Long Kiều Quảng hỏi hắn. “Làm sao giờ? Cứ tiến hành theo kế hoạch chứ?”



Triệu Phổ gật đầu.



Long Kiều Quảng hạ lệnh, thống lĩnh thủy quân ra biển nghênh chiến.



Hoàng Nguyệt Lâm và Tưởng Bình cũng mang theo những binh mã có khả năng bơi lặn giỏi, xuống thuyền nhỏ theo thuyền lớn ra biển. Chỉ cần những cô nhi kia bị đạp xuống biển là họ sẽ cứu lên ngay.



Bọn Triển Chiêu cũng lên thuyền, dẫn theo tám người kia đến nhận diện các cô nhi bát tộc. Đám cao thủ này lên thuyền quân địch, dùng nội lực thổi đi mặt nạ, phát hiện ra người của bát tộc thì đạp ngay xuống biển, bọn Hoàng Nguyệt Lâm và Tưởng Bình sẽ phụ trách vớt người lên.



Chỉ trong nháy mắt, cả mặt biển đều náo nhiệt lên. Người từ trên thuyền bị đánh bay xuống càng lúc càng nhiều, năng lực chống cự của bát tộc có hạn nhưng nhân mã đến cứu mãi không xuất hiện, để mặc bọn họ đơn độc chiến đấu. Điều này khiến Triệu Phổ càng xem càng cảm thấy buồn bực – Rốt cuộc là có mục đích gì?



Long Kiều Quảng và Trâu Lương đứng trên tầng cao nhất của Hình Thiên Hào quan chiến, Triệu Phổ và Công Tôn không lên thuyền, đứng trên thành lâu quan sát, khoảng cách không xa nên họ có thể nhìn thấy rõ ràng.



Tả Hữu tướng quân nhìn nhau một cái – Đối phương xuất hơn ba vạn nhân mã, hẳn toàn bộ đều là cô nhi của bát tộc, vậy những nhân mã khác đâu rồi? Bảo tồn lực lượng sao? Trận này đánh chẳng có phương pháp gì cả.



Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, cũng không hiểu đối phương định làm gì, chỉ biết chiến thuyền của đối phương ngả trái ngã phải, đa số quân binh đều bị đạp xuống biển, sau đó lại bị trói gô kéo lên bờ. Vì trên mỗi chiến thuyền của quân Tống đều có một, hai vị cao thủ tuyệt đỉnh nên chiếm hết thượng phong, nhìn tình hình này thì chỉ cần nửa canh giờ nữa là đã bắt sống được toàn bộ những cô nhi của bát tộc rồi, nhưng sao viện quân của đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì thế.



Đúng lúc này, Triệu Phổ thấy một thân ảnh màu trắng lóe lên tường thành.



Mấy ảnh vệ bên cạnh Triệu Phổ đều liếc nhìn, thấy Bạch Ngọc Đường đã trở lại.



Sau đó, lại nghe Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói: “Có gì đó không đúng lắm!”



Triệu Phổ gật đầu, hắn cũng thấy có gì đó không đúng, quay sang liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường… Triệu Phổ chợt ngây ngẩn cả người.



Mà không chỉ có Triệu Phổ, ngay cả Công Tôn đứng bên cạnh Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử đang được Công Tôn ôm cũng ngây ngẩn cả người.



Lúc này, Bạch Ngọc Đường bước nhanh đến, trong tay cầm Vân Trung Đao.



Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, lùi từng bước ra phía sau Triệu Phổ, hình như đang muốn tìm chỗ trốn.



Lúc này, vẻ nghi ngờ vẫn tồn tại mấy ngày nay trên mặt Triệu Phổ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đã hiểu rõ mọi chuyện. Cửu vương gia gật đầu tự nhủ. “Người ta cứ nói nhà có một lão như có một bảo vật, ai mà ngờ được có một con Mèo miệng lưỡi bén nhọn cũng như có bảo vật chứ…”



Vừa nói xong, Triệu Phổ rút ngay Tân Đình Hầu mà Tử Ảnh vừa mới ném qua, giơ tay chém xuống, bổ ngay về phía Bạch Ngọc Đường.



Lúc này Công Tôn đã che mắt Tiểu Tứ Tử lại, lùi sang một bên, mấy ảnh vệ cũng đã rơi xuống, hộ tống Công Tôn và Tiểu Tứ Tử xuống thành lâu.



Bạch Ngọc Đường vừa mới đến trước mặt Triệu Phổ lại bị Triệu Phổ đột nhiên hung dũ bổ đến một đao, may mà hắn nhanh chóng tránh ra một chút… vậy mà vẫn bị đao phong của Triệu Phổ chém bị thương bả vai.



Triệu Phổ lại “chậc chậc” mấy tiếng, nhìn Tân Đình Hậu vẫn còn chưa thèm thức tỉnh. “Đúng là đồ giả, nếu là Bạch Lão Ngũ thậ thì tên Yêu đao này đã tỉnh lâu rồi.”



Đúng lúc đó, cả đám ảnh vệ đều vây quanh “Bạch Ngọc Đường” kia. Lúc này mọi người mới có dịp quan sát kĩ diện mạo của hắn – Giống y như thật vậy.



Ngay cả thanh Vân Trung Đao trong tay hắn cũng không thể phân biệt được thật giả, nếu là bình thường thì chắc chắn chẳng ai hoài nghi hắn không phải người thật đâu, ngay cả giọng nói, ngữ điệu khi nói chuyện cũng giống y hệt. Chỉ đáng tiếc là hắn lại đến vào đúng lúc này, bây giờ ngay cả một tên lính quèn cầm cờ cũng có thể nhận ra “Bạch Ngọc Đường” này là tên giả mạo, bởi vì… hắn thiếu một thứ!



Triệu Phổ vác Tân Đình Hầu trên vai cũng phải cười văng, tên Bạch Ngọc Đường thật giả khó phân này thiếu mất một dấu răng trên cổ nha!



Dấu răng của Triển Chiêu vẫn còn nguyên vẹn trên cổ Bạch Ngọc Đường, vì vậy mấy ngày nay, mỗi khi ra ngoài Bạch Ngọc Đường đều đeo khăn, lần trước Công Tôn cũng đã kiểm tra cho hắn, nói ít nhất phải một tháng sau mới hết được.



Mà tên Bạch Ngọc Đường trước mắt này không có đeo khăn quàng, trên cổ trắng bong chẳng có lấy một cái nốt ruồi chứ đừng nói gì đến dấu răng, vừa nhìn đã biết là giả!



Cả đám ảnh vệ âm thầm lau mồ hôi lạnh, nếu không nhờ cái dấu răng đó của Triển Chiêu là dấu hiệu nhận biết thì hôm nay sẽ chẳng có ai đề phòng người này, mà nhìn tình hình lúc này, mặc dù tên Bạch Ngọc Đường là giả nhưng võ công cũng không tệ… mục đích của hắn tới đây chắc chắn là ám sát Triệu Phổ, nếu không kịp phòng bị, cứ để hắn đến bên cạnh Triệu Phổ thì ai mà biết hậu quả sẽ thế nào?



Triệu Phổ xách Tân Đình Hầu lên. “Cái này cũng rất thú vị, cho ta thử chút cảm giác đánh Bạch Ngọc Đường một chút xem nó thế nào!”



Cả đám ảnh vệ chỉ biết đỡ trán.



Dù sao tên Bạch Ngọc Đường kia cũng là giả, thanh đao giả trên tay hắn sao có thể chịu được sát khí của Tân Đình Hầu, chỉ qua mấy chiêu đã không chịu được, bị Triệu Phổ đáng cho bò rạp dưới đất.



Triệu Phổ sung sướng giương đao chuẩn bị chém hàng giả mạo này thì lại thấy trước mắt có một bóng trắng lóe lên, Tân Đình Hầu bị gạt ra ngoài.



Lúc này Triệu Phổ đột nhiên cảm thấy lực đánh của Tân Đình Hầu đã biến đổi, nhìn lại thanh đao, quả nhiên… bắt đầu “sống” lại rồi. Vừa nhìn Tân Đình Hầu tinh thần phấn chấn, lại liếc mắt nhìn lên, Bạch Ngọc Đường thật đã đứng trước mặt mình rồi.



Nhóm ảnh vệ của gật đầu xác nhận – Người này là thật! Nhìn xem, dấu răng kìa!



Bạch Ngọc Đường nhìn tên giả mạo trên đất cũng phải dở khóc dở cười, nháy mắt hiểu tại sao Triển Chiêu lại cắn mình rồi.



Lúc này, mọi người lại nghe có tiếng nói: “Ha hả, một cái cắn này của Miêu gia thật đáng giá!”



Mọi người nghe xong đều gật đầu rối rít, tỏ vẻ rất tán đồng. Cả đám xoay mặt nhìn sang, đã thấy Triển Chiêu đứng ở trên thành lầu, đang quan sát tên giả mạo kia. “Mặt mũi thế này dùng thủ nghệ gì làm ra được vậy? Tuy nhiên, vẫn còn nhiều điểm khác biệt rõ ràng, da Ngọc Đường đẹp hơn của hắn, mặt cũng gầy hơn hắn chút xíu, dáng tai cũng đẹp hơn hắn chút xíu, sống mũi cao hơn hắn chút xíu, độ cong của mũi đẹp hơn hắn chút xíu, trán cũng đầy đặn hơn hắn chút xíu, tóc cũng dày hơn chút xíu… eo cũng thon hơn chút xíu…”



Mọi người lại phải đỡ trán một lần nữa – Thật nhiều chút xíu quá… ngoại trừ Triển Chiêu thì ai mà nhân ra được chứ?



Triệu Phổ vỗ Bạch Ngọc Đường thật. “Này, ngươi đừng phiền lòng, nhìn nhiều làm gì thêm khó chịu, để ta chém hắn giúp ngươi là được.”



Bạch Ngọc Đường cấm ngữ nhìn Triệu Phổ, ý bảo – Ngươi đừng có mơ!



Tên Bạch Ngọc Đường giả đó biết mình đã lộ, vội vàng quét một đao về phía Bạch Ngọc Đường, định chạy trốn, nhưng Bạch Ngọc Đường vừa xoay đao lại đã chém thanh Vân Trung Đao giả kia thành hai khúc rồi. Vì bị nội lực chấn động, tên Bạch Ngọc Đường giả bị đánh bay ra ngoài, rơi xuông đất.



Chờ đến khi hắn định bò dậy thì đã thấy trước mắt loáng lên ánh đao, Vân Trung Đao của Bạch Ngọc Đường đã hiện ra trước mắt hắn rồi.



Triển Chiêu cũng đi tới, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra mặt của tên giả mạo, cuối cùng… Triển Chiêu đưa tay kéo xuông da mặt hắn, quả nhiên kéo được một lớp da mặt giả rất mỏng. Thì ra vị này nhờ được hóa trang từng chút một, còn được hóa trang một cách rất tinh xảo mới có thể có được khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường.



Nói thật, sau khi gỡ bỏ mặt nạ rồi mọi người cũng nhận thấy người này có dung mạo giống Bạch Ngọc Đường đến bảy, tám phần, mà không chỉ có mặt giống, ngay cả dáng người và khẩu âm cũng giống, chắc là người giống người. Hơn nữa, chắc chắn hắn đã được huấn luyện qua từ đáng vẻ đi lại, thần thái, cử chỉ cũng giống Bạch Ngọc Đường, nhìn qua chắc chắn sẽ không thể phân biệt được.



Mọi người xoay mặt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy sợ hãi trong lòng, ngay cả Triệu Phổ cũng gật đầu xác nhận, nếu không phải nhờ cái dấu răng rõ ràng của Triển Chiêu thì ban nãy hắn cũng sẽ không đề phòng, mà như vậy thì khả năng hắn bị ám toán sẽ rất cao, vết răng của Triển Chiêu lần này đúng là đã cứu hắn một mạng rồi!



Triển Chiêu lúc soát trên người tên giả mạo, lấy ra một quả tên lệnh liên lạc.



Triệu Phổ nhận lấy, ném lên trời… chỉ trong nháy mắt, bầu trời hiện lên một làn khói đỏ.



Tên lệnh kia vừa nổ, bốn phía nổi lên tiếng tù và, những chiến thuyền đã mai phục sẵn đều đồng loạt xông xa, tiến đến doanh trại thủy quân của Triệu Phổ.



“À…” Triển Chiêu hiểu rồi. “Thì ra sau khi ám sát Triệu Phổ thì thông báo cho Mạch Lặc xuất quân.”



Gia Cát Lữ Di cũng gật đầu. “Nếu như chủ soái quả thật chết trận, hơn nữa còn bị Bạch Ngọc Đường giết thì bên này nhất định sẽ đại loạn.”



“Đối phương có thể thừa dịp tấn công.” Bạch Ngọc Đường lạnh mắt nhìn tên giả mạo kia. “Mưu mô thật ác độc.”



“Ừ… nhưng mà hành sự tại nhân, thành sự tại thiên, bên chúng ta có quá nhiều nhân tài.” Triệu Phổ cười xấu xa, chỉ về chiếc chiến thuyền to lớn đột nhiên xuất hiên trên biển. “Thấy chứ, chính chủ đến rồi!”



Nói xong, Triệu Phổ cầm Tân Đình Hầu nhảy khỏi tường thành. “Lần này lão tử không làm thịt hắn sẽ không mang họ Triệu.”



Đám ảnh vệ cũng vội vàng nhảy xuống.



Trên Hình Thiên Hào, Long Kiều Quảng cũng đã nhận được tin tức có người giả Bạch Ngọc Đường ám sát Triệu Phổ. Long Kiều Quảng hỏi tám người kia. “Người của các ngươi đã cứu hết rồi phải không?”



Tám người gật đầu, ý bảo, cũng hết rồi, những người trên chiến thuyền kia đều không phải là người của bát tộc. Lúc này tám người cũng đã tâm tàn ý lạnh, mưu kế của Mạch đại nhân kia rất đơn giản – Dùng cô nhi của bát tộc gây nhiễu loạn, lợi dụng thời cơ phái người giả mạo Bạch Ngọc Đường đi hành thích Triệu Phổ. Mạng của bọn họ chính là cái giá Mạch đại nhân dùng để giết chết Triệu Phổ.



Long Kiều Quảng phất tay, hỏi quân binh phía sau: “Thấy chiếc thuyền lớn kia không?”



Đám quân binh nhanh chóng nhắm cung tên của Hình Thiên Hào về phía thuyền lớn, khi Long Kiều Quảng phẩy tay một cái là khởi động cơ quan.



Mọi người chỉ kịp thấy một đoàn hạt châu sắt bay lên không trung rồi tản ra, phóng thẳng về phía thuyền đối phương, quân lính đối phương bị đạn sắt làm bị thương cả, trên thuyền cũng có rất nhiều vết thủng.



Long Kiều Quảng đưa tay cầm lấy trọng cung của mình, nói với Hoàng Nguyệt Lâm đang đứng trên thuyền nhỏ. “Hoàng di, bên kia hết người cần bắt sống rồi!”



Hoàng Nguyệt Lâm cười, nhảy xuống nước, biến mất.



Long Kiều Quảng giương cung nhắm về phía dây thuyền buồm chính của quân địch mà bắn. Thuyền buồm của chiến thuyền lớn nhất bên quân địch đột nhiên đứt phựt, chiếc thuyền đang lao nhanh về phía trước cứ thế xoay vòng rồi đổ ngang trên mặt biển.



Cùng lúc đó, đội thuyền phía sau cũng đại loạn, tất cả thuyền bè đều ngã trái ngả phỉa, trong biển bắt đầu xuất hiện những cột nước màu trắng, như những chú rồng nước bay từ dưới biển lên.



Trâu Lương ra lệnh cho những chiến thuyền nhỏ khác vây bọc hai bên, đụng ngã những chiến thuyền của đối phương.



Chỉ trong nháy mắt, trên mặt biển đại loạn.



Long Kiều Quảng còn đang tìm chủ soái của đối phương để bắn một cái thì đột nhiên trước mắt mình có một bóng đen rơi xuống, trên vai còn vác thêm một thanh đao to đùng.



Long Kiều Quảng chẳng còn gì để nói, đưa tay chọc bả vai Triệu Phổ như muốn bảo – Mau tranh ra, đừng có làm phiền ta bắt chủ soái quân địch!



Triệu Phổ lại phất tay chặn hắn lại. “Bắn chết hắn quá lời cho hắn rồi! Ta không băm hắn thành thịt viên thì không được!”



Lúc này Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều ở trên tường thành, Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử lên theo.



Chiến thuyền của bọn Triệu Phổ xông vào đội thuyền của đối phương, thêm sự giúp sức của Hoàng Nguyệt Lâm khiến cho lần này Triệu gia quân thế như chẻ tre, đánh tan quân địch.



Những người trên chiến thuyền chủ soái của đối phương vừa thấy cái đầu rồng to lớn của Hình Thiên Hào, lại nhìn thấy Triệu Phổ vẫn còn sống thì biết kế ám sát đã thất bại rồi, vội vã xoay người muốn chạy. Nhưng tiếc là, đường lui của bọn chúng đã bị Trâu Lương hạ lệnh chặn đứng rồi.



Trên thuyền, Ân Hậu, Thiên Tôn và các cao thủ võ lâm đã bắt hết các cô nhi của bát tộc rồi, bây giờ cũng không hạ thủ lưu tình nữa. Bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trên tường thành cũng phải thương cảm cho đám địch quân bị cả đám cao thủ quần hùng kia quần đấu, Hoàng Nguyệt Lâm và Tưởng Bình thì cứ tung hoành dưới nước mà lật thuyền đối phương, cuối cùng thì mọi người cũng cảm nhận được rằng, xem hải chiến còn sướng mắt hơn cả xem lục chiến nữa, đúng là quá loạn!



Tiểu Tứ Tử thì không ngừng vỗ tay, Tiểu Lương Tử lại sung sướng mà nhảy loi choi trên tường thành, trận này thắng quá đẹp.



***



Trận chiến đánh từ trưa đến chạng vạng tối thì xong. Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt biển đầy những ván thuyền vỡ vụn, Triệu Phổ đẫn đại quân khải hoàn trở về, chỉ để lại một số thuyền nhỏ, dưới sự dẫn dắt của Trâu Lương thu dọn chiến trường. Trên mặt biển vẫn còn một số quân địch bị đánh xuống thuyền nhưng chưa chết, bám lấy ván thuyền lênh đênh trên biển, được binh lính Triệu gia quân vớt cả lên. Nhưng thứ trôi lênh đênh trên biển, thứ nào có thể nhặt đều vớt hết lên thuyền, không thể nhặt thì cho dây kéo về bãi biển để tránh làm tắc nghẽn thủy đạo.



Chờ đến khi bọn Triệu Phổ trở về quân trướng, tám người kia giúp bọn họ tìm trong số đám binh lính bị bắt kia có Mạch Lặc nhân cô hội trốn thoát hay không. Còn vị “Hải thần” có võ nghệ cao cường kia cũng bị Ân Hậu bắt được, ở trên hồn đảo xa xôi kia hắn có thể là cao thủ nhưng đụng phải Ân Hậu thì lại chỉ là một tên tiểu lâu la mà thôi.



Triệu Phổ nhìn Mạch Lặc đã lâu không gặp nay biến thành tù binh, cười nhạt. “Ngươi cũng biết chơi đùa đấy!”



Mọi người nhìn Mạch Lặc đang ủ rũ cúi đầu.



Mạch gia hắn đã nỗ lực ba đời, vốn bọ họ chỉ là bà con xa của hoàng tộc, không có tư cách kế thừa ngai vị. Nhưng không ngờ một trận hải chiến khiến tất cả hoàng tộc đều chết hết, Mạch gia hắn đột nhiên biến thành chân mệnh thiên tử. Ai ngờ đột nhiên hắn lại bị mang đi làm con tin, buộc phải nhịn nhục mà sống.



Cha Mạch Lặc có quen biết Bạch Cơ, bắt đầu dùng kế sách này, lợi dụng những cô nhi của bát tộc để xây dựng binh mã, chẳng ngờ cha hắn sinh không gặp thời. Hắn vốn muốn trông cậy cả vào Mạch Lặc tiếp tục cô gắng, nhưng chẳng ngờ đến đời này Đại Tống lại xuất hiện một Cửu vương gia, một lần hạ cờ với Triệu Phổ khi nhỏ giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu Mạch Lặc, khiến lòng hắn bắt đầu lạnh thấu.



Mạch Lặc biết rõ, chỉ cần Triệu Phổ còn sống thì hắn không thể thắng được trận này. Sau nhiều năm chuẩn bị chu đáo, Mạch Lặc chọn thời cơ tốt bắt đầu triển khai kế hoạch của mình.



Ai mà ngờ hắn đi bước nào đều bại bước đó, phái bát tử đi hành thích Triệu Trinh, kế hoạch vốn vẹn toàn chu đáo, nhưng chẳng ngờ phủ Khai Phong lại có nhiều cao thủ đến vậy, mà càng không ngờ được Triệu Trinh lại có thể thành công chiêu hàng tám người này. Bất ngờ tập kích phủ Sở Châu vốn là có thể toàn thắng, nhưng ai mà đoán được lại có Thiên Tôn đến ngăn cản lần đánh lén đầu tiên. Đến lần thứ hai lại càng kỳ quái hơn, chẳng biết tại sao Hải Vương Hoàng Nguyệt Lâm năm đó cũng xuất hiện, chẳng những bọn họ không thể mang được binh khí trên đảo Ác Hồ về mà bọn Bạch Cơ và Tinh Nguyệt lâu cũng muốn mang tài phú chạy mất.



Tất cả những chuyện này Mạch Lặc hắn đều cố gắng nhẫn nhịn cho qua, vì hắn còn có một con át chủ bài, chính là Bạch Ngọc Đường giả kia.



Người kia là do Bạch Cơ tìm về, nghiêm ngặt huấn luyện, đã đạt đến trình độ ngay cả những người quen thuộc với Bạch Ngọc Đường cũng không thể phân biệt thật giả. Nhưng ai mà có thể ngờ được trên cổ Bạch Ngọc Đường lại có dấu răng, sao lại Triệu Phổ lại có thể may mắn thế chứ? Thật không biết nên nói là hoàng tộc họ Triệu được ông trời che chở hay là Mạch tộc nhà hắn đã gặp vận suy vong nữa.



Có điều, về chuyện này đừng nói là Mạch Lặc nghĩ không ra, ngay cả bọn Triệu Phổ cũng không thể nghĩ ra, sao Triển Chiêu lại biết? Lại còn cố ý để lại dấu răng trên cổ Bạch Ngọc Đường để làm ký hiệu nữa, đúng là quá thần kỳ!



Mặt khác, tên Hải Thần giả mạo mấy năm này, kẻ phục trách dạy võ công cho tám người kia vốn là một tên giang hồ lừa gạt.



Nói đến Hải thần, đây chính là đệ tử còn sót lại của cung Thái Kiều. Mà nói đến cung Thái Kiều, đây là một môn phái giang hồ hưng thịnh vào thời điểm bọn Ân Hậu và Thiên Tôn còn trẻ, giờ gần như tuyệt tích rồi. Người của cung Thái Kiều gần một nửa là những dược sư, chuyên chế thuốc đánh cắp nội lực của người khác chuyển sang cho người bỏ tiền ra mua. Sở dĩ tám người kia còn trẻ mà đã có được nội lực cao cường chính là nhờ nguyên nhân này.



Tuy nhiên, làm như vậy khá nguy hiểm! Nội lực cần tự mình tu luyện, như vậy mới có thể cường thân kiện thể ra, nếu cưỡng ép nhận từ người khác sẽ rất bất lợi cho cơ thể, còn dễ tẩu hỏa nhập ma. Khi cường ép tăng cường nội lực có thể gây ra bệnh chứng, ngay cả người có võ công như Thiên Tôn, khi Yêu Vương cưỡng ép truyền nội lực sang cho ngài cũng khiến cho ngài bị mất trí nhớ và đầu óc đôi khi bị nhiễu loạn, còn tình huống có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma lại rất nhiều, điển hình như Hiên Viên Kiệt.



Triệu Phổ suy nghĩ cẩn thận một chút, đúng là mình phúc lớn mạng lớn thật, hoặc nên nói Triệu Trinh đúng là được phúc tinh chiếu rồi đi? Tóm lại là Mạch Lặc đúng là đúng phải vận đen thật. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai bảo hắn lúc nào cũng muốn ám hại người khác chứ, đúng là hại người hại luôn cả mình!



Việc thu dọn tàn cục chiến tranh đúng là rất nhiều, dù sao thì thủ hạ của Mạc Lặc cũng rất đông, có đến mấy vạn người phải thu xếp, đâu thể nào giết hết được.



Vụ án của đảo Ác Hồ đã phá, Diệp Tri Thu dẫn La Diên và La Oanh đến đảo cúng bái. Các cô nhi của đảo Ác Hồ cũng tập trung lại, Triệu Phổ mang một phần vàng bạc châu báu Bạch Cơ định cướp đi chia cho họ để họ định cư ở đảo Ác Hồ, lần nữa xây dựng nhà cửa, bắt đầu cuộc sống mới.



Triệu Phổ cũng đặc biệt quan tâm đến phủ Sở Châu, phái người trợ giúp, từ nay về sau yêu cầu phủ phải đặc biệt chăm sóc cho người của bát tộc.



Số tiền tài còn lại, Triệu Phổ làm một số chuyện khác, thứ nhất là tìm kiếm danh sách hậu nhân của những tử tù đã bị chết oan ngày trước, bồi thường cho họ; tiếp đó, số tiền còn lại thì dùng để xây dựng thủy trại, mở rộng thủy trại để có thể chứa được Hình Thiên Hào và mười mấy vạn thủy quân, được sự giúp sức của đảo Hãm Không, thủy quân và thủy trại ngày càng xây dựng lớn mạnh.



Mặt khác, có thêm sự giúp sức của những cao thủ giỏi về kiến trúc của Ma cung, phủ Sở Châu sắp có khuynh hướng trở thành Hắc Phong Thành đến nơi rồi.



Còn hai kẻ đáng ghét nhất là Bạch Cơ và Nguyệt Tinh kia, Triệu Phổ nói đừng có kéo chúng về phủ Khai Phong làm gì, trên đường có khi lại xảy ra chuyện, hơn nữa nuôi chúng còn lãng phí lương thực, tội của chúng chắc chắn là không thể tha thứ rồi, cứ kéo tới bờ biển, hướng về phía quần đảo bát tộc mà chém phứt đi.



Mạch Lặc cũng không được khoan hồng, những người chết dưới tay hắn không ít, không làm thịt hắn là không được.



Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Triệu Phổ bảo Công Tôn viết một lá thứ gửi đến hoàng thành kể cho Triệu Trinh nghe toàn bộ chuyện bên này, bảo hắn đừng có lo lắng nữa.



***



Gần nửa tháng sau thì cũng nhận được tin tức từ hoàng thành.



Triệu Phổ nhận được thư Triệu Trinh viết là mọi chuyện của Bá Dương Vương và Tinh Nguyệt lâu và tất cả những môn phái giang hồ tham dự vào chuyện năm đó đều giải quyết hết rồi, hai bên đấu nhau đến lưỡng bại câu thương. Sau đó, chẳng hiểu tại sao Bá Dương Vương lại mang toàn bộ tội trạng của mình chiếu cáo thiên hạ, nhận toàn bộ lỗi lầm, sau đó xin bạch lăng tự vẫn, nghe nói chính Thái sư đã giúp hắn thu dọn thi thể, còn khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi, luôn miệng kêu mệnh Vương gia thật khổ.



Tất cả mọi người đều không nhịn được mà lắc đầu, người tự tay đào mộ cho lão già kia chẳng phải là Thái sư sao, quả nhiên là người cực kỳ âm hiểm a, ngoại trừ những người biết rõ nội tình, ai mà ngờ được hắn mới là kẻ giết người không thấy máu chứ!



Nhưng mà nói đi nói lại, người thần nhất lần này phải kể đến chính là Triển Chiêu.



Thật ra thì ngoại trừ cắn Bạch Ngọc Đường một cái, giúp đạp mấy cô nhi bát tộc xuống biển thì y cũng chăng có thèm làm gì khác, thế mà lại trở thành công thần lớn nhất. Hơn nữa, cả đám ảnh vệ của Triệu Phổ đều hận là không thể quỳ xuống dập đầu lạy y, ăn hàng này đúng là không có không được mà! Chỉ một dấu răng lại có thể cứu cả một vương triều, Triển Chiêu đúng là truyền kỳ trong giới ăn hàng nha!



Như trên đã nói, ngoại trừ Tiểu Tứ Tử ra thì không một ai biết rằng vì nằm mơ nên Triển Chiêu mới nghĩ đến chuyện cắn Bạch Ngọc Đường, mà chuyện này y không cách nào kể cho người ta biết được! Ai bảo Triển đại nhân y là người rất hay xấu hổ nha, nếu nói ra thì người ta sẽ biết đến buổi tối nằm mơ y cũng mơ thấy Bạch Ngọc Đường mất rồi. Vì vậy… mọi người càng truyền càng thần kỳ hơn, nói là nửa đêm Triển Chiêu mê ngủ, coi Bạch Ngọc Đường là đùi gà mà gặm, kết quả là có thể phá được cả một âm mưu lớn của quân địch, cứu mạng Triệu Phổ.



Vì thế, Triệu Trinh còn cố ý nhắc đến trong thư, hỏi Triển Chiêu có muốn lưu lại dấu răng không, hắn sẽ tìm người điêu khắc giúp y một dấu răng bằng vàng, khắc trên cửa chính của thủy trại ở phủ Sở Châu luôn.



Nhưng mà trong số những người hồ đồ, đương nhiên cũng có người tỉnh táo, Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết rõ ràng lý do nhất, nhưng mà… dấu răng này của Triển Chiêu đã khẳng định chắc chắn một điều: Mỗi ngày, người mà Mèo nghĩ đến nhiều nhất chính là con Chuột là hắn rồi!



Hai tháng sau, thủy trại ở phủ Sở Châu đã xây dựng xong, từ hoàng thành lại truyền tin đến, lần này là thư do Bao đại nhân viết, nói là kỳ thi mùa xuân đã kết thúc rồi, Bao Duyên đứng đầu. Mặt khác, vì xuân thử là kỳ thi giữa nên kỳ thi mùa thu cãng bắt đầu ngay sau đó, tiến hành thuận lợi cả. Tháng sau sẽ bắt đầu học kỳ mới của viện Thái Học, Thái Học cũng đã dã xây dựng xong, Thái Bạch Cư cũng đã bắt đầu đón khách lại, phủ Khai Phong đã khôi phục trật tự bình thường. Bao đại nhân giục bọn Triển Chiêu nếu phủ Sở Châu đã bình yên vô sự thì mau về phủ Khai Phong đi.



Bởi vậy… Mọi người lập tức thu dọn lên đường về phủ Khai Phong.



Trên đường về Công Tôn bắt đầu tính toán, nói với mọi người: “Lúc này về cũng vừa đúng lúc Đa Đa sinh, tiểu mã sắp ra đời rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom