• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LONG ĐỒ ÁN (2 Viewers)

  • Quyển 17 - Chương 585: Hiện tại và quá khứ

“Liên Phật kim ấn...” Bạch Ngọc Đường tựa hồ đã nghe qua, “Là một loại tài nghệ xăm hình đã thất truyền?”



“Không biết có thất hay không.” Hồng Cửu Nương nói, “Dù sao ta biết cũng chỉ có một người có bản lĩnh đó, chính là sư phụ của Bệnh bao.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhướn mi — ồ! Vị ẩn sĩ trong truyền thuyết a.



Ngô Nhất Hoạ vừa giương cung, trên bầu trời vô số tàn ảnh xuất hiện.



“Nga...” Triển Chiêu nhịn không được mà tán thán một tiếng, “Khinh công của Yểm Vĩ cũng cao quá a!”



Ân Lan Từ bĩu môi, “Không cao thì năm đó sao hắn chạy được?”



“Bất quá lần này tuyệt đối chạy không thoát!” Lục Tuyết Nhi cười nhạt.



Lúc này, động tĩnh ở Nam Lăng sơn đã sớm hấp dẫn sự vây xem của mọi người, Khai Phong ngọa hổ tàng long, nhất là gần đây Tứ viện tỷ thí không chỉ so văn còn so võ, bởi vậy thật nhiều học sinh, đều vây ở dưới chân núi, phía ngoài Hoàng thành quân để quan khán.



Đám người giang hồ càng không thua kém, tràng diện này quả thực là thiên tái nan phùng, bỏ qua lần này thì cả đời chưa chắc có cơ hội gặp được nữa.



Phía trước Nam Lăng sơn lúc này, không nói đến Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bọn họ là những nhân tài mới xuất hiện, lại nói ở trên nóc nhà, song song đứng Thiên Tôn, Ân Hầu và Vô Sa đại sư, mặt khác xung quanh còn có Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi, còn có Ma Cung chư vị cao thủ. Mà đang giao chiến, một bên dĩ nhiên là U Liên Tướng quân đã thất tung tròn tám mươi năm, bị U Liên truy sát lại là Yểm Vĩ, kẻ đứng đầu trong giang hồ thập đại ác đồ.



Trên giang hồ, có cả bảng xếp hạng ác đồ, những kẻ đó đều võ nghệ cao cường giảo hoạt không gì sánh được, hơn nữa lại làm nhiều việc ác, có thể leo lên bảng xếp hạng đều là những trọng phạm nhiều lần trốn thoát, chưa từng bị bắt giữ. Bài vị càng cao càng có danh tiếng, Yểm Vĩ đã từng chạy trốn Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi liên thủ truy kích, trở thành truyền kỳ trong giới ác nhân! Ai có thể bắt được hắn thì chẳng khác nào xác lập địa vị cao chót vót trong chốn võ lâm, bắt được Yểm Vĩ là chuyện tốt mà rất nhiều người giang hồ nằm mơ cũng nghĩ tới.



Nhưng mộng tưởng và hiện thực đương nhiên bất đồng, hiện thực là, hiện nay võ lâm có nhiều lớp cao thủ như vậy, ngay cả một vết chân của Yểm Vĩ cũng chưa từng lùng ra. Lần này Khai Phong phủ phá án đã rất trâu bò, dĩ nhiên túm cả Tả đầu phái ra ngoài ánh sáng, nếu Yểm Vĩ là một con thằn lằn, thì người của Khai Phong phủ đã chặt đứt đuôi của hắn.



Nhưng mà, dàn nhân tài mới xuất hiện, vẫn như cũ không bắt được Yểm Vĩ, thậm chí ngay cả mặt mũi đều không biết, cũng chỉ thấy được một tàn ảnh, trước đây khi bị tập kích ở quan đạo thì, Triển Chiêu đại khái là người tiếp cận được Yểm Vĩ gần nhất trong số người giang hồ những năm gần đây, ít nhất hắn cũng thấy được một tàn ảnh hoàn chỉnh.



Không ít người giang hồ đều đang suy đoán không biết lần này Yểm Vĩ có toàn thân thoát ra hay không, cũng đoán xem hắn đã chọc phải nhân vật khó lường nào … Ít nhất, chính là người còn giảo hoạt hơn hắn, đã lừa hắn trốn vào trong núi rồi vây khốn hắn.



Yểm Vĩ lúc này bị bao vây, chỉ muốn tìm cách để đào tẩu!



Nhưng hắn đang đối mặt với khốn cảnh trước nay chưa từng có.



Mọi người ngửa mặt nhìn phía trên Nam Lăng quan như bị nã pháo trúc, liên tục những tiếng “pặc pặc” vang lên, mỗi khi tàn ảnh của Yểm Vĩ xuất hiện, những thứ xung quanh tất nhiên sẽ bị nội lực vô hình làm nổ vỡ, Vì vậy hắn phải thay đổi phương hướng, chỉ là vô luận hắn có di chuyển lóa mắt đến mức nào, tả đột hữu trùng ra sao, bên cạnh vẫn không ngừng có nội kình nổ tung, động tĩnh này y hệt như dùng lôi pháo đùa giỡn hắn.



Ban đầu, rất nhiều người đứng xem mà không rõ đang có chuyện gì xảy ra.



Ngay cả Tiểu Lương Tử cũng hiếu kỳ nhảy lên nóc nhà, hỏi Long Kiều Quảng, “Tiểu Họa thúc không bắn trúng sao? Vì sao không hề trúng người một cái nào? Yểm Vĩ thân pháp quá nhanh sao?”



Long Kiều Quảng cũng cười cười, lắc đầu.



Qua một hồi lâu, theo tiếng nổ càng ngày càng gấp gáp, mọi người phát hiện một vấn đề, cự ly di động của tàn ảnh Yểm Vĩ càng ngày càng gần. Nếu lúc đầu tàn ảnh còn có thể bay đến giữa không trung, lần này lại chỉ có thể bay cao đến hai ba đầu người.



Cuối cùng, mọi người bừng tỉnh đại ngộ.



Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tiểu Họa thúc cố ý không bắn trúng, hắn muốn bắt sống!”



Triển Chiêu mỉm cười, “Đây là quỹ đạo hoạt động của loạt tên bắn ra! Yểm Vĩ đã bị cuốn ở bên trong!”



Ân Lan Từ sốt ruột giậm chân, “Ai nha, ta còn muốn tự tay bắn hắn a!”



Lục Tuyết Nhi cũng phồng má, “Đúng a, tiểu Họa thúc sao lại cướp việc của người ta?”



Hai vị mẫu thân hiển nhiên đã sớm tỉ mỉ thiết kế cách bắt Yểm Vĩ, nhưng lúc này có vẻ như không đến lượt các nàng.



...



Công Tôn và đại đa số văn nhân hoàn toàn xem không hiểu, chỉ nghe được tiếng lách cách lộn xộn và tiếng kinh hô của những người luyện võ xung quanh.



Thấy Triệu Phổ xem hết sức chăm chú, Công Tôn cũng không có ý quấy rối hắn mà hỏi, lúc này, hắn chú ý thấy Tiểu Tứ Tử trong lòng cũng ngửa mặt nhìn, vẻ mặt kiểu “oaThật là lợi hại!”.



Công Tôn nhịn không được chọt chọt mông con trai, “Ngươi xem có hiểu không a?”



Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn cha bé, lắc đầu, “Xem không hiểu!”



Công Tôn dở khóc dở cười, “Xem không hiểu mà ngươi còn ồn ào a?”



Tiểu Tứ Tử nghiêm túc xoa cằm, “Xem không hiểu nhưng vẫn cảm giác thật là lợi hại!”



Công Tôn bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên, thì thấy Triệu Phổ đang nhìn mình.



Triệu Phổ đưa tay chỉ chỉ, “Tới đây!”



Công Tôn sửng sốt.



Cùng lúc đó, Ngô Nhất Hoạ đột nhiên buông cung, sau đó khoát tay, thu cung, nhìn bầu trời, rồi nói về phía chân núi, “Nha đầu!”



Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi ngẩng đầu.



Ngô Nhất Hoạ khóe miệng hơi nhếch lên, lúc buông dây cung, chậm rãi nói một câu, “Tiếp tục đi!”



...



Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi liếc nhau, đuôi lông mày nhếch lên, “Sưu sưu” hai tiếng nhảy tới... Biến mất giữa không trung.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhau, song song ngẩng mặt nhìn.



Lúc này, lại một lần nữa truyền đến tiếng kinh hô của nhóm người giang hồ, bởi vì … hai bóng dáng xinh đẹp một đỏ một trắng này, thế nhưng thực sự đã lâu lắm không gặp!



Hơn hai mươi năm, đối với võ lâm mà nói, thực sự không phải quá dài, người giang hồ từng chứng kiến võ lâm của hai mươi năm trước lúc này đại thể đều còn khoẻ mạnh, hơn nữa đều còn hành tẩu giang hồ. Giang hồ võ lâm đại đa số thời gian đều là nam nhân thống trị, chỉ có một đoạn thời gian khoảng hai mươi năm về trước, lợi hại nhất trên giang hồ, là hai nữ nhân.



Hiện tại ngẫm lại, đương nhiên phải như thế rồi! Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ, một người là khuê nữ của Lục Thiên Hàn, một người là khuê nữ của Ân Hầu, sao có thể không lợi hại?



Hai nữ nhân này từ khi xuất hiện trong giang hồ đã bắt đầu phân cao thấp, ngươi bắt một sơn tặc ta liền đạp đổ một sơn trại, ngươi chém một ác đồ ta liền diệt một phỉ oa, thấy mặt là cãi nhau, cãi được ba câu thì lao vào đánh nhau, đánh xong lại ngồi chung một chỗ uống rượu, cùng đi hội chùa, xem tuồng, mua y phục... Rồi lại tiếp tục cãi nhau.



Cả hai nữ hiệp tiền đồ vô lượng khi hai mươi xuất đầu đều lựa chọn thoái ẩn, gả cho người ta, hơn nữa đều là thư sinh tay trói gà không chặt, lại gần như cùng lúc sinh hạ hài tử, bắt đầu cuộc sống tương phu giáo tử bình đạm.



Từ ngày đầu tiên hai nữ tử này xuất hiện đã không ngừng khiến người giang hồ thất kinh, đặc biệt là quyết định phất tay áo thoái ẩn giang hồ khi thanh danh huy hoàng nhất, càng khiến không ít người bóp cổ tay.



Thế nhưng, nhìn hai bóng người một đỏ một trắng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cũng mới xuất hiện và lập tức thành danh trên giang hồ, mọi người không nhịn được mà cảm khái, đây là loại truyền thừa vi diệu gì ra...



Theo động tác Ngô Nhất Hoạ buông cung, mọi người liền thấy giữa không trung xuất hiện một tia sét rất rõ ràng, theo ánh sáng bạc lóe lên như tên lệnh đó, trong không trung xuất hiện một bóng người.



Người nọ vóc người thon gầy, mặc một kiện trường bào màu xám trắng gần giống với màu bầu trời, không hề là tàn ảnh! Mà là một người chân chân thực thực!



Lúc này... Người nọ hiển nhiên bị nội kình vừa rồi ảnh hưởng, đang cấp tốc tiếp đất.



Nhìn ra được hắn vừa tiếp đất thì điều chỉnh tư thế chuẩn bị lấy đà để chạy trốn, nhưng mà... Không đợi hắn phi lên, bên người xuất hiện hai thân ảnh một đỏ một trắng.



Ân Lan Từ tả vung tay, không trung hai đạo nội kình khiến hoa tuyết bay loạn, đảo quanh Yểm Vĩ.



Cùng lúc đó, Lục Tuyết Nhi cũng vung tay lên... Nội kình vừa chuyển liền cấp tốc đông lại.



Yểm Vĩ hai chân khẽ động, như muốn trốn khỏi vòng băng đang không ngừng đông lại kia, thế nhưng Ân Lan Từ nhảy lên trên vòng băng kia, hai tay mở ra, mọi người liền thấy trong không trung loạn tuyết tán loạn, liên tục đảo quanh Yểm Vĩ, mà Lục Tuyết Nhi thì xoay người, nhảy đến phía trên Ân Lan Từ, hai tay mở ra, mọi người liền cảm giác một trận gió lạnh đến xương.



Xung quanh Yểm Vĩ, bắt đầu có băng đá hình thành, một vòng lại một vòng.



Triển Chiêu hiểu rõ, “Nga... Hóa ra đã nghĩ được cách này để bắt hắn!”



Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Diệu chiêu.”



...



Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi ở không trung vây khốn Yểm Vĩ, ba người cùng hoa tuyết tụ lại một chỗ, cuối cùng, mọi người chợt nghe “ầm” một tiếng.



Tuyết đã đóng thành một lớp dày dưới mặt đất, hoa tuyết bị nội kình kích khởi, không trung một mảnh bạch mang, che tầm mắt của mọi người.



Mắt thấy hoa tuyết bạch sắc bay lên, rồi chậm rãi hạ xuống...



Một cái ***g băng thật lớn xuất hiện trước mắt mọi người.



Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi song song rơi xuống đất, gần như không đạp trúng một mảnh hoa tuyết nào, một đỏ một trắng trong không trung vẽ ra những đường di chuyển đẹp đẽ... Mà hai người một trái một phải, đỡ lấy một tòa băng lao.



Cái ***g đó cao tầm đầu người, trong đó đang vây khốn một người.



Người nọ lúc này trên người đều kết không ít sương giá, tóc, lông mi đều một mảng bạch sắc.



Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi cùng nghiêng đầu nhìn kẻ trong ***g, đồng thanh nói, “Xem ngươi còn chạy đi đâu!”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng từ trên núi nhảy xuống.



Lúc này, Yểm Vĩ mà chưa một ai nhìn thấy, đã không còn chỗ để trốn, mọi người, đều có thể thấy hắn.



Yểm Vĩ nhìn tầm ba bốn chục tuổi, rất gầy, khuôn mặt tái nhợt, cằm nhọn mũi ưng, hai mắt như có tinh quang, nhìn ra được là cao thủ.



Hắn bị giam trong băng lao không ra được, hình dạng vô cùng táo bạo, hắn đang không ngừng dùng nội lực chấn vào tường băng xung quanh, chỉ tiếc Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ mỗi người một bên dùng nội lực che chở băng lao. Đừng thấy Yểm Vĩ khinh công không tồi, nhưng nội lực quá kém so với hai vị kia, căn bản không thể nào chạy trốn, chỉ có thể nhận mệnh, thúc thủ chịu trói.



Mà lúc này, Ngô Nhất Hoạ cũng đã lui tay vào trong áo choàng, chậm rãi hạ sơn.



Triệu Phổ lưu lại Hoàng thành quân tiếp tục chuyển vàng, còn mình cùng những ngườ ikhác áp tải Yểm Vĩ, quay về Khai Phong phủ.



Sau khi đưa Yểm Vĩ về nhốt lại, Triển Chiêu trái phải nhìn một chút, phát hiện Cửu nương không thấy đâu, ngoại công hắn và Thiên Tôn bọn họ đại khái cũng đã xem náo nhiệt xong nên kéo nhau đi đâu đó rồi, lúc này cũng không thấy bóng.



Triển Chiêu lắc lắc đầu, quay lại nhìn Ngô Nhất Họa đang đi song song với Hắc Thủy bà bà, cánh tay khẽ huých Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Sao vậy?”



Triển Chiêu nhíu mày, lại bắt đầu lo lắng, “Ta đã nói Cửu nương sẽ không vui mà.”



Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng bước đi, hắn cũng để ý thấy vừa rồi Hồng Cửu Nương nói chuyện, đặc biệt khi nói Ngô Nhất Hoạ quả nhiên đã khỏi bệnh, có chút cô đơn.



Nhìn sang Triển Chiêu, cũng buồn bã ỉu xìu.



Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Ngươi biết vì sao Cửu nương không vui không?”



Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó híp mắt, “Ngươi cũng không phải kiểu rất thấu hiểu nữ nhân, chỉ có mỗi khuôn mặt phong lưu mà thôi.”



Bạch Ngọc Đường bất lực, túm Triển Chiêu đi về, vừa đi vừa nói, “Trước đây lúc sư phụ ổn lại, ta cũng từng lo lắng một trận.”



Triển Chiêu chớp chớp mắt, “Ngươi ngày nào mà không lo lắng cho Thiên Tôn? Nhị thập tứ hiếu đồ đệ!”



Bạch Ngọc Đường nhìn trời, con mèo này lúc nào cũng thích khi dễ mình.



Triển Chiêu túm túm Bạch Ngọc Đường, ý là — đừng giả bộ nhìn trời, nói tiếp xem, ngươi lo lắng cái gì?



Bạch Ngọc Đường nói, “Ta lo lắng sư phụ đã ổn rồi, có thể nào sẽ không cần ta nữa.”



Triển Chiêu hết hồn, “Ngươi dĩ nhiên cũng có loại suy nghĩ y hệt Tiểu Tứ Tử thế này?”



“Điều đó không phải rất bình thường sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, “Ta và sư phụ ở chung nhiều năm như vậy, hắn vẫn đều là một nhị hóa. Mà hắn như thế từ khi ta chưa sinh ra nữa cơ. Vì vậy ta đương nhiên sẽ lo lắng, hắn nếu như đã ổn rồi, vậy có thể nào không nhận ta nữa, hoặc không thân cận như trước nữa?”



Triển Chiêu xoa cằm, “Nhưng sự thực chứng minh hắn vẫn rất nhị a.”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Công nhận.”



Triển Chiêu nghiêng đầu, “Nga... Cửu nương có tình cảm với một Tiểu Họa thúc là Bệnh bao, dù sao tuổi của Cửu nương so với tiểu Họa thúc thì nhỏ hơn không ít, U Liên năm đó có thể nàng cũng không biết. Thế nhưng hiện tại tiểu Họa thúc đã ổn rồi, U Liên đã trở về, nên cũng có lo lắng giống như ngươi với Thiên Tôn, Cửu nương nghĩ Bệnh bao đã không còn, nên không vui?”



Bạch Ngọc Đường gật đầu.



“Nga...” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Vậy tiểu Họa thúc có thay đổi hay không? Hắn gần đây có chút khác khác a.”



“Có chỗ thay đổi có chỗ sẽ không thay đổi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ngươi nghĩ a, thói quen hình thành trong hai mươi mấy năm và trong bảy tám mươi năm, cái nào sẽ khắc sâu hơn?”



“Đúng thế...” Triển Chiêu nghiêm túc gật đầu, “Dùng Thiên Tôn làm ví dụ rất sức thuyết phục! Làm tốt lắm Chuột! Ta không còn lo lắm.”



Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang vỗ ngực, có chút muốn cười, hơn nữa tựa hồ tâm tình không tệ, cùng Triển Chiêu nói chuyện phiếm, “Hiện tại ngẫm lại, sư phụ ta dĩ nhiên đã nhị hơn một trăm năm.”



“Đúng nga!” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Vậy ngươi không ở bên cạnh thì làm sao bây giờ?”



Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Sợ cái gì, dù sao có nhị nữa thì gặp vận xui vẫn là người khác.”



“Đúng thế.” Triển Chiêu biểu thị tán thành, “Ta nghe ngoại công nói, kỷ lục của Thiên Tôn là bị người ta lừa liên tiếp một trăm ngày, mỗi ngày đều bị lừa một lần, sau đó không bị lừa nữa là vì toàn bộ đám lừa đảo đều bị hắn bắt lại. Còn có một lần lạc đường mất hơn nửa năm.”



Bạch Ngọc Đường thở dài, “Đó đã là gì, năm ta tám tuổi cùng hắn hạ sơn đón năm mới, hắn dẫn ta đi Hãm Không Đảo, vốn lộ trình chỉ mất nửa tháng mà vì lạc đường lại không nghe khuyên bảo nên cuối cùng dẫn ta đi lạc đường, khi chúng ta đến được Hãm Không Đảo thì ngươi đoán xem là lúc nào?”



Triển Chiêu hiếu kỳ, “Lúc nào?”



“Vừa đúng lễ mừng năm mới.” Bạch Ngọc Đường nói.



Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm.



Lại nghe Bạch Ngọc Đường bổ sung, “Là năm sau đó.”



Bạch Ngọc Đường nói xong, chợt nghe có tiếng hít thở sâu.



Bạch Ngọc Đường nhìn sang Triển Chiêu, Triển Chiêu đúng là có hít sâu, nhưng có vẻ tiếng vừa rồi không phải chỉ của một người.



Vì vậy, hai người vừa quay đầu lại... Thì thấy phía sau, chẳng biết từ lúc nào, tất cả mọi người đi lên đây, đang theo chân bọn họ về nhà.



Thật nhiều người đều đang nhịn cười, Ân Hầu nhịn đến mức vô cùng khổ cực, mà nhìn sang Thiên Tôn đang đi cạnh Ân Hầu, lão gia tử híp mắt nhìn hai người phía trước vừa đi vừa nói xấu hắn, biểu tình này...



Lúc này, đến phiên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thở hốc vì kinh ngạc.



Ngay lúc chỉ mành treo chuông, bỗng thấy Tiểu Tứ Tử từ phía sau nhào tới Thiên Tôn, ôm lấy chân hắn, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Chạy mau!”



...



Mọi người chợt thấy trước mắt một hồng một trắng đỏ lóe lên... Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã chạy mất dạng.



Thiên Tôn quay đầu lại, liếc Tiểu Tứ Tử — nhóc con phản bội!



Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn hắn, “Tôn Tôn ngươi không nghe thấy sao?”



Thiên Tôn bĩu môi, “Nghe thấy! Hai đứa nó nói xấu ta!”



“Không phải nga.” Tiểu Tứ Tử nói, “Bạch Bạch nói, hắn sợ ngươi không cần hắn nữa.”



Thiên Tôn sửng sốt.



Những người còn lại thì hít sâu một hơi — Tiểu Tứ Tử bắt trọng điểm quá đúng, hài tử này quá có tiền đồ!



Nhìn nữa Thiên Tôn, thì thấy trên mặt lão gia tử không còn chút khó chịu nào, cười tủm tỉm kéo tay Tiểu Tứ Tử đi về phía trước, thương lượng xem nên tới đâu để phá sạch gia sản của đồ đệ!



Ân Hầu quay đầu lại, nhìn một chút Ngô Nhất Hoạ đang chậm rãi đi bộ phía sau.



Ngô Nhất Hoạ mỉm cười, cầm tay Hắc Thủy bà bà đi về phía Khai Phong phủ, cũng không biết hắn vừa rồi nghe được bao nhiêu. Nói thật ra thì, lúc này, ngay cả Ân Hầu cũng không rõ ràng lắm... Cái vị trước mắt này, đến tột cùng là U Liên tướng quân mắt cao hơn đầu, khó hầu khó hạ, ai cũng muốn đánh cho một trận? Hay là Ngô Nhất Họa của Ma Cung, ngày ngày cùng Cửu nương liếc mắt đưa tình, mơ mơ màng màng lại thân mang trọng bệnh?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom