Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-29
Chương 26: Bia đỡ đạn
Muộn thế này rồi còn ai tới nữa?
"Mời vào".
Một gương mặt tươi cười hiện ra, nụ cười đó muốn bao nhiêu ti tiện thì có bấy nhiêu ti tiện.
Tả Long sững người lại một chút, đây chẳng phải chính là trưởng ban Lưu phụ trách quản lý sắp xếp ký túc xá đó sao?
"Trưởng ban Lưu, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?"
Trưởng ban Lưu toát mồ hôi hột, tôi có thể không tới sao?
Phó Vân Bằng là hiệu trưởng mà cậu cũng dễ dàng khiến con trai ông ta chuyển trường, tôi đây còn không đến xin lỗi thì e rằng cũng không giữ được công việc nữa mất.
"Thầy Tả khách sáo rồi, chẳng phải tôi tới để đưa chìa khóa ký túc xá cho thầy sao? Căn hộ có diện tích 120 mét vuông, chắc chắn sẽ khiến thầy hài lòng".
Thấy thái độ này của trưởng ban Lưu, nếu như Tả Long còn không hiểu nữa thì chắc chắn đã uổng phí công lăn lộn rồi.
Con bà nó, trước đó còn muốn chơi tôi cơ mà. Có điều nghĩ kỹ lại nếu như không phải nhờ những chuyện này thì anh cũng không thể vào ở khu nhà trọ của Vệ Lam được.
Ở bên ngoài vẫn thuận tiện hơn chút, hơn nữa còn thể giao lưu với bạn gái nhiều hơn.
Thế là anh xua tay: "Trưởng ban Lưu, không cần đâu, tôi tìm được chỗ ở bên ngoài rồi".
Nhân vật tiểu tốt như trưởng ban Lưu này Tả Long thật sự không hề có ý định làm khó.
Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng trưởng ban Lưu lại như nghe thấy tiếng sấm nổ bom rơi, tưởng rằng Tả Long thật sự nổi giận.
Lưu trưởng ban mặt mày khổ sở.
"Thầy Tả, thầy xem chuyện lần trước quả thực là do thằng nhãi Phó Đào đem bố nó ra để ép tôi, thầy đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy nhận chìa khóa căn hộ này đi".
Tả Long mất kiên nhẫn, bởi vì 7h anh còn phải đi làm nữa.
"Cút đi, đã nói không cần là không cần rồi".
Thình thịch!
Sau khi đóng cửa văn phòng, trưởng ban Lưu nhìn theo bóng lưng của Tả Long mà khóc không ra nước mắt, xem ra tiền đồ của bản thân coi như đi đời nhà ma.
Tả Long đang bước đi dưới ánh chiều tà, tâm trạng cực kỳ tốt.
Lúc sắp đi tới cửa thì Vưu Mẫn Giai đi từ một con đường nhỏ bên cạnh ra.
"Vưu chủ nhiệm cũng tăng ca à?"
Vưu Mẫn Giai gật đầu: "Có chút chuyện bị trì hoãn, thầy Tả, học sinh đều đánh giá rất cao tiết của thầy, tôi hy vọng thầy có thể tiếp tục phát huy nhé".
Nhìn Tả Long, Vưu Mẫn Giai dấy lên sự tò mò từ tận đáy lòng.
Có thể bức nhân vật cỡ như hiệu trưởng Phó Vân Bằng vào đường cùng, xem ra Tả Long này có lẽ cũng có quan hệ thâm sâu gì đó, tuyệt đối không cùng đẳng cấp với trưởng ban Vương.
Đi cùng với Vưu Mẫn Giai ra khỏi cổng trường, Tả Long đi về một hướng.
"Chủ nhiệm Vưu, tôi đi trước nhé".
Vừa đi được một đoạn, một chiếc Lamborghini màu xanh lam đỗ một cách rất ngầu trước mặt Vưu Mẫn Giai.
Tả Long bĩu môi.
Vừa nãy chiếc Lamborghini này còn suýt chút nữa thì đâm vào người anh.
Bỏ đi, hôm nay tâm trạng ông đây khá tốt, bằng không đã đập nát xe của anh rồi... kiềm chế, kiềm chế.
Vưu Mẫn Giai vốn dĩ tâm trạng vẫn còn khá tốt lập tức như mây đen kéo đến, nhìn người đàn ông vừa xuống xe tay cầm một bó yêu cơ màu xanh trực tiếp hừ lạnh nói: "Kỷ Minh, mong anh sau này đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi đã không còn muốn lặp lại câu nói này thêm lần nào nữa".
Một thân âu phục màu trắng, gương mặt tuấn tú cùng với chiếc Lamborghini cực kỳ có sức sát thương đó, với thực lực này đi tán gái thì gần như không phải gặp trở ngại gì.
Kỷ Minh đưa bó hoa tới, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn người phụ nữ mà anh ta đã theo đuổi đúng ba năm trời.
"Giai Giai, anh yêu em thật lòng, nhận lời anh đi được không? Anh còn mang về cho em một chai nước hoa bản giới hạn từ Pháp, em chắc chắn sẽ thích đó".
Bác bảo vệ ngoài cửa cách đó không xa đang bưng một bát mỳ khá hứng thú đứng nhìn.
"Thằng nhóc cứng đầu này".
Tả Long vừa đi qua đây, nghe thấy nói vậy liền hào hứng hỏi: "Bác ơi, hình như bác đã qua tuổi này rồi nhỉ".
Bác bảo vệ bực mình: "Tiểu Tả, không thể nói thế được, thời bác còn trẻ cũng đã từng làm mưa làm gió đấy, lúc đó phụ nữ theo đuổi bác..."
"Được rồi, bác cứ tự mình từ từ ảo tưởng đi ạ".
Tả Long tiếp tục đi về phía trước.
Vưu Mẫn Giai bên đó tức đến nỗi mặt trắng bệch ra, may mà lúc này học sinh đều đã về hết rồi.
"Kỷ Minh, tôi không có cảm tình gì với anh cả, đừng như vậy nữa được không?"
Gương mặt Kỷ Minh bày ra một nụ cười tự tin: "Giai Giai, em và anh sinh ra là dành cho nhau, chắc chắn người khác sẽ không lọt vào mắt của em được".
Vưu Mẫn Giai vừa hay nhìn thấy bóng dáng của Tả Long, đột nhiên cười nói với Kỷ Minh: "Anh hiểu nhầm rồi, kỳ thực tôi đã có người tôi yêu rồi, chỉ là cậu ấy mãi không nhận lời tôi thôi".
Kỷ Minh biến sắc.
Việc này sao có thể, toàn bộ nam sinh trong trường theo đuổi Vưu Mẫn Giai trước đây đều đã từng bị anh ta cảnh cáo.
Hơn nữa anh ta hiểu Vưu Mẫn Giai, mắt nhìn rất độc đáo.
"Giai Giai, em nghĩ lời nói dối vụng về này có thể lừa được anh ư?"
Vưu Mẫn Giai cắn răng, có chút cảm giác bằng bất cứ giá nào liền chỉ về phía bóng lưng Tả Long.
"Tôi không lừa anh, người tôi thích chính là cậu ấy".
Kỷ Minh tùy ý liếc mắt một cái rồi bật cười: "Giai Giai, em dứt khoát chỉ chú bảo vệ hả, đừng như vậy nữa được không?"
Vưu Mẫn Giai do dự chốc lát rồi đột nhiên gọi lớn về phía Tả Long: "Tả Long!"
Tả Long quay người lại.
"Tôi yêu cậu!"
Ba chữ vừa thốt ra, Tả Long suýt chút nữa là đứng không vững mà ngã xuống đất.
Bát mỳ của bác bảo vệ cũng bị rơi xuống đất, há hốc miệng ra.
Ông trời ơi, người trẻ bây giờ đúng là khó lường.
Tả Long trợn tròn hai mắt.
Vậy cũng được ư? Quá thẳng thắn rồi nhỉ.
Có điều liếc nhìn sang anh chàng đẹp trai tay ôm đóa yêu cơ màu xanh đó, Tả Long cũng hiểu ra Vưu Mẫn Giai đây là muốn lấy anh ra làm bia đỡ đạn.
Nhưng hành động thẳng thắn như vậy thực sự vẫn khiến anh hơi sốc.
Sau một lúc liền trừng mắt: "Cô bị thần kinh à!"
Sau đó quay người tiếp tục đi.
Muốn lấy anh đây làm bia đỡ đạn ư, nằm mơ đi, đừng tưởng cô xinh đẹp là có thể muốn làm gì thì làm.
Sắc mặt Kỷ Minh xanh đen lại, rõ ràng anh ta biết là giả nhưng nhìn thấy người con gái mình yêu nói ba từ em yêu anh với một người đàn ông xa lạ vẫn không thể chấp nhận được.
Vưu Mẫn Giai lại càng dồn sức giậm chân, lần nữa gào lên: "Tả Long, anh có phải là đàn ông không vậy, chuyện đã làm mà không dám nhận sao?"
Tả Long điên rồi, quay người bước nhanh đi tới sau đó trừng mắt với Vưu Mẫn Giai.
Chương 27: Đừng lôi tôi vào
"Tôi nói này chủ nhiệm Vưu, cô muốn tên công tử bột này cút đi là việc của cô, nhưng xin đừng làm ô uế thanh danh của tôi, được không?"
Kỷ Minh vốn đã sinh hận với Tả Long lập tức không hài lòng, chỉ vào Tả Long chửi bới: "Mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với Giai Giai như vậy?"
Tả Long khẽ cử động tay phải một chút, trực tiếp nắm chặt lấy ngón tay mà Kỷ Minh giơ ra chỉ.
"Ranh con, người lớn trong nhà không dạy cậu rằng đừng có tùy tiện chỉ tay vào người khác à? Như vậy rất bất lịch sự đấy".
Kỷ Minh không ngừng kêu thảm nhưng miệng vẫn không bỏ qua: "A! Bỏ ra, bỏ tao ra, mày chết chắc rồi!"
Tả Long lần nữa tăng thêm chút lực.
"Cậu khiến tôi chết thử xem nào, còn nữa, chuyện giữa hai người đừng có lôi tôi vào".
Nói xong, Tả Long quay người bỏ đi.
Vưu Mẫn Giai hoàn toàn chết sững, không ngờ Tả Long lại nổi giận như vậy.
Cô ta nghĩ rằng Tả Long không phải thầy giáo bình thường mà có bối cảnh chống lưng, cho nên mới muốn dùng cách này để Tả Long giúp cô ta một chút, không ngờ anh lại chẳng hề bận tâm.
Kỷ Minh lắc lắc ngón tay có chút đau nhức, lập tức vứt bó yêu cơ màu xanh xuống đất.
"Mẹ kiếp, đi chết đi!"
Hắn từ nhỏ đi đến đâu cũng được săn đón nịnh nọt, nào đã từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Quay người lên chiếc Lamborghini vẫn chưa tắt máy, hắn nhấn chân ga nhắm thẳng vào Tả Long.
Vưu Mẫn Giai thất kinh: "Tả Long cẩn thận!"
Tả Long còn chẳng thèm quay đầu lại, liên tục cười khẩy.
Lúc tiếng động cơ gầm lên là anh đã cảm nhận được rồi.
Anh cũng không ngờ tên phú nhị đại này lại to gan như vậy, dám trực tiếp lái xe đâm người.
"Tránh đi!"
Vưu Mẫn Giai sốt ruột, tại sao Tả Long không hề có tý phản ứng nào.
Trên mặt Kỷ Minh tràn ngập sự điên cuồng, cười lớn lên: "Ha ha, chết đi!"
Đâm chết một người đối với hắn quả thực chỉ là chuyển bé như hạt vừng, tất cả những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không thành vấn đề.
Khi mui xe Lamborghini sắp đâm vào người Tả Long thì kỳ tích đã xảy ra.
Chỉ thấy Tả Long đột nhiên nhảy lên trên, xoay một cú 360 độ sau đó đững vững lại trên đất, tư thế tao nhã đồng thời cũng nhẹ nhàng tránh được cú đâm của chiếc Lamborghini.
Trời ơi!
Bác bảo vệ vừa nhặt hộp mỳ lên lại lần nữa rơi xuống đất.
Trời ơi, thần tăng của Thiếu Lâm chuyển thế sao?
Vưu Mẫn Giai bụm miệng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Xoay người, nhảy lên, tránh xe.
Những cảnh tượng chỉ có trong phim truyền hình lại được Tả Long hoàn toàn biểu diễn trong thực tế.
Nhất là điều mà bản thân cô ta cũng không nhận ra đó là vừa nãy bóng dáng mà Tả Long bay lượn trong không trung đã để lại dấu ấn sâu sắc trong trái tim của cô ta.
Kỷ Minh hóa điên cứ như vậy lại thành kẻ đen đủi.
Sau khi Tả Long tránh ra thì trước mặt là một cái cột điện, chiếc Lamborghini không cách nào đâm thẳng vào đó.
Túi khí bung ra khiến Kỷ Minh trong xe hoàn toàn rơi vào trạng thái bị chèn ép cho mơ màng không biết gì.
Lại có vài người đi đường cuối cùng cũng sực tỉnh sau màn tránh xe vô cùng kì diệu đó của Tả Long, lũ lượt rút điện thoại ra chụp.
"Wow! Vụ đụng xe Lamborghini đầu tiên ở Thanh Châu!"
"Không chỉ có vậy đâu, đây là chiếc Lamborghini Aventador có giá bán cao đến tám triệu đó, chắc chắn là vụ đâm đầu tiên ở Hoa Hạ, phải chụp lại đăng lên tường nhà mới được".
Tả Long lắc đầu.
Người trẻ bây giờ xảy ra chuyện không gọi 120 ngay mà lại đi chụp ảnh.
Có điều vụ đụng xe nhẹ thế này đoán chừng người cũng sẽ không sao.
Vưu Mẫn Giai sau khi phản ứng lại đã rút điện thoại ra gọi 120, đồng thời vội vàng chạy tới.
Tả Long thì vẫn tiêu sái bước đi.
Nếu như Vưu Mẫn Giai thật sự là bạn gái của anh thì sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng việc mượn lá chắn thế này là việc anh ghét nhất.
Nhất là đám phú nhị đại bây giờ chẳng được tên nào lòng dạ tử tế. Nhẹ nhàng thì có thể khiến anh nằm viện mấy ngày, nặng hơn thì đoán chừng sẽ khiến anh bay màu luôn.
Lúc đi qua một cửa hàng, lúc Tả Long tùy tiện liếc nhìn màn hình trên đó một cái.
6 giờ 58 phút!
Ối!
Mẹ kiếp, sắp muộn rồi.
Đối với Tả Long hiện tại trên người không có lấy một ngàn đồng bạc mà nói, tiền phạt do đến muộn cực kỳ nghiêm trọng.
Giống như một trận gió thổi qua, người đi đường còn tưởng bị ảo giác.
Khi Tả Long dừng ở cửa thì chị Béo hiếm thấy đã đứng ở đó, đang nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
"Sáu giờ 59 phút 50 giây, lần này coi như cậu may mắn, đừng tưởng rằng biết đụng tay đụng chân chút, quen biết chị Lam là có thể đến muộn, hừ!"
"Chị Béo, chuyện ngoài ý muốn, chỉ tại chuyện ngoài ý muốn thôi".
Vào trong quán, quán hôm nay có hơi ảm đạm, đến một bàn khách cũng không có, chắc đây cũng là lý do vì sao chị Béo lại đứng ở ngoài cửa.
Đi tới phòng thay đồ chuẩn bị thay đồng phục thì Tả Long lại nhìn thấy một bóng dáng trang điểm xinh đẹp đang ngồi trên quầy.
Vệ Lam hôm nay trông cực kỳ quyến rũ, so với bộ sườn xám hôm trước không biết còn mãnh liệt hơn bao nhiêu lần. Chiếc đầm bó sát cơ thể với hai dây đan chéo bên trên làm tôn lên làn da toàn thân trắng ngần. Đôi tất chân màu đen vừa đúng mang lại không gian có thể tưởng tượng cho đám đàn ông.
Váy thì ngắn, trông mòn con mắt.
Tả Long âm thầm lắc đầu, đúng là yêu tinh, ngày nào cũng ăn mặc gợi cảm thế này chẳng trách Thôn Hỏa đó trước đây lại mê như điếu đổ.
Vệ Lam lúc này cũng đã nhìn thấy bóng dáng Tả Long.
"Thay đồng phục xong thì tới uống một hai ly với tôi".
Hoàng Mạn bên cạnh thấy vậy mà vô cùng ngưỡng mộ.
Dạng phụ nữ trưởng thành như Vệ Lam đối với thiếu nam ngây thơ đang trong độ tuổi dậy thì như Hoàng Mạn, lực sát thương chắc chắn trước nay chưa từng xuất hiện.
Thay đồ xong ra ngoài, Tả Long mang theo khay đựng.
Chỉ thấy Vệ Lam đưa một cốc nước tới cười nói: "Lúc làm việc không được phép uống rượu, chị Béo có lúc hơi cứng nhắc trong công việc, cậu đừng ghét cô ấy".
Tả Long mỉm cười.
Nguyên nhân tình cảm là ở đây.
Chương 28: Mục đích tới làm ở quán bar
Anh khá thích tính cách như chị Béo, người bình thường thấy Thôn Hỏa có thái độ như thế với mình thì đã nịnh nọt rồi.
Đây cũng là lý do vì sao Tả Long chưa từ chức, vẫn tiếp tục ở đây.
Anh uống một cốc nước, đột nhiên nghĩ tới tổ chức Thiên Hồng kia, bèn nghiêm túc nhìn Vệ Lam và nói:
"Chị Lam, tối nay tôi tới chỗ chị ở, hoặc là chị tới chung cư ở".
Phụt!
Cách đó không xa, Hoàng Mạn vừa uống một hớp nước, nghe vậy thì phun thẳng ra.
Hình như cậu ta đã nghe thấy điều gì đó không nên nghe rồi! Cậu ta vội vàng đi vào trong.
Vệ Lam không trả lời ngay, cứ thế nhìn Tả Long. Đột nhiên, cô ta mím môi cười, xoay ghế đối mặt với Tả Long.
"Có lý do thiết yếu nào không?"
Tả Long đang định lên tiếng, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn xuống dưới.
Loáng thoáng có đường vằn lộ ra.
Bộp!
Vệ Lam đập tay vào vai Tả Long, cố tình tỏ ra tức giận.
"Nhìn chỗ nào đấy? Nói chuyện nghiêm túc vào".
Tả Long không hề xấu hổ.
"Chị Lam, gần đây có một tổ chức liên tục cử hai sát thủ tới giết tôi, hôm qua tôi bắt sống được một tên".
Nụ cười trên mặt Vệ Lam lập tức biến mất.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Một tổ chức tên là Thiên Hồng nói tôi phá hỏng chuyện tốt của bọn chúng trên xe lửa. Chị hiểu mà, tôi sợ chị sẽ gặp phải nguy hiểm".
Vệ Lam vô cùng khiếp sợ.
Quả nhiên, những người đó vẫn chưa từ bỏ, đã thế còn lôi cả Tả Long vào nữa.
Nếu là người bình thường thì đoán chừng đã bị giết chết từ lâu rồi.
Vệ Lam do dự một lúc lâu, sau đó bất chợt nghiêng người về phía trước, kề sát vào tai Tả Long.
Hương thơm thoang thoảng mà chỉ con gái mới có lọt vào mũi, "cảnh đẹp" cũng rõ ràng hơn.
Đúng lúc này, cửa quán bar mở ra.
Điền Thư Ngữ và Ngụy Tuyết Phi cười nói bước vào, trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Hai người hơi sửng sốt, sau đó ngồi xuống ghế dài, mỗi người một biểu cảm.
"Chắc mục đích thực sự của thầy Tả khi tới quán bar làm việc là để tán gái rồi".
Nghe thấy lời nói khinh bỉ của Điền Thư Ngữ, Ngụy Tuyết Phi nở nụ cười.
"Thư Ngữ, thầy Tả cũng là đàn ông, còn trẻ thế này thì chắc vẫn chưa kết hôn, chẳng lẽ cậu còn không cho người ta ra ngoài hái hoa ngắt cỏ à?"
Không biết vì sao, nhìn thấy kiểu đàn ông háo sắc như thế này là Điền Thư Ngữ lại thấy bực tức, nhất là một người để lại ấn tượng hoàn toàn khác biệt trên lớp học.
"Hừ! Đàn ông chẳng có ai là tốt hết! Nhân viên, menu!"
Hoàng Mạn thấp thỏm mang menu tới, tim đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với hai hoa khôi của trường ở khoảng cách gần như vậy.
"Chào... Chào các cô, các cô cần gọi gì à?"
Hoàng Mạn rất đáng thương, hai hoa khôi của trường đều không nhận ra cậu ta là bạn cùng trường với mình.
Tả Long đang đổ dồn sự chú ý vào một nơi khác nên không biết hai hoa khôi giảng đường xuất hiện. Sau một hồi lâu, cuối cùng giọng nói của Vệ Lam cũng vang lên.
"Buổi tối tới chung cư, tôi có chuyện quan trọng nói với cậu".
Đương nhiên là Vệ Lam biết Tả Long đang nhìn cái gì, nhưng hiện giờ cô ta hơi phiền lòng, đứng dậy và đi lên tầng hai luôn.
"Có khách tới, cậu đi tiếp đón đi".
Tả Long quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng phát hiện ra hai hoa khôi.
Anh vẫy tay, xem như chào hỏi với Điền Thư Ngữ, ấy thế mà cô ta lại trợn trắng mắt, sau đó kéo rèm xuống.
Ăn phải thuốc nổ à? Sao anh lại cảm thấy cô ta có địch ý với mình vậy?
Lúc này, lại có hai người bước vào.
Một người là Trịnh Thu - người đang điên cuồng theo đuổi Ngụy Tuyết Phi, người còn lại khá lạ mặt, trông cũng không lớn tuổi.
Nhìn dáng vẻ khom lưng gật đầu thế này thì tám mươi phần trăm là "đệ" của Trịnh Thu rồi.
"Cậu Trịnh, cái quán bar lụp xụp này có gì vui đâu, tôi mời cậu tới một nơi hay ho hơn, ở đó... Ha ha, cậu hiểu mà".
Trịnh Thu cười mắng:
"Cậu thì biết cái gì!"
Hai người ngồi xuống hàng ghế bên cạnh hai hoa khôi của trường.
Điền Thư Ngữ len lén kéo rèm ra một chút, vốn định xem có phải Tả Long tới hay không, kết quả lại nhìn thấy Trịnh Thu.
Cô ta nhíu mày, nhìn về phía Ngụy Tuyết Phi và nói:
"Phi Phi, cái tên Trịnh Thu bám đuôi kia cũng tới".
Vốn dĩ tâm trạng của Ngụy Tuyết Phi khá tốt, lúc này lập tức tệ hẳn đi.
"Uống xong thì đi thôi, nhìn thấy cậu ta là lại thấy phiền".
Lúc này, Tả Long cũng mang menu tới trước mặt Trịnh Thu.
"Cần gọi gì?"
Nam sinh trông rất huênh hoang ấy bực bội xua tay.
"Cái quán bar lụp xụp này thì có gì chứ hả? Mang bừa hai chai bia tới là được".
"Hết rồi à?"
Nghe thấy câu hỏi của Tả Long, người đó lập tức nổi đóa.
"Mẹ kiếp, nói nhảm cái đếch gì!"
Tả Long cười, lịch sự nói:
"Hai cậu, phải tiêu ít nhất là hai trăm mới được ngồi ở ghế dài, nếu chỉ gọi hai chai bia thì làm phiền chuyển sang ghế đơn".
Rầm!
Nam sinh vỗ bàn đứng lên.
"Đệch! Mày cảm thấy tao không có hai trăm tệ, hay là mày..."
"Phiền Văn, ngồi xuống!"
Trịnh Thu mở miệng, nam sinh tên là Phiền Văn chỉ có thể dừng lại, nhưng tầm mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tả Long, như thể muốn nhớ kỹ mặt anh.
Trịnh Thu đưa hai trăm tệ cho Tả Long.
"Anh tùy tiện mang chút gì đó tới cho chúng tôi".
Tả Long gật đầu. Lúc này, tấm rèm bên cạnh vén lên, hai hoa khôi bước ra.
Trịnh Thu vội vàng đứng dậy.
"Phi Phi".
Gương mặt xinh đẹp của Ngụy Tuyết Phi lạnh như băng sương, cô nhìn Trịnh Thu:
"Tôi thân với anh lắm sao? Làm phiền anh đừng bám lấy tôi nữa có được không?"
Dứt lời, hai cô gái quay đầu bỏ đi.
Lúc đi ngang qua Tả Long, Điền Thư Ngữ còn hừ lạnh một tiếng, khiến anh hơi khó chịu.
Anh đã trêu chọc ai cơ chứ!
Trịnh Thu vội vàng đuổi theo.
Phiền Văn bỏ lại một lời hăm dọa rồi cũng đi theo.
"Thằng nhóc, tao nhớ kỹ mày rồi. Lần sau đừng để tao gặp lại, nếu không, tao sẽ làm mày phải tới bệnh viện để khám sức khoẻ tổng quát đấy!"
"Này! Hai trăm tệ của các cậu".
Kết quả là anh không nhận được câu trả lời.
Tả Long lắc đầu, thanh niên thời nay không biết quý trọng đồng tiền gì cả.
Chương 29: Long Mộc
Sau đó đưa hai trăm đồng cho Hoàng Mạn vừa mới đi đến.
“Cậu cầm lấy hai trăm này, tiền tip người kia cho đấy”.
Hoàng Mạn thế mà lại nhận lấy rồi cất đi.
“Anh Long, cái tên Trịnh Thu có vẻ ngoài giống tài tử Hàn Quốc đó cũng học ở trường chúng ta đấy, có lẽ tên đó sẽ quên mất hai trăm này nhanh thôi, hê hê, vậy thì em nhận vậy”.
Tả Long xoa cằm.
Hóa ra người này là tình địch Trịnh Thu của anh.
Không kiêu ngạo, không nóng nảy, còn lịch sự nữa, là một đối thủ đáng gờm!
Nhưng thấy thái độ của Ngụy Tuyết Phi thì cũng là một tín hiệu đáng mừng.
Sau khi quán bar đóng cửa, Tả Long và Vệ Lam đi về chung cư.
Nhìn Vệ Lam suốt cả đường về cứ im lặng, mặt mày cau có, Tả Long cũng không lên tiếng giục.
Mãi đến một giờ đêm, cuối cùng Vệ Lam cũng nói chuyện.
“Không sai, tổ chức đó là nhằm vào tôi, nói chính xác hơn là vì món đồ trong tay tôi”.
Nói rồi Vệ Lam bỗng đứng bật dậy khỏi sofa, đi đến trước mặt Tả Long, nhìn vào mắt anh, trịnh trọng nói.
“Tả Long, tôi có thể tin tưởng cậu không?”
Tả Long gật đầu.
“Có thể”.
Vệ Lam bỗng bật cười, để lộ ra một mặt khác.
“Ừ, tôi cũng nghĩ như thế, từ cái ngày tôi uống say nhưng cậu không động tay động chân gì là tôi đã có thể nhìn ra phẩm chất con người cậu không tệ”.
Tả Long vỗ ngực.
“Sao Tả Long này lại có thể không đáng tin cơ chứ?”
Chẳng qua về sau thì chưa biết nha.
Câu này của anh chọc cho Vệ Lam bật cười.
Sau đó Vệ Lam nói một câu khiến Tả Long cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
“Cậu từng nghe nói đến Long Mộc chưa?”
Huấn luyện như ma quỷ, hành hạ như địa ngục.
Long Vương Tả Long từng trải nghiệm những điều này thì gần như có thể nói là không còn chuyện gì có thể khiến anh ngạc nhiên đến vậy.
Nhưng hôm nay, chỉ với hai chữ của Vệ Lam mà có thể khiến lòng anh không cách nào bình tĩnh lại được.
“Chị Lam, Long Mộc là gì?”
Đây cũng là lần đầu Vệ Lam thấy vẻ mặt thận trọng của Tả Long, khác hoàn toàn với dáng vẻ hi hi ha ha trêu đùa thường ngày của anh.
Trầm mặc chốc lát, Vệ Lam bỗng đi đến cạnh sofa, sau đó ngồi xổm xuống, tay phải mò mẫm dưới ghế.
Tả Long hít sâu một hơi, anh cực kỳ căng thẳng, đến nỗi việc Vệ Lam phô bày đường cong hoàn hảo với tư thế này mà anh cũng không có tâm trạng thưởng thức.
Cuối cùng Vệ Lam sờ ra vật gì đó, hơn nữa còn vang lên tiếng keo dán bị bứt đứt.
Một hộp gỗ lớn bằng bàn tay được đưa đến trước mặt Tả Long.
“Cậu tự mình xem đi, đó là những gì mà di chúc chồng tôi để lại đã nói, thú thật nhé, tôi cũng không biết món đồ này có tác dụng gì. Trước đó anh ta còn nói với tôi là một tổ chức tên Thiên Hồng đang tìm nó, nhắc tôi phải cẩn thận”.
Vệ Lam đã đoán được phần nào việc Tả Long không phải là một phục vụ hay giáo viên bình thường.
Tay phải đang run rẩy của Tả Long bỗng cử động.
Cuối cùng hộp gỗ cũng được mở ra, một miếng gỗ đen dày và dài bằng ngón tay cái xuất hiện trước mắt, trên thân nó còn khắc hình con rồng trông sống động như thật.
Ầm!
Cả người Tả Long run bần bật, ánh mắt lóe sáng.
Đúng thế, đúng là Long Mộc! Long Mộc thật rồi!
Thỉnh thoảng sẽ có long khí rỉ ra từ ba long mạch chính của Hoa Hạ, ở gần những nơi như thế, Long Mộc sẽ được hình thành.
Dĩ nhiên xác suất này nhỏ đến mức không đáng lưu ý.
Tả Long cũng từng mất mấy năm để tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Không ngờ anh lại có thể nhìn thấy một Long Mộc ở Thanh Châu này.
“Cậu biết thật sao?”
Nghe Vệ Lam hỏi thế.
Trong giây phút đó, Tả Long từng muốn giết Vệ Lam ngay tại chỗ, sau đó cướp lấy Long Mộc này.
Nhưng ngay sau đó ý nghĩ đó lập tức biến mất.
“Chưa từng thấy nhưng tôi biết đây là Long Mộc thật”.
Vệ Lam sửng sốt, suýt lầm tưởng mình bị ảo giác.
Vừa rồi, ánh mắt Tả Long nhìn cô ta cực kỳ lạnh lẽo.
Căn hộ nhỏ bỗng chốc chìm trong im lặng, không ai nói gì.
Tả Long do dự.
Anh rất cần Long Mộc này.
Công pháp Kinh Long Thăng Thiên quyết mà anh tu luyện có một bước cực kỳ quan trọng phải cần đến Long Mộc.
“Chị Lam”.
“Tả Long”.
Hai người đồng loạt lên tiếng khiến bầu không khí lại trở nên gượng gạo.
Vệ Lam bỗng bật cười.
“Hầy, ánh mắt cậu đã nói cho tôi biết là cậu rất cần Long Mộc, vậy tôi tặng cậu đấy”.
Tả Long sửng sốt.
“Chị Lam, chị có biết nếu đem Long Mộc này đi đấu giá thì giá trị sẽ tăng tới mức nào không?”
Vệ Lam lắc đầu.
“Tôi không biết và cũng không muốn biết, hình như cậu cần nó hơn tôi”.
Tả Long đứng dậy đi đến cạnh Vệ Lam, đặt tay lên vai cô ta.
“Chị Lam, cảm ơn sự tin tưởng của chị! Tôi có thể giữ nó trước, nếu chị hối hận thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Hơn nữa, ngày nào tổ chức Thiên Hồng chưa bị tiêu diệt, chị cũng nên hạn chế ra ngoài vào ban ngày, buổi tối phải ở cùng với tôi”.
Vệ Lam cắn môi, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ.
“Tôi biết rồi, ngủ đi!”
Nghe đến chữ ngủ, Tả Long đang tâm trạng tốt bỗng biến về bộ dạng thường ngày.
“Có phải phát triển hơi quá nhanh rồi không?”
Vệ Lam đã đi đến cạnh giường, liếc mắt Tả Long.
“Mơ đẹp đấy, cậu ngủ sofa đi”.
Có lẽ là thế.
Tả Long hết cách, bèn đi đến sofa rồi cởi áo khoác.
Cơ thể cân xứng hiện rõ trước mắt.
Tầm nhìn của Vệ Lam bất giác bị bên này thu hút.
Mặc dù cô ta từng kết hôn nhưng người chồng đó chưa từng chạm vào cô ta lần nào.
Tả Long nằm trên sofa, bỗng dưng nhớ đến điều gì đó, bèn quay đầu lại nói chuyện với Vệ Lam.
Nhưng anh vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ ý loạn tình mê của Vệ Lam...
Điều càng khiến người khác muốn chảy máu mũi là Vệ Lam đã cởi váy ra rồi.
Muộn thế này rồi còn ai tới nữa?
"Mời vào".
Một gương mặt tươi cười hiện ra, nụ cười đó muốn bao nhiêu ti tiện thì có bấy nhiêu ti tiện.
Tả Long sững người lại một chút, đây chẳng phải chính là trưởng ban Lưu phụ trách quản lý sắp xếp ký túc xá đó sao?
"Trưởng ban Lưu, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?"
Trưởng ban Lưu toát mồ hôi hột, tôi có thể không tới sao?
Phó Vân Bằng là hiệu trưởng mà cậu cũng dễ dàng khiến con trai ông ta chuyển trường, tôi đây còn không đến xin lỗi thì e rằng cũng không giữ được công việc nữa mất.
"Thầy Tả khách sáo rồi, chẳng phải tôi tới để đưa chìa khóa ký túc xá cho thầy sao? Căn hộ có diện tích 120 mét vuông, chắc chắn sẽ khiến thầy hài lòng".
Thấy thái độ này của trưởng ban Lưu, nếu như Tả Long còn không hiểu nữa thì chắc chắn đã uổng phí công lăn lộn rồi.
Con bà nó, trước đó còn muốn chơi tôi cơ mà. Có điều nghĩ kỹ lại nếu như không phải nhờ những chuyện này thì anh cũng không thể vào ở khu nhà trọ của Vệ Lam được.
Ở bên ngoài vẫn thuận tiện hơn chút, hơn nữa còn thể giao lưu với bạn gái nhiều hơn.
Thế là anh xua tay: "Trưởng ban Lưu, không cần đâu, tôi tìm được chỗ ở bên ngoài rồi".
Nhân vật tiểu tốt như trưởng ban Lưu này Tả Long thật sự không hề có ý định làm khó.
Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng trưởng ban Lưu lại như nghe thấy tiếng sấm nổ bom rơi, tưởng rằng Tả Long thật sự nổi giận.
Lưu trưởng ban mặt mày khổ sở.
"Thầy Tả, thầy xem chuyện lần trước quả thực là do thằng nhãi Phó Đào đem bố nó ra để ép tôi, thầy đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy nhận chìa khóa căn hộ này đi".
Tả Long mất kiên nhẫn, bởi vì 7h anh còn phải đi làm nữa.
"Cút đi, đã nói không cần là không cần rồi".
Thình thịch!
Sau khi đóng cửa văn phòng, trưởng ban Lưu nhìn theo bóng lưng của Tả Long mà khóc không ra nước mắt, xem ra tiền đồ của bản thân coi như đi đời nhà ma.
Tả Long đang bước đi dưới ánh chiều tà, tâm trạng cực kỳ tốt.
Lúc sắp đi tới cửa thì Vưu Mẫn Giai đi từ một con đường nhỏ bên cạnh ra.
"Vưu chủ nhiệm cũng tăng ca à?"
Vưu Mẫn Giai gật đầu: "Có chút chuyện bị trì hoãn, thầy Tả, học sinh đều đánh giá rất cao tiết của thầy, tôi hy vọng thầy có thể tiếp tục phát huy nhé".
Nhìn Tả Long, Vưu Mẫn Giai dấy lên sự tò mò từ tận đáy lòng.
Có thể bức nhân vật cỡ như hiệu trưởng Phó Vân Bằng vào đường cùng, xem ra Tả Long này có lẽ cũng có quan hệ thâm sâu gì đó, tuyệt đối không cùng đẳng cấp với trưởng ban Vương.
Đi cùng với Vưu Mẫn Giai ra khỏi cổng trường, Tả Long đi về một hướng.
"Chủ nhiệm Vưu, tôi đi trước nhé".
Vừa đi được một đoạn, một chiếc Lamborghini màu xanh lam đỗ một cách rất ngầu trước mặt Vưu Mẫn Giai.
Tả Long bĩu môi.
Vừa nãy chiếc Lamborghini này còn suýt chút nữa thì đâm vào người anh.
Bỏ đi, hôm nay tâm trạng ông đây khá tốt, bằng không đã đập nát xe của anh rồi... kiềm chế, kiềm chế.
Vưu Mẫn Giai vốn dĩ tâm trạng vẫn còn khá tốt lập tức như mây đen kéo đến, nhìn người đàn ông vừa xuống xe tay cầm một bó yêu cơ màu xanh trực tiếp hừ lạnh nói: "Kỷ Minh, mong anh sau này đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi đã không còn muốn lặp lại câu nói này thêm lần nào nữa".
Một thân âu phục màu trắng, gương mặt tuấn tú cùng với chiếc Lamborghini cực kỳ có sức sát thương đó, với thực lực này đi tán gái thì gần như không phải gặp trở ngại gì.
Kỷ Minh đưa bó hoa tới, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn người phụ nữ mà anh ta đã theo đuổi đúng ba năm trời.
"Giai Giai, anh yêu em thật lòng, nhận lời anh đi được không? Anh còn mang về cho em một chai nước hoa bản giới hạn từ Pháp, em chắc chắn sẽ thích đó".
Bác bảo vệ ngoài cửa cách đó không xa đang bưng một bát mỳ khá hứng thú đứng nhìn.
"Thằng nhóc cứng đầu này".
Tả Long vừa đi qua đây, nghe thấy nói vậy liền hào hứng hỏi: "Bác ơi, hình như bác đã qua tuổi này rồi nhỉ".
Bác bảo vệ bực mình: "Tiểu Tả, không thể nói thế được, thời bác còn trẻ cũng đã từng làm mưa làm gió đấy, lúc đó phụ nữ theo đuổi bác..."
"Được rồi, bác cứ tự mình từ từ ảo tưởng đi ạ".
Tả Long tiếp tục đi về phía trước.
Vưu Mẫn Giai bên đó tức đến nỗi mặt trắng bệch ra, may mà lúc này học sinh đều đã về hết rồi.
"Kỷ Minh, tôi không có cảm tình gì với anh cả, đừng như vậy nữa được không?"
Gương mặt Kỷ Minh bày ra một nụ cười tự tin: "Giai Giai, em và anh sinh ra là dành cho nhau, chắc chắn người khác sẽ không lọt vào mắt của em được".
Vưu Mẫn Giai vừa hay nhìn thấy bóng dáng của Tả Long, đột nhiên cười nói với Kỷ Minh: "Anh hiểu nhầm rồi, kỳ thực tôi đã có người tôi yêu rồi, chỉ là cậu ấy mãi không nhận lời tôi thôi".
Kỷ Minh biến sắc.
Việc này sao có thể, toàn bộ nam sinh trong trường theo đuổi Vưu Mẫn Giai trước đây đều đã từng bị anh ta cảnh cáo.
Hơn nữa anh ta hiểu Vưu Mẫn Giai, mắt nhìn rất độc đáo.
"Giai Giai, em nghĩ lời nói dối vụng về này có thể lừa được anh ư?"
Vưu Mẫn Giai cắn răng, có chút cảm giác bằng bất cứ giá nào liền chỉ về phía bóng lưng Tả Long.
"Tôi không lừa anh, người tôi thích chính là cậu ấy".
Kỷ Minh tùy ý liếc mắt một cái rồi bật cười: "Giai Giai, em dứt khoát chỉ chú bảo vệ hả, đừng như vậy nữa được không?"
Vưu Mẫn Giai do dự chốc lát rồi đột nhiên gọi lớn về phía Tả Long: "Tả Long!"
Tả Long quay người lại.
"Tôi yêu cậu!"
Ba chữ vừa thốt ra, Tả Long suýt chút nữa là đứng không vững mà ngã xuống đất.
Bát mỳ của bác bảo vệ cũng bị rơi xuống đất, há hốc miệng ra.
Ông trời ơi, người trẻ bây giờ đúng là khó lường.
Tả Long trợn tròn hai mắt.
Vậy cũng được ư? Quá thẳng thắn rồi nhỉ.
Có điều liếc nhìn sang anh chàng đẹp trai tay ôm đóa yêu cơ màu xanh đó, Tả Long cũng hiểu ra Vưu Mẫn Giai đây là muốn lấy anh ra làm bia đỡ đạn.
Nhưng hành động thẳng thắn như vậy thực sự vẫn khiến anh hơi sốc.
Sau một lúc liền trừng mắt: "Cô bị thần kinh à!"
Sau đó quay người tiếp tục đi.
Muốn lấy anh đây làm bia đỡ đạn ư, nằm mơ đi, đừng tưởng cô xinh đẹp là có thể muốn làm gì thì làm.
Sắc mặt Kỷ Minh xanh đen lại, rõ ràng anh ta biết là giả nhưng nhìn thấy người con gái mình yêu nói ba từ em yêu anh với một người đàn ông xa lạ vẫn không thể chấp nhận được.
Vưu Mẫn Giai lại càng dồn sức giậm chân, lần nữa gào lên: "Tả Long, anh có phải là đàn ông không vậy, chuyện đã làm mà không dám nhận sao?"
Tả Long điên rồi, quay người bước nhanh đi tới sau đó trừng mắt với Vưu Mẫn Giai.
Chương 27: Đừng lôi tôi vào
"Tôi nói này chủ nhiệm Vưu, cô muốn tên công tử bột này cút đi là việc của cô, nhưng xin đừng làm ô uế thanh danh của tôi, được không?"
Kỷ Minh vốn đã sinh hận với Tả Long lập tức không hài lòng, chỉ vào Tả Long chửi bới: "Mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với Giai Giai như vậy?"
Tả Long khẽ cử động tay phải một chút, trực tiếp nắm chặt lấy ngón tay mà Kỷ Minh giơ ra chỉ.
"Ranh con, người lớn trong nhà không dạy cậu rằng đừng có tùy tiện chỉ tay vào người khác à? Như vậy rất bất lịch sự đấy".
Kỷ Minh không ngừng kêu thảm nhưng miệng vẫn không bỏ qua: "A! Bỏ ra, bỏ tao ra, mày chết chắc rồi!"
Tả Long lần nữa tăng thêm chút lực.
"Cậu khiến tôi chết thử xem nào, còn nữa, chuyện giữa hai người đừng có lôi tôi vào".
Nói xong, Tả Long quay người bỏ đi.
Vưu Mẫn Giai hoàn toàn chết sững, không ngờ Tả Long lại nổi giận như vậy.
Cô ta nghĩ rằng Tả Long không phải thầy giáo bình thường mà có bối cảnh chống lưng, cho nên mới muốn dùng cách này để Tả Long giúp cô ta một chút, không ngờ anh lại chẳng hề bận tâm.
Kỷ Minh lắc lắc ngón tay có chút đau nhức, lập tức vứt bó yêu cơ màu xanh xuống đất.
"Mẹ kiếp, đi chết đi!"
Hắn từ nhỏ đi đến đâu cũng được săn đón nịnh nọt, nào đã từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Quay người lên chiếc Lamborghini vẫn chưa tắt máy, hắn nhấn chân ga nhắm thẳng vào Tả Long.
Vưu Mẫn Giai thất kinh: "Tả Long cẩn thận!"
Tả Long còn chẳng thèm quay đầu lại, liên tục cười khẩy.
Lúc tiếng động cơ gầm lên là anh đã cảm nhận được rồi.
Anh cũng không ngờ tên phú nhị đại này lại to gan như vậy, dám trực tiếp lái xe đâm người.
"Tránh đi!"
Vưu Mẫn Giai sốt ruột, tại sao Tả Long không hề có tý phản ứng nào.
Trên mặt Kỷ Minh tràn ngập sự điên cuồng, cười lớn lên: "Ha ha, chết đi!"
Đâm chết một người đối với hắn quả thực chỉ là chuyển bé như hạt vừng, tất cả những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không thành vấn đề.
Khi mui xe Lamborghini sắp đâm vào người Tả Long thì kỳ tích đã xảy ra.
Chỉ thấy Tả Long đột nhiên nhảy lên trên, xoay một cú 360 độ sau đó đững vững lại trên đất, tư thế tao nhã đồng thời cũng nhẹ nhàng tránh được cú đâm của chiếc Lamborghini.
Trời ơi!
Bác bảo vệ vừa nhặt hộp mỳ lên lại lần nữa rơi xuống đất.
Trời ơi, thần tăng của Thiếu Lâm chuyển thế sao?
Vưu Mẫn Giai bụm miệng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Xoay người, nhảy lên, tránh xe.
Những cảnh tượng chỉ có trong phim truyền hình lại được Tả Long hoàn toàn biểu diễn trong thực tế.
Nhất là điều mà bản thân cô ta cũng không nhận ra đó là vừa nãy bóng dáng mà Tả Long bay lượn trong không trung đã để lại dấu ấn sâu sắc trong trái tim của cô ta.
Kỷ Minh hóa điên cứ như vậy lại thành kẻ đen đủi.
Sau khi Tả Long tránh ra thì trước mặt là một cái cột điện, chiếc Lamborghini không cách nào đâm thẳng vào đó.
Túi khí bung ra khiến Kỷ Minh trong xe hoàn toàn rơi vào trạng thái bị chèn ép cho mơ màng không biết gì.
Lại có vài người đi đường cuối cùng cũng sực tỉnh sau màn tránh xe vô cùng kì diệu đó của Tả Long, lũ lượt rút điện thoại ra chụp.
"Wow! Vụ đụng xe Lamborghini đầu tiên ở Thanh Châu!"
"Không chỉ có vậy đâu, đây là chiếc Lamborghini Aventador có giá bán cao đến tám triệu đó, chắc chắn là vụ đâm đầu tiên ở Hoa Hạ, phải chụp lại đăng lên tường nhà mới được".
Tả Long lắc đầu.
Người trẻ bây giờ xảy ra chuyện không gọi 120 ngay mà lại đi chụp ảnh.
Có điều vụ đụng xe nhẹ thế này đoán chừng người cũng sẽ không sao.
Vưu Mẫn Giai sau khi phản ứng lại đã rút điện thoại ra gọi 120, đồng thời vội vàng chạy tới.
Tả Long thì vẫn tiêu sái bước đi.
Nếu như Vưu Mẫn Giai thật sự là bạn gái của anh thì sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng việc mượn lá chắn thế này là việc anh ghét nhất.
Nhất là đám phú nhị đại bây giờ chẳng được tên nào lòng dạ tử tế. Nhẹ nhàng thì có thể khiến anh nằm viện mấy ngày, nặng hơn thì đoán chừng sẽ khiến anh bay màu luôn.
Lúc đi qua một cửa hàng, lúc Tả Long tùy tiện liếc nhìn màn hình trên đó một cái.
6 giờ 58 phút!
Ối!
Mẹ kiếp, sắp muộn rồi.
Đối với Tả Long hiện tại trên người không có lấy một ngàn đồng bạc mà nói, tiền phạt do đến muộn cực kỳ nghiêm trọng.
Giống như một trận gió thổi qua, người đi đường còn tưởng bị ảo giác.
Khi Tả Long dừng ở cửa thì chị Béo hiếm thấy đã đứng ở đó, đang nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
"Sáu giờ 59 phút 50 giây, lần này coi như cậu may mắn, đừng tưởng rằng biết đụng tay đụng chân chút, quen biết chị Lam là có thể đến muộn, hừ!"
"Chị Béo, chuyện ngoài ý muốn, chỉ tại chuyện ngoài ý muốn thôi".
Vào trong quán, quán hôm nay có hơi ảm đạm, đến một bàn khách cũng không có, chắc đây cũng là lý do vì sao chị Béo lại đứng ở ngoài cửa.
Đi tới phòng thay đồ chuẩn bị thay đồng phục thì Tả Long lại nhìn thấy một bóng dáng trang điểm xinh đẹp đang ngồi trên quầy.
Vệ Lam hôm nay trông cực kỳ quyến rũ, so với bộ sườn xám hôm trước không biết còn mãnh liệt hơn bao nhiêu lần. Chiếc đầm bó sát cơ thể với hai dây đan chéo bên trên làm tôn lên làn da toàn thân trắng ngần. Đôi tất chân màu đen vừa đúng mang lại không gian có thể tưởng tượng cho đám đàn ông.
Váy thì ngắn, trông mòn con mắt.
Tả Long âm thầm lắc đầu, đúng là yêu tinh, ngày nào cũng ăn mặc gợi cảm thế này chẳng trách Thôn Hỏa đó trước đây lại mê như điếu đổ.
Vệ Lam lúc này cũng đã nhìn thấy bóng dáng Tả Long.
"Thay đồng phục xong thì tới uống một hai ly với tôi".
Hoàng Mạn bên cạnh thấy vậy mà vô cùng ngưỡng mộ.
Dạng phụ nữ trưởng thành như Vệ Lam đối với thiếu nam ngây thơ đang trong độ tuổi dậy thì như Hoàng Mạn, lực sát thương chắc chắn trước nay chưa từng xuất hiện.
Thay đồ xong ra ngoài, Tả Long mang theo khay đựng.
Chỉ thấy Vệ Lam đưa một cốc nước tới cười nói: "Lúc làm việc không được phép uống rượu, chị Béo có lúc hơi cứng nhắc trong công việc, cậu đừng ghét cô ấy".
Tả Long mỉm cười.
Nguyên nhân tình cảm là ở đây.
Chương 28: Mục đích tới làm ở quán bar
Anh khá thích tính cách như chị Béo, người bình thường thấy Thôn Hỏa có thái độ như thế với mình thì đã nịnh nọt rồi.
Đây cũng là lý do vì sao Tả Long chưa từ chức, vẫn tiếp tục ở đây.
Anh uống một cốc nước, đột nhiên nghĩ tới tổ chức Thiên Hồng kia, bèn nghiêm túc nhìn Vệ Lam và nói:
"Chị Lam, tối nay tôi tới chỗ chị ở, hoặc là chị tới chung cư ở".
Phụt!
Cách đó không xa, Hoàng Mạn vừa uống một hớp nước, nghe vậy thì phun thẳng ra.
Hình như cậu ta đã nghe thấy điều gì đó không nên nghe rồi! Cậu ta vội vàng đi vào trong.
Vệ Lam không trả lời ngay, cứ thế nhìn Tả Long. Đột nhiên, cô ta mím môi cười, xoay ghế đối mặt với Tả Long.
"Có lý do thiết yếu nào không?"
Tả Long đang định lên tiếng, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn xuống dưới.
Loáng thoáng có đường vằn lộ ra.
Bộp!
Vệ Lam đập tay vào vai Tả Long, cố tình tỏ ra tức giận.
"Nhìn chỗ nào đấy? Nói chuyện nghiêm túc vào".
Tả Long không hề xấu hổ.
"Chị Lam, gần đây có một tổ chức liên tục cử hai sát thủ tới giết tôi, hôm qua tôi bắt sống được một tên".
Nụ cười trên mặt Vệ Lam lập tức biến mất.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Một tổ chức tên là Thiên Hồng nói tôi phá hỏng chuyện tốt của bọn chúng trên xe lửa. Chị hiểu mà, tôi sợ chị sẽ gặp phải nguy hiểm".
Vệ Lam vô cùng khiếp sợ.
Quả nhiên, những người đó vẫn chưa từ bỏ, đã thế còn lôi cả Tả Long vào nữa.
Nếu là người bình thường thì đoán chừng đã bị giết chết từ lâu rồi.
Vệ Lam do dự một lúc lâu, sau đó bất chợt nghiêng người về phía trước, kề sát vào tai Tả Long.
Hương thơm thoang thoảng mà chỉ con gái mới có lọt vào mũi, "cảnh đẹp" cũng rõ ràng hơn.
Đúng lúc này, cửa quán bar mở ra.
Điền Thư Ngữ và Ngụy Tuyết Phi cười nói bước vào, trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Hai người hơi sửng sốt, sau đó ngồi xuống ghế dài, mỗi người một biểu cảm.
"Chắc mục đích thực sự của thầy Tả khi tới quán bar làm việc là để tán gái rồi".
Nghe thấy lời nói khinh bỉ của Điền Thư Ngữ, Ngụy Tuyết Phi nở nụ cười.
"Thư Ngữ, thầy Tả cũng là đàn ông, còn trẻ thế này thì chắc vẫn chưa kết hôn, chẳng lẽ cậu còn không cho người ta ra ngoài hái hoa ngắt cỏ à?"
Không biết vì sao, nhìn thấy kiểu đàn ông háo sắc như thế này là Điền Thư Ngữ lại thấy bực tức, nhất là một người để lại ấn tượng hoàn toàn khác biệt trên lớp học.
"Hừ! Đàn ông chẳng có ai là tốt hết! Nhân viên, menu!"
Hoàng Mạn thấp thỏm mang menu tới, tim đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với hai hoa khôi của trường ở khoảng cách gần như vậy.
"Chào... Chào các cô, các cô cần gọi gì à?"
Hoàng Mạn rất đáng thương, hai hoa khôi của trường đều không nhận ra cậu ta là bạn cùng trường với mình.
Tả Long đang đổ dồn sự chú ý vào một nơi khác nên không biết hai hoa khôi giảng đường xuất hiện. Sau một hồi lâu, cuối cùng giọng nói của Vệ Lam cũng vang lên.
"Buổi tối tới chung cư, tôi có chuyện quan trọng nói với cậu".
Đương nhiên là Vệ Lam biết Tả Long đang nhìn cái gì, nhưng hiện giờ cô ta hơi phiền lòng, đứng dậy và đi lên tầng hai luôn.
"Có khách tới, cậu đi tiếp đón đi".
Tả Long quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng phát hiện ra hai hoa khôi.
Anh vẫy tay, xem như chào hỏi với Điền Thư Ngữ, ấy thế mà cô ta lại trợn trắng mắt, sau đó kéo rèm xuống.
Ăn phải thuốc nổ à? Sao anh lại cảm thấy cô ta có địch ý với mình vậy?
Lúc này, lại có hai người bước vào.
Một người là Trịnh Thu - người đang điên cuồng theo đuổi Ngụy Tuyết Phi, người còn lại khá lạ mặt, trông cũng không lớn tuổi.
Nhìn dáng vẻ khom lưng gật đầu thế này thì tám mươi phần trăm là "đệ" của Trịnh Thu rồi.
"Cậu Trịnh, cái quán bar lụp xụp này có gì vui đâu, tôi mời cậu tới một nơi hay ho hơn, ở đó... Ha ha, cậu hiểu mà".
Trịnh Thu cười mắng:
"Cậu thì biết cái gì!"
Hai người ngồi xuống hàng ghế bên cạnh hai hoa khôi của trường.
Điền Thư Ngữ len lén kéo rèm ra một chút, vốn định xem có phải Tả Long tới hay không, kết quả lại nhìn thấy Trịnh Thu.
Cô ta nhíu mày, nhìn về phía Ngụy Tuyết Phi và nói:
"Phi Phi, cái tên Trịnh Thu bám đuôi kia cũng tới".
Vốn dĩ tâm trạng của Ngụy Tuyết Phi khá tốt, lúc này lập tức tệ hẳn đi.
"Uống xong thì đi thôi, nhìn thấy cậu ta là lại thấy phiền".
Lúc này, Tả Long cũng mang menu tới trước mặt Trịnh Thu.
"Cần gọi gì?"
Nam sinh trông rất huênh hoang ấy bực bội xua tay.
"Cái quán bar lụp xụp này thì có gì chứ hả? Mang bừa hai chai bia tới là được".
"Hết rồi à?"
Nghe thấy câu hỏi của Tả Long, người đó lập tức nổi đóa.
"Mẹ kiếp, nói nhảm cái đếch gì!"
Tả Long cười, lịch sự nói:
"Hai cậu, phải tiêu ít nhất là hai trăm mới được ngồi ở ghế dài, nếu chỉ gọi hai chai bia thì làm phiền chuyển sang ghế đơn".
Rầm!
Nam sinh vỗ bàn đứng lên.
"Đệch! Mày cảm thấy tao không có hai trăm tệ, hay là mày..."
"Phiền Văn, ngồi xuống!"
Trịnh Thu mở miệng, nam sinh tên là Phiền Văn chỉ có thể dừng lại, nhưng tầm mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tả Long, như thể muốn nhớ kỹ mặt anh.
Trịnh Thu đưa hai trăm tệ cho Tả Long.
"Anh tùy tiện mang chút gì đó tới cho chúng tôi".
Tả Long gật đầu. Lúc này, tấm rèm bên cạnh vén lên, hai hoa khôi bước ra.
Trịnh Thu vội vàng đứng dậy.
"Phi Phi".
Gương mặt xinh đẹp của Ngụy Tuyết Phi lạnh như băng sương, cô nhìn Trịnh Thu:
"Tôi thân với anh lắm sao? Làm phiền anh đừng bám lấy tôi nữa có được không?"
Dứt lời, hai cô gái quay đầu bỏ đi.
Lúc đi ngang qua Tả Long, Điền Thư Ngữ còn hừ lạnh một tiếng, khiến anh hơi khó chịu.
Anh đã trêu chọc ai cơ chứ!
Trịnh Thu vội vàng đuổi theo.
Phiền Văn bỏ lại một lời hăm dọa rồi cũng đi theo.
"Thằng nhóc, tao nhớ kỹ mày rồi. Lần sau đừng để tao gặp lại, nếu không, tao sẽ làm mày phải tới bệnh viện để khám sức khoẻ tổng quát đấy!"
"Này! Hai trăm tệ của các cậu".
Kết quả là anh không nhận được câu trả lời.
Tả Long lắc đầu, thanh niên thời nay không biết quý trọng đồng tiền gì cả.
Chương 29: Long Mộc
Sau đó đưa hai trăm đồng cho Hoàng Mạn vừa mới đi đến.
“Cậu cầm lấy hai trăm này, tiền tip người kia cho đấy”.
Hoàng Mạn thế mà lại nhận lấy rồi cất đi.
“Anh Long, cái tên Trịnh Thu có vẻ ngoài giống tài tử Hàn Quốc đó cũng học ở trường chúng ta đấy, có lẽ tên đó sẽ quên mất hai trăm này nhanh thôi, hê hê, vậy thì em nhận vậy”.
Tả Long xoa cằm.
Hóa ra người này là tình địch Trịnh Thu của anh.
Không kiêu ngạo, không nóng nảy, còn lịch sự nữa, là một đối thủ đáng gờm!
Nhưng thấy thái độ của Ngụy Tuyết Phi thì cũng là một tín hiệu đáng mừng.
Sau khi quán bar đóng cửa, Tả Long và Vệ Lam đi về chung cư.
Nhìn Vệ Lam suốt cả đường về cứ im lặng, mặt mày cau có, Tả Long cũng không lên tiếng giục.
Mãi đến một giờ đêm, cuối cùng Vệ Lam cũng nói chuyện.
“Không sai, tổ chức đó là nhằm vào tôi, nói chính xác hơn là vì món đồ trong tay tôi”.
Nói rồi Vệ Lam bỗng đứng bật dậy khỏi sofa, đi đến trước mặt Tả Long, nhìn vào mắt anh, trịnh trọng nói.
“Tả Long, tôi có thể tin tưởng cậu không?”
Tả Long gật đầu.
“Có thể”.
Vệ Lam bỗng bật cười, để lộ ra một mặt khác.
“Ừ, tôi cũng nghĩ như thế, từ cái ngày tôi uống say nhưng cậu không động tay động chân gì là tôi đã có thể nhìn ra phẩm chất con người cậu không tệ”.
Tả Long vỗ ngực.
“Sao Tả Long này lại có thể không đáng tin cơ chứ?”
Chẳng qua về sau thì chưa biết nha.
Câu này của anh chọc cho Vệ Lam bật cười.
Sau đó Vệ Lam nói một câu khiến Tả Long cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
“Cậu từng nghe nói đến Long Mộc chưa?”
Huấn luyện như ma quỷ, hành hạ như địa ngục.
Long Vương Tả Long từng trải nghiệm những điều này thì gần như có thể nói là không còn chuyện gì có thể khiến anh ngạc nhiên đến vậy.
Nhưng hôm nay, chỉ với hai chữ của Vệ Lam mà có thể khiến lòng anh không cách nào bình tĩnh lại được.
“Chị Lam, Long Mộc là gì?”
Đây cũng là lần đầu Vệ Lam thấy vẻ mặt thận trọng của Tả Long, khác hoàn toàn với dáng vẻ hi hi ha ha trêu đùa thường ngày của anh.
Trầm mặc chốc lát, Vệ Lam bỗng đi đến cạnh sofa, sau đó ngồi xổm xuống, tay phải mò mẫm dưới ghế.
Tả Long hít sâu một hơi, anh cực kỳ căng thẳng, đến nỗi việc Vệ Lam phô bày đường cong hoàn hảo với tư thế này mà anh cũng không có tâm trạng thưởng thức.
Cuối cùng Vệ Lam sờ ra vật gì đó, hơn nữa còn vang lên tiếng keo dán bị bứt đứt.
Một hộp gỗ lớn bằng bàn tay được đưa đến trước mặt Tả Long.
“Cậu tự mình xem đi, đó là những gì mà di chúc chồng tôi để lại đã nói, thú thật nhé, tôi cũng không biết món đồ này có tác dụng gì. Trước đó anh ta còn nói với tôi là một tổ chức tên Thiên Hồng đang tìm nó, nhắc tôi phải cẩn thận”.
Vệ Lam đã đoán được phần nào việc Tả Long không phải là một phục vụ hay giáo viên bình thường.
Tay phải đang run rẩy của Tả Long bỗng cử động.
Cuối cùng hộp gỗ cũng được mở ra, một miếng gỗ đen dày và dài bằng ngón tay cái xuất hiện trước mắt, trên thân nó còn khắc hình con rồng trông sống động như thật.
Ầm!
Cả người Tả Long run bần bật, ánh mắt lóe sáng.
Đúng thế, đúng là Long Mộc! Long Mộc thật rồi!
Thỉnh thoảng sẽ có long khí rỉ ra từ ba long mạch chính của Hoa Hạ, ở gần những nơi như thế, Long Mộc sẽ được hình thành.
Dĩ nhiên xác suất này nhỏ đến mức không đáng lưu ý.
Tả Long cũng từng mất mấy năm để tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Không ngờ anh lại có thể nhìn thấy một Long Mộc ở Thanh Châu này.
“Cậu biết thật sao?”
Nghe Vệ Lam hỏi thế.
Trong giây phút đó, Tả Long từng muốn giết Vệ Lam ngay tại chỗ, sau đó cướp lấy Long Mộc này.
Nhưng ngay sau đó ý nghĩ đó lập tức biến mất.
“Chưa từng thấy nhưng tôi biết đây là Long Mộc thật”.
Vệ Lam sửng sốt, suýt lầm tưởng mình bị ảo giác.
Vừa rồi, ánh mắt Tả Long nhìn cô ta cực kỳ lạnh lẽo.
Căn hộ nhỏ bỗng chốc chìm trong im lặng, không ai nói gì.
Tả Long do dự.
Anh rất cần Long Mộc này.
Công pháp Kinh Long Thăng Thiên quyết mà anh tu luyện có một bước cực kỳ quan trọng phải cần đến Long Mộc.
“Chị Lam”.
“Tả Long”.
Hai người đồng loạt lên tiếng khiến bầu không khí lại trở nên gượng gạo.
Vệ Lam bỗng bật cười.
“Hầy, ánh mắt cậu đã nói cho tôi biết là cậu rất cần Long Mộc, vậy tôi tặng cậu đấy”.
Tả Long sửng sốt.
“Chị Lam, chị có biết nếu đem Long Mộc này đi đấu giá thì giá trị sẽ tăng tới mức nào không?”
Vệ Lam lắc đầu.
“Tôi không biết và cũng không muốn biết, hình như cậu cần nó hơn tôi”.
Tả Long đứng dậy đi đến cạnh Vệ Lam, đặt tay lên vai cô ta.
“Chị Lam, cảm ơn sự tin tưởng của chị! Tôi có thể giữ nó trước, nếu chị hối hận thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Hơn nữa, ngày nào tổ chức Thiên Hồng chưa bị tiêu diệt, chị cũng nên hạn chế ra ngoài vào ban ngày, buổi tối phải ở cùng với tôi”.
Vệ Lam cắn môi, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ.
“Tôi biết rồi, ngủ đi!”
Nghe đến chữ ngủ, Tả Long đang tâm trạng tốt bỗng biến về bộ dạng thường ngày.
“Có phải phát triển hơi quá nhanh rồi không?”
Vệ Lam đã đi đến cạnh giường, liếc mắt Tả Long.
“Mơ đẹp đấy, cậu ngủ sofa đi”.
Có lẽ là thế.
Tả Long hết cách, bèn đi đến sofa rồi cởi áo khoác.
Cơ thể cân xứng hiện rõ trước mắt.
Tầm nhìn của Vệ Lam bất giác bị bên này thu hút.
Mặc dù cô ta từng kết hôn nhưng người chồng đó chưa từng chạm vào cô ta lần nào.
Tả Long nằm trên sofa, bỗng dưng nhớ đến điều gì đó, bèn quay đầu lại nói chuyện với Vệ Lam.
Nhưng anh vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ ý loạn tình mê của Vệ Lam...
Điều càng khiến người khác muốn chảy máu mũi là Vệ Lam đã cởi váy ra rồi.
Bình luận facebook