Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-19
Chương 16: Bị ám sát
Mục Lâm gật đầu.
“Đúng vậy, em… đã học xong hết chương trình cấp 3 và toán Olympic rồi, cho nên giờ em bắt đầu xem chương trình đại học”.
Tả Long hào phóng giơ ngón cái lên.
“Giỏi!”
Mục Lâm lấy ra bài tập toán cao cấp, sau đó ngước nhìn Tả Long.
“Thầy Tả, thầy nói thầy là người toàn năng, từ sau khi nghe thầy thổi kèn sonat, em quyết định sẽ tin thầy. Vừa khéo, em có một bài toán không giải được, thầy Tả có thể giảng cho em được không?”
“Chuyện nhỏ!”
Nói đùa à, năm đó, ông lão kia cầm ống tuýp ép anh đọc sách, đó mới gọi là “dốc lòng”.
Nếu như Tả Long muốn thì vào mấy cái trường như Thanh Hoa, Harvard cũng không phải chuyện gì to tát.
Tìm đạo hàm y’x của hàm ẩn được xác định bằng đường cong y=ln(x+y).
Nhìn bài toán mà Mục Lâm chỉ, Tả Long đang định giảng thì đột nhiên, anh liếc nhìn cô học trò nhỏ trước mặt, nở một nụ cười xấu xa và nói: “Trò Mục Lâm, trêu chọc thầy là hành vi không tốt đâu! Với trí thông minh của em, sao có thể không giải được một bài toán đơn giản như vậy?”
Mặt Mục Lâm đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu: “Thầy… thầy Tả, thật xin lỗi, em chỉ muốn nói chuyện với thầy thôi, thầy mang đến cho em cảm giác rất đặc biệt, như anh trai của em vậy”.
Anh trai?
Nhìn Mục Lâm luống cuống nắm chặt góc áo của mình, Tả Long dịu dàng nói: “
Vậy à? Anh trai em đang ở đâu?”
Mục Lâm im lặng một lúc rồi nói: “Anh ấy đang chuẩn bị kết hôn”.
“Kết hôn à? Vậy thì đợi đến lúc đó, thầy sẽ đến chúc mừng”.
Đột nhiên Mục Lâm ôm lấy sách đứng bật dậy, thái độ có hơi kích động, cô ta hét lên một câu rồi vụt chạy ra ngoài: “Em không muốn anh ấy kết hôn vì em, em không muốn”.
Cùng với đó, còn có một chuỗi nước mắt óng ánh lưu lại giữa không trung.
Việc xảy ra bất ngờ khiến Tả Long rất hoang mang.
“Có chuyện gì vậy? Thầy Tả, thầy ức hiếp Mục Lâm à?”
Nghe vậy, Tả Long vội vàng đứng lên, nhìn Vưu Mẫn Giai vừa xuất hiện ở cửa và lắc đầu.
“Oan thật đấy, chủ nhiệm Vưu…”
Vưu Mẫn Giai liền khoát tay: “Không cần giải thích, Mục Lâm là học sinh ưu tú mà trường chúng ta muốn cử đi du học ở Harvard, cậu liệu mà làm đấy!”
Tả Long không vui.
“Chủ nhiệm Vưu, hình như… tôi không nhất thiết phải làm việc theo yêu cầu của cô”.
Vưu Mẫn Giai khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào Tả Long bằng ánh mắt không mấy thiện cảm: “Thầy Tả, nhớ cho kỹ, tôi là giáo viên chủ nhiệm, Mục Lâm khóc lóc chạy ra từ phòng làm việc của cậu, tôi hoàn toàn có quyền xử phạt cậu, không cần phải nói nhiều!”
Cái cô nàng này, lại dám ra oai với mình cơ đấy!
Tả Long dứt khoát ngồi xuống, sau đó trực tiếp gác chân lên bàn làm việc.
“Chủ nhiệm Vưu, xin cô nhớ kỹ, cô không phải mẹ tôi, cũng không phải vợ tôi, chuyện không liên quan gì đến tôi, cô thử xử phạt tôi xem?”
“Cậu…”
Vưu Mẫn Giai tức đến mức toàn thân phát run, một chút ấn tượng tốt về Tả Long trong lòng cô ta lập tức tan thành mây khói.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tả Long, thử hỏi có chút nào giống với một tấm gương sáng cho học sinh, giống với một tên cặn bã xã hội thì đúng hơn.
“Cậu chờ đó, đừng có để tôi bắt được sai lầm của cậu”.
Rầm!
Vưu Mẫn Giai nghiến răng nghiến lợi nói một câu rồi đóng sập cửa bỏ đi.
“Hừ! Ai sợ ai? Đời này, ông đây chưa từng biết sợ phụ nữ”.
Vừa tan học, một tên đàn em đột nhiên chạy đến chỗ Phó Đào, nói với vẻ bí ẩn: “Anh Đào, đã tra ra được, hai mươi phút trước, Mục Lâm khóc lóc bước ra từ văn phòng của Tả Long”.
Phó Đào híp mắt lại: “Hại tao tốn 50 ngàn, Tả Long, lần này e là mày không giữ được danh dự rồi, tao sẽ khiến mày vừa nằm viện vừa mang tiếng xấu”.
“Mau truyền tin này ra ngoài cho tao!”
...
Giờ cơm trưa, Tả Long một mình rời trường.
Trên đường đi, anh luôn miệng chê bai chế độ phiếu ăn cho giáo viên tại trường tư thục Thự Quang.
Chẳng những phải tự nạp tiền, lại còn tối thiểu là 300 tệ.
Trong túi Tả Long hiện chỉ có vài đồng bạc lẻ, nên anh đành phải ra bên ngoài tìm đồ ăn.
Tuy nhiên, hôm nay anh quyết định sẽ khao mình một chầu, gọi hai món ăn và một phần cơm.
Vẫn là con hẻm quen thuộc kia…
Có một gã ăn mày cầm trong tay một cái chén, lầm lũi tiến về phía trước.
Nhìn thấy Tả Long, trong mắt gã lóe lên tia mừng rỡ.
Khi đến gần, gã bày ra động tác tiêu chuẩn của một người ăn mày, nhìn Tả Long bằng ánh mắt đầy khao khát.
Liếc nhìn cái chén mẻ lắc lư trước mặt, Tả Long thở dài: “Đại ca à, tôi còn nghèo hơn anh đấy, hay là anh cho tôi…”
Một tia sáng đột ngột lóe lên, mục tiêu hướng thẳng vào tim Tả Long.
Ở khoảng cách gần như thế, vẻ mặt của gã ăn mày không hề thay đổi, gã dợm bước định đi. Vì lúc này, trong mắt gã, Tả Long đã sớm là người chết.
Nhưng, con dao găm do gã đẩy về phía trước đột nhiên khựng lại.
Gã ăn mày giật mình kinh ngạc, cúi đầu nhìn thì thấy hai ngón tay mạnh mẽ kẹp lấy mũi dao, khiến nó không cách nào tiến thêm được nữa.
“Diễn không tệ, có điều sát ý lộ rõ quá!”
Gã kinh hãi, tuy nhiệm vụ có đề cập đến việc đối phương là một người luyện võ, nhưng gã không ngờ người này lại lợi hại như vậy.
Vừa dứt lời, khuỷu tay Tả Long đã thúc mạnh về phía cổ họng gã ăn mày.
Thế nào là tốc độ? Chính là đây!
Gã ăn mày chỉ kịp thốt lên một tiếng ai oán, sau đó ngã lăn ra đất, tắt thở.
Tả Long gãi gãi đầu, dường như anh không hề đắc tội ai đến mức khiến đối phương dồn mình vào chỗ chết.
Hơn nữa, theo như độ chính xác khi dùng dao và khả năng nắm bắt cơ hội thì có thể thấy được gã ăn mày này là một sát thủ chuyên nghiệp.
Tả Long đang định đi thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi.
“Long Vương, tôi đã có được bằng chứng, mau theo tôi một chuyến!”
Anh bất đắc dĩ quay đầu lại, quả nhiên chính là cô nàng Mai Quế luôn đội mũ nồi kia.
“Chị gái à? Có biết luật không vậy? Tôi đang phòng vệ chính đáng đấy!”
Mai Quế tiến lên trước hai bước, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, lạnh lùng nhìn Tả Long: “Thị phi đúng sai, cứ đi cùng tôi thì sẽ rõ!”
Tả Long nhếch mép cười tà: “Do tôi nể mặt cô quá đúng không? Đừng tưởng là phụ nữ thì muốn làm gì cũng được, giờ tôi muốn đi ăn, cô dám cản đường tôi thử xem?”
“Anh…”
Chương 17: Để tôi
Thấy Tả Long lại xoay người tiếp tục đi về phía trước, mặt Mai Quế bỗng chốc đỏ ửng.
Từ sau khi được chọn vào bộ an ninh đặc biệt Hoa Hạ, cô ta nào từng bị đối đãi như thế này đâu.
Nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành xuất sắc, cô ta chắc chắn được chọn vào Long tổ, đội giỏi nhất trong đội an ninh.
Nghĩ rồi, Mai Quế nhanh chân đuổi theo, đồng thời bay lên đạp thẳng vào giữa lưng Tả Long.
Lúc sắp bị đánh trúng, Tả Long hơi nghiêng người, tay phải tóm chặt cổ chân Mai Quế, tay và chân trái cũng cùng lúc ra đòn.
Thời gian như dừng lại vào thời khắc này.
Mai Quế chưa từng nghĩ mình sẽ bị đối phương khống chế như thế.
Hơn nữa tư thế này… thêm một chân nữa là đúng tư thế ôm kiểu công chúa hoàn hảo rồi.
“Buông tôi ra!”
Thấy Mai Quế vẫn còn tỏ thái độ kiêu ngạo như thế, Tả Long nở nụ cười xấu xa.
Bàn tay nắm chặt chân phải Mai Quế không khỏi dịch chuyển lên phía trước.
Cảm giác tê dại đó khiến Mai Quế vừa xấu hổ vừa tức giận, sau khi bó tay hết cách, không thể thoát khỏi tình trạng này thì mắt cô ta đã đong đầy nước mắt.
“Cái đồ xấu xa!”
Đệch!
Tuyệt chiêu sát thủ của phụ nữ là gì, chính là nước mắt!
Tả Long vội vàng buông tay, để che giấu vẻ ngượng ngùng vì bắt nạt con gái, anh còn vờ mạnh miệng mà để lại một câu.
“Lần này tha cho cô, lần sau nhìn rõ hiện trường gây án”.
Mai Quế sửng sốt nhìn phía trước, sau khi hít sâu mấy lần thì vẫn rơi một giọt nước mắt.
“Cái tên khốn nạn này!”
Tả Long không hề để tâm đến mấy thứ như ám sát này, nếu tổ chức đó thấy sát thủ quá nhiều thì có thể liên tục phái người đến, tới bao nhiêu thì chết bấy nhiêu.
Vì Long Vương anh là tổ tông của ám sát.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Tả Long cảm thấy cực kỳ thoải mái, vỗ bụng đi đến trường, anh định đến văn phòng ngủ bù một giấc.
Lúc sắp đi đến cửa văn phòng, anh nhìn thấy cậu chàng to con Kiều Mãnh đang đi qua đi lại trước cửa phòng làm việc của mình.
“Chuyện gì thế?”
Kiều Mãnh quay đầu lại, đầu tiên là bất ngờ, sau đó là tức giận.
“Anh Long, có người vu khống bôi nhọ anh, lời đồn đã lan ra cả khu lớp 12 rồi. Nếu không ngăn lại thì có lẽ ngày mai cả trường đều biết đấy”.
Bôi nhọ? Mình có gì để gièm pha chứ.
Tả Long không hề để tâm đến chuyện này, anh lấy chìa khóa ra.
Kiều Mãnh ở phía sau lo lắng không thôi.
“Anh Long, họ nói anh bắt nạt “Mục Lâm” trong văn phòng, anh nghĩ thử xem…”
Kiều Mãnh không nói nữa, một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn anh ta chằm chằm, giọng nói như phát ra từ địa ngục Cửu U vang lên.
“Ai đồn?”
Cơn thịnh nộ của Long Vương lại bùng lên.
Đồn đãi về anh thế nào cũng được, Tả Long không quan tâm.
Nhưng với Mục Lâm, nếu hậu quả của tin đồn này khiến một cô gái trẻ như thế trầm cảm, thậm chí là tự sát thì cả đời này Tả Long anh không thể nào yên lòng được.
Kiều Mãnh run rẩy nuốt nước bọt, Tả Long nổi giận đáng sợ quá, hai hàm răng của anh ta bắt đầu đánh vào nhau rồi đây.
“Em… em bắt được một tên, sẽ dẫn đến cho anh Long”.
Một học sinh đang bị nhốt trong nhà kho chứa dụng cụ thể dục cũ.
Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, dù cậu ta có đập phá cửa như thế nào thì cũng không có tác dụng gì.
“Kiều Mãnh, mẹ kiếp, mày chết chắc rồi, anh Đào sẽ trả thù cho tao”.
Rầm!
Cậu ta vừa dứt lời, cánh cửa bỗng mở ra, hai người bước vào.
“Thầy Tả!”
Cậu ta ngơ ngác, dù sao trước đó mới vừa phát đi tin đồn về thầy Tả, bây giờ lại gặp phải nhân vật chính trong lời đồn.
Tả Long từng bước đi đến, ép sát học sinh này vào góc chết.
Ngay sau đó, sát khí ngút trời như thủy triều ập đến lan tràn ra khắp nhà kho.
Kiều Mãnh đứng ở khoảng cách xa nhất, anh ta vừa đóng cửa lại, người cũng run bần bật, chứ đừng nói gì đến học sinh đang đối diện với sát khí này.
Sắc mặt cậu ta như không còn một chút máu nào, âm thanh răng môi va chạm vang lên rõ rệt trong nhà kho yên tĩnh.
“Ai bảo cậu làm?”
Không cần suy nghĩ, học sinh này có ảo giác như mình không nói thì sẽ chết bèn lớn giọng gào.
“Tôi nói, tôi nói hết, là Phó Đào bảo tôi làm”.
Sát khí được thu lại, Tả Long xoay người rời đi.
Kiều Mãnh ở phía sau đã quay lại tất cả.
Ở một nơi khác trong trường, Phó Đào đang cân nhắc chuyện mình có nên cúp tiết buổi chiều không thì bỗng nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm.
“Phó Đào, có phải cậu gây chuyện gì rồi không? Phó hiệu trưởng Vưu bảo cậu đến văn phòng thầy Long ngay kìa”.
Phó Đào thầm than không ổn, lẽ nào chuyện bị lộ nhanh vậy sao?
Nhưng nghĩ đến cô Vưu cũng đang ở đó, cùng lắm thì bị gọi phụ huynh thôi.
Còn Tả Long, dù có khả năng đánh đấm cỡ nào thì đối phương dám đánh mình ở trong trường sao?
Phòng làm việc của Tả Long.
Vưu Mẫn Giai hiếm khi không lên tiếng dạy bảo Tả Long, vẻ mặt cũng cực kỳ căng thẳng.
Không biết tại sao Tả Long hiện tại lại có vẻ đáng sợ đến vậy.
"Con không được dạy dỗ đàng hoàng là lỗi của cha, cô Vưu, bây giờ cô đi được rồi, chuyện còn lại tự tôi giải quyết”.
Vưu Mẫn Giai im lặng một lúc mới nói.
“Thầy Tả, cậu phải nghĩ cho thấu đáo, mặc dù tôi biết cậu có quan hệ với hiệu trưởng, nhưng bố của Phó Đào – Phó Vân Bằng cũng là cổ đông của trường”.
Tả Long xua tay.
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực”.
Vưu Mẫn Giai đi ra ngoài.
Cô ta đã xem video Tả Long quay lại rồi, có người chỉ điểm, Phó Đào không thể chối tội.
Hơn nữa mấy tin đồn này rất có thể sẽ hủy hoại một học sinh giỏi như Mục Lâm.
Nhưng Vưu Mẫn Giai vẫn không có can đảm đối diện trực tiếp với Phó Vân Bằng.
Cốc cốc cốc!
“Cô Vưu, em là Phó Đào”.
Mười mấy phút sau, có thể nhìn ra Phó Đào không hề coi người thầy như Tả Long ra gì.
Hắn gõ cửa văn phòng của Tả Long nhưng chỉ chào hỏi Vưu Mẫn Giai.
“Vào đi!”
Phó Đào bước vào, nhìn xung quanh, hơi khinh thường nhìn Tả Long.
“Cô Vưu đâu?”
“Chờ chút, bố mẹ cậu chắc cũng sắp đến rồi”.
Chương 18: Tôi làm nhà họ Phó biến mất
Phó Đào không nói gì, mà chỉ cười lạnh nghĩ:
“Nếu có phó hiệu trưởng Vưu ở đây có lẽ bố tôi còn nể tình một chút, còn anh sao? Ha ha!”
Ước chừng nửa tiếng sau.
Một nam một nữ chẳng hề gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
“Con trai!”
“Mẹ!”
Còn người đàn ông trung niên kia thì nhìn trái ngó phải giọng điệu ra lệnh mà hỏi.
“Tiểu Vưu đâu?”
Là điện thoại do Vưu Mẫn Giai gọi đến nên Phó Vân Bằng mới đích thân đến một chuyến, thậm chí trong điện thoại, cô ta còn nói con trai mình phạm lỗi cực kỳ nghiêm trọng.
Bản thân Vưu Mẫn Giai thì không đáng ngại, nhưng Phó Vân Bằng lại không dám đắc tội một trong những người theo đuổi Vưu Mẫn Giai.
Bằng không, với một giáo viên quèn như Tả Long, ông ta hoàn toàn chẳng thèm liếc mắt, chứ đừng nói là đích thân đến.
Tả Long vẫn đang ngồi trên ghế như cũ, giơ tay chỉ vào Phó Đào.
“Con trai ông xúi giục học sinh lan truyền tin đồn thất thiệt về giáo viên và học sinh trường, thân là phụ huynh, ông nghĩ nên xử phạt thế nào?”
Phó Vân Bằng cười khinh một tiếng.
“Tôi còn nghĩ là chuyện gì lớn! Ha ha, tôi thấy cậu là giáo viên mới nhận việc, đúng chứ? Thế thì cứ ngày qua ngày cầm chút tiền lương là được, còn chuyện lần này các người gọi tôi đến gấp như thế, tôi có thể coi như không có gì xảy ra”.
“Con trai, chúng ta đi”.
Ông ta vừa mới quay người, giọng nói có phần lạnh lẽo của Tả Long đã vang lên.
“Nếu ông đã biết, vậy tôi cũng nói luôn, quyết định xử phạt là đuổi học”.
Phó Vân Bằng còn chưa nói gì thì vợ ông ta đã giơ tay phải đeo nhẫn kim cương lên chỉ vào Tả Long mà chỉ trích.
“Giáo viên quèn, ai cho cậu cái gan này, tôi thấy người nên bị đuổi là cậu đấy”.
Phó Vân Bằng gật đầu.
“Bây giờ chỉ cần một cuộc điện thoại là tôi có thể làm cậu cút ngay lập tức!”
Phó Vân Bằng đường đường nằm trong ban quản trị trường, muốn đuổi một giáo viên quèn cũng không phải chuyện gì to tát.
Ông ta tập trung gọi điện thoại lại không chú ý đến gương mặt tươi cười quỷ dị của Tả Long.
Nhưng Phó Đào đã thấy, trong lòng hắn cười lạnh.
Tên ngốc, cứ cười đi! Hôm nay anh phải cuốn gói cút đi thôi.
Bên kia điện thoại đã bắt máy.
“Hiệu trưởng Vương, một giáo viên trong trường muốn đuổi học con trai tôi, ông thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Vương Trình ở bên kia cảm thấy đau cả đầu, tên ngốc nào lại đi kiếm chuyện với Phó Vân Bằng rồi.
Mặc dù giữ cổ phần ít nhưng nếu người ta không vui,hiệu trưởng ông ta cũng có thể lập tức bị kéo xuống.
“Giám đốc Phó nguôi giận đã, ông nói giáo viên nào vậy, tôi đây đi phê bình cậu ta”.
Phó Vân Bằng vênh váo lên mặt liếc nhìn bảng tên Tả Long trên bàn làm việc, lạnh nhạt trả lời.
“Không cần, trực tiếp đuổi đi, là một giáo viên dạy âm nhạc tên Tả Long”.
“Ông yên tâm, tôi đây…. Đợi đã, giám đốc Phó? Tên là Tả Long sao?”
Phó Vân Bằng có chút bực mình rồi.
“Lảm nhảm nhiều quá, sao? Cậu ta rất nổi tiếng à?”
Vương Trình lập tức đau đầu, sao hai người này lại đụng nhau rồi, chuyện này thì ông ta không thể quyết định được đâu.
“Giám đốc Phó, Tả Long này là do cậu Lãnh Diệc Hàn chào hỏi đưa vào, ông xem?”
Phó Vân Bằng nhíu mày, vì vấn đề mặt mũi nên ông ta vẫn phải khoe mẽ một chút.
“Ông đợi một lát, tôi gọi Tiểu Lãnh một tiếng, sau đó lập tức đuổi đi”.
Cúp điện thoại, Phó Vân Bằng dùng vẻ mặt cười lại như không cười, nhìn Tả Long.
“Tôi nói mà, một giáo viên quèn sao lại cậy mạnh như thế, hóa ra là do Lãnh Diệc Hàn đưa vào. Ha ha, nhóc con, cậu nghĩ thế giới này đơn giản quá rồi đấy”.
Tả Long vươn tay, làm ra động tác “mời”, cứ tiếp tục màn biểu diễn của ông.
Trong lòng anh bật cười.
Mẹ nó, ông tự mình chuốc khổ thôi!
Ông lão ăn xin, là thằng cha này là tự mình tìm đường chết, không thể coi là tôi dùng quan hệ đâu đấy.
Điện thoại Phó Vân Bằng được kết nối, bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“Chú Phó, có chuyện gì sao?”
Phó Vân Bằng không dám qua loa, lập tức cười nói.
“Tiểu Lãnh à, hôm nay đến nhà ăn bữa cơm chứ, đã lâu không gặp cháu rồi”.
“Khi nào rảnh đi ạ, gần đây cháu rất bận, chú Phó có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là trong trường Thự Quang có một giáo viên muốn đuổi học con trai chú, cậu ta tên là Tả Long, nghe hiệu trưởng Vương nói là do cháu giới thiệu vào?”
Sau đó là một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Và rồi âm thanh của Lãnh Diệc Hàn hoàn toàn không còn chút tình cảm nào.
“Này ông già họ Phó, nghe cậu đây nói này, Tả Long là anh tôi, ông dám động đến anh ấy một chút thôi thì tôi sẽ khiến nhà họ Phó ông hoàn toàn biến mất khỏi Thanh Châu, hiểu chưa?”
Phó Vân Bằng trợn tròn mắt.
Ông ta tin Lãnh Diệc Hàn có thực lực làm được việc này, nhà họ Phó ông ta mà so với nhà họ Lãnh thì quả thực như trời với đất, mà Lãnh Diệc Hàn chính là người đứng đầu nhà họ Lãnh trong tương lai.
“Còn nữa, nên làm thế nào, trong lòng ông tự biết rõ rồi, nếu tôi nghe thấy anh Long nhắc lại chuyện này, nhà họ Phó các ông sẽ biến mất!”
Tút tút tút!
Nghe thấy âm thanh cúp máy điện thoại, Phó Vân Bằng hoàn toàn sững sờ, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Phó Đào bị Tả Long nhìn chằm chằm nãy giờ, trong lòng chợt sợ hãi, lúc này cuối cùng cũng rống lớn một tiếng.
“Nhìn cái con mẹ mày, sau này mà thấy ông đây…”
Bốp!
Đột nhiên Phó Vân Bằng tát vào mặt cái bốp khiến Phó Đào ngây cả người.
“Bố…”
Mẹ Phó Đào thấy con trai bị tát chảy cả máu mũi thì chỉ vào Phó Vân Bằng, rống lên như điên dại.
“Ông lên cơn gì vậy?”
“Im miệng!”
Quát xong, Phó Vân Bằng lạnh lùng nhìn con trai đang tỏ ra oan ức kia.
“Xin lỗi thầy Tả”.
Phó Đào lau máu mũi, căm hận liếc nhìn Tả Long đang trong dáng vẻ như đang coi kịch hay bên kia.
“Tại sao mà con phải…”
Bốp!
Lại thêm một cái tát.
“Xin lỗi thầy Tả!”
Tả Long đứng dậy, lạnh nhạt lên tiếng.
“Tôi nói rồi, con không dạy, là lỗi của cha!”
Phó Vân Bằng hiểu ý, khom lưng chín mươi độ với Tả Long.
“Thầy Tả nói đúng, là do tôi bình thường ít khi ở nhà, thầy đại nhân khoan dung độ lượng, bỏ qua cho Tiểu Đào lần này đi ạ!”
Nếu Phó Đào vẫn không nhìn ra được gì thì đúng là tên ngốc, đến ông già mình cũng phải cúi đầu thì hắn còn có thể làm gì.
Sau đó hắn cũng lập tức cúi đầu khom lưng.
“Thầy Tả, em sai rồi, em không nên kích động mọi người lan truyền tin đồn về thầy”.
Hai mắt Tả Long dần rét lạnh.
“Cậu có biết lời đồn của cậu sẽ khiến Mục Lâm bị tổn thương nặng nề không?”
Nói xong thì anh nhìn sang Phó Vân Bằng.
“Ông Phó, tôi tin con trai ông vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này nên sau khi về nhà, mong ông vẫn có thể nghiêm túc dạy dỗ một chút như khi nãy, được chứ?”
Chương 19: Gây chuyện
Phó Vân Bằng bất giác gật đầu.
“Xin thầy Tả cứ yên tâm, quay về chắc chắn tôi sẽ nghiêm túc dạy dỗ”.
Tả Long lại ngồi xuống ghế.
“Được, tôi sẽ kiểm tra xem kết quả dạy dỗ của ông thế nào, mọi người đi đi”.
Anh nói ra câu này, Phó Đào về nhà chắc chắn sẽ bị đánh.
Trên đường trở về, cuối cùng mẹ Phó Đào vẫn không nhịn được mở lời hỏi.
“Chồng à, thằng nhóc này thân thiết với nhà họ Lãnh vậy sao?”
Phó Vân Bằng thở dài nói.
“Đâu chỉ vậy, nếu là người khác thì còn dễ nói, giờ lại thân với Lãnh Diệc Hàn. Thôi vậy, Tiểu Đào, sau này ở trường tuyệt đối đừng chọc giận Tả Long kia nữa”.
Lãnh Diệc Hàn!
Phó Đào thoáng chốc run rẩy cả người.
Trong đám cậu ấm ở Thanh Châu, Lãnh Diệc Hàn này quả thực chính là đại diện cho cách gọi Ma vương, chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Đột nhiên, hắn nhớ đến một chuyện càng đáng sợ hơn.
“Bố, Thôn Hỏa bên kia đòi con năm mười ngàn, nói muốn đánh tàn phế Tả Long, làm sao giờ?”
Cót két!
Phó Vân Bằng đạp thắng xe, nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai mình.
Thôn Hỏa là người của nhà họ Khôi, hắn cũng không dễ nói chuyện, bởi vì liên quan đến Phó Đào, ông ta cũng không thể nói chuyện này cho Lãnh Diệc Hàn.
Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng Phó Vân Bằng chỉ có thể nặn ra ba chữ.
“Chuyển trường đi”.
Trong phòng làm việc, Tả Long vừa mới lau sạch máu mũi của Phó Đào nhỏ trên đất thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cửa vừa mở, cảm giác tội lỗi thoáng chốc đã ngập tràn trong anh.
Chính là người bị hại, Mục Lâm.
Mục Lâm đi vào, vẻ mặt lại tươi cười.
“Thầy Tả, thầy đừng như vậy, dù sao em cũng không quan tâm những chuyện này, chuyện không hề xảy ra cho dù có truyền đi thế nào thì cũng là giả mà”.
Ngược lại, Tả Long không ngờ Mục Lâm lại có thái độ như vậy.
“Mục Lâm, thầy vẫn cảm thấy áy náy với em, Phó Đào kia là nhắm vào thầy, kết quả…”
“Thầy Tả, thật sự không sao cả, em là đến tạm biệt thầy, em muốn nghỉ học một tháng đến nước Mễ trị bệnh, thầy chúc em bình an đi”.
Tả Long kinh ngạc, không nhìn ra Mục Lâm có vẻ như đang có bệnh gì cả.
“Em bị bệnh sao? Rất nghiêm trọng à?”
Mục Lâm cười nói.
“Vâng, người ta nói cái gì mà một loại virus mới dẫn đến ung thư, còn là đầu tiên trên thế giới, bệnh viện bên Mễ nói không chừng có thể trị khỏi”.
Cô bé đáng yêu như vậy sao lại bị mắc phải căn bệnh này chứ.
Nếu là chứng bệnh thông thường thì Tả Long cũng có thể trị khỏi nhưng là ung thư thì có chút khó khăn.
Anh chỉ có thể an ủi Mục Lâm đôi chút, Mục Lâm thì lại khá lạc quan.
Mục Lâm đi rồi, Tả Long lại có cảm giác như sinh ly tử biệt vậy.
Anh mang tâm trạng nặng nề đi ra khỏi văn phòng, dùng cách thức giải sầu để làm dịu tâm tình u uất này.
Vừa mới đến công viên nhỏ thì tiếng khóc nức nở đã truyền đến bên tai Tả Long.
Có lẽ là vì nghe thấy tiếng bước chân nên một nữ sinh đang dựa vào cây chợt đứng phắt dậy, đeo đôi kính mắt, lúc nhìn thấy là Tả Long có chút kinh ngạc.
“Thầy Tả…”
Nước mắt trên mặt vẫn còn đọng lại trên mặt nữ sinh nên Tả Long quan tâm hỏi han.
“Bạn học, ai bắt nạt em sao?”
Nữ sinh lập tức lắc đầu.
“Không phải ạ, là Mục Lâm, bạn ấy…”
Nói đến đây, đột nhiên nữ sinh lập tức chạy đi.
Tả Long buồn bực, chẳng lẽ là bạn thân của Mục Lâm?
Có lẽ là vì bệnh ung thư của Mục Lâm nên mới buồn như vậy!
“Anh Long!”
Kiều Mãnh từ bên cạnh lao ra.
“Ở trường phải gọi tôi là thầy Tả, đúng rồi, cậu không cần lên lớp sao? Rảnh rỗi như vậy à?”
Kiều Mạch khẽ vỗ cơ bắp rắn chắc của mình.
“Thầy Tả, em là học sinh thể dục tuyển thẳng, mấy lớp đó muốn học thì học, không ai quản cả”.
Tả Long gật đầu, khẽ vỗ vai Kiều Mãnh cười nói.
“Được rồi, xét thấy biểu hiện hôm nay khá tốt, tôi sẽ dạy cậu một ít trước, học tốt rồi tự nhiên có thể nhận cậu là đồ đệ, chín giờ sáng mai gặp nhau ở nhà kho kia”.
Kiều Mãnh mừng lớn.
“Tuân lệnh!”
Mặt trời vội vàng rời đi, sắc đêm lại thay thế.
Tả Long lại biến thành nhân viên phục vụ bận rộn ở quán bar CV kia.
Vừa mới đưa một chai bia đến, Tả Long đi đến quầy bar, nhìn Hoàng Mạn mà trêu chọc .
“Thế nào? Mặt tôi nở hoa à? Sao hôm nay cứ nhìn tôi mãi vậy”.
Đột nhiên Hoàng Mạn giơ ngón cái với Tả Long.
“Thầy Tả, anh đúng là quá dữ, đuổi cái tên ác bá Phó Đào kia khỏi trường Thự Quang một cách nhanh gọn lẹ!”
Tả Long sửng sốt, hình như mình đâu có nói chuyện đuổi học này với hiệu trưởng Vương.
Vốn anh muốn để tên nhóc Phó Đào kia bị đánh vài trận ở nhà trước, rồi mới đuổi học.
“Đã chuyển đi rồi à?”
Hoàng Mạn gật đầu.
“Đúng vậy, chủ nhiệm lớp nói vì nguyên nhân gia đình nên Phó Đào chuyển trường nhưng tụi em đều biết, chắc chắn là anh Tả đã đuổi hắn đi, bây giờ anh chính là thần tượng của chúng em”.
Tả Long gật đầu.
“Ừ, quay về nói với fan của tôi rằng sự báo đáp lớn nhất cho thần tượng này chính là học tập thật tốt, mỗi lần thi cử, chỉ cần có thể lọt vào top mười là có thể đến lấy chữ ký do tôi đích thân ký”.
“Thật sao?”
Thấy bộ dạng kích động của Hoàng Mạn, Tả Long cũng che mặt.
Không phải chứ, nhóc này nghĩ lời đó là thật à?
“Tả Long đúng không?”
Đột nhiên có người nói, Tả Long quay đầu thì thấy ba người với vẻ mặt kiêu ngạo không che giấu nổi.
“Đúng, mấy người là đám nào?”
Trường Mao dẫn đầu bật cười.
“Mày cũng ngông nhỉ, tụi này là đám bóp chết được mày. Ranh con, nếu đã ngông như vậy thì dám đi cùng tụi này ra cửa sau một chuyến không”.
Lúc này, Tả Long mới nhìn thấy sau lưng ba người họ còn có một kẻ khác, trông khá quen mắt, hình như anh từng nhìn thấy tên này ở bên cạnh Phó Đào rồi.
Nhưng dù sao cũng là chuyện nhỏ, không sao cả.
Tả Long khẽ liếc mắt lên lầu, phát hiện chị Béo không có đây bên đưa khay cho Hoàng Mạn.
“Trông giúp tôi năm phút, chị Béo có hỏi thì nói tôi đi vệ sinh”.
Hoàng Mạn muốn ngăn lại thì đã không kịp nữa rồi.
Cửa sau quán bar CV thông với một con hẻm, căn bản không ai đoái hoài, thế càng không nói tới việc đã tối mù tối mịt.
Vừa đi ra, Tả Long đã rất vui vẻ rồi.
“Đóng phim tình cảm ở đây hay gì? Tôi nói rồi, ba tên quèn mấy người đúng là thứ vô dụng mà!”
Hai đầu hai bên có ba người đang đứng, tay cầm dao găm và gậy bóng chày.
Trường Mao nhận lấy gậy bóng chày khẽ vung hai cái.
“Nhóc con, tên trọc lúc trước bị mày đánh gãy tay chính là người của anh Hỏa tụi tao, nhưng mày không phải sợ, hôm nay tụi tao có đánh gãy tay chân mày thôi, cũng không lấy mất mạng nhỏ mày đâu”.
Tiểu Long gật đầu.
“Khách sáo quá rồi, vậy tôi chỉ bẻ gãy cánh tay mấy cậu thôi vậy”.
Mục Lâm gật đầu.
“Đúng vậy, em… đã học xong hết chương trình cấp 3 và toán Olympic rồi, cho nên giờ em bắt đầu xem chương trình đại học”.
Tả Long hào phóng giơ ngón cái lên.
“Giỏi!”
Mục Lâm lấy ra bài tập toán cao cấp, sau đó ngước nhìn Tả Long.
“Thầy Tả, thầy nói thầy là người toàn năng, từ sau khi nghe thầy thổi kèn sonat, em quyết định sẽ tin thầy. Vừa khéo, em có một bài toán không giải được, thầy Tả có thể giảng cho em được không?”
“Chuyện nhỏ!”
Nói đùa à, năm đó, ông lão kia cầm ống tuýp ép anh đọc sách, đó mới gọi là “dốc lòng”.
Nếu như Tả Long muốn thì vào mấy cái trường như Thanh Hoa, Harvard cũng không phải chuyện gì to tát.
Tìm đạo hàm y’x của hàm ẩn được xác định bằng đường cong y=ln(x+y).
Nhìn bài toán mà Mục Lâm chỉ, Tả Long đang định giảng thì đột nhiên, anh liếc nhìn cô học trò nhỏ trước mặt, nở một nụ cười xấu xa và nói: “Trò Mục Lâm, trêu chọc thầy là hành vi không tốt đâu! Với trí thông minh của em, sao có thể không giải được một bài toán đơn giản như vậy?”
Mặt Mục Lâm đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu: “Thầy… thầy Tả, thật xin lỗi, em chỉ muốn nói chuyện với thầy thôi, thầy mang đến cho em cảm giác rất đặc biệt, như anh trai của em vậy”.
Anh trai?
Nhìn Mục Lâm luống cuống nắm chặt góc áo của mình, Tả Long dịu dàng nói: “
Vậy à? Anh trai em đang ở đâu?”
Mục Lâm im lặng một lúc rồi nói: “Anh ấy đang chuẩn bị kết hôn”.
“Kết hôn à? Vậy thì đợi đến lúc đó, thầy sẽ đến chúc mừng”.
Đột nhiên Mục Lâm ôm lấy sách đứng bật dậy, thái độ có hơi kích động, cô ta hét lên một câu rồi vụt chạy ra ngoài: “Em không muốn anh ấy kết hôn vì em, em không muốn”.
Cùng với đó, còn có một chuỗi nước mắt óng ánh lưu lại giữa không trung.
Việc xảy ra bất ngờ khiến Tả Long rất hoang mang.
“Có chuyện gì vậy? Thầy Tả, thầy ức hiếp Mục Lâm à?”
Nghe vậy, Tả Long vội vàng đứng lên, nhìn Vưu Mẫn Giai vừa xuất hiện ở cửa và lắc đầu.
“Oan thật đấy, chủ nhiệm Vưu…”
Vưu Mẫn Giai liền khoát tay: “Không cần giải thích, Mục Lâm là học sinh ưu tú mà trường chúng ta muốn cử đi du học ở Harvard, cậu liệu mà làm đấy!”
Tả Long không vui.
“Chủ nhiệm Vưu, hình như… tôi không nhất thiết phải làm việc theo yêu cầu của cô”.
Vưu Mẫn Giai khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào Tả Long bằng ánh mắt không mấy thiện cảm: “Thầy Tả, nhớ cho kỹ, tôi là giáo viên chủ nhiệm, Mục Lâm khóc lóc chạy ra từ phòng làm việc của cậu, tôi hoàn toàn có quyền xử phạt cậu, không cần phải nói nhiều!”
Cái cô nàng này, lại dám ra oai với mình cơ đấy!
Tả Long dứt khoát ngồi xuống, sau đó trực tiếp gác chân lên bàn làm việc.
“Chủ nhiệm Vưu, xin cô nhớ kỹ, cô không phải mẹ tôi, cũng không phải vợ tôi, chuyện không liên quan gì đến tôi, cô thử xử phạt tôi xem?”
“Cậu…”
Vưu Mẫn Giai tức đến mức toàn thân phát run, một chút ấn tượng tốt về Tả Long trong lòng cô ta lập tức tan thành mây khói.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tả Long, thử hỏi có chút nào giống với một tấm gương sáng cho học sinh, giống với một tên cặn bã xã hội thì đúng hơn.
“Cậu chờ đó, đừng có để tôi bắt được sai lầm của cậu”.
Rầm!
Vưu Mẫn Giai nghiến răng nghiến lợi nói một câu rồi đóng sập cửa bỏ đi.
“Hừ! Ai sợ ai? Đời này, ông đây chưa từng biết sợ phụ nữ”.
Vừa tan học, một tên đàn em đột nhiên chạy đến chỗ Phó Đào, nói với vẻ bí ẩn: “Anh Đào, đã tra ra được, hai mươi phút trước, Mục Lâm khóc lóc bước ra từ văn phòng của Tả Long”.
Phó Đào híp mắt lại: “Hại tao tốn 50 ngàn, Tả Long, lần này e là mày không giữ được danh dự rồi, tao sẽ khiến mày vừa nằm viện vừa mang tiếng xấu”.
“Mau truyền tin này ra ngoài cho tao!”
...
Giờ cơm trưa, Tả Long một mình rời trường.
Trên đường đi, anh luôn miệng chê bai chế độ phiếu ăn cho giáo viên tại trường tư thục Thự Quang.
Chẳng những phải tự nạp tiền, lại còn tối thiểu là 300 tệ.
Trong túi Tả Long hiện chỉ có vài đồng bạc lẻ, nên anh đành phải ra bên ngoài tìm đồ ăn.
Tuy nhiên, hôm nay anh quyết định sẽ khao mình một chầu, gọi hai món ăn và một phần cơm.
Vẫn là con hẻm quen thuộc kia…
Có một gã ăn mày cầm trong tay một cái chén, lầm lũi tiến về phía trước.
Nhìn thấy Tả Long, trong mắt gã lóe lên tia mừng rỡ.
Khi đến gần, gã bày ra động tác tiêu chuẩn của một người ăn mày, nhìn Tả Long bằng ánh mắt đầy khao khát.
Liếc nhìn cái chén mẻ lắc lư trước mặt, Tả Long thở dài: “Đại ca à, tôi còn nghèo hơn anh đấy, hay là anh cho tôi…”
Một tia sáng đột ngột lóe lên, mục tiêu hướng thẳng vào tim Tả Long.
Ở khoảng cách gần như thế, vẻ mặt của gã ăn mày không hề thay đổi, gã dợm bước định đi. Vì lúc này, trong mắt gã, Tả Long đã sớm là người chết.
Nhưng, con dao găm do gã đẩy về phía trước đột nhiên khựng lại.
Gã ăn mày giật mình kinh ngạc, cúi đầu nhìn thì thấy hai ngón tay mạnh mẽ kẹp lấy mũi dao, khiến nó không cách nào tiến thêm được nữa.
“Diễn không tệ, có điều sát ý lộ rõ quá!”
Gã kinh hãi, tuy nhiệm vụ có đề cập đến việc đối phương là một người luyện võ, nhưng gã không ngờ người này lại lợi hại như vậy.
Vừa dứt lời, khuỷu tay Tả Long đã thúc mạnh về phía cổ họng gã ăn mày.
Thế nào là tốc độ? Chính là đây!
Gã ăn mày chỉ kịp thốt lên một tiếng ai oán, sau đó ngã lăn ra đất, tắt thở.
Tả Long gãi gãi đầu, dường như anh không hề đắc tội ai đến mức khiến đối phương dồn mình vào chỗ chết.
Hơn nữa, theo như độ chính xác khi dùng dao và khả năng nắm bắt cơ hội thì có thể thấy được gã ăn mày này là một sát thủ chuyên nghiệp.
Tả Long đang định đi thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi.
“Long Vương, tôi đã có được bằng chứng, mau theo tôi một chuyến!”
Anh bất đắc dĩ quay đầu lại, quả nhiên chính là cô nàng Mai Quế luôn đội mũ nồi kia.
“Chị gái à? Có biết luật không vậy? Tôi đang phòng vệ chính đáng đấy!”
Mai Quế tiến lên trước hai bước, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, lạnh lùng nhìn Tả Long: “Thị phi đúng sai, cứ đi cùng tôi thì sẽ rõ!”
Tả Long nhếch mép cười tà: “Do tôi nể mặt cô quá đúng không? Đừng tưởng là phụ nữ thì muốn làm gì cũng được, giờ tôi muốn đi ăn, cô dám cản đường tôi thử xem?”
“Anh…”
Chương 17: Để tôi
Thấy Tả Long lại xoay người tiếp tục đi về phía trước, mặt Mai Quế bỗng chốc đỏ ửng.
Từ sau khi được chọn vào bộ an ninh đặc biệt Hoa Hạ, cô ta nào từng bị đối đãi như thế này đâu.
Nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành xuất sắc, cô ta chắc chắn được chọn vào Long tổ, đội giỏi nhất trong đội an ninh.
Nghĩ rồi, Mai Quế nhanh chân đuổi theo, đồng thời bay lên đạp thẳng vào giữa lưng Tả Long.
Lúc sắp bị đánh trúng, Tả Long hơi nghiêng người, tay phải tóm chặt cổ chân Mai Quế, tay và chân trái cũng cùng lúc ra đòn.
Thời gian như dừng lại vào thời khắc này.
Mai Quế chưa từng nghĩ mình sẽ bị đối phương khống chế như thế.
Hơn nữa tư thế này… thêm một chân nữa là đúng tư thế ôm kiểu công chúa hoàn hảo rồi.
“Buông tôi ra!”
Thấy Mai Quế vẫn còn tỏ thái độ kiêu ngạo như thế, Tả Long nở nụ cười xấu xa.
Bàn tay nắm chặt chân phải Mai Quế không khỏi dịch chuyển lên phía trước.
Cảm giác tê dại đó khiến Mai Quế vừa xấu hổ vừa tức giận, sau khi bó tay hết cách, không thể thoát khỏi tình trạng này thì mắt cô ta đã đong đầy nước mắt.
“Cái đồ xấu xa!”
Đệch!
Tuyệt chiêu sát thủ của phụ nữ là gì, chính là nước mắt!
Tả Long vội vàng buông tay, để che giấu vẻ ngượng ngùng vì bắt nạt con gái, anh còn vờ mạnh miệng mà để lại một câu.
“Lần này tha cho cô, lần sau nhìn rõ hiện trường gây án”.
Mai Quế sửng sốt nhìn phía trước, sau khi hít sâu mấy lần thì vẫn rơi một giọt nước mắt.
“Cái tên khốn nạn này!”
Tả Long không hề để tâm đến mấy thứ như ám sát này, nếu tổ chức đó thấy sát thủ quá nhiều thì có thể liên tục phái người đến, tới bao nhiêu thì chết bấy nhiêu.
Vì Long Vương anh là tổ tông của ám sát.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Tả Long cảm thấy cực kỳ thoải mái, vỗ bụng đi đến trường, anh định đến văn phòng ngủ bù một giấc.
Lúc sắp đi đến cửa văn phòng, anh nhìn thấy cậu chàng to con Kiều Mãnh đang đi qua đi lại trước cửa phòng làm việc của mình.
“Chuyện gì thế?”
Kiều Mãnh quay đầu lại, đầu tiên là bất ngờ, sau đó là tức giận.
“Anh Long, có người vu khống bôi nhọ anh, lời đồn đã lan ra cả khu lớp 12 rồi. Nếu không ngăn lại thì có lẽ ngày mai cả trường đều biết đấy”.
Bôi nhọ? Mình có gì để gièm pha chứ.
Tả Long không hề để tâm đến chuyện này, anh lấy chìa khóa ra.
Kiều Mãnh ở phía sau lo lắng không thôi.
“Anh Long, họ nói anh bắt nạt “Mục Lâm” trong văn phòng, anh nghĩ thử xem…”
Kiều Mãnh không nói nữa, một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn anh ta chằm chằm, giọng nói như phát ra từ địa ngục Cửu U vang lên.
“Ai đồn?”
Cơn thịnh nộ của Long Vương lại bùng lên.
Đồn đãi về anh thế nào cũng được, Tả Long không quan tâm.
Nhưng với Mục Lâm, nếu hậu quả của tin đồn này khiến một cô gái trẻ như thế trầm cảm, thậm chí là tự sát thì cả đời này Tả Long anh không thể nào yên lòng được.
Kiều Mãnh run rẩy nuốt nước bọt, Tả Long nổi giận đáng sợ quá, hai hàm răng của anh ta bắt đầu đánh vào nhau rồi đây.
“Em… em bắt được một tên, sẽ dẫn đến cho anh Long”.
Một học sinh đang bị nhốt trong nhà kho chứa dụng cụ thể dục cũ.
Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, dù cậu ta có đập phá cửa như thế nào thì cũng không có tác dụng gì.
“Kiều Mãnh, mẹ kiếp, mày chết chắc rồi, anh Đào sẽ trả thù cho tao”.
Rầm!
Cậu ta vừa dứt lời, cánh cửa bỗng mở ra, hai người bước vào.
“Thầy Tả!”
Cậu ta ngơ ngác, dù sao trước đó mới vừa phát đi tin đồn về thầy Tả, bây giờ lại gặp phải nhân vật chính trong lời đồn.
Tả Long từng bước đi đến, ép sát học sinh này vào góc chết.
Ngay sau đó, sát khí ngút trời như thủy triều ập đến lan tràn ra khắp nhà kho.
Kiều Mãnh đứng ở khoảng cách xa nhất, anh ta vừa đóng cửa lại, người cũng run bần bật, chứ đừng nói gì đến học sinh đang đối diện với sát khí này.
Sắc mặt cậu ta như không còn một chút máu nào, âm thanh răng môi va chạm vang lên rõ rệt trong nhà kho yên tĩnh.
“Ai bảo cậu làm?”
Không cần suy nghĩ, học sinh này có ảo giác như mình không nói thì sẽ chết bèn lớn giọng gào.
“Tôi nói, tôi nói hết, là Phó Đào bảo tôi làm”.
Sát khí được thu lại, Tả Long xoay người rời đi.
Kiều Mãnh ở phía sau đã quay lại tất cả.
Ở một nơi khác trong trường, Phó Đào đang cân nhắc chuyện mình có nên cúp tiết buổi chiều không thì bỗng nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm.
“Phó Đào, có phải cậu gây chuyện gì rồi không? Phó hiệu trưởng Vưu bảo cậu đến văn phòng thầy Long ngay kìa”.
Phó Đào thầm than không ổn, lẽ nào chuyện bị lộ nhanh vậy sao?
Nhưng nghĩ đến cô Vưu cũng đang ở đó, cùng lắm thì bị gọi phụ huynh thôi.
Còn Tả Long, dù có khả năng đánh đấm cỡ nào thì đối phương dám đánh mình ở trong trường sao?
Phòng làm việc của Tả Long.
Vưu Mẫn Giai hiếm khi không lên tiếng dạy bảo Tả Long, vẻ mặt cũng cực kỳ căng thẳng.
Không biết tại sao Tả Long hiện tại lại có vẻ đáng sợ đến vậy.
"Con không được dạy dỗ đàng hoàng là lỗi của cha, cô Vưu, bây giờ cô đi được rồi, chuyện còn lại tự tôi giải quyết”.
Vưu Mẫn Giai im lặng một lúc mới nói.
“Thầy Tả, cậu phải nghĩ cho thấu đáo, mặc dù tôi biết cậu có quan hệ với hiệu trưởng, nhưng bố của Phó Đào – Phó Vân Bằng cũng là cổ đông của trường”.
Tả Long xua tay.
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực”.
Vưu Mẫn Giai đi ra ngoài.
Cô ta đã xem video Tả Long quay lại rồi, có người chỉ điểm, Phó Đào không thể chối tội.
Hơn nữa mấy tin đồn này rất có thể sẽ hủy hoại một học sinh giỏi như Mục Lâm.
Nhưng Vưu Mẫn Giai vẫn không có can đảm đối diện trực tiếp với Phó Vân Bằng.
Cốc cốc cốc!
“Cô Vưu, em là Phó Đào”.
Mười mấy phút sau, có thể nhìn ra Phó Đào không hề coi người thầy như Tả Long ra gì.
Hắn gõ cửa văn phòng của Tả Long nhưng chỉ chào hỏi Vưu Mẫn Giai.
“Vào đi!”
Phó Đào bước vào, nhìn xung quanh, hơi khinh thường nhìn Tả Long.
“Cô Vưu đâu?”
“Chờ chút, bố mẹ cậu chắc cũng sắp đến rồi”.
Chương 18: Tôi làm nhà họ Phó biến mất
Phó Đào không nói gì, mà chỉ cười lạnh nghĩ:
“Nếu có phó hiệu trưởng Vưu ở đây có lẽ bố tôi còn nể tình một chút, còn anh sao? Ha ha!”
Ước chừng nửa tiếng sau.
Một nam một nữ chẳng hề gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
“Con trai!”
“Mẹ!”
Còn người đàn ông trung niên kia thì nhìn trái ngó phải giọng điệu ra lệnh mà hỏi.
“Tiểu Vưu đâu?”
Là điện thoại do Vưu Mẫn Giai gọi đến nên Phó Vân Bằng mới đích thân đến một chuyến, thậm chí trong điện thoại, cô ta còn nói con trai mình phạm lỗi cực kỳ nghiêm trọng.
Bản thân Vưu Mẫn Giai thì không đáng ngại, nhưng Phó Vân Bằng lại không dám đắc tội một trong những người theo đuổi Vưu Mẫn Giai.
Bằng không, với một giáo viên quèn như Tả Long, ông ta hoàn toàn chẳng thèm liếc mắt, chứ đừng nói là đích thân đến.
Tả Long vẫn đang ngồi trên ghế như cũ, giơ tay chỉ vào Phó Đào.
“Con trai ông xúi giục học sinh lan truyền tin đồn thất thiệt về giáo viên và học sinh trường, thân là phụ huynh, ông nghĩ nên xử phạt thế nào?”
Phó Vân Bằng cười khinh một tiếng.
“Tôi còn nghĩ là chuyện gì lớn! Ha ha, tôi thấy cậu là giáo viên mới nhận việc, đúng chứ? Thế thì cứ ngày qua ngày cầm chút tiền lương là được, còn chuyện lần này các người gọi tôi đến gấp như thế, tôi có thể coi như không có gì xảy ra”.
“Con trai, chúng ta đi”.
Ông ta vừa mới quay người, giọng nói có phần lạnh lẽo của Tả Long đã vang lên.
“Nếu ông đã biết, vậy tôi cũng nói luôn, quyết định xử phạt là đuổi học”.
Phó Vân Bằng còn chưa nói gì thì vợ ông ta đã giơ tay phải đeo nhẫn kim cương lên chỉ vào Tả Long mà chỉ trích.
“Giáo viên quèn, ai cho cậu cái gan này, tôi thấy người nên bị đuổi là cậu đấy”.
Phó Vân Bằng gật đầu.
“Bây giờ chỉ cần một cuộc điện thoại là tôi có thể làm cậu cút ngay lập tức!”
Phó Vân Bằng đường đường nằm trong ban quản trị trường, muốn đuổi một giáo viên quèn cũng không phải chuyện gì to tát.
Ông ta tập trung gọi điện thoại lại không chú ý đến gương mặt tươi cười quỷ dị của Tả Long.
Nhưng Phó Đào đã thấy, trong lòng hắn cười lạnh.
Tên ngốc, cứ cười đi! Hôm nay anh phải cuốn gói cút đi thôi.
Bên kia điện thoại đã bắt máy.
“Hiệu trưởng Vương, một giáo viên trong trường muốn đuổi học con trai tôi, ông thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Vương Trình ở bên kia cảm thấy đau cả đầu, tên ngốc nào lại đi kiếm chuyện với Phó Vân Bằng rồi.
Mặc dù giữ cổ phần ít nhưng nếu người ta không vui,hiệu trưởng ông ta cũng có thể lập tức bị kéo xuống.
“Giám đốc Phó nguôi giận đã, ông nói giáo viên nào vậy, tôi đây đi phê bình cậu ta”.
Phó Vân Bằng vênh váo lên mặt liếc nhìn bảng tên Tả Long trên bàn làm việc, lạnh nhạt trả lời.
“Không cần, trực tiếp đuổi đi, là một giáo viên dạy âm nhạc tên Tả Long”.
“Ông yên tâm, tôi đây…. Đợi đã, giám đốc Phó? Tên là Tả Long sao?”
Phó Vân Bằng có chút bực mình rồi.
“Lảm nhảm nhiều quá, sao? Cậu ta rất nổi tiếng à?”
Vương Trình lập tức đau đầu, sao hai người này lại đụng nhau rồi, chuyện này thì ông ta không thể quyết định được đâu.
“Giám đốc Phó, Tả Long này là do cậu Lãnh Diệc Hàn chào hỏi đưa vào, ông xem?”
Phó Vân Bằng nhíu mày, vì vấn đề mặt mũi nên ông ta vẫn phải khoe mẽ một chút.
“Ông đợi một lát, tôi gọi Tiểu Lãnh một tiếng, sau đó lập tức đuổi đi”.
Cúp điện thoại, Phó Vân Bằng dùng vẻ mặt cười lại như không cười, nhìn Tả Long.
“Tôi nói mà, một giáo viên quèn sao lại cậy mạnh như thế, hóa ra là do Lãnh Diệc Hàn đưa vào. Ha ha, nhóc con, cậu nghĩ thế giới này đơn giản quá rồi đấy”.
Tả Long vươn tay, làm ra động tác “mời”, cứ tiếp tục màn biểu diễn của ông.
Trong lòng anh bật cười.
Mẹ nó, ông tự mình chuốc khổ thôi!
Ông lão ăn xin, là thằng cha này là tự mình tìm đường chết, không thể coi là tôi dùng quan hệ đâu đấy.
Điện thoại Phó Vân Bằng được kết nối, bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“Chú Phó, có chuyện gì sao?”
Phó Vân Bằng không dám qua loa, lập tức cười nói.
“Tiểu Lãnh à, hôm nay đến nhà ăn bữa cơm chứ, đã lâu không gặp cháu rồi”.
“Khi nào rảnh đi ạ, gần đây cháu rất bận, chú Phó có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là trong trường Thự Quang có một giáo viên muốn đuổi học con trai chú, cậu ta tên là Tả Long, nghe hiệu trưởng Vương nói là do cháu giới thiệu vào?”
Sau đó là một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Và rồi âm thanh của Lãnh Diệc Hàn hoàn toàn không còn chút tình cảm nào.
“Này ông già họ Phó, nghe cậu đây nói này, Tả Long là anh tôi, ông dám động đến anh ấy một chút thôi thì tôi sẽ khiến nhà họ Phó ông hoàn toàn biến mất khỏi Thanh Châu, hiểu chưa?”
Phó Vân Bằng trợn tròn mắt.
Ông ta tin Lãnh Diệc Hàn có thực lực làm được việc này, nhà họ Phó ông ta mà so với nhà họ Lãnh thì quả thực như trời với đất, mà Lãnh Diệc Hàn chính là người đứng đầu nhà họ Lãnh trong tương lai.
“Còn nữa, nên làm thế nào, trong lòng ông tự biết rõ rồi, nếu tôi nghe thấy anh Long nhắc lại chuyện này, nhà họ Phó các ông sẽ biến mất!”
Tút tút tút!
Nghe thấy âm thanh cúp máy điện thoại, Phó Vân Bằng hoàn toàn sững sờ, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Phó Đào bị Tả Long nhìn chằm chằm nãy giờ, trong lòng chợt sợ hãi, lúc này cuối cùng cũng rống lớn một tiếng.
“Nhìn cái con mẹ mày, sau này mà thấy ông đây…”
Bốp!
Đột nhiên Phó Vân Bằng tát vào mặt cái bốp khiến Phó Đào ngây cả người.
“Bố…”
Mẹ Phó Đào thấy con trai bị tát chảy cả máu mũi thì chỉ vào Phó Vân Bằng, rống lên như điên dại.
“Ông lên cơn gì vậy?”
“Im miệng!”
Quát xong, Phó Vân Bằng lạnh lùng nhìn con trai đang tỏ ra oan ức kia.
“Xin lỗi thầy Tả”.
Phó Đào lau máu mũi, căm hận liếc nhìn Tả Long đang trong dáng vẻ như đang coi kịch hay bên kia.
“Tại sao mà con phải…”
Bốp!
Lại thêm một cái tát.
“Xin lỗi thầy Tả!”
Tả Long đứng dậy, lạnh nhạt lên tiếng.
“Tôi nói rồi, con không dạy, là lỗi của cha!”
Phó Vân Bằng hiểu ý, khom lưng chín mươi độ với Tả Long.
“Thầy Tả nói đúng, là do tôi bình thường ít khi ở nhà, thầy đại nhân khoan dung độ lượng, bỏ qua cho Tiểu Đào lần này đi ạ!”
Nếu Phó Đào vẫn không nhìn ra được gì thì đúng là tên ngốc, đến ông già mình cũng phải cúi đầu thì hắn còn có thể làm gì.
Sau đó hắn cũng lập tức cúi đầu khom lưng.
“Thầy Tả, em sai rồi, em không nên kích động mọi người lan truyền tin đồn về thầy”.
Hai mắt Tả Long dần rét lạnh.
“Cậu có biết lời đồn của cậu sẽ khiến Mục Lâm bị tổn thương nặng nề không?”
Nói xong thì anh nhìn sang Phó Vân Bằng.
“Ông Phó, tôi tin con trai ông vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này nên sau khi về nhà, mong ông vẫn có thể nghiêm túc dạy dỗ một chút như khi nãy, được chứ?”
Chương 19: Gây chuyện
Phó Vân Bằng bất giác gật đầu.
“Xin thầy Tả cứ yên tâm, quay về chắc chắn tôi sẽ nghiêm túc dạy dỗ”.
Tả Long lại ngồi xuống ghế.
“Được, tôi sẽ kiểm tra xem kết quả dạy dỗ của ông thế nào, mọi người đi đi”.
Anh nói ra câu này, Phó Đào về nhà chắc chắn sẽ bị đánh.
Trên đường trở về, cuối cùng mẹ Phó Đào vẫn không nhịn được mở lời hỏi.
“Chồng à, thằng nhóc này thân thiết với nhà họ Lãnh vậy sao?”
Phó Vân Bằng thở dài nói.
“Đâu chỉ vậy, nếu là người khác thì còn dễ nói, giờ lại thân với Lãnh Diệc Hàn. Thôi vậy, Tiểu Đào, sau này ở trường tuyệt đối đừng chọc giận Tả Long kia nữa”.
Lãnh Diệc Hàn!
Phó Đào thoáng chốc run rẩy cả người.
Trong đám cậu ấm ở Thanh Châu, Lãnh Diệc Hàn này quả thực chính là đại diện cho cách gọi Ma vương, chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Đột nhiên, hắn nhớ đến một chuyện càng đáng sợ hơn.
“Bố, Thôn Hỏa bên kia đòi con năm mười ngàn, nói muốn đánh tàn phế Tả Long, làm sao giờ?”
Cót két!
Phó Vân Bằng đạp thắng xe, nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai mình.
Thôn Hỏa là người của nhà họ Khôi, hắn cũng không dễ nói chuyện, bởi vì liên quan đến Phó Đào, ông ta cũng không thể nói chuyện này cho Lãnh Diệc Hàn.
Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng Phó Vân Bằng chỉ có thể nặn ra ba chữ.
“Chuyển trường đi”.
Trong phòng làm việc, Tả Long vừa mới lau sạch máu mũi của Phó Đào nhỏ trên đất thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cửa vừa mở, cảm giác tội lỗi thoáng chốc đã ngập tràn trong anh.
Chính là người bị hại, Mục Lâm.
Mục Lâm đi vào, vẻ mặt lại tươi cười.
“Thầy Tả, thầy đừng như vậy, dù sao em cũng không quan tâm những chuyện này, chuyện không hề xảy ra cho dù có truyền đi thế nào thì cũng là giả mà”.
Ngược lại, Tả Long không ngờ Mục Lâm lại có thái độ như vậy.
“Mục Lâm, thầy vẫn cảm thấy áy náy với em, Phó Đào kia là nhắm vào thầy, kết quả…”
“Thầy Tả, thật sự không sao cả, em là đến tạm biệt thầy, em muốn nghỉ học một tháng đến nước Mễ trị bệnh, thầy chúc em bình an đi”.
Tả Long kinh ngạc, không nhìn ra Mục Lâm có vẻ như đang có bệnh gì cả.
“Em bị bệnh sao? Rất nghiêm trọng à?”
Mục Lâm cười nói.
“Vâng, người ta nói cái gì mà một loại virus mới dẫn đến ung thư, còn là đầu tiên trên thế giới, bệnh viện bên Mễ nói không chừng có thể trị khỏi”.
Cô bé đáng yêu như vậy sao lại bị mắc phải căn bệnh này chứ.
Nếu là chứng bệnh thông thường thì Tả Long cũng có thể trị khỏi nhưng là ung thư thì có chút khó khăn.
Anh chỉ có thể an ủi Mục Lâm đôi chút, Mục Lâm thì lại khá lạc quan.
Mục Lâm đi rồi, Tả Long lại có cảm giác như sinh ly tử biệt vậy.
Anh mang tâm trạng nặng nề đi ra khỏi văn phòng, dùng cách thức giải sầu để làm dịu tâm tình u uất này.
Vừa mới đến công viên nhỏ thì tiếng khóc nức nở đã truyền đến bên tai Tả Long.
Có lẽ là vì nghe thấy tiếng bước chân nên một nữ sinh đang dựa vào cây chợt đứng phắt dậy, đeo đôi kính mắt, lúc nhìn thấy là Tả Long có chút kinh ngạc.
“Thầy Tả…”
Nước mắt trên mặt vẫn còn đọng lại trên mặt nữ sinh nên Tả Long quan tâm hỏi han.
“Bạn học, ai bắt nạt em sao?”
Nữ sinh lập tức lắc đầu.
“Không phải ạ, là Mục Lâm, bạn ấy…”
Nói đến đây, đột nhiên nữ sinh lập tức chạy đi.
Tả Long buồn bực, chẳng lẽ là bạn thân của Mục Lâm?
Có lẽ là vì bệnh ung thư của Mục Lâm nên mới buồn như vậy!
“Anh Long!”
Kiều Mãnh từ bên cạnh lao ra.
“Ở trường phải gọi tôi là thầy Tả, đúng rồi, cậu không cần lên lớp sao? Rảnh rỗi như vậy à?”
Kiều Mạch khẽ vỗ cơ bắp rắn chắc của mình.
“Thầy Tả, em là học sinh thể dục tuyển thẳng, mấy lớp đó muốn học thì học, không ai quản cả”.
Tả Long gật đầu, khẽ vỗ vai Kiều Mãnh cười nói.
“Được rồi, xét thấy biểu hiện hôm nay khá tốt, tôi sẽ dạy cậu một ít trước, học tốt rồi tự nhiên có thể nhận cậu là đồ đệ, chín giờ sáng mai gặp nhau ở nhà kho kia”.
Kiều Mãnh mừng lớn.
“Tuân lệnh!”
Mặt trời vội vàng rời đi, sắc đêm lại thay thế.
Tả Long lại biến thành nhân viên phục vụ bận rộn ở quán bar CV kia.
Vừa mới đưa một chai bia đến, Tả Long đi đến quầy bar, nhìn Hoàng Mạn mà trêu chọc .
“Thế nào? Mặt tôi nở hoa à? Sao hôm nay cứ nhìn tôi mãi vậy”.
Đột nhiên Hoàng Mạn giơ ngón cái với Tả Long.
“Thầy Tả, anh đúng là quá dữ, đuổi cái tên ác bá Phó Đào kia khỏi trường Thự Quang một cách nhanh gọn lẹ!”
Tả Long sửng sốt, hình như mình đâu có nói chuyện đuổi học này với hiệu trưởng Vương.
Vốn anh muốn để tên nhóc Phó Đào kia bị đánh vài trận ở nhà trước, rồi mới đuổi học.
“Đã chuyển đi rồi à?”
Hoàng Mạn gật đầu.
“Đúng vậy, chủ nhiệm lớp nói vì nguyên nhân gia đình nên Phó Đào chuyển trường nhưng tụi em đều biết, chắc chắn là anh Tả đã đuổi hắn đi, bây giờ anh chính là thần tượng của chúng em”.
Tả Long gật đầu.
“Ừ, quay về nói với fan của tôi rằng sự báo đáp lớn nhất cho thần tượng này chính là học tập thật tốt, mỗi lần thi cử, chỉ cần có thể lọt vào top mười là có thể đến lấy chữ ký do tôi đích thân ký”.
“Thật sao?”
Thấy bộ dạng kích động của Hoàng Mạn, Tả Long cũng che mặt.
Không phải chứ, nhóc này nghĩ lời đó là thật à?
“Tả Long đúng không?”
Đột nhiên có người nói, Tả Long quay đầu thì thấy ba người với vẻ mặt kiêu ngạo không che giấu nổi.
“Đúng, mấy người là đám nào?”
Trường Mao dẫn đầu bật cười.
“Mày cũng ngông nhỉ, tụi này là đám bóp chết được mày. Ranh con, nếu đã ngông như vậy thì dám đi cùng tụi này ra cửa sau một chuyến không”.
Lúc này, Tả Long mới nhìn thấy sau lưng ba người họ còn có một kẻ khác, trông khá quen mắt, hình như anh từng nhìn thấy tên này ở bên cạnh Phó Đào rồi.
Nhưng dù sao cũng là chuyện nhỏ, không sao cả.
Tả Long khẽ liếc mắt lên lầu, phát hiện chị Béo không có đây bên đưa khay cho Hoàng Mạn.
“Trông giúp tôi năm phút, chị Béo có hỏi thì nói tôi đi vệ sinh”.
Hoàng Mạn muốn ngăn lại thì đã không kịp nữa rồi.
Cửa sau quán bar CV thông với một con hẻm, căn bản không ai đoái hoài, thế càng không nói tới việc đã tối mù tối mịt.
Vừa đi ra, Tả Long đã rất vui vẻ rồi.
“Đóng phim tình cảm ở đây hay gì? Tôi nói rồi, ba tên quèn mấy người đúng là thứ vô dụng mà!”
Hai đầu hai bên có ba người đang đứng, tay cầm dao găm và gậy bóng chày.
Trường Mao nhận lấy gậy bóng chày khẽ vung hai cái.
“Nhóc con, tên trọc lúc trước bị mày đánh gãy tay chính là người của anh Hỏa tụi tao, nhưng mày không phải sợ, hôm nay tụi tao có đánh gãy tay chân mày thôi, cũng không lấy mất mạng nhỏ mày đâu”.
Tiểu Long gật đầu.
“Khách sáo quá rồi, vậy tôi chỉ bẻ gãy cánh tay mấy cậu thôi vậy”.
Bình luận facebook