Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Long Thần rời khỏi Bạch gia lập chuyển hướng đi tới Lương gia. Trang viên Lương gia cũng không lớn, chiếm cứ một góc nhỏ tại Bạch Dương trấn.
Gia chủ Lương Thành là một hán tử cao lớn, thời điểm Long Thần chiến đấu với Bạch Triển Hùng cũng có mặt tại đương trường. Bây giờ nhìn thấy Long Thần đến tìm mình, nhất thời hắn cảm giác sợ hãi, vội vã mời Long Thần vào nhà, lại còn nhiệt tình dùng rượu ngon chiêu đãi.
Long Thần đi thẳng vào vấn đề:
"Lương gia chủ, lần này ta tìm ngươi chủ yếu là vì Mộng Linh Chi, ta nghe nói ngươi tặng cho Bạch Thế Đông một gốc Mộng Linh Chi. Không biết Lương gia chủ còn không? Giá tiền có thể thương lượng, ta tuyệt đối không làm khó ngươi."
Lương gia chủ nghe nhắc tới Mộng Linh Chi thì mặt mày đau khổ, thở dài nói:
"Thật sự xin lỗi, ta chỉ có một gốc Mộng Linh Chi, vốn là không muốn cho Bạch Thế Đông, nhưng hắn dùng gia tộc áp bách, bản thân ta vô phương từ chối."
Long Thần tiếp tục nói:
"Không biết Lương gia chủ tìm được Mộng Linh Chi ở đâu?"
Thấy bộ dạng Long Thần hình như rất cần Mộng Linh Chi, cộng thêm mấy lần hắn triển lộ thực lực tại Bạch Dương trấn và Dương gia trở thành trấn chủ, Lương gia chủ hiển nhiên muốn kéo gần quan hệ, mở miệng cười nói:
"Tại Hoang Vu thú vực, ta có thể vẽ cho ngươi một tấm bản đồ đơn giản. Chỉ là Thần thiếu gia cần phải suy nghĩ cẩn thận, Hoang Vu thú vực là địa phương cực kỳ nguy hiểm."
Long Thần cắt ngang lời hắn:
"Ngươi cứ việc vẽ bản đồ, ta sẽ có trọng thưởng."
Lương gia chủ khẽ gật đầu, để cho Nhị đệ chiêu đãi Long Thần, chính hắn đi tới hậu viện chuẩn bị vẽ bản đồ.
Thời gian qua chừng nửa nén nhang, Long Thần cầm bản đồ rời khỏi trang viên Lương gia.
"Cái này… thời điểm Diễn Thần quả thành thục chỉ còn vài ngày, Dương gia cần ngươi bảo hộ, ngươi lại đi Hoang Vu thú vực tìm Mộng Linh Chi?"
"Còn khoảng tám ngày nữa Diễn Thần quả mới thành thục, ta muốn nhân cơ hội này thu thập linh dược bồi dưỡng thần hồn cho ngươi. Trong quá trình tranh đoạt Diễn Thần quả rất khó biết được sẽ phát sinh chuyện gì, nếu như ta chết, ngươi dựa vào đó có thể chống đỡ qua một đoạn thời gian, hi vọng sống sót sẽ cao hơn."
Long Thần suy nghĩ vì mình chu đáo như vậy, Linh Hi nghĩ đi nghĩ lại tự nhiên cảm thấy nghẹn ngào. Mặc dù nàng không có nước mắt, nhưng lúc này vẻ mặt cảm động không nói nên lời.
Long Thần thấy thế vội vàng nói:
"Nha đầu, ngươi khóc cái gì chứ! Ta chỉ nói là lỡ may xui thôi, ta còn chưa có chết mà."
Hắn quyết định trở về từ biệt đám người Dương gia, nhưng Dương Tuyết Tình không ở trong phủ, lão tổ còn đang bận rộn công việc quản lý của trấn chủ. Long Thần đi một vòng mới tìm được Dương Linh Thanh đang nghiêm túc học tập Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ.
Long Thần đột nhiên xuất hiện dọa cho nàng sợ hết hồn.
"Đang đọc cái gì mà giấu giấu diếm diếm vậy? Không phải là mấy hình mát mẻ đó chứ?"
Long Thần cười nhạt nhìn Dương Linh Thanh.
Sắc mặt Dương Linh Thanh tối sầm lại, lật mấy trang Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ rồi nói:
"Ngươi xem đi, có ai làm ca ca như ngươi không? Cả ngày nói chuyện không đứng đắn!"
Long Thần tùy tiện lật xem mấy trang, nhớ tới Linh Thanh đang cạnh tranh với Dương Linh Nguyệt tu luyện Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm. Hắn có lòng muốn chỉ dẫn nàng, vừa định mở miệng thì Dương Linh Thanh đã giật lại bí tịch, nói:
"Ngươi không cần nói gì, lần này ta muốn cạnh tranh công bình với Linh Nguyệt tỷ. Nếu ngươi giúp ta, ta thắng cũng không vẻ vang, không thể chứng minh bản thân ta thích hợp Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm hơn nàng."
Thấy tiểu nha đầu này bướng bỉnh như thế, Long Thần cảm giác được tính cách nàng có ba phần giống mình.
"Không dạy thì thôi, lão tử đang lười muốn chết, cũng lười mở mồm. Đúng rồi, Linh Thanh, ta sắp đi ra ngoài xử lý vài chuyện, đợi ông nội trở về thì nói dùm ta một tiếng. Ta sẽ cố gắng quay về sớm!"
Ánh mắt Dương Linh Thanh lộ vẻ nghi hoặc nhìn hắn:
"Ngươi muốn đi đâu còn làm ra vẻ thần bí như vậy, không phải tới Phỉ Thúy ngọc lâu tìm vui hả?"
Long Thần vượt qua Đại hoang sơn, tiến vào Hoang Vu thú vực. Về phần địa phương lần trước Linh Hi bay loạn thì hắn không rõ lắm.
Lần trước xâm nhập Hoang Vu thú vực, thực lực Long Thần rất yếu đụng đâu trốn nấy. Còn bây giờ thực lực hắn đã tăng vọt có thể đối phó võ giả Long Mạch cảnh đệ cửu trọng.
Thực lực cỡ này đủ sức đi ngang hoang sơn rồi, chỉ cần không đối mặt cái loại yêu thú biến thái như Phệ Nguyệt yêu lang, bản thân hắn không phải lo lắng gặp nguy hiểm.
Thực lực yêu thú nơi này khoảng chừng Hoàng giai bát phẩm, bên trong Hoang Vu thú vực thì cao hơn một chút. Tiến vào càng sâu yêu thú càng mạnh, hắn một đường đi tới vô cùng cẩn thận, chỉ sợ xui xẻo gặp phải yêu thú cường đại chạy ra ngoài kiếm ăn.
Lần trước hắn gặp Phệ Nguyệt yêu lang ở vùng ranh giới, còn chưa thật sự tiến sâu vào khu vực trung tâm Hoang Vu thú vực.
Cho nên thực lực Long Thần đã tăng cường một mảng lớn, nhưng hắn không dám chủ quan khinh thường chút nào.
Phần lớn diện tích Hoang Vu thú vực có sương mù bao phủ, dùng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy dãy núi màu nâu xám và cây cối khô khốc. Khí tức hung thú luôn tồn tại trong không khí, bất kỳ một góc nhỏ nào cũng có khả năng tao ngộ tập kích.
Linh Hi vốn ngồi chơi trên vai Long Thần, vừa mới tiến vào nơi này thì sợ hãi trong lòng, vội vàng trở về Linh Hi kiếm.
"Dựa vào bản đồ đúng là dễ tìm hơn nhiều, vị trí Mộng Linh Chi sinh trưởng ở bên ngoài Hoang Vu thú vực cũng không xa lắm. Đó là khu vực gọi lên Phần Thiên sơn mạch, chúng ta sẽ phải đi thêm chừng nửa ngày."
Sau khi xacs định mục tiêu và phương hướng, còn có Linh Hi cảm giác bén nhạy dẫn đường, tránh khỏi các loại yêu thú cường đại. Long Thần một đường đi tới vô cùng thuận lợi, gặp phải yêu thú nhỏ yếu thì trực tiếp xông qua, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh.
Thời gian nửa ngày từ từ trôi qua.
"Phần Thiên sơn mạch tọa lạc ở vị trí bên ngoài Hoang Vu thú vực, nhưng mà diện tích rất lớn, không biết Mộng Linh Chi sinh trưởng ở đâu? Sợ rằng ta sẽ mất không ít thời gian tìm kiếm."
"Nếu như tìm không thấy thì sao? Cũng sắp tới ngày Diễn Thần quả thành thục rồi."
Linh Hi lo lắng nói.
"Đi, còn chưa tìm ngươi đã bảo không thấy, đừng có làm ta nhụt chí."
Ánh sáng trong Hoang Vu thú vực rất yếu, ban ngày cũng chỉ mờ mờ u ám. Nếu hắn di chuyển vào ban đêm sẽ càng thêm nguy hiểm.
Long Thần đứng ở nơi xa quan sát một dãy núi màu đen, sắc trời lúc này đã xế chiều vốn không thích hợp tiếp tục đi tới.
"Cũng được, đi vào ban đêm cũng khó phát hiện Mộng Linh Chi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi. Ngày mai hừng sáng bắt đầu tìm kiếm."
Linh Hi dùng tinh thần cảm giác hao tổn không ít năng lượng, hiện tại nàng cũng mệt mỏi vô cùng. Long Thần lựa chọn như thế chính hợp ý nàng.
"Hoang Vu thú vực có rất nhiều sào huyệt yêu thú, ta tìm một cái sào huyệt, giết chết yêu thú trong đó để trú ẩn an toàn hơn."
Sau khi quyết định chủ ý, Long Thần tìm kiếm chung quanh một vòng, vùng phụ cận đều là đồi núi chập chùng với các loại hang động to nhỏ khác nhau. Chốc lát sau, Long Thần xử lý một đầu yêu thú Hoàng giai lục phẩm rồi dọn dẹp sạch sẽ, đốt một đống lửa chuẩn bị nướng thịt.
Lúc này Linh Hi đã ngủ say rồi.
Ngọn lửa vừa mới bùng lên, từ phía ngoài động bỗng nhiên truyền đến thanh âm xào xạc. Long Thần đứng lên đi ra liền thấy hai gã nam tử trung niên bước vào hang động.
Bọn họ thấy người bên trong dĩ nhiên là một thiếu niên trẻ tuổi nhất thời kinh ngạc trợn tròn mắt. Một người trong đó thân hình cao lớn, khoác áo da thú mỉm cười giễu cợt, nói:
"Tuổi còn trẻ đã tới Hoang Vu thú vực lịch lãm, lá gan đúng là không nhỏ!"
__________________
Một người khác thân hình gầy yếu, khuôn mặt hư nhược tựa như nho sinh. Hắn đánh giá Long Thần một hồi mới nói:
"Hắn đã có thực lực Long Mạch cảnh đệ thất trọng, nếu như hành động cẩn thận cũng không đến nổi chết sớm. Hơn nữa, hắn còn có thể trở thành nhân vật oai chấn một phương, đáng tiếc..."
Hai người này vốn không đặt Long Thần vào mắt, chậm rãi tiến vào sơn động, ngồi xuống cạnh đống lửa.
Long Thần âm thầm đánh giá hai người kia, trên mặt giả vờ lộ ra thần sắc kinh hãi. Có lẽ người kia phát hiện nơi này có lửa mới đi tới kiểm tra, bây giờ nhìn thấy thực lực Long Thần không thể tạo thành uy hiếp thì hành động càng thêm ngang nhiên, càn rỡ. Bọn họ hoàn toàn yên tâm chiếm cứ sơn động và thịt nướng do Long Thần chuẩn bị.
"Hai người này đều là võ giả Long Mạch cảnh đệ bát trọng vốn không phải là đối thủ của ta. Chỉ là bọn họ thường xuyên tới Hoang Vu thú vực nên quen thuộc hoàn cảnh và địa hình. Hay là ta lợi dụng bọn họ tìm hiểu tin tức Mộng Linh Chi, hai tên gia hỏa này không phải là Bạch Thế Đông, nếu dùng bạo lực không nhất định khiến cho bọn họ thỏa hiệp. Tốt nhất là ra vẻ đáng thương!"
Nghĩ tới đây, Long Thần làm mặt nai tơ nhích cái mông tới gần hai người kia, tìm cách nịnh nọt:
"Tiểu đệ Long Thần, vô cùng hân hạnh được gặp hai vị đại ca. Hai vị đại ca thực lực cao thâm, tiểu đệ rất là bội phục. Gặp nhau tức là duyên phận, không biết hai vị đại ca xưng hô thế nào?"
Hai người kia vốn là cho rằng Long Thần là loại người cao ngạo, không nghĩ tới hắn lại biểu hiện nịnh nọt như thế. Lúc nãy bọn họ còn tưởng Long Thần sẽ nổi giận khi mình xâm chiếm hang động, khi đó bọn họ sẽ thẳng tay giết chết. Nhưng mà cái tên này cười hì hì chào đón, ngược lại làm cho bọn họ khó thể động thủ.
Hai người nhìn ánh mắt Long Thần sùng kính và hâm mộ thì liếc nhau một cái, gã nam tử khôi ngô thản nhiên nói:
"Ta tên là Trần Hùng Châu, vị này là Phong Minh Dương, chúng ta đến từ Nguyên Linh thành."
Lại còn là người ở Nguyên Linh thành, Long Thần mừng rỡ trong lòng. Xem ra có thể thuận tiện hỏi thăm tin tức Nguyên Linh thành, không biết nơi đó là địa phương như thế nào.
"Thì ra là Trần đại ca và Phong đại ca. Nhìn bộ dáng hai vị đại ca hẳn là sinh hoạt trong Hoang Vu thú vực khá lâu rồi, tiểu đệ quả thật bội phục sát đất. Tiểu đệ từ nhỏ thích nhất là ra ngoài mạo hiểm, lần này cả gan đi tới Hoang Vu thú vực cho biết, nhưng không ngờ nơi này nguy hiểm tầng tầng. Nếu không gặp hai vị, ta còn không biết làm sao vượt qua tối nay đây!"
Long Thần nói ra lời lẽ chân thành tha thiết, cộng thêm liên tục ra sức “vỗ mông ngựa” khiến cho hai người kia vô cùng thoải mái. Nguyên bản ánh mắt tràn đầy sát ý từ từ hòa hoãn lại.
"Không phải là ta coi thường ngươi, lấy thực lực của ngươi đi tới Hoang Vu thú vực chỉ thuần túy là tìm chết mà thôi."
Phong Minh Dương đợi Trần Hùng Châu nói xong mới vuốt ve chòm râu dài, tỏ vẻ trách cứ Long Thần:
"Tiểu tử ngươi rất thông minh, nhưng tồn tại trên thế giới này thông minh vẫn không đủ, lần này ngươi may mắn gặp gỡ hai người chúng ta. Nếu như là người khác chạy đến khẳng định giết người cướp của, ngươi coi như mất mạng lãng nhách."
Long Thần vội vàng gật đầu xác nhận, thậm chí tự chửi mình đầu không có não, may mắn gặp được hai vị đại ca lòng tốt vô biên.
Trên thực tế, Long Thần biết rõ hai người này mới vào đã có ý giết hắn. Cũng may hắn phản ứng kịp thời mới không tiện động thủ, làm gì còn đợi bọn họ bảo vệ ra khỏi hoang sơn chứ?
Kế tiếp Long Thần không ngừng tán dương hai người. Ước chừng sau nửa canh giờ, hai người đã bị hắn tâng bốc lên tận mây xanh, cảm thấy tiểu đệ Long Thần này thật sự hiểu chuyện, rất biết cách làm người.
"Đúng rồi, Long Thần lão đệ, ngươi lưu lại nơi này là muốn tiến vào Phần Thiên sơn mạch?"
Long Thần gật đầu nói:
"Quả thật là thế!"
Phong Minh Dương gật đầu nói:
"Ta biết ngay mà, ngươi cũng nhận thấy Phần Thiên sơn mạch có cái gì đó không đúng sao? Mấy ngày nay ta và Trần huynh đệ một mực đảo quanh phía ngoài quan sát, dạo gần đây nhiệt độ Phần Thiên sơn mạch bỗng nhiên tăng cao, không khí có chút quỷ dị. Chúng ta cũng không dám tùy tiện đi vào, ngươi chỉ là võ giả Long Mạch cảnh đệ thất trọng dám đến điều tra đúng là muốn chết."
Long Thần khẽ giật mình, một lúc lâu sau hắn mới cười khổ nói:
"Không dối gạt hai vị, ta tới Phần Thiên sơn mạch không phải là phát hiện dị thường, thật ra ta muốn tìm Mộng Linh Chi, hai vị đại ca có biết nó ở đâu không?"
Nghe thấy Long Thần không biết vậy Phần Thiên sơn mạch phát sinh biến hóa, hai người bọn họ vô tình tiết lộ tin tức nhất thời cảm giác buồn bực. Chỉ có điều thực lực Long Thần là Long Mạch cảnh đệ thất trọng không đủ kinh sợ, cho dù Phần Thiên sơn mạch bảo vật xuất thế thì Long Thần cũng không có năng lực tranh đoạt với bọn họ.
"Hai người này rõ ràng là tới Phần Thiên sơn mạch tầm bảo, thấy ta tiến vào tự nhiên là kiêng kị muốn giết lão tử."
Mục đích của Long Thần là Mộng Linh Chi, cho nên hắn không muốn suy nghĩ phức tạp, vội vàng nói ra mục đích của mình.
Nghe được ba chữ Mộng Linh Chi, Phong Minh Dương gật đầu nói:
"Phần Thiên sơn mạch quả thật có rất nhiều Mộng Linh Chi, chúng ta đã từng hái không ít."
Long Thần nhất thời mừng rỡ, không nghĩ tới ra vẻ đáng thương thật sự có tác dụng, vội vàng hỏi tới:
"Không biết hai vị ca ca có thể dẫn ta tới đó không?"
Hai người này liếc mắt nhìn nhau hội ý, bây giờ Phần Thiên sơn mạch phát sinh dị trạng. Vốn là chỉ có hai người bọn họ biết được, Long Thần xuất hiện đã là sự tình ngoài dự liệu, bọn họ đã muốn hạ sát ngay lập tức. Hiện tại bọn họ nghĩ đến Long Thần trẻ tuổi đã có thực lực như vậy, suy đoán hắn có bối cảnh hùng hậu cho nên ngần ngại không dám động thủ.
Hơn nữa, Long Thần không để ý tới dị biến ở nơi này, chỉ là muốn tìm linh dược mà thôi. Vì thế tâm tình bọn họ dần dần buông lỏng, cười nói:
"Cũng được, chúng ta vốn định ngày mai sẽ đi vào điều tra một phen, dẫn theo ngươi cũng không sao. Thế nhưng, Phần Thiên sơn mạch nguy hiểm tầng tầng, ngươi tìm được Mộng Linh Chi nên quay trở về thật sớm, tránh khỏi gặp nguy hiểm vứt bỏ mạng nhỏ."
Đây rõ ràng là một câu cảnh cáo, Long Thần làm như không hiểu gì hết, gật đầu mấy cái rồi cảm kích nói:
"Cảm ơn hai vị đại ca, nếu như có thể tìm được Mộng Linh Chi, ta nhất định sẽ báo đáp hai vị!"
Hai người kia thay đổi ý niệm trong đầu, thật ra trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, lăn lộn giang hồ mười mấy năm cũng không phải là hạng người ngu xuẩn.
"Hai vị đại ca đến từ Nguyên Linh thành, có thể nói cho ta biết một ít chuyện về Linh Vũ gia tộc hay không?"
Long Thần bỗng nhiên hỏi một câu ngoài lề, Phong Minh Dương thấy thời gian còn dài, phải mấy tiếng nữa trời mới sáng, hiện tại là lúc thanh nhàn mới cười nói:
"Chẳng lẽ ngươi muốn tiến vào Linh Vũ gia tộc? Lấy số tuổi và thực lực của ngươi, qua vài năm nữa hẳn là có thể đạt tới Long Mạch cảnh đệ cửu trọng."
"Hai vị đại ca cũng muốn gia nhập Linh Vũ gia tộc?"
Trần Hùng Châu khẽ gật đầu, sau đó lại thở dài nói:
"Muốn tiến vào Linh Vũ gia tộc nhất định phải thông qua một lần khảo hạch, yêu cầu hạng nhất chính là không quá ba mươi tuổi, thực lực từ Long Mạch cảnh đệ cửu trọng trở lên. Hai ta đã đến gần ba mươi, lần này là cơ hội cuối cùng rồi. Nếu còn không đột phá sợ rằng sẽ mất luôn cơ hội đổi đời."
Long Thần âm thầm khiếp sợ, võ giả Long Mạch cảnh đệ cửu trọng đã là siêu cấp cao thủ tại Bạch Dương trấn, nhưng đi đến Linh Vũ gia tộc chỉ là tư cách nhập môn, hơn nữa số tuổi còn phải từ ba mươi trở xuống. Trình độ chênh lệch giữa hai nơi cũng lớn quá đi?
Trần Hùng Châu thấy Long Thần khiếp sợ như thế thì cười nói:
"Hẳn là ngươi chưa từng tới Nguyên Linh thành, ngươi khẳng định không có cách nào tưởng tượng nổi đâu. Nguyên Linh thành rất lớn, không khác gì một tiểu vương quốc, lấy nội thành làm trung tâm, phương viên năm trăm dặm là trung thành, từ thành đông đến thành tây đoán chừng hơn nghìn dặm. Bên trong Nguyên Linh thành có hai đại thành, mỗi tòa thành này lớn bằng một phần năm chủ thành, một tòa trong đó chính là địa phương Linh Vũ gia tộc sinh sống, được gọi là Linh Vũ thành."
"Linh Vũ gia tộc có đệ tử ký danh, tổng cộng trên hai vạn người, tất cả đều là võ giả Long Mạch cảnh đệ cửu trọng trở lên, trong đó chia làm nội tộc và ngoại tộc. Những người thông qua Linh Vũ gia tộc khảo hạch sẽ trở thành đệ tử ngoại tộc, chỉ có cường giả chân chính và tộc nhân huyết mạch truyền thừa mới sống trong khu vực đặc biệt dành cho nội tộc. Nhóm người này mới thật sự là Linh Vũ gia tộc. Tất cả người khác chỉ là đả thủ mà thôi, nhưng bọn họ cũng có vinh quang sáng lạn được vô số người tôn kính."
Hai người này nhắc tới Linh Vũ gia tộc với vẻ hâm mộ nồng nhiệt.
Long Thần cũng kinh hãi thất thần.
"Hai vạn người? Mỗi người đều có thực lực Long Mạch cảnh đệ cửu trọng trở lên? Linh Vũ gia tộc cũng lớn quá đi? Nguyên Linh thành chỉ là một quận thành trực thuộc Thương Ương quốc đã lớn như vậy, phụ thân và Linh Hi nói tới Vạn Quốc cương vực và Long Tế đại lục rốt cuộc lớn tới mức nào đây?"
Thế giới rộng lớn và thần bí khiến cho đầu óc Long Thần rơi vào hỗn loạn, đồng thời trong lòng sinh ra cảm giác vô lực.
Hắn chợt nhớ tới Tiểu Lang là thành viên của Linh Vũ gia tộc.
"Không biết Tiểu Lang là nội tộc người, hay là ngoại tộc. Lấy thiên phú và địa vị của hắn có lẽ là nội tộc mới đúng."
Lúc này giọng nói Trần Hùng Châu dần dần trầm thấp:
"Chỉ cần trở thành ngoại tộc sẽ được Linh Vũ gia tộc che chở, đây không phải là cái loại giống như trấn chủ phủ, mà bọn họ sẽ hỗ trợ giết kẻ thù địch hoặc rửa sạch oan ức. Nếu như biểu hiện tốt nhất định sẽ trực tiếp đổi đời, một bước lên mây."
Long Thần yên lặng ghi nhớ từng câu từng chữ.
Tinh thần hắn bắt đầu ổn định lại, nghĩ tới mình còn có Long ngọc và tinh huyết truyền thừa lập tức tràn trề tự tin.
"Nếu như tinh huyết thật sự là thái cổ Huyết Linh Long, ta đây cần gì sợ hãi? Đó chính là một trong mười đại Tổ Long a...aa…aaa!"
Gia chủ Lương Thành là một hán tử cao lớn, thời điểm Long Thần chiến đấu với Bạch Triển Hùng cũng có mặt tại đương trường. Bây giờ nhìn thấy Long Thần đến tìm mình, nhất thời hắn cảm giác sợ hãi, vội vã mời Long Thần vào nhà, lại còn nhiệt tình dùng rượu ngon chiêu đãi.
Long Thần đi thẳng vào vấn đề:
"Lương gia chủ, lần này ta tìm ngươi chủ yếu là vì Mộng Linh Chi, ta nghe nói ngươi tặng cho Bạch Thế Đông một gốc Mộng Linh Chi. Không biết Lương gia chủ còn không? Giá tiền có thể thương lượng, ta tuyệt đối không làm khó ngươi."
Lương gia chủ nghe nhắc tới Mộng Linh Chi thì mặt mày đau khổ, thở dài nói:
"Thật sự xin lỗi, ta chỉ có một gốc Mộng Linh Chi, vốn là không muốn cho Bạch Thế Đông, nhưng hắn dùng gia tộc áp bách, bản thân ta vô phương từ chối."
Long Thần tiếp tục nói:
"Không biết Lương gia chủ tìm được Mộng Linh Chi ở đâu?"
Thấy bộ dạng Long Thần hình như rất cần Mộng Linh Chi, cộng thêm mấy lần hắn triển lộ thực lực tại Bạch Dương trấn và Dương gia trở thành trấn chủ, Lương gia chủ hiển nhiên muốn kéo gần quan hệ, mở miệng cười nói:
"Tại Hoang Vu thú vực, ta có thể vẽ cho ngươi một tấm bản đồ đơn giản. Chỉ là Thần thiếu gia cần phải suy nghĩ cẩn thận, Hoang Vu thú vực là địa phương cực kỳ nguy hiểm."
Long Thần cắt ngang lời hắn:
"Ngươi cứ việc vẽ bản đồ, ta sẽ có trọng thưởng."
Lương gia chủ khẽ gật đầu, để cho Nhị đệ chiêu đãi Long Thần, chính hắn đi tới hậu viện chuẩn bị vẽ bản đồ.
Thời gian qua chừng nửa nén nhang, Long Thần cầm bản đồ rời khỏi trang viên Lương gia.
"Cái này… thời điểm Diễn Thần quả thành thục chỉ còn vài ngày, Dương gia cần ngươi bảo hộ, ngươi lại đi Hoang Vu thú vực tìm Mộng Linh Chi?"
"Còn khoảng tám ngày nữa Diễn Thần quả mới thành thục, ta muốn nhân cơ hội này thu thập linh dược bồi dưỡng thần hồn cho ngươi. Trong quá trình tranh đoạt Diễn Thần quả rất khó biết được sẽ phát sinh chuyện gì, nếu như ta chết, ngươi dựa vào đó có thể chống đỡ qua một đoạn thời gian, hi vọng sống sót sẽ cao hơn."
Long Thần suy nghĩ vì mình chu đáo như vậy, Linh Hi nghĩ đi nghĩ lại tự nhiên cảm thấy nghẹn ngào. Mặc dù nàng không có nước mắt, nhưng lúc này vẻ mặt cảm động không nói nên lời.
Long Thần thấy thế vội vàng nói:
"Nha đầu, ngươi khóc cái gì chứ! Ta chỉ nói là lỡ may xui thôi, ta còn chưa có chết mà."
Hắn quyết định trở về từ biệt đám người Dương gia, nhưng Dương Tuyết Tình không ở trong phủ, lão tổ còn đang bận rộn công việc quản lý của trấn chủ. Long Thần đi một vòng mới tìm được Dương Linh Thanh đang nghiêm túc học tập Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ.
Long Thần đột nhiên xuất hiện dọa cho nàng sợ hết hồn.
"Đang đọc cái gì mà giấu giấu diếm diếm vậy? Không phải là mấy hình mát mẻ đó chứ?"
Long Thần cười nhạt nhìn Dương Linh Thanh.
Sắc mặt Dương Linh Thanh tối sầm lại, lật mấy trang Mê Huyễn Thất Sát kiếm phổ rồi nói:
"Ngươi xem đi, có ai làm ca ca như ngươi không? Cả ngày nói chuyện không đứng đắn!"
Long Thần tùy tiện lật xem mấy trang, nhớ tới Linh Thanh đang cạnh tranh với Dương Linh Nguyệt tu luyện Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm. Hắn có lòng muốn chỉ dẫn nàng, vừa định mở miệng thì Dương Linh Thanh đã giật lại bí tịch, nói:
"Ngươi không cần nói gì, lần này ta muốn cạnh tranh công bình với Linh Nguyệt tỷ. Nếu ngươi giúp ta, ta thắng cũng không vẻ vang, không thể chứng minh bản thân ta thích hợp Huyễn Ảnh Lưu Ly kiếm hơn nàng."
Thấy tiểu nha đầu này bướng bỉnh như thế, Long Thần cảm giác được tính cách nàng có ba phần giống mình.
"Không dạy thì thôi, lão tử đang lười muốn chết, cũng lười mở mồm. Đúng rồi, Linh Thanh, ta sắp đi ra ngoài xử lý vài chuyện, đợi ông nội trở về thì nói dùm ta một tiếng. Ta sẽ cố gắng quay về sớm!"
Ánh mắt Dương Linh Thanh lộ vẻ nghi hoặc nhìn hắn:
"Ngươi muốn đi đâu còn làm ra vẻ thần bí như vậy, không phải tới Phỉ Thúy ngọc lâu tìm vui hả?"
Long Thần vượt qua Đại hoang sơn, tiến vào Hoang Vu thú vực. Về phần địa phương lần trước Linh Hi bay loạn thì hắn không rõ lắm.
Lần trước xâm nhập Hoang Vu thú vực, thực lực Long Thần rất yếu đụng đâu trốn nấy. Còn bây giờ thực lực hắn đã tăng vọt có thể đối phó võ giả Long Mạch cảnh đệ cửu trọng.
Thực lực cỡ này đủ sức đi ngang hoang sơn rồi, chỉ cần không đối mặt cái loại yêu thú biến thái như Phệ Nguyệt yêu lang, bản thân hắn không phải lo lắng gặp nguy hiểm.
Thực lực yêu thú nơi này khoảng chừng Hoàng giai bát phẩm, bên trong Hoang Vu thú vực thì cao hơn một chút. Tiến vào càng sâu yêu thú càng mạnh, hắn một đường đi tới vô cùng cẩn thận, chỉ sợ xui xẻo gặp phải yêu thú cường đại chạy ra ngoài kiếm ăn.
Lần trước hắn gặp Phệ Nguyệt yêu lang ở vùng ranh giới, còn chưa thật sự tiến sâu vào khu vực trung tâm Hoang Vu thú vực.
Cho nên thực lực Long Thần đã tăng cường một mảng lớn, nhưng hắn không dám chủ quan khinh thường chút nào.
Phần lớn diện tích Hoang Vu thú vực có sương mù bao phủ, dùng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy dãy núi màu nâu xám và cây cối khô khốc. Khí tức hung thú luôn tồn tại trong không khí, bất kỳ một góc nhỏ nào cũng có khả năng tao ngộ tập kích.
Linh Hi vốn ngồi chơi trên vai Long Thần, vừa mới tiến vào nơi này thì sợ hãi trong lòng, vội vàng trở về Linh Hi kiếm.
"Dựa vào bản đồ đúng là dễ tìm hơn nhiều, vị trí Mộng Linh Chi sinh trưởng ở bên ngoài Hoang Vu thú vực cũng không xa lắm. Đó là khu vực gọi lên Phần Thiên sơn mạch, chúng ta sẽ phải đi thêm chừng nửa ngày."
Sau khi xacs định mục tiêu và phương hướng, còn có Linh Hi cảm giác bén nhạy dẫn đường, tránh khỏi các loại yêu thú cường đại. Long Thần một đường đi tới vô cùng thuận lợi, gặp phải yêu thú nhỏ yếu thì trực tiếp xông qua, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh.
Thời gian nửa ngày từ từ trôi qua.
"Phần Thiên sơn mạch tọa lạc ở vị trí bên ngoài Hoang Vu thú vực, nhưng mà diện tích rất lớn, không biết Mộng Linh Chi sinh trưởng ở đâu? Sợ rằng ta sẽ mất không ít thời gian tìm kiếm."
"Nếu như tìm không thấy thì sao? Cũng sắp tới ngày Diễn Thần quả thành thục rồi."
Linh Hi lo lắng nói.
"Đi, còn chưa tìm ngươi đã bảo không thấy, đừng có làm ta nhụt chí."
Ánh sáng trong Hoang Vu thú vực rất yếu, ban ngày cũng chỉ mờ mờ u ám. Nếu hắn di chuyển vào ban đêm sẽ càng thêm nguy hiểm.
Long Thần đứng ở nơi xa quan sát một dãy núi màu đen, sắc trời lúc này đã xế chiều vốn không thích hợp tiếp tục đi tới.
"Cũng được, đi vào ban đêm cũng khó phát hiện Mộng Linh Chi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi. Ngày mai hừng sáng bắt đầu tìm kiếm."
Linh Hi dùng tinh thần cảm giác hao tổn không ít năng lượng, hiện tại nàng cũng mệt mỏi vô cùng. Long Thần lựa chọn như thế chính hợp ý nàng.
"Hoang Vu thú vực có rất nhiều sào huyệt yêu thú, ta tìm một cái sào huyệt, giết chết yêu thú trong đó để trú ẩn an toàn hơn."
Sau khi quyết định chủ ý, Long Thần tìm kiếm chung quanh một vòng, vùng phụ cận đều là đồi núi chập chùng với các loại hang động to nhỏ khác nhau. Chốc lát sau, Long Thần xử lý một đầu yêu thú Hoàng giai lục phẩm rồi dọn dẹp sạch sẽ, đốt một đống lửa chuẩn bị nướng thịt.
Lúc này Linh Hi đã ngủ say rồi.
Ngọn lửa vừa mới bùng lên, từ phía ngoài động bỗng nhiên truyền đến thanh âm xào xạc. Long Thần đứng lên đi ra liền thấy hai gã nam tử trung niên bước vào hang động.
Bọn họ thấy người bên trong dĩ nhiên là một thiếu niên trẻ tuổi nhất thời kinh ngạc trợn tròn mắt. Một người trong đó thân hình cao lớn, khoác áo da thú mỉm cười giễu cợt, nói:
"Tuổi còn trẻ đã tới Hoang Vu thú vực lịch lãm, lá gan đúng là không nhỏ!"
__________________
Một người khác thân hình gầy yếu, khuôn mặt hư nhược tựa như nho sinh. Hắn đánh giá Long Thần một hồi mới nói:
"Hắn đã có thực lực Long Mạch cảnh đệ thất trọng, nếu như hành động cẩn thận cũng không đến nổi chết sớm. Hơn nữa, hắn còn có thể trở thành nhân vật oai chấn một phương, đáng tiếc..."
Hai người này vốn không đặt Long Thần vào mắt, chậm rãi tiến vào sơn động, ngồi xuống cạnh đống lửa.
Long Thần âm thầm đánh giá hai người kia, trên mặt giả vờ lộ ra thần sắc kinh hãi. Có lẽ người kia phát hiện nơi này có lửa mới đi tới kiểm tra, bây giờ nhìn thấy thực lực Long Thần không thể tạo thành uy hiếp thì hành động càng thêm ngang nhiên, càn rỡ. Bọn họ hoàn toàn yên tâm chiếm cứ sơn động và thịt nướng do Long Thần chuẩn bị.
"Hai người này đều là võ giả Long Mạch cảnh đệ bát trọng vốn không phải là đối thủ của ta. Chỉ là bọn họ thường xuyên tới Hoang Vu thú vực nên quen thuộc hoàn cảnh và địa hình. Hay là ta lợi dụng bọn họ tìm hiểu tin tức Mộng Linh Chi, hai tên gia hỏa này không phải là Bạch Thế Đông, nếu dùng bạo lực không nhất định khiến cho bọn họ thỏa hiệp. Tốt nhất là ra vẻ đáng thương!"
Nghĩ tới đây, Long Thần làm mặt nai tơ nhích cái mông tới gần hai người kia, tìm cách nịnh nọt:
"Tiểu đệ Long Thần, vô cùng hân hạnh được gặp hai vị đại ca. Hai vị đại ca thực lực cao thâm, tiểu đệ rất là bội phục. Gặp nhau tức là duyên phận, không biết hai vị đại ca xưng hô thế nào?"
Hai người kia vốn là cho rằng Long Thần là loại người cao ngạo, không nghĩ tới hắn lại biểu hiện nịnh nọt như thế. Lúc nãy bọn họ còn tưởng Long Thần sẽ nổi giận khi mình xâm chiếm hang động, khi đó bọn họ sẽ thẳng tay giết chết. Nhưng mà cái tên này cười hì hì chào đón, ngược lại làm cho bọn họ khó thể động thủ.
Hai người nhìn ánh mắt Long Thần sùng kính và hâm mộ thì liếc nhau một cái, gã nam tử khôi ngô thản nhiên nói:
"Ta tên là Trần Hùng Châu, vị này là Phong Minh Dương, chúng ta đến từ Nguyên Linh thành."
Lại còn là người ở Nguyên Linh thành, Long Thần mừng rỡ trong lòng. Xem ra có thể thuận tiện hỏi thăm tin tức Nguyên Linh thành, không biết nơi đó là địa phương như thế nào.
"Thì ra là Trần đại ca và Phong đại ca. Nhìn bộ dáng hai vị đại ca hẳn là sinh hoạt trong Hoang Vu thú vực khá lâu rồi, tiểu đệ quả thật bội phục sát đất. Tiểu đệ từ nhỏ thích nhất là ra ngoài mạo hiểm, lần này cả gan đi tới Hoang Vu thú vực cho biết, nhưng không ngờ nơi này nguy hiểm tầng tầng. Nếu không gặp hai vị, ta còn không biết làm sao vượt qua tối nay đây!"
Long Thần nói ra lời lẽ chân thành tha thiết, cộng thêm liên tục ra sức “vỗ mông ngựa” khiến cho hai người kia vô cùng thoải mái. Nguyên bản ánh mắt tràn đầy sát ý từ từ hòa hoãn lại.
"Không phải là ta coi thường ngươi, lấy thực lực của ngươi đi tới Hoang Vu thú vực chỉ thuần túy là tìm chết mà thôi."
Phong Minh Dương đợi Trần Hùng Châu nói xong mới vuốt ve chòm râu dài, tỏ vẻ trách cứ Long Thần:
"Tiểu tử ngươi rất thông minh, nhưng tồn tại trên thế giới này thông minh vẫn không đủ, lần này ngươi may mắn gặp gỡ hai người chúng ta. Nếu như là người khác chạy đến khẳng định giết người cướp của, ngươi coi như mất mạng lãng nhách."
Long Thần vội vàng gật đầu xác nhận, thậm chí tự chửi mình đầu không có não, may mắn gặp được hai vị đại ca lòng tốt vô biên.
Trên thực tế, Long Thần biết rõ hai người này mới vào đã có ý giết hắn. Cũng may hắn phản ứng kịp thời mới không tiện động thủ, làm gì còn đợi bọn họ bảo vệ ra khỏi hoang sơn chứ?
Kế tiếp Long Thần không ngừng tán dương hai người. Ước chừng sau nửa canh giờ, hai người đã bị hắn tâng bốc lên tận mây xanh, cảm thấy tiểu đệ Long Thần này thật sự hiểu chuyện, rất biết cách làm người.
"Đúng rồi, Long Thần lão đệ, ngươi lưu lại nơi này là muốn tiến vào Phần Thiên sơn mạch?"
Long Thần gật đầu nói:
"Quả thật là thế!"
Phong Minh Dương gật đầu nói:
"Ta biết ngay mà, ngươi cũng nhận thấy Phần Thiên sơn mạch có cái gì đó không đúng sao? Mấy ngày nay ta và Trần huynh đệ một mực đảo quanh phía ngoài quan sát, dạo gần đây nhiệt độ Phần Thiên sơn mạch bỗng nhiên tăng cao, không khí có chút quỷ dị. Chúng ta cũng không dám tùy tiện đi vào, ngươi chỉ là võ giả Long Mạch cảnh đệ thất trọng dám đến điều tra đúng là muốn chết."
Long Thần khẽ giật mình, một lúc lâu sau hắn mới cười khổ nói:
"Không dối gạt hai vị, ta tới Phần Thiên sơn mạch không phải là phát hiện dị thường, thật ra ta muốn tìm Mộng Linh Chi, hai vị đại ca có biết nó ở đâu không?"
Nghe thấy Long Thần không biết vậy Phần Thiên sơn mạch phát sinh biến hóa, hai người bọn họ vô tình tiết lộ tin tức nhất thời cảm giác buồn bực. Chỉ có điều thực lực Long Thần là Long Mạch cảnh đệ thất trọng không đủ kinh sợ, cho dù Phần Thiên sơn mạch bảo vật xuất thế thì Long Thần cũng không có năng lực tranh đoạt với bọn họ.
"Hai người này rõ ràng là tới Phần Thiên sơn mạch tầm bảo, thấy ta tiến vào tự nhiên là kiêng kị muốn giết lão tử."
Mục đích của Long Thần là Mộng Linh Chi, cho nên hắn không muốn suy nghĩ phức tạp, vội vàng nói ra mục đích của mình.
Nghe được ba chữ Mộng Linh Chi, Phong Minh Dương gật đầu nói:
"Phần Thiên sơn mạch quả thật có rất nhiều Mộng Linh Chi, chúng ta đã từng hái không ít."
Long Thần nhất thời mừng rỡ, không nghĩ tới ra vẻ đáng thương thật sự có tác dụng, vội vàng hỏi tới:
"Không biết hai vị ca ca có thể dẫn ta tới đó không?"
Hai người này liếc mắt nhìn nhau hội ý, bây giờ Phần Thiên sơn mạch phát sinh dị trạng. Vốn là chỉ có hai người bọn họ biết được, Long Thần xuất hiện đã là sự tình ngoài dự liệu, bọn họ đã muốn hạ sát ngay lập tức. Hiện tại bọn họ nghĩ đến Long Thần trẻ tuổi đã có thực lực như vậy, suy đoán hắn có bối cảnh hùng hậu cho nên ngần ngại không dám động thủ.
Hơn nữa, Long Thần không để ý tới dị biến ở nơi này, chỉ là muốn tìm linh dược mà thôi. Vì thế tâm tình bọn họ dần dần buông lỏng, cười nói:
"Cũng được, chúng ta vốn định ngày mai sẽ đi vào điều tra một phen, dẫn theo ngươi cũng không sao. Thế nhưng, Phần Thiên sơn mạch nguy hiểm tầng tầng, ngươi tìm được Mộng Linh Chi nên quay trở về thật sớm, tránh khỏi gặp nguy hiểm vứt bỏ mạng nhỏ."
Đây rõ ràng là một câu cảnh cáo, Long Thần làm như không hiểu gì hết, gật đầu mấy cái rồi cảm kích nói:
"Cảm ơn hai vị đại ca, nếu như có thể tìm được Mộng Linh Chi, ta nhất định sẽ báo đáp hai vị!"
Hai người kia thay đổi ý niệm trong đầu, thật ra trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, lăn lộn giang hồ mười mấy năm cũng không phải là hạng người ngu xuẩn.
"Hai vị đại ca đến từ Nguyên Linh thành, có thể nói cho ta biết một ít chuyện về Linh Vũ gia tộc hay không?"
Long Thần bỗng nhiên hỏi một câu ngoài lề, Phong Minh Dương thấy thời gian còn dài, phải mấy tiếng nữa trời mới sáng, hiện tại là lúc thanh nhàn mới cười nói:
"Chẳng lẽ ngươi muốn tiến vào Linh Vũ gia tộc? Lấy số tuổi và thực lực của ngươi, qua vài năm nữa hẳn là có thể đạt tới Long Mạch cảnh đệ cửu trọng."
"Hai vị đại ca cũng muốn gia nhập Linh Vũ gia tộc?"
Trần Hùng Châu khẽ gật đầu, sau đó lại thở dài nói:
"Muốn tiến vào Linh Vũ gia tộc nhất định phải thông qua một lần khảo hạch, yêu cầu hạng nhất chính là không quá ba mươi tuổi, thực lực từ Long Mạch cảnh đệ cửu trọng trở lên. Hai ta đã đến gần ba mươi, lần này là cơ hội cuối cùng rồi. Nếu còn không đột phá sợ rằng sẽ mất luôn cơ hội đổi đời."
Long Thần âm thầm khiếp sợ, võ giả Long Mạch cảnh đệ cửu trọng đã là siêu cấp cao thủ tại Bạch Dương trấn, nhưng đi đến Linh Vũ gia tộc chỉ là tư cách nhập môn, hơn nữa số tuổi còn phải từ ba mươi trở xuống. Trình độ chênh lệch giữa hai nơi cũng lớn quá đi?
Trần Hùng Châu thấy Long Thần khiếp sợ như thế thì cười nói:
"Hẳn là ngươi chưa từng tới Nguyên Linh thành, ngươi khẳng định không có cách nào tưởng tượng nổi đâu. Nguyên Linh thành rất lớn, không khác gì một tiểu vương quốc, lấy nội thành làm trung tâm, phương viên năm trăm dặm là trung thành, từ thành đông đến thành tây đoán chừng hơn nghìn dặm. Bên trong Nguyên Linh thành có hai đại thành, mỗi tòa thành này lớn bằng một phần năm chủ thành, một tòa trong đó chính là địa phương Linh Vũ gia tộc sinh sống, được gọi là Linh Vũ thành."
"Linh Vũ gia tộc có đệ tử ký danh, tổng cộng trên hai vạn người, tất cả đều là võ giả Long Mạch cảnh đệ cửu trọng trở lên, trong đó chia làm nội tộc và ngoại tộc. Những người thông qua Linh Vũ gia tộc khảo hạch sẽ trở thành đệ tử ngoại tộc, chỉ có cường giả chân chính và tộc nhân huyết mạch truyền thừa mới sống trong khu vực đặc biệt dành cho nội tộc. Nhóm người này mới thật sự là Linh Vũ gia tộc. Tất cả người khác chỉ là đả thủ mà thôi, nhưng bọn họ cũng có vinh quang sáng lạn được vô số người tôn kính."
Hai người này nhắc tới Linh Vũ gia tộc với vẻ hâm mộ nồng nhiệt.
Long Thần cũng kinh hãi thất thần.
"Hai vạn người? Mỗi người đều có thực lực Long Mạch cảnh đệ cửu trọng trở lên? Linh Vũ gia tộc cũng lớn quá đi? Nguyên Linh thành chỉ là một quận thành trực thuộc Thương Ương quốc đã lớn như vậy, phụ thân và Linh Hi nói tới Vạn Quốc cương vực và Long Tế đại lục rốt cuộc lớn tới mức nào đây?"
Thế giới rộng lớn và thần bí khiến cho đầu óc Long Thần rơi vào hỗn loạn, đồng thời trong lòng sinh ra cảm giác vô lực.
Hắn chợt nhớ tới Tiểu Lang là thành viên của Linh Vũ gia tộc.
"Không biết Tiểu Lang là nội tộc người, hay là ngoại tộc. Lấy thiên phú và địa vị của hắn có lẽ là nội tộc mới đúng."
Lúc này giọng nói Trần Hùng Châu dần dần trầm thấp:
"Chỉ cần trở thành ngoại tộc sẽ được Linh Vũ gia tộc che chở, đây không phải là cái loại giống như trấn chủ phủ, mà bọn họ sẽ hỗ trợ giết kẻ thù địch hoặc rửa sạch oan ức. Nếu như biểu hiện tốt nhất định sẽ trực tiếp đổi đời, một bước lên mây."
Long Thần yên lặng ghi nhớ từng câu từng chữ.
Tinh thần hắn bắt đầu ổn định lại, nghĩ tới mình còn có Long ngọc và tinh huyết truyền thừa lập tức tràn trề tự tin.
"Nếu như tinh huyết thật sự là thái cổ Huyết Linh Long, ta đây cần gì sợ hãi? Đó chính là một trong mười đại Tổ Long a...aa…aaa!"
Bình luận facebook