Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
“Các cậu tưởng chạy 20km xong liền kết thúc bài huấn luyện hôm nay?”
Tất cá lập tức căng thẳng.
Lão điên này muốn làm gì? Lại định bắt chạy 20km ư?
Chết người thật đó!
Tân Vũ tiếp tục: “Ban nãy có mấy chục tân binh rất thông minh, chủ động rút lui! Đó là lựa chọn sáng suốt, bởi làm vậy, họ sẽ không bị dày vò nữa!”
vietwriter.vn
“Còn các cậu, chạy việt dã 20km, khiến tôi rất không vừa lòng!”
“Có đến Ỳ4 không đạt yêu cầu! Các cậu còn mặt mũi đòi trớ thành lính đặc chủng? Đến dọn vệ sinh
Long Nha cũng không xứng!’
“Do biếu hiện kém cỏi hồi chiều của các cậu, tôi quyết định chiẽu đãi thêm đại tiệc bò vị trí thấp có dây thép gai 200m!”
Nghe vậy, tất cả đều thớ phào.
Hóa ra là bò vị trí thấp, thế cũng gọi là đại tiệc? Chỉ 200m, thoắt cái là xong!
Tân Vũ nhìn biểu tình của mọi người, đột nhiên cười nổi: “Xem ra, các cậu không thỏa mãn nhỉ, được, vậy tôi sẽ toàn thành cho các cậu!”
“Dẫn bọn họ đến sản tập!”, Tân Vũ nói với Cao Tráng.
vietwriter.vn
“Rõ!
II
Cao Tráng cầm loa, quát: “Tất cả bẽ đá chạy bộ!”
Sau khi bọn họ rời đi, Tân Vũ bước tới hỏi Lão Thử: “Bên đó chuấn bị ốn thỏa rồi chứ?”
Lão Thử cười hi hi đáp: “Sớm đã chuẩn bị xong! Đảm bảo khiến bọn họ cả đời khó quên!”
Tank: “Lão Tần, anh học cách huấn luyện này của ai, biến thái quá đi mất! Ai tâm lý yếu e rằng sợ
tè ra quần! Tôi nhớ Bộ đội đặc chủng Sơn Báo không hề luyện tập kiểu này!”
Tân Vũ: “Tôi tự nghĩ ra đấy”.
“Đáng nể!”, hai người đồng thời bật ngón cái.
“Hiện giờ tôi vô cùng mong chờ thấy biếu cám cúa những tân binh khi đến sân tập! Ha ha!”
“Có điều, qua vòng này, ít nhất cũng phải 1/3 người bị đào thải!”
Tân Vũ: “Hết cách, muốn dùng thủ đoạn thực chiến huấn luyện bọn họ, thì buộc phải làm vậy! Đi thỏi, trò hay sắp bắt đầu!”
Khi Cao Tráng dẫn tân binh tới noi.
Sắc mặt tất cả mọi người đều tối lại.
Nương theo ánh trăng le lắt, có thế mơ hồ nhìn thấy khung cảnh khu bò thấp.
Cái quái gì đây? Tất cả đều thắc mắc.
Trông giống như mảnh sành.
Trò đùa, sân tập bò, sao có thể có…đậu xanh! Thực sự là mảnh sành!
Lũ cầm thú, dám đút mảnh sành xuống dưới đất đế họ bò?
Tất cả tân binh đều dựng tóc gáy.
Tân Vũ và Lão Thử cũng đã tới nơi.
Tân Vũ nhìn biểu tình của bọn họ, khẽ mỉm cười: “Sao nào, vừa nãy không phải các cậu cảm thấy bò thấp rất đơn giản ư? Bây giờ sao lại tỏ thái độ thế kia? Không lẽ chỉ vì chút mảnh sành thôi sao?”
Tân binh: ,ẫlir
Ai nấy đều trợn tròn mắt.
Nói kiểu gì đấy? Thêm một đống mảnh sành chưa đủ?
Đại ca à, chúng tôi phải bò dưới đất đó! Giờ có mảnh sành, chẳng phải sẽ bị thương ư?
“Bật đèn!”, Tân Vũ vẫy tay, tức thì cả sân tập bừng sáng.
Vô số khúc xạ ánh sáng xuất hiện trên không trung, giống như bầu trời sao lấp lánh.
Nhưng những tấn binh thì lại thấp thỏm đổ mồ hôi lạnh.
“Báo cáo giáo quan! Anh định cho chúng tôi bò qua chỗ này?”, Lý Hóa giơ tay hỏi.
“Không bò, chẳng lẽ gọi các cậu tới đây ngắm cảnh?”
Tân Vũ liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói.
“Báo cáo!”, một tân binh lên tiếng: “Các anh không phải đang huấn luyện! Mà là ngược đãi
chúng tôi! Như này có tí nào giống huấn luyện không? Bò hết 200m, chúng tôi chắn chắc xây xước cả người!”
“Thế thì sao?”
Tân Vũ lạnh lùng nhìn họ: “Nếu đây là chiến trường, kẻ địch cách 200m phía trước, các cậu phải vượt qua mới tiêu diệt được, không lẽ các cậu sẽ vì sợ bị thương mà bỏ qua cho kẻ địch?”
“Nhưng đây không phải chiến trường! Đây huấn luyện”, một tân binh bướng bính cãi.
Tân Vũ đột nhiẽn quát: “Chiến trường thực sự khủng khiếp hơn huấn luyện bao nhiêu lần, các cậu biết không?”
“ở sân tập các cậu không dám bò, chờ ra chiến trường thực sự, các cậu còn không sợ tè ra quần?”
Tân binh vừa rồi tức không nói được gì, những người khác cũng không dám lên tiếng nữa.
Tân Vũ chỉ vào bãi tập, nói: “Nghe đây, mỗi tối bắt buộc bò 1 lần, tôi sẽ thiết lập súng máy bắn độ cao 40m so với mặt đất ở đầu bên kia!”
“Không muốn chết, hãy hạ thấp đầu và cơ thể cho tôi, dùng tốc độ nhanh nhất bò tới điếm đích!”
Tất cá lập tức căng thẳng.
Lão điên này muốn làm gì? Lại định bắt chạy 20km ư?
Chết người thật đó!
Tân Vũ tiếp tục: “Ban nãy có mấy chục tân binh rất thông minh, chủ động rút lui! Đó là lựa chọn sáng suốt, bởi làm vậy, họ sẽ không bị dày vò nữa!”
vietwriter.vn
“Còn các cậu, chạy việt dã 20km, khiến tôi rất không vừa lòng!”
“Có đến Ỳ4 không đạt yêu cầu! Các cậu còn mặt mũi đòi trớ thành lính đặc chủng? Đến dọn vệ sinh
Long Nha cũng không xứng!’
“Do biếu hiện kém cỏi hồi chiều của các cậu, tôi quyết định chiẽu đãi thêm đại tiệc bò vị trí thấp có dây thép gai 200m!”
Nghe vậy, tất cả đều thớ phào.
Hóa ra là bò vị trí thấp, thế cũng gọi là đại tiệc? Chỉ 200m, thoắt cái là xong!
Tân Vũ nhìn biểu tình của mọi người, đột nhiên cười nổi: “Xem ra, các cậu không thỏa mãn nhỉ, được, vậy tôi sẽ toàn thành cho các cậu!”
“Dẫn bọn họ đến sản tập!”, Tân Vũ nói với Cao Tráng.
vietwriter.vn
“Rõ!
II
Cao Tráng cầm loa, quát: “Tất cả bẽ đá chạy bộ!”
Sau khi bọn họ rời đi, Tân Vũ bước tới hỏi Lão Thử: “Bên đó chuấn bị ốn thỏa rồi chứ?”
Lão Thử cười hi hi đáp: “Sớm đã chuẩn bị xong! Đảm bảo khiến bọn họ cả đời khó quên!”
Tank: “Lão Tần, anh học cách huấn luyện này của ai, biến thái quá đi mất! Ai tâm lý yếu e rằng sợ
tè ra quần! Tôi nhớ Bộ đội đặc chủng Sơn Báo không hề luyện tập kiểu này!”
Tân Vũ: “Tôi tự nghĩ ra đấy”.
“Đáng nể!”, hai người đồng thời bật ngón cái.
“Hiện giờ tôi vô cùng mong chờ thấy biếu cám cúa những tân binh khi đến sân tập! Ha ha!”
“Có điều, qua vòng này, ít nhất cũng phải 1/3 người bị đào thải!”
Tân Vũ: “Hết cách, muốn dùng thủ đoạn thực chiến huấn luyện bọn họ, thì buộc phải làm vậy! Đi thỏi, trò hay sắp bắt đầu!”
Khi Cao Tráng dẫn tân binh tới noi.
Sắc mặt tất cả mọi người đều tối lại.
Nương theo ánh trăng le lắt, có thế mơ hồ nhìn thấy khung cảnh khu bò thấp.
Cái quái gì đây? Tất cả đều thắc mắc.
Trông giống như mảnh sành.
Trò đùa, sân tập bò, sao có thể có…đậu xanh! Thực sự là mảnh sành!
Lũ cầm thú, dám đút mảnh sành xuống dưới đất đế họ bò?
Tất cả tân binh đều dựng tóc gáy.
Tân Vũ và Lão Thử cũng đã tới nơi.
Tân Vũ nhìn biểu tình của bọn họ, khẽ mỉm cười: “Sao nào, vừa nãy không phải các cậu cảm thấy bò thấp rất đơn giản ư? Bây giờ sao lại tỏ thái độ thế kia? Không lẽ chỉ vì chút mảnh sành thôi sao?”
Tân binh: ,ẫlir
Ai nấy đều trợn tròn mắt.
Nói kiểu gì đấy? Thêm một đống mảnh sành chưa đủ?
Đại ca à, chúng tôi phải bò dưới đất đó! Giờ có mảnh sành, chẳng phải sẽ bị thương ư?
“Bật đèn!”, Tân Vũ vẫy tay, tức thì cả sân tập bừng sáng.
Vô số khúc xạ ánh sáng xuất hiện trên không trung, giống như bầu trời sao lấp lánh.
Nhưng những tấn binh thì lại thấp thỏm đổ mồ hôi lạnh.
“Báo cáo giáo quan! Anh định cho chúng tôi bò qua chỗ này?”, Lý Hóa giơ tay hỏi.
“Không bò, chẳng lẽ gọi các cậu tới đây ngắm cảnh?”
Tân Vũ liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói.
“Báo cáo!”, một tân binh lên tiếng: “Các anh không phải đang huấn luyện! Mà là ngược đãi
chúng tôi! Như này có tí nào giống huấn luyện không? Bò hết 200m, chúng tôi chắn chắc xây xước cả người!”
“Thế thì sao?”
Tân Vũ lạnh lùng nhìn họ: “Nếu đây là chiến trường, kẻ địch cách 200m phía trước, các cậu phải vượt qua mới tiêu diệt được, không lẽ các cậu sẽ vì sợ bị thương mà bỏ qua cho kẻ địch?”
“Nhưng đây không phải chiến trường! Đây huấn luyện”, một tân binh bướng bính cãi.
Tân Vũ đột nhiẽn quát: “Chiến trường thực sự khủng khiếp hơn huấn luyện bao nhiêu lần, các cậu biết không?”
“ở sân tập các cậu không dám bò, chờ ra chiến trường thực sự, các cậu còn không sợ tè ra quần?”
Tân binh vừa rồi tức không nói được gì, những người khác cũng không dám lên tiếng nữa.
Tân Vũ chỉ vào bãi tập, nói: “Nghe đây, mỗi tối bắt buộc bò 1 lần, tôi sẽ thiết lập súng máy bắn độ cao 40m so với mặt đất ở đầu bên kia!”
“Không muốn chết, hãy hạ thấp đầu và cơ thể cho tôi, dùng tốc độ nhanh nhất bò tới điếm đích!”
Bình luận facebook