Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Mổi bài huấn luyện đều thử thách ý chí của họ, Cao Tráng luôn nhằm đúng lúc có tân binh định từ bỏ lại hét lên: “Tân binh kia, cậu không được rồi, lẻn xe đi!”
“Không được! Chết cũng phải chết ở vạch đích!”
Tân binh kia kiên quyết hét lên.
“Cậu thì sao? Lên xe không?’
vietwriter.vn
“Không lên! Chạy đến chết còn hơn!”
“Cậu thì sao?”
“Cút!”
Cuối cùng, sau hơn 2 giờ đồng hồ, ngoại trừ khoảng chục người thể chất kém bị tụt lại phía sau, những người khác đều đã lên đến đỉnh núi.
Lúc này, mặt trời từ từ mọc lẽn từ phía đông, ánh nắng đỏ rực phủ lên người mỗi tân bỉnh, khiến cho gương mặt trắng bệch của họ cuối cùng cũng có chút hồng hào.
Khi tất cả tân bỉnh lên đến đính núi, Tân Vũ cũng đi tới, khóe miệng nở nụ cười: “Rất tốt, tôi rất hài lòng với mỏn thế dục hỏm nay”.
vietwriter.vn
Tân Vũ quay sang phía Cao Tráng: “Mở xe đưa bọn họ quay về đi”.
“Rõ!”
Nửa tháng tiếp theo, Tân Vũ dùng đủ mọi bài luyện tập bứt phá giới hạn cho bọn họ.
Mỗi ngày, họ bị tra tấn đến chết đi sống lại.
Mỏi ngày, đều có những tân bỉnh lựa chọn từ bỏ, hoặc bị loại trực tiếp.
Đồng thời, họ tiến bộ hơn mỗi ngày.
Dù là thể lực, hay ý chí, sức bền, khả năng chịu đau, chịu đói và các khả năng khác, tất cả đều tốt hơn rất nhiều so với lúc mới bầt đầu!
Còn về phần bò thấp, ngày thứ 2, họ vẫn bị mảnh sành cứa vào, tuy nhiên không còn nghiêm trọng như lần đầu nữa.
Và nó giảm dần mỗi ngày, chỉ 1 tuần sau, bọn họ gần như không có thêm vết thương nào, thậm chí quen với việc súng đạn bay dày đặc trên đỉnh đầu.
Các tàn binh đã dần thích ứng với mỏi trường thực chiến.
Không chỉ Tân Vũ và các giáo quan cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của họ, mà chính bản thân các tản binh cũng nhận thấy mình đã dần mạnh mẽ hơn.
Đây là 1 trong những lý do quan trọng khiến họ có thể kiên trì đến cùng!
Khi tuần lễ huấn luyện ma quỷ kết thúc, chỉ còn
hơn 50 tân binh!
Đào thải gần 500 người!
Với tỉ lệ đào thải kinh khủng như vậy, đến cả thủ trưởng quân khu 13 Long Vệ Quốc cũng phải thốt lên Tần Vũ đúng là kẻ biến thái!
Yêu cầu nghiêm khẳc đến vậy!
“50 người này, cậu định giữ lại bao nhiêu?”
Lý Hóa ngập ngừng, cảnh giác lùi về sau.
“Nếu cậu đã không muốn tháo, vậy tôi sẽ cho cậu vết thương mới là được”, Tân Vũ nói nhẹ như không.
Đậu xanh!
Độc ác thật!
Lý Hóa lập tức sợ tái mặt, vội vàng giơ tay ra: “Không không không! Tôi tháo! Tôi tháo! Quy tắc là quy tắc, không thế phá vỡ!”
“Cái đồ nhản viên y tế, mau giúp tỏi tỏi tháo! Cậu muốn thấy tôi bị chém à?”
Cả nhóm thấy Lý Hóa thảm như thế, không nhịn được bật cười lớn.
Lâm Đại Phàm hết sức vui vẻ giúp cậu ta tháo chỉ. Dường như việc chỉnh Lý Hóa là chuyện khiến cậu ta hào hứng nhất.
“Chỗ này giao cho anh, khỏng khâu tử tế không được nghỉ ngơi”, Tân Vũ nói với Cao Tráng.
“Rõ”, Cao Tráng gật đầu.
Tân Vũ quay về phòng chỉ huy, mở bảng hệ thống ra. Qua 1 ngày huấn luyện, quản công đẽ đạt
10.500 điểm.
“Hệ thống, đã vượt giá trị quân công, có thế mở cửa hàng chưa?”
“Tỉng!”
Âm thanh hệ thống vang lẽn: “Có thế!”
“Không được! Chết cũng phải chết ở vạch đích!”
Tân binh kia kiên quyết hét lên.
“Cậu thì sao? Lên xe không?’
vietwriter.vn
“Không lên! Chạy đến chết còn hơn!”
“Cậu thì sao?”
“Cút!”
Cuối cùng, sau hơn 2 giờ đồng hồ, ngoại trừ khoảng chục người thể chất kém bị tụt lại phía sau, những người khác đều đã lên đến đỉnh núi.
Lúc này, mặt trời từ từ mọc lẽn từ phía đông, ánh nắng đỏ rực phủ lên người mỗi tân bỉnh, khiến cho gương mặt trắng bệch của họ cuối cùng cũng có chút hồng hào.
Khi tất cả tân bỉnh lên đến đính núi, Tân Vũ cũng đi tới, khóe miệng nở nụ cười: “Rất tốt, tôi rất hài lòng với mỏn thế dục hỏm nay”.
vietwriter.vn
Tân Vũ quay sang phía Cao Tráng: “Mở xe đưa bọn họ quay về đi”.
“Rõ!”
Nửa tháng tiếp theo, Tân Vũ dùng đủ mọi bài luyện tập bứt phá giới hạn cho bọn họ.
Mỗi ngày, họ bị tra tấn đến chết đi sống lại.
Mỏi ngày, đều có những tân bỉnh lựa chọn từ bỏ, hoặc bị loại trực tiếp.
Đồng thời, họ tiến bộ hơn mỗi ngày.
Dù là thể lực, hay ý chí, sức bền, khả năng chịu đau, chịu đói và các khả năng khác, tất cả đều tốt hơn rất nhiều so với lúc mới bầt đầu!
Còn về phần bò thấp, ngày thứ 2, họ vẫn bị mảnh sành cứa vào, tuy nhiên không còn nghiêm trọng như lần đầu nữa.
Và nó giảm dần mỗi ngày, chỉ 1 tuần sau, bọn họ gần như không có thêm vết thương nào, thậm chí quen với việc súng đạn bay dày đặc trên đỉnh đầu.
Các tàn binh đã dần thích ứng với mỏi trường thực chiến.
Không chỉ Tân Vũ và các giáo quan cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của họ, mà chính bản thân các tản binh cũng nhận thấy mình đã dần mạnh mẽ hơn.
Đây là 1 trong những lý do quan trọng khiến họ có thể kiên trì đến cùng!
Khi tuần lễ huấn luyện ma quỷ kết thúc, chỉ còn
hơn 50 tân binh!
Đào thải gần 500 người!
Với tỉ lệ đào thải kinh khủng như vậy, đến cả thủ trưởng quân khu 13 Long Vệ Quốc cũng phải thốt lên Tần Vũ đúng là kẻ biến thái!
Yêu cầu nghiêm khẳc đến vậy!
“50 người này, cậu định giữ lại bao nhiêu?”
Lý Hóa ngập ngừng, cảnh giác lùi về sau.
“Nếu cậu đã không muốn tháo, vậy tôi sẽ cho cậu vết thương mới là được”, Tân Vũ nói nhẹ như không.
Đậu xanh!
Độc ác thật!
Lý Hóa lập tức sợ tái mặt, vội vàng giơ tay ra: “Không không không! Tôi tháo! Tôi tháo! Quy tắc là quy tắc, không thế phá vỡ!”
“Cái đồ nhản viên y tế, mau giúp tỏi tỏi tháo! Cậu muốn thấy tôi bị chém à?”
Cả nhóm thấy Lý Hóa thảm như thế, không nhịn được bật cười lớn.
Lâm Đại Phàm hết sức vui vẻ giúp cậu ta tháo chỉ. Dường như việc chỉnh Lý Hóa là chuyện khiến cậu ta hào hứng nhất.
“Chỗ này giao cho anh, khỏng khâu tử tế không được nghỉ ngơi”, Tân Vũ nói với Cao Tráng.
“Rõ”, Cao Tráng gật đầu.
Tân Vũ quay về phòng chỉ huy, mở bảng hệ thống ra. Qua 1 ngày huấn luyện, quản công đẽ đạt
10.500 điểm.
“Hệ thống, đã vượt giá trị quân công, có thế mở cửa hàng chưa?”
“Tỉng!”
Âm thanh hệ thống vang lẽn: “Có thế!”
Bình luận facebook