Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2183
Chương 2183
“Tôi muốn biết là tại sao anh lại làm như vậy?” Tống Vy siết chặt tay, ánh mắt đỏ lên mà nhìn người đối diện.
Được rồi, là cô cố ý.
Cố ý nói anh là người tốt, cô vẫn coi anh là bạn, mục đích cô làm vậy là vì cái gì? Là vì để kích thích chút yếu ớt trong lòng anh.
Chỉ cần trong lòng anh có sinh ra cảm xúc với cô, vậy thì cô muốn biết được đáp án cũng đơn giản thôi.
Nhưng mà lúc cô quyết định kích thích chút yếu đuối trong lòng anh, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất thấp thỏm, bởi vì cô không biết mình có thể thành công không.
Dù sao thì đối với Kiều Phàm của hiện tại, thật ra thì cô không hiểu rõ cho lắm.
Nhưng mà cũng may con người đã thay đổi rất nhiều, nhưng chút yếu đuối trong lòng vẫn còn tồn tại, cô đã thành công rồi.
Kiều Phàm nhìn cô gái có cảm xúc đang kích động, đôi môi mỏng mấp máy không lên tiếng.
Trong lòng Tống Vy liền gấp gáp, thân thể hơi nghiêng ra phía trước: “Phàm, tôi cầu xin anh đó, cho tôi biết đi có được không. Hãy nể tình chúng ta là bạn bè của nhau, nể tình anh là ba nuôi của hai đứa nhỏ, anh nói cho tôi đáp án đi có được không. Anh không biết đâu, lúc đầu khi Hải Dương biết chuyện này là do anh làm, trong lòng thằng bé tổn thương tới cỡ nào, lúc không biết Hạo Tuấn là ba của thằng bé, nó thật sự xem anh là ba mình. Phàm…”
Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.
Kiều Phàm thấy cô sắp khóc, đôi môi mỏng giật giật, cuối cùng mới thở dài: “Được rồi, tôi nói cho em biết.”
Anh đã bình thường trở lại.
Anh biết mình không hề yêu cô gái trước mắt, thế thì đương nhiên anh phải bù đắp, phải nhận lỗi với những tổn thương và những chuyện trong quá khứ mà mình đã gây ra cho cô.
Trước kia anh chưa từng cho cô một câu trả lời thỏa đáng cho những chuyện mà mình đã làm trong quá khứ.
Vậy thì bây giờ, cho cô biết đáp án đi, đây cũng là do anh đã nợ cô.
Còn cô có tha thứ cho anh hay không, thật ra cũng không quan trọng.
Nghe thấy Kiều Phàm đồng ý nói cho mình biết, hai mắt Tống Vy liền phát sáng, đôi mắt đỏ hoe ẩm ướt tràn đầy vẻ kích động.
“Được được, anh mau nói đi, anh nói nhanh đi.” Tống Vy kích động đến nỗi hai tay đều đang run rẩy.
Kiều Phàm nhận lấy ly trà của người giúp việc đưa tới, anh nắm chặt trong lòng bàn tay: “Tôi làm vậy là vì muốn em rời khỏi thành phố Giang.”
“Muốn tôi rời khỏi thành phố Giang?” Tống Vy giật mình, hiển nhiên là có làm thế nào cô cũng không nghĩ tới đáp án đó.
Anh bắt cóc Hải Dương đi, khiến Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông, thế mà chỉ là vì để cô rời khỏi thành phố Giang?
Trên mặt Tống Vy viết đầy biểu cảm khó tin.
Kiều Phàm biết là cô không tin tưởng vào lời nói này của mình, cảm thấy lời nói của mình hơi khó tin.
Cũng đúng thôi, ai có thể ngờ rằng bắt cóc và gây ra tai nạn giao thông chỉ đơn giản là vì để cô rời khỏi?
“Những gì tôi nói đều là thật, không hề lừa em.” Kiều Phàm thở dài, sau đó lại nhìn Tống Vy: “Có lẽ là em đã biết trước đó người mà tôi yêu là em, hoặc là nói trước khi tôi chưa nhận rõ tình cảm của mình, tôi cho rằng người mình yêu chính là em.”
Tống Vy mím mồi ừ một tiếng.
“Tôi muốn biết là tại sao anh lại làm như vậy?” Tống Vy siết chặt tay, ánh mắt đỏ lên mà nhìn người đối diện.
Được rồi, là cô cố ý.
Cố ý nói anh là người tốt, cô vẫn coi anh là bạn, mục đích cô làm vậy là vì cái gì? Là vì để kích thích chút yếu ớt trong lòng anh.
Chỉ cần trong lòng anh có sinh ra cảm xúc với cô, vậy thì cô muốn biết được đáp án cũng đơn giản thôi.
Nhưng mà lúc cô quyết định kích thích chút yếu đuối trong lòng anh, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất thấp thỏm, bởi vì cô không biết mình có thể thành công không.
Dù sao thì đối với Kiều Phàm của hiện tại, thật ra thì cô không hiểu rõ cho lắm.
Nhưng mà cũng may con người đã thay đổi rất nhiều, nhưng chút yếu đuối trong lòng vẫn còn tồn tại, cô đã thành công rồi.
Kiều Phàm nhìn cô gái có cảm xúc đang kích động, đôi môi mỏng mấp máy không lên tiếng.
Trong lòng Tống Vy liền gấp gáp, thân thể hơi nghiêng ra phía trước: “Phàm, tôi cầu xin anh đó, cho tôi biết đi có được không. Hãy nể tình chúng ta là bạn bè của nhau, nể tình anh là ba nuôi của hai đứa nhỏ, anh nói cho tôi đáp án đi có được không. Anh không biết đâu, lúc đầu khi Hải Dương biết chuyện này là do anh làm, trong lòng thằng bé tổn thương tới cỡ nào, lúc không biết Hạo Tuấn là ba của thằng bé, nó thật sự xem anh là ba mình. Phàm…”
Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.
Kiều Phàm thấy cô sắp khóc, đôi môi mỏng giật giật, cuối cùng mới thở dài: “Được rồi, tôi nói cho em biết.”
Anh đã bình thường trở lại.
Anh biết mình không hề yêu cô gái trước mắt, thế thì đương nhiên anh phải bù đắp, phải nhận lỗi với những tổn thương và những chuyện trong quá khứ mà mình đã gây ra cho cô.
Trước kia anh chưa từng cho cô một câu trả lời thỏa đáng cho những chuyện mà mình đã làm trong quá khứ.
Vậy thì bây giờ, cho cô biết đáp án đi, đây cũng là do anh đã nợ cô.
Còn cô có tha thứ cho anh hay không, thật ra cũng không quan trọng.
Nghe thấy Kiều Phàm đồng ý nói cho mình biết, hai mắt Tống Vy liền phát sáng, đôi mắt đỏ hoe ẩm ướt tràn đầy vẻ kích động.
“Được được, anh mau nói đi, anh nói nhanh đi.” Tống Vy kích động đến nỗi hai tay đều đang run rẩy.
Kiều Phàm nhận lấy ly trà của người giúp việc đưa tới, anh nắm chặt trong lòng bàn tay: “Tôi làm vậy là vì muốn em rời khỏi thành phố Giang.”
“Muốn tôi rời khỏi thành phố Giang?” Tống Vy giật mình, hiển nhiên là có làm thế nào cô cũng không nghĩ tới đáp án đó.
Anh bắt cóc Hải Dương đi, khiến Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông, thế mà chỉ là vì để cô rời khỏi thành phố Giang?
Trên mặt Tống Vy viết đầy biểu cảm khó tin.
Kiều Phàm biết là cô không tin tưởng vào lời nói này của mình, cảm thấy lời nói của mình hơi khó tin.
Cũng đúng thôi, ai có thể ngờ rằng bắt cóc và gây ra tai nạn giao thông chỉ đơn giản là vì để cô rời khỏi?
“Những gì tôi nói đều là thật, không hề lừa em.” Kiều Phàm thở dài, sau đó lại nhìn Tống Vy: “Có lẽ là em đã biết trước đó người mà tôi yêu là em, hoặc là nói trước khi tôi chưa nhận rõ tình cảm của mình, tôi cho rằng người mình yêu chính là em.”
Tống Vy mím mồi ừ một tiếng.
Bình luận facebook