Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110 – Tôi tin anh ta
Hai mắt Lý Thiên Bá gần như sắp phun ra lửa, khuôn mặt vốn tuấn tú kia cũng biến thành dữ tợn.
“Nếu như bà xã của tao có việc gì thì toàn bộ nhà họ Tào chúng mày đều chôn cùng bà xã tao đi.”
Một câu của Lý Thiên Bá làm Tào Bảo sợ đến mức chân cũng mềm nhũn. Hắn biết, Lý Thiên Bá nói được thì làm được, so với nhà họ Lý, nhà họ Tào của bọn họ chả là cái rắm gì.
“Anh anh… anh Bá… em đi sắp xếp ngay…”
Thấy Tào Bảo sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, Vu Lan ở bên cạnh cũng lo lắng không thôi. Tuy ban ngày chuyện Tào Bảo làm khiến người ta thấy đúng là vô liêm sỉ, thế nhưng nếu hiện giờ chuyện này không xử lý tốt, nhà họ Tào sẽ thật sự xong đời.
Tào Bảo run rẩy rút điện thoại di động ra, điều khiến hắn tuyệt vọng chính là nơi này quá hẻo lánh, điện thoại di động lại không có tín hiệu.
Hắn không nhịn được mà run rẩy, xong rồi, bây giờ phải làm gì mới ổn đây.
Ngay lúc hắn đang sợ đến run lẩy bẩy, Trần Dương nói: “Được rồi, không phải gọi nữa, nơi này quá hẻo lánh, điện thoại di động không có tín hiệu.”
Khi Trần Dương nói ra câu này, Tào Bảo hận không thể bóp chết thằng oắt này, đây không phải là đang dập tắt hy vọng của Lý Thiên Bá hay sao?
Nhưng câu nói tiếp theo khiến Tào Bảo nghe xong mà lạnh cả người.
“Coi như bệnh viện gửi xe cứu thương đến thì cũng không kịp. Khi đó chất độc trong người cô ấy đã sớm lan ra toàn thân rồi.” Trần Dương ung dung nói.
“Con mẹ nhà mày, tới lúc này mà còn hãm hại tao!” Tào Bảo vừa tức vừa sợ, thế nhưng việc cần nhất bây giờ vẫn là động viên Lý Thiên Bá: “Anh Bá, em nhớ ở đây hình như có điện thoại vệ tinh, em đi…”
Thế nhưng Lý Thiên Bá giống như không nhìn thấy hắn mà anh ta lo lắng nhìn về phía Trần Dương, nói: “Tiểu Dương, có phải anh có cách cứu bà xã tôi không?”
Trần Dương vừa định nói thì Tô Diệu ở bên cạnh đã giành nói trước: “Không không không, giám đốc Lý, sao anh ấy lại biết cứu người chứ…”
Lúc nói chuyện cô còn không biến sắc kéo Trần Dương về sau hai bước, khẽ nói: “Trần Dương à, anh đừng nói nữa, anh có biết cứu người đâu chứ!”
Bọn họ kết hôn gần ba năm rồi, anh có thể chữa bệnh hay không cô còn không biết rõ hay sao?
Đây chính là chuyện lớn liên quan tới mạng người, không thể làm bừa được.
Trần Dương mỉm cười, vỗ về tay Tô Diệu rồi đi lên phía trước, nói: “Thiên Bá, trước tiên anh đừng hoảng hốt, tôi hỏi anh, có phải bà xã anh đã ăn thứ gì đó không?”
Trần Dương tỉ mỉ phát hiện bên khóe miệng của Tống Huyên có bọt mép, lập tức đoán được hẳn cô đã ăn thứ gì đó.
Nghe thấy lời của Trần Dương, Lý Thiên Bá vội vàng gật đầu, nói: “Đúng đúng, cô ấy ăn quả dứa dại, hái trên cây ở cách đây không xa.”
Dứa dại?
Trần Dương không nói gì mà đỡ trán, thứ cô ấy ăn đâu phải là dứa dại, đó rõ ràng là quả ba tuần rất giống quả dứa dại, nó còn có tên là quả Ma La, có chất độc, là một nguyên liệu quan trọng trong việc luyện đan dược.
Không ngờ ở đây lại có quả Ma La, chuyến đi này không uổng.
Nhưng việc cấp bách bây giờ vẫn là cứu Tống Huyên quan trọng hơn, quả Ma La kia mọc ở đây thì tối đi hái cũng không sao.
“Tôi hiểu rồi, anh đặt vợ mình xuống đi, để cho cô ấy nằm thẳng trước mặt tôi, sau đó kéo áo thun của cô ấy lên, để lộ rốn là được.” Trần Dương ngẫm nghĩ rồi nói.
Thật ra độc của quả Ma La không khó giải, dựa theo ghi chép trên “Thiên Kim Dược Phương”, chỉ cần một viên Xá Lợi Đan là có thể giải được độc.
Đương nhiên xá lợi này không phải xá lợi do đại năng Phật giáo tọa hóa mà thành, đó chỉ là một loại đan dược thôi. Nguyên liệu chế ra cũng không khó, dùng lá của quả Ma La, cho thêm dịch của cây và rễ cây vào là có thể luyện chế Xá Lợi Đan.
Nhưng luyện đan cần một tiếng, để chất độc trong người Tống Huyên không phát tán, Trần Dương nhất định phải đóng các huyệt đạo của cô lại, không cho chất độc lan tràn trong người của cô.
Mà đóng các huyệt đạo lại khá phiền phức, bởi vì có một số huyệt đạo khá kín đáo, thế nên chỉ có thể để cho cô nằm thẳng trên mặt đất.
Lời của Trần Dương khiến mọi người xung quanh đều bối rối.
Mẹ kiếp, tên ngốc này đang làm gì?
Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, ngay cả tiểu thư nhà họ Khâu cũng phải bó tay, Trần Dương chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng đi ở rể, lẽ nào còn lợi hại hơn tiểu như nhà họ Khâu hay sao?
Lại nói, tên ngốc này còn dám lo việc của nhà họ Lý, không muốn sống nữa à?
Còn bảo Lý Thiên Bá kéo áo của Tống Huyên lên, để Tống Huyên nằm thẳng trước người Trần Dương, Trần Đương điên rồi à?
“Trần Dương, cái thằng mất trí này, mày điên rồi à?” Lúc này Sở Thâm hô lên: “Có phải mày muốn chết không? Ngay cả chị dâu mà mày cũng dám sàm sỡ à.”
“Mẹ kiếp, đi tìm chỗ chết đi.” Tào Bảo cũng nhân cơ hội này nhảy ra ngoài, chỉ thẳng vào mũi Trần Dương mà mắng: “Thằng súc sinh này, vợ của mình không cho đụng vào nên mày dám nhắm lên người chị dâu à.”
Trần Dương bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy khỏi mặt đất, khoát tay: “Được rồi, hai người gào ác như thế thì hẳn là biết chữa bệnh, nào, giao người cho hai người, hai người chữa đi.”
Chỉ một câu mà hai người vốn đang hùng hổ, nhất thời ủ rũ.
Nếu bọn họ biết xem bệnh thì đã sớm hùng hổ đi ra tranh công rồi, làm gì còn đến lượt Trần Dương chứ.
“Được rồi, tất cả im miệng cho tôi.” Lý Thiên Bá trầm mặt, lườm hai người Tào Bảo và Sở Thâm một cái, sau đó hít sâu một hơi, đặt Tống Huyên nằm thẳng trên mặt đất rồi kéo áo thun của cô lên, để lộ ra cái eo thon nhỏ.
Trong nháy mắt, đám đàn ông ở xung quanh không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Thế nhưng bọn họ nhìn thấy sắc mặt Lý Thiên Bá sầm xuống như sắp nhỏ ra nước thì ai nấy đều lũ lượt nghiêng đầu qua một bên, không dám nhìn nữa.
“Hừ.”
Lý Thiên Bá hừ lạnh một tiếng rồi chợt nhìn về phía Trần Dương: “Tiểu Dương, tiếp theo phải làm gì?”
Trần Dương lại ngồi xếp bằng dưới đất, nói với Lý Thiên Bá: “Thiên Bá, anh đi tới chỗ hái quả vừa rồi, lấy một ít dịch của cây, đào chút rễ cây, sau khi lấy dịch của cây thì phải nhanh chóng quay lại đây.”
Nói xong, ngón tay của Trần Dương khẽ điểm một cái lên rốn của Tống Huyên.
Khí môn!
Nơi này nằm ở ba tấc phía trên đan điên, vô cùng quan trọng. Chỉ cần đóng đan điền lại thì tốc độ chảy của khí huyết trong cơ thể của Tống Huyên sẽ chậm lại.
Lý Thiên Bá vừa nghe lời của Trần Dương xong thì “vèo” một cái đã xông ra ngoài, rất nhanh đã biến mất trong màn đềm.
Sau khi anh ta rời đi, Tô Diệu nổi giận nói: “Trần Dương, sao anh không nghe lời em? Vợ của giám đốc Lý trúng độc nặng như vậy, anh có chữa được không? Đây chính là chuyện lớn liên quan tới mạng người.”
Trong lòng cô vừa tức vừa lo, còn thoáng có chút ghen tỵ.
Khi cô nhìn thấy tay của Trần Dương khẽ điểm lên rốn của Tống Huyên, trong lòng cô vô cùng không thoải mái.
“Không sao, độc này anh có thể giải được.”
Tô Diệu nghe vậy thì suýt nữa té ngã.
Anh cũng không phải là bác sĩ, dựa vào cái gì lại dám vỗ ngực nói mình có thể giải độc chứ?
Tô Diệu tức đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra: “Trần Dương, đó là Lý Thiên Bá đó, mười nhà họ Tô cũng không chọc được nhà họ Lý đâu.”
Thế nhưng Trần Dương không nói lời nào, chỉ chăm chú giúp Tống Huyên đóng huyệt đạo toàn thân, sau đó lại dùng nội lực để đóng lại.
Rất nhanh Lý Thiên Bá đã mang tới thứ mà Trần Dương cần. Lúc này trên người anh ta bẩn thỉu toàn bùn đất, thế nhưng anh ta không thèm để ý mà lo lắng đưa đồ cho Trần Dương: “Tiểu Dương, nhờ cậu đó.”
Trần Dương nhận đồ, đang định nói “Yên tâm” thì Tô Hải ở bên cạnh đã nhảy ra, vội vàng nói: “Giám đốc Lý, anh nhất thiết đừng nghe chuyện hoang đường của nó, nó chẳng qua là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô tôi thôi, làm gì biết giải độc chứ. Anh nhất thiết đừng để nó chữa linh tinh.”
Lúc này anh ta cũng lo lắng không thôi, tên Trần Dương này đâu có biết chữa bệnh chứ. Nhỡ đâu chữa bệnh làm người ta chết rồi thì toàn bộ nhà họ Tô đều phải chôn cùng với Tống Huyên.
“Đúng đấy giám đốc Lý, anh tuyệt đối đừng tin những lời nói không căn cứ đó, rõ ràng thằng này không biết gì cả.”
“Tôi thấy tên nhóc này đang muốn chơi nổi thôi, giám đốc Lý, trăm nghìn lần đừng nghe lời nó.”
Mọi người mỗi người một câu làm Lý Thiên Bá nghe mà muốn bùng nổ cơn tức giận.
“Đều im miệng hết cho tôi!” Lý Thiên Bá không nhịn nổi nữa, anh ta tức giận gầm lên một tiếng, hai mắt nhìn mọi người như đang phun ra lửa: “Tốt nhất các người hãy ngậm miệng vào, bây giờ Tiểu Dương đang chữa bệnh cho bà xã của tôi, con mẹ nó ai làm càn, chọc giận tôi thì bây giờ tôi giết chết luôn. Không phải các người sợ Tiểu Dương không cứu được bà xã của tôi thì liên lụy đến các người à? Các người nghe rõ cho tôi, coi dù anh ta có không chữa được cũng chẳng có liên quan gì tới các người, thế nên tất cả ngậm miệng lại cho tôi!”
Sau khi gào lên, Lý Thiên Bá lại nhìn Trần Dương bằng ánh mắt kiên định: “Nếu Tiểu Dương đã dám nói như vậy thì đã nói rõ, anh ta thật sự nắm chắc. Cho dù thế nào tôi cũng tin anh ta!”
“Nếu như bà xã của tao có việc gì thì toàn bộ nhà họ Tào chúng mày đều chôn cùng bà xã tao đi.”
Một câu của Lý Thiên Bá làm Tào Bảo sợ đến mức chân cũng mềm nhũn. Hắn biết, Lý Thiên Bá nói được thì làm được, so với nhà họ Lý, nhà họ Tào của bọn họ chả là cái rắm gì.
“Anh anh… anh Bá… em đi sắp xếp ngay…”
Thấy Tào Bảo sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, Vu Lan ở bên cạnh cũng lo lắng không thôi. Tuy ban ngày chuyện Tào Bảo làm khiến người ta thấy đúng là vô liêm sỉ, thế nhưng nếu hiện giờ chuyện này không xử lý tốt, nhà họ Tào sẽ thật sự xong đời.
Tào Bảo run rẩy rút điện thoại di động ra, điều khiến hắn tuyệt vọng chính là nơi này quá hẻo lánh, điện thoại di động lại không có tín hiệu.
Hắn không nhịn được mà run rẩy, xong rồi, bây giờ phải làm gì mới ổn đây.
Ngay lúc hắn đang sợ đến run lẩy bẩy, Trần Dương nói: “Được rồi, không phải gọi nữa, nơi này quá hẻo lánh, điện thoại di động không có tín hiệu.”
Khi Trần Dương nói ra câu này, Tào Bảo hận không thể bóp chết thằng oắt này, đây không phải là đang dập tắt hy vọng của Lý Thiên Bá hay sao?
Nhưng câu nói tiếp theo khiến Tào Bảo nghe xong mà lạnh cả người.
“Coi như bệnh viện gửi xe cứu thương đến thì cũng không kịp. Khi đó chất độc trong người cô ấy đã sớm lan ra toàn thân rồi.” Trần Dương ung dung nói.
“Con mẹ nhà mày, tới lúc này mà còn hãm hại tao!” Tào Bảo vừa tức vừa sợ, thế nhưng việc cần nhất bây giờ vẫn là động viên Lý Thiên Bá: “Anh Bá, em nhớ ở đây hình như có điện thoại vệ tinh, em đi…”
Thế nhưng Lý Thiên Bá giống như không nhìn thấy hắn mà anh ta lo lắng nhìn về phía Trần Dương, nói: “Tiểu Dương, có phải anh có cách cứu bà xã tôi không?”
Trần Dương vừa định nói thì Tô Diệu ở bên cạnh đã giành nói trước: “Không không không, giám đốc Lý, sao anh ấy lại biết cứu người chứ…”
Lúc nói chuyện cô còn không biến sắc kéo Trần Dương về sau hai bước, khẽ nói: “Trần Dương à, anh đừng nói nữa, anh có biết cứu người đâu chứ!”
Bọn họ kết hôn gần ba năm rồi, anh có thể chữa bệnh hay không cô còn không biết rõ hay sao?
Đây chính là chuyện lớn liên quan tới mạng người, không thể làm bừa được.
Trần Dương mỉm cười, vỗ về tay Tô Diệu rồi đi lên phía trước, nói: “Thiên Bá, trước tiên anh đừng hoảng hốt, tôi hỏi anh, có phải bà xã anh đã ăn thứ gì đó không?”
Trần Dương tỉ mỉ phát hiện bên khóe miệng của Tống Huyên có bọt mép, lập tức đoán được hẳn cô đã ăn thứ gì đó.
Nghe thấy lời của Trần Dương, Lý Thiên Bá vội vàng gật đầu, nói: “Đúng đúng, cô ấy ăn quả dứa dại, hái trên cây ở cách đây không xa.”
Dứa dại?
Trần Dương không nói gì mà đỡ trán, thứ cô ấy ăn đâu phải là dứa dại, đó rõ ràng là quả ba tuần rất giống quả dứa dại, nó còn có tên là quả Ma La, có chất độc, là một nguyên liệu quan trọng trong việc luyện đan dược.
Không ngờ ở đây lại có quả Ma La, chuyến đi này không uổng.
Nhưng việc cấp bách bây giờ vẫn là cứu Tống Huyên quan trọng hơn, quả Ma La kia mọc ở đây thì tối đi hái cũng không sao.
“Tôi hiểu rồi, anh đặt vợ mình xuống đi, để cho cô ấy nằm thẳng trước mặt tôi, sau đó kéo áo thun của cô ấy lên, để lộ rốn là được.” Trần Dương ngẫm nghĩ rồi nói.
Thật ra độc của quả Ma La không khó giải, dựa theo ghi chép trên “Thiên Kim Dược Phương”, chỉ cần một viên Xá Lợi Đan là có thể giải được độc.
Đương nhiên xá lợi này không phải xá lợi do đại năng Phật giáo tọa hóa mà thành, đó chỉ là một loại đan dược thôi. Nguyên liệu chế ra cũng không khó, dùng lá của quả Ma La, cho thêm dịch của cây và rễ cây vào là có thể luyện chế Xá Lợi Đan.
Nhưng luyện đan cần một tiếng, để chất độc trong người Tống Huyên không phát tán, Trần Dương nhất định phải đóng các huyệt đạo của cô lại, không cho chất độc lan tràn trong người của cô.
Mà đóng các huyệt đạo lại khá phiền phức, bởi vì có một số huyệt đạo khá kín đáo, thế nên chỉ có thể để cho cô nằm thẳng trên mặt đất.
Lời của Trần Dương khiến mọi người xung quanh đều bối rối.
Mẹ kiếp, tên ngốc này đang làm gì?
Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, ngay cả tiểu thư nhà họ Khâu cũng phải bó tay, Trần Dương chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng đi ở rể, lẽ nào còn lợi hại hơn tiểu như nhà họ Khâu hay sao?
Lại nói, tên ngốc này còn dám lo việc của nhà họ Lý, không muốn sống nữa à?
Còn bảo Lý Thiên Bá kéo áo của Tống Huyên lên, để Tống Huyên nằm thẳng trước người Trần Dương, Trần Đương điên rồi à?
“Trần Dương, cái thằng mất trí này, mày điên rồi à?” Lúc này Sở Thâm hô lên: “Có phải mày muốn chết không? Ngay cả chị dâu mà mày cũng dám sàm sỡ à.”
“Mẹ kiếp, đi tìm chỗ chết đi.” Tào Bảo cũng nhân cơ hội này nhảy ra ngoài, chỉ thẳng vào mũi Trần Dương mà mắng: “Thằng súc sinh này, vợ của mình không cho đụng vào nên mày dám nhắm lên người chị dâu à.”
Trần Dương bất đắc dĩ nhún vai, đứng dậy khỏi mặt đất, khoát tay: “Được rồi, hai người gào ác như thế thì hẳn là biết chữa bệnh, nào, giao người cho hai người, hai người chữa đi.”
Chỉ một câu mà hai người vốn đang hùng hổ, nhất thời ủ rũ.
Nếu bọn họ biết xem bệnh thì đã sớm hùng hổ đi ra tranh công rồi, làm gì còn đến lượt Trần Dương chứ.
“Được rồi, tất cả im miệng cho tôi.” Lý Thiên Bá trầm mặt, lườm hai người Tào Bảo và Sở Thâm một cái, sau đó hít sâu một hơi, đặt Tống Huyên nằm thẳng trên mặt đất rồi kéo áo thun của cô lên, để lộ ra cái eo thon nhỏ.
Trong nháy mắt, đám đàn ông ở xung quanh không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Thế nhưng bọn họ nhìn thấy sắc mặt Lý Thiên Bá sầm xuống như sắp nhỏ ra nước thì ai nấy đều lũ lượt nghiêng đầu qua một bên, không dám nhìn nữa.
“Hừ.”
Lý Thiên Bá hừ lạnh một tiếng rồi chợt nhìn về phía Trần Dương: “Tiểu Dương, tiếp theo phải làm gì?”
Trần Dương lại ngồi xếp bằng dưới đất, nói với Lý Thiên Bá: “Thiên Bá, anh đi tới chỗ hái quả vừa rồi, lấy một ít dịch của cây, đào chút rễ cây, sau khi lấy dịch của cây thì phải nhanh chóng quay lại đây.”
Nói xong, ngón tay của Trần Dương khẽ điểm một cái lên rốn của Tống Huyên.
Khí môn!
Nơi này nằm ở ba tấc phía trên đan điên, vô cùng quan trọng. Chỉ cần đóng đan điền lại thì tốc độ chảy của khí huyết trong cơ thể của Tống Huyên sẽ chậm lại.
Lý Thiên Bá vừa nghe lời của Trần Dương xong thì “vèo” một cái đã xông ra ngoài, rất nhanh đã biến mất trong màn đềm.
Sau khi anh ta rời đi, Tô Diệu nổi giận nói: “Trần Dương, sao anh không nghe lời em? Vợ của giám đốc Lý trúng độc nặng như vậy, anh có chữa được không? Đây chính là chuyện lớn liên quan tới mạng người.”
Trong lòng cô vừa tức vừa lo, còn thoáng có chút ghen tỵ.
Khi cô nhìn thấy tay của Trần Dương khẽ điểm lên rốn của Tống Huyên, trong lòng cô vô cùng không thoải mái.
“Không sao, độc này anh có thể giải được.”
Tô Diệu nghe vậy thì suýt nữa té ngã.
Anh cũng không phải là bác sĩ, dựa vào cái gì lại dám vỗ ngực nói mình có thể giải độc chứ?
Tô Diệu tức đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra: “Trần Dương, đó là Lý Thiên Bá đó, mười nhà họ Tô cũng không chọc được nhà họ Lý đâu.”
Thế nhưng Trần Dương không nói lời nào, chỉ chăm chú giúp Tống Huyên đóng huyệt đạo toàn thân, sau đó lại dùng nội lực để đóng lại.
Rất nhanh Lý Thiên Bá đã mang tới thứ mà Trần Dương cần. Lúc này trên người anh ta bẩn thỉu toàn bùn đất, thế nhưng anh ta không thèm để ý mà lo lắng đưa đồ cho Trần Dương: “Tiểu Dương, nhờ cậu đó.”
Trần Dương nhận đồ, đang định nói “Yên tâm” thì Tô Hải ở bên cạnh đã nhảy ra, vội vàng nói: “Giám đốc Lý, anh nhất thiết đừng nghe chuyện hoang đường của nó, nó chẳng qua là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô tôi thôi, làm gì biết giải độc chứ. Anh nhất thiết đừng để nó chữa linh tinh.”
Lúc này anh ta cũng lo lắng không thôi, tên Trần Dương này đâu có biết chữa bệnh chứ. Nhỡ đâu chữa bệnh làm người ta chết rồi thì toàn bộ nhà họ Tô đều phải chôn cùng với Tống Huyên.
“Đúng đấy giám đốc Lý, anh tuyệt đối đừng tin những lời nói không căn cứ đó, rõ ràng thằng này không biết gì cả.”
“Tôi thấy tên nhóc này đang muốn chơi nổi thôi, giám đốc Lý, trăm nghìn lần đừng nghe lời nó.”
Mọi người mỗi người một câu làm Lý Thiên Bá nghe mà muốn bùng nổ cơn tức giận.
“Đều im miệng hết cho tôi!” Lý Thiên Bá không nhịn nổi nữa, anh ta tức giận gầm lên một tiếng, hai mắt nhìn mọi người như đang phun ra lửa: “Tốt nhất các người hãy ngậm miệng vào, bây giờ Tiểu Dương đang chữa bệnh cho bà xã của tôi, con mẹ nó ai làm càn, chọc giận tôi thì bây giờ tôi giết chết luôn. Không phải các người sợ Tiểu Dương không cứu được bà xã của tôi thì liên lụy đến các người à? Các người nghe rõ cho tôi, coi dù anh ta có không chữa được cũng chẳng có liên quan gì tới các người, thế nên tất cả ngậm miệng lại cho tôi!”
Sau khi gào lên, Lý Thiên Bá lại nhìn Trần Dương bằng ánh mắt kiên định: “Nếu Tiểu Dương đã dám nói như vậy thì đã nói rõ, anh ta thật sự nắm chắc. Cho dù thế nào tôi cũng tin anh ta!”
Bình luận facebook