Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306 - Tay nghề nấu nướng của Bào Tâm Oánh
Sau một tiết học, Tô Linh Nhi khiến Trần Dương phiền chết đi được.
Anh chưa từng thấy cô gái nào nói nhiều đến vậy, người ta nói một cô gái bằng năm trăm con vịt, quả là không sai.
Vật vã xong tiết học, Trần Dương muốn đi toilet lại bị Hạ Lam gọi vào văn phòng.
“Nói đi, mấy hôm nay cậu đi đâu?”, Hạ Lam ngồi trên ghế nghiêm nghị hỏi.
“Mấy ngày nay em có chút việc, nên…”
“Cậu không coi tôi ra gì phải không?”, Hạ Lam đập bàn, nói: “Không nói tiếng nào, không thèm xin phép, sao tôi biết cậu đi đâu?”
“Cậu đừng quên, Hướng Võ vẫn đang theo dõi sát sao”.
“Hắn tìm cô gây rắc rối sao?”, Trần Dương vội bước tới, lo lắng hỏi: “Cô không chịu ấm ức gì chứ?”
Thấy Trần Dương lo sốt vó, sự bực bội trong lòng cô ta tiêu tan.
Cô ta hừ giọng nói: “Hắn ở cảnh giới Tiên Thiên, tôi ở cảnh giới Phản Phác, hắn có thể làm gì được tôi chứ?”
“Vậy được, vậy được”, Trần Dương nhẹ nhõm nói.
“Còn cái cô Tô Linh Nhi kia là sao vậy? Đừng nói là cậu không biết”, Hạ Lam nhìn anh bằng ánh mắt dò xét: “Đừng tưởng rằng tôi không biết trong giờ học cậu nói gì”.
“Em biết cô sẽ hỏi cái này mà”, Trần Dương thở dài, cũng chẳng có gì phải giấu giếm, dù sao Hạ Lam cũng coi như là “người mình”, anh liền kể thân thế của Tô Linh Nhi cho cô ta nghe.
“Thì ra là thế”, Hạ Lam gật đầu: “Vậy cậu và Tô Diệu sao rồi?”
Trần Dương cứng đờ người, cười gượng gạo: “Em và cô ấy rất tốt”.
“Đã qua một tháng, còn một tháng nữa, cậu liệu mà làm”.
“Cô đừng ép em được không?”
“Tôi ép cậu? Tôi ép gì cậu?”, đôi mắt đẹp của Hạ Lam bừng bừng lửa giận: “Tôi cho cậu hai tháng là nể mặt cậu rồi”.
“Em sẽ không ly hôn với cô ấy”.
Trần Dương không muốn kéo dài thêm nữa, hai tháng sớm muộn gì cũng trôi qua, sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt với chuyện này.
“Cậu… Bây giờ tôi liền đi giết cô ta”.
Nói xong Hạ Lam trở tay, một thanh bảo kiếm sáng lóa xuất hiện trong tay cô ta.
“Cái gì?”, Trần Dương chấn động: “Đừng làm loạn được không?”
Nói xong anh kéo Hạ Lam lại.
“Mau buông ra”. Hạ Lam nghiến răng nghiến lợi.
“Không buông”. Trần Dương không dám dùng sức, sợ làm bị thương Hạ Lam. Đến bây giờ, Hạ Lam không còn là đối thủ của Trần Dương nữa.
“Vậy tôi giết cậu”.
“Cô đến mà giết”, nói xong Trần Dương buông tay cô ta ra, mở rộng hai tay, mặc cô ta muốn làm gì làm.
“Cậu thật sự cho rằng tôi không dám hả?”, nói xong cô ta nhấc thanh bảo kiếm lên đâm tới Trần Dương.
Mũi kiếm lao tới, Trần Dương không chút sợ hãi, bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Leng keng!
Lúc sắp đâm trúng, thanh kiếm rơi xuống đất, vẻ mặt Hạ Lam phức tạp hỏi: “Cậu tình nguyện chết cũng không muốn ly hôn với cô ta à?”
Trần Dương mở hai mắt, thở dài: “Sai lầm đều là của em, nếu giết em khiến cô thoải mái hơn, vậy thì cứ giết đi”.
“Cậu cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”, Hạ Lam lạnh lùng nói.
“Em…”
“Mau cút đi!”
Trần Dương bất đắc dĩ nhìn cô ta, nói: “Là em nợ cô, làm sao cũng trả không hết, nếu một ngày cô gặp chuyện, em nhất định không nề hà mà giúp cô”.
“Trần Dương, cậu nhất định sẽ hối hận!”
Trần Dương nghe thấy thế, sững sờ một lát, rồi không nói gì quay đầu rời khỏi văn phòng.
Hạ Lam lạnh mặt, theo bản năng sờ tay lên bụng, nét lạnh lùng trên mặt dần dần giãn ra.
Ra khỏi văn phòng, tâm tình Trần Dương trở nên vô cùng tồi tệ.
Anh luôn cảm thấy có điều gì đó không hay sẽ xảy ra.
Thấy sắc mặt của Trần Dương không vui, Tô Linh Nhi phá lệ không làm phiền anh.
Hết tiết bốn, Tô Linh Nhi tò tò đi theo Trần Dương, anh đi đâu cô ta đi theo đó.
“Xin cô đừng đi theo tôi nữa được không?”
“Anh rể, sao anh lại ghét em như vậy?”, Tô Linh Nhi truy hỏi, cô ta không biết vì sao Trần Dương chán ghét mình, trông thấy cô ta như thấy ma quỷ.
“Tôi đã nói tôi không phải anh rể cô, cô muốn tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần hả?”
“Nhưng anh chính là anh rể của em mà”, Tô Linh Nhi giữ chặt cánh tay Trần Dương: “Đúng, em biết chuyện hôm qua khiến anh không vui, nhưng chuyện này cũng đâu thể trách em được?”
“Tôi…”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trần Dương vang lên.
“Alo, anh Trần, là tôi, Bào Tâm Oánh, buổi trưa anh có rảnh không?”, bên kia, Bào Tâm Oánh bồn chồn hỏi: “Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, có tiện không?”
Trần Dương nhìn Tô Linh Nhi tò tò bám theo mình, vội vàng đáp: “Tôi rảnh”.
Nghe câu trả lời của Trần Dương, Bào Tâm Oánh thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên: “Tôi đã về nhà rồi, anh đến phòng 601, tòa nhà 3, Hoa viên Cẩm Tú nhé”.
Cúp điện thoại, Trần Dương nói: “Bây giờ tôi phải đi dự tiệc, cô đừng đi theo tôi nữa”.
Nói xong không thèm quay đầu đi thẳng một mạch.
“Anh rể, anh rể…”
Nhìn bóng lưng Trần Dương, Tô Linh Nhi tức giận giậm chân.
Ra khỏi trường học, Trần Dương bắt xe đi thẳng đến Hoa viên Cẩm Tú.
Xuống xe, anh ghé lại cửa hàng hoa trước tòa nhà mua một bó bách hợp.
Cốc cốc cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, Bào Tâm Oánh vội vàng chạy từ nhà bếp ra.
Cánh cửa mở ra, liền thấy Trần Dương tay ôm hoa đứng đợi.
“Anh Trần, mau vào đi”, Bào Tâm Oánh hớn hở nói: “Bó hoa này tặng tôi sao?”
“Ừ, đến cũng hơi gấp nên cũng không biết mua gì làm quà, hy vọng cô thích”.
“Thích, tôi thích lắm”, cô ta nâng niu bó hoa như đang ôm trân châu ngọc ngà.
Trần Dương cười cười bước vào.
Ngôi nhà không lớn, chỉ khoảng tám chín mươi mét vuông, nhưng trang trí rất ấm áp và có hương vị gia đình đầm ấm.
Trong phòng còn có một mùi hương thoang thoảng, mùi này giống hệt mùi trên người Bào Tâm Oánh.
Hôm nay Bào Tâm Oánh mặc một chiếc váy ren màu đen, lộ ra vòng eo thon nhỏ, chân đi tất đen phối dép lê màu hồng, gợi cảm không thể tả.
Đôi chân nhỏ thật khiến người ta muốn đặt trong tay chơi đùa.
Bắp chân của cô ta thon thả, giống như hai chiếc đũa thẳng.
Hôm nay cô ta trang điểm tinh tế, nhìn qua thấy sắc mặt rất tốt.
“Nào, anh Trần, đồ ăn nấu xong rồi”, Bào Tâm Oánh bưng một dĩa cá chép sốt chua ngọt từ nhà bếp lên: “Nếm thử xem, mùi vị thế nào”.
Trần Dương nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng, hương vị lan ra, vị tươi của cá chép hòa với vị ngọt của caramen tràn ngập trong khoang miệng.
“Không tồi, ngon lắm”, Trần Dương khen thật tình.
“Thật không?”
Nghe Trần Dương khen, Bào Tâm Oánh vô cùng phấn khởi.
“Ngon thì ăn nhiều một chút”.
“Không cần câu nệ, ngoài quan hệ khách gửi tiền và nhân viên ngân hàng, chúng ta đều giống nhau cả thôi”, Trần Dương cười cười: “Đừng anh này anh nọ, gọi tôi là Trần Dương được rồi”.
“Đây… Điều này sao mà được”, Bào Tâm Oánh lắc đầu: “Không được đâu, ngân hàng chúng tôi có quy định, không thể…”
“Được rồi, bây giờ đã ngoài giờ làm việc, cô nghe tôi”, nói xong, Trần Dương gắp tiếp một miếng thịt kho tàu. Không thể phủ nhận, đồ ăn Bào Tâm Oánh nấu rất ngon, rất hợp khẩu vị anh.
“Vậy… Trần Dương!”, Cô ta cắn cắn môi, ngập ngừng gọi tên anh.
“Về sau cứ xưng hô vậy đi”, nói xong Trần Dương tập trung xử lý đồ ăn trên bàn.
Mười lăm phút sau, Trần Dương thỏa mãn buông đũa: “Tay nghề nấu nướng của cô rất tốt, đã lâu rồi tôi mới ăn no như vậy”.
Bào Tâm Oánh đỏ mặt: “Không sợ anh cười. Thực ra tôi rất thích nấu ăn, cũng thích nghĩ cách nấu ăn ngon hơn, tôi muốn đến khi kết hôn, có thể tự nấu bữa ăn ngon cho chồng”.
“Tốt quá, ai cưới được cô thật có phúc”.
“Trần, Trần Dương… Nếu anh thích ăn, sau này thường xuyên ghé qua đây. Anh đừng hiểu lầm ý của tôi…”, Bào Tâm Oánh nói: “Tôi muốn có người ăn thử đồ ăn mình nấu, nếu không ngon có thể góp ý để tôi cải thiện”.
Nói xong, cô ta mong chờ nhìn Trần Dương.
Trầm ngâm một lát, Trần Dương khẽ gật đầu: “Được”.
Thấy Trần Dương gật đầu, Bào Tâm Oánh cười sáng lạn: “Cảm ơn anh”.
“Đúng rồi, người hôm qua kia có quấy rầy cô nữa không?”, Trần Dương chuyển đề tài.
“Không có”, Bào Tâm Oánh lắc đầu.
“Tôi thấy người đó bạo dạn làm thế với cô, chỉ sợ sẽ không dễ từ bỏ ý đồ, mấy ngày nay cô cẩn thận chút. Nếu có chuyện gì gọi điện cho tôi ngay”, nói xong Trần Dương đứng lên: “Không còn sớm nữa, tôi không làm phiền cô nữa”.
“Đâu có, tôi phải cảm ơn anh mới đúng”, Bào Tâm Oánh tiễn Trần Dương đến cửa, nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng cô ta lâng lâng khó tả.
Sự dè dặt của người phụ nữ luôn khiến cô ta nói chuyện rất giữ ý, học thức và sự trau dồi bản thân bảo cô ta rằng chỉ cần làm bạn là được.
Nhìn bó hoa bách hợp, lòng cô ta vui không kiềm được.
Trời đất, quên một việc rồi!
Chưa trả áo lại cho anh nữa!
Cô ta vội vàng gọi điện thoại cho Trần Dương, Trần Dương cười: “Tôi lên xe rồi, để ngày mai đến lấy, phiền cô giữ giúp tôi”.
Ngày mai đến lấy?
Nói cách khác, ngày mai anh muốn đến nữa sao?
Nghĩ đến đây, cô ta vui sướng đến mức nhảy cẫng lên.
Ở một bên khác, chân núi Côn Luân.
Một bóng người bị tuyết phủ kín khó nhọc đi tới.
Là Trần Lỗi chứ còn ai nữa?
Đây là ngày thứ tư cậu ta đến núi Côn Luân để tìm Thần Long Giáo, bởi vị không biết chính xác vị trí, nên cậu ta phí mất ba ngày.
Hôm qua, cậu ta gặp một người chăn nuôi gia súc ở chân núi, và sau khi tốn ít tiền, cậu ta đã có được thông tin mình cần.
Sáng sớm hôm nay, cậu ta xuất phát đi tìm Thần Long Giáo với bản đồ đường đi do những người chăn gia súc vẽ.
Thật tiếc, trời không chiều lòng người, vừa ra khỏi lều thì bên ngoài tuyết rơi rất lớn, cả một khoảng trời tuyết phủ trắng xóa.
Cậu ta mất hút trong màn tuyết.
Vù vù vù!
Lúc này cậu ta vừa mệt vừa đói, cả người lạnh đến phát run.
Kiên trì, kiên trì hơn nữa, sắp đến rồi.
Cậu ta chống chọi được đến hiện tại cũng là nhờ lòng căm hận dành cho Trần Dương thôi thúc.
Chưa giết được Trần Dương, cậu ta không thể chết!
Không biết đã leo bao lâu, đã ngã bao nhiêu lần, cuối cùng một bức tường thành cao ngất xuất hiện trong tầm mắt cậu ta.
Cuối cùng… cuối cùng cũng đến rồi.
Cậu ta lảo đảo đi đến cửa, chưa kịp gõ cửa đã ngất xỉu.
Lúc này, đệ tử tuần tra tường thành của Thần Long Giáo phát hiện ra, vội vàng huýt sáo ra hiệu: “Có người đến…”
Anh chưa từng thấy cô gái nào nói nhiều đến vậy, người ta nói một cô gái bằng năm trăm con vịt, quả là không sai.
Vật vã xong tiết học, Trần Dương muốn đi toilet lại bị Hạ Lam gọi vào văn phòng.
“Nói đi, mấy hôm nay cậu đi đâu?”, Hạ Lam ngồi trên ghế nghiêm nghị hỏi.
“Mấy ngày nay em có chút việc, nên…”
“Cậu không coi tôi ra gì phải không?”, Hạ Lam đập bàn, nói: “Không nói tiếng nào, không thèm xin phép, sao tôi biết cậu đi đâu?”
“Cậu đừng quên, Hướng Võ vẫn đang theo dõi sát sao”.
“Hắn tìm cô gây rắc rối sao?”, Trần Dương vội bước tới, lo lắng hỏi: “Cô không chịu ấm ức gì chứ?”
Thấy Trần Dương lo sốt vó, sự bực bội trong lòng cô ta tiêu tan.
Cô ta hừ giọng nói: “Hắn ở cảnh giới Tiên Thiên, tôi ở cảnh giới Phản Phác, hắn có thể làm gì được tôi chứ?”
“Vậy được, vậy được”, Trần Dương nhẹ nhõm nói.
“Còn cái cô Tô Linh Nhi kia là sao vậy? Đừng nói là cậu không biết”, Hạ Lam nhìn anh bằng ánh mắt dò xét: “Đừng tưởng rằng tôi không biết trong giờ học cậu nói gì”.
“Em biết cô sẽ hỏi cái này mà”, Trần Dương thở dài, cũng chẳng có gì phải giấu giếm, dù sao Hạ Lam cũng coi như là “người mình”, anh liền kể thân thế của Tô Linh Nhi cho cô ta nghe.
“Thì ra là thế”, Hạ Lam gật đầu: “Vậy cậu và Tô Diệu sao rồi?”
Trần Dương cứng đờ người, cười gượng gạo: “Em và cô ấy rất tốt”.
“Đã qua một tháng, còn một tháng nữa, cậu liệu mà làm”.
“Cô đừng ép em được không?”
“Tôi ép cậu? Tôi ép gì cậu?”, đôi mắt đẹp của Hạ Lam bừng bừng lửa giận: “Tôi cho cậu hai tháng là nể mặt cậu rồi”.
“Em sẽ không ly hôn với cô ấy”.
Trần Dương không muốn kéo dài thêm nữa, hai tháng sớm muộn gì cũng trôi qua, sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt với chuyện này.
“Cậu… Bây giờ tôi liền đi giết cô ta”.
Nói xong Hạ Lam trở tay, một thanh bảo kiếm sáng lóa xuất hiện trong tay cô ta.
“Cái gì?”, Trần Dương chấn động: “Đừng làm loạn được không?”
Nói xong anh kéo Hạ Lam lại.
“Mau buông ra”. Hạ Lam nghiến răng nghiến lợi.
“Không buông”. Trần Dương không dám dùng sức, sợ làm bị thương Hạ Lam. Đến bây giờ, Hạ Lam không còn là đối thủ của Trần Dương nữa.
“Vậy tôi giết cậu”.
“Cô đến mà giết”, nói xong Trần Dương buông tay cô ta ra, mở rộng hai tay, mặc cô ta muốn làm gì làm.
“Cậu thật sự cho rằng tôi không dám hả?”, nói xong cô ta nhấc thanh bảo kiếm lên đâm tới Trần Dương.
Mũi kiếm lao tới, Trần Dương không chút sợ hãi, bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
Leng keng!
Lúc sắp đâm trúng, thanh kiếm rơi xuống đất, vẻ mặt Hạ Lam phức tạp hỏi: “Cậu tình nguyện chết cũng không muốn ly hôn với cô ta à?”
Trần Dương mở hai mắt, thở dài: “Sai lầm đều là của em, nếu giết em khiến cô thoải mái hơn, vậy thì cứ giết đi”.
“Cậu cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”, Hạ Lam lạnh lùng nói.
“Em…”
“Mau cút đi!”
Trần Dương bất đắc dĩ nhìn cô ta, nói: “Là em nợ cô, làm sao cũng trả không hết, nếu một ngày cô gặp chuyện, em nhất định không nề hà mà giúp cô”.
“Trần Dương, cậu nhất định sẽ hối hận!”
Trần Dương nghe thấy thế, sững sờ một lát, rồi không nói gì quay đầu rời khỏi văn phòng.
Hạ Lam lạnh mặt, theo bản năng sờ tay lên bụng, nét lạnh lùng trên mặt dần dần giãn ra.
Ra khỏi văn phòng, tâm tình Trần Dương trở nên vô cùng tồi tệ.
Anh luôn cảm thấy có điều gì đó không hay sẽ xảy ra.
Thấy sắc mặt của Trần Dương không vui, Tô Linh Nhi phá lệ không làm phiền anh.
Hết tiết bốn, Tô Linh Nhi tò tò đi theo Trần Dương, anh đi đâu cô ta đi theo đó.
“Xin cô đừng đi theo tôi nữa được không?”
“Anh rể, sao anh lại ghét em như vậy?”, Tô Linh Nhi truy hỏi, cô ta không biết vì sao Trần Dương chán ghét mình, trông thấy cô ta như thấy ma quỷ.
“Tôi đã nói tôi không phải anh rể cô, cô muốn tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần hả?”
“Nhưng anh chính là anh rể của em mà”, Tô Linh Nhi giữ chặt cánh tay Trần Dương: “Đúng, em biết chuyện hôm qua khiến anh không vui, nhưng chuyện này cũng đâu thể trách em được?”
“Tôi…”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trần Dương vang lên.
“Alo, anh Trần, là tôi, Bào Tâm Oánh, buổi trưa anh có rảnh không?”, bên kia, Bào Tâm Oánh bồn chồn hỏi: “Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, có tiện không?”
Trần Dương nhìn Tô Linh Nhi tò tò bám theo mình, vội vàng đáp: “Tôi rảnh”.
Nghe câu trả lời của Trần Dương, Bào Tâm Oánh thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên: “Tôi đã về nhà rồi, anh đến phòng 601, tòa nhà 3, Hoa viên Cẩm Tú nhé”.
Cúp điện thoại, Trần Dương nói: “Bây giờ tôi phải đi dự tiệc, cô đừng đi theo tôi nữa”.
Nói xong không thèm quay đầu đi thẳng một mạch.
“Anh rể, anh rể…”
Nhìn bóng lưng Trần Dương, Tô Linh Nhi tức giận giậm chân.
Ra khỏi trường học, Trần Dương bắt xe đi thẳng đến Hoa viên Cẩm Tú.
Xuống xe, anh ghé lại cửa hàng hoa trước tòa nhà mua một bó bách hợp.
Cốc cốc cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, Bào Tâm Oánh vội vàng chạy từ nhà bếp ra.
Cánh cửa mở ra, liền thấy Trần Dương tay ôm hoa đứng đợi.
“Anh Trần, mau vào đi”, Bào Tâm Oánh hớn hở nói: “Bó hoa này tặng tôi sao?”
“Ừ, đến cũng hơi gấp nên cũng không biết mua gì làm quà, hy vọng cô thích”.
“Thích, tôi thích lắm”, cô ta nâng niu bó hoa như đang ôm trân châu ngọc ngà.
Trần Dương cười cười bước vào.
Ngôi nhà không lớn, chỉ khoảng tám chín mươi mét vuông, nhưng trang trí rất ấm áp và có hương vị gia đình đầm ấm.
Trong phòng còn có một mùi hương thoang thoảng, mùi này giống hệt mùi trên người Bào Tâm Oánh.
Hôm nay Bào Tâm Oánh mặc một chiếc váy ren màu đen, lộ ra vòng eo thon nhỏ, chân đi tất đen phối dép lê màu hồng, gợi cảm không thể tả.
Đôi chân nhỏ thật khiến người ta muốn đặt trong tay chơi đùa.
Bắp chân của cô ta thon thả, giống như hai chiếc đũa thẳng.
Hôm nay cô ta trang điểm tinh tế, nhìn qua thấy sắc mặt rất tốt.
“Nào, anh Trần, đồ ăn nấu xong rồi”, Bào Tâm Oánh bưng một dĩa cá chép sốt chua ngọt từ nhà bếp lên: “Nếm thử xem, mùi vị thế nào”.
Trần Dương nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng, hương vị lan ra, vị tươi của cá chép hòa với vị ngọt của caramen tràn ngập trong khoang miệng.
“Không tồi, ngon lắm”, Trần Dương khen thật tình.
“Thật không?”
Nghe Trần Dương khen, Bào Tâm Oánh vô cùng phấn khởi.
“Ngon thì ăn nhiều một chút”.
“Không cần câu nệ, ngoài quan hệ khách gửi tiền và nhân viên ngân hàng, chúng ta đều giống nhau cả thôi”, Trần Dương cười cười: “Đừng anh này anh nọ, gọi tôi là Trần Dương được rồi”.
“Đây… Điều này sao mà được”, Bào Tâm Oánh lắc đầu: “Không được đâu, ngân hàng chúng tôi có quy định, không thể…”
“Được rồi, bây giờ đã ngoài giờ làm việc, cô nghe tôi”, nói xong, Trần Dương gắp tiếp một miếng thịt kho tàu. Không thể phủ nhận, đồ ăn Bào Tâm Oánh nấu rất ngon, rất hợp khẩu vị anh.
“Vậy… Trần Dương!”, Cô ta cắn cắn môi, ngập ngừng gọi tên anh.
“Về sau cứ xưng hô vậy đi”, nói xong Trần Dương tập trung xử lý đồ ăn trên bàn.
Mười lăm phút sau, Trần Dương thỏa mãn buông đũa: “Tay nghề nấu nướng của cô rất tốt, đã lâu rồi tôi mới ăn no như vậy”.
Bào Tâm Oánh đỏ mặt: “Không sợ anh cười. Thực ra tôi rất thích nấu ăn, cũng thích nghĩ cách nấu ăn ngon hơn, tôi muốn đến khi kết hôn, có thể tự nấu bữa ăn ngon cho chồng”.
“Tốt quá, ai cưới được cô thật có phúc”.
“Trần, Trần Dương… Nếu anh thích ăn, sau này thường xuyên ghé qua đây. Anh đừng hiểu lầm ý của tôi…”, Bào Tâm Oánh nói: “Tôi muốn có người ăn thử đồ ăn mình nấu, nếu không ngon có thể góp ý để tôi cải thiện”.
Nói xong, cô ta mong chờ nhìn Trần Dương.
Trầm ngâm một lát, Trần Dương khẽ gật đầu: “Được”.
Thấy Trần Dương gật đầu, Bào Tâm Oánh cười sáng lạn: “Cảm ơn anh”.
“Đúng rồi, người hôm qua kia có quấy rầy cô nữa không?”, Trần Dương chuyển đề tài.
“Không có”, Bào Tâm Oánh lắc đầu.
“Tôi thấy người đó bạo dạn làm thế với cô, chỉ sợ sẽ không dễ từ bỏ ý đồ, mấy ngày nay cô cẩn thận chút. Nếu có chuyện gì gọi điện cho tôi ngay”, nói xong Trần Dương đứng lên: “Không còn sớm nữa, tôi không làm phiền cô nữa”.
“Đâu có, tôi phải cảm ơn anh mới đúng”, Bào Tâm Oánh tiễn Trần Dương đến cửa, nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng cô ta lâng lâng khó tả.
Sự dè dặt của người phụ nữ luôn khiến cô ta nói chuyện rất giữ ý, học thức và sự trau dồi bản thân bảo cô ta rằng chỉ cần làm bạn là được.
Nhìn bó hoa bách hợp, lòng cô ta vui không kiềm được.
Trời đất, quên một việc rồi!
Chưa trả áo lại cho anh nữa!
Cô ta vội vàng gọi điện thoại cho Trần Dương, Trần Dương cười: “Tôi lên xe rồi, để ngày mai đến lấy, phiền cô giữ giúp tôi”.
Ngày mai đến lấy?
Nói cách khác, ngày mai anh muốn đến nữa sao?
Nghĩ đến đây, cô ta vui sướng đến mức nhảy cẫng lên.
Ở một bên khác, chân núi Côn Luân.
Một bóng người bị tuyết phủ kín khó nhọc đi tới.
Là Trần Lỗi chứ còn ai nữa?
Đây là ngày thứ tư cậu ta đến núi Côn Luân để tìm Thần Long Giáo, bởi vị không biết chính xác vị trí, nên cậu ta phí mất ba ngày.
Hôm qua, cậu ta gặp một người chăn nuôi gia súc ở chân núi, và sau khi tốn ít tiền, cậu ta đã có được thông tin mình cần.
Sáng sớm hôm nay, cậu ta xuất phát đi tìm Thần Long Giáo với bản đồ đường đi do những người chăn gia súc vẽ.
Thật tiếc, trời không chiều lòng người, vừa ra khỏi lều thì bên ngoài tuyết rơi rất lớn, cả một khoảng trời tuyết phủ trắng xóa.
Cậu ta mất hút trong màn tuyết.
Vù vù vù!
Lúc này cậu ta vừa mệt vừa đói, cả người lạnh đến phát run.
Kiên trì, kiên trì hơn nữa, sắp đến rồi.
Cậu ta chống chọi được đến hiện tại cũng là nhờ lòng căm hận dành cho Trần Dương thôi thúc.
Chưa giết được Trần Dương, cậu ta không thể chết!
Không biết đã leo bao lâu, đã ngã bao nhiêu lần, cuối cùng một bức tường thành cao ngất xuất hiện trong tầm mắt cậu ta.
Cuối cùng… cuối cùng cũng đến rồi.
Cậu ta lảo đảo đi đến cửa, chưa kịp gõ cửa đã ngất xỉu.
Lúc này, đệ tử tuần tra tường thành của Thần Long Giáo phát hiện ra, vội vàng huýt sáo ra hiệu: “Có người đến…”
Last edited:
Bình luận facebook