Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 446: Hoàn thiện và hỏi đường
Trên đường, Trần Dương luôn theo dõi tình hình xoay chuyển của pháp trận trong cơ thể Lưỡng Vạn.
Đến ngày thứ năm, Lưỡng Vạn đã hoàn toàn quen thuộc với sự tồn tại của pháp trận, vì vậy Trần Dương lại tiếp tục nâng cấp pháp trận lần nữa.
Lưỡng Vạn bồn chồn một hồi, sau đó dần thích nghi.
Trong quá trình đó, Trần Dương cũng đang dần hoàn thiện hệ thống. Anh hiểu biết hạn hẹp, chỉ biết tự suy luận và biến hóa nên cực kỳ hao tổn tinh thần và thần niệm.
Nhưng bên cạnh đó cũng có rất nhiều cái lợi, thần niệm của Trần Dương đang từ từ nâng cao.
Cuối cùng đến ngày thứ mười thì Trần Dương khắc pháp trận lên hệ thống trong cơ thể yêu thú và hoàn thiện bước đầu.
Anh cần có thêm thật nhiều kiến thức về pháp trận hơn nữa và học pháp trận nhiều hơn.
Hiện giờ anh có quá ít pháp trận dùng được.
Tạm thời anh đang gặp trở ngại ở pháp trận ngưng luyện binh khí, nhưng trên đời này chẳng có ai hoàn hảo cả, cũng chẳng có việc gì hoàn mỹ.
Trần Dương cảm thấy ý tưởng đột phát của mình rất có triển vọng.
Đến ngày thứ mười ba, họ chỉ còn cách biển Vô Ngần mấy chục nghìn dặm thì Lưỡng Vạn đột phá.
Trong lúc độ kiếp, Lưỡng Vạn vượt qua Lôi Kiếp Thú vương một cách dễ dàng.
Sau khi bình yên vô sự, Trần Dương lại khắc một pháp trận hoàn toàn mới tên là Kim Cương Trận lên người Lưỡng Vạn.
Kim Cương Trận cũng là pháp trận phòng thủ sơ cấp, còn pháp trận tấn công thì anh vẫn đang nghiên cứu.
Dù là pháp trận tấn công đơn giản nhất cũng cần tới hơn mười lăm cái trận cơ, còn nguy hiểm hơn Dẫn Linh Trận và Kim Cương Trận gấp mười lần!
Do đó, hệ thống của Trần Dương chỉ yếu về pháp trận tấn công thôi, nếu như cái này hoàn thiện thì không gì sánh được.
Vương thú Lưỡng Vạn có pháp trận phòng thủ, pháp trận tấn công, pháp trận dẫn linh, đúng là một pháo đài hình thú mà!
Hễ nghĩ đến điều này là Trần Dương lại kích động!
“Lưỡng Vạn à, sức mạnh bẩm sinh của mày là gì thế?”
Trần Dương hỏi.
Thăng cấp từ hung thú lên Vương thú là quá trình biến thú thành yêu.
Thú có mạnh cỡ nào cũng không chống đỡ được một ngón chân của yêu, dù yêu có yếu đến mức nào vẫn bỏ xa thú.
Bởi vì thú đột phá lên yêu biểu tượng cho hi vọng và năng lực vô hạn.
“Gâu gâu!’
Lưỡng Vạn phấn khởi sủa vài tiếng, vẫy đuôi không ngừng, còn há miệng phun lửa. Mặc dù ngọn lửa ấy chỉ to bằng nắm tay nhưng mang theo nhiệt độ rất cao, thiêu rụi mặt đất chỉ trong chớp mắt.
Thậm chí bên ngoài ngọn lửa còn xuất hiện kết tinh thể vì nhiệt độ quá cao.
Khá lắm… Đỉnh thật đó!
Thấp nhất cũng phải hơn một nghìn độ, nếu khai phá ngọn lửa này, tiếp tục tăng nhiệt độ thì sau này anh sẽ có thằng nhóc luyện khí miễn phí rồi.
“Được lắm, sức mạnh bẩm sinh tuyệt đấy, phải tận dụng triệt để mới được…”
Trần Dương vui mừng khôn xiết.
Lưỡng Vạn được anh cổ vũ thì vui lắm, cứ nhảy nhót không ngừng, cứ như là nó đã biến thành chó vậy.
“Đến đây nào, tao thưởng cho mày viên Hóa Hình Đan. Sắp phải đến biển Vô Ngần rồi, mày xuất hiện với thân phận là yêu thì không ổn lắm!”
Sau khi Lưỡng Vạn nuốt viên đan dược màu nâu, cơ thể nó run rẩy hồi lâu.
Bộ phận thay đổi đầu tiên là bốn chân của Lưỡng Vạn, tiếp đó đến đầu. Bảy tám phút sau, một đứa nhóc tầm bảy, tám tuổi trần như nhộng đứng trước mặt mọi người.
Trần Dương gật đầu hài lòng, sau đó ném cho nó một bộ đồ trẻ con. Lưỡng Vạn mặc quần áo vào rồi đứng sau lưng anh, trông như phần tử trí thức dẫn nhóc hầu đi dạo.
Đương nhiên, nếu không có hai người đàn ông vạm vỡ thô lỗ theo sau thì càng giống hơn.
Quần áo trên người Lưỡng Vạn là bảo khí cực phẩm, giày cũng là pháp bảo phi hành. Cây phất trần nó đang cầm trong tay có ba nghìn sợi, đó cũng là vật báu giết chóc.
Thậm chí… đến búi tóc cột trên đầu Lưỡng Vạn cũng là pháp bảo phòng thủ.
“Thiên vị, quá thiên vị…”
Thiết Đầu khó chịu ra mặt, tại sao thằng oắt này chẳng cần làm gì cũng được ăn ngon uống đã, còn được chủ nhân ban thưởng nữa.
Còn mình thì ngày nào cũng mệt như chó, không phải đang tìm bảo vật thì cũng là đang trên đường đi tìm bảo vật. Thật là không công bằng, quá là không công bằng!
Quản Đồ cũng hơi ghen tỵ. Mặc dù hắn không giàu như Thiết Đầu nhưng gần đây hắn giết được không ít yêu thú, thậm chí còn giết được khoảng trăm con Vương thú nữa kìa.
Cứ tính một Vương thú là một trăm nguyên thạch thượng phẩm thì hắn đã nộp mười nghìn nguyên thạch thượng phẩm rồi đó.
Có điều hắn nghĩ thoáng hơn Thiết Đầu, trên đời này làm gì có công bằng, bởi vì công bằng chỉ nằm trong tay một số ít người mà thôi.
Hình như Trần Dương cũng cảm nhận được nỗi ấm ức của Thiết Đầu. Anh nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng lấy hai món đồ trong nhẫn trữ vật ra rồi ném cho nó và Quản Đồ mỗi người một cái.
Thiết Đầu nhận được đạo khí hạ phẩm hành kim túi Cuồng Phong!
Trong túi đựng Tinh Thần Sa được luyện chế theo cách riêng, còn được bỏ thêm hơn mười loại cát cực độc. Trong đó phong ấn yêu hồn của một con bò cạp chín đuôi cực kỳ đáng sợ.
Thiết Đầu là tên ngốc, khi đánh nhau chỉ biết dựa cả vào móng vuốt. Có chiếc túi Cuồng Phong này thì ít nhất là yêu hoàng trung kỳ cũng chẳng đánh lại nó chứ đừng nói chi đến những đối tượng khác.
Cái tên ban đầu của pháp bảo do yêu hoàng núi Thập Vạn tế luyện chối tai vô cùng, đâu có hay bằng cái tên do anh tế luyện.
Một khi Tinh Thần Sa được sử dụng thì sẽ khiến thể xác mục rữa, nguyên thần rời rạc, cực kỳ ác độc.
Sau khi tế luyện túi Cuồng Phong, Thiết Đầu suýt bật khóc vì cảm động.
Chu đáo quá! Cảm động quá! Đạo khí hạ phẩm hành kim túi Cuồng Phong đó, vậy mà Trần Dương cho mình không chút do dự.
Mặc dù nó tên là Thiết Đầu nhưng không phải kẻ ngu, hồi còn ở trong tộc nó được lão Kim dạy không ít thứ.
Ví dụ như đạo khí, dù là đạo khí hạ đẳng nhất cũng cần tới mấy trăm nghìn nguyên thạch thượng phẩm.
Nghĩ tới đây nó lại thấy hổ thẹn vì lúc nãy nó còn cảm thấy Trần Dương bất công, thì ra đối phương đã chuẩn bị pháp bảo cho mình rồi.
Nó không phải người mà, đúng là cái đồ không phải người mà… Ơ mà khoan, hình như nó vốn không phải người!
Còn Quản Đồ thì nhận được đạo khí phòng thủ hạ đẳng Giáp Hoàng Đỉnh. Tại sao lại được gọi như vậy? Bởi vì nguyên liệu chính để làm ra cái đỉnh này là lân giáp trên người Quản Chủng, hơn nữa nguyên liệu cũng được Quản Chủng chuẩn bị sẵn từ trước.
Thật ra cả túi Cuồng Phong lẫn Giáp Hoàng Đình đều chẳng tốn của Trần Dương một nguyên thạch nào, nhiều lắm là… tốn tí thời gian và hồn của hai con yêu hoàng mà thôi.
Kỳ thật chẳng đáng là bao, bản lĩnh của bọn chúng càng cao cường thì càng vui vẻ làm công kiếm nguyên thạch cho mình.
Anh hết sạch nguyên thạch cực phẩm và vơi nửa linh dược rồi, tốn tiền quá!
Mặc dù Trần Dương đã thả chậm tốc độ tu luyện nhưng anh đã khai thông ba nghìn huyệt khiếu thành công, Thiên Đao Vạn Qua cũng đã đột phá tầng thứ chín, sức mạnh tinh thần lại tăng vọt lần nữa.
Trong vòng 150 nghìn mét xung quanh, không gì có thể tránh được thần niệm của anh.
Có lẽ nói như vậy không dễ hình dung cho lắm, vậy thì nói thế này cho dễ hiểu, trong vòng 600 dặm ngay cả con kiến cũng lọt vào tầm mắt anh.
Tới khi nào anh tu luyện Thiên Đao Vạn Qua lên tầng thứ mười thì sức mạnh tinh thần còn tăng cao hơn nữa, dù không sử dụng sức mạnh thể xác mà chỉ dựa vào sức mạnh tinh thần thì tốc độ bay của anh cũng vượt qua vận tốc âm thanh.
Thần niệm ngự vật có thể nâng vật khoảng 250 nghìn cân lên cao.
Quay lại nội dung chính thôi! Thiết Đầu và Quản Đồ cảm động đến nỗi nước mắt tràn mi, quỳ sụp xuống thề thốt sẽ trung thành với Trần Dương mãi mãi.
Thật ra chẳng cần thề thốt thì bọn chúng cũng chỉ có một con đường là phải trung thành với Trần Dương, bởi vì nguyên hồn của cả hai đang nằm trong tay anh. Anh muốn cho bọn chúng sống thì bọn chúng được sống, mà anh muốn bọn chúng chết… thì bọn chúng phải chết.
“Được rồi, sau này hai đứa cứ vui vẻ làm việc… à không, vui vẻ tìm vật tư tu luyện đi. Tao tuyệt đối không bạc đãi chúng mày đâu.”
Trần Dương động viên.
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Hai yêu nghiêm túc đáp lời.
Hai yêu nhận được bảo vật đều vui mừng hớn hở. Trần Dương xem giờ thì thấy đã đến giờ cơm trưa.
Anh lấy mấy trăm cân thịt Hoàng thú ra bảo: “Đến đây nào Lưỡng Vạn, chủ nhân sẽ dạy cho mày biết cách nướng thịt như thế nào, sau này giao cho mày nhiệm vụ này nhé!”
Trần Dương vừa lôi bếp lửa ra vừa nhấn mạnh nói.
…
Một người ba yêu nói cười ầm ĩ. Đến ngày thứ hai mươi lăm, cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi núi Thập Vạn.
Trần Dương cứ tưởng bên ngoài ngọn núi này là biển rộng mênh mông vô bờ bến, nhưng… anh tưởng tượng quá rồi.
Ngay sát núi là sa mạc bao la và cánh đồng hoang vu.
Khi ngự kiếm phi hành giữa không trung, trước tầm mắt toàn là màu vàng của cát.
Mẹ kiếp… Đại lục Thần Ma bị sa mạc hóa kinh khủng thật!
Hơn nữa, Trần Dương cảm nhận được làn sóng chuyển động của vài linh hồn mạnh mẽ trong sa mạc này, có vẻ như bọn chúng không dễ dây vào.
Anh không phải Long Ngạo Thiên, nếu đối phương không gây chuyện thì anh chẳng thèm quan tâm.
Ở đây hoang vắng quá, hèn chi yêu thú trong núi Thập Vạn không muốn sang bên này!
Bọn họ đã bay mấy nghìn dặm mà chẳng thấy một ốc đảo nào, mà mặt trời thì vẫn chói chang gay gắt.
Đúng lúc này, Trần Dương trông thấy phía trước có một đoàn lái buôn đang đi trong sa mạc.
Anh vội bảo ba con yêu biến thành hình người, còn mình thì cưỡi Thích Tần, chậm rãi bay xuống.
Đoàn lái buôn này có khoảng hơn hai trăm con lạc đà chở đồ nặng nghìn cân.
Trần Dương bay tới gần mới phát hiện những con lạc đà này to lớn lạ thường, to như voi ấy.
Trên lưng chúng không chỉ có hàng hóa mà còn có người ngồi.
“Tiêu rồi, có kẻ tấn công, cả đội đề phòng, lấy vũ khí ra chuẩn bị chiến đấu!”
Trong đám đông có người hô to, ngay sau đó mấy trăm người đàn ông to con mặc quần áo lụa màu trắng rút Viên Nguyệt loan đao giắt bên hông ra, giận dữ nhìn Trần Dương đang lơ lửng giữa trời.
“Mày là ai?”
Một người đàn ông cao lớn trùm khăn màu trắng, trên mặt vẽ hoa văn nhiều màu cưỡi phi đao bay lên ngang tầm Trần Dương.
Dường như đối phương muốn nói với Trần Dương rằng mình là cường giả Ngưng Đan.
Vốn dĩ Trần Dương muốn xuống để hỏi đường nhưng không ngờ đối phương lại hiểu lầm, cho nên anh vội vàng giải thích: “Anh đừng căng thẳng, tôi chỉ là người đi ngang qua thôi. Tôi muốn hỏi đường tới biển Vô Ngần.”
“Hỏi đường hả?”
Người đàn ông kia nhíu mày: “Mày tưởng tao sẽ tin mấy lời vớ vẩn của mày sao?”
Đến ngày thứ năm, Lưỡng Vạn đã hoàn toàn quen thuộc với sự tồn tại của pháp trận, vì vậy Trần Dương lại tiếp tục nâng cấp pháp trận lần nữa.
Lưỡng Vạn bồn chồn một hồi, sau đó dần thích nghi.
Trong quá trình đó, Trần Dương cũng đang dần hoàn thiện hệ thống. Anh hiểu biết hạn hẹp, chỉ biết tự suy luận và biến hóa nên cực kỳ hao tổn tinh thần và thần niệm.
Nhưng bên cạnh đó cũng có rất nhiều cái lợi, thần niệm của Trần Dương đang từ từ nâng cao.
Cuối cùng đến ngày thứ mười thì Trần Dương khắc pháp trận lên hệ thống trong cơ thể yêu thú và hoàn thiện bước đầu.
Anh cần có thêm thật nhiều kiến thức về pháp trận hơn nữa và học pháp trận nhiều hơn.
Hiện giờ anh có quá ít pháp trận dùng được.
Tạm thời anh đang gặp trở ngại ở pháp trận ngưng luyện binh khí, nhưng trên đời này chẳng có ai hoàn hảo cả, cũng chẳng có việc gì hoàn mỹ.
Trần Dương cảm thấy ý tưởng đột phát của mình rất có triển vọng.
Đến ngày thứ mười ba, họ chỉ còn cách biển Vô Ngần mấy chục nghìn dặm thì Lưỡng Vạn đột phá.
Trong lúc độ kiếp, Lưỡng Vạn vượt qua Lôi Kiếp Thú vương một cách dễ dàng.
Sau khi bình yên vô sự, Trần Dương lại khắc một pháp trận hoàn toàn mới tên là Kim Cương Trận lên người Lưỡng Vạn.
Kim Cương Trận cũng là pháp trận phòng thủ sơ cấp, còn pháp trận tấn công thì anh vẫn đang nghiên cứu.
Dù là pháp trận tấn công đơn giản nhất cũng cần tới hơn mười lăm cái trận cơ, còn nguy hiểm hơn Dẫn Linh Trận và Kim Cương Trận gấp mười lần!
Do đó, hệ thống của Trần Dương chỉ yếu về pháp trận tấn công thôi, nếu như cái này hoàn thiện thì không gì sánh được.
Vương thú Lưỡng Vạn có pháp trận phòng thủ, pháp trận tấn công, pháp trận dẫn linh, đúng là một pháo đài hình thú mà!
Hễ nghĩ đến điều này là Trần Dương lại kích động!
“Lưỡng Vạn à, sức mạnh bẩm sinh của mày là gì thế?”
Trần Dương hỏi.
Thăng cấp từ hung thú lên Vương thú là quá trình biến thú thành yêu.
Thú có mạnh cỡ nào cũng không chống đỡ được một ngón chân của yêu, dù yêu có yếu đến mức nào vẫn bỏ xa thú.
Bởi vì thú đột phá lên yêu biểu tượng cho hi vọng và năng lực vô hạn.
“Gâu gâu!’
Lưỡng Vạn phấn khởi sủa vài tiếng, vẫy đuôi không ngừng, còn há miệng phun lửa. Mặc dù ngọn lửa ấy chỉ to bằng nắm tay nhưng mang theo nhiệt độ rất cao, thiêu rụi mặt đất chỉ trong chớp mắt.
Thậm chí bên ngoài ngọn lửa còn xuất hiện kết tinh thể vì nhiệt độ quá cao.
Khá lắm… Đỉnh thật đó!
Thấp nhất cũng phải hơn một nghìn độ, nếu khai phá ngọn lửa này, tiếp tục tăng nhiệt độ thì sau này anh sẽ có thằng nhóc luyện khí miễn phí rồi.
“Được lắm, sức mạnh bẩm sinh tuyệt đấy, phải tận dụng triệt để mới được…”
Trần Dương vui mừng khôn xiết.
Lưỡng Vạn được anh cổ vũ thì vui lắm, cứ nhảy nhót không ngừng, cứ như là nó đã biến thành chó vậy.
“Đến đây nào, tao thưởng cho mày viên Hóa Hình Đan. Sắp phải đến biển Vô Ngần rồi, mày xuất hiện với thân phận là yêu thì không ổn lắm!”
Sau khi Lưỡng Vạn nuốt viên đan dược màu nâu, cơ thể nó run rẩy hồi lâu.
Bộ phận thay đổi đầu tiên là bốn chân của Lưỡng Vạn, tiếp đó đến đầu. Bảy tám phút sau, một đứa nhóc tầm bảy, tám tuổi trần như nhộng đứng trước mặt mọi người.
Trần Dương gật đầu hài lòng, sau đó ném cho nó một bộ đồ trẻ con. Lưỡng Vạn mặc quần áo vào rồi đứng sau lưng anh, trông như phần tử trí thức dẫn nhóc hầu đi dạo.
Đương nhiên, nếu không có hai người đàn ông vạm vỡ thô lỗ theo sau thì càng giống hơn.
Quần áo trên người Lưỡng Vạn là bảo khí cực phẩm, giày cũng là pháp bảo phi hành. Cây phất trần nó đang cầm trong tay có ba nghìn sợi, đó cũng là vật báu giết chóc.
Thậm chí… đến búi tóc cột trên đầu Lưỡng Vạn cũng là pháp bảo phòng thủ.
“Thiên vị, quá thiên vị…”
Thiết Đầu khó chịu ra mặt, tại sao thằng oắt này chẳng cần làm gì cũng được ăn ngon uống đã, còn được chủ nhân ban thưởng nữa.
Còn mình thì ngày nào cũng mệt như chó, không phải đang tìm bảo vật thì cũng là đang trên đường đi tìm bảo vật. Thật là không công bằng, quá là không công bằng!
Quản Đồ cũng hơi ghen tỵ. Mặc dù hắn không giàu như Thiết Đầu nhưng gần đây hắn giết được không ít yêu thú, thậm chí còn giết được khoảng trăm con Vương thú nữa kìa.
Cứ tính một Vương thú là một trăm nguyên thạch thượng phẩm thì hắn đã nộp mười nghìn nguyên thạch thượng phẩm rồi đó.
Có điều hắn nghĩ thoáng hơn Thiết Đầu, trên đời này làm gì có công bằng, bởi vì công bằng chỉ nằm trong tay một số ít người mà thôi.
Hình như Trần Dương cũng cảm nhận được nỗi ấm ức của Thiết Đầu. Anh nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng lấy hai món đồ trong nhẫn trữ vật ra rồi ném cho nó và Quản Đồ mỗi người một cái.
Thiết Đầu nhận được đạo khí hạ phẩm hành kim túi Cuồng Phong!
Trong túi đựng Tinh Thần Sa được luyện chế theo cách riêng, còn được bỏ thêm hơn mười loại cát cực độc. Trong đó phong ấn yêu hồn của một con bò cạp chín đuôi cực kỳ đáng sợ.
Thiết Đầu là tên ngốc, khi đánh nhau chỉ biết dựa cả vào móng vuốt. Có chiếc túi Cuồng Phong này thì ít nhất là yêu hoàng trung kỳ cũng chẳng đánh lại nó chứ đừng nói chi đến những đối tượng khác.
Cái tên ban đầu của pháp bảo do yêu hoàng núi Thập Vạn tế luyện chối tai vô cùng, đâu có hay bằng cái tên do anh tế luyện.
Một khi Tinh Thần Sa được sử dụng thì sẽ khiến thể xác mục rữa, nguyên thần rời rạc, cực kỳ ác độc.
Sau khi tế luyện túi Cuồng Phong, Thiết Đầu suýt bật khóc vì cảm động.
Chu đáo quá! Cảm động quá! Đạo khí hạ phẩm hành kim túi Cuồng Phong đó, vậy mà Trần Dương cho mình không chút do dự.
Mặc dù nó tên là Thiết Đầu nhưng không phải kẻ ngu, hồi còn ở trong tộc nó được lão Kim dạy không ít thứ.
Ví dụ như đạo khí, dù là đạo khí hạ đẳng nhất cũng cần tới mấy trăm nghìn nguyên thạch thượng phẩm.
Nghĩ tới đây nó lại thấy hổ thẹn vì lúc nãy nó còn cảm thấy Trần Dương bất công, thì ra đối phương đã chuẩn bị pháp bảo cho mình rồi.
Nó không phải người mà, đúng là cái đồ không phải người mà… Ơ mà khoan, hình như nó vốn không phải người!
Còn Quản Đồ thì nhận được đạo khí phòng thủ hạ đẳng Giáp Hoàng Đỉnh. Tại sao lại được gọi như vậy? Bởi vì nguyên liệu chính để làm ra cái đỉnh này là lân giáp trên người Quản Chủng, hơn nữa nguyên liệu cũng được Quản Chủng chuẩn bị sẵn từ trước.
Thật ra cả túi Cuồng Phong lẫn Giáp Hoàng Đình đều chẳng tốn của Trần Dương một nguyên thạch nào, nhiều lắm là… tốn tí thời gian và hồn của hai con yêu hoàng mà thôi.
Kỳ thật chẳng đáng là bao, bản lĩnh của bọn chúng càng cao cường thì càng vui vẻ làm công kiếm nguyên thạch cho mình.
Anh hết sạch nguyên thạch cực phẩm và vơi nửa linh dược rồi, tốn tiền quá!
Mặc dù Trần Dương đã thả chậm tốc độ tu luyện nhưng anh đã khai thông ba nghìn huyệt khiếu thành công, Thiên Đao Vạn Qua cũng đã đột phá tầng thứ chín, sức mạnh tinh thần lại tăng vọt lần nữa.
Trong vòng 150 nghìn mét xung quanh, không gì có thể tránh được thần niệm của anh.
Có lẽ nói như vậy không dễ hình dung cho lắm, vậy thì nói thế này cho dễ hiểu, trong vòng 600 dặm ngay cả con kiến cũng lọt vào tầm mắt anh.
Tới khi nào anh tu luyện Thiên Đao Vạn Qua lên tầng thứ mười thì sức mạnh tinh thần còn tăng cao hơn nữa, dù không sử dụng sức mạnh thể xác mà chỉ dựa vào sức mạnh tinh thần thì tốc độ bay của anh cũng vượt qua vận tốc âm thanh.
Thần niệm ngự vật có thể nâng vật khoảng 250 nghìn cân lên cao.
Quay lại nội dung chính thôi! Thiết Đầu và Quản Đồ cảm động đến nỗi nước mắt tràn mi, quỳ sụp xuống thề thốt sẽ trung thành với Trần Dương mãi mãi.
Thật ra chẳng cần thề thốt thì bọn chúng cũng chỉ có một con đường là phải trung thành với Trần Dương, bởi vì nguyên hồn của cả hai đang nằm trong tay anh. Anh muốn cho bọn chúng sống thì bọn chúng được sống, mà anh muốn bọn chúng chết… thì bọn chúng phải chết.
“Được rồi, sau này hai đứa cứ vui vẻ làm việc… à không, vui vẻ tìm vật tư tu luyện đi. Tao tuyệt đối không bạc đãi chúng mày đâu.”
Trần Dương động viên.
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Hai yêu nghiêm túc đáp lời.
Hai yêu nhận được bảo vật đều vui mừng hớn hở. Trần Dương xem giờ thì thấy đã đến giờ cơm trưa.
Anh lấy mấy trăm cân thịt Hoàng thú ra bảo: “Đến đây nào Lưỡng Vạn, chủ nhân sẽ dạy cho mày biết cách nướng thịt như thế nào, sau này giao cho mày nhiệm vụ này nhé!”
Trần Dương vừa lôi bếp lửa ra vừa nhấn mạnh nói.
…
Một người ba yêu nói cười ầm ĩ. Đến ngày thứ hai mươi lăm, cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi núi Thập Vạn.
Trần Dương cứ tưởng bên ngoài ngọn núi này là biển rộng mênh mông vô bờ bến, nhưng… anh tưởng tượng quá rồi.
Ngay sát núi là sa mạc bao la và cánh đồng hoang vu.
Khi ngự kiếm phi hành giữa không trung, trước tầm mắt toàn là màu vàng của cát.
Mẹ kiếp… Đại lục Thần Ma bị sa mạc hóa kinh khủng thật!
Hơn nữa, Trần Dương cảm nhận được làn sóng chuyển động của vài linh hồn mạnh mẽ trong sa mạc này, có vẻ như bọn chúng không dễ dây vào.
Anh không phải Long Ngạo Thiên, nếu đối phương không gây chuyện thì anh chẳng thèm quan tâm.
Ở đây hoang vắng quá, hèn chi yêu thú trong núi Thập Vạn không muốn sang bên này!
Bọn họ đã bay mấy nghìn dặm mà chẳng thấy một ốc đảo nào, mà mặt trời thì vẫn chói chang gay gắt.
Đúng lúc này, Trần Dương trông thấy phía trước có một đoàn lái buôn đang đi trong sa mạc.
Anh vội bảo ba con yêu biến thành hình người, còn mình thì cưỡi Thích Tần, chậm rãi bay xuống.
Đoàn lái buôn này có khoảng hơn hai trăm con lạc đà chở đồ nặng nghìn cân.
Trần Dương bay tới gần mới phát hiện những con lạc đà này to lớn lạ thường, to như voi ấy.
Trên lưng chúng không chỉ có hàng hóa mà còn có người ngồi.
“Tiêu rồi, có kẻ tấn công, cả đội đề phòng, lấy vũ khí ra chuẩn bị chiến đấu!”
Trong đám đông có người hô to, ngay sau đó mấy trăm người đàn ông to con mặc quần áo lụa màu trắng rút Viên Nguyệt loan đao giắt bên hông ra, giận dữ nhìn Trần Dương đang lơ lửng giữa trời.
“Mày là ai?”
Một người đàn ông cao lớn trùm khăn màu trắng, trên mặt vẽ hoa văn nhiều màu cưỡi phi đao bay lên ngang tầm Trần Dương.
Dường như đối phương muốn nói với Trần Dương rằng mình là cường giả Ngưng Đan.
Vốn dĩ Trần Dương muốn xuống để hỏi đường nhưng không ngờ đối phương lại hiểu lầm, cho nên anh vội vàng giải thích: “Anh đừng căng thẳng, tôi chỉ là người đi ngang qua thôi. Tôi muốn hỏi đường tới biển Vô Ngần.”
“Hỏi đường hả?”
Người đàn ông kia nhíu mày: “Mày tưởng tao sẽ tin mấy lời vớ vẩn của mày sao?”
Bình luận facebook