Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 480: Nhiệm vụ của Tông môn
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã qua một tháng.
Một tháng nay ở Thiên Kiếm Các là ngày tháng thoải mái nhất của anh.
Ban ngày thì xem bí tịch của tông môn, trêu ghẹo tiểu sư muội.
Tối thì tế luyện phôi kiếm, tu luyện Tung Địa Kim Quang.
Bây giờ, phôi kiếm và Kiếm Đan đã tới giai đoạn dung hợp then chốt, chuyện này phải dày công làm, không vội được.
Tung Địa Kim Quang thì tu luyện cực nhanh, bây giờ Trần Dương nhún người một cái đã dịch chuyển tức thời được 800 dặm, đã tu luyện đến đại thành rồi, cách viên mãn không xa nữa.
Suốt một tháng nay, 3 con yêu cũng sống rất thoải mái, ăn no uống say, người đẹp vờn quanh, sống cực kỳ vui vẻ.
Điều đáng nhắc nhất là Quản Đồ đã đột phá lên Hoàng thú trong vòng nửa tháng.
Sức mạnh bẩm sinh có tiến bộ cực lớn, hắn cũng thuận lợi mở được biến đầu tiên là Côn Bằng Biến dưới sự hướng dẫn của Trần Dương.
Bắc Hải có con cá tên là Côn. Côn lớn không biết bao nhiêu nghìn dặm; hóa thành chim, tên là Bằng.
Lưng của Bằng to không biết bao nhiêu nghìn dặm, bay một cách đầy giận dữ, cánh của nó như mây trời sà xuống.
Khi là chim, mỗi khi biển gầm sóng lớn nó sẽ di cư đến Nam Minh!
Côn Bằng là thần thú đứng đầu ở đại lục Thần Ma, vừa ra đời đã là yêu hoàng, lớn lên chút nữa thì chính là Uẩn Thần, thành niên thì là Uẩn Thần viên mãn, vẫy cánh một cái là đã bay đến 90 nghìn dặm.
Đương nhiên, Côn Bằng Biến của Quản Đồ cũng chỉ là hình thức, dùng để phô trương thanh thế cũng được.
Nếu có một ngày nào đó có thể sở hữu máu Côn Bằng thì Côn Bằng Biến của hắn sẽ rất lợi hại. Trần Dương nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày anh tới biên giới của đại lục Thần Ma, đến lúc đó gặp được Côn Bằng, lấy chút máu Côn Bằng chắc không quá đáng đâu nhỉ?
Lưỡng Vạn cũng dần dần thích ứng với pháp trận được phong ấn lên người nó, không xuất hiện hiện tượng bài xích nào.
Trong tổ khiếu của Lưỡng Vạn, yêu hồn suốt ngày được rót đầy linh khí, dường như được tắm trong biển linh khí, mỗi ngày một lớn lên.
Pháp trận Hỏa Thần cao cấp cũng dần tăng lên đẳng thứ 7 trong tình hình được kiểm soát.
Uy lực của Hỏa Viêm Đạn bắn ra khiến người ta phải dụi mắt mà nhìn, nhiệt độ cũng lên đến hàng chục nghìn.
Nguyên Thần hậu kỳ mà không có pháp bảo gì phòng thân thì e cũng bị nổ tung.
Một khi phát huy hết uy lực thì cũng có thể đấu với Nguyên Thần viên mãn.
Nhưng Trần Dương cũng nghĩ tới một nhược điểm, đó chính là tốc độ di chuyển của Lưỡng Vạn, đây là vấn đề nan giải đối với anh.
Có rất ít pháp trận Na Di ở đại lục Thần Ma, như Truyền Tống Trận là di chuyển có định hướng nhất định.
Nhưng pháp trận di động thì chưa từng nghe thấy.
Trần Dương cũng có bảo Lưỡng Vạn hóa thành chân thân, toàn lực phi hành, tốc độ rất nhanh, một tiếng nó bay được gần 300 dặm, một phút bay được tầm 2500 mét, mỗi giây 41 mét.
Thoạt nhìn thì tốc độ này rất nhanh, nhưng so với cường giả tu luyện hay đại yêu có tốc độ rất nhanh thì nó chẳng là gì cả.
Ví như Trần Dương, dịch chuyển tức thời nghìn dặm, chỉ trong chớp mắt anh đã đứng ở vị trí cách xa nghìn dặm rồi. Trần Dương có thể nhàn nhã ăn thịt nướng hoặc đánh một giấc ngủ trưa ở cách đó nghìn dặm để đợi nó tới.
Hơn nữa, đây còn là tốc độ nó dốc toàn sức để phi hành, sau đó thì tốc độ phi hành sẽ còn giảm xuống.
Có khả năng nào khiến tốc độ của nó đạt mốc 1000 dặm một giờ hay không? Nếu như vậy thì mỗi giây nó di chuyển được hơn 100 mét, không khác gì với dịch chuyển tức thời.
Cả tốc độ và duy trì tốc độ đều là thứ Trần Dương coi trọng.
Nếu có thể giải quyết được vấn đề này thì Trần Dương sẽ có tiến bộ lớn trong đạo pháp trận.
Còn về bản lĩnh tu luyện của Lưỡng Vạn, Trần Dương cũng có nghĩ tới, nhưng quá trình này đã định là rất khó khăn, Trần Dương không thể bỏ một hai năm để đi thu thập vật liệu tu luyện Tung Địa Kim Quang được.
Đợi chút, sao anh ngốc thế? Có lẽ Vô Cực Kiếm Tông sẽ có số vật liệu này, cho dù không có thì chắc là Thất Bảo Trai cũng có nhỉ?
Thất Bảo Trai có thể ban hành nhiệm vụ, anh chỉ cần trả tiền là được.
Còn về pháp trận thì Trần Dương quyết định gác lại đó đã, quá nhiều pháp trận trên người Lưỡng Vạn rồi, trạng thái bây giờ là hoàn mỹ nhất, nhỡ phá hoại kết cấu thì hậu quả khó lường.
Trần Dương gọi Cố Trường Thanh tới, thằng nhóc này giờ là chân sai vặt của Trần Dương rồi, lại thêm việc trước đây anh ta là đại sư huynh của Thiên Kiếm Các, tin tức nhanh nhạy, có nhiều chỗ nhờ vả được.
“Đại sư huynh, gọi tôi tới có việc gì?”
“Tôi hỏi cậu, tông môn có chỗ nào đổi bảo vật quý hiếm, tài liệu tu luyện không?”
“Chắc anh đang nói về Vạn Bảo Các nhỉ?”
Cố Trường Thanh nói: “Muốn đổi bảo vật ở Vạn Bảo Các thì phải có giá trị cống hiến với tông môn mới được!”
Trần Dương vừa nghe đã biết giá trị cống hiến là thứ gì: “Thế làm sao mới đạt được giá trị cống hiến? Làm nhiệm vụ gì chăng?”
“Quả nhiên sư huynh thiên tư thông minh”.
Cố Trường Thanh khen một câu. Làm đại sư huynh trước đây của Thiên Kiếm Các, giờ lại thành kẻ a dua nịnh hót, Trần Dương cảm thấy anh ta rất thuận mắt, tính giác ngộ cũng cao, quả nhiên là nhân tài có thể đào tạo.
“Ngoài những tài nguyên đặc biệt được cung cấp hàng tháng, đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông muốn có được nhiều tài nguyên tu luyện hơn thì buộc phải tới Vạn Bảo Các lãnh nhiệm vụ”.
“Được, tôi biết rồi!”
Trần Dương vứt một tờ giấy cho anh ta: “Đi hỏi giùm tôi, Vạn Bảo Các có những thứ này hay không?”
Cố Trường Thanh đón tờ giấy, cũng chẳng nhìn thử mà đã bay tới Vạn Bảo Các luôn.
2 tiếng sau, Cố Trường Thanh quay lại: “Đại sư huynh, Vạn Bảo Các có vật liệu mà anh cần, trong đó gồm: Tam Vị Chân Hỏa, Lạc Nhật Thần Hà…”
“Tổng cộng 12 món, cần 50 nghìn giá trị cống hiến của tông môn!”
“50 nghìn giá trị cống hiến của tông môn?”
Trần Dương giật mình, đắt quá đi mất! giá trị cống hiến của Vô Cực Kiếm Tông đổi ra nguyên thạch thì một giá trị cống hiến bằng 10 nguyên thạch cực phẩm, 50 nghìn giá trị cống hiến thì bằng với 500 nghìn nguyên thạch cực phẩm.
Có nhiều nguyên thạch cực phẩm như thế thì Trần Dương để dành tu luyện không thơm hơn à?
“Có thể đổi vật lấy vật không?”
Cố Trường Thanh gật đầu: “Có thể, nhưng nhất định phải đổi bằng vật có giá ngang bằng”.
Trần Dương vê cằm, anh không nỡ đổi bằng nguyên thạch, nhưng số đạo khí gì kia cũng có giá trị rất cao, còn có cành liễu kia là bán thần khí nữa, chắc là đổi được kha khá đồ nhỉ?
Cho dù không đổi được hết thì đổi vài món chắc cũng được, cứ để Lưỡng Vạn tu luyện nhập môn cái đã.
“Được rồi, tôi hiểu rồi!”
Dứt lời, Trần Dương biến mất ngay trước mắt Cố Trường Thanh. Anh ta mê mẩn nhìn về hướng Trần Dương biến mất: “Đại sư huynh đúng là đại sư huynh, bản lĩnh di chuyển tức thời quá lợi hại!”
Vạn Bảo Các cách Thiên Kiếm Các chỉ 200 dặm, chớp mắt anh đã tới đích rồi.
Trên quảng trường rộng lớn, người xếp hàng đầy rẫy, đều là những người tới để nhận nhiệm vụ hoặc kết toán nhiệm vụ.
Trần Dương đảo mắt, toàn là những nhiệm vụ tạp nham như: Giúp phu nhân Đạo chủ tắm mèo, thu thập 100 giọt tiên lộ sáng sớm, ghi chép nhiệt độ thay đổi hàng ngày, ghi chép liên tục trong vòng 3 tháng…
Nhiệm vụ chó chết gì thế!
Càng đi vào trong thì nhiệm vụ càng bình thường trở lại như: Giúp trưởng lão Luyện Đan Các luyện đan, thưởng 10 giá trị cống hiến tông môn.
Giúp trưởng lão Luyện Khí Các chọn thiết chùy, thưởng 10 giá trị cống hiến tông môn.
“Hái bảo dược nghìn năm Long Huyết Linh Chi, thưởng 100 giá trị cống hiến tông môn…”
“Giúp Ngũ Tiên Giáo truy sát đệ tử phản giáo, thu nhập chia 50/50, thưởng 1000 giá trị cống hiến tông môn”.
Nhưng độ khó của nhiệm vụ cũng tăng dần, thậm chí bên trong còn có kha khá nhiệm vụ ám sát.
Giết Cửu Sát đạo nhân ở hải vực Hoảng Loạn, Uẩn Thần sơ kỳ, thưởng 20 nghìn giá trị cống hiến tông môn!
Giết đại đế hải yêu – Rắn chín đầu, yêu đế sơ kỳ, thưởng 20 nghìn giá trị cống hiến tông môn!
Giết đại đế hải yêu – Côn Bằng, yêu đế sơ kỳ, thưởng 30 nghìn giá trị cống hiến tông môn!
Trần Dương nhìn nhiệm vụ này thấy hơi lung lay, nhưng gần đây Trần Dương khá bận, không rảnh, với anh mà nói thì thời gian là vàng là bạc.
“Tôi muốn đổi giá trị cống hiến!”
Ở cửa sổ trao đổi là một ông già, ông ta liếc Trần Dương một cái: “Được, nhưng sẽ có chênh lệch khi đổi thành giá trị cống hiến tông môn”.
“Chênh lệch bao nhiêu?”
“Một nửa!”
Gì cơ?
Trần Dương suýt sặc chết, chênh lệch đến một nửa cơ à? Thế anh còn đổi cái gì chứ?
“Ông mơ à!”
Trần Dương quay ngoắt người bỏ đi, chẳng trách chỗ cửa sổ đổi đồ lại quạnh quẽ đến vậy, thì ra là vậy. Anh không hiểu nổi sao Vô Cực Kiếm Tông lại có lỗ hổng lớn thế này.
Thì ra người ta buôn bán không sợ lỗ.
Ông già kia cũng mặc kệ, cầm dao cạo gọt móng tay.
Suy đi nghĩ lại, Trần Dương vẫn quyết định chọn mấy nhiệm vụ của tông môn.
Ví như giết yêu đế hải yêu, Côn Bằng với Cửu Sát đạo nhân ở hải vực Hoảng Loạn!
Vừa hay Quản Đồ mới mở thêm chiêu Côn Bằng Biến mà, lần này tiện đường kiếm chút máu Côn Bằng về cho hắn.
Trần Dương bước tới chỗ nhận nhiệm vụ, xé nhiệm vụ xuống: “Tôi nhận nhiệm vụ này!”
Hành động này của anh đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong tích tắc.
Gì?
Có người nhận nhiệm vụ cấp thần, lại còn nhận một lúc 2 cái cơ à?
Trưởng lão phòng nhiệm vụ phóng thần niệm ra, phát hiện Trần Dương chỉ mới ở cảnh giới Ngưng Đan thì chợt nhíu mày: “Đừng hòng làm càn, nhiệm vụ này không phải thứ cậu có thể nhận được đâu!”
“Vạn Bảo Các có quy định, phải tự mình tới nhận nhiệm vụ, cậu là tùy tùng của trưởng lão nào, dám coi thường quy tắc đến mức này!”
“Tôi tự nhận nhiệm vụ này, tự làm!”
Trần Dương cất giấy nhận nhiệm vụ vào trong nhẫn rồi dùng Tung Địa Kim Quang biến mất ngay trước mặt trưởng lão.
Trưởng lão kia ngơ ra, đồng tử co rút, ông ta đã biết rồi, chắc chắn là vị trưởng lão nào đó thích giả ngu.
Thuật lẩn trốn – độn thuật này khiến ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Trần Dương lắc người trở về Thiên Kiếm Các, kéo Cố Trường Thanh tới rồi đánh cho trận tơi bời, sau đó nói: “Tôi phải ra ngoài vài ngày, mấy ngày nay Thiên Kiếm Các tạm thời giao cho cậu”.
Nói xong thì anh dùng Tung Địa Kim Quang biến mất, bay về phía hải vực Hoảng Loạn.
Hải vực Hoảng Loạn cách Vô Cực Kiếm Tông tầm 400 nghìn dặm về phía Bắc.
Với độn thuật của Trần Dương, một lần đi được 800 dặm, chỉ cần dịch chuyển tức thời 500 lần là đã tới nơi. Trần Dương bỏ ra 3 ngày ở hải vực Hoảng Loạn.
3 ngày này anh gấp rút chạy đường cả ngày lẫn đêm, mệt thì tìm một hòn đảo nhỏ để nghỉ ngơi hồi phục linh khí.
Nghỉ xong rồi thì bắt đầu gấp rút lên đường tiếp.
Cuối cùng, chạng vạng ngày thứ 3 anh cũng đã đến hải vực Hoảng Loạn!
Hải vực Hoảng Loạn có tầm vài chục nghìn hòn đảo lớn nhỏ, dưới biển có đủ loại đại yêu, mạch nước ngầm di động. Nơi đây là thiên đường của tội phạm, cũng là chỗ nương náu của những phản đồ tông môn.
Kẻ có thể sinh tồn ở đây toàn là phường vô cùng hung ác.
Trần Dương lắc người biến thành một tu sĩ trung niên trải đời, lái một phi kiếm đạo khí hạ phẩm, dừng ở bến tàu!
Một tháng nay ở Thiên Kiếm Các là ngày tháng thoải mái nhất của anh.
Ban ngày thì xem bí tịch của tông môn, trêu ghẹo tiểu sư muội.
Tối thì tế luyện phôi kiếm, tu luyện Tung Địa Kim Quang.
Bây giờ, phôi kiếm và Kiếm Đan đã tới giai đoạn dung hợp then chốt, chuyện này phải dày công làm, không vội được.
Tung Địa Kim Quang thì tu luyện cực nhanh, bây giờ Trần Dương nhún người một cái đã dịch chuyển tức thời được 800 dặm, đã tu luyện đến đại thành rồi, cách viên mãn không xa nữa.
Suốt một tháng nay, 3 con yêu cũng sống rất thoải mái, ăn no uống say, người đẹp vờn quanh, sống cực kỳ vui vẻ.
Điều đáng nhắc nhất là Quản Đồ đã đột phá lên Hoàng thú trong vòng nửa tháng.
Sức mạnh bẩm sinh có tiến bộ cực lớn, hắn cũng thuận lợi mở được biến đầu tiên là Côn Bằng Biến dưới sự hướng dẫn của Trần Dương.
Bắc Hải có con cá tên là Côn. Côn lớn không biết bao nhiêu nghìn dặm; hóa thành chim, tên là Bằng.
Lưng của Bằng to không biết bao nhiêu nghìn dặm, bay một cách đầy giận dữ, cánh của nó như mây trời sà xuống.
Khi là chim, mỗi khi biển gầm sóng lớn nó sẽ di cư đến Nam Minh!
Côn Bằng là thần thú đứng đầu ở đại lục Thần Ma, vừa ra đời đã là yêu hoàng, lớn lên chút nữa thì chính là Uẩn Thần, thành niên thì là Uẩn Thần viên mãn, vẫy cánh một cái là đã bay đến 90 nghìn dặm.
Đương nhiên, Côn Bằng Biến của Quản Đồ cũng chỉ là hình thức, dùng để phô trương thanh thế cũng được.
Nếu có một ngày nào đó có thể sở hữu máu Côn Bằng thì Côn Bằng Biến của hắn sẽ rất lợi hại. Trần Dương nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày anh tới biên giới của đại lục Thần Ma, đến lúc đó gặp được Côn Bằng, lấy chút máu Côn Bằng chắc không quá đáng đâu nhỉ?
Lưỡng Vạn cũng dần dần thích ứng với pháp trận được phong ấn lên người nó, không xuất hiện hiện tượng bài xích nào.
Trong tổ khiếu của Lưỡng Vạn, yêu hồn suốt ngày được rót đầy linh khí, dường như được tắm trong biển linh khí, mỗi ngày một lớn lên.
Pháp trận Hỏa Thần cao cấp cũng dần tăng lên đẳng thứ 7 trong tình hình được kiểm soát.
Uy lực của Hỏa Viêm Đạn bắn ra khiến người ta phải dụi mắt mà nhìn, nhiệt độ cũng lên đến hàng chục nghìn.
Nguyên Thần hậu kỳ mà không có pháp bảo gì phòng thân thì e cũng bị nổ tung.
Một khi phát huy hết uy lực thì cũng có thể đấu với Nguyên Thần viên mãn.
Nhưng Trần Dương cũng nghĩ tới một nhược điểm, đó chính là tốc độ di chuyển của Lưỡng Vạn, đây là vấn đề nan giải đối với anh.
Có rất ít pháp trận Na Di ở đại lục Thần Ma, như Truyền Tống Trận là di chuyển có định hướng nhất định.
Nhưng pháp trận di động thì chưa từng nghe thấy.
Trần Dương cũng có bảo Lưỡng Vạn hóa thành chân thân, toàn lực phi hành, tốc độ rất nhanh, một tiếng nó bay được gần 300 dặm, một phút bay được tầm 2500 mét, mỗi giây 41 mét.
Thoạt nhìn thì tốc độ này rất nhanh, nhưng so với cường giả tu luyện hay đại yêu có tốc độ rất nhanh thì nó chẳng là gì cả.
Ví như Trần Dương, dịch chuyển tức thời nghìn dặm, chỉ trong chớp mắt anh đã đứng ở vị trí cách xa nghìn dặm rồi. Trần Dương có thể nhàn nhã ăn thịt nướng hoặc đánh một giấc ngủ trưa ở cách đó nghìn dặm để đợi nó tới.
Hơn nữa, đây còn là tốc độ nó dốc toàn sức để phi hành, sau đó thì tốc độ phi hành sẽ còn giảm xuống.
Có khả năng nào khiến tốc độ của nó đạt mốc 1000 dặm một giờ hay không? Nếu như vậy thì mỗi giây nó di chuyển được hơn 100 mét, không khác gì với dịch chuyển tức thời.
Cả tốc độ và duy trì tốc độ đều là thứ Trần Dương coi trọng.
Nếu có thể giải quyết được vấn đề này thì Trần Dương sẽ có tiến bộ lớn trong đạo pháp trận.
Còn về bản lĩnh tu luyện của Lưỡng Vạn, Trần Dương cũng có nghĩ tới, nhưng quá trình này đã định là rất khó khăn, Trần Dương không thể bỏ một hai năm để đi thu thập vật liệu tu luyện Tung Địa Kim Quang được.
Đợi chút, sao anh ngốc thế? Có lẽ Vô Cực Kiếm Tông sẽ có số vật liệu này, cho dù không có thì chắc là Thất Bảo Trai cũng có nhỉ?
Thất Bảo Trai có thể ban hành nhiệm vụ, anh chỉ cần trả tiền là được.
Còn về pháp trận thì Trần Dương quyết định gác lại đó đã, quá nhiều pháp trận trên người Lưỡng Vạn rồi, trạng thái bây giờ là hoàn mỹ nhất, nhỡ phá hoại kết cấu thì hậu quả khó lường.
Trần Dương gọi Cố Trường Thanh tới, thằng nhóc này giờ là chân sai vặt của Trần Dương rồi, lại thêm việc trước đây anh ta là đại sư huynh của Thiên Kiếm Các, tin tức nhanh nhạy, có nhiều chỗ nhờ vả được.
“Đại sư huynh, gọi tôi tới có việc gì?”
“Tôi hỏi cậu, tông môn có chỗ nào đổi bảo vật quý hiếm, tài liệu tu luyện không?”
“Chắc anh đang nói về Vạn Bảo Các nhỉ?”
Cố Trường Thanh nói: “Muốn đổi bảo vật ở Vạn Bảo Các thì phải có giá trị cống hiến với tông môn mới được!”
Trần Dương vừa nghe đã biết giá trị cống hiến là thứ gì: “Thế làm sao mới đạt được giá trị cống hiến? Làm nhiệm vụ gì chăng?”
“Quả nhiên sư huynh thiên tư thông minh”.
Cố Trường Thanh khen một câu. Làm đại sư huynh trước đây của Thiên Kiếm Các, giờ lại thành kẻ a dua nịnh hót, Trần Dương cảm thấy anh ta rất thuận mắt, tính giác ngộ cũng cao, quả nhiên là nhân tài có thể đào tạo.
“Ngoài những tài nguyên đặc biệt được cung cấp hàng tháng, đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông muốn có được nhiều tài nguyên tu luyện hơn thì buộc phải tới Vạn Bảo Các lãnh nhiệm vụ”.
“Được, tôi biết rồi!”
Trần Dương vứt một tờ giấy cho anh ta: “Đi hỏi giùm tôi, Vạn Bảo Các có những thứ này hay không?”
Cố Trường Thanh đón tờ giấy, cũng chẳng nhìn thử mà đã bay tới Vạn Bảo Các luôn.
2 tiếng sau, Cố Trường Thanh quay lại: “Đại sư huynh, Vạn Bảo Các có vật liệu mà anh cần, trong đó gồm: Tam Vị Chân Hỏa, Lạc Nhật Thần Hà…”
“Tổng cộng 12 món, cần 50 nghìn giá trị cống hiến của tông môn!”
“50 nghìn giá trị cống hiến của tông môn?”
Trần Dương giật mình, đắt quá đi mất! giá trị cống hiến của Vô Cực Kiếm Tông đổi ra nguyên thạch thì một giá trị cống hiến bằng 10 nguyên thạch cực phẩm, 50 nghìn giá trị cống hiến thì bằng với 500 nghìn nguyên thạch cực phẩm.
Có nhiều nguyên thạch cực phẩm như thế thì Trần Dương để dành tu luyện không thơm hơn à?
“Có thể đổi vật lấy vật không?”
Cố Trường Thanh gật đầu: “Có thể, nhưng nhất định phải đổi bằng vật có giá ngang bằng”.
Trần Dương vê cằm, anh không nỡ đổi bằng nguyên thạch, nhưng số đạo khí gì kia cũng có giá trị rất cao, còn có cành liễu kia là bán thần khí nữa, chắc là đổi được kha khá đồ nhỉ?
Cho dù không đổi được hết thì đổi vài món chắc cũng được, cứ để Lưỡng Vạn tu luyện nhập môn cái đã.
“Được rồi, tôi hiểu rồi!”
Dứt lời, Trần Dương biến mất ngay trước mắt Cố Trường Thanh. Anh ta mê mẩn nhìn về hướng Trần Dương biến mất: “Đại sư huynh đúng là đại sư huynh, bản lĩnh di chuyển tức thời quá lợi hại!”
Vạn Bảo Các cách Thiên Kiếm Các chỉ 200 dặm, chớp mắt anh đã tới đích rồi.
Trên quảng trường rộng lớn, người xếp hàng đầy rẫy, đều là những người tới để nhận nhiệm vụ hoặc kết toán nhiệm vụ.
Trần Dương đảo mắt, toàn là những nhiệm vụ tạp nham như: Giúp phu nhân Đạo chủ tắm mèo, thu thập 100 giọt tiên lộ sáng sớm, ghi chép nhiệt độ thay đổi hàng ngày, ghi chép liên tục trong vòng 3 tháng…
Nhiệm vụ chó chết gì thế!
Càng đi vào trong thì nhiệm vụ càng bình thường trở lại như: Giúp trưởng lão Luyện Đan Các luyện đan, thưởng 10 giá trị cống hiến tông môn.
Giúp trưởng lão Luyện Khí Các chọn thiết chùy, thưởng 10 giá trị cống hiến tông môn.
“Hái bảo dược nghìn năm Long Huyết Linh Chi, thưởng 100 giá trị cống hiến tông môn…”
“Giúp Ngũ Tiên Giáo truy sát đệ tử phản giáo, thu nhập chia 50/50, thưởng 1000 giá trị cống hiến tông môn”.
Nhưng độ khó của nhiệm vụ cũng tăng dần, thậm chí bên trong còn có kha khá nhiệm vụ ám sát.
Giết Cửu Sát đạo nhân ở hải vực Hoảng Loạn, Uẩn Thần sơ kỳ, thưởng 20 nghìn giá trị cống hiến tông môn!
Giết đại đế hải yêu – Rắn chín đầu, yêu đế sơ kỳ, thưởng 20 nghìn giá trị cống hiến tông môn!
Giết đại đế hải yêu – Côn Bằng, yêu đế sơ kỳ, thưởng 30 nghìn giá trị cống hiến tông môn!
Trần Dương nhìn nhiệm vụ này thấy hơi lung lay, nhưng gần đây Trần Dương khá bận, không rảnh, với anh mà nói thì thời gian là vàng là bạc.
“Tôi muốn đổi giá trị cống hiến!”
Ở cửa sổ trao đổi là một ông già, ông ta liếc Trần Dương một cái: “Được, nhưng sẽ có chênh lệch khi đổi thành giá trị cống hiến tông môn”.
“Chênh lệch bao nhiêu?”
“Một nửa!”
Gì cơ?
Trần Dương suýt sặc chết, chênh lệch đến một nửa cơ à? Thế anh còn đổi cái gì chứ?
“Ông mơ à!”
Trần Dương quay ngoắt người bỏ đi, chẳng trách chỗ cửa sổ đổi đồ lại quạnh quẽ đến vậy, thì ra là vậy. Anh không hiểu nổi sao Vô Cực Kiếm Tông lại có lỗ hổng lớn thế này.
Thì ra người ta buôn bán không sợ lỗ.
Ông già kia cũng mặc kệ, cầm dao cạo gọt móng tay.
Suy đi nghĩ lại, Trần Dương vẫn quyết định chọn mấy nhiệm vụ của tông môn.
Ví như giết yêu đế hải yêu, Côn Bằng với Cửu Sát đạo nhân ở hải vực Hoảng Loạn!
Vừa hay Quản Đồ mới mở thêm chiêu Côn Bằng Biến mà, lần này tiện đường kiếm chút máu Côn Bằng về cho hắn.
Trần Dương bước tới chỗ nhận nhiệm vụ, xé nhiệm vụ xuống: “Tôi nhận nhiệm vụ này!”
Hành động này của anh đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong tích tắc.
Gì?
Có người nhận nhiệm vụ cấp thần, lại còn nhận một lúc 2 cái cơ à?
Trưởng lão phòng nhiệm vụ phóng thần niệm ra, phát hiện Trần Dương chỉ mới ở cảnh giới Ngưng Đan thì chợt nhíu mày: “Đừng hòng làm càn, nhiệm vụ này không phải thứ cậu có thể nhận được đâu!”
“Vạn Bảo Các có quy định, phải tự mình tới nhận nhiệm vụ, cậu là tùy tùng của trưởng lão nào, dám coi thường quy tắc đến mức này!”
“Tôi tự nhận nhiệm vụ này, tự làm!”
Trần Dương cất giấy nhận nhiệm vụ vào trong nhẫn rồi dùng Tung Địa Kim Quang biến mất ngay trước mặt trưởng lão.
Trưởng lão kia ngơ ra, đồng tử co rút, ông ta đã biết rồi, chắc chắn là vị trưởng lão nào đó thích giả ngu.
Thuật lẩn trốn – độn thuật này khiến ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Trần Dương lắc người trở về Thiên Kiếm Các, kéo Cố Trường Thanh tới rồi đánh cho trận tơi bời, sau đó nói: “Tôi phải ra ngoài vài ngày, mấy ngày nay Thiên Kiếm Các tạm thời giao cho cậu”.
Nói xong thì anh dùng Tung Địa Kim Quang biến mất, bay về phía hải vực Hoảng Loạn.
Hải vực Hoảng Loạn cách Vô Cực Kiếm Tông tầm 400 nghìn dặm về phía Bắc.
Với độn thuật của Trần Dương, một lần đi được 800 dặm, chỉ cần dịch chuyển tức thời 500 lần là đã tới nơi. Trần Dương bỏ ra 3 ngày ở hải vực Hoảng Loạn.
3 ngày này anh gấp rút chạy đường cả ngày lẫn đêm, mệt thì tìm một hòn đảo nhỏ để nghỉ ngơi hồi phục linh khí.
Nghỉ xong rồi thì bắt đầu gấp rút lên đường tiếp.
Cuối cùng, chạng vạng ngày thứ 3 anh cũng đã đến hải vực Hoảng Loạn!
Hải vực Hoảng Loạn có tầm vài chục nghìn hòn đảo lớn nhỏ, dưới biển có đủ loại đại yêu, mạch nước ngầm di động. Nơi đây là thiên đường của tội phạm, cũng là chỗ nương náu của những phản đồ tông môn.
Kẻ có thể sinh tồn ở đây toàn là phường vô cùng hung ác.
Trần Dương lắc người biến thành một tu sĩ trung niên trải đời, lái một phi kiếm đạo khí hạ phẩm, dừng ở bến tàu!
Bình luận facebook