Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 660: Đâu cứ phải là con dòng cháu giống
Vương tộc Triệu Thị và Vương tộc Dương Thị chưa bao giờ hợp nhau, mấy trăm nghìn năm qua vẫn luôn đấu đá nhau.
Nhưng dù đấu đá ác liệt đến mức nào thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện khiến trời ghét người oán là phái sát thủ tới ám sát đệ tử Vương tộc như vậy.
Một khi phá hoại quy tắc thì Dương Thị chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị đả kích.
“Ông đây là Lý Quỳ, ông đây muốn làm tướng quân được không?”
Lý Quỳ này là do Trần Dương biến thành.
Nếu ngoan ngoãn xếp hàng thì chắc chắn anh sẽ không được chú ý. Cho dù có thông qua kiểm tra, trở thành tướng quân, thì cũng chỉ là một kẻ chạy vặt mà thôi.
“Có được hay không?”
Trần Dương kề cây rìu lên cổ đối phương, khiến đám người xung quanh sợ nhũn người.
“Kẻ to gan ở đâu ra, còn không mau dừng tay”.
Triệu Vi này tuy chỉ là một đệ tử thuộc phân nhánh của Vương tộc, nhưng cũng hơn người bình thường rất nhiều.
Nếu như đám người này xảy ra chuyện ở địa bàn thì bọn Triệu Vi nhất định sẽ chết chắc!
“Gào cái gì mà gào!”
Trần Dương ngoáy lỗ tai: “Ông đây hỏi là ông đây có làm tướng quân được không?!”
Triệu Vi cực kỳ sợ hãi, khí thế của đối phương đã khóa chặt hắn. Cây rìu lớn kia gần như đè nửa người hắn.
“Được được được!”
Hắn liều mạng gật đầu. Sức mạnh chiến đấu của người này siêu việt , chỉ vung một đường rìu là có thể giải quyết được đám vệ sĩ của hắn.
Không lẽ là Đại Thiên Tôn viên mãn?
Hay là bán Hỗn Độn?
Nếu là vậy thì làm tướng quân dễ như trở bàn tay!
“Được, là cậu nói đấy nhé. Cậu mà dám nói dối thì ông đây đập chết cậu!”
Trần Dương hừ một tiếng rồi cầm búa lên.
Triệu Vi áp lực hét lên: “Người đâu, vị tráng sĩ này đã đỗ bài kiểm tra, cho vào danh sách chọn làm tướng quân!”
“Ừm, coi như cậu có mắt nhìn!”
Trần Dương vỗ vai Triệu Vi: “Sau này ông đây thành công thì sẽ không thiếu công lao của cậu đâu!”
Nói xong, anh liền nghênh ngang đi vào!
Nếu không có chiếc rìu này, thì anh đã bị đám người vây đánh cho chết từ lâu rồi.
“Cậu chủ, người này…”
“Người này có bản lĩnh, những người giỏi tính khí thường nóng nảy!”
Triệu Vi nói: “Nói với bên đó, tôi lấy người này!”
“Vâng, cậu chủ!”
Còn tên đệ tử nhà họ Triệu đã dắt Trần Dương đến thì lúc này tâm trạng không khác gì ngồi tàu lượn.
“Nguy thật, đúng là hữu kinh vô hiểm!”
Hắn vỗ ngực mình, không dám nhận công lao gì cả, mà vội vã lẻn đi nhân lúc không ai chú ý.
Trần Dương vượt qua bài kiểm tra, lúc ra ngoài thì đã khoác lên mình bộ áo giáp tướng quân uy phong lẫm liệt. Nhất là chiếc rìu siêu to ở sau lưng anh khiến người khác sợ hãi.
Nhưng mặt người này quá lạnh lùng.
“Lý tướng quân!”
Triệu Vi vô cùng vui mừng khi thu nhận được một cao thủ, nên cũng không thèm ngó ngàng gì tới những người khác nữa.
“Sao?”
Trần Dương quay ra nhìn: “Hóa ra là cậu à, cảm ơn nhé, Lý Quỳ tôi tuy lỗ mãng nhưng cũng biết trước biết sau, xin nhận phần ân tình này của cậu”.
Nói rồi, anh nhẹ nhàng đấm vào ngực Triệu Vi.
Với anh là nhẹ, nhưng với Triệu Vi thì là nặng vô cùng.
Suýt nữa thì hắn đã phun hết cơm canh ra ngoài.
Phải một lúc sau hắn mới bình thường trở lại. Cái tên này đáng sợ quá rồi đấy?
Có sức mạnh quái đản này, chẳng trách lại dùng vũ khí nặng như vậy.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn lại âm thầm kéo giãn khoảng cách với Trần Dương.
“Lý tướng quân dũng mãnh hơn người, dù không có tôi thì cũng sẽ mặc giáp đi ra mà thôi”.
“Ha ha ha… Đám con cháu quý tộc các cậu nói chuyện dễ nghe thật đấy!”
Trần Dương cười: “Nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì nào?”
Triệu Vi vốn định nói uyển chuyển một chút, nhưng không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy. Nghĩ đến việc đối phương là một người ngay thẳng, nếu mình cứ vòng vo thì sợ người ta sẽ thấy phản cảm.
“Lý tướng quân, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Triệu Vi, con cháu chi chính đời thứ tám nghìn của Triệu Vương”.
Nhà họ Triệu thống lĩnh Triệu vực đã hàng chục triệu kỷ nguyên, sinh sản ra mấy trăm nghìn đời sau. Hắn ta có thể xếp vào hàng chục nghìn cũng là giỏi lắm rồi.
“Tôi muốn mời Lý tướng quân làm đại thống lĩnh của tôi, một nghìn năm sau cùng tôi chinh chiến khắp nơi!”
“Muốn tôi làm đại thống lĩnh?”
Trần Dương nhếch miệng: “Cậu thắng nổi tôi không?”
“Ơ…”
Mặt Triệu Vi biến sắc, đương nhiên là hắn đánh không lại Trần Dương rồi.
“Không nổi đâu”.
Trần Dương mỉm cười, cũng không có ý định châm chọc: “Bỏ đi, với tính cách của tôi thì nếu cậu không đánh thắng được tôi, tôi sẽ không bao giờ đi cùng cậu. Tuy tôi không có văn hóa nhưng ít ra vẫn biết đạo lý uống nước nhớ nguồn”.
“Làm đại thống lĩnh cũng được, nhưng đừng có ngày nào cũng ra lệnh cho tôi. Tôi đảm bảo cậu sẽ an toàn trong mọi trận chiến, thậm chí còn giúp cậu tích lũy quân công”.
Triệu Vi cứ tưởng hết hi vọng, ai mà ngờ đối phương lại đồng ý.
Tuy lời nói có khó nghe một chút, nhưng ít nhất thì cũng đồng ý rồi!
Thật ra Trần Dương định từ chối, nhưng anh suy nghĩ một hồi, nhỡ động vào đệ tử nhà họ Triệu có thế lực lớn rồi bị người ta phát hiện thì sao.
Loại yếu ớt thế này mới dễ khống chế.
“Được, tôi có thể giao kèo với Lý tướng quân!”
“Ừ, rất sảng khoái, ông đây thích!”
Trần Dương cười, vỗ ba cái vào người đối phương.
Trần Dương đang thành công tiến vào nội bộ Triệu Thị, tuy chỉ là râu ria bên ngoài, nhưng vẫn là một khởi đầu tốt!
Ở một bên khác, Ma Dương dẫn theo đám phân thân và hóa thân chạy đường dài đến biên giới giữa Triệu vực và Dương vực, đây là khu vực không ai quản lý.
Bởi vì thường có đánh nhau, nên đây là khu chịu nạn rất nặng.
Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều tổ chức phản kháng!
Hôm nay, Ma Dương tập hợp một lượng lớn người đến, dựng cờ khởi nghĩa, hét to: “Vương, Hầu, Khanh, Tướng, đâu cứ phải là con dòng cháu giống!”
Lời này phát ra khiến cả đám người nhiệt huyết sôi trào.
Ở bờ bên kia của thế giới Hỗn Độn, uy lực của câu nói này không khác nào bom nguyên tử, chấn động như Cửu Thiên Thần Lôi.
“Vương, Hầu, Khanh, Tướng, đâu cứ phải là con dòng cháu giống!”
Cả đám hét to.
Dưới sự kích động của nhóm diễn viên, Ma Dương đứng ở đỉnh cao nhất: “Chính sách hà khắc còn tàn bạo hơn hổ! Đám vương tộc chó má kia đã không cho chúng ta đường sống, chèn ép người dân, thì chúng ta phải phản kháng lại, lập nên một thế giới bình thẳng thuộc về chính chúng ta!”
“Phản lại!”
“Phản thôi, giết sạch bọn nó!”
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cầm kiếm cắt phăng mái tóc: “Hôm nay tôi cắt tóc xin thề, không giết vương tộc, chết không nhắm mắt!”
“Không giết vương tộc, chết không nhắm mắt!”
Nhìn đám quần chúng đang kích động phía dưới, Ma Dương cao giọng nói: “Các anh em, hãy đi theo tôi, giết!”
Tinh thần bị xúi giục sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, hàng chục nghìn người ầm ầm đi theo Ma Dương đến một hệ hành tinh cằn cỗi nằm giữa hai vực.
Dưới sự cố gắng của Ma Dương và hóa thân, không quá ba ngày, hệ hành tinh này đã bị thu phục hoàn toàn!
Lần này đại thắng, cộng thêm việc bọn họ không hề quấy nhiễu dân chúng hay cướp bóc gì, phất lên một ngọn cờ tươi sáng trong đám phản tặc.
“Ma Vương tốt lắm, Ma Vương đến sẽ không bắt nộp thuế!”
Câu nói này được lan truyền nhanh chóng giữa các hệ hành tinh, khiến dân chúng kích động không thôi.
Sau đó, Ma Dương đã sắp xếp toàn bộ các công việc như đánh quý tộc, chia đất đai, chia tài nguyên một cách rất hợp lý.
Điều này khiến người dân nhìn thấy được hy vọng, hy vọng về sự bình đẳng.
Khi Triệu vực và Dương vực phản ứng lại thì Ma Dương và quân cách mạnh Ma Vương đã chiếm lĩnh xong các hệ hành tinh rồi.
Bọn họ đều ghi nhớ phương châm của Ma Vương, chỉ dùng hai năm để thành lập một thế giới tương đối bình đẳng!
Tất cả đều khiến cho những người dân bị áp bức vô cùng cảm kích.
“Báo, Đại Vương, hàng triệu quân Dương vực đã tới!”
Ma Dương đứng dậy từ trên ngai, nhìn đám người: “Các anh em, có người muốn cướp đi cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, chúng ta phải làm gì!”
“Đánh bọn chúng, giết sạch bọn chúng!”
“Giết giết giết!”
“Tốt lắm, xuất quân!”
Mặc dù là Hỗn Độn hậu kỳ, nhưng khi đánh toàn lực thì có thể giết cả cảnh giới Vô Hạn.
Đám Vương tộc kia còn đang chuẩn bị cho cuộc chiến vương tộc của nghìn năm sau, làm gì có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt ở biên giới.
Từ lúc hình thành cuộc chiến bờ bên kia thế giới Hỗn Độn, phản kháng xảy ra khắp nơi.
Cũng chỉ là cái mụn cóc, không đến nỗi gây sát thương lớn!
Mà coi như để các binh sĩ luyện tập cho vui.
Nhưng bọn chúng không ngờ rằng, lần này bọn chúng đã va phải một đội ngũ siêu cấp có tổ chức, có kỷ luật và có tài nguyên.
Một người sống dưới đáy xã hội bỗng nhiên nhìn thấy tia hy vọng, thử hỏi làm sao người đó từ bỏ nó được?
Còn cả câu nói “Vương, Hầu, Khanh, Tướng, đâu cứ phải là con dòng cháu giống!”
Nó đã triệt để khơi gợi ý chí chiến đấu của mọi người.
Thêm việc bọn họ chưa từng thất bại ở bất kỳ cuộc chiến lớn nhỏ nào, càng khiến lòng tin của bọn họ vững vàng hơn.
Tuy đối phương có đội quân hàng triệu người, quân số của bọn họ chỉ bằng một nửa, nhưng bọn họ tin tưởng mình có thể thắng.
Vì phía sau bọn họ là vô số bách tính và chiến hữu!
“Giết! Giết! Giết!”
Rõ ràng quân số chỉ bằng một nửa, nhưng khí thế của bọn họ lại mạnh hơn rất nhiều.
Ánh mắt của họ kiên định, cả người tỏa ra một sự quyết đoán.
Kẻ cầm đầu của bên kia cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Trước giờ cũng có không ít phản tặc chiếm cứ các hệ hành tinh, nhưng sau khi chiếm cứ thì bọn chúng lại lao vào ăn chơi sa đọa.
Khi bọn hắn tiến công vào thì đám phản tặc đó đã phế cả rồi!
Mà lần này lại khác, hắn cảm nhận được đám phản tặc này có một lòng đoàn kết vững vàng.
Đúng là gặp phải ma!
“Giết hết không tha!”
Dương Lực vẫy tay, cả đội quân hăng hái xông lên.
Không có đường lối đánh trận nào, âm mưu nào rồi cũng sẽ thành rác rưởi khi đối mặt với thực lực tuyệt đối thôi!
“Vô Địch Vũ Trụ Bạo Trác Thần Quyền!”
Ma Dương liên kết với sức mạnh của 100 nghìn tế bào trong người mình, đánh ra một chưởng. Chỉ trong nháy mắt, hàng nghìn binh sĩ đã tan thành bột phấn.
Không phải là anh ta không muốn bạo phát, mà là không muốn nhiều người chú ý quá. Bọn họ vẫn còn quá yếu ớt, cần thêm nhiều cuộc chiến lớn để xây dựng lòng tin.
“Ma Vương vạn tuế!”
“Vạn tuế!”
Hai bên ùa vào nhau, nhanh chóng hòa thành một nhóm, máu thịt tung tóe, một chiến trường tàn sát khổng lồ đã hình thành.
“Mày chính là tên cầm đầu hả?”
Dương Lực đang ở cảnh giới bán Hỗn Độn. Hắn nhìn sang Ma Dương, tu vi của đối phương ngang với hắn.
Tay vung Phương Thiên Họa Kích, Dương Lực xông đến chỗ Ma Dương.
Đây chính là chiến đấu. Sẽ không ai muốn kéo dài thời gian cả, tốt nhất là giết chết trong một chiêu!
“Đánh lén?”
“Cút!”
Ma Dương liên kết 1 triệu tế bào!
“Rầm!”
Nhìn nắm đấm trông có vẻ bình thường của đối phương, Dương Lực hơi sởn da gà, cảm giác như trời đất đang ép lên người hắn.
“Không ổn, sập bẫy rồi, người này không phải…”
Một sức mạnh khổng lồ biến hắn thành mảnh vụn trong nháy mắt. Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã chết thảm.
Cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, Ma Dương lớn tiếng nói: “Tướng địch đã chết, kẻ nào đầu hàng sẽ được tha!”
Sau đó, đám hóa thân và phân thân đang hóa thành binh sĩ cũng hét lên theo: “Tướng địch đã chết, kẻ nào đầu hàng sẽ được tha!”
Một trận chiến lớn vừa mới bắt đầu không lâu, mà chủ tướng đã bị đối phương giết chết.
Thế này thì đánh đấm cái quái gì nữa?
“Mọi người đừng sợ, đây là mưu kế của bọn chúng, ta không nên bị lừa!”
Phó tướng cao giọng hét, muốn ổn định lòng quân.
“Chết rồi, Dương tướng quân chết rồi, chính mắt tôi thấy ngài ấy bị người ta đấm chết”.
“Chạy thôi! Còn không chạy thì sẽ phải chôn xác ở đây đấy”.
Đám người nhao nhao bỏ trốn. Có người đầu tiên, thì những người khác cũng điên cuồng chạy theo.
“Khốn nạn, kẻ nào tự tiện chạy trốn sẽ phải chết!”
Phó tướng bắt lấy một người đang trốn chạy, định chém đầu người này.
Nhưng vào lúc này, một nắm đấm lớn giáng xuống: “Chết đi!”
“Phập!”
Đầu tên phó tướng nổ tung trong tích tắc!
Nhưng dù đấu đá ác liệt đến mức nào thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện khiến trời ghét người oán là phái sát thủ tới ám sát đệ tử Vương tộc như vậy.
Một khi phá hoại quy tắc thì Dương Thị chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị đả kích.
“Ông đây là Lý Quỳ, ông đây muốn làm tướng quân được không?”
Lý Quỳ này là do Trần Dương biến thành.
Nếu ngoan ngoãn xếp hàng thì chắc chắn anh sẽ không được chú ý. Cho dù có thông qua kiểm tra, trở thành tướng quân, thì cũng chỉ là một kẻ chạy vặt mà thôi.
“Có được hay không?”
Trần Dương kề cây rìu lên cổ đối phương, khiến đám người xung quanh sợ nhũn người.
“Kẻ to gan ở đâu ra, còn không mau dừng tay”.
Triệu Vi này tuy chỉ là một đệ tử thuộc phân nhánh của Vương tộc, nhưng cũng hơn người bình thường rất nhiều.
Nếu như đám người này xảy ra chuyện ở địa bàn thì bọn Triệu Vi nhất định sẽ chết chắc!
“Gào cái gì mà gào!”
Trần Dương ngoáy lỗ tai: “Ông đây hỏi là ông đây có làm tướng quân được không?!”
Triệu Vi cực kỳ sợ hãi, khí thế của đối phương đã khóa chặt hắn. Cây rìu lớn kia gần như đè nửa người hắn.
“Được được được!”
Hắn liều mạng gật đầu. Sức mạnh chiến đấu của người này siêu việt , chỉ vung một đường rìu là có thể giải quyết được đám vệ sĩ của hắn.
Không lẽ là Đại Thiên Tôn viên mãn?
Hay là bán Hỗn Độn?
Nếu là vậy thì làm tướng quân dễ như trở bàn tay!
“Được, là cậu nói đấy nhé. Cậu mà dám nói dối thì ông đây đập chết cậu!”
Trần Dương hừ một tiếng rồi cầm búa lên.
Triệu Vi áp lực hét lên: “Người đâu, vị tráng sĩ này đã đỗ bài kiểm tra, cho vào danh sách chọn làm tướng quân!”
“Ừm, coi như cậu có mắt nhìn!”
Trần Dương vỗ vai Triệu Vi: “Sau này ông đây thành công thì sẽ không thiếu công lao của cậu đâu!”
Nói xong, anh liền nghênh ngang đi vào!
Nếu không có chiếc rìu này, thì anh đã bị đám người vây đánh cho chết từ lâu rồi.
“Cậu chủ, người này…”
“Người này có bản lĩnh, những người giỏi tính khí thường nóng nảy!”
Triệu Vi nói: “Nói với bên đó, tôi lấy người này!”
“Vâng, cậu chủ!”
Còn tên đệ tử nhà họ Triệu đã dắt Trần Dương đến thì lúc này tâm trạng không khác gì ngồi tàu lượn.
“Nguy thật, đúng là hữu kinh vô hiểm!”
Hắn vỗ ngực mình, không dám nhận công lao gì cả, mà vội vã lẻn đi nhân lúc không ai chú ý.
Trần Dương vượt qua bài kiểm tra, lúc ra ngoài thì đã khoác lên mình bộ áo giáp tướng quân uy phong lẫm liệt. Nhất là chiếc rìu siêu to ở sau lưng anh khiến người khác sợ hãi.
Nhưng mặt người này quá lạnh lùng.
“Lý tướng quân!”
Triệu Vi vô cùng vui mừng khi thu nhận được một cao thủ, nên cũng không thèm ngó ngàng gì tới những người khác nữa.
“Sao?”
Trần Dương quay ra nhìn: “Hóa ra là cậu à, cảm ơn nhé, Lý Quỳ tôi tuy lỗ mãng nhưng cũng biết trước biết sau, xin nhận phần ân tình này của cậu”.
Nói rồi, anh nhẹ nhàng đấm vào ngực Triệu Vi.
Với anh là nhẹ, nhưng với Triệu Vi thì là nặng vô cùng.
Suýt nữa thì hắn đã phun hết cơm canh ra ngoài.
Phải một lúc sau hắn mới bình thường trở lại. Cái tên này đáng sợ quá rồi đấy?
Có sức mạnh quái đản này, chẳng trách lại dùng vũ khí nặng như vậy.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn lại âm thầm kéo giãn khoảng cách với Trần Dương.
“Lý tướng quân dũng mãnh hơn người, dù không có tôi thì cũng sẽ mặc giáp đi ra mà thôi”.
“Ha ha ha… Đám con cháu quý tộc các cậu nói chuyện dễ nghe thật đấy!”
Trần Dương cười: “Nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì nào?”
Triệu Vi vốn định nói uyển chuyển một chút, nhưng không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy. Nghĩ đến việc đối phương là một người ngay thẳng, nếu mình cứ vòng vo thì sợ người ta sẽ thấy phản cảm.
“Lý tướng quân, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Triệu Vi, con cháu chi chính đời thứ tám nghìn của Triệu Vương”.
Nhà họ Triệu thống lĩnh Triệu vực đã hàng chục triệu kỷ nguyên, sinh sản ra mấy trăm nghìn đời sau. Hắn ta có thể xếp vào hàng chục nghìn cũng là giỏi lắm rồi.
“Tôi muốn mời Lý tướng quân làm đại thống lĩnh của tôi, một nghìn năm sau cùng tôi chinh chiến khắp nơi!”
“Muốn tôi làm đại thống lĩnh?”
Trần Dương nhếch miệng: “Cậu thắng nổi tôi không?”
“Ơ…”
Mặt Triệu Vi biến sắc, đương nhiên là hắn đánh không lại Trần Dương rồi.
“Không nổi đâu”.
Trần Dương mỉm cười, cũng không có ý định châm chọc: “Bỏ đi, với tính cách của tôi thì nếu cậu không đánh thắng được tôi, tôi sẽ không bao giờ đi cùng cậu. Tuy tôi không có văn hóa nhưng ít ra vẫn biết đạo lý uống nước nhớ nguồn”.
“Làm đại thống lĩnh cũng được, nhưng đừng có ngày nào cũng ra lệnh cho tôi. Tôi đảm bảo cậu sẽ an toàn trong mọi trận chiến, thậm chí còn giúp cậu tích lũy quân công”.
Triệu Vi cứ tưởng hết hi vọng, ai mà ngờ đối phương lại đồng ý.
Tuy lời nói có khó nghe một chút, nhưng ít nhất thì cũng đồng ý rồi!
Thật ra Trần Dương định từ chối, nhưng anh suy nghĩ một hồi, nhỡ động vào đệ tử nhà họ Triệu có thế lực lớn rồi bị người ta phát hiện thì sao.
Loại yếu ớt thế này mới dễ khống chế.
“Được, tôi có thể giao kèo với Lý tướng quân!”
“Ừ, rất sảng khoái, ông đây thích!”
Trần Dương cười, vỗ ba cái vào người đối phương.
Trần Dương đang thành công tiến vào nội bộ Triệu Thị, tuy chỉ là râu ria bên ngoài, nhưng vẫn là một khởi đầu tốt!
Ở một bên khác, Ma Dương dẫn theo đám phân thân và hóa thân chạy đường dài đến biên giới giữa Triệu vực và Dương vực, đây là khu vực không ai quản lý.
Bởi vì thường có đánh nhau, nên đây là khu chịu nạn rất nặng.
Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều tổ chức phản kháng!
Hôm nay, Ma Dương tập hợp một lượng lớn người đến, dựng cờ khởi nghĩa, hét to: “Vương, Hầu, Khanh, Tướng, đâu cứ phải là con dòng cháu giống!”
Lời này phát ra khiến cả đám người nhiệt huyết sôi trào.
Ở bờ bên kia của thế giới Hỗn Độn, uy lực của câu nói này không khác nào bom nguyên tử, chấn động như Cửu Thiên Thần Lôi.
“Vương, Hầu, Khanh, Tướng, đâu cứ phải là con dòng cháu giống!”
Cả đám hét to.
Dưới sự kích động của nhóm diễn viên, Ma Dương đứng ở đỉnh cao nhất: “Chính sách hà khắc còn tàn bạo hơn hổ! Đám vương tộc chó má kia đã không cho chúng ta đường sống, chèn ép người dân, thì chúng ta phải phản kháng lại, lập nên một thế giới bình thẳng thuộc về chính chúng ta!”
“Phản lại!”
“Phản thôi, giết sạch bọn nó!”
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cầm kiếm cắt phăng mái tóc: “Hôm nay tôi cắt tóc xin thề, không giết vương tộc, chết không nhắm mắt!”
“Không giết vương tộc, chết không nhắm mắt!”
Nhìn đám quần chúng đang kích động phía dưới, Ma Dương cao giọng nói: “Các anh em, hãy đi theo tôi, giết!”
Tinh thần bị xúi giục sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, hàng chục nghìn người ầm ầm đi theo Ma Dương đến một hệ hành tinh cằn cỗi nằm giữa hai vực.
Dưới sự cố gắng của Ma Dương và hóa thân, không quá ba ngày, hệ hành tinh này đã bị thu phục hoàn toàn!
Lần này đại thắng, cộng thêm việc bọn họ không hề quấy nhiễu dân chúng hay cướp bóc gì, phất lên một ngọn cờ tươi sáng trong đám phản tặc.
“Ma Vương tốt lắm, Ma Vương đến sẽ không bắt nộp thuế!”
Câu nói này được lan truyền nhanh chóng giữa các hệ hành tinh, khiến dân chúng kích động không thôi.
Sau đó, Ma Dương đã sắp xếp toàn bộ các công việc như đánh quý tộc, chia đất đai, chia tài nguyên một cách rất hợp lý.
Điều này khiến người dân nhìn thấy được hy vọng, hy vọng về sự bình đẳng.
Khi Triệu vực và Dương vực phản ứng lại thì Ma Dương và quân cách mạnh Ma Vương đã chiếm lĩnh xong các hệ hành tinh rồi.
Bọn họ đều ghi nhớ phương châm của Ma Vương, chỉ dùng hai năm để thành lập một thế giới tương đối bình đẳng!
Tất cả đều khiến cho những người dân bị áp bức vô cùng cảm kích.
“Báo, Đại Vương, hàng triệu quân Dương vực đã tới!”
Ma Dương đứng dậy từ trên ngai, nhìn đám người: “Các anh em, có người muốn cướp đi cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, chúng ta phải làm gì!”
“Đánh bọn chúng, giết sạch bọn chúng!”
“Giết giết giết!”
“Tốt lắm, xuất quân!”
Mặc dù là Hỗn Độn hậu kỳ, nhưng khi đánh toàn lực thì có thể giết cả cảnh giới Vô Hạn.
Đám Vương tộc kia còn đang chuẩn bị cho cuộc chiến vương tộc của nghìn năm sau, làm gì có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt ở biên giới.
Từ lúc hình thành cuộc chiến bờ bên kia thế giới Hỗn Độn, phản kháng xảy ra khắp nơi.
Cũng chỉ là cái mụn cóc, không đến nỗi gây sát thương lớn!
Mà coi như để các binh sĩ luyện tập cho vui.
Nhưng bọn chúng không ngờ rằng, lần này bọn chúng đã va phải một đội ngũ siêu cấp có tổ chức, có kỷ luật và có tài nguyên.
Một người sống dưới đáy xã hội bỗng nhiên nhìn thấy tia hy vọng, thử hỏi làm sao người đó từ bỏ nó được?
Còn cả câu nói “Vương, Hầu, Khanh, Tướng, đâu cứ phải là con dòng cháu giống!”
Nó đã triệt để khơi gợi ý chí chiến đấu của mọi người.
Thêm việc bọn họ chưa từng thất bại ở bất kỳ cuộc chiến lớn nhỏ nào, càng khiến lòng tin của bọn họ vững vàng hơn.
Tuy đối phương có đội quân hàng triệu người, quân số của bọn họ chỉ bằng một nửa, nhưng bọn họ tin tưởng mình có thể thắng.
Vì phía sau bọn họ là vô số bách tính và chiến hữu!
“Giết! Giết! Giết!”
Rõ ràng quân số chỉ bằng một nửa, nhưng khí thế của bọn họ lại mạnh hơn rất nhiều.
Ánh mắt của họ kiên định, cả người tỏa ra một sự quyết đoán.
Kẻ cầm đầu của bên kia cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Trước giờ cũng có không ít phản tặc chiếm cứ các hệ hành tinh, nhưng sau khi chiếm cứ thì bọn chúng lại lao vào ăn chơi sa đọa.
Khi bọn hắn tiến công vào thì đám phản tặc đó đã phế cả rồi!
Mà lần này lại khác, hắn cảm nhận được đám phản tặc này có một lòng đoàn kết vững vàng.
Đúng là gặp phải ma!
“Giết hết không tha!”
Dương Lực vẫy tay, cả đội quân hăng hái xông lên.
Không có đường lối đánh trận nào, âm mưu nào rồi cũng sẽ thành rác rưởi khi đối mặt với thực lực tuyệt đối thôi!
“Vô Địch Vũ Trụ Bạo Trác Thần Quyền!”
Ma Dương liên kết với sức mạnh của 100 nghìn tế bào trong người mình, đánh ra một chưởng. Chỉ trong nháy mắt, hàng nghìn binh sĩ đã tan thành bột phấn.
Không phải là anh ta không muốn bạo phát, mà là không muốn nhiều người chú ý quá. Bọn họ vẫn còn quá yếu ớt, cần thêm nhiều cuộc chiến lớn để xây dựng lòng tin.
“Ma Vương vạn tuế!”
“Vạn tuế!”
Hai bên ùa vào nhau, nhanh chóng hòa thành một nhóm, máu thịt tung tóe, một chiến trường tàn sát khổng lồ đã hình thành.
“Mày chính là tên cầm đầu hả?”
Dương Lực đang ở cảnh giới bán Hỗn Độn. Hắn nhìn sang Ma Dương, tu vi của đối phương ngang với hắn.
Tay vung Phương Thiên Họa Kích, Dương Lực xông đến chỗ Ma Dương.
Đây chính là chiến đấu. Sẽ không ai muốn kéo dài thời gian cả, tốt nhất là giết chết trong một chiêu!
“Đánh lén?”
“Cút!”
Ma Dương liên kết 1 triệu tế bào!
“Rầm!”
Nhìn nắm đấm trông có vẻ bình thường của đối phương, Dương Lực hơi sởn da gà, cảm giác như trời đất đang ép lên người hắn.
“Không ổn, sập bẫy rồi, người này không phải…”
Một sức mạnh khổng lồ biến hắn thành mảnh vụn trong nháy mắt. Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã chết thảm.
Cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, Ma Dương lớn tiếng nói: “Tướng địch đã chết, kẻ nào đầu hàng sẽ được tha!”
Sau đó, đám hóa thân và phân thân đang hóa thành binh sĩ cũng hét lên theo: “Tướng địch đã chết, kẻ nào đầu hàng sẽ được tha!”
Một trận chiến lớn vừa mới bắt đầu không lâu, mà chủ tướng đã bị đối phương giết chết.
Thế này thì đánh đấm cái quái gì nữa?
“Mọi người đừng sợ, đây là mưu kế của bọn chúng, ta không nên bị lừa!”
Phó tướng cao giọng hét, muốn ổn định lòng quân.
“Chết rồi, Dương tướng quân chết rồi, chính mắt tôi thấy ngài ấy bị người ta đấm chết”.
“Chạy thôi! Còn không chạy thì sẽ phải chôn xác ở đây đấy”.
Đám người nhao nhao bỏ trốn. Có người đầu tiên, thì những người khác cũng điên cuồng chạy theo.
“Khốn nạn, kẻ nào tự tiện chạy trốn sẽ phải chết!”
Phó tướng bắt lấy một người đang trốn chạy, định chém đầu người này.
Nhưng vào lúc này, một nắm đấm lớn giáng xuống: “Chết đi!”
“Phập!”
Đầu tên phó tướng nổ tung trong tích tắc!
Bình luận facebook