Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 669: Chiến đấu với nhà họ Cơ
Sau khi ở đây hàng trăm năm, Trần Dương đã tinh chế Hỗn Độn nơi này và mang nó theo bên mình.
Gắn liền với vũ trụ tổ.
Bằng cách này, kết nối có thể được thông suốt và Trần Dương không phải lo lắng về việc rời nhà quá lâu.
Trước đây, do năng lực còn hạn chế, cảm giác khủng hoảng lúc nào cũng thúc giục anh, dí anh, làm anh không dám dừng dù chỉ một khắc.
Bây giờ sức mạnh của anh đã tăng lên rồi, anh có thể được coi là có đủ sức mạnh để bảo vệ họ.
Hơn nữa, đệ tử Trần Thị cần lịch luyện, con chạch nhỏ bị nhốt trong ao thì không thể hóa thành rồng khổng lồ được.
Tất cả các đệ tử trong năm đời của nhà họ Trần được gọi đến, cùng với đệ tử đời thứ nhất và đệ tử đời thứ hai của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông.
Mọi người nhìn Trần Dương với sự mong ngóng, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.
“Hôm nay tôi muốn đưa mọi người đến một thế giới dữ dội hơn, nơi đang diễn ra một trận chiến kinh thiên động địa, có thể kéo dài hàng nghìn năm. Tôi cần sự giúp đỡ của mọi người!”
Tất cả mọi người đều rất hào hứng.
Trần Tú, Trần Mục, Trần Thành, Trần Bất Hối, Trần Côn…
Diệp Thần, Diệp Tinh, Thần Nam, Mạc Sát…
Ba con oắt con …
Đưa mắt nhìn đám người bên dưới, mặc dù thực lực của bọn họ cũng chẳng là gì ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.
Nhưng đừng quên, cái mà Trần Dương không bao giờ thiếu đó là công phá và tài nguyên, cho dù là nền tảng, anh cũng có thể bổ sung giúp bọn họ.
Anh cũng có thể xây dựng kết giới Thời Quang để tăng tốc độ tu luyện của họ.
“Cùng tôi đi chiến đấu hết mình nào!”
“Vâng!”
Mọi người hô lên thích thú.
Về phần những người khác trong thế giới Hỗn Độn của mình, những người bán Hỗn Độn, thậm chí là rất gần cảnh giới Hỗn Độn, Trần Dương cũng triệu tập hết thảy ra, nói chuyện với họ.
Thực ra cũng không có gì để nói, chỉ có hai chuyện.
Hoặc là đi chiến đấu cùng Trần Dương hoặc là rời đi, tự họ chọn lấy.
Cuối cùng những người muốn rời đi chiếm đa số, người muốn ở lại chỉ có một phần nhỏ.
Có Cầu Kiếm, 7 đại thiên tôn, và một số người nhìn xa trông rộng.
Nhưng đối với Hỗn Độn của mình khổng lồ mà nói, còn chưa đến 1/1000.
Trần Dương không quan tâm, có lẽ họ sẽ có một tương lai tốt hơn.
Đối với những người ở lại, Trần Dương chỉ có thể nói rằng sẽ không đối xử tệ với họ.
Tài nguyên mà anh có được bây giờ ngoài sức tưởng tượng của họ.
Đừng nói là đến việc họ còn chưa lên được Hỗn Độn, nếu lên được Hỗn Độn rồi thì sao?
Chả có tác dụng gì đáng kể cả.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Trần Dương mang theo vùng Hỗn Độn niết bàn, dùng la bàn định giới quay trở lại ra khỏi kết giới, lần này anh ra khỏi kết giới mà không hề lưu luyến gì.
Anh trả tự do cho những người không muốn ở lại, trả tự do cho gia đình và các đệ tử trực hệ của mình, cũng như những vị Đại Thiên Tôn.
Nhìn thế giới trước mặt, ai nấy đều háo hức.
“Đi thôi, hàng trăm vực này là địa bàn của chúng ta rồi!”
Trần Dương mỉm cười, công việc tiếp theo, sẽ do phân thân giao phó.
Trần Dương trở lại tổng bộ của quân Ma Vương, bắt đầu bế quan dài ngày.
……
Cơ vực.
Cuộc chiến Vương tộc sắp đến, toàn bộ thế giới bờ bên kia Hỗn Độn tràn ngập những trận chiến và những tiếng hò hét.
Nhà họ Cơ là thế giới Hỗn Độn, là kẻ chiến thắng trong trận chiến Hoàng tộc lần thứ tư, đến nay 7 triệu giới bên kia Hỗn Độn vẫn không biết lão tổ nhà họ Cơ đã giành được chiếc vé tàu.
Nghiêm túc mà nói, không ai biết lão tổ nhà họ Cơ còn sống hay đã chết.
Lão tổ ra đi, người ở lại phải gánh vác việc kinh doanh của gia đình.
Vì vậy, trong những năm tháng dài đằng đẵng, đại vực phụ thuộc vào nhà họ Cơ ngày càng nhiều.
Đây cũng là thế lực lớn thứ tư trong 10 đại Đế vực.
Những gia tộc có lão tổ phi thăng lên vực Vĩnh Hằng đều có cùng một tên là Đế vực!
Khi các vực khác đang đấu đá kịch liệt, mặc dù Cơ vực cũng có những mâu thuẫn nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn tương đối yên bình.
Họ biết rằng họ phải giữ sức nếu họ muốn giành được lợi ích lớn hơn trong trận chiến Hoàng tộc tiếp theo.
Cơ Viễn là đại thần Chiến Tranh thứ 3 của nhà họ Cơ, có quyền phát động chiến tranh.
Đồng thời có quyền quản lý thuộc hạ trong đại vực.
Hôm nay, đệ tử nhà họ Cơ vội vàng đến báo tin: “Đại thần Chiến Tranh, Hồ vực, Chu vực, Lưu vực… Trên 100 vực đều gửi tin cầu cứu ạ”.
“Nói chi tiết xem nào”.
“Vâng!”
Đệ tử nói: “Có một thế lực gọi là quân Ma Vương đã chiếm cứ hàng trăm đại vực, hơn nữa tốc độ này còn lan ra rất nhanh, thậm chí lan nhanh ra như ngọn lửa cháy rừng!”
“Oh?”
Cơ Viễn nổi hứng thú: “Có thể điều tra ra thế lực nào đứng sau không?”
“Tạm thời vẫn chưa rõ ạ”.
Tên đệ tử thành thật đáp.
“Điều tra đi, ta nghi là do vài thế lực khác làm đấy”.
“Rõ!”
Tên đệ tử chắp tay vái rồi nhanh chóng rời đi.
Trong vài năm qua, các vực trong 10 đại Đế vực đều đấu đá lẫn nhau, việc đặt lực lượng vào đại vực phụ thuộc của đối phương là điều rất bình thường.
Ví dụ, nhà họ Cơ cũng thường xuyên làm mấy chuyện này.
Vì vậy, dù ở kỷ nguyên nào, họ cũng kiếm chác rất được.
Thế giới bờ bên kia Hỗn Độn quá lớn, mỗi năm vẫn còn tiếp tục mở rộng thêm ra, tốc độ ra đời của thế giới Hỗn Độn còn nhanh hơn nhiều so với cướp bóc.
Cơ bản là tiêu thụ không hết.
Nhưng lòng người thì luôn tham lam, càng có nhiều thì lại càng muốn có nhiều hơn.
Hàng trăm đại vực cũng không là gì so với nhà họ Cơ, hơn nữa chiến thanh thế giới nổ ra cũng chỉ là một quá trình thanh tẩy thế lực mà thôi.
Họ không thể dừng lại ngay cả khi họ muốn.
Phong vực, là Đế vực lâu đời nhất, thứ họ biết nhiều vô kể.
Có thể nói họ là những người nhập cư sớm nhất ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn!
Bạn không nhầm đâu, họ là người nhập cư, họ không phải là người bản xứ của thế giới này.
Thậm chí hầu hết mọi người trên thế giới này đều không phải dân bản xứ.
Chỉ là đã quá lâu rồi, chuyện này cũng không có nhiều người biết đến nữa.
Kể cả có biết, họ cũng không dám tùy ý để lộ ra ngoài.
“Lần đại chiến này, e rằng sẽ khốc liệt hơn rất nhiều so với những năm trước”.
Hoàng đế của nhà họ Phong nói: “Việc chúng ta phải làm rất đơn giản, bảo vệ con cái nhà họ Phong, trước khi cuộc chiến Hoàng tộc nổ ra, ta sẽ đi tranh vé tàu”.
“Vâng, thưa Bệ hạ!”
Chuyện này cũng xảy ra ở một số Đế vực khác.
Trong mấy ngàn năm bế quan của Trần Dương, đám người Trần Tú cũng đã hoàn toàn trưởng thành, từng người một đột phá lên cảnh giới Hỗn Độn.
Ngay cả ba con oắt cũng đột phá.
Nếu có nguồn cung cấp căn nguyên Hỗn Độn không giới hạn, thì ngay cả một con lợn cũng có thể bay đấy.
Thế lực của quân Ma Vương đã mở rộng lên hàng chục ngàn đại vực.
Như cây to đón gió, họ không thể tránh khỏi việc đụng độ phải người của 10 đại Đế tộc.
Quân Ma Vương, chính là quân Vương tộc đã bị tiêu diệt, hoặc đám người này đã bị thuần hóa đến mức liều mạng, như này cơ bản là đánh không lại cuộc chiến Vương tộc, thậm chí sau cuộc chiến Hoàng tộc, có khi còn chả có ai tham gia ấy.
Ma Dương nhìn nhà họ Cơ trước mặt: “Tao nói lần cuối cùng, nhà họ Cơ lo cho cái thân mình đi. Không ai có thể ngăn cản quân Ma Vương của tao đâu!”
“Muốn chết à!”
Người nhà họ Cơ giận tím người, một tờ Thánh Chỉ màu vàng rực rỡ bay từ trong tay ra, bên trong có bảo ấn của Hoàng đế, cũng chính là bảo ấn của Hoàng đế bên kia, khiến Ma Dương nhíu mày.
Bảo ấn bên đó có chút thú vị, dường như nó có thể khuấy động căn nguyên của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.
Căn nguyên của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn và thế giới Hỗn Độn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Đây là hai chiều không gian hoàn toàn khác nhau.
Nhưng vẫn chưa đủ để giam giữ anh ta.
Ma Dương đã lên đến cảnh giới Vô Hạn viên mãn lại thèm để tâm đến điều này sao? Ngay cả cảnh giới Quy Nhất, anh ta còn chả coi ra gì nữa là.
Vũ Trụ Quyền!
Như chúng ta đã biết, tên càng dài thì uy lực càng mạnh, mà đối với thằng trói gà không chặt này thì sương sương thôi là được rồi.
Nắm đấm này đã trấn áp Hàng Cổ, đánh tan căn nguyên, và tàn sát cả nhà họ Cơ.
Thổi nắm đấm, Ma Dương giễu cợt nói: “Còn dám ra Thánh Chỉ cho tao không, tụi mày tưởng tụi mày to lắm à”.
Bản tôn ở thế giới bên kia đã sắp đột phá cảnh giới Quy Nhất rồi, đến lúc đó đến cả cảnh giới Siêu Thoát, anh ta cũng chấp tuốt.
Cảnh giới Quy Nhất viên mãn đã là đỉnh cao của thế giới này rồi, mà e là lúc này, khí tức của Trần Dương đã khiến cho thế giới bờ bên kia Hỗn Độn sắp không chịu nổi nữa rồi.
Anh vẫn đột phá bằng pháp-hồn-thể, tuyệt đối bất khả chiến bại.
Một đám hóa thân Bắc Dương, Dương Phật cũng đã đột pháp lên cảnh giới Vô Hạn từ lâu rồi.
Tất cả đều hy vọng sẽ đột phá lên cảnh giới Quy Nhất trước khi cuộc chiến Hoàng tộc nổ ra, bao gồm cả anh ta.
“Chúng mày không lên cũng không sao, nếu thật sự muốn lên, tao sẽ dạy từng đứa một cách làm người!”
Nói xong, Ma Dương biến mất ngay tại chỗ.
Một bên khác, Cơ Viễn đã nhận được tin rằng Thiên sứ nhà họ Cơ đã bị giết.
“Quân Ma Vương đã trở thành đại họa, cần phải ngăn chặn tiêu diệt”.
Là đại thần Chiến Tranh, ông ta có cái nhìn sắc bén về chiến tranh vượt xa những người bình thường.
Quân Ma Vương quét sạch đại vực, nhưng không thành lập vương triều mà tập trung vào việc giải phóng những thường dân thuộc tầng lớp thấp.
Đánh quyền quý, Vương tộc, xây dựng chủ nghĩa bình đẳng, hàng loạt phương pháp đáng sợ này đã được tất cả thường dân ủng hộ.
Hai mươi phần trăm thế giới là Vương tộc, quý tộc, 80 phần trăm là dân thường.
Nhà nghèo cũng có quý tử, dù tu vi của họ không cao, tài nguyên thưa thớt, nhưng họ lại rất đông.
Trong hàng triệu đại vực, quân Ma Vương độc chiếm 1%, gần như đã trở thành thế lực lớn thứ mười một.
Cuộc chiến Vương tộc vẫn chưa kết thúc, lẽ nào cuộc chiến Hoàng tộc sẽ xảy ra sớm hơn mấy nghìn năm sao?
Không được, ông ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó.
Hơn nữa quân Ma Vương còn đang xâu xé nhà họ Cơ.
“Người đâu, mời hai vị đại thần Chiến Tranh kia tới đây, ta muốn bàn về chuyện tiến đánh quân Ma Vương!”
Cuộc chiến Vương tộc bắt đầu vào thiên niên kỉ thứ 3, nhà họ Cơ đã đưa hàng trăm tỷ tinh nhuệ đến trụ sở của quân Ma Vương.
Mặc dù quân số của quân Ma Vương chỉ bằng một nửa đối thủ, nhưng họ rất thản nhiên, thậm chí ai nấy đều tỏ ra không màng sống chết.
Chính quân Ma Vương đã cứu họ, cho họ quyền bình đẳng và tự do.
Cũng chính quân Ma Vương đã cho họ sống một cuộc sống mà trước đây họ chưa từng dám mơ đến.
“Giết, giết, giết hết chúng nó đi, cái thế giới này khiến người ta phát tởm, hết thảy đều mục nát hết cả rồi!”
Đây là suy nghĩ của tất cả các đệ tử của quân Ma Vương.
Đám người Ma Dương, Bắc Dương, Kiếm Dương, Mộc Dương…đều đứng ở đầu hàng.
Ma Dương nói: “Vương tộc mà không chết thì sẽ có thêm nhiều đạo tặc, giơ cao kiếm trong tay lên, đập tan mọi bất công trong thiên hạ, giết!”
Hai quân giao chiến, vô ngôn, vô tướng.
Hàng chục tỷ quân lao vào nhau trong nháy mắt.
“Hôm nay nhà họ Cơ sẽ thua!”
Đám Ma Dương, Bắc Dương tìm kiếm tướng lĩnh cao cấp của nhà họ Cơ trong đám đông.
Đối phương cũng vậy.
Cơ Hành, Cơ Song, Cơ Hạo… đều là con cháu trực hệ của nhà họ Cơ.
Hàng ngàn chiến tướng cấp Vương theo sau bọn họ.
Nền tảng của nhà họ Cơ rất rõ ràng.
“Giết!”
Cơ Hành lao tới với hai ngọn giáo nhọn.
Hắn đã lên tới cảnh giới Vô Hạn viên mãn, hắn phóng giáo ra, đâm tới ngay trước mặt Ma Dương cách đó triệu dặm.
“Keng!”
Nắm đấm của Ma Dương đối đầu với mũi giáo, ngay lập tức đã chặn được nó.
Thứ mạnh nhất của anh ta chính là thể chất, loại bảo pháp này còn chả thể xuyên qua da anh ta.
Nhưng Cơ Hành không biết.
Cảm nhận được phản lực mạnh mẽ, gang bàn tay hắn run lên, suýt chút nữa không cầm nổi giáo.
“Sao có thể như thế được!”
Cơ Hành kinh ngạc, sau đó hắn như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Người này chắc đã đeo găng tay mỏng như cánh ve sầu, chỉ là ở quá xa nên không thể nhìn thấy nó thôi!”
Thanh giáo này của hắn là do lão tổ ban thưởng.
Một đâm có thể tiêu diệt hàng ngàn Hỗn Độn.
Ngay cả phòng ngự của tu sĩ cũng không thể phá vỡ được.
Nói tới nói lui, một bàn tay to lớn đã phủ lên đầu mọi người.
Bàn tay của hắn bao phủ cả bầu trời, có khí tức cực kỳ cường đại, ngay cả bầu trời cũng phải run rẩy, tinh vực 9 phương 8 hướng đều kêu gào.
Hàng ngàn đại đạo đều dừng chảy vào lúc này.
“Phá cho ta!”
Sắc mặt Cơ Hành thay đổi, hóa thành một người khổng lồ cao vạn mét, hai mũi giáo nhọn trong tay hắn đâm ngay xuống.
Gắn liền với vũ trụ tổ.
Bằng cách này, kết nối có thể được thông suốt và Trần Dương không phải lo lắng về việc rời nhà quá lâu.
Trước đây, do năng lực còn hạn chế, cảm giác khủng hoảng lúc nào cũng thúc giục anh, dí anh, làm anh không dám dừng dù chỉ một khắc.
Bây giờ sức mạnh của anh đã tăng lên rồi, anh có thể được coi là có đủ sức mạnh để bảo vệ họ.
Hơn nữa, đệ tử Trần Thị cần lịch luyện, con chạch nhỏ bị nhốt trong ao thì không thể hóa thành rồng khổng lồ được.
Tất cả các đệ tử trong năm đời của nhà họ Trần được gọi đến, cùng với đệ tử đời thứ nhất và đệ tử đời thứ hai của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông.
Mọi người nhìn Trần Dương với sự mong ngóng, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.
“Hôm nay tôi muốn đưa mọi người đến một thế giới dữ dội hơn, nơi đang diễn ra một trận chiến kinh thiên động địa, có thể kéo dài hàng nghìn năm. Tôi cần sự giúp đỡ của mọi người!”
Tất cả mọi người đều rất hào hứng.
Trần Tú, Trần Mục, Trần Thành, Trần Bất Hối, Trần Côn…
Diệp Thần, Diệp Tinh, Thần Nam, Mạc Sát…
Ba con oắt con …
Đưa mắt nhìn đám người bên dưới, mặc dù thực lực của bọn họ cũng chẳng là gì ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.
Nhưng đừng quên, cái mà Trần Dương không bao giờ thiếu đó là công phá và tài nguyên, cho dù là nền tảng, anh cũng có thể bổ sung giúp bọn họ.
Anh cũng có thể xây dựng kết giới Thời Quang để tăng tốc độ tu luyện của họ.
“Cùng tôi đi chiến đấu hết mình nào!”
“Vâng!”
Mọi người hô lên thích thú.
Về phần những người khác trong thế giới Hỗn Độn của mình, những người bán Hỗn Độn, thậm chí là rất gần cảnh giới Hỗn Độn, Trần Dương cũng triệu tập hết thảy ra, nói chuyện với họ.
Thực ra cũng không có gì để nói, chỉ có hai chuyện.
Hoặc là đi chiến đấu cùng Trần Dương hoặc là rời đi, tự họ chọn lấy.
Cuối cùng những người muốn rời đi chiếm đa số, người muốn ở lại chỉ có một phần nhỏ.
Có Cầu Kiếm, 7 đại thiên tôn, và một số người nhìn xa trông rộng.
Nhưng đối với Hỗn Độn của mình khổng lồ mà nói, còn chưa đến 1/1000.
Trần Dương không quan tâm, có lẽ họ sẽ có một tương lai tốt hơn.
Đối với những người ở lại, Trần Dương chỉ có thể nói rằng sẽ không đối xử tệ với họ.
Tài nguyên mà anh có được bây giờ ngoài sức tưởng tượng của họ.
Đừng nói là đến việc họ còn chưa lên được Hỗn Độn, nếu lên được Hỗn Độn rồi thì sao?
Chả có tác dụng gì đáng kể cả.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Trần Dương mang theo vùng Hỗn Độn niết bàn, dùng la bàn định giới quay trở lại ra khỏi kết giới, lần này anh ra khỏi kết giới mà không hề lưu luyến gì.
Anh trả tự do cho những người không muốn ở lại, trả tự do cho gia đình và các đệ tử trực hệ của mình, cũng như những vị Đại Thiên Tôn.
Nhìn thế giới trước mặt, ai nấy đều háo hức.
“Đi thôi, hàng trăm vực này là địa bàn của chúng ta rồi!”
Trần Dương mỉm cười, công việc tiếp theo, sẽ do phân thân giao phó.
Trần Dương trở lại tổng bộ của quân Ma Vương, bắt đầu bế quan dài ngày.
……
Cơ vực.
Cuộc chiến Vương tộc sắp đến, toàn bộ thế giới bờ bên kia Hỗn Độn tràn ngập những trận chiến và những tiếng hò hét.
Nhà họ Cơ là thế giới Hỗn Độn, là kẻ chiến thắng trong trận chiến Hoàng tộc lần thứ tư, đến nay 7 triệu giới bên kia Hỗn Độn vẫn không biết lão tổ nhà họ Cơ đã giành được chiếc vé tàu.
Nghiêm túc mà nói, không ai biết lão tổ nhà họ Cơ còn sống hay đã chết.
Lão tổ ra đi, người ở lại phải gánh vác việc kinh doanh của gia đình.
Vì vậy, trong những năm tháng dài đằng đẵng, đại vực phụ thuộc vào nhà họ Cơ ngày càng nhiều.
Đây cũng là thế lực lớn thứ tư trong 10 đại Đế vực.
Những gia tộc có lão tổ phi thăng lên vực Vĩnh Hằng đều có cùng một tên là Đế vực!
Khi các vực khác đang đấu đá kịch liệt, mặc dù Cơ vực cũng có những mâu thuẫn nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn tương đối yên bình.
Họ biết rằng họ phải giữ sức nếu họ muốn giành được lợi ích lớn hơn trong trận chiến Hoàng tộc tiếp theo.
Cơ Viễn là đại thần Chiến Tranh thứ 3 của nhà họ Cơ, có quyền phát động chiến tranh.
Đồng thời có quyền quản lý thuộc hạ trong đại vực.
Hôm nay, đệ tử nhà họ Cơ vội vàng đến báo tin: “Đại thần Chiến Tranh, Hồ vực, Chu vực, Lưu vực… Trên 100 vực đều gửi tin cầu cứu ạ”.
“Nói chi tiết xem nào”.
“Vâng!”
Đệ tử nói: “Có một thế lực gọi là quân Ma Vương đã chiếm cứ hàng trăm đại vực, hơn nữa tốc độ này còn lan ra rất nhanh, thậm chí lan nhanh ra như ngọn lửa cháy rừng!”
“Oh?”
Cơ Viễn nổi hứng thú: “Có thể điều tra ra thế lực nào đứng sau không?”
“Tạm thời vẫn chưa rõ ạ”.
Tên đệ tử thành thật đáp.
“Điều tra đi, ta nghi là do vài thế lực khác làm đấy”.
“Rõ!”
Tên đệ tử chắp tay vái rồi nhanh chóng rời đi.
Trong vài năm qua, các vực trong 10 đại Đế vực đều đấu đá lẫn nhau, việc đặt lực lượng vào đại vực phụ thuộc của đối phương là điều rất bình thường.
Ví dụ, nhà họ Cơ cũng thường xuyên làm mấy chuyện này.
Vì vậy, dù ở kỷ nguyên nào, họ cũng kiếm chác rất được.
Thế giới bờ bên kia Hỗn Độn quá lớn, mỗi năm vẫn còn tiếp tục mở rộng thêm ra, tốc độ ra đời của thế giới Hỗn Độn còn nhanh hơn nhiều so với cướp bóc.
Cơ bản là tiêu thụ không hết.
Nhưng lòng người thì luôn tham lam, càng có nhiều thì lại càng muốn có nhiều hơn.
Hàng trăm đại vực cũng không là gì so với nhà họ Cơ, hơn nữa chiến thanh thế giới nổ ra cũng chỉ là một quá trình thanh tẩy thế lực mà thôi.
Họ không thể dừng lại ngay cả khi họ muốn.
Phong vực, là Đế vực lâu đời nhất, thứ họ biết nhiều vô kể.
Có thể nói họ là những người nhập cư sớm nhất ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn!
Bạn không nhầm đâu, họ là người nhập cư, họ không phải là người bản xứ của thế giới này.
Thậm chí hầu hết mọi người trên thế giới này đều không phải dân bản xứ.
Chỉ là đã quá lâu rồi, chuyện này cũng không có nhiều người biết đến nữa.
Kể cả có biết, họ cũng không dám tùy ý để lộ ra ngoài.
“Lần đại chiến này, e rằng sẽ khốc liệt hơn rất nhiều so với những năm trước”.
Hoàng đế của nhà họ Phong nói: “Việc chúng ta phải làm rất đơn giản, bảo vệ con cái nhà họ Phong, trước khi cuộc chiến Hoàng tộc nổ ra, ta sẽ đi tranh vé tàu”.
“Vâng, thưa Bệ hạ!”
Chuyện này cũng xảy ra ở một số Đế vực khác.
Trong mấy ngàn năm bế quan của Trần Dương, đám người Trần Tú cũng đã hoàn toàn trưởng thành, từng người một đột phá lên cảnh giới Hỗn Độn.
Ngay cả ba con oắt cũng đột phá.
Nếu có nguồn cung cấp căn nguyên Hỗn Độn không giới hạn, thì ngay cả một con lợn cũng có thể bay đấy.
Thế lực của quân Ma Vương đã mở rộng lên hàng chục ngàn đại vực.
Như cây to đón gió, họ không thể tránh khỏi việc đụng độ phải người của 10 đại Đế tộc.
Quân Ma Vương, chính là quân Vương tộc đã bị tiêu diệt, hoặc đám người này đã bị thuần hóa đến mức liều mạng, như này cơ bản là đánh không lại cuộc chiến Vương tộc, thậm chí sau cuộc chiến Hoàng tộc, có khi còn chả có ai tham gia ấy.
Ma Dương nhìn nhà họ Cơ trước mặt: “Tao nói lần cuối cùng, nhà họ Cơ lo cho cái thân mình đi. Không ai có thể ngăn cản quân Ma Vương của tao đâu!”
“Muốn chết à!”
Người nhà họ Cơ giận tím người, một tờ Thánh Chỉ màu vàng rực rỡ bay từ trong tay ra, bên trong có bảo ấn của Hoàng đế, cũng chính là bảo ấn của Hoàng đế bên kia, khiến Ma Dương nhíu mày.
Bảo ấn bên đó có chút thú vị, dường như nó có thể khuấy động căn nguyên của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.
Căn nguyên của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn và thế giới Hỗn Độn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Đây là hai chiều không gian hoàn toàn khác nhau.
Nhưng vẫn chưa đủ để giam giữ anh ta.
Ma Dương đã lên đến cảnh giới Vô Hạn viên mãn lại thèm để tâm đến điều này sao? Ngay cả cảnh giới Quy Nhất, anh ta còn chả coi ra gì nữa là.
Vũ Trụ Quyền!
Như chúng ta đã biết, tên càng dài thì uy lực càng mạnh, mà đối với thằng trói gà không chặt này thì sương sương thôi là được rồi.
Nắm đấm này đã trấn áp Hàng Cổ, đánh tan căn nguyên, và tàn sát cả nhà họ Cơ.
Thổi nắm đấm, Ma Dương giễu cợt nói: “Còn dám ra Thánh Chỉ cho tao không, tụi mày tưởng tụi mày to lắm à”.
Bản tôn ở thế giới bên kia đã sắp đột phá cảnh giới Quy Nhất rồi, đến lúc đó đến cả cảnh giới Siêu Thoát, anh ta cũng chấp tuốt.
Cảnh giới Quy Nhất viên mãn đã là đỉnh cao của thế giới này rồi, mà e là lúc này, khí tức của Trần Dương đã khiến cho thế giới bờ bên kia Hỗn Độn sắp không chịu nổi nữa rồi.
Anh vẫn đột phá bằng pháp-hồn-thể, tuyệt đối bất khả chiến bại.
Một đám hóa thân Bắc Dương, Dương Phật cũng đã đột pháp lên cảnh giới Vô Hạn từ lâu rồi.
Tất cả đều hy vọng sẽ đột phá lên cảnh giới Quy Nhất trước khi cuộc chiến Hoàng tộc nổ ra, bao gồm cả anh ta.
“Chúng mày không lên cũng không sao, nếu thật sự muốn lên, tao sẽ dạy từng đứa một cách làm người!”
Nói xong, Ma Dương biến mất ngay tại chỗ.
Một bên khác, Cơ Viễn đã nhận được tin rằng Thiên sứ nhà họ Cơ đã bị giết.
“Quân Ma Vương đã trở thành đại họa, cần phải ngăn chặn tiêu diệt”.
Là đại thần Chiến Tranh, ông ta có cái nhìn sắc bén về chiến tranh vượt xa những người bình thường.
Quân Ma Vương quét sạch đại vực, nhưng không thành lập vương triều mà tập trung vào việc giải phóng những thường dân thuộc tầng lớp thấp.
Đánh quyền quý, Vương tộc, xây dựng chủ nghĩa bình đẳng, hàng loạt phương pháp đáng sợ này đã được tất cả thường dân ủng hộ.
Hai mươi phần trăm thế giới là Vương tộc, quý tộc, 80 phần trăm là dân thường.
Nhà nghèo cũng có quý tử, dù tu vi của họ không cao, tài nguyên thưa thớt, nhưng họ lại rất đông.
Trong hàng triệu đại vực, quân Ma Vương độc chiếm 1%, gần như đã trở thành thế lực lớn thứ mười một.
Cuộc chiến Vương tộc vẫn chưa kết thúc, lẽ nào cuộc chiến Hoàng tộc sẽ xảy ra sớm hơn mấy nghìn năm sao?
Không được, ông ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó.
Hơn nữa quân Ma Vương còn đang xâu xé nhà họ Cơ.
“Người đâu, mời hai vị đại thần Chiến Tranh kia tới đây, ta muốn bàn về chuyện tiến đánh quân Ma Vương!”
Cuộc chiến Vương tộc bắt đầu vào thiên niên kỉ thứ 3, nhà họ Cơ đã đưa hàng trăm tỷ tinh nhuệ đến trụ sở của quân Ma Vương.
Mặc dù quân số của quân Ma Vương chỉ bằng một nửa đối thủ, nhưng họ rất thản nhiên, thậm chí ai nấy đều tỏ ra không màng sống chết.
Chính quân Ma Vương đã cứu họ, cho họ quyền bình đẳng và tự do.
Cũng chính quân Ma Vương đã cho họ sống một cuộc sống mà trước đây họ chưa từng dám mơ đến.
“Giết, giết, giết hết chúng nó đi, cái thế giới này khiến người ta phát tởm, hết thảy đều mục nát hết cả rồi!”
Đây là suy nghĩ của tất cả các đệ tử của quân Ma Vương.
Đám người Ma Dương, Bắc Dương, Kiếm Dương, Mộc Dương…đều đứng ở đầu hàng.
Ma Dương nói: “Vương tộc mà không chết thì sẽ có thêm nhiều đạo tặc, giơ cao kiếm trong tay lên, đập tan mọi bất công trong thiên hạ, giết!”
Hai quân giao chiến, vô ngôn, vô tướng.
Hàng chục tỷ quân lao vào nhau trong nháy mắt.
“Hôm nay nhà họ Cơ sẽ thua!”
Đám Ma Dương, Bắc Dương tìm kiếm tướng lĩnh cao cấp của nhà họ Cơ trong đám đông.
Đối phương cũng vậy.
Cơ Hành, Cơ Song, Cơ Hạo… đều là con cháu trực hệ của nhà họ Cơ.
Hàng ngàn chiến tướng cấp Vương theo sau bọn họ.
Nền tảng của nhà họ Cơ rất rõ ràng.
“Giết!”
Cơ Hành lao tới với hai ngọn giáo nhọn.
Hắn đã lên tới cảnh giới Vô Hạn viên mãn, hắn phóng giáo ra, đâm tới ngay trước mặt Ma Dương cách đó triệu dặm.
“Keng!”
Nắm đấm của Ma Dương đối đầu với mũi giáo, ngay lập tức đã chặn được nó.
Thứ mạnh nhất của anh ta chính là thể chất, loại bảo pháp này còn chả thể xuyên qua da anh ta.
Nhưng Cơ Hành không biết.
Cảm nhận được phản lực mạnh mẽ, gang bàn tay hắn run lên, suýt chút nữa không cầm nổi giáo.
“Sao có thể như thế được!”
Cơ Hành kinh ngạc, sau đó hắn như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Người này chắc đã đeo găng tay mỏng như cánh ve sầu, chỉ là ở quá xa nên không thể nhìn thấy nó thôi!”
Thanh giáo này của hắn là do lão tổ ban thưởng.
Một đâm có thể tiêu diệt hàng ngàn Hỗn Độn.
Ngay cả phòng ngự của tu sĩ cũng không thể phá vỡ được.
Nói tới nói lui, một bàn tay to lớn đã phủ lên đầu mọi người.
Bàn tay của hắn bao phủ cả bầu trời, có khí tức cực kỳ cường đại, ngay cả bầu trời cũng phải run rẩy, tinh vực 9 phương 8 hướng đều kêu gào.
Hàng ngàn đại đạo đều dừng chảy vào lúc này.
“Phá cho ta!”
Sắc mặt Cơ Hành thay đổi, hóa thành một người khổng lồ cao vạn mét, hai mũi giáo nhọn trong tay hắn đâm ngay xuống.
Bình luận facebook