Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 823: Thi triển thần thông
"Muốn chết!"
Lâm Hàn nào có thể nhịn được kiểu khiêu khích thế này? Vô số đòn công kích đánh lên người Lục Lão Tứ, mức độ tổn thương cũng càng lúc càng cao.
Mặt Lục Lão Tứ đỏ bừng, cổ họng tanh máu nhưng hắn đã gắng gượng nuốt xuống để mình không nôn ra máu.
"Lâm Hàn, ngươi chỉ được có thế thôi à? Ông đây đứng cho ngươi đánh mà ngươi cũng không đánh thắng nổi. Nếu ta là ngươi thì đã tìm miếng đậu phụ nào đó đâm đầu vào chết cho rảnh nợ rồi".
Lâm Hàn bị Lục Lão Tứ chọc tức đến muốn phát điên: "Linh Khư Chỉ!"
Khí linh khư có thể dập tắt ngàn vạn sao trời bắn ra từ đầu ngón tay của Lâm Hàn, nếu cú này bắn trúng thì có thể xuyên thẳng qua người Lục Lão Tứ.
Tuy không giết chết nhưng cũng có thể phá vỡ phòng ngự của hắn, đánh bại hắn.
Huống hồ tông môn chỉ có quy định không thể làm tổn thương đến tính mạng, nhưng đánh bị thương thì có thể.
Thằng oắt này khiêu khích mình trước mặt bao nhiêu người, nếu không cho hắn nếm chút mùi lợi hại thì mặt mũi mình để đâu?
"Tới đi, để ta lãnh giáo thử tuyệt học của Linh Khư Cung mạnh đến cỡ nào!"
Lục Lão Tứ nghiến răng, ánh mắt kiên quyết.
Hắn biết Linh Khư Chỉ là môn công pháp tuyệt học của Linh Khư Cung, về lý thuyết thì sức tấn công vô hạn, thực lực của người sử dụng quyết định uy lực của chiêu này có mạnh hay không.
"Bất Động Huyền Võ!"
Quanh người Lục Lão Tứ dường như có một lớp màn khí màu xanh mờ ảo đang chuyển động, hình thành một lớp xác bên ngoài, đây chính là Huyền Võ Thần Thuẫn!
Tổ thượng của hắn từng có một vị Huyền Võ, nhưng đó đã là chuyện mấy chục nghìn đời trước rồi, đến đời của hắn thì 99% đều đã là huyết mạch của loài người rồi. Ấy vậy mà thời tới cản không kịp, hắn lại thức tỉnh được Huyền Võ Thần Thể.
Đến mấy chục năm trước hắn mới thành công hóa giải được sự áp chế của huyết mạch loài người đối với huyết mạch Huyền Võ.
Đây cũng là lý do vì sao những năm nay, hắn luôn không có tiếng tăm gì.
"Ầm!"
Lực xung kích cực lớn đánh bay Lục Lão Tứ tới sát mép lôi đài.
Lâm Hàn vốn tưởng rằng lần này hắn sẽ đánh vỡ được lớp phòng ngự của Lục Lão Tứ, nhưng không ngờ cái mai rùa của Lục Lão Tứ không những không hề hấn gì mà ngược lại càng chắc chắn hơn, ánh sáng màu xanh lưu động, chỉ một lớp màn mỏng mà như có thể cản được mọi đòn tấn công.
"Lâm Hàn, ngươi gọi thế này là tấn công đấy hả? Ôi giời, chả đủ gãi ngứa cho ta!"
Lục Lão Tứ vừa châm biếm vừa chịu đòn đau, Lâm Hàn càng tức giận càng ra tay nặng hơn, Lục Lão Tứ cũng càng lúc càng độc mồm độc miệng hơn.
"Lâm Hàn là thằng ẻo lả, đánh người cũng đánh không xong nữa này mọi người ơi".
Lâm Hàn tức hộc máu nhưng hắn lại không đánh vỡ được mai rùa của Lục Lão Tứ!
Khán giả đứng dưới xem cũng thấy buồn ngủ.
"Không phải Lâm Hàn sư huynh nhường đấy chứ?"
"Thế cũng kém cỏi quá rồi, người ta đã đứng yên cho đánh mà còn không phá được phòng ngự nữa!"
"Haiz, Thiên Kiêu của Linh Khư Cung chỉ có danh mà không có thực!"
Khán giả đứng xem xì xào: "Ngươi nhìn xem, ngoài điên cuồng tức giận ra thì hắn có làm được gì nữa đâu?"
"Tuy Lục Lão Tứ độc miệng chút nhưng đều là nói sự thật mà".
Nghe đám khán giả bàn luận, Lâm Hàn suýt thì phun máu!
Hắn tức quá đi chứ, có đánh thế nào cũng không đánh vỡ được cái mai rùa của thằng oắt này.
"Phá!"
"Mau phá đi chứ!"
Lâm Hàn công kích loạn xạ, Lục Lão Tứ cũng chỉ bị động chịu trận, lăn qua lăn lại trên lôi đài như một quả bóng cao su.
Nhưng trên mặt hắn vẫn luôn thường trực nụ cười.
Thật ra điểm mạnh nhất của Huyền Võ Thần Thể không chỉ là phòng ngự, ngoài việc chuyển hóa đòn tấn công của đối thủ thành phòng ngự thì còn có thể chuyển hóa thành công kích nữa!
"Trấn Thiên Huyền Võ!"
Lục Lão Tứ nhảy vọt lên, sau đó giáng từ trên trời xuống.
"Ầm!"
Hắn đè xuống với khí thế của núi thần vạn cổ.
Lâm Hàn bị Lục Lão Tứ đè lên người, ngất luôn.
Đến lúc khói bụi lắng xuống, mọi người nhìn thấy cảnh tượng trên lôi đài thì ngơ cả người ra.
"Chuyện này..."
"Ôi trời, hắn đè Lâm sư huynh xỉu luôn rồi kìa!"
"Mạnh... mạnh quá!"
Trận đấu như hai đứa con nít đánh nhau kết thúc, Lục Lão Tứ lắc cái mông bự xuống lôi đài.
Đạo chủ Linh Khư Cung che mặt, xấu hổ, mất mặt quá!
Đệ tử ông ta yêu thương nhất lại bị một thằng mập đè ngất, mất mặt quá, không dám ngẩng mặt nhìn đời!
Vốn dĩ ông ta tưởng Lâm Hàn có thể vào được top 10, bây giờ thì mộng vỡ như bong bóng xà phòng rồi.
Ông ta thở dài, xem ra sau cuộc chiến Tự Liệt này, thứ hạng của đạo trường phải tụt xuống rồi.
Trần Dương bật cười, thằng quỷ này ranh thật.
Lục Lão Tứ xuống khỏi lôi đài, tất cả mọi người của Cảnh Dương Cung đều đứng dậy.
"Lục sư huynh đẹp trai quá đi mất!"
"Lục sư huynh, đòn đè người của huynh phong độ quá đi mất!"
Lục Lão Tứ cười tươi như hoa: "Khiêm tốn, khiêm tốn lại tí".
Bên khác, sau khi Lâm Hàn được kéo xuống khỏi lôi đài, tỉnh dậy biết được mình bị Lục Lão Tứ đè ngất thì lập tức rời khỏi Lan Đình Tiên Cung, mất mặt quá đi mất, mặt mũi nào ở lại nữa!
Rất nhanh, đến lượt Trần Dương thi đấu rồi.
"Sư đệ, cố lên!"
"Sư đệ, sư huynh sẽ cổ vũ cho đệ".
Chín tên dở người đồng thanh nói.
Trần Dương sờ mũi: "Cảm ơn sư huynh".
Bích Tiêu há miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng cô ấy chỉ nói có mấy chữ: "Chú ý an toàn".
Trần Dương gật đầu rồi nhảy lên lôi đài.
Bây giờ, đám người Lạc Bắc Đẩu không ngừng dụ dỗ mấy đạo cung xung quanh cá cược, mưu đồ khoét được chút lợi ích từ trong tay họ.
"Cái lão già chết giẫm này, bớt thói đó đi nhé, hai đệ tử của ông đứa nào cũng mạnh, có ngu mới cược với ông!"
"Mặt dày, ông làm thế có khác gì cướp bóc không hả?"
"Ta nhổ vào nhé, ta để số tiền cược đó thưởng hết cho đệ tử nhà mình, dại gì cược với ông".
Nghe bọn họ nói, Lạc Bắc Đẩu thở dài, cái này là hệ lụy của việc mình lừa Đàm Tông Thiên quá thảm.
"Đệ tử ưu tú quá, làm Đạo chủ cũng thấy mất hẳn cảm giác thành công!"
Mọi người đồng loạt giơ ngón tay giữa.
Xem ra các Đạo chủ này rảnh rỗi cũng hay lướt bài trong nhóm tu sĩ lắm, hiểu được động tác "giơ ngón tay giữa" có ý nghĩa gì luôn.
Trần Dương lên lôi đài, Đông Thắng Lai đã lên trước rồi.
"Đông Thắng Lai, Thiên Vương Cung!"
"Diệp Lương Thần, Thiều Hoa Cung!"
Chào nhau xong, Đông Thắng Lai nói: "Ta đã xem các trận đấu của đệ, đệ che giấu thực lực đúng không?"
Trần Dương cười: "Làm gì có ai bộc lộ hết thực lực của mình trong một trận đấu?"
Đông Thắng Lai cười lớn: "Có lý".
"Đệ là một đối thủ đáng gờm, ta hy vọng đệ có thể dốc hết toàn lực đấu với ta".
Đông Thắng Lai nói: "Nhớ là phải chú ý cẩn thận đĩa mài Âm Dương của ta, sượt qua thôi là đã có thể khiến đệ bị thương, đập vào thì chết chắc!"
Trần Dương gật đầu, ấn tượng với Đông Thắng Lai khá tốt, tính tình hắn không phải kiểu vênh váo hung hăng.
Lại còn nhắc nhở anh phải chú ý những gì, thú vị đấy.
"Sư huynh cũng cẩn thận, nắm đấm của ta rất mạnh, rất dễ đánh người khác rớt đài".
"Ha ha, thế thì ta phải lĩnh giáo rồi".
Hai tay Đông Thắng Lai nở rộ thần quang, khí âm dương rót vào hai tay, đĩa mài Âm Dương khổng lồ ép tới.
Tuy hắn nhắc nhở Trần Dương cẩn thận nhưng không kề có ý nương tay.
Đây là vì hắn tôn trọng và công nhận thực lực của Trần Dương.
"Chấn Đãng Quyền!"
Ầm!
Hai quyền va nhau, Trần Dương cảm nhận được sức mạnh ngông cuồng của hai khí âm dương đang ăn mòn quả đấm của mình.
Hai sức mạnh triệt tiêu lẫn nhau, nụ cười của Đông Thắng Lai càng tươi hơn: "Được, sư đệ quả thật rất mạnh".
"Ầm! Ầm! Ầm!"
"Âm Dương Chiến Pháp!"
"Bao La Vạn Tượng!"
"Ầm!"
Đông Thắng Lai lùi ba bước, Trần Dương chỉ lùi một bước.
Chính nhờ quyền này, Trần Dương đại khái đã ước lượng được thực lực của Đông Thắng Lai. Hắn có thể giết được cao thủ bán Bất Hủ, có lẽ đấu được tay đôi với tu sĩ Tông Động Thiên.
Quả nhiên là Thiên Kiêu triệu năm mới có một, mạnh!
Nhưng tiếc là hắn lại gặp phải Trần Dương!
"Âm Dương Điên Đảo!"
Đã rất lâu rồi anh không thi triển thần thông, lần này Trần Dương định dùng thần thông để đánh bại Đông Thắng Lai.
Dứt lời, cơ thể Đông Thắng Lai treo lơ lửng, mất trọng lực, không những thế, hai khí âm dương trong cơ thể hắn cũng dần mất khống chế.
Một luồng sức mạnh vi diệu đang muốn khống chế hai khí âm dương trong cơ thể hắn.
"Hay!"
Đông Thắng Lai không sợ mà còn thấy rất kích động.
Muốn nâng cao thực lực thì phải đấu với cao thủ, hắn là Âm Dương Hỗn Độn Thể, khống chế âm dương. Vậy mà Trần Dương lại có thể dẫn dắt hai khí âm dương trong cơ thể hắn.
Thủ đoạn này quá hay, mạnh hơn những đối thủ trước đây hắn gặp không biết bao nhiêu lần.
"Trấn!"
Hai khí âm dương trong cơ thể Đông Thắng Lai nhanh chóng lưu chuyển, đẩy sức mạnh vi diệu kia ra ngoài.
Hắn vừa định phát động tấn công thì đòn tấn công của Trần Dương đã lao tới.
"Ngũ Lôi Chính Pháp!"
Giây phút đó, bầu trời tối đen như mực, thần lôi trút xuống dày đặc như mưa sa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Dường như thần lôi giăng khắp nền trời, chỉ trong một giây mà có đến mấy chục nghìn đạo sấm sét giáng xuống.
Tóc của những người xung quanh chịu ảnh hưởng của sấm sét, dựng đứng cả lên.
"Há!"
Nhiều người hoảng hốt, lẽ nào đây là thực lực thật sự của Trần Dương sao?
Mạnh quá đi mất!
Thuật pháp tấn công này thật khiến người ta nghe rợn cả người.
Nếu loại sấm sét này đánh trúng người mình thì chắc sẽ bị nướng thành than luôn mất.
Biểu cảm của các vị Đạo chủ cũng đa dạng.
"Sấm sét thật đáng sợ, lôi pháp cấp bậc này thì đã có thể đánh bị thương tu sĩ Tông Động Thiên rồi".
"Hơn nữa, các ông nhìn đi, cậu ta thi triển mà trông không tốn một chút sức nào".
"Lão Lạc, đệ tử này ghê gớm lắm đó!"
Lâm Hàn nào có thể nhịn được kiểu khiêu khích thế này? Vô số đòn công kích đánh lên người Lục Lão Tứ, mức độ tổn thương cũng càng lúc càng cao.
Mặt Lục Lão Tứ đỏ bừng, cổ họng tanh máu nhưng hắn đã gắng gượng nuốt xuống để mình không nôn ra máu.
"Lâm Hàn, ngươi chỉ được có thế thôi à? Ông đây đứng cho ngươi đánh mà ngươi cũng không đánh thắng nổi. Nếu ta là ngươi thì đã tìm miếng đậu phụ nào đó đâm đầu vào chết cho rảnh nợ rồi".
Lâm Hàn bị Lục Lão Tứ chọc tức đến muốn phát điên: "Linh Khư Chỉ!"
Khí linh khư có thể dập tắt ngàn vạn sao trời bắn ra từ đầu ngón tay của Lâm Hàn, nếu cú này bắn trúng thì có thể xuyên thẳng qua người Lục Lão Tứ.
Tuy không giết chết nhưng cũng có thể phá vỡ phòng ngự của hắn, đánh bại hắn.
Huống hồ tông môn chỉ có quy định không thể làm tổn thương đến tính mạng, nhưng đánh bị thương thì có thể.
Thằng oắt này khiêu khích mình trước mặt bao nhiêu người, nếu không cho hắn nếm chút mùi lợi hại thì mặt mũi mình để đâu?
"Tới đi, để ta lãnh giáo thử tuyệt học của Linh Khư Cung mạnh đến cỡ nào!"
Lục Lão Tứ nghiến răng, ánh mắt kiên quyết.
Hắn biết Linh Khư Chỉ là môn công pháp tuyệt học của Linh Khư Cung, về lý thuyết thì sức tấn công vô hạn, thực lực của người sử dụng quyết định uy lực của chiêu này có mạnh hay không.
"Bất Động Huyền Võ!"
Quanh người Lục Lão Tứ dường như có một lớp màn khí màu xanh mờ ảo đang chuyển động, hình thành một lớp xác bên ngoài, đây chính là Huyền Võ Thần Thuẫn!
Tổ thượng của hắn từng có một vị Huyền Võ, nhưng đó đã là chuyện mấy chục nghìn đời trước rồi, đến đời của hắn thì 99% đều đã là huyết mạch của loài người rồi. Ấy vậy mà thời tới cản không kịp, hắn lại thức tỉnh được Huyền Võ Thần Thể.
Đến mấy chục năm trước hắn mới thành công hóa giải được sự áp chế của huyết mạch loài người đối với huyết mạch Huyền Võ.
Đây cũng là lý do vì sao những năm nay, hắn luôn không có tiếng tăm gì.
"Ầm!"
Lực xung kích cực lớn đánh bay Lục Lão Tứ tới sát mép lôi đài.
Lâm Hàn vốn tưởng rằng lần này hắn sẽ đánh vỡ được lớp phòng ngự của Lục Lão Tứ, nhưng không ngờ cái mai rùa của Lục Lão Tứ không những không hề hấn gì mà ngược lại càng chắc chắn hơn, ánh sáng màu xanh lưu động, chỉ một lớp màn mỏng mà như có thể cản được mọi đòn tấn công.
"Lâm Hàn, ngươi gọi thế này là tấn công đấy hả? Ôi giời, chả đủ gãi ngứa cho ta!"
Lục Lão Tứ vừa châm biếm vừa chịu đòn đau, Lâm Hàn càng tức giận càng ra tay nặng hơn, Lục Lão Tứ cũng càng lúc càng độc mồm độc miệng hơn.
"Lâm Hàn là thằng ẻo lả, đánh người cũng đánh không xong nữa này mọi người ơi".
Lâm Hàn tức hộc máu nhưng hắn lại không đánh vỡ được mai rùa của Lục Lão Tứ!
Khán giả đứng dưới xem cũng thấy buồn ngủ.
"Không phải Lâm Hàn sư huynh nhường đấy chứ?"
"Thế cũng kém cỏi quá rồi, người ta đã đứng yên cho đánh mà còn không phá được phòng ngự nữa!"
"Haiz, Thiên Kiêu của Linh Khư Cung chỉ có danh mà không có thực!"
Khán giả đứng xem xì xào: "Ngươi nhìn xem, ngoài điên cuồng tức giận ra thì hắn có làm được gì nữa đâu?"
"Tuy Lục Lão Tứ độc miệng chút nhưng đều là nói sự thật mà".
Nghe đám khán giả bàn luận, Lâm Hàn suýt thì phun máu!
Hắn tức quá đi chứ, có đánh thế nào cũng không đánh vỡ được cái mai rùa của thằng oắt này.
"Phá!"
"Mau phá đi chứ!"
Lâm Hàn công kích loạn xạ, Lục Lão Tứ cũng chỉ bị động chịu trận, lăn qua lăn lại trên lôi đài như một quả bóng cao su.
Nhưng trên mặt hắn vẫn luôn thường trực nụ cười.
Thật ra điểm mạnh nhất của Huyền Võ Thần Thể không chỉ là phòng ngự, ngoài việc chuyển hóa đòn tấn công của đối thủ thành phòng ngự thì còn có thể chuyển hóa thành công kích nữa!
"Trấn Thiên Huyền Võ!"
Lục Lão Tứ nhảy vọt lên, sau đó giáng từ trên trời xuống.
"Ầm!"
Hắn đè xuống với khí thế của núi thần vạn cổ.
Lâm Hàn bị Lục Lão Tứ đè lên người, ngất luôn.
Đến lúc khói bụi lắng xuống, mọi người nhìn thấy cảnh tượng trên lôi đài thì ngơ cả người ra.
"Chuyện này..."
"Ôi trời, hắn đè Lâm sư huynh xỉu luôn rồi kìa!"
"Mạnh... mạnh quá!"
Trận đấu như hai đứa con nít đánh nhau kết thúc, Lục Lão Tứ lắc cái mông bự xuống lôi đài.
Đạo chủ Linh Khư Cung che mặt, xấu hổ, mất mặt quá!
Đệ tử ông ta yêu thương nhất lại bị một thằng mập đè ngất, mất mặt quá, không dám ngẩng mặt nhìn đời!
Vốn dĩ ông ta tưởng Lâm Hàn có thể vào được top 10, bây giờ thì mộng vỡ như bong bóng xà phòng rồi.
Ông ta thở dài, xem ra sau cuộc chiến Tự Liệt này, thứ hạng của đạo trường phải tụt xuống rồi.
Trần Dương bật cười, thằng quỷ này ranh thật.
Lục Lão Tứ xuống khỏi lôi đài, tất cả mọi người của Cảnh Dương Cung đều đứng dậy.
"Lục sư huynh đẹp trai quá đi mất!"
"Lục sư huynh, đòn đè người của huynh phong độ quá đi mất!"
Lục Lão Tứ cười tươi như hoa: "Khiêm tốn, khiêm tốn lại tí".
Bên khác, sau khi Lâm Hàn được kéo xuống khỏi lôi đài, tỉnh dậy biết được mình bị Lục Lão Tứ đè ngất thì lập tức rời khỏi Lan Đình Tiên Cung, mất mặt quá đi mất, mặt mũi nào ở lại nữa!
Rất nhanh, đến lượt Trần Dương thi đấu rồi.
"Sư đệ, cố lên!"
"Sư đệ, sư huynh sẽ cổ vũ cho đệ".
Chín tên dở người đồng thanh nói.
Trần Dương sờ mũi: "Cảm ơn sư huynh".
Bích Tiêu há miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng cô ấy chỉ nói có mấy chữ: "Chú ý an toàn".
Trần Dương gật đầu rồi nhảy lên lôi đài.
Bây giờ, đám người Lạc Bắc Đẩu không ngừng dụ dỗ mấy đạo cung xung quanh cá cược, mưu đồ khoét được chút lợi ích từ trong tay họ.
"Cái lão già chết giẫm này, bớt thói đó đi nhé, hai đệ tử của ông đứa nào cũng mạnh, có ngu mới cược với ông!"
"Mặt dày, ông làm thế có khác gì cướp bóc không hả?"
"Ta nhổ vào nhé, ta để số tiền cược đó thưởng hết cho đệ tử nhà mình, dại gì cược với ông".
Nghe bọn họ nói, Lạc Bắc Đẩu thở dài, cái này là hệ lụy của việc mình lừa Đàm Tông Thiên quá thảm.
"Đệ tử ưu tú quá, làm Đạo chủ cũng thấy mất hẳn cảm giác thành công!"
Mọi người đồng loạt giơ ngón tay giữa.
Xem ra các Đạo chủ này rảnh rỗi cũng hay lướt bài trong nhóm tu sĩ lắm, hiểu được động tác "giơ ngón tay giữa" có ý nghĩa gì luôn.
Trần Dương lên lôi đài, Đông Thắng Lai đã lên trước rồi.
"Đông Thắng Lai, Thiên Vương Cung!"
"Diệp Lương Thần, Thiều Hoa Cung!"
Chào nhau xong, Đông Thắng Lai nói: "Ta đã xem các trận đấu của đệ, đệ che giấu thực lực đúng không?"
Trần Dương cười: "Làm gì có ai bộc lộ hết thực lực của mình trong một trận đấu?"
Đông Thắng Lai cười lớn: "Có lý".
"Đệ là một đối thủ đáng gờm, ta hy vọng đệ có thể dốc hết toàn lực đấu với ta".
Đông Thắng Lai nói: "Nhớ là phải chú ý cẩn thận đĩa mài Âm Dương của ta, sượt qua thôi là đã có thể khiến đệ bị thương, đập vào thì chết chắc!"
Trần Dương gật đầu, ấn tượng với Đông Thắng Lai khá tốt, tính tình hắn không phải kiểu vênh váo hung hăng.
Lại còn nhắc nhở anh phải chú ý những gì, thú vị đấy.
"Sư huynh cũng cẩn thận, nắm đấm của ta rất mạnh, rất dễ đánh người khác rớt đài".
"Ha ha, thế thì ta phải lĩnh giáo rồi".
Hai tay Đông Thắng Lai nở rộ thần quang, khí âm dương rót vào hai tay, đĩa mài Âm Dương khổng lồ ép tới.
Tuy hắn nhắc nhở Trần Dương cẩn thận nhưng không kề có ý nương tay.
Đây là vì hắn tôn trọng và công nhận thực lực của Trần Dương.
"Chấn Đãng Quyền!"
Ầm!
Hai quyền va nhau, Trần Dương cảm nhận được sức mạnh ngông cuồng của hai khí âm dương đang ăn mòn quả đấm của mình.
Hai sức mạnh triệt tiêu lẫn nhau, nụ cười của Đông Thắng Lai càng tươi hơn: "Được, sư đệ quả thật rất mạnh".
"Ầm! Ầm! Ầm!"
"Âm Dương Chiến Pháp!"
"Bao La Vạn Tượng!"
"Ầm!"
Đông Thắng Lai lùi ba bước, Trần Dương chỉ lùi một bước.
Chính nhờ quyền này, Trần Dương đại khái đã ước lượng được thực lực của Đông Thắng Lai. Hắn có thể giết được cao thủ bán Bất Hủ, có lẽ đấu được tay đôi với tu sĩ Tông Động Thiên.
Quả nhiên là Thiên Kiêu triệu năm mới có một, mạnh!
Nhưng tiếc là hắn lại gặp phải Trần Dương!
"Âm Dương Điên Đảo!"
Đã rất lâu rồi anh không thi triển thần thông, lần này Trần Dương định dùng thần thông để đánh bại Đông Thắng Lai.
Dứt lời, cơ thể Đông Thắng Lai treo lơ lửng, mất trọng lực, không những thế, hai khí âm dương trong cơ thể hắn cũng dần mất khống chế.
Một luồng sức mạnh vi diệu đang muốn khống chế hai khí âm dương trong cơ thể hắn.
"Hay!"
Đông Thắng Lai không sợ mà còn thấy rất kích động.
Muốn nâng cao thực lực thì phải đấu với cao thủ, hắn là Âm Dương Hỗn Độn Thể, khống chế âm dương. Vậy mà Trần Dương lại có thể dẫn dắt hai khí âm dương trong cơ thể hắn.
Thủ đoạn này quá hay, mạnh hơn những đối thủ trước đây hắn gặp không biết bao nhiêu lần.
"Trấn!"
Hai khí âm dương trong cơ thể Đông Thắng Lai nhanh chóng lưu chuyển, đẩy sức mạnh vi diệu kia ra ngoài.
Hắn vừa định phát động tấn công thì đòn tấn công của Trần Dương đã lao tới.
"Ngũ Lôi Chính Pháp!"
Giây phút đó, bầu trời tối đen như mực, thần lôi trút xuống dày đặc như mưa sa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Dường như thần lôi giăng khắp nền trời, chỉ trong một giây mà có đến mấy chục nghìn đạo sấm sét giáng xuống.
Tóc của những người xung quanh chịu ảnh hưởng của sấm sét, dựng đứng cả lên.
"Há!"
Nhiều người hoảng hốt, lẽ nào đây là thực lực thật sự của Trần Dương sao?
Mạnh quá đi mất!
Thuật pháp tấn công này thật khiến người ta nghe rợn cả người.
Nếu loại sấm sét này đánh trúng người mình thì chắc sẽ bị nướng thành than luôn mất.
Biểu cảm của các vị Đạo chủ cũng đa dạng.
"Sấm sét thật đáng sợ, lôi pháp cấp bậc này thì đã có thể đánh bị thương tu sĩ Tông Động Thiên rồi".
"Hơn nữa, các ông nhìn đi, cậu ta thi triển mà trông không tốn một chút sức nào".
"Lão Lạc, đệ tử này ghê gớm lắm đó!"
Bình luận facebook