-
Chương 241-245
Chương 241: Tôi mong cô không xảy ra chuyện gì
Soạt!
Giây phút ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trần Dương.
Nhật Nguyệt Nhị Sứ, Thương Long Tinh Quân, Chu Tước Tinh Quân đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao...... sao cậu lại không bị gì cả?, Chu Tước Tinh Quân nói với Trần Dương: “Lẽ nào cậu cũng là
gián điệp do người khác phái tới?”.
Trần Dương quay người lại, Chu Tước Tinh Quân này trông thì rõ là xinh đẹp nhưng đầu óc hơi có vấn đề.
“Thánh Tử, mau...... mau bắn chết ba người bọn chúng đi!”, Thương Long Tinh Quân thông minh hơn hẳn Chu Tước Tinh Quân, vội vã hét về phía Trần Dương.
“Đúng thế, Thánh Tử giết chết đám tay sai của Thần Long Giáo này đi!”, gương mặt Tôn Giả gầy lộ vẻ sung sướng, nói thật, hắn vốn nghĩ hôm nay anh chết chắc rồi, không ngờ Trần Dương lại bình an vô sự.
Mặc dù không biết vì sao anh trúng phải Bi Dậu Thanh Phong mà không bị sao hết, nhưng chỉ cần giết chết ba người này, bọn họ sẽ được an toàn.
“Trần Dương, cậu giết chết con chó già Uông Thần Thông kia đi rồi gia nhập Thần Long Giáo với tôi!”, Huyền Võ Tinh Quân, Triệu Uy Vũ ở bên cạnh đang nôn ra máu, nói một cách khó nhọc.
“Không sai, cậu thật sự tưởng rằng con chó Uông Thần Thông này đối tốt với cậu sao? Cậu có biết vừa nãy ông ta thưởng cho cậu thuốc gì không?”, Bạch Hổ Tinh Quân nói.
“Thuốc Giáo chủ thưởng đương nhiên là thuốc bổ rồi”.
“Ha ha ha...... chết cười...... ha ha”, Bạch Hổ Tinh Quân không nhịn được mà cười ra thành tiếng: “Cậu biết gì không, thứ thuốc ông ta cho cậu uống là ‘Âm Dương Sinh Tử Đan’, là Đan có chứa độc do Nhật Nguyệt Thần Giáo bí mật tạo ra”.
Cái gì cơ?
Âm Dương Sinh Tử Đan.
Trần Dương cố ý làm ra vẻ kinh hãi.
“Chắc cậu chưa biết Âm Dương Sinh Tử Đan này lợi hại thế nào đâu nhỉ”, Bạch Hổ Tinh Quân tiếp tục nói: “Cậu nhìn Nhật Nguyệt Nhị Sứ mà xem, Tôn Giả gầy vừa lùn vừa béo, Tôn Giả béo lại vừa cao vừa gầy, cậu có biết tại sao không?”.
Nghe thấy lời này của Bạch Hổ Tinh Quân, Trần Dương cũng vô cùng tò mò, hai người này một cao một thấp, một gầy một béo, nhưng tên gọi với tướng mạo lại không giống nhau
“Cậu nhìn Tôn Giả gầy, hắn vốn là một mỹ nam có tiếng ở Băng Hoả Đảo, vóc dáng cao to, xưng là Mạnh Thường Quân mặt ngọc. Nhưng do uống phải Âm Dương Sinh Tử Đan lại không kịp thời uống thuốc giải, kết quả biến thành bộ dạng vừa xấu vừa béo như bây giờ”.
“Còn Tôn Giả béo cũng là một lực sĩ nổi tiếng ở Băng Hoả Đảo, vô cùng khoẻ mạnh. Cũng vì không kịp uống thuốc giải mà có bộ dạng như ma quỷ thế này”, dứt lời, Bạch Hổ Tinh Quân tức giận nhìn Uông Thần Thông, nói: “Cậu có biết con chó này đang làm gì không? Ông ta đang bế quan! Ông ta coi tính mạng của những đệ tử trong giáo chỉ như cỏ rác, vậy tại sao chúng ta không lật đổ ông ta đi?”.
“Thảo nào!”, Trần Dương nhìn sang phía Nhật Nguyệt Nhị Sứ bên kia, phát hiện bọn họ trầm mặc không lên tiếng, có lẽ đang ngầm thừa nhận lời nói của Bạch Hổ Tinh Quân.
“Thánh...... Thánh Tử giết hết bọn họ đi, tôi...... tôi sẽ phong cậu làm ứng cử viên cho chức Giáo chủ”, lúc này, Uông Thần Thông mới lên tiếng sau một hồi im lặng
Xì xào!
Vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều không nhịn được mà hít khí lạnh.
Ứng cử viên cho chức Giáo chủ?
Đây không phải là trò đùa đâu!
Đợi đến khi Uông Thần Thông chết đi, Trần Dương chính là Giáo chủ tiếp theo.
“Ha ha...... Trần Dương, cậu đừng nghe lời ông ta dụ dỗ”, Triệu Uy Vũ ở bên cạnh vội vàng nói: “Trần Dương, Uông Thần Thông vô cùng ghê gớm, ông ta đã làm Giáo chủ ít nhất hai, ba mươi năm rồi, chỉ sợ không sớm thì muộn ông ta cũng sẽ ra tay với cậu”.
Vừa nói, hắn vừa đưa mắt ra hiệu với Bạch Hổ Tinh Quân.
“Đúng thế, bằng không bây giờ cậu ép tên chó này giao thuốc giải của Sinh Tử Âm Dương Đan ra, sau đó giết hết đám người này, hai người chúng tôi sẽ tôn cậu làm Giáo chủ!”, Bạch Hổ Tinh Quân dẫn dắt từng bước: “Cậu nhìn Giáo chủ phu nhân xinh đẹp tới nhường nào chứ, chỉ cần cậu có thể lên làm Giáo chủ, cô ta sẽ thuộc về cậu”.
Trần Dương ngẩn người, dường như đang suy xét lời nói của Bạch Hổ Tinh Quân.
Đúng lúc này, từ xa có một bóng người bay đến, trong tay hắn ta cầm một thanh dao găm sắc lẹm, hướng thẳng về phía tim của Trần Dương
“Thánh Tử, cẩn thận!”.
“Cẩn thận!”.
Nhưng tốc độ của người đó quá nhanh, gần như trong chớp mắt đã đứng trước mặt Trần Dương.
“Trần Dương......”, Mộc Thuyên vội vàng hét lên, nhưng vì trúng phải Bi Dậu Thanh Phong, giọng của cô ta không được lớn lắm.
“Chết đi!”, gương mặt Lạc Bân lộ vẻ điên cuồng.
Thằng cha này trúng phải Bi Dậu Thanh Phong mà chẳng bị sao cả, hắn nhất định phải chết! Nhất là bên chân vừa nãy đã khiến hắn bị thương không hề nhẹ, nên ban nãy hắn mới nằm ở một bên giả chết, chỉ đợi đến thời khắc này.
Khi dao găm sắp đâm vào lồng ngực Trần Dương.
“Cái gì cơ!”, Lạc Bân trợn trừng mắt, Trần Dương trước mặt hắn đã biến mất.
“Này, bên đây mà!”, Trần Dương vừa nãy đã dùng sức mạnh cao nhất của Phù Du Công, dễ dàng trốn thoát khỏi đòn đánh lén của Lạc Bân.
Lạc Bân lập tức quay người, còn chưa kịp vung dao găm, nắm đấm của Trần Dương đã ghim thẳng vào mặt hắn.
“Bịch!”, mặt hắn đã hứng trọn nắm đấm của Trần Dương, khiến hắn bay ra xa.
A!
Lạc Bân ngã ra đất nôn ra bãi máu lớn, hắn đảo mắt, hoảng sợ nhìn Trần Dương: “Cậu đừng giết tôi, cậu không được giết tôi, mười phút nữa thôi, đệ tử của Thần Long Giáo sẽ tới đây, đến lúc đến cậu cũng sẽ phải chết thôi!”.
Cái gì cơ?
Nghe thấy lời này của Lạc bân, mọi người đều bị sợ hãi.
“Cậu tha cho tôi đi, đến lúc tôi về Thần Long Giáo, tôi nhất định sẽ giúp cậu mời......”
“Bịch!”.
Hắn còn chưa nói xong, Trần Dương đã đập vào đỉnh đầu Lạc Bân, ngay lập tức máu ở đầu hắn chảy ra xối xả.
Cảnh máu me tanh tưởi này đã làm mọi người sợ chết khiếp, nhất là lúc Chu Tước Tinh Quân bị máu của Lưu Bân bắn lên người, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn sang Trần Dương, mang một biểu cảm khó hiểu.
Hai người Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Quan Tinh Quân đều sợ mất mật, bọn họ không thể ngờ rằng Trần Dương lại giết chết Lưạc Bân ngay tại chỗ, hơn nữa còn dùng cách thức tanh tưởi như thế.
“Cứu tôi với, Thánh Tử...... xin đừng giết hai người chúng tôi...... xin cậu đấy......”, Bạch Hổ Tinh Quân sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu trước Trần Dương.
“Thánh Tử, tôi biết trước kia lúc phu nhân đã phong cậu làm Thánh Tử, tôi đã lên tiếng ngăn cản, nhưng tôi không cố ý nhằm vào cậu đâu, cậu tha lỗi cho tôi , từ nay về sau tôi...... tôi không dám nữa đâu......”, Triệu Uy Vũ thấy bọn họ quỳ trước Trần Dương, hắn sợ đến nỗi sắp đái ra quần đến nơi rồi.
“Mau đưa thuốc giải ra đây”, Trần Dương nhìn hai người họ: “Giao ra đây, tôi sẽ tha mạng cho hai người!”.
“Không...... không được giao ra, nếu giao thuốc giải ra chắc chắn chúng tôi sẽ chết!”, Bạch Hổ Tinh Quân lắc đầu quầy quậy: “Đến khi Uông Thần Thông đưa thuốc giải chắc chắn ông ta sẽ tự tay giết chết chúng tôit”.
“Không sai, bây giờ người của Thần Long Giáo sắp đến đây rồi, Thánh Tử, chỉ cần cậu giết chết tên chó già họ Uông......”
“Bịch!”.
Triệu Uy Vũ còn chưa nói xong, Trần Dương đã tức giận vả hắn một cái, chỉ thấy gương mặt anh tràn đầy sát khí, nói: “Không đưa thì tôi sẽ giết chết mấy người ngay lập tức!”.
Đùa gì thế không biết, đợi đến lúc người của Thần Long Giáo đến, hắn phải làm sao chứ? Lại còn Mộc Thuyên, hắn chỉ có thể để cô ta rơi vào tay địch.
“Thánh Tử, cậu dừng tay đã!”, Mộc Thuyên yếu ớt nói: “Tôi có thể thề, chỉ cần Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Võ Tinh Quân đưa thuốc giải, tôi tuyệt đối không nhắc lại chuyện cũ nữa.......”
“Đúng, tôi cũng xin thề, từ nay về sau không nhắc lại chuyện cũ”, lúc này Uông Thần Thông cũng chậm rãi mở miệng nói: “Chỉ cần bọn họ lấy thuốc giải ra, bọn họ đúng là có tội nhưng niệm tình công lao, tôi xin đảm bảo sẽ không ra tay với bọn họ!”.
Thấy Giáo chủ và phu nhân nói thế, Bạch Hổ Tinh Quân nhìn Triệu Uy Vũ, nói thật, hắn ta rất sợ, nếu đưa thuốc giải có khi còn giữ được mạng sống.
“Đưa cho cậu ta......”, Triệu Uy Vũ bưng một bên mặt sưng tấy, ậm ờ nói.
Hắn thực sự sợ lắm rồi, hắn không muốn giống như Lưu Bân, phọt cả não mà chết.
“Được thôi, hy vọng các người có thể giữ lời thề!”, nói dứt lời, Bạch Hổ Tinh Quân lấy ra một miếng Đàn Hương từ trên người: “Đốt miếng Đàn Hương này lên có thể giải được Bi Dậu Thanh Phong”.
Năm phút sau, người trong đại điện dần khôi phục khí lực.
Lúc này Uông Thần Thông đã hồi phục bình thường, ông ta đứng dậy nhìn đám người Nhật Nguyệt thần giáo: “Mọi người đứng dậy hết đi, đi theo thôi giết chúng!”.
Vừa dứt lời, Nhật Nguyệt Nhị Sứ, Thương Long Tinh Quân, Chu Tước Tinh Quân toàn bộ đều quỳ xuống: “Vâng, xin nghe theo ý chỉ của Giáo chủ”.
Nói xong, bọn họ liền đem theo thuộc hạ của mình, hừng hực khí thế đi ra ngoài đại điện.
“Thánh Tử, cậu đừng đi, hãy ở lại bảo vệ phu nhân!”, Uông Thần Thông thi triển thân pháp xông ra ngoài đại điện.
Nhưng trước khi rời đi, ông ta đã đánh ngất Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân.
Lúc này, trong đại điện trống huơ trống hoắc, trừ hai kẻ ngu ngốc đang hôn mê, những người còn lại đều đã đi theo Uông Thần Thông để giết địch.
Mộc Thuyên trừng mắt nhìn Trần Dương, vừa nãy lúc Lưu Bân làm loạn, cô ta thực sự sợ chết đi được.
Nhưng cô ta vẫn hơi tò mò, tại sao Trần Dương trúng Bi Dậu Thanh Phong nhưng lại chả bị sao cả?
Phải biết rằng Bi Dậu Thanh Phong này không mùi không vị, là một trong mười mê hương mạnh nhất trong thiên hạ, đến cả Giáo chủ cũng không kịp tránh mà trúng chiêu, nhưng anh lại hoàn toàn bình thường.
Nghĩ đến đây, Mộc Thuyên tò mò nhìn Trần Dương, cô ta hỏi: “Tại sao anh trúng Bi Dậu Thanh Phong nhưng vẫn không bị sao cả?”.
Trần Dương mỉm cười nhưng không nói gì cả, thực ra không phải anh không sao cả mà do anh đã dùng thuốc giải.
May là có “Tẩy Cận Diên Hoa Đan”, bằng không hôm nay anh cũng phải chết.
“Tôi cũng không rõ, nói không chừng trời sinh tôi trúng độc không sao”, Trần Dương cười nói.
“Hừ, cái đồ láu cá”, thấy Trần Dương không muốn nói sự thật, cô ta cũng không ép, ai mà chẳng có bí mật chứ.
Nhưng cô ta đã đại khái đoán ra được vì sao rồi.
Lần trước khi đan độc của cô ta phát ra, Trần Dương đã luyện ra thuốc giải nên cô ta đoán Trần Dương chắc chắn là uống thuốc giải.
“Đúng rồi, tôi còn tò mò một chuyện nữa”, Mộc Thuyên đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Dương nói: “Lúc nãy đề nghị của đám Bạch Hổ Tinh Quân hấp dẫn như thế, tại sao anh không suy nghĩ mà đã từ chối?”.
Trần Dương mỉm cười, trả lời: “Cô muốn tôi nói thật nhay nói dối?”.
“Vậy thì nghe nói dối trước đi!”.
“Tôi một mực trung thành với Nhật Nguyệt Thần giáo, tuyệt đối không hai lòng!”.
Nghe thấy lời nói đĩnh đạc của Trần Dương, Mộc Thuyên phì cười.
Nụ cười thơm ngát ấy khiến Trần Dương kinh ngạc.
“Thế còn lời thật lòng!”, đôi mắt xinh đẹp của Mộc Thuyên nhìn Trần Dương nói.
“Tôi không mong cô xảy ra chuyện gì!”.
Trời!
Nghe Trần Dương nói vậy, tâm hồn thiếu nữ của Mộc Thuyên khẽ dao động, cô ta không kìm được mà trở nên run rẩy.
Anh ta...... vậy là anh ta vì mình sao!
Chương 242: Có phải anh chê tôi không?
Ngoài đại điện, tiếng hô giết vang trời.
Trong đại điện, tình cảm ấm áp len lỏi giữa hai người.
Ánh mắt Trần Dương trong suốt bình tĩnh, Mộc Thuyên biết anh nói thật.
Ánh mắt của một người không biết nói dối.
…
Tám giờ tối, Băng Hoả Đảo đèn đuốc sáng rực.
Ban ngày, Uông Thần Thông dẫn người của Nhật Nguyệt Thần Giáo giết hơn 200 người của Thần Long Giáo.
Các đệ tử này của Thần Long Giáo, người có thực lực kém nhất cũng là Hậu Thiên viên mãn, còn lại đa phần là tu vi cảnh giới Tiên Thiên. Có thể nói những người này là lực lượng cốt cán của Thần Long Giáo.
Nếu không nhờ Trần Dương đột ngột xuất hiện phá được âm mưu của Thần Long Giáo, thì lúc này cơ nghiệp mấy trăm năm của Nhật Nguyệt Thần Giáo đã chôn vùi trong tay Uông Thần Thông.
Nghĩ đến đây ông ta lại sợ hãi.
Thần Long Giáo chết tiệt, phá hoại tiệc mừng thọ của ông ta, còn mưu đồ thôn tính cả Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Đúng là phải giết chết mới thôi.
Hổ không ra uy, bọn chúng lại tưởng là mèo bệnh.
"Tôn Giả béo, truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta và Thần Long Giáo không đội trời chung! Thông báo với người của các đường khẩu khác, nếu gặp người của Thần Long Giáo, giết luôn không cần nhiều lời".
"Rõ, xin tuân theo pháp chỉ của Giáo chủ!", Tôn Giả béo cúi người đáp.
"Người đâu, đưa Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân lên đây!"
Ông ta dứt lời, các đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo liền áp giải hai người lên.
Nhìn hai người quỳ dưới điện, Uông Thần Thông chỉ muốn một chưởng đánh chết cả hai. Chính vì hai kẻ ăn cây táo rào cây sung này nội ứng ngoại hợp với người của Thần Long Giáo, khiến ông ta suýt nữa mất mạng trong tay người của mình.
Thấy Uông Thần Thông nổi giận đùng đùng, Chu Tước Tinh Quân đứng ra lên tiếng: "Giáo chủ, Bạch Hổ Huyền Vũ phản bội Thần Giáo, hại chết mấy trăm anh em trong giáo, không giết hai người họ thì không đủ làm gương. Xin Giáo chủ hãy hạ lệnh giết hai tên giặc này!"
"Tôi đồng ý!", Thương Long Tinh Quân lên tiếng.
"Đồng ý, đồng ý...", Nhật Nguyệt Nhị Sứ cũng đứng lên mở miệng.
"Xin Giáo chủ hãy giết hai tên giặc này!"
Phịch một tiếng, mấy nghìn đệ tử Nhật Nguyệt Thần Giáo dưới điện đều quỳ xuống.
Hôm nay đệ tử Thần Long Giáo tiến đánh, bọn họ tổn thất hơn 100 anh em, không giết hai người này thì khó mà xả giận.
"Giáo chủ, ngài không thể giết hai chúng tôi được, ngài đã từng thề mà".
"Phải đấy Giáo chủ, ngài không thể nuốt lời được..."
Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân quỳ trên mặt đất, sợ đến mức chân nhũn ra.
"Thánh Tử, cậu nói gì đi chứ..."
Bạch Hổ Tinh Quân nhìn Trần Dương, hiện giờ bọn họ chỉ biết gửi gắm hy vọng vào anh.
Soạt!
Tất cả mọi người lập tức đổ dồn mắt vào Trần Dương.
Đối mặt với lửa giận của mọi người, Trần Dương cũng chỉ biết cười khổ.
Mẹ kiếp, hai tên ngu ngốc này chẳng phải đang đẩy anh vào hố lửa sao?
Nhưng anh vẫn phải nhảy xuống, nghĩ một lát, Trần Dương đứng lên nói với Giáo chủ: "Giáo chủ, Bạch Hổ Huyền Vũ tuy gây tội lớn, nhưng cũng may dừng lại đúng lúc, công tội ngang nhau. Giết hai người này thì hời cho họ quá, hay để cho họ lấy công chuộc tội, trả thù cho các anh em đã chết, như vậy cũng thể hiện được sự khoan dung độ lượng của Giáo chủ".
Nghe Trần Dương nói, Giáo chủ siết chặt nắm tay, cơn giận dần biến mất: "Thánh Tử, lần này may nhờ có cậu, nếu không cơ nghiệp mấy trăm năm của Thần Giáo đã tan tành rồi".
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vô thức gật đầu.
Trước kia họ còn cảm thấy tên nhãi này được làm Thánh Tử đúng là mèo mù vớ cá rán.
Bây giờ xem ra đúng là không phải người thường.
Giờ phút này, bọn họ đều tâm phục khẩu phục người làm Thánh Tử là Trần Dương.
Trần Dương mỉm cười, khiêm tốn đáp: "Giáo chủ quá khen, đây đều là những việc tôi nên làm".
Giáo chủ hài lòng gật đầu: "Nếu cậu đã cầu xin cho hai tên chó má này, thì tôi cũng nể mặt Thánh Tử không giết chúng nữa".
Uông Thần Thông đứng lên, nhìn hai người đang quỳ ở dưới với ánh mắt lạnh lẽo: "Bắt đầu từ hôm nay, cách chức của Bạch Hổ, Huyền Vũ Tinh Quân, từ nay về sau đi theo Thánh Tử, bảo vệ cậu ta".
Thực ra đây là những lời Mộc Thuyên nói với ông ta. Khi đó, ông ta đã thề trước mặt mọi người là tha cho hai người họ, nếu giờ nuốt lời thì người làm Giáo chủ như ông ta sẽ bị mất uy tín.
Vì vậy Mộc Thuyên đề nghị cách chức hai người họ, sau đó bắt họ đi theo bảo vệ Trần Dương, vừa có thể chặn được những lời bàn tán, lại khiến người bên dưới thấy được sự khoan dung của Giáo chủ, còn trả công Trần Dương, đúng là một mũi tên trúng ba đích.
Ông ta nói xong, Thương Long Tinh Quân liền hiểu ý Giáo chủ, nên không nói gì nữa.
Hai người quỳ trên mặt đất dập đầu như giã tỏi nói: "Đội ơn Giáo chủ tha mạng, đội ơn Thánh Tử tha mạng..."
"Giáo chủ, không thể được..."
"Xin Giáo chủ hãy giết hai tên chó má này!"
Những giáo chúng không rõ tình hình thấy Giáo chủ cứ thế tha cho hai người, nhao nhao phản đối.
"Hỗn xược!"
Đúng lúc này, Mộc Thuyên đứng lên quát: "Lẽ nào các người muốn Giáo chủ gánh tiếng xấu nói không giữ lời sao?"
Việc này...
Các đệ tử dưới điện đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng nữa.
"Được rồi, chuyện này cứ quyết thế đi", Uông Thần Thông xua tay nói.
"Cảm ơn Giáo chủ!", Trần Dương đúng lúc bước ra nói.
"Ừ", Uông Thần Thông gật đầu, nhìn Trần Dương vẻ khen ngợi: "Trần Dương, hôm nay may nhờ có cậu. Tôi là người thưởng phạt rõ ràng, hôm nay cậu lập công lớn, nhất định phải thưởng to".
Dứt lời, trong tay ông ta có thêm hai thứ.
Là một chiếc áo ba lỗ màu đen và một quyển sách cổ.
Nhìn thấy hai thứ này, Trần Dương sửng sốt. Quyển sách cổ này chắc hẳn là bí tịch võ công gì đó.
Còn chiếc áo ba lỗ này là cái quái gì?
Nhìn thấy chiếc áo ba lỗ, Mộc Thuyên ngây ra, vội vàng nói với Trần Dương: "Thánh Tử, còn không mau cảm ơn Giáo chủ!"
Chiếc áo ba lỗ này là vật luôn Giáo chủ luôn mang theo bên người, cô ta cũng không ngờ Giáo chủ lại hào phóng như vậy, thưởng cả nó cho Trần Dương.
"Chắc anh vẫn chưa biết đây là gì nhỉ?", Mộc Thuyên mỉm cười, nhỏ giọng giải thích với Trần Dương: "Chiếc áo ba lỗ trong tay anh là bảo giáp được dệt từ sợi tơ tằm đen do tằm đen kỳ cổ Nam Cương nhả ra. Bảo giáp này đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm. Mặc chiếc bảo giáp này không khác gì có thêm một mạng".
Sao cơ?
Lợi hại đến thế cơ à?
Thấy Trần Dương ngây người, Giáo chủ cười nói: "Mau mặc thử đi, xem có vừa người không".
Trần Dương kích động nhận lấy bảo giáp, vội vàng mặc vào.
Chiếc bảo giáp này nhẹ tênh, mặc vào vô cùng dễ chịu.
"Cảm ơn Giáo chủ".
Trần Dương vội vàng cảm ơn.
Đây là một món đồ tốt, các nhân vật chính trong tiểu thuyết chẳng phải đều có một chiếc bảo giáp như vậy sao? Không ngờ bây giờ anh cũng có.
Lão già này tuy nham hiểm nhưng có lúc cũng thật hào phóng.
"Hôm nay lúc cậu giao đấu với sứ giả Thần Long Giáo, tôi thấy cậu hình như không có kĩ thuật đánh đấm. Quyển Phân Gân Thác Cốt Thủ này cậu cầm lấy mà luyện tập".
Nghe Giáo chủ nói, Trần Dương cười thầm trong lòng. Anh đâu phải không biết, rõ ràng là không dám dùng.
Nếu lấy Nhật Nguyệt Luân Chuyển ra dùng, Giáo chủ chỉ vài phút là biết anh đã học lỏm tuyệt học trấn phái.
Trần Dương nhận lấy quyển Tiểu Cầm Nã Thuật, lại cảm ơn Giáo chủ lần nữa.
Mọi người trong điện lúc này đều vô cùng ngưỡng mộ.
Tuy không biết rốt cuộc chiếc áo ba lỗ kia là cái gì, nhưng thứ mà được Giáo chủ lấy ra chắc chắn không tầm thường.
Chưa kể Phân Gân Thác Cốt Thủ kia, đó là bí tịch võ công đấy, đây là thứ bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có.
Nhận thưởng xong, Trần Dương cảm thấy hơi thấp thỏm.
Anh còn tưởng Giáo chủ sẽ hỏi tại sao anh trúng Bi Dậu Thanh Phong mà không bị sao, kết quả ông ta chẳng hỏi gì cả.
Điều này khiến anh hơi ngạc nhiên.
Ban ngày Uông Thần Thông bị nội thương không nhẹ, lại dùng nội lực thâm hậu để khống chế vết thương, bây giờ cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa.
Lúc này sắc mặt ông ta hơi trắng bệch, nói với Trần Dương: "Thánh Tử, tôi phải đến phòng bế quan, không thể tham gia tiệc rượu nữa, cậu tiếp đãi mọi người giúp tôi".
Dứt lời, ông ta vội vã rời khỏi đại điện.
Chuyện sau đó thì đơn giản rồi, Trần Dương thay mặt Uông Thần Thông tiếp đãi các đệ tử trong giáo.
Trên bàn tiệc, Trần Dương đã trở thành đối tượng để mọi người nịnh bợ.
Có thể nói anh đã ngồi vững chắc trên cái ghế Thánh Tử, không ai lấy việc tu vi Trần Dương còn thấp ra nói nữa.
Mọi người đến mời rượu, Trần Dương không từ chối một ai, uống thả phanh.
Cuối cùng, anh không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu, chỉ biết tất cả mọi người đều bị anh chuốc cho bò lăn bò càng.
Mười phút sau, Trần Dương lảo đảo trở về phòng.
Vừa đi đến cửa phòng thì Trần Dương nghe thấy có người gọi.
"Trần Dương, Trần Dương..."
Là phu nhân!
Trần Dương lập tức rùng mình một cái, ma xui quỷ khiến đi đến phòng của phu nhân.
Đẩy cửa ra, Trần Dương nhìn thấy Mộc Thuyên mặc một chiếc yếm mỏng nửa nằm nửa ngồi trên giường. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, anh cứ cảm thấy phu nhân hôm nay có gì đó là lạ.
"Trần Dương, anh lại đây...", Mộc Thuyên ở trên giường ngoắc tay với Trần Dương, sau khi uống rượu, mặt cô ta đỏ ửng, đến làn da cũng có màu hồng ửng hồng.
"Phu nhân, có phải cô khát không?", Trần Dương lúc này nửa tỉnh nửa say, đang định đi rót nước cho Mộc Thuyên.
Kết quả quay đi quay lại, nước không tìm thấy lại còn chui đầu vào một nơi mềm mại.
"Ôi..."
Mộc Thuyên đôi mắt lim dim ôm lấy đầu Trần Dương: "Đồ... đồ xấu xa này, chẳng phải anh chê tôi sao? Sao lại... lại làm vậy với tôi..."
Được men rượu kích thích, cuối cùng Mộc Thuyên cũng nói ra những lời giấu trong lòng.
"Chê cô á? Tôi nói chê cô lúc nào?", Trần Dương hỏi vẻ khó hiểu.
"Anh còn chối?", Mộc Thuyên cắn môi nói: "Thế... thế tại sao anh không hôn tôi? Có phải anh chê tôi nhiều tuổi, chê thân phận của tôi?"
Giờ phút này, sự tôn nghiêm của Giáo chủ phu nhân cũng bị cô ta vứt bỏ.
Cô ta chỉ muốn biết rốt cuộc Trần Dương có suy nghĩ gì về mình.
Cô ta tuy đã say, nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo.
Cái gì?
Tôi chê cô nhiều tuổi lúc nào?
Lúc này Trần Dương cũng hơi tỉnh táo lại, mẹ kiếp, sao anh lại nằm trên giường của phu nhân thế này? Còn dựa đầu vào ngực người ta nữa.
"Phu nhân, cô... cô đừng nghĩ nhiều, cô nhìn qua như một thiếu nữ 18 tuổi, làn da nõn nà như trứng gà bóc", Trần Dương cười khổ: "Tha... tha cho tôi đi phu nhân!"
"Không tha!", Mộc Thuyên tức giận nói.
Ôi!
Thế này chẳng phải đòi mạng người ta sao?
Trần Dương vốn đã say chuếnh choáng, bây giờ lại bị mùi thơm trên người Mộc Thuyên xông vào mũi, càng thêm ngất ngây.
Anh cảm thấy xương cốt toàn thân như nhũn ra.
Mẹ kiếp, nếu cô còn không buông tay thì đừng trách tôi không khách khí!
Chương 243: Tẩu hỏa nhập ma
Sáng sớm hôm sau.
Trần Dương và Mộc Thuyên ôm nhau ngủ, đối mặt với nhau.
Xoa đôi mắt cay xè, khi nhìn thấy Mộc Thuyên trần trụi, Trần Dương ngây người ra.
Mẹ kiếp, đúng là uống rượu làm càn mà, tối qua anh lại “xoạc” Giáo chủ phu nhân rồi.
Hơn nữa ký ức trong đầu nói cho anh biết, tối qua là một đêm điên cuồng.
Đúng lúc này, Mộc Thuyên đang gối đầu trên tay anh phát ra một tiếng nũng nịu, sau đó từ từ mở mắt.
Nhìn thấy Trần Dương, cô ta mỉm cười hôn anh một cái: "Anh dậy sớm thế, sao không ngủ thêm đi?"
Bây giờ trong lòng Mộc Thuyên vô cùng ngại ngùng, nhớ lại cảnh tượng đêm qua cô ta lại đỏ mặt.
Đêm qua cũng thật điên cuồng, người cưỡi trên người Trần Dương là mình thật sao?
Việc nên làm thì đã làm, việc không nên làm cũng đã làm rồi.
Cô ta đã sống hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng được trải nghiệm sự vui vẻ của việc làm phụ nữ.
Giờ phút này, cô ta đã hiểu thấu câu nói XX là con đường nhanh nhất dẫn đến trái tim phụ nữ.
Nếu lần đầu anh trong tình trạng vô ý thức, thì lần này anh lại tỉnh táo.
Ván đã đóng thuyền, Trần Dương cũng không muốn trốn tránh nữa.
Anh ghé lại, hôn nhẹ một cái lên cánh môi quyến rũ của Mộc Thuyên: "Cô đúng là đẹp quá đi mất..."
"Anh... đồ xấu xa này..."
Khuôn mặt Mộc Thuyên lần nữa đỏ ửng ngại ngùng.
Cô ta là Giáo chủ phu nhân của Nhật Nguyệt Thần Giáo, đứng trên bao người, trước giờ chưa từng hầu hạ ai.
Nhưng đêm qua cô ta vô cùng yếu mềm, hoàn toàn bị người đàn ông này chinh phục.
Cảm giác ôm Trần Dương rất tuyệt vời, rất yên tâm, giống như có được cả thế giới.
Yên lặng ôm nhau như vậy được một lúc, Mộc Thuyên cảm giác được sự thay đổi của Trần Dương, sau đó lại là một trận mây mưa cuồng phong bão táp…
Rất lâu sau, mưa lặng gió ngừng, Mộc Thuyên cảm giác như chết đi rồi sống lại. Cái cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục quả thực khiến người ta không lối thoát.
Cũng may bây giờ Giáo chủ đang bế quan trị thương, phải mất mấy ngày mới ra được, nên Mộc Thuyên không lo sẽ bị ai bắt gặp.
Hơn nữa, đây là nơi Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân nghỉ ngơi, hầu như không có ai đến, cũng không ai dám đến.
Thế nên gần một ngày trời, Trần Dương và Mộc Thuyên đều nằm ườn trên giường.
Cuối cùng, cổ họng Mộc Thuyên đã bị khàn.
…
Tám giờ tối, sao thưa trăng sáng.
Ánh trăng vằng vặc rọi trên mặt biển, đẹp không sao tả xiết.
Trần Dương lại lần nữa đến ruộng thuốc trồng linh dược của Nhật Nguyệt Thần Giáo. Khác với lần trước là lần này anh đến một cách quang minh chính đại.
Hơn nữa, dọc đường các đệ tử nhìn thấy anh đều cung kính chào anh là "Thánh Tử".
Cảm giác này thật là sung sướng.
Sau khi hái được mấy chục loại linh dược, Trần Dương hài lòng trở về khuê phòng của phu nhân.
Một đêm yên bình, sáng hôm sau, Trần Dương dẫn Bạch Hổ Tinh Quân Thịnh Dũng và Huyền Vũ Tinh Quân Triệu Uy Vũ... À nhầm, hai người họ hiện giờ không phải là Tinh Quân nữa, mà là hộ vệ của Trần Dương.
Sau một ngày chữa trị, vết thương của hai người họ cũng sắp khỏi.
Mộc Thuyên sợ Trần Dương không sai khiến được hai người họ, liền cho uống gấp đôi lượng Âm Dương Sinh Tử Đan.
Vốn mỗi năm uống thuốc giải một lần là được, bây giờ cách hai tháng lại phải uống một lần, nếu không sẽ chết vì gân mạch toàn thân nghịch chuyển.
Thuốc giải thì Trần Dương biết chế.
Nhưng đương nhiên ngoài mặt vẫn phải nói với hai người họ là thuốc giải được đưa đến tay Trần Dương.
Muốn sống thì phải bảo vệ Trần Dương cẩn thận.
Bây giờ tính mạng thì nằm trong tay Trần Dương, bọn họ cũng chỉ đành nghe anh sai bảo.
Có hai cao thủ cảnh giới Phản Phác hậu kỳ bảo vệ, Mộc Thuyên mới yên tâm hơn chút.
Lại dặn dò Trần Dương mấy câu cô ta mới để anh rời đi. Nhìn chiếc thuyền nhỏ rời khỏi bến tàu, trái tim Mộc Thuyên cũng rời đi theo.
Hai tiếng sau, Trần Dương đặt chân lên đất liền, điện thoại anh cũng rung lên không ngừng.
Chẳng còn cách nào khác, Băng Hoả Đảo không có tín hiệu, lên bờ mới có.
Anh mở điện thoại ra xem, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
"Trần Dương, anh có đó không? Mai anh có rảnh đến Trân Bảo Các không?", đây là tin nhắn của Từ Tiểu Nhu.
"Tiểu Dương, hai ngày nay cậu đi đâu vậy? Còn bỏ cả học nữa!", đây là tin nhắn của Lý Thiên Bá.
"Ông xã, anh đi đâu thế? Sao không trả lời tin nhắn của em?", đây là tin nhắn của Tô Diệu.
Đúng lúc Trần Dương định gọi cho Tô Diệu thì điện thoại vang lên, là Lý Thiên Bá gọi đến.
Điện thoại vừa kết nối đã truyền đến giọng nói sốt ruột của anh ấy: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi".
"Sao thế Thiên Bá?"
"Hai ngày nay cậu đi đâu vậy? Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, tôi còn tưởng cậu bị ai bắt cóc rồi chứ!"
Nghe Lý Thiên Bá nói, trong lòng Trần Dương cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói: "Đâu có, hai ngày nay tôi đi xa một chuyến, vừa về đây".
"Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón".
Trần Dương mỉm cười, đọc địa chỉ cho anh ấy xong liền tắt máy.
"Đúng rồi, nếu người ta hỏi đến hai anh thì cứ nói là vệ sĩ của tôi", Trần Dương nói với Thịnh Dũng và Triệu Uy Vũ.
"Vâng, thưa Thánh Tử".
"Còn nữa, lúc ở ngoài không được tiết lộ thân phận của tôi, không được gọi tôi là Thánh Tử", Trần Dương nói: "Gọi là cậu Trần đi".
"Vâng, thưa cậu Trần".
…
Hai mươi phút sau, Lý Thiên Bá lái chiếc Bentley dáng dài đến, khi nhìn thấy Thịnh Dũng và Triệu Uy Vũ phía sau anh, anh ấy không nhịn được hỏi: "Tiểu Dương, hai người này là..."
"Đây là vệ sĩ của tôi", Trần Dương cười đáp.
"Được đấy", Lý Thiên Bá giơ ngón tay cái, hai người này cơ bắp cuồn cuộn, chắc phải cao đến hai mét, hơn nữa quanh người còn tỏa ra luồng hơi thở đáng sợ không ai dám lại gần.
Vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Lên xe rồi Trần Dương mới hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến nhà tôi đi, tôi bảo chị dâu cậu thể hiện chút tay nghề".
Sau khi nhà họ Thẩm bị diệt, tâm trạng Lý Thiên Bá cực kỳ tốt, trả được thù giống như giữa ngày nắng nóng được ăn dưa hấu ướp đá, sướng đến tận tim.
Sau khi rót một ly Mao Đài Phi Thiên cho Trần Dương, Lý Thiên Bá một hơi cạn sạch: "Khà, rượu trắng vẫn mạnh hơn".
"Uống ít rượu thôi!"
"Ha ha ha, Huyên Nhi, hôm nay có Tiểu Dương, cho anh uống thêm chút đi", Lý Thiên Bá cười ha ha nói.
"Anh còn như vậy em sẽ nói với ông nội", Tống Huyên lôi ông cụ Lý ra.
Trần Dương tò mò nhìn Lý Thiên Bá, có chuyện gì vậy? Sao mới uống chút rượu đã lôi cả ông cụ Lý ra?
Lý Thiên Bá nhìn Trần Dương rồi ghé tai anh nói một câu, nghe xong Trần Dương cũng không nhịn được bật cười.
Hoá ra Lý Thiên Bá và Tống Huyên kết hôn đã được năm năm, nhưng bụng Tống Huyên vẫn không có động tĩnh gì.
Tuy Lý Thiên Bá còn trẻ, nhưng ông cụ Lý đã cao tuổi, vô cùng mong mỏi được bế chắt, nên bây giờ Lý Thiên Bá phải cai rượu cai thuốc.
Aizzz!
Lý Thiên Bá thở dài: "Cậu xem mấy năm nay tôi cũng chăm chỉ lắm, sao không có chút động tĩnh gì nhỉ? Tôi cũng đi kiểm tra rồi, không có bệnh tật gì cả".
Nhìn Lý Thiên Bá vẻ mặt sầu não, Trần Dương không nhịn được bật cười.
Thực ra có điều Lý Thiên Bá không biết, người tu hành có cảnh giới càng cao thì càng khó có con.
Sau khi dùng Phá Chướng Đan, Lý Thiên Bá hiện giờ đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, từ góc độ nào đó thì tuổi thọ của anh ấy đã được nâng lên.
Nhưng Tống Huyên lại là một người bình thường, hai người muốn có con đương nhiên khá khó khăn.
Trần Dương đột nhiên nghĩ đến một phương thuốc trong "Thiên Kim Dược Phương", có khi lại có hiệu quả.
Nghĩ một lát, Trần Dương nói: "Thiên Bá, có lẽ tôi có cách giúp được anh".
"Cái gì? Thật không đấy?", Lý Thiên Bá túm lấy tay Trần Dương, ánh mắt nóng rực.
"Thật", Trần Dương cười một tiếng đáp: "Tôi có một phương thuốc tên là Sinh Tử Thang, anh và chị dâu cùng uống, tháng sau hẳn sẽ có tin vui".
"Vậy còn chờ gì nữa? Cậu mau chế đi", Lý Thiên Bá hưng phấn nói.
Trần Dương là thầy chế thuốc, hôm đó người của hiệp hội y học cổ đến trao anh huy chương thầy chế thuốc, anh còn cầm huy chương để nghịch.
Lúc đầu anh không biết chữ "thất" khắc trên huy chương có nghĩa là gì, nhưng hai ngày gần đây, lúc Ôn Nhu giảng bài đã nói về các cấp bậc của thầy chế thuốc, nhờ vậy anh mới biết.
Hoá ra chữ "thất" kia đại diện cho cấp bậc của thầy chế thuốc, cũng có nghĩa Trần Dương là thầy chế thuốc cấp 7.
"Anh đừng sốt ruột, ăn cơm rồi chế cũng không muộn", dứt lời, Trần Dương cười hi hi.
Sau khi cơm no rượu say, Trần Dương tìm một phòng ngủ yên tĩnh bắt đầu chế thuốc.
Lần này anh hái được không ít linh dược ở Nhật Nguyệt Thần Giáo, trong đó có cả dược liệu để chế Sinh Tử Thang.
Đúng lúc Trần Dương chuẩn bị chế thuốc, thì điện thoại anh đổ chuông.
Trần Dương cau mày, lại là ai gọi cho anh nhỉ?
Trần Dương lấy điện thoại ra nhìn một cái, mày càng cau chặt hơn.
Sao lại là ông ta?
Người gọi điện không phải ai khác, chính là chú hai của Trần Dương, Trần Thiên Tông.
Lần trước sau khi bố mẹ anh bị bắt đến nhà họ Trần, còn bị dùng hẳn quy định gia tộc tàn khốc như kim châm, thanh kẹp.
Cảnh tượng tàn nhẫn đó anh vĩnh viễn sẽ không quên.
Ông ta gọi điện cho anh chắc chắn không có chuyện gì hay ho, nên Trần Dương từ chối cuộc gọi luôn.
Ngắt máy xong điện thoại lại nhanh chóng đổ chuông.
Vẫn chưa thôi đi?
Trần Dương ấn nút nghe, mất kiên nhẫn nói: "Chú gọi tôi có chuyện gì?"
Từ sau khi nhà họ Trần hành hạ bố mẹ anh, Trần Dương đã trở mặt hoàn toàn với nhà họ Trần.
"Tiểu Dương, cháu đừng cúp máy", trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Trần Thiên Tông: "Cháu về xem thế nào đi, ông cụ sắp không qua khỏi rồi".
Cái gì?
Nghe ông ta nói, đầu óc Trần Dương trống rỗng.
Có chuyện gì vậy?
Trước đó chẳng phải vẫn khoẻ mạnh sao? Sao đột nhiên lại sắp không qua khỏi?
Tuy anh đã không còn là người nhà họ Trần, nhưng anh do một tay ông cụ nuôi lớn, nói anh không lo lắng thì là giả.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Trần Dương cau mày hỏi.
"Cháu mau đến nhà họ Trần đi, ông cụ nói trước khi nhắm mắt muốn nhìn cháu lần cuối, dù sao... cháu cũng là đứa cháu ông cụ yêu thương nhất".
Nói xong, ông ta cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, trong trang viên nhà họ Trần đứng đầy người.
Những người này trừ con cháu nhà họ Trần, còn có con cháu của các gia tộc lớn ở thành phố Tây Xuyên.
Sáng hôm nay, tin ông cụ Trần bệnh nặng đã lan khắp thành phố Tây Xuyên.
Đây là một tin lớn.
Phải biết rằng, ông cụ Trần là nhân vật lớn hàng đầu ở thành phố Tây Xuyên.
Tin vừa truyền ra, các gia tộc đều cử người đến thăm hỏi.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là ông cụ Trần không phải mắc bệnh, mà là luyện công tẩu hoả nhập ma.
Bọn họ đều là những người tu hành, biết sự đáng sợ của tẩu hoả nhập ma.
Thật đáng tiếc, nghe nói ông cụ Trần đã lên đến tu vi Tiên Thiên trung kỳ. Thực lực mạnh như vậy, sao có thể tẩu hoả nhập ma chứ?
Hơn nữa ông cụ Trần tu luyện công pháp phái Võ Đang, cả giang hồ đều biết sự tinh thâm của phái Võ Đang, có đạo pháp bổ trợ, trước giờ chưa từng nghe nói đệ tử phái Võ Đang tu luyện mà bị tẩu hoả nhập ma.
Chưa kể ông ta còn tu luyện Thái Cực Công, điều này càng khiến mọi người bất ngờ, vì Thái Cực Công là bài dưỡng sinh nổi tiếng, vậy mà ông cụ Trần lại bị tẩu hoả nhập ma.
Chương 244: Gột rửa tội lỗi
Giờ phút này, trong phòng ông cụ Trần ở trang viên nhà họ.
Từ hôm qua sau khi bị tẩu hoả nhập ma, ông cụ Trần đã biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
Nhất là một loạt phản ứng dây chuyền do tẩu hoả nhập ma dẫn đến, khiến ông ta càng thêm nguy kịch.
Hiện giờ ông ta chỉ có thể dựa vào máy thở oxi và truyền nước để kéo dài mạng sống.
Quanh giường, các con cháu chi chính nhà họ Trần do Trần Toàn, Lương Khiết dẫn đầu đang túc trực bên cạnh.
Trần Thiên Tông đang ở dưới tầng tiếp đãi khách khứa đến thăm ông cụ Trần.
Ông cụ là trụ cột của nhà họ Trần, nếu ông ta không còn thì nhà họ Trần sẽ ra sao?
Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.
Cả căn phòng tràn ngập không khí căng thẳng.
Hiện giờ ông cụ Trần vô cùng hối hận.
Theo lý mà nói, tu luyện "Thái Cực Công" sẽ không bị tẩu hoả nhập ma.
Nhưng từ sau khi nhà họ Trần gia nhập Thần Long Giáo, ông ta lúc nào cũng có cảm giác bất an, chỉ một lòng muốn nâng cao tu vi.
Chỉ cần nghĩ đến những việc làm của Trần Dương và Lý Thiên Bá ở nhà họ Trần hôm đó là lòng ông ta lại nóng như lửa đốt.
Nhưng ông ta quên mất một chuyện, nóng lòng sẽ hỏng chuyện.
Hậu quả của việc nâng cao tu vi một cách miễn cưỡng chính là tẩu hoả nhập ma.
Đây là nhờ Thái Cực Công khá ôn hoà, nếu đổi sang công pháp bình thường, có lẽ ông ta đã chết do gân mạch nghịch chuyển rồi.
Ông cụ Trần tuy sống sót nhưng cũng trở thành người vô dụng.
Lại thêm biến chứng, ông ta coi như không cứu được nữa.
Nghĩ lại những chuyện này, ông cụ Trần càng thêm chán nản. Nghĩ ông ta cả đời kiêu hùng, không ngờ cuối đời lại có kết cục như vậy, đúng là anh hùng thất thế.
Đúng lúc này, ông ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khó khăn mở miệng: "Tiểu Toàn, đi... đi mời Thanh Uyển sư thái đến".
Trần Toàn túc trực bên cạnh vội gật đầu: "Ông chờ cháu chút, cháu đi ngay đây".
Ở chỗ khác, một chiếc Bentley dáng dài dừng ở cổng trang viên nhà họ Trần, sau đó một thanh niên vội vàng xuống xe, nhanh chân bước vào.
Người này không phải Trần Dương thì còn là ai?
Sau khi nhận được điện thoại của Trần Thiên Tông, thực ra Trần Dương cũng không muốn đến.
Nhưng anh dù gì cũng do một tay ông cụ Trần nuôi lớn, bây giờ ông ta đã đến đoạn đường cuối cùng, những oán hận kia có thể tạm thời dẹp sang một bên.
Lúc này, trong trang viên đều là những người đến thăm ông cụ Trần, nhìn thấy Trần Dương, không ít người lập tức kêu lên.
Trần Dương?
Sao cái tên ở rể này lại đến đây?
Anh ta cũng có tư cách đến nhà họ Trần sao?
Hầu hết bọn họ không biết mối quan hệ giữa Trần Dương và nhà họ Trần.
Chỉ có những người lần trước từng đến tham gia hôn lễ của Trần Lỗi mới biết Trần Dương là đại thiếu gia nhà họ Trần.
Nghe thấy tiếng bàn tán xì xào, Trần Dương mặt không cảm xúc, đi thẳng lên tầng hai.
Lúc này, lối đi của tầng hai đã đứng đầy các đệ tử nhà họ Trần.
Khoảnh khắc anh xuất hiện, các đệ tử nhà họ Trần đều biến sắc, trong ánh mắt nhìn Trần Dương tràn đầy thù địch.
Sao tên súc sinh này lại đến đây?
Đồ vô liêm sỉ, chẳng phải anh ta đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần sao?
Bây giờ ông cụ đang bệnh nặng, lẽ nào anh ta đến gây chuyện?
"Trần Dương, anh cút đi, chỗ này không chào đón anh!"
"Mau cút đi, đừng ép chúng tôi ra tay!"
Trần Dương nhìn những người này, chỉ cười lạnh lùng, không coi họ ra gì.
Mấy kẻ vô dụng bất tài này chỉ giỏi đấu võ mồm, ngoài ra chẳng được tích sự gì.
Sau đó anh bước thẳng đến, đẩy cửa phòng ra.
Anh vừa đẩy cửa ra, Trần Toàn lập tức đứng phắt dậy: "Trần Dương, sao lại là anh?"
"Đồ khốn kiếp, ai gọi anh đến nhà họ Trần? Mau cút đi!", lúc này Lương Khiết cũng đứng dậy, chặn ở cửa, không cho Trần Dương vào.
Cô ta vừa dứt lời, Trần Toàn cũng gầm lên với Trần Dương: "Anh không nghe thấy vợ tôi nói gì sao? Anh cút đi cho tôi, đừng ép tôi phải ra tay!"
Nghe thấy Trần Toàn nói, đám đệ tử nhà họ Trần ở ngoài cửa đều trở nên hưng phấn, chỉ muốn ra tay ngay lập tức.
Trần Dương cố dằn xuống suy nghĩ đánh chết hắn, lạnh lùng đáp: "Là bố cậu gọi tôi đến".
"Bố tôi?", Trần Toàn ngây ra, rồi lập tức nổi giận: "Ông ấy gọi anh đến thì anh đến sao? Lẽ nào anh không biết ông nội bệnh nặng sắp không qua khỏi? Anh đến để khiến ông tức chết sao?"
Trần Dương cười mỉa một tiếng không nói gì, vòng qua Lương Khiết bước vào.
Đúng lúc này, Lương Khiết đột nhiên dựa vào Trần Dương, sau đó hai tay ôm ngực, kêu lên: "A…"
Hành động của cô ta rất kín đáo, người khác nhìn vào sẽ nghĩ Trần Dương đẩy cô ta một cái, hơn nữa vị trí đẩy cũng cực kỳ xấu hổ.
"Súc sinh, anh muốn làm gì?", Trần Toàn kéo Lương Khiết vào lòng, lo lắng hỏi han: "Bà xã, em... em không sao chứ? Vừa rồi anh ta động vào đâu em vậy?"
"Anh ta... anh ta động vào...", Lương Khiết cắn môi, dáng vẻ ngại ngùng khó nói.
"Đồ khốn kiếp, làm nhục một cô em dâu chưa đủ, đến người còn lại anh cũng không tha sao?", Trần Toàn nổi giận đùng đùng: "Trước mặt bao nhiêu người thế này mà táy máy chân tay, lẽ nào anh không sợ bị trời phạt sao?"
Anh ta vừa dứt lời, Mục Tư Tư ở bên cạnh run bắn lên, cô ta dường như lại nhớ đến cái đêm khiến mình đau khổ đó.
Đôi tay cô ta nắm chặt lấy tay Trần Lỗi.
Thấy vẻ kinh hoàng của vợ mình, Trần Lỗi vô cùng đau lòng.
Mà kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là Trần Dương, là tên khốn kiếp này!
"Mấy người mù à? Là cô ta tự dựa vào tôi!", Trần Dương cau mày nói.
Trước khi đến anh đã đoán được bọn họ sẽ tìm mọi cách ngăn cản, nhưng không ngờ con đàn bà này lại bẩn thỉu như vậy, đúng là buồn nôn.
"Anh còn ngụy biện, anh nghĩ nhà họ Trần tôi hết người rồi chắc?"
"Nhiều lời với tên khốn kiếp này làm gì, cứ trói anh ta lại, xử lý theo quy định gia tộc!"
"Đủ... đủ rồi, để... để thằng bé vào!", đúng lúc này, ông cụ Trần đang nằm trên giường khó nhọc mở miệng.
Thấy ông cụ Trần lên tiếng, đám người đang nổi giận đều ngây ra, lập tức im bặt như một con vịt bị bóp cổ.
Trần Dương vội bước đến cạnh giường.
Khi nhìn thấy ông cụ Trần vẻ mặt tiều tụy, cắm dây truyền nước, đeo bình thở oxi, Trần Dương cay cay sống mũi, suýt nữa rơi nước mắt.
"Ông nội, cháu... đến thăm ông đây", lúc anh nói còn mang theo chút nghẹn ngào.
Ông cụ Trần nằm bất động trên giường, trong mắt lộ vẻ vui mừng: "Tốt, tốt, tốt lắm..."
Đúng lúc này, Lương Khiết bước lên, nói với Trần Dương: "Đồ giả tạo, anh khóc cho ai xem vậy? Ông nội còn đang khoẻ mạnh anh đã khóc tang sao? Có phải anh đang rủa ông chết không?"
Trước khi ông cụ Trần bị tẩu hoả nhập ma, cô ta chắc chắn không dám nói mấy lời như vậy. Bây giờ ông ta chỉ còn thoi thóp, chỉ cần ông ta ngừng thở, nhà họ Trần này sẽ do cô ta quyết định.
"Nếu cô ngứa mắt thì có thể ra ngoài, không ai ép cô ở đây cả".
"Anh nói cái gì?"
Lương Khiết tức đỏ bừng mặt, đang định chửi lại.
Đúng lúc này Trần Thiên Tông bước vào, nói với cô ta: "Được rồi, con cũng đừng nói nữa, là bố gọi cho Trần Dương, bảo cậu ta đến".
Lương Khiết hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Bố chồng dù gì cũng là bề trên trong nhà, vẫn phải nghe lời ông ta.
"Trần Dương, cháu cứ ở đây với ông nội đi, dù sao cháu cũng là đứa cháu mà ông nội thương yêu nhất", trong lòng Trần Thiên Tông cũng rất khó chịu, vào lúc này, mọi ân oán trước kia cứ tạm dẹp sang một bên đã.
Trần Dương gật đầu, không nói gì.
"Tiểu... Tiểu Dương", ông cụ Trần nhìn Trần Dương nói: "Cháu lại đây..."
"Ông nội".
Trần Dương nắm tay ông ta, biết ông ta có lời muốn nói với anh: "Ông muốn nói gì với cháu thì cứ nói đi".
"Cháu hãy nói với ông, cháu...đã biết lỗi chưa?"
Ông cụ Trần vừa dứt lời, sắc mặt Trần Dương thoắt cái trở nên khó coi, anh không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Tuy hiện giờ ông nội bệnh tình nguy kịch, nhưng Trần Dương anh không có lỗi.
Sao ông nội có thể nói anh có lỗi được?
Trần Dương lắc đầu nói: “Ông nội, cháu không làm sai điều gì, sao lại nói cháu biết lỗi hay chưa?
"Trần Dương, anh tự ý sử dụng tiền của gia tộc để mưu lợi riêng, còn nhân lúc gia tộc khó khăn lấy đi Huyễn Ngu, anh còn nói anh không có lỗi?"
"Chuyện khiến mọi người tức giận nhất là đồ súc sinh nhà anh làm nhục em dâu nhưng vẫn sống chết không thừa nhận".
"Không những thế, anh còn để nhà họ Lý đến nhà họ Trần gây chuyện, khiến rất nhiều đệ tử nhà họ Trần bị thương nặng, anh nói xem anh có lỗi không?"
"Đúng vậy, anh mau nhận lỗi đi".
"Ông cụ đã thế này rồi mà anh vẫn không biết lỗi, đúng là hết thuốc chữa?"
Nghe bọn họ nói, Trần Dương tức quá bật cười.
Ha ha, đây chính là những kẻ tự xưng là người trong tộc, là người nhà.
Dáng vẻ ăn ốc nói mò không chớp mắt của họ đúng là đáng khen.
Đúng lúc này, Trần Vân bước ra cười lạnh: "Trần Dương, chúng tôi sẽ cho anh cơ hội, chỉ cần anh quỳ xuống dập đầu ba cái nhận sai với mọi người, rồi trả lại Huyễn Ngu cho nhà họ Trần trước mặt ông nội, có khi chúng tôi sẽ cho anh cơ hội gột rửa tội lỗi".
Dập đầu nhận sai?
Gột rửa tội lỗi?
Trần Dương nghe mà thấy tức cười, nhìn Lương Khiết lạnh lùng đáp: "Mặt mũi của Lương Khiết cô để đâu vậy? Huyễn Ngu là tôi bỏ 5 tỷ ra mua lại, giờ bắt trả nhà họ Trần? Thế mà cô cũng nói được!"
Trần Dương đứng lên, quét mắt nhìn mọi người xung quanh: "Hôm nay chú hai có mặt ở đây, là ông ta tận tay giao Huyễn Ngu cho tôi. Muốn đòi Huyễn Ngu? Còn lâu!"
Nghe Trần Dương nói, Trần Thiên Tông vừa ngại vừa giận. Thằng bé Trần Dương này... sao lại nói chuyện này trước mặt bao nhiêu người như vậy? Đúng là không nể mặt ông ta chút nào.
"Đủ rồi, Trần Dương!", Trần Thiên Tông lạnh lùng lên tiếng: "Lẽ nào cháu không biết 5 tỷ kia của cháu từ đâu mà đến sao? Chẳng phải cháu mang 20 triệu của nhà họ Trần đi đầu tư mà có sao? Chú nói cho cháu biết, 5 tỷ kia là của nhà họ Trần".
"Chú hai, đây là lần cuối tôi gọi chú là chú hai", Trần Dương nhìn Trần Thiên Tông với vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Những gì nợ nhà họ Trần cần trả tôi đã trả hết rồi, còn một chuyện tôi muốn nhắc nhở chú, lần trước khi các người dùng hình với bố mẹ tôi, tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần. Sau này chú đừng giở cái giọng bề trên ra nói chuyện với tôi, tôi nghe mà buồn nôn".
"Mày... mày... đồ mất dạy này...", Trần Thiên Tông tức phát điên, ông ta không ngờ trước mặt bao nhiêu người Trần Dương lại không thèm nể mặt mình như vậy, khiến ông ta không xuống nước được.
"Đồ súc sinh, không coi bề trên ra gì, anh ăn nói với gia chủ kiểu gì vậy?"
"Mau xin lỗi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!"
"Xin lỗi đi, nếu không anh đừng hòng ra khỏi cửa nhà họ Trần!"
"Ồ? Tôi muốn xem ai dám động vào một sợi tóc người anh em của tôi", đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở ngoài cửa.
Sau đó là ba bóng người bước vào.
Chính là Lý Thiên Bá, Triệu Uy Vũ và Thịnh Dũng.
Lúc này quanh người Lý Thiên Bá toả ra luồng sát khí khủng khiếp, lại thêm hai người như tháp sắt phía sau vẻ mặt hung dữ.
Ba người vừa xuất hiện, xung quanh lập tức im bặt.
Chương 245: Kế hoạch của ông cụ Trần
"Tiểu Dương...", Lý Thiên Bá dẫn theo hai người, hùng hùng hổ hổ, ánh mắt quét xung quanh như chim ưng.
"Thiên Bá".
Trần Dương gật đầu với Lý Thiên Bá.
"Trần Dương, đừng tưởng anh gọi người thì chúng tôi sợ anh", Lương Khiết ỷ bên mình đông người, lớn tiếng nói: "Anh nói đã trả hết nợ cho nhà họ Trần, thế đứa bé trong bụng Tư Tư là sao?"
Dứt lời, cô ta giơ tay chỉ vào bụng Mục Tư Tư.
Mục Tư Tư vô cùng xấu hổ giận dữ, vết thương lại lần nữa bị xé toạc, nỗi đau đớn trào lên khiến cô ta không muốn sống nữa.
"Đứa bé trong bụng cô ta tôi sao biết được, liên quan gì đến tôi?", Trần Dương cau mày đáp: "Tôi nói lần cuối cùng, không phải do tôi làm".
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều nhìn Trần Dương với vẻ khinh bỉ.
Chuyện rõ rành rành mà anh ta vẫn còn chối? Coi bọn họ là lũ ngu chắc?
"Im hết đi, khụ khụ..."
Đúng lúc này, ông cụ Trần ho một tiếng rồi nói: "Bảo cháu nhận lỗi mà khó đến vậy sao? Lẽ nào cháu muốn ông chết không nhắm mắt?"
Nói xong ông cụ Trần lại ho dữ dội: "Mọi người nói phải đấy, cháu nhận lỗi với mọi người rồi trả lại công ty, mấy chuyện khốn kiếp cháu từng làm, ông cũng không truy cứu nữa, được không? Coi như nể tình trước kia, để ông chết được nhắm mắt”.
"Tiểu Dương, tuyệt đối đừng làm vậy!", Lý Thiên Bá vội vàng lên tiếng ngăn cản, đây chẳng phải là muốn ép buộc người ta sao?
Trần Dương là người thế nào lẽ nào anh ấy không biết?
Lần trước lúc anh ấy dẫn các anh em đến nhà họ Trần, nhìn thấy bố mẹ Trần Dương bị bọn họ tra tấn sống dở chết dở, anh ấy đã vô cùng căm phẫn.
Trần Dương có thể dẹp bỏ hiềm khích trước kia, đến thăm ông cụ Trần đã là có hiếu lắm rồi, thế mà đám người này còn được voi đòi tiên, lấy đạo đức ra ràng buộc Trần Dương.
Sao anh ấy có thể nhịn được?
Thiên Bá!
Trần Dương nhìn Lý Thiên Bá, cười khổ.
Lý Thiên Bá bước lên túm lấy cánh tay Trần Dương: "Đi với tôi, đám người nhà họ Trần không có ai tốt lành cả! Cậu đã quên lần trước bọn họ đối xử với cô chú thế nào rồi sao? Cậu không được mắc bẫy nữa".
"Thiên Bá, anh yên tâm, tôi không ngốc thế đâu".
Trần Dương đang vô cùng đau lòng, nếu anh thực sự làm theo lời ông cụ Trần, thì cả đời này sẽ mang tiếng nhơ.
Công ơn dưỡng dục của ông nội không gì báo đáp, Trần Dương quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với ông ta: "Ông nội, ông dạy cháu làm người phải đường hoàng, cháu dám thề với trời là cháu chưa từng làm những chuyện đó, nên cháu xin lỗi, cháu không sai gì cả".
Trần Dương nước mắt đầm đìa dập đầu ba cái, từ nay về sau, mối quan hệ cuối cùng giữa anh và nhà họ Trần cũng đã cắt đứt.
"Trần Dương, anh là đồ khốn kiếp, là kẻ mang tội của nhà họ Trần!", Trần Toàn đứng lên chửi mắng Trần Dương: "Đồ súc sinh, anh là kẻ bất trung bất nghĩa bất nhân, ông nội tốt với anh như vậy mà anh muốn ông nội chết không nhắm mắt sao?"
"Cặn bã của nhà họ Trần!"
"Đúng là không xứng làm người..."
Mẹ kiếp!
Thấy mọi người chỉ trích Trần Dương, Lý Thiên Bá lập tức nổi giận đùng đùng, xông thẳng đến.
Một tiếng bốp vang lên.
Một cái bạt tai như trời giáng vả lên mặt Trần Toàn.
Gần như ngay lập tức, một dấu bàn tay hằn trên mặt hắn.
"Anh..."
Các đệ tử nhà họ Trần có mặt ở đó vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Cảnh tượng lần trước Lý Thiên Bá dẫn người đánh bọn họ vẫn còn rành rành trước mắt, nên bọn họ cũng không dám xông lên.
Trần Toàn ôm mặt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lý Thiên Bá: "Anh... anh dám đánh tôi..."
Mẹ kiếp.
Hắn đường đường là người kế thừa nhà họ Trần, vậy mà bị Lý Thiên Bá bạt tai trước mặt bao nhiêu đệ tử nhà họ Trần như vậy, sau này hắn còn quản lý nhà họ Trần kiểu gì nữa?
Nếu không lấy lại thể diện, sau này khi hắn tiếp quản gia tộc, người ta sẽ coi hắn ra gì?
"Tao cho mày ăn nói lung tung này!", Lý Thiên Bá chỉ thẳng mặt Trần Toàn: "Mày bớt ràng buộc đạo đức ở đây đi, Tiểu Dương sống thế nào tao là người rõ nhất. Còn để tao nghe thấy mày nói vớ vẩn, tao tát vỡ mồm mày ra!”
Anh ấy vừa nói xong, xung quanh yên lặng như tờ.
"Anh... anh..."
Trần Toàn tức đỏ bừng mặt, muốn đánh lại nhưng không dám.
Sau một thời gian tu luyện, Trần Toàn cũng đã lên đến Hậu Thiên hậu kỳ.
Nhưng đối mặt với Lý Thiên Bá, hắn thực sự không dám ra tay.
Lương Khiết cũng tái mặt, uy thế của Lý Thiên Bá quá lớn, nhất là phía sau anh ấy còn có hai người đàn ông, cánh tay họ còn to hơn cả chân cô ta.
Thấy người nhà họ Trần không dám lên tiếng, Lý Thiên Bá cười mỉa: "Lũ vô dụng nạt yếu sợ mạnh, không đến ba năm nhà họ Trần các người sẽ sụp đổ hoàn toàn, ông trời cũng không cứu nổi lũ vô dụng các người đâu".
Các đệ tử nhà họ Trần nghe thấy vậy đều tức đỏ bừng mặt.
"Ngông cuồng, đúng là ngông cuồng quá đi mất!"
Đúng lúc này, ông cụ Trần đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, tức giận trừng mắt nhìn Lý Thiên Bá: "Lý Thiên Bá, cậu tưởng nhà họ Trần chúng tôi sợ nhà họ Lý các cậu chắc?"
Ông cụ Trần tức lắm, Trần Dương dùng tiền của gia tộc, bất chấp luân thường đạo lý đã là tội tày trời!
Ông ta muốn trước khi chết bắt Trần Dương nhận sai, cho anh một cơ hội gột rửa tội lỗi, kết quả thì sao?
Tên Lý Thiên Bá này không những ngăn cản, còn nói nhà họ Trần ba năm nữa sẽ lụn bại trước mặt ông ta, đây chẳng phải tát thẳng vào mặt ông ta sao?
Ông ta không nuốt trôi cục tức này, dùng hết sức bình sinh gầm lên: "Làm phiền sư thái rồi!"
Ông ta vừa dứt lời, Thanh Uyển sư thái tay cầm bảo kiếm, vẻ mặt lạnh lùng bước từ góc phòng ra.
Nửa tiếng trước, ông cụ Trần gọi Thanh Uyển sư thái đến, muốn nhờ cô ta giúp đỡ.
Ông ta biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nên mong muốn trước khi chết có thể nhìn thấy Trần Dương nhận lỗi, như vậy ông ta chết cũng nhắm mắt.
Tuy anh từng làm nhiều chuyện trời không dung đất không tha, nhưng Trần Dương vẫn là đứa cháu ông ta thương yêu nhất.
Chỉ cần Trần Dương nhận lỗi, đồng thời trả lại tất cả tài sản cho gia tộc, ông ta sẽ tha thứ cho anh, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ông ta.
Nếu Trần Dương không hối cải, vậy thì nhờ Thanh Uyển sư thái ra tay, diệt bỏ nghiệt chướng này.
Ông ta biết tỏng bản lĩnh của Trần Dương, nếu ông ta không còn, nhà họ Trần chắc chắn không chèn ép nổi Trần Dương, vì nhà họ Trần, ông ta chỉ có thể nén nỗi đau bảo Thanh Uyển sư thái giết anh.
Thanh Uyển sư thái bị ông cụ Trần làm cho cảm động, tên súc sinh này gặp được người ông tốt như vậy, đúng là phúc tu mười kiếp.
Vì vậy cô ta không cần nghĩ ngợi đã đồng ý với ông cụ Trần.
Bây giờ xem ra Trần Dương đúng là chết không hối cải, nên hãy chết đi!
"Trần lão tiên sinh, hãy để tôi giết tên khốn kiếp này thay ông!", dứt lời cô ta nhìn Trần Dương chằm chằm, tên khốn kiếp này, đáng lẽ nên bất chấp tất cả ra tay giết luôn hắn trong cuộc thi thầy chế thuốc.
Trần Dương sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác giống như bị một con rắn độc nhằm vào.
Mẹ kiếp!
Thanh Uyển sư thái này có bệnh à?
Sao lần nào cũng đòi đánh giết anh?
Nghĩ đến đây, Trần Dương cau mày nói: "Thanh Uyển sư thái, xin hỏi tôi từng đắc tội với cô sao?"
Thanh Uyển sư thái sẵng giọng: "Trần Dương, cậu có biết ông nội cậu vĩ đại đến đâu không? Ông ấy biết cậu tội lỗi tày trời, nhưng vẫn cho cậu cơ hội quay đầu. Nhưng cậu chẳng những không cảm kích, còn chết không hối cải. Hạng người bất trung bất hiếu như cậu, hôm nay hãy để tôi diệt trừ thay nhà họ Trần".
Lần trước đã để cậu thoát trong cuộc thi thầy chế thuốc.
Lần này thì cậu chết chắc rồi!
Dứt lời, Thanh Uyển sư thái vung kiếm lên, đâm thẳng về phía Trần Dương.
Nhìn thấy cảnh này, các đệ tử nhà họ Trần không khỏi mừng thầm trong lòng.
Tốt quá, cuối cùng hôm nay cũng là ngày tận số của tên khốn kiếp này.
Thanh Uyển sư thái này là trưởng lão của phái Nga My, nghe nói thực lực đã lên đến Tiên Thiên viên mãn, chỉ còn chút nữa là lên cảnh giới Phản Phác.
Lý Thiên Bá tuy lợi hại nhưng cũng mới chỉ là cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, hai người cách nhau đúng một cảnh giới.
Nhưng bọn họ không biết Lý Thiên Bá dùng Phá Chướng Đan, hiện đã thăng cấp lên Tiên Thiên thành công.
"Chịu chết đi đồ súc sinh!"
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ, Lý Thiên Bá lập tức kéo Trần Dương lại, tuy không đánh lại được Thanh Uyển sư thái, nhưng vẫn có thể tránh được.
Thanh Uyển sư thái đâm hụt, thẹn quá hoá giận nhìn Lý Thiên Bá: "Cậu hãy nghĩ cho kĩ, đắc tội phái Nga My tôi sẽ có hậu quả gì".
Lý Thiên Bá nhìn Thanh Uyển sư thái không chút sợ hãi, lạnh lùng lên tiếng: "Loại người không phân rõ trắng đen như cô cũng xứng là danh môn chính phái? Cô có biết sự thực không? Các người nói Trần Dương làm nhục em dâu, thế chứng cứ đâu? Còn nữa, chuyện mình không làm thì sao phải nhận? Dựa vào đâu mà lôi đạo đức ra trói buộc Trần Dương? Cậu ấy nợ gì các người nào? Cho dù cô là người của phái Nga My thì cũng không thể không phân phải trái đã quy chụp cho người ta tội danh mình không làm chứ?"
Cái gì?
Không phân phải trái?
Thanh Uyển sư thái sắc mặt cực kỳ khó coi: "Chuyện này còn cần chứng cứ sao? Chính ông cụ Trần đích thân thừa nhận, lẽ nào ông ấy lấy chuyện làm bại hoại gia phong trăm năm của nhà họ Trần ra đùa sao?"
Aizzz!
Trần Dương thở dài nói: "Tôi đã bảo tôi không làm là không làm, bây giờ kỹ thuật phát triển như vậy, nếu không tin thì có thể xét nghiệm ADN".
Sao cơ?
Nghe Trần Dương nói, Trần Toàn lập tức hồn vía lên mây.
Lương Khiết ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.
Xét nghiệm ADN thì chẳng phải toi sao?
Đến lúc đó đừng nói vinh hoa phú quý, hai vợ chồng họ chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi gia tộc.
Liên quan đến hạnh phúc tương lai, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Nghĩ đến đây, Lương Khiết cắn răng bước đến trước mặt Trần Dương, chỉ vào mũi anh nói: "Trần Dương, anh đừng tưởng tôi không biết anh có ý đồ gì, xét nghiệm ADN ít nhất cũng mất hai ngày mới lấy được kết quả, anh chắc chắn sẽ giở trò với báo cáo xét nghiệm trong thời gian này".
Người nhà họ Trần nghe xong đều gật đầu.
Đúng vậy, tên Trần Dương này toàn suy nghĩ xấu xa, chắc chắn sẽ giở trò với kết quả ADN.
"Sư thái đừng tin lời của Trần Dương".
"Mẹ kiếp!"
Lý Thiên Bá không nhịn nổi nữa, lớn tiếng gầm lên: "Thật không thể chịu nổi, Tiểu Dương chúng ta đi, mặc kệ lũ ngu xuẩn này!"
Thanh Uyển sư thái nghe vậy tức giận lao lên: "Muốn đi sao? Đã hỏi kiếm trong tay tôi chưa vậy?"
Nhát kiếm này vừa nhanh vừa mạnh.
Trần Dương hoàn toàn nổi giận, mẹ kiếp, con đàn bà ngu ngốc!
Chẳng phải là Tiên Thiên viên mãn sao? Coi anh là đồ vô dụng chắc?
Lật tay một cái, Thích Tần xuất hiện trong tay Trần Dương, anh khó khăn đón đỡ nhát kiếm trí mạng của Thanh Uyển sư thái.
"Thanh Uyển sư thái, cô là danh môn chính phái mà cũng đánh lén sao?"
Lý Thiên Bá không ngờ sư thái của núi Nga My mà nói ra tay liền ra tay.
Thấy Trần Dương đỡ được kiếm của Thanh Uyển sư thái, Lý Thiên Bá thở phào nhẹ nhõm, lập tức tham gia cuộc chiến.
Thực lực Trần Dương vốn không yếu, đánh tay đôi với Thanh Uyển sư thái chỉ hơi kém, bây giờ có thêm Lý Thiên Bá lại càng nhẹ nhàng.
Thanh Uyển sư thái vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng không ngờ hai người Trần Dương và Lý Thiên Bá lại mạnh như vậy.
Không gian trong phòng quá nhỏ, cô ta có rất nhiều thủ đoạn không thi triển được.
"Mọi người mau lui ra!", Thanh Uyển sư thái hét lên với mọi người.
Các đệ tử nhà họ Trần đã sợ lắm rồi, cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đánh nhau, không phải những người cảnh giới Hậu Thiên như bọn họ có thể đỡ nổi...
Nghe thấy Thanh Uyển sư thái nói, ai nấy chen ra khỏi phòng.
Soạt!
Giây phút ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trần Dương.
Nhật Nguyệt Nhị Sứ, Thương Long Tinh Quân, Chu Tước Tinh Quân đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao...... sao cậu lại không bị gì cả?, Chu Tước Tinh Quân nói với Trần Dương: “Lẽ nào cậu cũng là
gián điệp do người khác phái tới?”.
Trần Dương quay người lại, Chu Tước Tinh Quân này trông thì rõ là xinh đẹp nhưng đầu óc hơi có vấn đề.
“Thánh Tử, mau...... mau bắn chết ba người bọn chúng đi!”, Thương Long Tinh Quân thông minh hơn hẳn Chu Tước Tinh Quân, vội vã hét về phía Trần Dương.
“Đúng thế, Thánh Tử giết chết đám tay sai của Thần Long Giáo này đi!”, gương mặt Tôn Giả gầy lộ vẻ sung sướng, nói thật, hắn vốn nghĩ hôm nay anh chết chắc rồi, không ngờ Trần Dương lại bình an vô sự.
Mặc dù không biết vì sao anh trúng phải Bi Dậu Thanh Phong mà không bị sao hết, nhưng chỉ cần giết chết ba người này, bọn họ sẽ được an toàn.
“Trần Dương, cậu giết chết con chó già Uông Thần Thông kia đi rồi gia nhập Thần Long Giáo với tôi!”, Huyền Võ Tinh Quân, Triệu Uy Vũ ở bên cạnh đang nôn ra máu, nói một cách khó nhọc.
“Không sai, cậu thật sự tưởng rằng con chó Uông Thần Thông này đối tốt với cậu sao? Cậu có biết vừa nãy ông ta thưởng cho cậu thuốc gì không?”, Bạch Hổ Tinh Quân nói.
“Thuốc Giáo chủ thưởng đương nhiên là thuốc bổ rồi”.
“Ha ha ha...... chết cười...... ha ha”, Bạch Hổ Tinh Quân không nhịn được mà cười ra thành tiếng: “Cậu biết gì không, thứ thuốc ông ta cho cậu uống là ‘Âm Dương Sinh Tử Đan’, là Đan có chứa độc do Nhật Nguyệt Thần Giáo bí mật tạo ra”.
Cái gì cơ?
Âm Dương Sinh Tử Đan.
Trần Dương cố ý làm ra vẻ kinh hãi.
“Chắc cậu chưa biết Âm Dương Sinh Tử Đan này lợi hại thế nào đâu nhỉ”, Bạch Hổ Tinh Quân tiếp tục nói: “Cậu nhìn Nhật Nguyệt Nhị Sứ mà xem, Tôn Giả gầy vừa lùn vừa béo, Tôn Giả béo lại vừa cao vừa gầy, cậu có biết tại sao không?”.
Nghe thấy lời này của Bạch Hổ Tinh Quân, Trần Dương cũng vô cùng tò mò, hai người này một cao một thấp, một gầy một béo, nhưng tên gọi với tướng mạo lại không giống nhau
“Cậu nhìn Tôn Giả gầy, hắn vốn là một mỹ nam có tiếng ở Băng Hoả Đảo, vóc dáng cao to, xưng là Mạnh Thường Quân mặt ngọc. Nhưng do uống phải Âm Dương Sinh Tử Đan lại không kịp thời uống thuốc giải, kết quả biến thành bộ dạng vừa xấu vừa béo như bây giờ”.
“Còn Tôn Giả béo cũng là một lực sĩ nổi tiếng ở Băng Hoả Đảo, vô cùng khoẻ mạnh. Cũng vì không kịp uống thuốc giải mà có bộ dạng như ma quỷ thế này”, dứt lời, Bạch Hổ Tinh Quân tức giận nhìn Uông Thần Thông, nói: “Cậu có biết con chó này đang làm gì không? Ông ta đang bế quan! Ông ta coi tính mạng của những đệ tử trong giáo chỉ như cỏ rác, vậy tại sao chúng ta không lật đổ ông ta đi?”.
“Thảo nào!”, Trần Dương nhìn sang phía Nhật Nguyệt Nhị Sứ bên kia, phát hiện bọn họ trầm mặc không lên tiếng, có lẽ đang ngầm thừa nhận lời nói của Bạch Hổ Tinh Quân.
“Thánh...... Thánh Tử giết hết bọn họ đi, tôi...... tôi sẽ phong cậu làm ứng cử viên cho chức Giáo chủ”, lúc này, Uông Thần Thông mới lên tiếng sau một hồi im lặng
Xì xào!
Vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều không nhịn được mà hít khí lạnh.
Ứng cử viên cho chức Giáo chủ?
Đây không phải là trò đùa đâu!
Đợi đến khi Uông Thần Thông chết đi, Trần Dương chính là Giáo chủ tiếp theo.
“Ha ha...... Trần Dương, cậu đừng nghe lời ông ta dụ dỗ”, Triệu Uy Vũ ở bên cạnh vội vàng nói: “Trần Dương, Uông Thần Thông vô cùng ghê gớm, ông ta đã làm Giáo chủ ít nhất hai, ba mươi năm rồi, chỉ sợ không sớm thì muộn ông ta cũng sẽ ra tay với cậu”.
Vừa nói, hắn vừa đưa mắt ra hiệu với Bạch Hổ Tinh Quân.
“Đúng thế, bằng không bây giờ cậu ép tên chó này giao thuốc giải của Sinh Tử Âm Dương Đan ra, sau đó giết hết đám người này, hai người chúng tôi sẽ tôn cậu làm Giáo chủ!”, Bạch Hổ Tinh Quân dẫn dắt từng bước: “Cậu nhìn Giáo chủ phu nhân xinh đẹp tới nhường nào chứ, chỉ cần cậu có thể lên làm Giáo chủ, cô ta sẽ thuộc về cậu”.
Trần Dương ngẩn người, dường như đang suy xét lời nói của Bạch Hổ Tinh Quân.
Đúng lúc này, từ xa có một bóng người bay đến, trong tay hắn ta cầm một thanh dao găm sắc lẹm, hướng thẳng về phía tim của Trần Dương
“Thánh Tử, cẩn thận!”.
“Cẩn thận!”.
Nhưng tốc độ của người đó quá nhanh, gần như trong chớp mắt đã đứng trước mặt Trần Dương.
“Trần Dương......”, Mộc Thuyên vội vàng hét lên, nhưng vì trúng phải Bi Dậu Thanh Phong, giọng của cô ta không được lớn lắm.
“Chết đi!”, gương mặt Lạc Bân lộ vẻ điên cuồng.
Thằng cha này trúng phải Bi Dậu Thanh Phong mà chẳng bị sao cả, hắn nhất định phải chết! Nhất là bên chân vừa nãy đã khiến hắn bị thương không hề nhẹ, nên ban nãy hắn mới nằm ở một bên giả chết, chỉ đợi đến thời khắc này.
Khi dao găm sắp đâm vào lồng ngực Trần Dương.
“Cái gì cơ!”, Lạc Bân trợn trừng mắt, Trần Dương trước mặt hắn đã biến mất.
“Này, bên đây mà!”, Trần Dương vừa nãy đã dùng sức mạnh cao nhất của Phù Du Công, dễ dàng trốn thoát khỏi đòn đánh lén của Lạc Bân.
Lạc Bân lập tức quay người, còn chưa kịp vung dao găm, nắm đấm của Trần Dương đã ghim thẳng vào mặt hắn.
“Bịch!”, mặt hắn đã hứng trọn nắm đấm của Trần Dương, khiến hắn bay ra xa.
A!
Lạc Bân ngã ra đất nôn ra bãi máu lớn, hắn đảo mắt, hoảng sợ nhìn Trần Dương: “Cậu đừng giết tôi, cậu không được giết tôi, mười phút nữa thôi, đệ tử của Thần Long Giáo sẽ tới đây, đến lúc đến cậu cũng sẽ phải chết thôi!”.
Cái gì cơ?
Nghe thấy lời này của Lạc bân, mọi người đều bị sợ hãi.
“Cậu tha cho tôi đi, đến lúc tôi về Thần Long Giáo, tôi nhất định sẽ giúp cậu mời......”
“Bịch!”.
Hắn còn chưa nói xong, Trần Dương đã đập vào đỉnh đầu Lạc Bân, ngay lập tức máu ở đầu hắn chảy ra xối xả.
Cảnh máu me tanh tưởi này đã làm mọi người sợ chết khiếp, nhất là lúc Chu Tước Tinh Quân bị máu của Lưu Bân bắn lên người, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn sang Trần Dương, mang một biểu cảm khó hiểu.
Hai người Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Quan Tinh Quân đều sợ mất mật, bọn họ không thể ngờ rằng Trần Dương lại giết chết Lưạc Bân ngay tại chỗ, hơn nữa còn dùng cách thức tanh tưởi như thế.
“Cứu tôi với, Thánh Tử...... xin đừng giết hai người chúng tôi...... xin cậu đấy......”, Bạch Hổ Tinh Quân sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu trước Trần Dương.
“Thánh Tử, tôi biết trước kia lúc phu nhân đã phong cậu làm Thánh Tử, tôi đã lên tiếng ngăn cản, nhưng tôi không cố ý nhằm vào cậu đâu, cậu tha lỗi cho tôi , từ nay về sau tôi...... tôi không dám nữa đâu......”, Triệu Uy Vũ thấy bọn họ quỳ trước Trần Dương, hắn sợ đến nỗi sắp đái ra quần đến nơi rồi.
“Mau đưa thuốc giải ra đây”, Trần Dương nhìn hai người họ: “Giao ra đây, tôi sẽ tha mạng cho hai người!”.
“Không...... không được giao ra, nếu giao thuốc giải ra chắc chắn chúng tôi sẽ chết!”, Bạch Hổ Tinh Quân lắc đầu quầy quậy: “Đến khi Uông Thần Thông đưa thuốc giải chắc chắn ông ta sẽ tự tay giết chết chúng tôit”.
“Không sai, bây giờ người của Thần Long Giáo sắp đến đây rồi, Thánh Tử, chỉ cần cậu giết chết tên chó già họ Uông......”
“Bịch!”.
Triệu Uy Vũ còn chưa nói xong, Trần Dương đã tức giận vả hắn một cái, chỉ thấy gương mặt anh tràn đầy sát khí, nói: “Không đưa thì tôi sẽ giết chết mấy người ngay lập tức!”.
Đùa gì thế không biết, đợi đến lúc người của Thần Long Giáo đến, hắn phải làm sao chứ? Lại còn Mộc Thuyên, hắn chỉ có thể để cô ta rơi vào tay địch.
“Thánh Tử, cậu dừng tay đã!”, Mộc Thuyên yếu ớt nói: “Tôi có thể thề, chỉ cần Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Võ Tinh Quân đưa thuốc giải, tôi tuyệt đối không nhắc lại chuyện cũ nữa.......”
“Đúng, tôi cũng xin thề, từ nay về sau không nhắc lại chuyện cũ”, lúc này Uông Thần Thông cũng chậm rãi mở miệng nói: “Chỉ cần bọn họ lấy thuốc giải ra, bọn họ đúng là có tội nhưng niệm tình công lao, tôi xin đảm bảo sẽ không ra tay với bọn họ!”.
Thấy Giáo chủ và phu nhân nói thế, Bạch Hổ Tinh Quân nhìn Triệu Uy Vũ, nói thật, hắn ta rất sợ, nếu đưa thuốc giải có khi còn giữ được mạng sống.
“Đưa cho cậu ta......”, Triệu Uy Vũ bưng một bên mặt sưng tấy, ậm ờ nói.
Hắn thực sự sợ lắm rồi, hắn không muốn giống như Lưu Bân, phọt cả não mà chết.
“Được thôi, hy vọng các người có thể giữ lời thề!”, nói dứt lời, Bạch Hổ Tinh Quân lấy ra một miếng Đàn Hương từ trên người: “Đốt miếng Đàn Hương này lên có thể giải được Bi Dậu Thanh Phong”.
Năm phút sau, người trong đại điện dần khôi phục khí lực.
Lúc này Uông Thần Thông đã hồi phục bình thường, ông ta đứng dậy nhìn đám người Nhật Nguyệt thần giáo: “Mọi người đứng dậy hết đi, đi theo thôi giết chúng!”.
Vừa dứt lời, Nhật Nguyệt Nhị Sứ, Thương Long Tinh Quân, Chu Tước Tinh Quân toàn bộ đều quỳ xuống: “Vâng, xin nghe theo ý chỉ của Giáo chủ”.
Nói xong, bọn họ liền đem theo thuộc hạ của mình, hừng hực khí thế đi ra ngoài đại điện.
“Thánh Tử, cậu đừng đi, hãy ở lại bảo vệ phu nhân!”, Uông Thần Thông thi triển thân pháp xông ra ngoài đại điện.
Nhưng trước khi rời đi, ông ta đã đánh ngất Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân.
Lúc này, trong đại điện trống huơ trống hoắc, trừ hai kẻ ngu ngốc đang hôn mê, những người còn lại đều đã đi theo Uông Thần Thông để giết địch.
Mộc Thuyên trừng mắt nhìn Trần Dương, vừa nãy lúc Lưu Bân làm loạn, cô ta thực sự sợ chết đi được.
Nhưng cô ta vẫn hơi tò mò, tại sao Trần Dương trúng Bi Dậu Thanh Phong nhưng lại chả bị sao cả?
Phải biết rằng Bi Dậu Thanh Phong này không mùi không vị, là một trong mười mê hương mạnh nhất trong thiên hạ, đến cả Giáo chủ cũng không kịp tránh mà trúng chiêu, nhưng anh lại hoàn toàn bình thường.
Nghĩ đến đây, Mộc Thuyên tò mò nhìn Trần Dương, cô ta hỏi: “Tại sao anh trúng Bi Dậu Thanh Phong nhưng vẫn không bị sao cả?”.
Trần Dương mỉm cười nhưng không nói gì cả, thực ra không phải anh không sao cả mà do anh đã dùng thuốc giải.
May là có “Tẩy Cận Diên Hoa Đan”, bằng không hôm nay anh cũng phải chết.
“Tôi cũng không rõ, nói không chừng trời sinh tôi trúng độc không sao”, Trần Dương cười nói.
“Hừ, cái đồ láu cá”, thấy Trần Dương không muốn nói sự thật, cô ta cũng không ép, ai mà chẳng có bí mật chứ.
Nhưng cô ta đã đại khái đoán ra được vì sao rồi.
Lần trước khi đan độc của cô ta phát ra, Trần Dương đã luyện ra thuốc giải nên cô ta đoán Trần Dương chắc chắn là uống thuốc giải.
“Đúng rồi, tôi còn tò mò một chuyện nữa”, Mộc Thuyên đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Dương nói: “Lúc nãy đề nghị của đám Bạch Hổ Tinh Quân hấp dẫn như thế, tại sao anh không suy nghĩ mà đã từ chối?”.
Trần Dương mỉm cười, trả lời: “Cô muốn tôi nói thật nhay nói dối?”.
“Vậy thì nghe nói dối trước đi!”.
“Tôi một mực trung thành với Nhật Nguyệt Thần giáo, tuyệt đối không hai lòng!”.
Nghe thấy lời nói đĩnh đạc của Trần Dương, Mộc Thuyên phì cười.
Nụ cười thơm ngát ấy khiến Trần Dương kinh ngạc.
“Thế còn lời thật lòng!”, đôi mắt xinh đẹp của Mộc Thuyên nhìn Trần Dương nói.
“Tôi không mong cô xảy ra chuyện gì!”.
Trời!
Nghe Trần Dương nói vậy, tâm hồn thiếu nữ của Mộc Thuyên khẽ dao động, cô ta không kìm được mà trở nên run rẩy.
Anh ta...... vậy là anh ta vì mình sao!
Chương 242: Có phải anh chê tôi không?
Ngoài đại điện, tiếng hô giết vang trời.
Trong đại điện, tình cảm ấm áp len lỏi giữa hai người.
Ánh mắt Trần Dương trong suốt bình tĩnh, Mộc Thuyên biết anh nói thật.
Ánh mắt của một người không biết nói dối.
…
Tám giờ tối, Băng Hoả Đảo đèn đuốc sáng rực.
Ban ngày, Uông Thần Thông dẫn người của Nhật Nguyệt Thần Giáo giết hơn 200 người của Thần Long Giáo.
Các đệ tử này của Thần Long Giáo, người có thực lực kém nhất cũng là Hậu Thiên viên mãn, còn lại đa phần là tu vi cảnh giới Tiên Thiên. Có thể nói những người này là lực lượng cốt cán của Thần Long Giáo.
Nếu không nhờ Trần Dương đột ngột xuất hiện phá được âm mưu của Thần Long Giáo, thì lúc này cơ nghiệp mấy trăm năm của Nhật Nguyệt Thần Giáo đã chôn vùi trong tay Uông Thần Thông.
Nghĩ đến đây ông ta lại sợ hãi.
Thần Long Giáo chết tiệt, phá hoại tiệc mừng thọ của ông ta, còn mưu đồ thôn tính cả Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Đúng là phải giết chết mới thôi.
Hổ không ra uy, bọn chúng lại tưởng là mèo bệnh.
"Tôn Giả béo, truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta và Thần Long Giáo không đội trời chung! Thông báo với người của các đường khẩu khác, nếu gặp người của Thần Long Giáo, giết luôn không cần nhiều lời".
"Rõ, xin tuân theo pháp chỉ của Giáo chủ!", Tôn Giả béo cúi người đáp.
"Người đâu, đưa Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân lên đây!"
Ông ta dứt lời, các đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo liền áp giải hai người lên.
Nhìn hai người quỳ dưới điện, Uông Thần Thông chỉ muốn một chưởng đánh chết cả hai. Chính vì hai kẻ ăn cây táo rào cây sung này nội ứng ngoại hợp với người của Thần Long Giáo, khiến ông ta suýt nữa mất mạng trong tay người của mình.
Thấy Uông Thần Thông nổi giận đùng đùng, Chu Tước Tinh Quân đứng ra lên tiếng: "Giáo chủ, Bạch Hổ Huyền Vũ phản bội Thần Giáo, hại chết mấy trăm anh em trong giáo, không giết hai người họ thì không đủ làm gương. Xin Giáo chủ hãy hạ lệnh giết hai tên giặc này!"
"Tôi đồng ý!", Thương Long Tinh Quân lên tiếng.
"Đồng ý, đồng ý...", Nhật Nguyệt Nhị Sứ cũng đứng lên mở miệng.
"Xin Giáo chủ hãy giết hai tên giặc này!"
Phịch một tiếng, mấy nghìn đệ tử Nhật Nguyệt Thần Giáo dưới điện đều quỳ xuống.
Hôm nay đệ tử Thần Long Giáo tiến đánh, bọn họ tổn thất hơn 100 anh em, không giết hai người này thì khó mà xả giận.
"Giáo chủ, ngài không thể giết hai chúng tôi được, ngài đã từng thề mà".
"Phải đấy Giáo chủ, ngài không thể nuốt lời được..."
Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân quỳ trên mặt đất, sợ đến mức chân nhũn ra.
"Thánh Tử, cậu nói gì đi chứ..."
Bạch Hổ Tinh Quân nhìn Trần Dương, hiện giờ bọn họ chỉ biết gửi gắm hy vọng vào anh.
Soạt!
Tất cả mọi người lập tức đổ dồn mắt vào Trần Dương.
Đối mặt với lửa giận của mọi người, Trần Dương cũng chỉ biết cười khổ.
Mẹ kiếp, hai tên ngu ngốc này chẳng phải đang đẩy anh vào hố lửa sao?
Nhưng anh vẫn phải nhảy xuống, nghĩ một lát, Trần Dương đứng lên nói với Giáo chủ: "Giáo chủ, Bạch Hổ Huyền Vũ tuy gây tội lớn, nhưng cũng may dừng lại đúng lúc, công tội ngang nhau. Giết hai người này thì hời cho họ quá, hay để cho họ lấy công chuộc tội, trả thù cho các anh em đã chết, như vậy cũng thể hiện được sự khoan dung độ lượng của Giáo chủ".
Nghe Trần Dương nói, Giáo chủ siết chặt nắm tay, cơn giận dần biến mất: "Thánh Tử, lần này may nhờ có cậu, nếu không cơ nghiệp mấy trăm năm của Thần Giáo đã tan tành rồi".
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vô thức gật đầu.
Trước kia họ còn cảm thấy tên nhãi này được làm Thánh Tử đúng là mèo mù vớ cá rán.
Bây giờ xem ra đúng là không phải người thường.
Giờ phút này, bọn họ đều tâm phục khẩu phục người làm Thánh Tử là Trần Dương.
Trần Dương mỉm cười, khiêm tốn đáp: "Giáo chủ quá khen, đây đều là những việc tôi nên làm".
Giáo chủ hài lòng gật đầu: "Nếu cậu đã cầu xin cho hai tên chó má này, thì tôi cũng nể mặt Thánh Tử không giết chúng nữa".
Uông Thần Thông đứng lên, nhìn hai người đang quỳ ở dưới với ánh mắt lạnh lẽo: "Bắt đầu từ hôm nay, cách chức của Bạch Hổ, Huyền Vũ Tinh Quân, từ nay về sau đi theo Thánh Tử, bảo vệ cậu ta".
Thực ra đây là những lời Mộc Thuyên nói với ông ta. Khi đó, ông ta đã thề trước mặt mọi người là tha cho hai người họ, nếu giờ nuốt lời thì người làm Giáo chủ như ông ta sẽ bị mất uy tín.
Vì vậy Mộc Thuyên đề nghị cách chức hai người họ, sau đó bắt họ đi theo bảo vệ Trần Dương, vừa có thể chặn được những lời bàn tán, lại khiến người bên dưới thấy được sự khoan dung của Giáo chủ, còn trả công Trần Dương, đúng là một mũi tên trúng ba đích.
Ông ta nói xong, Thương Long Tinh Quân liền hiểu ý Giáo chủ, nên không nói gì nữa.
Hai người quỳ trên mặt đất dập đầu như giã tỏi nói: "Đội ơn Giáo chủ tha mạng, đội ơn Thánh Tử tha mạng..."
"Giáo chủ, không thể được..."
"Xin Giáo chủ hãy giết hai tên chó má này!"
Những giáo chúng không rõ tình hình thấy Giáo chủ cứ thế tha cho hai người, nhao nhao phản đối.
"Hỗn xược!"
Đúng lúc này, Mộc Thuyên đứng lên quát: "Lẽ nào các người muốn Giáo chủ gánh tiếng xấu nói không giữ lời sao?"
Việc này...
Các đệ tử dưới điện đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng nữa.
"Được rồi, chuyện này cứ quyết thế đi", Uông Thần Thông xua tay nói.
"Cảm ơn Giáo chủ!", Trần Dương đúng lúc bước ra nói.
"Ừ", Uông Thần Thông gật đầu, nhìn Trần Dương vẻ khen ngợi: "Trần Dương, hôm nay may nhờ có cậu. Tôi là người thưởng phạt rõ ràng, hôm nay cậu lập công lớn, nhất định phải thưởng to".
Dứt lời, trong tay ông ta có thêm hai thứ.
Là một chiếc áo ba lỗ màu đen và một quyển sách cổ.
Nhìn thấy hai thứ này, Trần Dương sửng sốt. Quyển sách cổ này chắc hẳn là bí tịch võ công gì đó.
Còn chiếc áo ba lỗ này là cái quái gì?
Nhìn thấy chiếc áo ba lỗ, Mộc Thuyên ngây ra, vội vàng nói với Trần Dương: "Thánh Tử, còn không mau cảm ơn Giáo chủ!"
Chiếc áo ba lỗ này là vật luôn Giáo chủ luôn mang theo bên người, cô ta cũng không ngờ Giáo chủ lại hào phóng như vậy, thưởng cả nó cho Trần Dương.
"Chắc anh vẫn chưa biết đây là gì nhỉ?", Mộc Thuyên mỉm cười, nhỏ giọng giải thích với Trần Dương: "Chiếc áo ba lỗ trong tay anh là bảo giáp được dệt từ sợi tơ tằm đen do tằm đen kỳ cổ Nam Cương nhả ra. Bảo giáp này đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm. Mặc chiếc bảo giáp này không khác gì có thêm một mạng".
Sao cơ?
Lợi hại đến thế cơ à?
Thấy Trần Dương ngây người, Giáo chủ cười nói: "Mau mặc thử đi, xem có vừa người không".
Trần Dương kích động nhận lấy bảo giáp, vội vàng mặc vào.
Chiếc bảo giáp này nhẹ tênh, mặc vào vô cùng dễ chịu.
"Cảm ơn Giáo chủ".
Trần Dương vội vàng cảm ơn.
Đây là một món đồ tốt, các nhân vật chính trong tiểu thuyết chẳng phải đều có một chiếc bảo giáp như vậy sao? Không ngờ bây giờ anh cũng có.
Lão già này tuy nham hiểm nhưng có lúc cũng thật hào phóng.
"Hôm nay lúc cậu giao đấu với sứ giả Thần Long Giáo, tôi thấy cậu hình như không có kĩ thuật đánh đấm. Quyển Phân Gân Thác Cốt Thủ này cậu cầm lấy mà luyện tập".
Nghe Giáo chủ nói, Trần Dương cười thầm trong lòng. Anh đâu phải không biết, rõ ràng là không dám dùng.
Nếu lấy Nhật Nguyệt Luân Chuyển ra dùng, Giáo chủ chỉ vài phút là biết anh đã học lỏm tuyệt học trấn phái.
Trần Dương nhận lấy quyển Tiểu Cầm Nã Thuật, lại cảm ơn Giáo chủ lần nữa.
Mọi người trong điện lúc này đều vô cùng ngưỡng mộ.
Tuy không biết rốt cuộc chiếc áo ba lỗ kia là cái gì, nhưng thứ mà được Giáo chủ lấy ra chắc chắn không tầm thường.
Chưa kể Phân Gân Thác Cốt Thủ kia, đó là bí tịch võ công đấy, đây là thứ bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có.
Nhận thưởng xong, Trần Dương cảm thấy hơi thấp thỏm.
Anh còn tưởng Giáo chủ sẽ hỏi tại sao anh trúng Bi Dậu Thanh Phong mà không bị sao, kết quả ông ta chẳng hỏi gì cả.
Điều này khiến anh hơi ngạc nhiên.
Ban ngày Uông Thần Thông bị nội thương không nhẹ, lại dùng nội lực thâm hậu để khống chế vết thương, bây giờ cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa.
Lúc này sắc mặt ông ta hơi trắng bệch, nói với Trần Dương: "Thánh Tử, tôi phải đến phòng bế quan, không thể tham gia tiệc rượu nữa, cậu tiếp đãi mọi người giúp tôi".
Dứt lời, ông ta vội vã rời khỏi đại điện.
Chuyện sau đó thì đơn giản rồi, Trần Dương thay mặt Uông Thần Thông tiếp đãi các đệ tử trong giáo.
Trên bàn tiệc, Trần Dương đã trở thành đối tượng để mọi người nịnh bợ.
Có thể nói anh đã ngồi vững chắc trên cái ghế Thánh Tử, không ai lấy việc tu vi Trần Dương còn thấp ra nói nữa.
Mọi người đến mời rượu, Trần Dương không từ chối một ai, uống thả phanh.
Cuối cùng, anh không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu, chỉ biết tất cả mọi người đều bị anh chuốc cho bò lăn bò càng.
Mười phút sau, Trần Dương lảo đảo trở về phòng.
Vừa đi đến cửa phòng thì Trần Dương nghe thấy có người gọi.
"Trần Dương, Trần Dương..."
Là phu nhân!
Trần Dương lập tức rùng mình một cái, ma xui quỷ khiến đi đến phòng của phu nhân.
Đẩy cửa ra, Trần Dương nhìn thấy Mộc Thuyên mặc một chiếc yếm mỏng nửa nằm nửa ngồi trên giường. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, anh cứ cảm thấy phu nhân hôm nay có gì đó là lạ.
"Trần Dương, anh lại đây...", Mộc Thuyên ở trên giường ngoắc tay với Trần Dương, sau khi uống rượu, mặt cô ta đỏ ửng, đến làn da cũng có màu hồng ửng hồng.
"Phu nhân, có phải cô khát không?", Trần Dương lúc này nửa tỉnh nửa say, đang định đi rót nước cho Mộc Thuyên.
Kết quả quay đi quay lại, nước không tìm thấy lại còn chui đầu vào một nơi mềm mại.
"Ôi..."
Mộc Thuyên đôi mắt lim dim ôm lấy đầu Trần Dương: "Đồ... đồ xấu xa này, chẳng phải anh chê tôi sao? Sao lại... lại làm vậy với tôi..."
Được men rượu kích thích, cuối cùng Mộc Thuyên cũng nói ra những lời giấu trong lòng.
"Chê cô á? Tôi nói chê cô lúc nào?", Trần Dương hỏi vẻ khó hiểu.
"Anh còn chối?", Mộc Thuyên cắn môi nói: "Thế... thế tại sao anh không hôn tôi? Có phải anh chê tôi nhiều tuổi, chê thân phận của tôi?"
Giờ phút này, sự tôn nghiêm của Giáo chủ phu nhân cũng bị cô ta vứt bỏ.
Cô ta chỉ muốn biết rốt cuộc Trần Dương có suy nghĩ gì về mình.
Cô ta tuy đã say, nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo.
Cái gì?
Tôi chê cô nhiều tuổi lúc nào?
Lúc này Trần Dương cũng hơi tỉnh táo lại, mẹ kiếp, sao anh lại nằm trên giường của phu nhân thế này? Còn dựa đầu vào ngực người ta nữa.
"Phu nhân, cô... cô đừng nghĩ nhiều, cô nhìn qua như một thiếu nữ 18 tuổi, làn da nõn nà như trứng gà bóc", Trần Dương cười khổ: "Tha... tha cho tôi đi phu nhân!"
"Không tha!", Mộc Thuyên tức giận nói.
Ôi!
Thế này chẳng phải đòi mạng người ta sao?
Trần Dương vốn đã say chuếnh choáng, bây giờ lại bị mùi thơm trên người Mộc Thuyên xông vào mũi, càng thêm ngất ngây.
Anh cảm thấy xương cốt toàn thân như nhũn ra.
Mẹ kiếp, nếu cô còn không buông tay thì đừng trách tôi không khách khí!
Chương 243: Tẩu hỏa nhập ma
Sáng sớm hôm sau.
Trần Dương và Mộc Thuyên ôm nhau ngủ, đối mặt với nhau.
Xoa đôi mắt cay xè, khi nhìn thấy Mộc Thuyên trần trụi, Trần Dương ngây người ra.
Mẹ kiếp, đúng là uống rượu làm càn mà, tối qua anh lại “xoạc” Giáo chủ phu nhân rồi.
Hơn nữa ký ức trong đầu nói cho anh biết, tối qua là một đêm điên cuồng.
Đúng lúc này, Mộc Thuyên đang gối đầu trên tay anh phát ra một tiếng nũng nịu, sau đó từ từ mở mắt.
Nhìn thấy Trần Dương, cô ta mỉm cười hôn anh một cái: "Anh dậy sớm thế, sao không ngủ thêm đi?"
Bây giờ trong lòng Mộc Thuyên vô cùng ngại ngùng, nhớ lại cảnh tượng đêm qua cô ta lại đỏ mặt.
Đêm qua cũng thật điên cuồng, người cưỡi trên người Trần Dương là mình thật sao?
Việc nên làm thì đã làm, việc không nên làm cũng đã làm rồi.
Cô ta đã sống hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng được trải nghiệm sự vui vẻ của việc làm phụ nữ.
Giờ phút này, cô ta đã hiểu thấu câu nói XX là con đường nhanh nhất dẫn đến trái tim phụ nữ.
Nếu lần đầu anh trong tình trạng vô ý thức, thì lần này anh lại tỉnh táo.
Ván đã đóng thuyền, Trần Dương cũng không muốn trốn tránh nữa.
Anh ghé lại, hôn nhẹ một cái lên cánh môi quyến rũ của Mộc Thuyên: "Cô đúng là đẹp quá đi mất..."
"Anh... đồ xấu xa này..."
Khuôn mặt Mộc Thuyên lần nữa đỏ ửng ngại ngùng.
Cô ta là Giáo chủ phu nhân của Nhật Nguyệt Thần Giáo, đứng trên bao người, trước giờ chưa từng hầu hạ ai.
Nhưng đêm qua cô ta vô cùng yếu mềm, hoàn toàn bị người đàn ông này chinh phục.
Cảm giác ôm Trần Dương rất tuyệt vời, rất yên tâm, giống như có được cả thế giới.
Yên lặng ôm nhau như vậy được một lúc, Mộc Thuyên cảm giác được sự thay đổi của Trần Dương, sau đó lại là một trận mây mưa cuồng phong bão táp…
Rất lâu sau, mưa lặng gió ngừng, Mộc Thuyên cảm giác như chết đi rồi sống lại. Cái cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục quả thực khiến người ta không lối thoát.
Cũng may bây giờ Giáo chủ đang bế quan trị thương, phải mất mấy ngày mới ra được, nên Mộc Thuyên không lo sẽ bị ai bắt gặp.
Hơn nữa, đây là nơi Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân nghỉ ngơi, hầu như không có ai đến, cũng không ai dám đến.
Thế nên gần một ngày trời, Trần Dương và Mộc Thuyên đều nằm ườn trên giường.
Cuối cùng, cổ họng Mộc Thuyên đã bị khàn.
…
Tám giờ tối, sao thưa trăng sáng.
Ánh trăng vằng vặc rọi trên mặt biển, đẹp không sao tả xiết.
Trần Dương lại lần nữa đến ruộng thuốc trồng linh dược của Nhật Nguyệt Thần Giáo. Khác với lần trước là lần này anh đến một cách quang minh chính đại.
Hơn nữa, dọc đường các đệ tử nhìn thấy anh đều cung kính chào anh là "Thánh Tử".
Cảm giác này thật là sung sướng.
Sau khi hái được mấy chục loại linh dược, Trần Dương hài lòng trở về khuê phòng của phu nhân.
Một đêm yên bình, sáng hôm sau, Trần Dương dẫn Bạch Hổ Tinh Quân Thịnh Dũng và Huyền Vũ Tinh Quân Triệu Uy Vũ... À nhầm, hai người họ hiện giờ không phải là Tinh Quân nữa, mà là hộ vệ của Trần Dương.
Sau một ngày chữa trị, vết thương của hai người họ cũng sắp khỏi.
Mộc Thuyên sợ Trần Dương không sai khiến được hai người họ, liền cho uống gấp đôi lượng Âm Dương Sinh Tử Đan.
Vốn mỗi năm uống thuốc giải một lần là được, bây giờ cách hai tháng lại phải uống một lần, nếu không sẽ chết vì gân mạch toàn thân nghịch chuyển.
Thuốc giải thì Trần Dương biết chế.
Nhưng đương nhiên ngoài mặt vẫn phải nói với hai người họ là thuốc giải được đưa đến tay Trần Dương.
Muốn sống thì phải bảo vệ Trần Dương cẩn thận.
Bây giờ tính mạng thì nằm trong tay Trần Dương, bọn họ cũng chỉ đành nghe anh sai bảo.
Có hai cao thủ cảnh giới Phản Phác hậu kỳ bảo vệ, Mộc Thuyên mới yên tâm hơn chút.
Lại dặn dò Trần Dương mấy câu cô ta mới để anh rời đi. Nhìn chiếc thuyền nhỏ rời khỏi bến tàu, trái tim Mộc Thuyên cũng rời đi theo.
Hai tiếng sau, Trần Dương đặt chân lên đất liền, điện thoại anh cũng rung lên không ngừng.
Chẳng còn cách nào khác, Băng Hoả Đảo không có tín hiệu, lên bờ mới có.
Anh mở điện thoại ra xem, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
"Trần Dương, anh có đó không? Mai anh có rảnh đến Trân Bảo Các không?", đây là tin nhắn của Từ Tiểu Nhu.
"Tiểu Dương, hai ngày nay cậu đi đâu vậy? Còn bỏ cả học nữa!", đây là tin nhắn của Lý Thiên Bá.
"Ông xã, anh đi đâu thế? Sao không trả lời tin nhắn của em?", đây là tin nhắn của Tô Diệu.
Đúng lúc Trần Dương định gọi cho Tô Diệu thì điện thoại vang lên, là Lý Thiên Bá gọi đến.
Điện thoại vừa kết nối đã truyền đến giọng nói sốt ruột của anh ấy: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi".
"Sao thế Thiên Bá?"
"Hai ngày nay cậu đi đâu vậy? Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, tôi còn tưởng cậu bị ai bắt cóc rồi chứ!"
Nghe Lý Thiên Bá nói, trong lòng Trần Dương cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói: "Đâu có, hai ngày nay tôi đi xa một chuyến, vừa về đây".
"Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón".
Trần Dương mỉm cười, đọc địa chỉ cho anh ấy xong liền tắt máy.
"Đúng rồi, nếu người ta hỏi đến hai anh thì cứ nói là vệ sĩ của tôi", Trần Dương nói với Thịnh Dũng và Triệu Uy Vũ.
"Vâng, thưa Thánh Tử".
"Còn nữa, lúc ở ngoài không được tiết lộ thân phận của tôi, không được gọi tôi là Thánh Tử", Trần Dương nói: "Gọi là cậu Trần đi".
"Vâng, thưa cậu Trần".
…
Hai mươi phút sau, Lý Thiên Bá lái chiếc Bentley dáng dài đến, khi nhìn thấy Thịnh Dũng và Triệu Uy Vũ phía sau anh, anh ấy không nhịn được hỏi: "Tiểu Dương, hai người này là..."
"Đây là vệ sĩ của tôi", Trần Dương cười đáp.
"Được đấy", Lý Thiên Bá giơ ngón tay cái, hai người này cơ bắp cuồn cuộn, chắc phải cao đến hai mét, hơn nữa quanh người còn tỏa ra luồng hơi thở đáng sợ không ai dám lại gần.
Vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Lên xe rồi Trần Dương mới hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến nhà tôi đi, tôi bảo chị dâu cậu thể hiện chút tay nghề".
Sau khi nhà họ Thẩm bị diệt, tâm trạng Lý Thiên Bá cực kỳ tốt, trả được thù giống như giữa ngày nắng nóng được ăn dưa hấu ướp đá, sướng đến tận tim.
Sau khi rót một ly Mao Đài Phi Thiên cho Trần Dương, Lý Thiên Bá một hơi cạn sạch: "Khà, rượu trắng vẫn mạnh hơn".
"Uống ít rượu thôi!"
"Ha ha ha, Huyên Nhi, hôm nay có Tiểu Dương, cho anh uống thêm chút đi", Lý Thiên Bá cười ha ha nói.
"Anh còn như vậy em sẽ nói với ông nội", Tống Huyên lôi ông cụ Lý ra.
Trần Dương tò mò nhìn Lý Thiên Bá, có chuyện gì vậy? Sao mới uống chút rượu đã lôi cả ông cụ Lý ra?
Lý Thiên Bá nhìn Trần Dương rồi ghé tai anh nói một câu, nghe xong Trần Dương cũng không nhịn được bật cười.
Hoá ra Lý Thiên Bá và Tống Huyên kết hôn đã được năm năm, nhưng bụng Tống Huyên vẫn không có động tĩnh gì.
Tuy Lý Thiên Bá còn trẻ, nhưng ông cụ Lý đã cao tuổi, vô cùng mong mỏi được bế chắt, nên bây giờ Lý Thiên Bá phải cai rượu cai thuốc.
Aizzz!
Lý Thiên Bá thở dài: "Cậu xem mấy năm nay tôi cũng chăm chỉ lắm, sao không có chút động tĩnh gì nhỉ? Tôi cũng đi kiểm tra rồi, không có bệnh tật gì cả".
Nhìn Lý Thiên Bá vẻ mặt sầu não, Trần Dương không nhịn được bật cười.
Thực ra có điều Lý Thiên Bá không biết, người tu hành có cảnh giới càng cao thì càng khó có con.
Sau khi dùng Phá Chướng Đan, Lý Thiên Bá hiện giờ đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, từ góc độ nào đó thì tuổi thọ của anh ấy đã được nâng lên.
Nhưng Tống Huyên lại là một người bình thường, hai người muốn có con đương nhiên khá khó khăn.
Trần Dương đột nhiên nghĩ đến một phương thuốc trong "Thiên Kim Dược Phương", có khi lại có hiệu quả.
Nghĩ một lát, Trần Dương nói: "Thiên Bá, có lẽ tôi có cách giúp được anh".
"Cái gì? Thật không đấy?", Lý Thiên Bá túm lấy tay Trần Dương, ánh mắt nóng rực.
"Thật", Trần Dương cười một tiếng đáp: "Tôi có một phương thuốc tên là Sinh Tử Thang, anh và chị dâu cùng uống, tháng sau hẳn sẽ có tin vui".
"Vậy còn chờ gì nữa? Cậu mau chế đi", Lý Thiên Bá hưng phấn nói.
Trần Dương là thầy chế thuốc, hôm đó người của hiệp hội y học cổ đến trao anh huy chương thầy chế thuốc, anh còn cầm huy chương để nghịch.
Lúc đầu anh không biết chữ "thất" khắc trên huy chương có nghĩa là gì, nhưng hai ngày gần đây, lúc Ôn Nhu giảng bài đã nói về các cấp bậc của thầy chế thuốc, nhờ vậy anh mới biết.
Hoá ra chữ "thất" kia đại diện cho cấp bậc của thầy chế thuốc, cũng có nghĩa Trần Dương là thầy chế thuốc cấp 7.
"Anh đừng sốt ruột, ăn cơm rồi chế cũng không muộn", dứt lời, Trần Dương cười hi hi.
Sau khi cơm no rượu say, Trần Dương tìm một phòng ngủ yên tĩnh bắt đầu chế thuốc.
Lần này anh hái được không ít linh dược ở Nhật Nguyệt Thần Giáo, trong đó có cả dược liệu để chế Sinh Tử Thang.
Đúng lúc Trần Dương chuẩn bị chế thuốc, thì điện thoại anh đổ chuông.
Trần Dương cau mày, lại là ai gọi cho anh nhỉ?
Trần Dương lấy điện thoại ra nhìn một cái, mày càng cau chặt hơn.
Sao lại là ông ta?
Người gọi điện không phải ai khác, chính là chú hai của Trần Dương, Trần Thiên Tông.
Lần trước sau khi bố mẹ anh bị bắt đến nhà họ Trần, còn bị dùng hẳn quy định gia tộc tàn khốc như kim châm, thanh kẹp.
Cảnh tượng tàn nhẫn đó anh vĩnh viễn sẽ không quên.
Ông ta gọi điện cho anh chắc chắn không có chuyện gì hay ho, nên Trần Dương từ chối cuộc gọi luôn.
Ngắt máy xong điện thoại lại nhanh chóng đổ chuông.
Vẫn chưa thôi đi?
Trần Dương ấn nút nghe, mất kiên nhẫn nói: "Chú gọi tôi có chuyện gì?"
Từ sau khi nhà họ Trần hành hạ bố mẹ anh, Trần Dương đã trở mặt hoàn toàn với nhà họ Trần.
"Tiểu Dương, cháu đừng cúp máy", trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Trần Thiên Tông: "Cháu về xem thế nào đi, ông cụ sắp không qua khỏi rồi".
Cái gì?
Nghe ông ta nói, đầu óc Trần Dương trống rỗng.
Có chuyện gì vậy?
Trước đó chẳng phải vẫn khoẻ mạnh sao? Sao đột nhiên lại sắp không qua khỏi?
Tuy anh đã không còn là người nhà họ Trần, nhưng anh do một tay ông cụ nuôi lớn, nói anh không lo lắng thì là giả.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Trần Dương cau mày hỏi.
"Cháu mau đến nhà họ Trần đi, ông cụ nói trước khi nhắm mắt muốn nhìn cháu lần cuối, dù sao... cháu cũng là đứa cháu ông cụ yêu thương nhất".
Nói xong, ông ta cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, trong trang viên nhà họ Trần đứng đầy người.
Những người này trừ con cháu nhà họ Trần, còn có con cháu của các gia tộc lớn ở thành phố Tây Xuyên.
Sáng hôm nay, tin ông cụ Trần bệnh nặng đã lan khắp thành phố Tây Xuyên.
Đây là một tin lớn.
Phải biết rằng, ông cụ Trần là nhân vật lớn hàng đầu ở thành phố Tây Xuyên.
Tin vừa truyền ra, các gia tộc đều cử người đến thăm hỏi.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là ông cụ Trần không phải mắc bệnh, mà là luyện công tẩu hoả nhập ma.
Bọn họ đều là những người tu hành, biết sự đáng sợ của tẩu hoả nhập ma.
Thật đáng tiếc, nghe nói ông cụ Trần đã lên đến tu vi Tiên Thiên trung kỳ. Thực lực mạnh như vậy, sao có thể tẩu hoả nhập ma chứ?
Hơn nữa ông cụ Trần tu luyện công pháp phái Võ Đang, cả giang hồ đều biết sự tinh thâm của phái Võ Đang, có đạo pháp bổ trợ, trước giờ chưa từng nghe nói đệ tử phái Võ Đang tu luyện mà bị tẩu hoả nhập ma.
Chưa kể ông ta còn tu luyện Thái Cực Công, điều này càng khiến mọi người bất ngờ, vì Thái Cực Công là bài dưỡng sinh nổi tiếng, vậy mà ông cụ Trần lại bị tẩu hoả nhập ma.
Chương 244: Gột rửa tội lỗi
Giờ phút này, trong phòng ông cụ Trần ở trang viên nhà họ.
Từ hôm qua sau khi bị tẩu hoả nhập ma, ông cụ Trần đã biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
Nhất là một loạt phản ứng dây chuyền do tẩu hoả nhập ma dẫn đến, khiến ông ta càng thêm nguy kịch.
Hiện giờ ông ta chỉ có thể dựa vào máy thở oxi và truyền nước để kéo dài mạng sống.
Quanh giường, các con cháu chi chính nhà họ Trần do Trần Toàn, Lương Khiết dẫn đầu đang túc trực bên cạnh.
Trần Thiên Tông đang ở dưới tầng tiếp đãi khách khứa đến thăm ông cụ Trần.
Ông cụ là trụ cột của nhà họ Trần, nếu ông ta không còn thì nhà họ Trần sẽ ra sao?
Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.
Cả căn phòng tràn ngập không khí căng thẳng.
Hiện giờ ông cụ Trần vô cùng hối hận.
Theo lý mà nói, tu luyện "Thái Cực Công" sẽ không bị tẩu hoả nhập ma.
Nhưng từ sau khi nhà họ Trần gia nhập Thần Long Giáo, ông ta lúc nào cũng có cảm giác bất an, chỉ một lòng muốn nâng cao tu vi.
Chỉ cần nghĩ đến những việc làm của Trần Dương và Lý Thiên Bá ở nhà họ Trần hôm đó là lòng ông ta lại nóng như lửa đốt.
Nhưng ông ta quên mất một chuyện, nóng lòng sẽ hỏng chuyện.
Hậu quả của việc nâng cao tu vi một cách miễn cưỡng chính là tẩu hoả nhập ma.
Đây là nhờ Thái Cực Công khá ôn hoà, nếu đổi sang công pháp bình thường, có lẽ ông ta đã chết do gân mạch nghịch chuyển rồi.
Ông cụ Trần tuy sống sót nhưng cũng trở thành người vô dụng.
Lại thêm biến chứng, ông ta coi như không cứu được nữa.
Nghĩ lại những chuyện này, ông cụ Trần càng thêm chán nản. Nghĩ ông ta cả đời kiêu hùng, không ngờ cuối đời lại có kết cục như vậy, đúng là anh hùng thất thế.
Đúng lúc này, ông ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khó khăn mở miệng: "Tiểu Toàn, đi... đi mời Thanh Uyển sư thái đến".
Trần Toàn túc trực bên cạnh vội gật đầu: "Ông chờ cháu chút, cháu đi ngay đây".
Ở chỗ khác, một chiếc Bentley dáng dài dừng ở cổng trang viên nhà họ Trần, sau đó một thanh niên vội vàng xuống xe, nhanh chân bước vào.
Người này không phải Trần Dương thì còn là ai?
Sau khi nhận được điện thoại của Trần Thiên Tông, thực ra Trần Dương cũng không muốn đến.
Nhưng anh dù gì cũng do một tay ông cụ Trần nuôi lớn, bây giờ ông ta đã đến đoạn đường cuối cùng, những oán hận kia có thể tạm thời dẹp sang một bên.
Lúc này, trong trang viên đều là những người đến thăm ông cụ Trần, nhìn thấy Trần Dương, không ít người lập tức kêu lên.
Trần Dương?
Sao cái tên ở rể này lại đến đây?
Anh ta cũng có tư cách đến nhà họ Trần sao?
Hầu hết bọn họ không biết mối quan hệ giữa Trần Dương và nhà họ Trần.
Chỉ có những người lần trước từng đến tham gia hôn lễ của Trần Lỗi mới biết Trần Dương là đại thiếu gia nhà họ Trần.
Nghe thấy tiếng bàn tán xì xào, Trần Dương mặt không cảm xúc, đi thẳng lên tầng hai.
Lúc này, lối đi của tầng hai đã đứng đầy các đệ tử nhà họ Trần.
Khoảnh khắc anh xuất hiện, các đệ tử nhà họ Trần đều biến sắc, trong ánh mắt nhìn Trần Dương tràn đầy thù địch.
Sao tên súc sinh này lại đến đây?
Đồ vô liêm sỉ, chẳng phải anh ta đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần sao?
Bây giờ ông cụ đang bệnh nặng, lẽ nào anh ta đến gây chuyện?
"Trần Dương, anh cút đi, chỗ này không chào đón anh!"
"Mau cút đi, đừng ép chúng tôi ra tay!"
Trần Dương nhìn những người này, chỉ cười lạnh lùng, không coi họ ra gì.
Mấy kẻ vô dụng bất tài này chỉ giỏi đấu võ mồm, ngoài ra chẳng được tích sự gì.
Sau đó anh bước thẳng đến, đẩy cửa phòng ra.
Anh vừa đẩy cửa ra, Trần Toàn lập tức đứng phắt dậy: "Trần Dương, sao lại là anh?"
"Đồ khốn kiếp, ai gọi anh đến nhà họ Trần? Mau cút đi!", lúc này Lương Khiết cũng đứng dậy, chặn ở cửa, không cho Trần Dương vào.
Cô ta vừa dứt lời, Trần Toàn cũng gầm lên với Trần Dương: "Anh không nghe thấy vợ tôi nói gì sao? Anh cút đi cho tôi, đừng ép tôi phải ra tay!"
Nghe thấy Trần Toàn nói, đám đệ tử nhà họ Trần ở ngoài cửa đều trở nên hưng phấn, chỉ muốn ra tay ngay lập tức.
Trần Dương cố dằn xuống suy nghĩ đánh chết hắn, lạnh lùng đáp: "Là bố cậu gọi tôi đến".
"Bố tôi?", Trần Toàn ngây ra, rồi lập tức nổi giận: "Ông ấy gọi anh đến thì anh đến sao? Lẽ nào anh không biết ông nội bệnh nặng sắp không qua khỏi? Anh đến để khiến ông tức chết sao?"
Trần Dương cười mỉa một tiếng không nói gì, vòng qua Lương Khiết bước vào.
Đúng lúc này, Lương Khiết đột nhiên dựa vào Trần Dương, sau đó hai tay ôm ngực, kêu lên: "A…"
Hành động của cô ta rất kín đáo, người khác nhìn vào sẽ nghĩ Trần Dương đẩy cô ta một cái, hơn nữa vị trí đẩy cũng cực kỳ xấu hổ.
"Súc sinh, anh muốn làm gì?", Trần Toàn kéo Lương Khiết vào lòng, lo lắng hỏi han: "Bà xã, em... em không sao chứ? Vừa rồi anh ta động vào đâu em vậy?"
"Anh ta... anh ta động vào...", Lương Khiết cắn môi, dáng vẻ ngại ngùng khó nói.
"Đồ khốn kiếp, làm nhục một cô em dâu chưa đủ, đến người còn lại anh cũng không tha sao?", Trần Toàn nổi giận đùng đùng: "Trước mặt bao nhiêu người thế này mà táy máy chân tay, lẽ nào anh không sợ bị trời phạt sao?"
Anh ta vừa dứt lời, Mục Tư Tư ở bên cạnh run bắn lên, cô ta dường như lại nhớ đến cái đêm khiến mình đau khổ đó.
Đôi tay cô ta nắm chặt lấy tay Trần Lỗi.
Thấy vẻ kinh hoàng của vợ mình, Trần Lỗi vô cùng đau lòng.
Mà kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là Trần Dương, là tên khốn kiếp này!
"Mấy người mù à? Là cô ta tự dựa vào tôi!", Trần Dương cau mày nói.
Trước khi đến anh đã đoán được bọn họ sẽ tìm mọi cách ngăn cản, nhưng không ngờ con đàn bà này lại bẩn thỉu như vậy, đúng là buồn nôn.
"Anh còn ngụy biện, anh nghĩ nhà họ Trần tôi hết người rồi chắc?"
"Nhiều lời với tên khốn kiếp này làm gì, cứ trói anh ta lại, xử lý theo quy định gia tộc!"
"Đủ... đủ rồi, để... để thằng bé vào!", đúng lúc này, ông cụ Trần đang nằm trên giường khó nhọc mở miệng.
Thấy ông cụ Trần lên tiếng, đám người đang nổi giận đều ngây ra, lập tức im bặt như một con vịt bị bóp cổ.
Trần Dương vội bước đến cạnh giường.
Khi nhìn thấy ông cụ Trần vẻ mặt tiều tụy, cắm dây truyền nước, đeo bình thở oxi, Trần Dương cay cay sống mũi, suýt nữa rơi nước mắt.
"Ông nội, cháu... đến thăm ông đây", lúc anh nói còn mang theo chút nghẹn ngào.
Ông cụ Trần nằm bất động trên giường, trong mắt lộ vẻ vui mừng: "Tốt, tốt, tốt lắm..."
Đúng lúc này, Lương Khiết bước lên, nói với Trần Dương: "Đồ giả tạo, anh khóc cho ai xem vậy? Ông nội còn đang khoẻ mạnh anh đã khóc tang sao? Có phải anh đang rủa ông chết không?"
Trước khi ông cụ Trần bị tẩu hoả nhập ma, cô ta chắc chắn không dám nói mấy lời như vậy. Bây giờ ông ta chỉ còn thoi thóp, chỉ cần ông ta ngừng thở, nhà họ Trần này sẽ do cô ta quyết định.
"Nếu cô ngứa mắt thì có thể ra ngoài, không ai ép cô ở đây cả".
"Anh nói cái gì?"
Lương Khiết tức đỏ bừng mặt, đang định chửi lại.
Đúng lúc này Trần Thiên Tông bước vào, nói với cô ta: "Được rồi, con cũng đừng nói nữa, là bố gọi cho Trần Dương, bảo cậu ta đến".
Lương Khiết hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Bố chồng dù gì cũng là bề trên trong nhà, vẫn phải nghe lời ông ta.
"Trần Dương, cháu cứ ở đây với ông nội đi, dù sao cháu cũng là đứa cháu mà ông nội thương yêu nhất", trong lòng Trần Thiên Tông cũng rất khó chịu, vào lúc này, mọi ân oán trước kia cứ tạm dẹp sang một bên đã.
Trần Dương gật đầu, không nói gì.
"Tiểu... Tiểu Dương", ông cụ Trần nhìn Trần Dương nói: "Cháu lại đây..."
"Ông nội".
Trần Dương nắm tay ông ta, biết ông ta có lời muốn nói với anh: "Ông muốn nói gì với cháu thì cứ nói đi".
"Cháu hãy nói với ông, cháu...đã biết lỗi chưa?"
Ông cụ Trần vừa dứt lời, sắc mặt Trần Dương thoắt cái trở nên khó coi, anh không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Tuy hiện giờ ông nội bệnh tình nguy kịch, nhưng Trần Dương anh không có lỗi.
Sao ông nội có thể nói anh có lỗi được?
Trần Dương lắc đầu nói: “Ông nội, cháu không làm sai điều gì, sao lại nói cháu biết lỗi hay chưa?
"Trần Dương, anh tự ý sử dụng tiền của gia tộc để mưu lợi riêng, còn nhân lúc gia tộc khó khăn lấy đi Huyễn Ngu, anh còn nói anh không có lỗi?"
"Chuyện khiến mọi người tức giận nhất là đồ súc sinh nhà anh làm nhục em dâu nhưng vẫn sống chết không thừa nhận".
"Không những thế, anh còn để nhà họ Lý đến nhà họ Trần gây chuyện, khiến rất nhiều đệ tử nhà họ Trần bị thương nặng, anh nói xem anh có lỗi không?"
"Đúng vậy, anh mau nhận lỗi đi".
"Ông cụ đã thế này rồi mà anh vẫn không biết lỗi, đúng là hết thuốc chữa?"
Nghe bọn họ nói, Trần Dương tức quá bật cười.
Ha ha, đây chính là những kẻ tự xưng là người trong tộc, là người nhà.
Dáng vẻ ăn ốc nói mò không chớp mắt của họ đúng là đáng khen.
Đúng lúc này, Trần Vân bước ra cười lạnh: "Trần Dương, chúng tôi sẽ cho anh cơ hội, chỉ cần anh quỳ xuống dập đầu ba cái nhận sai với mọi người, rồi trả lại Huyễn Ngu cho nhà họ Trần trước mặt ông nội, có khi chúng tôi sẽ cho anh cơ hội gột rửa tội lỗi".
Dập đầu nhận sai?
Gột rửa tội lỗi?
Trần Dương nghe mà thấy tức cười, nhìn Lương Khiết lạnh lùng đáp: "Mặt mũi của Lương Khiết cô để đâu vậy? Huyễn Ngu là tôi bỏ 5 tỷ ra mua lại, giờ bắt trả nhà họ Trần? Thế mà cô cũng nói được!"
Trần Dương đứng lên, quét mắt nhìn mọi người xung quanh: "Hôm nay chú hai có mặt ở đây, là ông ta tận tay giao Huyễn Ngu cho tôi. Muốn đòi Huyễn Ngu? Còn lâu!"
Nghe Trần Dương nói, Trần Thiên Tông vừa ngại vừa giận. Thằng bé Trần Dương này... sao lại nói chuyện này trước mặt bao nhiêu người như vậy? Đúng là không nể mặt ông ta chút nào.
"Đủ rồi, Trần Dương!", Trần Thiên Tông lạnh lùng lên tiếng: "Lẽ nào cháu không biết 5 tỷ kia của cháu từ đâu mà đến sao? Chẳng phải cháu mang 20 triệu của nhà họ Trần đi đầu tư mà có sao? Chú nói cho cháu biết, 5 tỷ kia là của nhà họ Trần".
"Chú hai, đây là lần cuối tôi gọi chú là chú hai", Trần Dương nhìn Trần Thiên Tông với vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Những gì nợ nhà họ Trần cần trả tôi đã trả hết rồi, còn một chuyện tôi muốn nhắc nhở chú, lần trước khi các người dùng hình với bố mẹ tôi, tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần. Sau này chú đừng giở cái giọng bề trên ra nói chuyện với tôi, tôi nghe mà buồn nôn".
"Mày... mày... đồ mất dạy này...", Trần Thiên Tông tức phát điên, ông ta không ngờ trước mặt bao nhiêu người Trần Dương lại không thèm nể mặt mình như vậy, khiến ông ta không xuống nước được.
"Đồ súc sinh, không coi bề trên ra gì, anh ăn nói với gia chủ kiểu gì vậy?"
"Mau xin lỗi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!"
"Xin lỗi đi, nếu không anh đừng hòng ra khỏi cửa nhà họ Trần!"
"Ồ? Tôi muốn xem ai dám động vào một sợi tóc người anh em của tôi", đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở ngoài cửa.
Sau đó là ba bóng người bước vào.
Chính là Lý Thiên Bá, Triệu Uy Vũ và Thịnh Dũng.
Lúc này quanh người Lý Thiên Bá toả ra luồng sát khí khủng khiếp, lại thêm hai người như tháp sắt phía sau vẻ mặt hung dữ.
Ba người vừa xuất hiện, xung quanh lập tức im bặt.
Chương 245: Kế hoạch của ông cụ Trần
"Tiểu Dương...", Lý Thiên Bá dẫn theo hai người, hùng hùng hổ hổ, ánh mắt quét xung quanh như chim ưng.
"Thiên Bá".
Trần Dương gật đầu với Lý Thiên Bá.
"Trần Dương, đừng tưởng anh gọi người thì chúng tôi sợ anh", Lương Khiết ỷ bên mình đông người, lớn tiếng nói: "Anh nói đã trả hết nợ cho nhà họ Trần, thế đứa bé trong bụng Tư Tư là sao?"
Dứt lời, cô ta giơ tay chỉ vào bụng Mục Tư Tư.
Mục Tư Tư vô cùng xấu hổ giận dữ, vết thương lại lần nữa bị xé toạc, nỗi đau đớn trào lên khiến cô ta không muốn sống nữa.
"Đứa bé trong bụng cô ta tôi sao biết được, liên quan gì đến tôi?", Trần Dương cau mày đáp: "Tôi nói lần cuối cùng, không phải do tôi làm".
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều nhìn Trần Dương với vẻ khinh bỉ.
Chuyện rõ rành rành mà anh ta vẫn còn chối? Coi bọn họ là lũ ngu chắc?
"Im hết đi, khụ khụ..."
Đúng lúc này, ông cụ Trần ho một tiếng rồi nói: "Bảo cháu nhận lỗi mà khó đến vậy sao? Lẽ nào cháu muốn ông chết không nhắm mắt?"
Nói xong ông cụ Trần lại ho dữ dội: "Mọi người nói phải đấy, cháu nhận lỗi với mọi người rồi trả lại công ty, mấy chuyện khốn kiếp cháu từng làm, ông cũng không truy cứu nữa, được không? Coi như nể tình trước kia, để ông chết được nhắm mắt”.
"Tiểu Dương, tuyệt đối đừng làm vậy!", Lý Thiên Bá vội vàng lên tiếng ngăn cản, đây chẳng phải là muốn ép buộc người ta sao?
Trần Dương là người thế nào lẽ nào anh ấy không biết?
Lần trước lúc anh ấy dẫn các anh em đến nhà họ Trần, nhìn thấy bố mẹ Trần Dương bị bọn họ tra tấn sống dở chết dở, anh ấy đã vô cùng căm phẫn.
Trần Dương có thể dẹp bỏ hiềm khích trước kia, đến thăm ông cụ Trần đã là có hiếu lắm rồi, thế mà đám người này còn được voi đòi tiên, lấy đạo đức ra ràng buộc Trần Dương.
Sao anh ấy có thể nhịn được?
Thiên Bá!
Trần Dương nhìn Lý Thiên Bá, cười khổ.
Lý Thiên Bá bước lên túm lấy cánh tay Trần Dương: "Đi với tôi, đám người nhà họ Trần không có ai tốt lành cả! Cậu đã quên lần trước bọn họ đối xử với cô chú thế nào rồi sao? Cậu không được mắc bẫy nữa".
"Thiên Bá, anh yên tâm, tôi không ngốc thế đâu".
Trần Dương đang vô cùng đau lòng, nếu anh thực sự làm theo lời ông cụ Trần, thì cả đời này sẽ mang tiếng nhơ.
Công ơn dưỡng dục của ông nội không gì báo đáp, Trần Dương quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với ông ta: "Ông nội, ông dạy cháu làm người phải đường hoàng, cháu dám thề với trời là cháu chưa từng làm những chuyện đó, nên cháu xin lỗi, cháu không sai gì cả".
Trần Dương nước mắt đầm đìa dập đầu ba cái, từ nay về sau, mối quan hệ cuối cùng giữa anh và nhà họ Trần cũng đã cắt đứt.
"Trần Dương, anh là đồ khốn kiếp, là kẻ mang tội của nhà họ Trần!", Trần Toàn đứng lên chửi mắng Trần Dương: "Đồ súc sinh, anh là kẻ bất trung bất nghĩa bất nhân, ông nội tốt với anh như vậy mà anh muốn ông nội chết không nhắm mắt sao?"
"Cặn bã của nhà họ Trần!"
"Đúng là không xứng làm người..."
Mẹ kiếp!
Thấy mọi người chỉ trích Trần Dương, Lý Thiên Bá lập tức nổi giận đùng đùng, xông thẳng đến.
Một tiếng bốp vang lên.
Một cái bạt tai như trời giáng vả lên mặt Trần Toàn.
Gần như ngay lập tức, một dấu bàn tay hằn trên mặt hắn.
"Anh..."
Các đệ tử nhà họ Trần có mặt ở đó vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Cảnh tượng lần trước Lý Thiên Bá dẫn người đánh bọn họ vẫn còn rành rành trước mắt, nên bọn họ cũng không dám xông lên.
Trần Toàn ôm mặt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lý Thiên Bá: "Anh... anh dám đánh tôi..."
Mẹ kiếp.
Hắn đường đường là người kế thừa nhà họ Trần, vậy mà bị Lý Thiên Bá bạt tai trước mặt bao nhiêu đệ tử nhà họ Trần như vậy, sau này hắn còn quản lý nhà họ Trần kiểu gì nữa?
Nếu không lấy lại thể diện, sau này khi hắn tiếp quản gia tộc, người ta sẽ coi hắn ra gì?
"Tao cho mày ăn nói lung tung này!", Lý Thiên Bá chỉ thẳng mặt Trần Toàn: "Mày bớt ràng buộc đạo đức ở đây đi, Tiểu Dương sống thế nào tao là người rõ nhất. Còn để tao nghe thấy mày nói vớ vẩn, tao tát vỡ mồm mày ra!”
Anh ấy vừa nói xong, xung quanh yên lặng như tờ.
"Anh... anh..."
Trần Toàn tức đỏ bừng mặt, muốn đánh lại nhưng không dám.
Sau một thời gian tu luyện, Trần Toàn cũng đã lên đến Hậu Thiên hậu kỳ.
Nhưng đối mặt với Lý Thiên Bá, hắn thực sự không dám ra tay.
Lương Khiết cũng tái mặt, uy thế của Lý Thiên Bá quá lớn, nhất là phía sau anh ấy còn có hai người đàn ông, cánh tay họ còn to hơn cả chân cô ta.
Thấy người nhà họ Trần không dám lên tiếng, Lý Thiên Bá cười mỉa: "Lũ vô dụng nạt yếu sợ mạnh, không đến ba năm nhà họ Trần các người sẽ sụp đổ hoàn toàn, ông trời cũng không cứu nổi lũ vô dụng các người đâu".
Các đệ tử nhà họ Trần nghe thấy vậy đều tức đỏ bừng mặt.
"Ngông cuồng, đúng là ngông cuồng quá đi mất!"
Đúng lúc này, ông cụ Trần đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, tức giận trừng mắt nhìn Lý Thiên Bá: "Lý Thiên Bá, cậu tưởng nhà họ Trần chúng tôi sợ nhà họ Lý các cậu chắc?"
Ông cụ Trần tức lắm, Trần Dương dùng tiền của gia tộc, bất chấp luân thường đạo lý đã là tội tày trời!
Ông ta muốn trước khi chết bắt Trần Dương nhận sai, cho anh một cơ hội gột rửa tội lỗi, kết quả thì sao?
Tên Lý Thiên Bá này không những ngăn cản, còn nói nhà họ Trần ba năm nữa sẽ lụn bại trước mặt ông ta, đây chẳng phải tát thẳng vào mặt ông ta sao?
Ông ta không nuốt trôi cục tức này, dùng hết sức bình sinh gầm lên: "Làm phiền sư thái rồi!"
Ông ta vừa dứt lời, Thanh Uyển sư thái tay cầm bảo kiếm, vẻ mặt lạnh lùng bước từ góc phòng ra.
Nửa tiếng trước, ông cụ Trần gọi Thanh Uyển sư thái đến, muốn nhờ cô ta giúp đỡ.
Ông ta biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nên mong muốn trước khi chết có thể nhìn thấy Trần Dương nhận lỗi, như vậy ông ta chết cũng nhắm mắt.
Tuy anh từng làm nhiều chuyện trời không dung đất không tha, nhưng Trần Dương vẫn là đứa cháu ông ta thương yêu nhất.
Chỉ cần Trần Dương nhận lỗi, đồng thời trả lại tất cả tài sản cho gia tộc, ông ta sẽ tha thứ cho anh, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ông ta.
Nếu Trần Dương không hối cải, vậy thì nhờ Thanh Uyển sư thái ra tay, diệt bỏ nghiệt chướng này.
Ông ta biết tỏng bản lĩnh của Trần Dương, nếu ông ta không còn, nhà họ Trần chắc chắn không chèn ép nổi Trần Dương, vì nhà họ Trần, ông ta chỉ có thể nén nỗi đau bảo Thanh Uyển sư thái giết anh.
Thanh Uyển sư thái bị ông cụ Trần làm cho cảm động, tên súc sinh này gặp được người ông tốt như vậy, đúng là phúc tu mười kiếp.
Vì vậy cô ta không cần nghĩ ngợi đã đồng ý với ông cụ Trần.
Bây giờ xem ra Trần Dương đúng là chết không hối cải, nên hãy chết đi!
"Trần lão tiên sinh, hãy để tôi giết tên khốn kiếp này thay ông!", dứt lời cô ta nhìn Trần Dương chằm chằm, tên khốn kiếp này, đáng lẽ nên bất chấp tất cả ra tay giết luôn hắn trong cuộc thi thầy chế thuốc.
Trần Dương sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác giống như bị một con rắn độc nhằm vào.
Mẹ kiếp!
Thanh Uyển sư thái này có bệnh à?
Sao lần nào cũng đòi đánh giết anh?
Nghĩ đến đây, Trần Dương cau mày nói: "Thanh Uyển sư thái, xin hỏi tôi từng đắc tội với cô sao?"
Thanh Uyển sư thái sẵng giọng: "Trần Dương, cậu có biết ông nội cậu vĩ đại đến đâu không? Ông ấy biết cậu tội lỗi tày trời, nhưng vẫn cho cậu cơ hội quay đầu. Nhưng cậu chẳng những không cảm kích, còn chết không hối cải. Hạng người bất trung bất hiếu như cậu, hôm nay hãy để tôi diệt trừ thay nhà họ Trần".
Lần trước đã để cậu thoát trong cuộc thi thầy chế thuốc.
Lần này thì cậu chết chắc rồi!
Dứt lời, Thanh Uyển sư thái vung kiếm lên, đâm thẳng về phía Trần Dương.
Nhìn thấy cảnh này, các đệ tử nhà họ Trần không khỏi mừng thầm trong lòng.
Tốt quá, cuối cùng hôm nay cũng là ngày tận số của tên khốn kiếp này.
Thanh Uyển sư thái này là trưởng lão của phái Nga My, nghe nói thực lực đã lên đến Tiên Thiên viên mãn, chỉ còn chút nữa là lên cảnh giới Phản Phác.
Lý Thiên Bá tuy lợi hại nhưng cũng mới chỉ là cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, hai người cách nhau đúng một cảnh giới.
Nhưng bọn họ không biết Lý Thiên Bá dùng Phá Chướng Đan, hiện đã thăng cấp lên Tiên Thiên thành công.
"Chịu chết đi đồ súc sinh!"
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ, Lý Thiên Bá lập tức kéo Trần Dương lại, tuy không đánh lại được Thanh Uyển sư thái, nhưng vẫn có thể tránh được.
Thanh Uyển sư thái đâm hụt, thẹn quá hoá giận nhìn Lý Thiên Bá: "Cậu hãy nghĩ cho kĩ, đắc tội phái Nga My tôi sẽ có hậu quả gì".
Lý Thiên Bá nhìn Thanh Uyển sư thái không chút sợ hãi, lạnh lùng lên tiếng: "Loại người không phân rõ trắng đen như cô cũng xứng là danh môn chính phái? Cô có biết sự thực không? Các người nói Trần Dương làm nhục em dâu, thế chứng cứ đâu? Còn nữa, chuyện mình không làm thì sao phải nhận? Dựa vào đâu mà lôi đạo đức ra trói buộc Trần Dương? Cậu ấy nợ gì các người nào? Cho dù cô là người của phái Nga My thì cũng không thể không phân phải trái đã quy chụp cho người ta tội danh mình không làm chứ?"
Cái gì?
Không phân phải trái?
Thanh Uyển sư thái sắc mặt cực kỳ khó coi: "Chuyện này còn cần chứng cứ sao? Chính ông cụ Trần đích thân thừa nhận, lẽ nào ông ấy lấy chuyện làm bại hoại gia phong trăm năm của nhà họ Trần ra đùa sao?"
Aizzz!
Trần Dương thở dài nói: "Tôi đã bảo tôi không làm là không làm, bây giờ kỹ thuật phát triển như vậy, nếu không tin thì có thể xét nghiệm ADN".
Sao cơ?
Nghe Trần Dương nói, Trần Toàn lập tức hồn vía lên mây.
Lương Khiết ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.
Xét nghiệm ADN thì chẳng phải toi sao?
Đến lúc đó đừng nói vinh hoa phú quý, hai vợ chồng họ chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi gia tộc.
Liên quan đến hạnh phúc tương lai, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Nghĩ đến đây, Lương Khiết cắn răng bước đến trước mặt Trần Dương, chỉ vào mũi anh nói: "Trần Dương, anh đừng tưởng tôi không biết anh có ý đồ gì, xét nghiệm ADN ít nhất cũng mất hai ngày mới lấy được kết quả, anh chắc chắn sẽ giở trò với báo cáo xét nghiệm trong thời gian này".
Người nhà họ Trần nghe xong đều gật đầu.
Đúng vậy, tên Trần Dương này toàn suy nghĩ xấu xa, chắc chắn sẽ giở trò với kết quả ADN.
"Sư thái đừng tin lời của Trần Dương".
"Mẹ kiếp!"
Lý Thiên Bá không nhịn nổi nữa, lớn tiếng gầm lên: "Thật không thể chịu nổi, Tiểu Dương chúng ta đi, mặc kệ lũ ngu xuẩn này!"
Thanh Uyển sư thái nghe vậy tức giận lao lên: "Muốn đi sao? Đã hỏi kiếm trong tay tôi chưa vậy?"
Nhát kiếm này vừa nhanh vừa mạnh.
Trần Dương hoàn toàn nổi giận, mẹ kiếp, con đàn bà ngu ngốc!
Chẳng phải là Tiên Thiên viên mãn sao? Coi anh là đồ vô dụng chắc?
Lật tay một cái, Thích Tần xuất hiện trong tay Trần Dương, anh khó khăn đón đỡ nhát kiếm trí mạng của Thanh Uyển sư thái.
"Thanh Uyển sư thái, cô là danh môn chính phái mà cũng đánh lén sao?"
Lý Thiên Bá không ngờ sư thái của núi Nga My mà nói ra tay liền ra tay.
Thấy Trần Dương đỡ được kiếm của Thanh Uyển sư thái, Lý Thiên Bá thở phào nhẹ nhõm, lập tức tham gia cuộc chiến.
Thực lực Trần Dương vốn không yếu, đánh tay đôi với Thanh Uyển sư thái chỉ hơi kém, bây giờ có thêm Lý Thiên Bá lại càng nhẹ nhàng.
Thanh Uyển sư thái vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng không ngờ hai người Trần Dương và Lý Thiên Bá lại mạnh như vậy.
Không gian trong phòng quá nhỏ, cô ta có rất nhiều thủ đoạn không thi triển được.
"Mọi người mau lui ra!", Thanh Uyển sư thái hét lên với mọi người.
Các đệ tử nhà họ Trần đã sợ lắm rồi, cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đánh nhau, không phải những người cảnh giới Hậu Thiên như bọn họ có thể đỡ nổi...
Nghe thấy Thanh Uyển sư thái nói, ai nấy chen ra khỏi phòng.
Bình luận facebook