Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1162
Chương 1162
“Ha ha ha ha!”
Đối mặt với sự khiêu khích của đối phương, Diệp Vĩnh Khang không hề nổi giận mà còn cười lớn, cảm thấy Lý Phi này vô cùng thú vị.
“Được, tôi vừa mới đến, cũng nên theo ý chủ nhà. Tôi rất muốn biết anh sẽ chuẩn bị trò chơi tương tác gì cho tôi, chắc hẳn rất thú vị nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang thích thú nói.
“Nếu đã như thế, với tư cách là chủ nhà, chúng tôi sẽ cố hết sức!”
Lý Phi phấn khích xoa tay, có vẻ như hôm nay anh ta chỉ chờ những lời này.
“Lý Phi, chú ý chừng mực!”
Nhậm Thiên Nguyên nhíu mày, trầm giọng dặn dò một câu.
“Yên tâm đi sếp Nhậm, người này là hầu quân tướng mà, rất đáng tôn trọng đấy!”
Lý Phi đưa tay làm động tác mời, cân nhắc nói với Diệp Vĩnh Khang: “Quân hầu, xin mời”.
Nhóm người đi tới bên vòng ngoài của sân huấn luyện, nơi chiến đội Sấm vừa huấn luyện lúc nãy.
“Các anh em, đứng dậy hết đi!”
Lý Phi vỗ tay, ra hiệu cho tất cả chiến sĩ của chiến đội Sấm đứng dậy.
“Hôm nay các cậu nên đốt hương cảm tạ đi, có biết đây là ai không?”
Lý Phi chỉ vào Diệp Vĩnh Khang, giới thiệu với các thành viên của chiến đội Sấm: “Đây chính là người đứng đầu trong năm đại hầu tước tiếng tăm lừng lẫy, là hầu quân tướng mới được sắc phong dạo gần đây đấy!”
Ồ!
Lý Phi vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng xuýt xoa.
Tất cả mọi người trợn to mắt, toàn bộ ánh mắt tập trung trên người Diệp Vĩnh Khang, chỉ sợ để phí một giây.
Ngoại trừ sự kinh ngạc và phấn khích, trong ánh mắt họ còn nhiều sự nghi ngờ.
Có thể nói, mọi người trong nước Long Hạ đều biết đến ba chữ hầu quân tướng, từ ông già tám mươi tuổi đang chơi cờ cho đến đứa nhóc ba tuổi đang thổi bong bóng trên đường đều biết gần đây Long Hạ mới sắc phong một tước hiệu hầu tước.
Hơn nữa, tước hiệu của người này là hầu quân tướng tối cao, dù được sắc phong cuối cùng nhưng lại có địa vị cao nhất trong năm đại hầu tước của Long Hạ!
Tất cả mọi người đều suy đoán hầu quân tướng thần bí này rốt cuộc trông như thế nào.
Ngay cả nước ngoài cũng vậy, chứ đừng nói đến ba chữ “quân hầu tướng” trong thể chế Cục tác chiến.
Đời này có thể đứng ở phía xa ngắm nhìn hầu quân tướng gần như đã trở thành khát vọng của mỗi chiến sĩ.
Hôm nay năm nghìn chiến sĩ ở chiến đội Sấm được như ý nguyện, cuối cùng cũng được gặp hầu quân tướng bằng xương bằng thịt.
Nhưng hình tượng của người này lại nằm ngoài dự đoán của mỗi người, nếu không phải có sếp Nhậm ở bên cạnh và những lời này là do chính miệng sĩ quan Lý nói ra, thì dù đánh chết bọn họ cũng không tin người trước mặt này là hầu quân tướng tiếng tăm lừng lẫy!
Diện mạo bình thường, thân hình có vẻ hơi gầy, mặc quần jean và áo sơ mi trắng phổ thông nhất, dưới chân đi một đôi giày vải được giặt đến mức hơi bạc màu.
Đây là hình tượng phổ thông có thể tìm thấy rất nhiều trên đường, khác một trời một vực với hình tượng hầu quân tướng mà mọi người tưởng tượng ra.
“Ha ha ha ha!”
Đối mặt với sự khiêu khích của đối phương, Diệp Vĩnh Khang không hề nổi giận mà còn cười lớn, cảm thấy Lý Phi này vô cùng thú vị.
“Được, tôi vừa mới đến, cũng nên theo ý chủ nhà. Tôi rất muốn biết anh sẽ chuẩn bị trò chơi tương tác gì cho tôi, chắc hẳn rất thú vị nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang thích thú nói.
“Nếu đã như thế, với tư cách là chủ nhà, chúng tôi sẽ cố hết sức!”
Lý Phi phấn khích xoa tay, có vẻ như hôm nay anh ta chỉ chờ những lời này.
“Lý Phi, chú ý chừng mực!”
Nhậm Thiên Nguyên nhíu mày, trầm giọng dặn dò một câu.
“Yên tâm đi sếp Nhậm, người này là hầu quân tướng mà, rất đáng tôn trọng đấy!”
Lý Phi đưa tay làm động tác mời, cân nhắc nói với Diệp Vĩnh Khang: “Quân hầu, xin mời”.
Nhóm người đi tới bên vòng ngoài của sân huấn luyện, nơi chiến đội Sấm vừa huấn luyện lúc nãy.
“Các anh em, đứng dậy hết đi!”
Lý Phi vỗ tay, ra hiệu cho tất cả chiến sĩ của chiến đội Sấm đứng dậy.
“Hôm nay các cậu nên đốt hương cảm tạ đi, có biết đây là ai không?”
Lý Phi chỉ vào Diệp Vĩnh Khang, giới thiệu với các thành viên của chiến đội Sấm: “Đây chính là người đứng đầu trong năm đại hầu tước tiếng tăm lừng lẫy, là hầu quân tướng mới được sắc phong dạo gần đây đấy!”
Ồ!
Lý Phi vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng xuýt xoa.
Tất cả mọi người trợn to mắt, toàn bộ ánh mắt tập trung trên người Diệp Vĩnh Khang, chỉ sợ để phí một giây.
Ngoại trừ sự kinh ngạc và phấn khích, trong ánh mắt họ còn nhiều sự nghi ngờ.
Có thể nói, mọi người trong nước Long Hạ đều biết đến ba chữ hầu quân tướng, từ ông già tám mươi tuổi đang chơi cờ cho đến đứa nhóc ba tuổi đang thổi bong bóng trên đường đều biết gần đây Long Hạ mới sắc phong một tước hiệu hầu tước.
Hơn nữa, tước hiệu của người này là hầu quân tướng tối cao, dù được sắc phong cuối cùng nhưng lại có địa vị cao nhất trong năm đại hầu tước của Long Hạ!
Tất cả mọi người đều suy đoán hầu quân tướng thần bí này rốt cuộc trông như thế nào.
Ngay cả nước ngoài cũng vậy, chứ đừng nói đến ba chữ “quân hầu tướng” trong thể chế Cục tác chiến.
Đời này có thể đứng ở phía xa ngắm nhìn hầu quân tướng gần như đã trở thành khát vọng của mỗi chiến sĩ.
Hôm nay năm nghìn chiến sĩ ở chiến đội Sấm được như ý nguyện, cuối cùng cũng được gặp hầu quân tướng bằng xương bằng thịt.
Nhưng hình tượng của người này lại nằm ngoài dự đoán của mỗi người, nếu không phải có sếp Nhậm ở bên cạnh và những lời này là do chính miệng sĩ quan Lý nói ra, thì dù đánh chết bọn họ cũng không tin người trước mặt này là hầu quân tướng tiếng tăm lừng lẫy!
Diện mạo bình thường, thân hình có vẻ hơi gầy, mặc quần jean và áo sơ mi trắng phổ thông nhất, dưới chân đi một đôi giày vải được giặt đến mức hơi bạc màu.
Đây là hình tượng phổ thông có thể tìm thấy rất nhiều trên đường, khác một trời một vực với hình tượng hầu quân tướng mà mọi người tưởng tượng ra.
Bình luận facebook