Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204: 204: Chặn Đạn Cho Tôi
Nói xong, anh xoay người, kéo Trần Tiểu Túy vào trong xe, sau đó khởi động xe rời đi.
"Ông Tần, tôi sẽ gọi hết các anh em đến!"
Một vệ sĩ nghiêm nghị nói: "Ngay cả khi anh ta giỏi đánh đấm, tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy …"
"Im lặng!"
Khóe miệng Tần Long Tượng giật giật, trên trán đầy những hạt mồ hôi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng cùng sợ hãi vô tận.
Chỉ có bản thân ông ta mới hiểu rõ những gì ông ta vừa trải qua nhất!
"Nghe cho kỹ đây, chuyện này sống để bụng, chết mang theo, không được tiết lộ ra bên ngoài!"
"Ngoài ra, không ai được phép theo tỳ tiện truy cứu vấn đề này mà không có sự cho phép, càng không được phép điều tra người đó hoặc thực hiện bất kỳ hành động nào mà không được phép!"
Tần Long Tượng nghiến răng ra lệnh.
"Rõ!"
Đám đàn em đồng thanh đáp lại, họ chắc chắn sẽ không dám làm trái lời của Tần Long Tượng.
Chỉ là trong lòng mỗi người đều có chung một thắc mắc, cho dù người đó giỏi đánh đấm đi nữa, không phải ông Tần sợ hắn rồi đấy chứ?
Mà điều khiến họ ngạc nhiên nhất, đó là lần đầu tiên họ thấy ông Tần hoảng hốt như vậy, trong mắt họ ông Tần chưa bao giờ sợ hãi điều gì.
Trở lại biệt thự, Tần Long Tượng vẫn còn vương vấn nỗi sợ, tay cầm tách trà vẫn không khỏi run lên.
"Bố, con chưa bao giờ thấy bố sợ hãi như vậy".
Tần Hạc ở bên không khỏi hỏi, trong mắt gã bố gã là một người cái gì cũng không sợ, hôm nay sao có thể sợ như vậy?
"Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa".
Tần Long Tượng uống một hớp trà lớn, cảm xúc lúc này mới bình tĩnh lại một chút, nhưng khi nhắc tới chuyện đã xảy ra, trong mắt vẫn còn vẻ kinh hãi.
Trên thực tế, ngay cả bản thân ông ta cũng không thể nói rõ được cảm giác này.
Ông ta lăn lộn từ tầng đáy xã hội lên đến được ví trị ngày hôm nay, từ ngày đầu tiên bước chân vào giang hồ, Tần Long Tượng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bất cứ lúc nào, rất ít người theo con đường này mà có một kết thúc tốt đẹp.
Vì vậy, cái chết cũng không quá đáng sợ đối với ông ta.
Nhưng loại sợ hãi kia không liên quan gì đến cái chết.
Khi Diệp Vĩnh Khang đặt tay lên vai hắn vừa rồi, cả người như bị điện giật, cảm giác giống như phản ứng bản năng của sinh vật gặp thiên địch vậy.
Ông ta hoàn toàn tin rằng nếu kẻ đó có ý muốn giết người, họ sẽ bị xóa sổ ngay lập tức!
Diệp Vĩnh Khang lúc này trông vô cùng bình tĩnh, chuyện nhỏ vừa rồi không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Núi thây biển máu đều đã trải qua rồi, vài tên côn đồ cỏn con đương nhiên sẽ không làm anh bận tâm.
"Vừa rồi cô nghĩ gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói.
Trần Tiểu Túy ngồi ở ghế phụ lái, ngây người ra từ đầu đến cuối, nghe thấy giọng của anh mới phản ứng kịp: "A, nghĩ cái gì cơ?"
"Chặn đạn cho tôi".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Tuy rằng cô không phản ứng kịp, nhưng tôi có thể cảm nhận được nếu viên đạn chậm hơn chút nữa, cô chắc chắn sẽ lao lên".
Diệp Vĩnh Khang hơi bất ngờ trước phản ứng vừa rồi của Trần Tiểu Túy.
Mặc dù anh và Trần Tiểu Túy có chút tình bằng hữu, nhưng chắc chắn không đủ để đổi mạng.
Ít nhất nếu lúc nãy đổi thành anh, Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không đỡ đạn cho Trần Tiểu Túy đâu.
"Tôi, tôi …"
"Ông Tần, tôi sẽ gọi hết các anh em đến!"
Một vệ sĩ nghiêm nghị nói: "Ngay cả khi anh ta giỏi đánh đấm, tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy …"
"Im lặng!"
Khóe miệng Tần Long Tượng giật giật, trên trán đầy những hạt mồ hôi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng cùng sợ hãi vô tận.
Chỉ có bản thân ông ta mới hiểu rõ những gì ông ta vừa trải qua nhất!
"Nghe cho kỹ đây, chuyện này sống để bụng, chết mang theo, không được tiết lộ ra bên ngoài!"
"Ngoài ra, không ai được phép theo tỳ tiện truy cứu vấn đề này mà không có sự cho phép, càng không được phép điều tra người đó hoặc thực hiện bất kỳ hành động nào mà không được phép!"
Tần Long Tượng nghiến răng ra lệnh.
"Rõ!"
Đám đàn em đồng thanh đáp lại, họ chắc chắn sẽ không dám làm trái lời của Tần Long Tượng.
Chỉ là trong lòng mỗi người đều có chung một thắc mắc, cho dù người đó giỏi đánh đấm đi nữa, không phải ông Tần sợ hắn rồi đấy chứ?
Mà điều khiến họ ngạc nhiên nhất, đó là lần đầu tiên họ thấy ông Tần hoảng hốt như vậy, trong mắt họ ông Tần chưa bao giờ sợ hãi điều gì.
Trở lại biệt thự, Tần Long Tượng vẫn còn vương vấn nỗi sợ, tay cầm tách trà vẫn không khỏi run lên.
"Bố, con chưa bao giờ thấy bố sợ hãi như vậy".
Tần Hạc ở bên không khỏi hỏi, trong mắt gã bố gã là một người cái gì cũng không sợ, hôm nay sao có thể sợ như vậy?
"Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa".
Tần Long Tượng uống một hớp trà lớn, cảm xúc lúc này mới bình tĩnh lại một chút, nhưng khi nhắc tới chuyện đã xảy ra, trong mắt vẫn còn vẻ kinh hãi.
Trên thực tế, ngay cả bản thân ông ta cũng không thể nói rõ được cảm giác này.
Ông ta lăn lộn từ tầng đáy xã hội lên đến được ví trị ngày hôm nay, từ ngày đầu tiên bước chân vào giang hồ, Tần Long Tượng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bất cứ lúc nào, rất ít người theo con đường này mà có một kết thúc tốt đẹp.
Vì vậy, cái chết cũng không quá đáng sợ đối với ông ta.
Nhưng loại sợ hãi kia không liên quan gì đến cái chết.
Khi Diệp Vĩnh Khang đặt tay lên vai hắn vừa rồi, cả người như bị điện giật, cảm giác giống như phản ứng bản năng của sinh vật gặp thiên địch vậy.
Ông ta hoàn toàn tin rằng nếu kẻ đó có ý muốn giết người, họ sẽ bị xóa sổ ngay lập tức!
Diệp Vĩnh Khang lúc này trông vô cùng bình tĩnh, chuyện nhỏ vừa rồi không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Núi thây biển máu đều đã trải qua rồi, vài tên côn đồ cỏn con đương nhiên sẽ không làm anh bận tâm.
"Vừa rồi cô nghĩ gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói.
Trần Tiểu Túy ngồi ở ghế phụ lái, ngây người ra từ đầu đến cuối, nghe thấy giọng của anh mới phản ứng kịp: "A, nghĩ cái gì cơ?"
"Chặn đạn cho tôi".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Tuy rằng cô không phản ứng kịp, nhưng tôi có thể cảm nhận được nếu viên đạn chậm hơn chút nữa, cô chắc chắn sẽ lao lên".
Diệp Vĩnh Khang hơi bất ngờ trước phản ứng vừa rồi của Trần Tiểu Túy.
Mặc dù anh và Trần Tiểu Túy có chút tình bằng hữu, nhưng chắc chắn không đủ để đổi mạng.
Ít nhất nếu lúc nãy đổi thành anh, Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không đỡ đạn cho Trần Tiểu Túy đâu.
"Tôi, tôi …"