Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: 4: Ngông Cuồng Kiêu Ngạo
Cùng lúc đó.
Tầng thượng của bệnh viện Giang Bắc.
“Hai tay ôm đầu, bò xuống đất!”
Một đội tuần tra vũ trang dày đặc đang bao vây nơi này, hét lớn với một thanh niên đang ngồi ở rìa sân thượng quay lưng lại với bọn họ.
Nửa tiếng trước, bọn họ nhận được tin báo rằng một vụ thảm sát tàn khốc đã xảy ra tại một khu nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.
Hung thủ dường như không hề có ý định bỏ trốn, bọn họ rất nhanh đã xác định được vị trí là ở bệnh viện Giang Bắc.
“Tôi đã phạm tội gì?”
Giọng điệu của người thanh niên đó vẫn rất bình tĩnh, vẫn không quay đầu lại.
“Bớt nói nhảm…”
Ngay khi một số lính tuần tra đang chuẩn bị xông tới, người dẫn đầu đột nhiên giơ tay ra, bước lên trước một bước, trầm giọng nói: “Tôi là Vương Học Văn, Tổng chỉ huy Cục tuần tra Giang Bắc, anh bị nghi ngờ là hung thủ gây ra một vụ thảm sát tàn độc, bây giờ xin hãy đi theo chúng tôi để phối hợp điều tra!”
Nếu là bình thường, Vương Học Văn sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa với kẻ tình nghi như vậy.
Nhưng hôm nay ông ta luôn cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, ông ta đã làm trong ngành tuần tra hơn hai mươi năm, từng gặp đủ loại tội phạm giết người rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được một cảm giác không thể giải thích được, ngay cả lúc xông lên sân thượng, ông ta cũng cảm thấy có chút hoảng loạn.
“Ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi quay đầu lại, bình thản liếc một cái về phía Vương Học Văn.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt đó, Vương Học Văn bất giác lùi về sau một bước, đột nhiên cảm giác tim như bị một vật gì đó đâm thật mạnh vào.
“Con gái tôi bị bọn buôn người bắt cóc giữa ban ngày ban mặt, nếu như tôi tới chậm một phút, e là bây giờ tay chân đều đã bị bọn chúng chặt đứt rồi!”
“Vợ của tôi uống thuốc độc tự tử, tính mạng nguy kịch, vẫn còn đang cấp cứu, sống chết vẫn chưa rõ!”
“Lúc đó các người đang ở đâu!”
Vương Học Văn lại bất giác lùi về phía sau nửa bước, ông ta cũng không biết tại sao, khi đối mặt với người thanh niên này, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng nặng trĩu, ngay cả tấm lưng cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Bất kể chuyện gì xảy ra, đương nhiên sẽ có pháp luật giải quyết, bây giờ anh bị tình nghi…”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đứng dậy, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Con gái tôi bị bắt, vợ uống thuốc độc, mấy người đến cái bóng cũng không thấy đâu!”
“Bây giờ tôi chỉ mới giết vài tên bắt cóc, các người lại tới nhanh thế!”
“Lẽ nào vợ con tôi đáng bị người ta ức hiếp sao?”
“Lẽ nào vợ con tôi trong mắt các người còn không bằng mấy kẻ bắt cóc à?”
Diệp Vĩnh Khang gầm lên, trút bỏ hết nỗi đau buồn và tức giận đang đè nén trong lòng.
“Không được phép động đậy, còn động đậy nữa sẽ bắn!”
Một lính tuần tra giận dữ hét lên: “Cảnh cáo lần thứ nhất, hai tay ôm đầu, nằm xuống đất, nếu không sẽ bắn!”
“Vậy cậu nổ súng thử cho tôi xem nào?”
Lúc này, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một bóng người mập mạp.
Sử Nam Bắc cao một mét tám, vòng eo cỡ đại, ngậm một chiếc tăm trong mồm, thản nhiên bước tới.
“Đứng lại, làm gì đấy!”
Lính tuần tra giật mình, chỗ này rõ ràng đã giới nghiêm tứ phía rồi, làm sao anh ta lại lên đây được?
Sử Nam Bắc như thể không nghe thấy, trực tiếp bước tới trước họng súng của người đó.
“Đứng lại, cảnh cáo lần cuối cùng!”
Lính tuần tra hét lớn một tiếng, đồng thời chĩa họng súng lên trời, đang định bắn một phát cảnh cáo, đột nhiên cảm thấy hai mắt nhòe đi, sau đó chỉ nghe thấy bụp một tiếng!
Khi phản ứng lại, anh ta ngạc nhiên phát hiện khẩu súng trong tay mình đã lọt vào tay người đàn ông to béo từ lúc nào!
“Có biết hậu quả khi giơ súng trước mặt tôi là gì không?”
Sử Nam Bắc hơi nheo mắt.
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, Vương Học Văn lập tức dứt khoát: “Bắn!”
“Đợi đã!”
Lúc này, bên cạnh lại vang lên một tiếng hét lớn.
Vương Học Văn quay đầu lại nhìn, lập tức hít một hơi đầy sợ hãi!
Lại một người nữa bước lên sân thượng, mặc quân phục, trên vai có năm ngôi sao vàng chói lọi!
Đại nguyên soái năm sao!
“Mau, mau bỏ súng xuống!”
Vương Học Văn vội vàng tiến lên: “Báo cáo đại nguyên soái, chúng tôi đang xử lý một vụ án hình sự, xin hỏi vụ án này và anh…”
Sĩ quan năm sao có danh hiệu là Thanh Long không nói gì, chỉ khẽ xoay người sang một bên.
Cùng lúc đó, trên sân thượng lại xuất hiện thêm một ông lão.
Ông lão có mái tóc bạc phơ, mặc một bộ đồ rất bình thường.
Nhưng khi Vương Học Văn nhìn thấy người đàn ông này, ông ta lập tức bị sốc, cả cơ thể không đứng vững suýt chút nữa thì ngã nhào xuống.
“Ông… Trịnh…”
Vương Học Văn thậm chí không thể nói lưu loát.
Vừa nãy khi nhìn thấy sĩ quan năm sao ông ta đã đủ sốc rồi.
Nhưng không thể nào ngờ được rằng, ông Trịnh bình thường chỉ có thể nhìn thấy ở trên tivi bây giờ cũng xuất hiện rồi.
Đây là người chỉ huy cao nhất của Cục tác chiến Long Hạ!
“Đưa người của cậu xuống trước, duy trì trật tự và an toàn bốn xung quanh”.
Ông lão khẽ nói.
“Vâng!”
Vương Học Văn nào dám không nghe theo, vội vàng cùng thuộc hạ rời đi.
Khi đi xuống lầu, ông ta không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn người thanh niên có vẻ ngoài bình thường đó một cái.
Trong lòng tự hỏi người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, còn kinh động đến cả ông Trịnh?
Trịnh Thiên Khải nhìn Diệp Vĩnh Khang, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lão cũng không thể ngờ rằng Điện Chủ của Điện Long Thần lại trẻ tuổi như vậy!
“Chào Điện Chủ, tôi là người chỉ huy cao nhất của Cục tác chiến Long Hạ, Trịnh Thiên Khải…”
Trịnh Thiên Khải còn chưa nói xong nhưng đã nghe thấy một từ mà cả đời này không có ai dám nói với lão.
“Cút!”
Diệp Vĩnh Khang lúc này không có tâm trạng nói nhiều lời với bất kỳ ai, trực tiếp ném từ ‘cút’ qua đó.
Sắc mặt của sĩ quan năm sao ở bên cạnh lập tức nghiêm lại!
Không khí xung quanh đóng băng ngay tức khắc!
“Cậu kia, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng làm loạn, nếu không tôi dám chắc, cậu sẽ hối hận đấy”.
Sử Nam Bắc liếc mắt nhìn, chân trái nhẹ nhàng bước lên trước nửa bước, trực tiếp dùng ánh mắt khóa chặt sĩ quan năm sao.
Rắc rắc!
Sĩ quan năm sao siết chặt nắm đấm!
“Thanh Long!”
Trong lúc đang vô cùng căng thẳng này, Trịnh Thiên Khải nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho Thanh Long bình tĩnh.
“Điện Chủ, về chuyện của phu nhân và con gái ngài, tôi đại khái đã nắm bắt được”.
“Đây là sơ suất của chúng tôi, tôi thay mặt cho Long Hạ, gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến ngài”.
“Nhưng ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ đích thân giải quyết, điều tra đến cùng, chỉ cần là những người có liên quan tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai…”
“Tôi không cần ai xen vào cả!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận ngắt lời: “Con gái tôi vẫn còn đang hôn mê, vợ đang nằm trong phòng cấp cứu, sống chết chưa rõ!”
“Dựa vào đâu, bọn họ đã phạm phải sai lầm gì, dựa vào đâu mà phải chịu sự ức hiếp như vậy?”
“Bây giờ tôi không phải là Điện Chủ Long Thần gì hết, tôi chỉ lấy thân phận của một người chồng để thề!”
“Nếu như ông trời đã không quan tâm, vậy thì tôi sẽ đích thân lo liệu”.
“Nếu như vợ tôi có mệnh hệ gì, tôi thề rằng sẽ biến toàn bộ Giang Bắc thành một mảnh đất khô cằn, chó ăn đá gà ăn sỏi, khiến cho cả cái Giang Bắc này phải chôn cùng với vợ tôi!”
“Ngông cuồng!”
Trịnh Thiên Khải vẫn chưa kịp lên tiếng thì Thanh Long ở bên cạnh đã không thể chịu đựng được nữa.
Nghiêm nghị nói: “Mẹ kiếp cậu thật sự coi mình là vô địch thiên hạ sao?”
“Điện Long Thần cái chó gì chứ, chẳng phải chỉ là một đám lính thuê tụ tập lại à?”
“Biết đây là nơi nào không? Đây là nước Long Hạ, chỗ này chưa đến lượt đám người các cậu tự phụ đâu!”
“Vừa rồi nếu như không phải bọn tôi tới kịp, các người đã bị nhóm lính tuần tra kia đánh cho ra tro ra bã rồi!”
“Còn muốn biến toàn bộ Giang Bắc thành mảnh đất khô cằn, thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng mồm, tôi muốn xem xem, cậu định biến Giang Bắc thành mảnh đất khô như thế nào?”
Thanh Long là một người tính tình cục súc, hôm nay anh ta đã nhịn hết lần này đến lần khác rồi.
Mặc dù anh ta cũng biết rõ Điện Long Thần quả thực cũng có chút bản lĩnh, nhưng đây là nước Long Hạ!
Hơn nữa anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào dám ngông cuồng trước mặt ông Trịnh!
Tuy nhiên, Trịnh Thiên Khải đứng bên cạnh lại toát mồ hôi lạnh, trong lòng co giật liên hồi!
Lần này tiêu thật rồi!.
Tầng thượng của bệnh viện Giang Bắc.
“Hai tay ôm đầu, bò xuống đất!”
Một đội tuần tra vũ trang dày đặc đang bao vây nơi này, hét lớn với một thanh niên đang ngồi ở rìa sân thượng quay lưng lại với bọn họ.
Nửa tiếng trước, bọn họ nhận được tin báo rằng một vụ thảm sát tàn khốc đã xảy ra tại một khu nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.
Hung thủ dường như không hề có ý định bỏ trốn, bọn họ rất nhanh đã xác định được vị trí là ở bệnh viện Giang Bắc.
“Tôi đã phạm tội gì?”
Giọng điệu của người thanh niên đó vẫn rất bình tĩnh, vẫn không quay đầu lại.
“Bớt nói nhảm…”
Ngay khi một số lính tuần tra đang chuẩn bị xông tới, người dẫn đầu đột nhiên giơ tay ra, bước lên trước một bước, trầm giọng nói: “Tôi là Vương Học Văn, Tổng chỉ huy Cục tuần tra Giang Bắc, anh bị nghi ngờ là hung thủ gây ra một vụ thảm sát tàn độc, bây giờ xin hãy đi theo chúng tôi để phối hợp điều tra!”
Nếu là bình thường, Vương Học Văn sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa với kẻ tình nghi như vậy.
Nhưng hôm nay ông ta luôn cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, ông ta đã làm trong ngành tuần tra hơn hai mươi năm, từng gặp đủ loại tội phạm giết người rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được một cảm giác không thể giải thích được, ngay cả lúc xông lên sân thượng, ông ta cũng cảm thấy có chút hoảng loạn.
“Ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi quay đầu lại, bình thản liếc một cái về phía Vương Học Văn.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt đó, Vương Học Văn bất giác lùi về sau một bước, đột nhiên cảm giác tim như bị một vật gì đó đâm thật mạnh vào.
“Con gái tôi bị bọn buôn người bắt cóc giữa ban ngày ban mặt, nếu như tôi tới chậm một phút, e là bây giờ tay chân đều đã bị bọn chúng chặt đứt rồi!”
“Vợ của tôi uống thuốc độc tự tử, tính mạng nguy kịch, vẫn còn đang cấp cứu, sống chết vẫn chưa rõ!”
“Lúc đó các người đang ở đâu!”
Vương Học Văn lại bất giác lùi về phía sau nửa bước, ông ta cũng không biết tại sao, khi đối mặt với người thanh niên này, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng nặng trĩu, ngay cả tấm lưng cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Bất kể chuyện gì xảy ra, đương nhiên sẽ có pháp luật giải quyết, bây giờ anh bị tình nghi…”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đứng dậy, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Con gái tôi bị bắt, vợ uống thuốc độc, mấy người đến cái bóng cũng không thấy đâu!”
“Bây giờ tôi chỉ mới giết vài tên bắt cóc, các người lại tới nhanh thế!”
“Lẽ nào vợ con tôi đáng bị người ta ức hiếp sao?”
“Lẽ nào vợ con tôi trong mắt các người còn không bằng mấy kẻ bắt cóc à?”
Diệp Vĩnh Khang gầm lên, trút bỏ hết nỗi đau buồn và tức giận đang đè nén trong lòng.
“Không được phép động đậy, còn động đậy nữa sẽ bắn!”
Một lính tuần tra giận dữ hét lên: “Cảnh cáo lần thứ nhất, hai tay ôm đầu, nằm xuống đất, nếu không sẽ bắn!”
“Vậy cậu nổ súng thử cho tôi xem nào?”
Lúc này, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một bóng người mập mạp.
Sử Nam Bắc cao một mét tám, vòng eo cỡ đại, ngậm một chiếc tăm trong mồm, thản nhiên bước tới.
“Đứng lại, làm gì đấy!”
Lính tuần tra giật mình, chỗ này rõ ràng đã giới nghiêm tứ phía rồi, làm sao anh ta lại lên đây được?
Sử Nam Bắc như thể không nghe thấy, trực tiếp bước tới trước họng súng của người đó.
“Đứng lại, cảnh cáo lần cuối cùng!”
Lính tuần tra hét lớn một tiếng, đồng thời chĩa họng súng lên trời, đang định bắn một phát cảnh cáo, đột nhiên cảm thấy hai mắt nhòe đi, sau đó chỉ nghe thấy bụp một tiếng!
Khi phản ứng lại, anh ta ngạc nhiên phát hiện khẩu súng trong tay mình đã lọt vào tay người đàn ông to béo từ lúc nào!
“Có biết hậu quả khi giơ súng trước mặt tôi là gì không?”
Sử Nam Bắc hơi nheo mắt.
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, Vương Học Văn lập tức dứt khoát: “Bắn!”
“Đợi đã!”
Lúc này, bên cạnh lại vang lên một tiếng hét lớn.
Vương Học Văn quay đầu lại nhìn, lập tức hít một hơi đầy sợ hãi!
Lại một người nữa bước lên sân thượng, mặc quân phục, trên vai có năm ngôi sao vàng chói lọi!
Đại nguyên soái năm sao!
“Mau, mau bỏ súng xuống!”
Vương Học Văn vội vàng tiến lên: “Báo cáo đại nguyên soái, chúng tôi đang xử lý một vụ án hình sự, xin hỏi vụ án này và anh…”
Sĩ quan năm sao có danh hiệu là Thanh Long không nói gì, chỉ khẽ xoay người sang một bên.
Cùng lúc đó, trên sân thượng lại xuất hiện thêm một ông lão.
Ông lão có mái tóc bạc phơ, mặc một bộ đồ rất bình thường.
Nhưng khi Vương Học Văn nhìn thấy người đàn ông này, ông ta lập tức bị sốc, cả cơ thể không đứng vững suýt chút nữa thì ngã nhào xuống.
“Ông… Trịnh…”
Vương Học Văn thậm chí không thể nói lưu loát.
Vừa nãy khi nhìn thấy sĩ quan năm sao ông ta đã đủ sốc rồi.
Nhưng không thể nào ngờ được rằng, ông Trịnh bình thường chỉ có thể nhìn thấy ở trên tivi bây giờ cũng xuất hiện rồi.
Đây là người chỉ huy cao nhất của Cục tác chiến Long Hạ!
“Đưa người của cậu xuống trước, duy trì trật tự và an toàn bốn xung quanh”.
Ông lão khẽ nói.
“Vâng!”
Vương Học Văn nào dám không nghe theo, vội vàng cùng thuộc hạ rời đi.
Khi đi xuống lầu, ông ta không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn người thanh niên có vẻ ngoài bình thường đó một cái.
Trong lòng tự hỏi người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, còn kinh động đến cả ông Trịnh?
Trịnh Thiên Khải nhìn Diệp Vĩnh Khang, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lão cũng không thể ngờ rằng Điện Chủ của Điện Long Thần lại trẻ tuổi như vậy!
“Chào Điện Chủ, tôi là người chỉ huy cao nhất của Cục tác chiến Long Hạ, Trịnh Thiên Khải…”
Trịnh Thiên Khải còn chưa nói xong nhưng đã nghe thấy một từ mà cả đời này không có ai dám nói với lão.
“Cút!”
Diệp Vĩnh Khang lúc này không có tâm trạng nói nhiều lời với bất kỳ ai, trực tiếp ném từ ‘cút’ qua đó.
Sắc mặt của sĩ quan năm sao ở bên cạnh lập tức nghiêm lại!
Không khí xung quanh đóng băng ngay tức khắc!
“Cậu kia, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng làm loạn, nếu không tôi dám chắc, cậu sẽ hối hận đấy”.
Sử Nam Bắc liếc mắt nhìn, chân trái nhẹ nhàng bước lên trước nửa bước, trực tiếp dùng ánh mắt khóa chặt sĩ quan năm sao.
Rắc rắc!
Sĩ quan năm sao siết chặt nắm đấm!
“Thanh Long!”
Trong lúc đang vô cùng căng thẳng này, Trịnh Thiên Khải nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho Thanh Long bình tĩnh.
“Điện Chủ, về chuyện của phu nhân và con gái ngài, tôi đại khái đã nắm bắt được”.
“Đây là sơ suất của chúng tôi, tôi thay mặt cho Long Hạ, gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến ngài”.
“Nhưng ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ đích thân giải quyết, điều tra đến cùng, chỉ cần là những người có liên quan tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai…”
“Tôi không cần ai xen vào cả!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận ngắt lời: “Con gái tôi vẫn còn đang hôn mê, vợ đang nằm trong phòng cấp cứu, sống chết chưa rõ!”
“Dựa vào đâu, bọn họ đã phạm phải sai lầm gì, dựa vào đâu mà phải chịu sự ức hiếp như vậy?”
“Bây giờ tôi không phải là Điện Chủ Long Thần gì hết, tôi chỉ lấy thân phận của một người chồng để thề!”
“Nếu như ông trời đã không quan tâm, vậy thì tôi sẽ đích thân lo liệu”.
“Nếu như vợ tôi có mệnh hệ gì, tôi thề rằng sẽ biến toàn bộ Giang Bắc thành một mảnh đất khô cằn, chó ăn đá gà ăn sỏi, khiến cho cả cái Giang Bắc này phải chôn cùng với vợ tôi!”
“Ngông cuồng!”
Trịnh Thiên Khải vẫn chưa kịp lên tiếng thì Thanh Long ở bên cạnh đã không thể chịu đựng được nữa.
Nghiêm nghị nói: “Mẹ kiếp cậu thật sự coi mình là vô địch thiên hạ sao?”
“Điện Long Thần cái chó gì chứ, chẳng phải chỉ là một đám lính thuê tụ tập lại à?”
“Biết đây là nơi nào không? Đây là nước Long Hạ, chỗ này chưa đến lượt đám người các cậu tự phụ đâu!”
“Vừa rồi nếu như không phải bọn tôi tới kịp, các người đã bị nhóm lính tuần tra kia đánh cho ra tro ra bã rồi!”
“Còn muốn biến toàn bộ Giang Bắc thành mảnh đất khô cằn, thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng mồm, tôi muốn xem xem, cậu định biến Giang Bắc thành mảnh đất khô như thế nào?”
Thanh Long là một người tính tình cục súc, hôm nay anh ta đã nhịn hết lần này đến lần khác rồi.
Mặc dù anh ta cũng biết rõ Điện Long Thần quả thực cũng có chút bản lĩnh, nhưng đây là nước Long Hạ!
Hơn nữa anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào dám ngông cuồng trước mặt ông Trịnh!
Tuy nhiên, Trịnh Thiên Khải đứng bên cạnh lại toát mồ hôi lạnh, trong lòng co giật liên hồi!
Lần này tiêu thật rồi!.