Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115 "Vậy tức là không còn vấn đề gì!"
*Chương có nội dung hình ảnh
"Cho nên, tình hình của tập đoàn Lâm thị và cả nhà họ Lâm phức tạp hơn anh nghĩ nhiều. Sau này anh mà tránh được thì tránh xa ra một chút, tôi đã hãm sâu vào trong đó, không thể thoát khỏi. Có lúc tôi thật sự muốn được sinh ra trong một gia đình bình thường, như thế chắc là tôi có thể hạnh phúc hơn nhiều nhỉ?
Haiz!"
Lâm Thanh Nhã khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ mệt mỏi và bất lực.
Thấy vậy.
Trong mắt Diệp Thu hiện lên một nét đau lòng.
Anh có thể nhìn ra, những năm này Lâm Thanh Nhã đã phải chịu bao nhiêu áp lực.
Tuổi còn trẻ, đôi vai mềm không những phải gánh vác trọng trách của công ty, còn phải học hặc đấu đá với những lão cáo già trong công ty.
Cô ấy đã nhận quá nhiều áp lực mà cái tuổi này không nên nhận.
Nghĩ tới đây.
Trong mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia kiên quyết.
Trước kia coi như bỏ đi, nếu bây giờ mình đã tới rồi.
Vậy thì phải nghĩ cách chia sẻ áp lực, bài ưu giải nan cho bà xã.
Nếu như có người muốn tìm bà xã mình gây sự.
Mình sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn! Trâu Thiệu Phong đúng không?
Nếu ông là đại biểu, vậy thì bắt đầu khai đao từ ông đi!
Nhà hàng kiểu Pháp, Rotina.
Là một nhà hàng phong cách Pháp hot nhất trong mấy năm gần đây, khá nổi tiếng ở thành phố Giang Châu.
Bất luận là trang trí hay nhân viên phục vụ, cũng đều nồng đậm phong tình Pháp.
Có thể nói là nguyên nước nguyên vị, vô cùng chính tông.
Cũng chính vì thế, giá cả ở đây không phải là đắt bình thường, nên có thể ra vào chỗ này đều là nhân sĩ trong xã hội thượng lưu.
Người bình thường không chỉ nổi ở đây.
Mà Capucci chọn chỗ này làm địa điểm, ngoài việc muốn cho Lâm Thanh Nhã nhìn thấy thực lực kinh tế của mình ra, cũng là muốn mượn phong tình lãng mạn Pháp ở đây xây dựng một bầu không khí lãng mạn tốt đẹp cho tới nay.
Dẫu sao Pháp cũng là quốc gia biết chơi lãng mạn nhất.
Mà nhà hàng Pháp cũng không ngoại lệ.
Sau khi xuống xe.
Diệp Thu nhìn cánh cửa lộng lẫy khí phái, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Cái thằng Capuccinày, ăn một bữa cơm tối thôi mà cũng phải bày trận lớn thế này.
Đúng chuẩn không biết khiêm tốn tí nào.
May mà tối nay mình cũng tới, nếu không hậu quả khó mà lường được! Ngay sau đó.
Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã đang chuẩn bị đi vào trong nhà hàng.
Thế nhưng, đúng lúc này.
Một nhân viên nam phụ trách đón khách lại giơ tay chặn Diệp Thu, nói với vẻ mặt áy náy: "Chào anh, chỗ chúng tôi là nhà hàng cao cấp, đến đây dùng bữa phải mặc chính trang!"
"Như nào thì được coi là chính trang?"
Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Cái này...ít nhất là đeo cà vạt!"
Nhân viên phục vụ nam suy nghĩ một lúc, rồi nói.
"Cà vạt à, cậu đợi một tẹo!"
Diệp Thu cười cười, sau đó nhanh chóng rút ra một cái cà vạt từ trong túi áo ra, đeo lên cổ
mình.
Quần áo thể thao thoải mái phối với một chiếc cà vạt.
Kết hợp như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có Diệp Thu là làm ra được thôi.
Trong lúc nhất thời.
Lâm Thanh Nhã và nhân viên nam đều trợn tròn mắt.
"Xin hỏi, bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?"
Diệp Thu nhìn nhân viên phục vụ nam, mỉm cười hỏi.
"Cái này..." Nhất thời, nhân viên phục vụ nam cũng không biết nói sao mới được.
"Vậy tức là không còn vấn đề gì!"
Diệp Thu nhếch miệng cười, quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã nói: "Lâm tổng, chúng ta đi thôi!"
Sau đó, hai người đi thẳng vào trong nhà hàng.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Thu.
Nhân viên phục vụ nam nghẹn cả nửa ngày, mặt đỏ cả lên, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng...Đúng là kẻ nhà quê!"
Đi vào nhà hàng.
Một không gian rộng rãi xa hoa hiện ra trước mặt hai người.
Đèn trần bằng thủy tinh hoa lệ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu xuống chiếc thảm Ba Tư màu đỏ dưới chân mọi người.
"Cho nên, tình hình của tập đoàn Lâm thị và cả nhà họ Lâm phức tạp hơn anh nghĩ nhiều. Sau này anh mà tránh được thì tránh xa ra một chút, tôi đã hãm sâu vào trong đó, không thể thoát khỏi. Có lúc tôi thật sự muốn được sinh ra trong một gia đình bình thường, như thế chắc là tôi có thể hạnh phúc hơn nhiều nhỉ?
Haiz!"
Lâm Thanh Nhã khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ mệt mỏi và bất lực.
Thấy vậy.
Trong mắt Diệp Thu hiện lên một nét đau lòng.
Anh có thể nhìn ra, những năm này Lâm Thanh Nhã đã phải chịu bao nhiêu áp lực.
Tuổi còn trẻ, đôi vai mềm không những phải gánh vác trọng trách của công ty, còn phải học hặc đấu đá với những lão cáo già trong công ty.
Cô ấy đã nhận quá nhiều áp lực mà cái tuổi này không nên nhận.
Nghĩ tới đây.
Trong mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia kiên quyết.
Trước kia coi như bỏ đi, nếu bây giờ mình đã tới rồi.
Vậy thì phải nghĩ cách chia sẻ áp lực, bài ưu giải nan cho bà xã.
Nếu như có người muốn tìm bà xã mình gây sự.
Mình sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn! Trâu Thiệu Phong đúng không?
Nếu ông là đại biểu, vậy thì bắt đầu khai đao từ ông đi!
Nhà hàng kiểu Pháp, Rotina.
Là một nhà hàng phong cách Pháp hot nhất trong mấy năm gần đây, khá nổi tiếng ở thành phố Giang Châu.
Bất luận là trang trí hay nhân viên phục vụ, cũng đều nồng đậm phong tình Pháp.
Có thể nói là nguyên nước nguyên vị, vô cùng chính tông.
Cũng chính vì thế, giá cả ở đây không phải là đắt bình thường, nên có thể ra vào chỗ này đều là nhân sĩ trong xã hội thượng lưu.
Người bình thường không chỉ nổi ở đây.
Mà Capucci chọn chỗ này làm địa điểm, ngoài việc muốn cho Lâm Thanh Nhã nhìn thấy thực lực kinh tế của mình ra, cũng là muốn mượn phong tình lãng mạn Pháp ở đây xây dựng một bầu không khí lãng mạn tốt đẹp cho tới nay.
Dẫu sao Pháp cũng là quốc gia biết chơi lãng mạn nhất.
Mà nhà hàng Pháp cũng không ngoại lệ.
Sau khi xuống xe.
Diệp Thu nhìn cánh cửa lộng lẫy khí phái, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Cái thằng Capuccinày, ăn một bữa cơm tối thôi mà cũng phải bày trận lớn thế này.
Đúng chuẩn không biết khiêm tốn tí nào.
May mà tối nay mình cũng tới, nếu không hậu quả khó mà lường được! Ngay sau đó.
Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã đang chuẩn bị đi vào trong nhà hàng.
Thế nhưng, đúng lúc này.
Một nhân viên nam phụ trách đón khách lại giơ tay chặn Diệp Thu, nói với vẻ mặt áy náy: "Chào anh, chỗ chúng tôi là nhà hàng cao cấp, đến đây dùng bữa phải mặc chính trang!"
"Như nào thì được coi là chính trang?"
Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Cái này...ít nhất là đeo cà vạt!"
Nhân viên phục vụ nam suy nghĩ một lúc, rồi nói.
"Cà vạt à, cậu đợi một tẹo!"
Diệp Thu cười cười, sau đó nhanh chóng rút ra một cái cà vạt từ trong túi áo ra, đeo lên cổ
mình.
Quần áo thể thao thoải mái phối với một chiếc cà vạt.
Kết hợp như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có Diệp Thu là làm ra được thôi.
Trong lúc nhất thời.
Lâm Thanh Nhã và nhân viên nam đều trợn tròn mắt.
"Xin hỏi, bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?"
Diệp Thu nhìn nhân viên phục vụ nam, mỉm cười hỏi.
"Cái này..." Nhất thời, nhân viên phục vụ nam cũng không biết nói sao mới được.
"Vậy tức là không còn vấn đề gì!"
Diệp Thu nhếch miệng cười, quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã nói: "Lâm tổng, chúng ta đi thôi!"
Sau đó, hai người đi thẳng vào trong nhà hàng.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Thu.
Nhân viên phục vụ nam nghẹn cả nửa ngày, mặt đỏ cả lên, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng...Đúng là kẻ nhà quê!"
Đi vào nhà hàng.
Một không gian rộng rãi xa hoa hiện ra trước mặt hai người.
Đèn trần bằng thủy tinh hoa lệ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu xuống chiếc thảm Ba Tư màu đỏ dưới chân mọi người.