Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 506 Tuy nhiên, tất cả đều đã muộn.
"Không sao đâu, anh tới đây là để cứu em!".
Diệp Thu khẽ mỉm cười, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, vừa ung dung vừa
bình tĩnh.
Lâm Thanh Nhã chính là tất cả của anh.
vietwriter.vn
Lúc này trên đường trở về nhà, anh phóng một cách điên cuồng, lo lắng Lâm Thanh Nhã sẽ xảy ra chuyện.
Tuy nhiên xem ra bây giờ Lâm Thanh Nhã đã bình yên vô sự.
Điều này khiến anh yên tâm phần nào, trực tiếp đi vào phòng khách.
"Anh..." Lâm Thanh Nhã thấy vậy, đội con người xinh đẹp ngập tràn kinh
ngạc.
Bởi vì người đàn ông trong phòng khách này, đang cầm súng trong tay.
Cho dù là một tổng giám đốc kinh nghiệm của tập đoàn như cô thì trong lòng cũng không khỏi hoảng loạn.
vietwriter.vn
Nhưng Diệp Thu lại rất bình thản lãnh đạm.
Chuyện này thật sự quá khó tin mà.
Chẳng lẽ, thân phận của Diệp Thu, thật sự có vấn đề sao?
Trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Nhã cũng rơi vào trầm tư.
Diệp Thu đang chuẩn bị đi tới bên cạnh Lâm Thanh Nhã.
Tàn Lang đột nhiên mở chốt súng lục ra, ngón tay đặt trên cò súng, cười lạnh nói: "Đứng im đó, đừng đi về phía trước nữa. Nếu không, tạo không ngại đưa vợ mày lên đường đâu!"
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu dừng lại tại chỗ, thản nhiên nói: "Lão đại của Thất Quái Giang Nam đúng không? Có chuyện gì cứ nhằm vào tao đi, đừng làm khó một người phụ nữ như vậy!"
"Ôi chao, Diệp Thu à, không ngờ mày còn thật đàn ông đấy nhỉ?"
Tàn Lang cười lạnh, mặt đầy đùa cợt nói.
"Có gì đâu, cũng không giống như mày, ở sau lưng người khác bày ra những âm mưu quỷ kế này. Trực tiếp tìm tao là được rồi, còn làm nhiều chuyện màu mè, dẫn tạo tới đấu trường quyền anh ngầm, rồi lại vòng một vòng lớn như thế để làm gì?"
Diệp Thu cười lạnh châm chọc nói.
"Mày đã tới đấu trường quyền anh ngầm sao?"
Tàn Lang thoáng ngẩn ra, mặt đầy kinh ngạc hỏi: "Đã như vậy, sao mày có thể trở về đây được?"
"Đám tôm tép mày an bài mà cũng muốn giữ tạo ở lại đó à, có phải hơi mơ mộng quá rồi không?"
Diệp Thu liếc mắt nhìn Tàn Lang, cười lạnh châm chọc nói.
"Chuyện này sao có thể được, Sát Thần, Lão Tam của Thất Quái Giang Nam chúng tạo cùng ba sát thủ cấp cao đầy năng lực kia, chẳng lẽ đều không phải là đối thủ của mày?"
Sắc mặt Tàn Lang biến đổi, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng hô lớn ra ngoài cửa biệt thự: "Lão Nhị, bây giờ cậu ở đâu rồi? Nhanh vào đây!"
"Đừng gọi nữa, mày nói người đàn ông cao gầy đứng bên ngoài biệt thự kia ấy à? Anh ta đã bị tôi giải quyết rồi!"
Diệp Thu cười lạnh nói.
"Sao có thể như vậy được!"
Sắc mặt Tàn Lang lập tức thay đổi trong nháy mắt.
"Sao lại không được cơ chứ?"
Diệp Thu cười lạnh, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy chế nhạo.
"Được được được lắm, Diệp Thu à, trước khi tới quả nhiên là tao đã đánh giá thấp mày rồi. Không ngờ bản lĩnh của mày lại lớn như thế, đã như vậy, hôm nay đúng sai thế nào tao cũng phải giết chết mày!"
Trong mắt Tàn Lang lóe lên sát ý, sau đó trực tiếp đối đầu súng, nhắm về phía Diệp Thu, nhanh chóng bóp cò.
"Cẩn thận!"
Lâm Thanh Nhã sợ hãi cực độ, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Diệp Thu.
Tuy nhiên, tất cả đều đã muộn.
"Ầm!"
Họng súng đen nhánh phọt ra ánh lửa, viên đạn nhanh chóng bắn tới Diệp Thu.
Thấy vậy.
Khóe miệng Tàn Lang cong lên một nụ cười dữ tợn.
Bởi vì anh ta cảm thấy.
Cho dù năng lực Diệp Thu có mạnh hơn đi nữa, thì trong khoảng cách ngắn như vậy, cũng không thể nào tránh thoát khỏi viên đạn này được.
Diệp Thu khẽ mỉm cười, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, vừa ung dung vừa
bình tĩnh.
Lâm Thanh Nhã chính là tất cả của anh.
vietwriter.vn
Lúc này trên đường trở về nhà, anh phóng một cách điên cuồng, lo lắng Lâm Thanh Nhã sẽ xảy ra chuyện.
Tuy nhiên xem ra bây giờ Lâm Thanh Nhã đã bình yên vô sự.
Điều này khiến anh yên tâm phần nào, trực tiếp đi vào phòng khách.
"Anh..." Lâm Thanh Nhã thấy vậy, đội con người xinh đẹp ngập tràn kinh
ngạc.
Bởi vì người đàn ông trong phòng khách này, đang cầm súng trong tay.
Cho dù là một tổng giám đốc kinh nghiệm của tập đoàn như cô thì trong lòng cũng không khỏi hoảng loạn.
vietwriter.vn
Nhưng Diệp Thu lại rất bình thản lãnh đạm.
Chuyện này thật sự quá khó tin mà.
Chẳng lẽ, thân phận của Diệp Thu, thật sự có vấn đề sao?
Trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Nhã cũng rơi vào trầm tư.
Diệp Thu đang chuẩn bị đi tới bên cạnh Lâm Thanh Nhã.
Tàn Lang đột nhiên mở chốt súng lục ra, ngón tay đặt trên cò súng, cười lạnh nói: "Đứng im đó, đừng đi về phía trước nữa. Nếu không, tạo không ngại đưa vợ mày lên đường đâu!"
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu dừng lại tại chỗ, thản nhiên nói: "Lão đại của Thất Quái Giang Nam đúng không? Có chuyện gì cứ nhằm vào tao đi, đừng làm khó một người phụ nữ như vậy!"
"Ôi chao, Diệp Thu à, không ngờ mày còn thật đàn ông đấy nhỉ?"
Tàn Lang cười lạnh, mặt đầy đùa cợt nói.
"Có gì đâu, cũng không giống như mày, ở sau lưng người khác bày ra những âm mưu quỷ kế này. Trực tiếp tìm tao là được rồi, còn làm nhiều chuyện màu mè, dẫn tạo tới đấu trường quyền anh ngầm, rồi lại vòng một vòng lớn như thế để làm gì?"
Diệp Thu cười lạnh châm chọc nói.
"Mày đã tới đấu trường quyền anh ngầm sao?"
Tàn Lang thoáng ngẩn ra, mặt đầy kinh ngạc hỏi: "Đã như vậy, sao mày có thể trở về đây được?"
"Đám tôm tép mày an bài mà cũng muốn giữ tạo ở lại đó à, có phải hơi mơ mộng quá rồi không?"
Diệp Thu liếc mắt nhìn Tàn Lang, cười lạnh châm chọc nói.
"Chuyện này sao có thể được, Sát Thần, Lão Tam của Thất Quái Giang Nam chúng tạo cùng ba sát thủ cấp cao đầy năng lực kia, chẳng lẽ đều không phải là đối thủ của mày?"
Sắc mặt Tàn Lang biến đổi, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng hô lớn ra ngoài cửa biệt thự: "Lão Nhị, bây giờ cậu ở đâu rồi? Nhanh vào đây!"
"Đừng gọi nữa, mày nói người đàn ông cao gầy đứng bên ngoài biệt thự kia ấy à? Anh ta đã bị tôi giải quyết rồi!"
Diệp Thu cười lạnh nói.
"Sao có thể như vậy được!"
Sắc mặt Tàn Lang lập tức thay đổi trong nháy mắt.
"Sao lại không được cơ chứ?"
Diệp Thu cười lạnh, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy chế nhạo.
"Được được được lắm, Diệp Thu à, trước khi tới quả nhiên là tao đã đánh giá thấp mày rồi. Không ngờ bản lĩnh của mày lại lớn như thế, đã như vậy, hôm nay đúng sai thế nào tao cũng phải giết chết mày!"
Trong mắt Tàn Lang lóe lên sát ý, sau đó trực tiếp đối đầu súng, nhắm về phía Diệp Thu, nhanh chóng bóp cò.
"Cẩn thận!"
Lâm Thanh Nhã sợ hãi cực độ, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Diệp Thu.
Tuy nhiên, tất cả đều đã muộn.
"Ầm!"
Họng súng đen nhánh phọt ra ánh lửa, viên đạn nhanh chóng bắn tới Diệp Thu.
Thấy vậy.
Khóe miệng Tàn Lang cong lên một nụ cười dữ tợn.
Bởi vì anh ta cảm thấy.
Cho dù năng lực Diệp Thu có mạnh hơn đi nữa, thì trong khoảng cách ngắn như vậy, cũng không thể nào tránh thoát khỏi viên đạn này được.
Bình luận facebook