Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126 "E rằng anh chẳng có không ngờ đi?"
"Trời, em còn tưởng lão đại anh đã quên tổ chức rồi. Anh yên tâm đi, mọi chuyện bên phía tổ chức đều ổn. Chỉ là anh có thời gian thì quay về một chuyến, nếu thời gian dài để cho bọn họ phát hiện ra là anh không ở đây, em nghĩ sẽ xảy ra chuyện lớn!"
Âu Dương Hạo nói.
"Ừ, thế thì được!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó cúp máy luôn.
Chỉ chốc lát sau, Âu Dương Hạo đã gửi vị trí cho Diệp Thu.
Diệp Thu nhìn một cái, trực tiếp nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ, xuất phát tới nơi cần tới...Đường Hưng Nam, quán canh thịt dê Lưu Ký.
Đường chủ Thanh Long Đường - Ngô Siêu đang ngồi trên một cái bàn uống từng ngụm nước canh dê.
Bị giam hai mươi bốn giờ trong đó, anh thèm ăn lắm rồi.
Nói thật, từ lúc lên làm đường chủ của Thanh Long Đường đến giờ, anh chưa từng khốn khổ như vậy.
Hơn nữa quãng thời gian ở trong đó, anh không những phải viết lời khai, còn phải đối mặt với sự thẩm vấn không ngừng của Hàn Tiêu Tiêu.
Nếu không phải là sợ cái hung thần Diệp Thu kia trả thù, anh ta đã không nhịn được mà khai ra sự thật từ lâu rồi.
Nhưng may là cuối cùng anh ta cũng chịu đựng qua được hai mươi tiếng đồng hồ, lúc này mới được thả ra ngoài.
Mà ngay lúc Ngô Siêu đang hò zô ăn uống.
Một thân ảnh ngồi xuống vị trí đối diện Ngô Siêu.
Ngô Siêu ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, sắc mặt nhoáng cái biến đổi.
Bởi vì người tới không phải ai khác, mà chính là Diệp Thu.
Điều này làm cho Ngô Siêu phiền muộn.
Anh cảm thấy Diệp Thu cứ như quỷ vậy, âm hồn bất tán.
Mình đến chỗ nào, Diệp Thu liền tìm được chỗ ấy.
Bây giờ anh ta vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát có một lúc, ở đây uống canh thịt dê mà cũng bị tìm thấy.
Thật là tà môn quá đi! "Ngô đường chủ, không ngờ nhanh thế này mà chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, cười nhạt nói.
"E rằng anh chẳng có không ngờ đi?"
Ngô Siêu cay đắng cười một cái, bất đắc dĩ nói.
"Xem ra Ngô đường chủ cũng là một người hiểu biết, nếu đã như vậy thì đừng để tôi phải nói nhiều nữa, cậu hãy nói rõ ra đây luôn đi!"
Diệp Thu bình thản nói.
"Ôi!"
Ngô Siêu thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Thực ra tôi cũng chỉ là người giúp việc thôi. Lúc trước có một người tìm tới tôi, bỏ ra một số tiền lớn để tôi bắt cóc Lâm Thanh Nhã."
"Tôi thấy Lâm Thanh Nhã là người thực hiện làm tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị, không dễ ra tay. Tôi bèn chuyển mục tiêu sang cô em gái là Giang Thi Kỳ, tỉnh lấy đó làm uy hiếp Lâm Thanh Nhã, sau đó đợi đến lúc Lâm Thanh Nhã mang tiền tới chuộc người, thì thừa cơ bắt lấy Lâm Thanh Nhã!"
"Sau đó thì anh cũng biết hiết rồi, kế hoạch của tôi vừa mới bắt đầu thì đã bị anh phá hỏng!"
Nghe xong lời của Ngô Siêu.
Diệp Thu híp mắt suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Ngô Siêu hỏi: "Bây giờ cậu còn liên lạc được với người kia không?"
"Cái này..." Ngô Siêu có vẻ hơi lưỡng lự.
"Thế nào?"
Diệp Thu híp mắt, thản nhiên hỏi.
"Người đó từng bảo với chúng tôi là, chỉ sau khi bắt được Lâm Thanh Nhã thì mới được liên lạc với hắn ta, nếu không hắn ta sẽ không gặp chúng tôi!"
Âu Dương Hạo nói.
"Ừ, thế thì được!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó cúp máy luôn.
Chỉ chốc lát sau, Âu Dương Hạo đã gửi vị trí cho Diệp Thu.
Diệp Thu nhìn một cái, trực tiếp nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ, xuất phát tới nơi cần tới...Đường Hưng Nam, quán canh thịt dê Lưu Ký.
Đường chủ Thanh Long Đường - Ngô Siêu đang ngồi trên một cái bàn uống từng ngụm nước canh dê.
Bị giam hai mươi bốn giờ trong đó, anh thèm ăn lắm rồi.
Nói thật, từ lúc lên làm đường chủ của Thanh Long Đường đến giờ, anh chưa từng khốn khổ như vậy.
Hơn nữa quãng thời gian ở trong đó, anh không những phải viết lời khai, còn phải đối mặt với sự thẩm vấn không ngừng của Hàn Tiêu Tiêu.
Nếu không phải là sợ cái hung thần Diệp Thu kia trả thù, anh ta đã không nhịn được mà khai ra sự thật từ lâu rồi.
Nhưng may là cuối cùng anh ta cũng chịu đựng qua được hai mươi tiếng đồng hồ, lúc này mới được thả ra ngoài.
Mà ngay lúc Ngô Siêu đang hò zô ăn uống.
Một thân ảnh ngồi xuống vị trí đối diện Ngô Siêu.
Ngô Siêu ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, sắc mặt nhoáng cái biến đổi.
Bởi vì người tới không phải ai khác, mà chính là Diệp Thu.
Điều này làm cho Ngô Siêu phiền muộn.
Anh cảm thấy Diệp Thu cứ như quỷ vậy, âm hồn bất tán.
Mình đến chỗ nào, Diệp Thu liền tìm được chỗ ấy.
Bây giờ anh ta vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát có một lúc, ở đây uống canh thịt dê mà cũng bị tìm thấy.
Thật là tà môn quá đi! "Ngô đường chủ, không ngờ nhanh thế này mà chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, cười nhạt nói.
"E rằng anh chẳng có không ngờ đi?"
Ngô Siêu cay đắng cười một cái, bất đắc dĩ nói.
"Xem ra Ngô đường chủ cũng là một người hiểu biết, nếu đã như vậy thì đừng để tôi phải nói nhiều nữa, cậu hãy nói rõ ra đây luôn đi!"
Diệp Thu bình thản nói.
"Ôi!"
Ngô Siêu thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Thực ra tôi cũng chỉ là người giúp việc thôi. Lúc trước có một người tìm tới tôi, bỏ ra một số tiền lớn để tôi bắt cóc Lâm Thanh Nhã."
"Tôi thấy Lâm Thanh Nhã là người thực hiện làm tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị, không dễ ra tay. Tôi bèn chuyển mục tiêu sang cô em gái là Giang Thi Kỳ, tỉnh lấy đó làm uy hiếp Lâm Thanh Nhã, sau đó đợi đến lúc Lâm Thanh Nhã mang tiền tới chuộc người, thì thừa cơ bắt lấy Lâm Thanh Nhã!"
"Sau đó thì anh cũng biết hiết rồi, kế hoạch của tôi vừa mới bắt đầu thì đã bị anh phá hỏng!"
Nghe xong lời của Ngô Siêu.
Diệp Thu híp mắt suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Ngô Siêu hỏi: "Bây giờ cậu còn liên lạc được với người kia không?"
"Cái này..." Ngô Siêu có vẻ hơi lưỡng lự.
"Thế nào?"
Diệp Thu híp mắt, thản nhiên hỏi.
"Người đó từng bảo với chúng tôi là, chỉ sau khi bắt được Lâm Thanh Nhã thì mới được liên lạc với hắn ta, nếu không hắn ta sẽ không gặp chúng tôi!"