Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158: Gửi thư khiêu chiến
Hồ Nhất Thống vốn còn muốn van nài Lưu Viễn Chí.
Nhưng Lưu Viễn Chí cũng không thèm nhìn chú ta một cái nào, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Trần Đông Khôn, lạnh lùng nói: “Trần Đông Khôn, tôi cho anh hạn một ngày phải giải tán Công ty phá dỡ và di dời Đông Khôn, sau đó cút khỏi Giang Châu, nếu như không làm được thì anh hãy tự gánh lấy hậu quả đi!”
Lời này vừa nói ra thì sắc mặt Trần Đông Khôn bỗng nhiên trở nên giống hệt Hồ Nhất Thống, trắng bệch như tờ giấy trắng.
Ông ta biết sau khi trải qua việc này, cuộc sống của chính mình ở tỉnh Thiên Nam sẽ vô cùng khó khăn, nửa bước cũng khó đi.
Nhất định là không thể nghĩ đến việc động vào cái nghề bất động sản này nữa.
Việc này khiến cho một người không biết tí gì về các ngành nghề khác như ông ta không biết sau này nên làm gì để sinh tồn.
Tới xưởng giày để làm công sao?
Vào lúc này, không biết trong nội tâm Trần Đông Khôn và Hồ Nhất Thống đã tuyệt vọng và hối hận đến mức nào rồi.
Nhưng mà trên đời này không bán thuốc hối hận.
Hai người bọn họ vì lợi ích mà quyết định làm ra những chuyện tàn ác thấu trời động đất như vậy thì đương nhiên kết cục của bọn họ cũng đã được định sẵn rồi.
Cái này gọi là người làm trời xem.
Không phải là không có quả báo mà là chưa tới lúc! Việc đã đến nước này rồi thì cũng coi như là vẽ lên một dấu chấm tròn tại đây.
Vì có Lưu Viễn Chí tự mình ra tay nên những gia đình bị cưỡng ép phá dỡ kia đương nhiên cũng được bồi thường.
Hai mẹ con nhà họ Hà đối xử với Diệp Thu như ân nhân.
Dù sao thì nếu không có Diệp Thu thì chuyện này đã có kết quả khác.
Quyền quán Thiên Ưng.
Xét trên toàn bộ Giang Bắc thì có thể thấy võ quán này xếp thứ ba.
Mà chủ võ quán chính là Mạc Côn, truyền nhân thứ chín mươi tám của Thương Ưng Quyền pháp.
Người này được xưng danh là ở khắp cả Giang Bắc cũng không có địch thủ, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nữa sư đệ của Mạc Côn là Trịnh Luân cũng có thực lực mạnh mẽ như vậy, hai người được khen là tuyệt thế song ưng, nắm giữ danh vọng lớn trong giới võ thuật của Giang Châu.
Cũng chính bởi vì vậy mà Quyền quán Thiên Ưng hấp dẫn vô số môn đồ.
Cho nên những năm nay, thế lực của nó càng ngày càng phát triển, còn ngấm ngầm có thể xông lên làm võ quán đứng đầu Giang Bắc.
Trong Giang Bắc này, có thể nói là gần như không ai dám trêu chọc tới.
Nhưng mà ngay ngày hôm qua, Quyền quán Thiên Ưng xuất hiện một sự việc khá mất mặt.
Sư đệ của Mạc Côn, người được xưng là một trong hai tuyệt thế song ưng, Trịnh Luân bị người đánh cho bị thương nặng trong quá trình trấn giữ địa bàn cho bang Liệt Hỏa! Điều này đối với một võ quán, đặc biệt là Quyền quán Thương Ưng, là một võ quán lớn thì cũng xem như vô cùng nhục nhã rồi! Nếu như không xử lý tốt thì rất có thể danh tiếng của Quyền quán Thương Ưng sẽ bị hao tổn từ đây! Thậm chí còn sẽ bị ảnh hưởng đến sự phát triển của tương lai!
Phòng chữa bệnh, Quyền quán Thương Ưng.
Mạc Côn nhìn Trịnh Luân nằm ở trên giường, cả khuôn mặt đều sưng đến biến dạng, sắc mặt cũng âm trầm tới cực điểm, ông ta cắn răng hỏi: “Sự đệ, em có biết người đả thương em là ai không?”
Trịnh Luân lắc đầu, sắc mặt khó coi, nói: “Em chỉ biết hình như tên của hắn ta là cái gì Diệp Thu thôi, còn những cái khác thì hoàn toàn không biết!”
“Diệp Thu?”
Mạc Côn nheo hai mắt lại, trong mắt lóe ra một tia sắc bén, uy nghiêm đáng sợ, ông ta lạnh lùng nói: “Hừ, quan tâm hắn ta là cái gì Diệp Thu hay Hoa Thu làm gì. Chỉ cần đánh em bị thương thì Quyền quán Thương Ưng chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua. Sư đệ, em cứ việc yên tâm dưỡng thương đi, mối thù này sư huynh nhất định sẽ báo giúp em!”
“Sư huynh, anh cũng phải cẩn thận, mặc dù người này vẫn còn trẻ nhưng thực lực không thể khinh thường!”
Trịnh Luân do dự một chút, nhắc nhở.
“Yên tâm, ở cái Giang Bắc này vẫn chưa có người nào có thể làm đối thủ của sư huynh, chỉ là giun dế mà thôi, xem sư huynh dùng không bóp nát xương của hắn đi!”
Mạc Côn cười lạnh, mặt tràn đầy khinh thường, nói.
Ngay sau đó, ông ta trực tiếp quay ra ngoài cửa hô to: “Người đâu!”
Một thanh niên mặc quần áo luyện công vội vã đi vào, tay ôm thành hình quyền, một mực cung kính nói: “Ông chủ có gì phân phó ạ?”
“Phát động tất cả các mạch quan hệ của mọi người, tới khi nào điều tra ra được tên nhóc tên Diệp Thu này cho tôi. Một khi tìm được thì lập tức gửi thư khiêu chiến cho hắn.”
Mạc Côn trực tiếp ra lệnh.
“Tuân lệnh!”
Người thanh niên ôm quyền, lập tức vội vàng xoay người đi làm.
“Sư huynh, anh phải gửi thư khiêu chiến cho Diệp Thu sao?”
Trịnh Luân sửng sốt một chút, hỏi.
“Không sai!”
Mạc Côn tự tin gật đầu, cười lạnh nói: “Sau ba ngày, anh sẽ bố trí đài Hạ Lôi của Quyền quán Thương Ưng rồi mời mọi người trong giới võ thuật Giang Châu đến đây tham quan. Đến lúc đấy, anh sẽ dùng trạng thái nghiền ép tuyệt đối đánh bại Diệp Thu ở trước mặt tất cả mọi người, báo thù cho em, thuận tiện cũng là vì danh tiếng của Quyền quán Thương Ưng chúng ta, rửa sạch nỗi nhục nhã này, làm cho tất cả mọi người đều biết rằng Quyền quán Thương Ưng chúng ta tuyệt đối không dễ trêu chọc!”
“Vậy người sư đệ này sẽ ở đây chúc mừng sư huynh sớm!”
Trịnh Luân ôm quyền, cố nén nét mặt đau đớn, nhếch miệng cười nói.
“Ha ha ha, sư đệ, em cứ an tâm dưỡng thương đi, những chuyện khác em không cần phải lo đâu, anh nhất định sẽ khiến cho cái tên Diệp Thu kia trả giá nặng gấp mười lần em!”
Mạc Côn ngửa đầu nở nụ cười, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo, nói.
Nhưng mà ông ta còn không biết thực ra buổi tối ngày hôm đó chính Diệp Thu đạp một phát người của ông ta đã ngất rồi.
Nếu ông ta biết rồi thì không biết rằng vẻ mặt sẽ trở nên đặc sắc như thế nào đây.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hà, Diệp Thu trở lại Hãn Hải Lam Thành.
Thời điểm vừa đi tới cửa lớn của biệt thự, Diệp Thu cảm giác có gì đó không đúng, mí mắt phải vẫn luôn giật giật.
Khi Diệp Thu vừa đẩy cửa lớn của biệt thự ra nhìn vào bên trong thì cũng sửng sốt.
Anh thấy trên ghế sô pha có một bóng người đang ngồi, không phải Lâm Thanh hã mà chính là mẹ vợ của mình, Triệu Thư Đình.
Điều này làm cho diệp Thu hơi nhíu mày.
Là ngọn gió nào đưa mẹ vợ anh tới đây chứ?
Từ lần trước bà ta sắp xếp cho Lâm Thanh Nhã ra mắt, sau đó bị anh phá tung thì cũng đã lâu rồi bà ta không có động tĩnh gì, không ngờ rằng hôm nay bà ta lại trực tiếp tới tận nhà.
Điều này làm cho Diệp Thu có chút bất ngờ.
Chẳng qua là vì còn vướng Lâm Thanh Nhã nên Diệp Thu vẫn đi lên phía trước, mỉm cười cháo hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại tới đây vậy?”
Vốn tưởng rằng Triệu Thư Đình nhất định sẽ chanh chua nói anh hai câu nhưng không ngờ rằng bà ta trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sô pha, mặt tràn đầy nhiệt tình nói: “Ai da, Diệp Thu à, con đã về rồi đấy à, có đói bụng không? Ăn cơm không?”
Nhìn người mẹ vợ vô cùng nhiệt tình ở trước mặt này, cả người Diệp Thu đều sững sờ.
Tình huống này là như thế nào?
Trước kia, mẹ vợ anh nhìn thấy anh mà không trào phúng, nói móc anh vài câu thì căn bản là không được, chứ đừng nói đến việc quan tâm anh.
Tại sao hôm nay lại khác thường như vậy, lại còn hỏi anh có đói bụng không, có ăn cơm không?
Lẽ nào sự việc ra mắt lần trước khiến cho bà ta tức đến nỗi chập mạch rồi à? Hay là mặt trời mọc ở hướng tây?
Vậy cũng không đúng, bây giờ đã là buổi tối rồi, cũng không còn mặt trời nữa! Có điều kỳ lạ! Đây tuyệt tối là điều kì lạ! Hay là trước hết cứ xem xem rốt cuộc trong não người mẹ vợ này muốn nói cái gì! Nghĩ tới đây Diệp Thu nhếch miệng khẽ mỉm cười, anh nói: “Mẹ, con không đói bụng, vừa nãy con mới ăn cơm ở bên ngoài xong!”
“Đã ăn cơm rồi à? Vậy thì cũng cứ đến đây ăn thêm ít nữa đi!”
Nói xong, Triệu Thư Đình trực tiếp đi về phía phòng bếp.
Chỉ một lúc sau, bà ta bưng một chén canh đi ra ngoài, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thi, rất nhiệt tình nói: “Diệp Thu à, con đã vất vả cả ngày vì cái nhà này rồi, chắc hẳn cũng mệt muốn chết rồi đúng không. Mẹ đặc biệt làm canh gà đen hầm cho con đây, tranh thủ uống nhanh lúc còn nóng đi!”
“Canh gà đen? Mẹ hầm cho ai?”
Cả người Diệp Thu sững sờ lần thứ hai.
Anh sắp không nhận ra mẹ vợ mình rồi.
Phải biết rằng từ khi ở rể nhà họ Lâm đến nay, Triệu Thư Đình sẽ không bao giờ cho anh một nét mặt ôn hòa chứ đừng nói đến việc làm cơm cho anh ăn.
Mà hiện tại Triệu Thư Đình vậy mà tự mình xuống bếp, còn hầm canh gà đen cho anh nữa. Đây là điều mà trước đây ngay cả nằm mơ Diệp Thu cũng không dám nghĩ tới!
Nhưng Lưu Viễn Chí cũng không thèm nhìn chú ta một cái nào, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Trần Đông Khôn, lạnh lùng nói: “Trần Đông Khôn, tôi cho anh hạn một ngày phải giải tán Công ty phá dỡ và di dời Đông Khôn, sau đó cút khỏi Giang Châu, nếu như không làm được thì anh hãy tự gánh lấy hậu quả đi!”
Lời này vừa nói ra thì sắc mặt Trần Đông Khôn bỗng nhiên trở nên giống hệt Hồ Nhất Thống, trắng bệch như tờ giấy trắng.
Ông ta biết sau khi trải qua việc này, cuộc sống của chính mình ở tỉnh Thiên Nam sẽ vô cùng khó khăn, nửa bước cũng khó đi.
Nhất định là không thể nghĩ đến việc động vào cái nghề bất động sản này nữa.
Việc này khiến cho một người không biết tí gì về các ngành nghề khác như ông ta không biết sau này nên làm gì để sinh tồn.
Tới xưởng giày để làm công sao?
Vào lúc này, không biết trong nội tâm Trần Đông Khôn và Hồ Nhất Thống đã tuyệt vọng và hối hận đến mức nào rồi.
Nhưng mà trên đời này không bán thuốc hối hận.
Hai người bọn họ vì lợi ích mà quyết định làm ra những chuyện tàn ác thấu trời động đất như vậy thì đương nhiên kết cục của bọn họ cũng đã được định sẵn rồi.
Cái này gọi là người làm trời xem.
Không phải là không có quả báo mà là chưa tới lúc! Việc đã đến nước này rồi thì cũng coi như là vẽ lên một dấu chấm tròn tại đây.
Vì có Lưu Viễn Chí tự mình ra tay nên những gia đình bị cưỡng ép phá dỡ kia đương nhiên cũng được bồi thường.
Hai mẹ con nhà họ Hà đối xử với Diệp Thu như ân nhân.
Dù sao thì nếu không có Diệp Thu thì chuyện này đã có kết quả khác.
Quyền quán Thiên Ưng.
Xét trên toàn bộ Giang Bắc thì có thể thấy võ quán này xếp thứ ba.
Mà chủ võ quán chính là Mạc Côn, truyền nhân thứ chín mươi tám của Thương Ưng Quyền pháp.
Người này được xưng danh là ở khắp cả Giang Bắc cũng không có địch thủ, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nữa sư đệ của Mạc Côn là Trịnh Luân cũng có thực lực mạnh mẽ như vậy, hai người được khen là tuyệt thế song ưng, nắm giữ danh vọng lớn trong giới võ thuật của Giang Châu.
Cũng chính bởi vì vậy mà Quyền quán Thiên Ưng hấp dẫn vô số môn đồ.
Cho nên những năm nay, thế lực của nó càng ngày càng phát triển, còn ngấm ngầm có thể xông lên làm võ quán đứng đầu Giang Bắc.
Trong Giang Bắc này, có thể nói là gần như không ai dám trêu chọc tới.
Nhưng mà ngay ngày hôm qua, Quyền quán Thiên Ưng xuất hiện một sự việc khá mất mặt.
Sư đệ của Mạc Côn, người được xưng là một trong hai tuyệt thế song ưng, Trịnh Luân bị người đánh cho bị thương nặng trong quá trình trấn giữ địa bàn cho bang Liệt Hỏa! Điều này đối với một võ quán, đặc biệt là Quyền quán Thương Ưng, là một võ quán lớn thì cũng xem như vô cùng nhục nhã rồi! Nếu như không xử lý tốt thì rất có thể danh tiếng của Quyền quán Thương Ưng sẽ bị hao tổn từ đây! Thậm chí còn sẽ bị ảnh hưởng đến sự phát triển của tương lai!
Phòng chữa bệnh, Quyền quán Thương Ưng.
Mạc Côn nhìn Trịnh Luân nằm ở trên giường, cả khuôn mặt đều sưng đến biến dạng, sắc mặt cũng âm trầm tới cực điểm, ông ta cắn răng hỏi: “Sự đệ, em có biết người đả thương em là ai không?”
Trịnh Luân lắc đầu, sắc mặt khó coi, nói: “Em chỉ biết hình như tên của hắn ta là cái gì Diệp Thu thôi, còn những cái khác thì hoàn toàn không biết!”
“Diệp Thu?”
Mạc Côn nheo hai mắt lại, trong mắt lóe ra một tia sắc bén, uy nghiêm đáng sợ, ông ta lạnh lùng nói: “Hừ, quan tâm hắn ta là cái gì Diệp Thu hay Hoa Thu làm gì. Chỉ cần đánh em bị thương thì Quyền quán Thương Ưng chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua. Sư đệ, em cứ việc yên tâm dưỡng thương đi, mối thù này sư huynh nhất định sẽ báo giúp em!”
“Sư huynh, anh cũng phải cẩn thận, mặc dù người này vẫn còn trẻ nhưng thực lực không thể khinh thường!”
Trịnh Luân do dự một chút, nhắc nhở.
“Yên tâm, ở cái Giang Bắc này vẫn chưa có người nào có thể làm đối thủ của sư huynh, chỉ là giun dế mà thôi, xem sư huynh dùng không bóp nát xương của hắn đi!”
Mạc Côn cười lạnh, mặt tràn đầy khinh thường, nói.
Ngay sau đó, ông ta trực tiếp quay ra ngoài cửa hô to: “Người đâu!”
Một thanh niên mặc quần áo luyện công vội vã đi vào, tay ôm thành hình quyền, một mực cung kính nói: “Ông chủ có gì phân phó ạ?”
“Phát động tất cả các mạch quan hệ của mọi người, tới khi nào điều tra ra được tên nhóc tên Diệp Thu này cho tôi. Một khi tìm được thì lập tức gửi thư khiêu chiến cho hắn.”
Mạc Côn trực tiếp ra lệnh.
“Tuân lệnh!”
Người thanh niên ôm quyền, lập tức vội vàng xoay người đi làm.
“Sư huynh, anh phải gửi thư khiêu chiến cho Diệp Thu sao?”
Trịnh Luân sửng sốt một chút, hỏi.
“Không sai!”
Mạc Côn tự tin gật đầu, cười lạnh nói: “Sau ba ngày, anh sẽ bố trí đài Hạ Lôi của Quyền quán Thương Ưng rồi mời mọi người trong giới võ thuật Giang Châu đến đây tham quan. Đến lúc đấy, anh sẽ dùng trạng thái nghiền ép tuyệt đối đánh bại Diệp Thu ở trước mặt tất cả mọi người, báo thù cho em, thuận tiện cũng là vì danh tiếng của Quyền quán Thương Ưng chúng ta, rửa sạch nỗi nhục nhã này, làm cho tất cả mọi người đều biết rằng Quyền quán Thương Ưng chúng ta tuyệt đối không dễ trêu chọc!”
“Vậy người sư đệ này sẽ ở đây chúc mừng sư huynh sớm!”
Trịnh Luân ôm quyền, cố nén nét mặt đau đớn, nhếch miệng cười nói.
“Ha ha ha, sư đệ, em cứ an tâm dưỡng thương đi, những chuyện khác em không cần phải lo đâu, anh nhất định sẽ khiến cho cái tên Diệp Thu kia trả giá nặng gấp mười lần em!”
Mạc Côn ngửa đầu nở nụ cười, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo, nói.
Nhưng mà ông ta còn không biết thực ra buổi tối ngày hôm đó chính Diệp Thu đạp một phát người của ông ta đã ngất rồi.
Nếu ông ta biết rồi thì không biết rằng vẻ mặt sẽ trở nên đặc sắc như thế nào đây.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hà, Diệp Thu trở lại Hãn Hải Lam Thành.
Thời điểm vừa đi tới cửa lớn của biệt thự, Diệp Thu cảm giác có gì đó không đúng, mí mắt phải vẫn luôn giật giật.
Khi Diệp Thu vừa đẩy cửa lớn của biệt thự ra nhìn vào bên trong thì cũng sửng sốt.
Anh thấy trên ghế sô pha có một bóng người đang ngồi, không phải Lâm Thanh hã mà chính là mẹ vợ của mình, Triệu Thư Đình.
Điều này làm cho diệp Thu hơi nhíu mày.
Là ngọn gió nào đưa mẹ vợ anh tới đây chứ?
Từ lần trước bà ta sắp xếp cho Lâm Thanh Nhã ra mắt, sau đó bị anh phá tung thì cũng đã lâu rồi bà ta không có động tĩnh gì, không ngờ rằng hôm nay bà ta lại trực tiếp tới tận nhà.
Điều này làm cho Diệp Thu có chút bất ngờ.
Chẳng qua là vì còn vướng Lâm Thanh Nhã nên Diệp Thu vẫn đi lên phía trước, mỉm cười cháo hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại tới đây vậy?”
Vốn tưởng rằng Triệu Thư Đình nhất định sẽ chanh chua nói anh hai câu nhưng không ngờ rằng bà ta trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sô pha, mặt tràn đầy nhiệt tình nói: “Ai da, Diệp Thu à, con đã về rồi đấy à, có đói bụng không? Ăn cơm không?”
Nhìn người mẹ vợ vô cùng nhiệt tình ở trước mặt này, cả người Diệp Thu đều sững sờ.
Tình huống này là như thế nào?
Trước kia, mẹ vợ anh nhìn thấy anh mà không trào phúng, nói móc anh vài câu thì căn bản là không được, chứ đừng nói đến việc quan tâm anh.
Tại sao hôm nay lại khác thường như vậy, lại còn hỏi anh có đói bụng không, có ăn cơm không?
Lẽ nào sự việc ra mắt lần trước khiến cho bà ta tức đến nỗi chập mạch rồi à? Hay là mặt trời mọc ở hướng tây?
Vậy cũng không đúng, bây giờ đã là buổi tối rồi, cũng không còn mặt trời nữa! Có điều kỳ lạ! Đây tuyệt tối là điều kì lạ! Hay là trước hết cứ xem xem rốt cuộc trong não người mẹ vợ này muốn nói cái gì! Nghĩ tới đây Diệp Thu nhếch miệng khẽ mỉm cười, anh nói: “Mẹ, con không đói bụng, vừa nãy con mới ăn cơm ở bên ngoài xong!”
“Đã ăn cơm rồi à? Vậy thì cũng cứ đến đây ăn thêm ít nữa đi!”
Nói xong, Triệu Thư Đình trực tiếp đi về phía phòng bếp.
Chỉ một lúc sau, bà ta bưng một chén canh đi ra ngoài, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thi, rất nhiệt tình nói: “Diệp Thu à, con đã vất vả cả ngày vì cái nhà này rồi, chắc hẳn cũng mệt muốn chết rồi đúng không. Mẹ đặc biệt làm canh gà đen hầm cho con đây, tranh thủ uống nhanh lúc còn nóng đi!”
“Canh gà đen? Mẹ hầm cho ai?”
Cả người Diệp Thu sững sờ lần thứ hai.
Anh sắp không nhận ra mẹ vợ mình rồi.
Phải biết rằng từ khi ở rể nhà họ Lâm đến nay, Triệu Thư Đình sẽ không bao giờ cho anh một nét mặt ôn hòa chứ đừng nói đến việc làm cơm cho anh ăn.
Mà hiện tại Triệu Thư Đình vậy mà tự mình xuống bếp, còn hầm canh gà đen cho anh nữa. Đây là điều mà trước đây ngay cả nằm mơ Diệp Thu cũng không dám nghĩ tới!