Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162: Người đáng thương
“Phù!”
Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm, để cho mình bình tĩnh lại, anh lập tức lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Không cần, bản thân tôi có thể tự đi!”
Nói xong, anh trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Lúc đi tới phòng khách, Diệp Thu theo bản năng nhìn thoáng qua về tầng hai, trên mặt hiện đầy bất đắc dĩ và lưu luyến, cuối cùng chỉ có thể thời dài một hơi, xoay người đi ra ngoài biệt thự.
Mà vào lúc này, bên trong gian phòng của diệp Thư chỉ còn lại Triệu Thư Đình và cô gái kia.
Sau khi xác định Diệp Thu đã rời đi, Lâm Thanh Nhã cũng đã lên tầng hai thì Triệu Thư Đình trở tay đóng cửa phòng lại, nhìn cô gái trên giường lớn, cười lạnh nói: “Lần này kỹ thuật diễn của cô không tệ, sau khi quay về tôi sẽ chào hỏi với sếp của cô một câu, để cho anh ta chăm sóc cô tốt một chút!”
Nói xong, Triệu Thư Đình móc từ trong túi của mình ra một xấp tiền mặt, trực tiếp đập vào trên người cô gái, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đây là thưởng cho cô, tranh thủ thời gian rồi biến mất đi, khoảng thời gian sau này cố gắng hết sức không đi ra bên ngoài, tìm một chỗ trốn tạm một thời gian, mặt khác nhớ giữ kín cái miệng của cô lại, nghe rõ không?”
“Nghe rõ rồi!”
Cô gái vội vã gật đầu rồi cất tiền đi, khuôn mặt tràn đầy cảm kích nói: “Cảm ơn bà chủ đã thưởng!”
“Được rồi, đi nhanh lên đi!”
Triệu Thư Đình vẫy tay một cái rồi lập tức xoay người lại mở cửa, đi ra ngoài.
Cô gái kia mặc quần vào,cầm lấy tiền rồi vội vã rời khỏi phòng.
Đi ra bên ngoài biệt thự, cô gái có tật giật mình nhìn xung quanh một lúc, xác định đằng sau không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám rời khỏi khu vườn nhỏ của biệt thự, sau đó muốn đi ra ngoài khu chung cư.
“Đứng lại!”
Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên ở bên tai cô.
Nghe thấy một tiếng này, toàn thân cô gái đều không tự chủ được mà run lên, vội vã quay đầu lại nhìn. Cô chỉ thấy một bóng người đi từ trong bóng tối ra, không ai khác chính là Diệp Thu.
Sắc mặt cô gái biến đổi trong nháy mắt, cô ta sợ hãi không nói hai lời lập tức vội vàng xoay người chạy.
Nhưng mà cho dù cô ta có chạy nhanh hơn nữa thì chung quy lại vẫn là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể là đối thủ của Diệp Thu chứ?
Chỉ trong nháy mắt Diệp Thu đã đuổi theo được cô gái, bắt lấy cánh tay cô ta.
“Cứu…” Cô gái vừa định há mồm kêu cứu thì Diệp Thu vội vàng dùng tay che miệng cô ta lại, sau đó mạnh mẽ lôi cô ta vào trong một rừng trúc.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
Cô gái nhìn Diệp Thu, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Dù sao thì vừa rồi vô ta mới bôi nhọ, hãm hại anh xong.
Cô ta thật sự sợ Diệp Thu dưới cơn nóng giận mà giết người diệt khẩu.
“Đang làm gì sao? Cô nói xem?”
Diệp Thu cười lạnh nói.
“Anh… Không phải là anh muốn giết tôi đấy chứ?”
Cô gái bị dọa cho sắc mặt trắng nhợt, toàn thân bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.
“Xem ra cô cũng biết sợ đấy nhỉ!”
Diệp Thu cười lạnh, anh lập tức hung hăng trừng cô gái một cái, giọng điệu lạnh lẽo, hỏi: “Nói đi, tại sao phải giúp Triệu Thư Đình hãm hại tôi?”
“Tôi… Tôi không thể nói cho anh biết!”
Cô gái lắc đầu, âm thanh run rẩy, nói.
“Tôi cho cô cơ hội cuối cùng!”
Diệp Thu sầm mặt lại, trong mắt lấp lóe những ánh mắt lạnh như băng.
Ánh mắt anh thật sự lạnh lẽo, sắp khiến cô gái phát khóc vì sợ rồi, thân thể mềm mại run rẩy càng ngày càng dữ dội.
Cô ta chưa từng thấy ánh mắt nào lạnh lẽo và đáng sợ đến như vậy, ánh mắt đó cũng như ánh mắt chết chóc của hung thú, khiến cho người ta cảm thấy run lẩy bẩy.
Thậm chí cô ta còn tin rằng nếu như mình không nói thì Diệp Thu sẽ thực sự giết chết mình! Điều này làm cho cô ta đánh mất dũng khí chống cự trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ trắng bệch nói: “Tôi… Tôi cũng là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ ở trong lòng, nhưng mà tôi không thể nói cho anh biết, nếu không bà Triệu nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi!”
“Chỉ cần cô nói rõ sự thật thì tôi có thể đảm bảo cô bình an vô sự!”
Diệp Thu lạnh lùng nói.
“Chỉ bằng anh?”
Trong mắt cô gái lóe lên sự nghi ngờ.
“Không tin phải không?”
Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, anh đưa tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại rồi nhẹ nhàng vung lên sang bên cạnh.
Ngay lập tức, những cây gậy trúc ở hướng hai ngón tay kia vung tới, bất kể là độ lớn nào đều bị một luồng sức mạnh vô hình chặn ngang chặt đứt.
Một màn này trực tiếp dọa cho cô gái sợ ngây người.
Qua một lúc lâu sau, lúc này cô ta mới bắt đầu trợn mắt há mồm nhìn Diệp Thu, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ, nói: “Anh… Anh biết võ sao?”
“Xem như thế đi!”
Diệp Thu gật đầu, lập tức yếu ớt hỏi: “Lần này, dù sao thì cô cũng nên tin tưởng chứ?”
Hàm răng nhỏ của cô khẽ cắn đôi môi đỏ, do dự một lúc lâu cuối cùng cũng gật đầu, cô ta nói ra nguyên do.
Hóa ra cô ta tên là Thẩm Mộng Dao, vốn là một sinh viên đại học rất năng động hoạt bát, kết quả là cha của ta thích cờ bạc, thiếu nợ ông chủ sòng bạc rất nhiều tiền. Tài sản trong nhà đã bị ông ta bán hết thành tiền rồi, nên không thể làm gì khác hơn là đặt cọc Thẩm Mộng Dao cho ông chủ sòng bạc.
Mà ông chủ sòng bạc này ngoài trừ mở sòng bạc còn có một nghề làm ăn khác, đó chính là giới thiệu thông tin tình nhân đến cho các đại gia đặc biệt, là kẻ thứ ba đứng giữa giới thiệu thông tin.
Nói trắng ra một chút thì chính là tú ông! Thế nhưng ông ta chỉ là cấp cho đại gia thôi. Sau đó ở bên trong nghề này, ông ta thu được một lượng lớn lợi nhuận.
Cũng chính bởi vì vậy và hầu như người thuộc xã hội thượng lưu của Giang Châu đều biết ông ta là xài rất được.
Nhắc tới cũng khéo, ngay buổi sáng hôm sau khi Thẩm Mộng Dao bị cha mình đặt cọc vào trong tay ông chủ thì Triệu Thư Đình dựa vào quan hệ của mình tìm được ông chủ sòng bạc. Bà ta muốn ông chủ sòng bạc sắp xếp cho bà ta một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, sau đó bà ta muốn dùng cái kế này hãm hại Diệp Thu để đuổi Diệp Thu ra khỏi nhà.
Ông chủ sòng bạc thấy được công việc này ngoài Thẩm Mộng Dao ra thì không ai thích hợp hơn. Tuổi tác hay sự xinh đẹp đều vô cùng phù hợp tiêu chuẩn, nên ông ta đã sắp xếp cho cô ta đi.
Đối với chuyện này, vốn dĩ Thẩm Mộng Dao kiên quyết không đồng ý nhưng ông chủ sòng bạc lại trực tiếp bắt được cha Thẩm Mộng Dao, uy hiếp cô, nếu cô không đi thì sẽ ném cô xuống sông nuôi cá.
Chỉ có khi cô ta ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với Triệu Thư Đình hoàn thành kế hoạch thì cha cô ta mới có thể bình yên vô sự.
Mặc dù Thẩm Mộng Dao khá là căm hận việc cha mình đánh bạc, còn bán cô ta đi nhưng vì thiên tính lương lương thiên nên cô ta cũng không đành lòng nhìn người cha nuôi mình từ nhỏ đến lớn chết đi, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo sự sắp xếp, dốc hết toàn lực phối hợp với Triệu Thứ Đình, hấp dẫn Diệp Thu.
Vì vậy nên mới xảy ra một loạt sự việc trong biệt thự đó.
Nghe xong Thẩm Mộng Dao nói, sự tức giận đối với cô ta ở trong lòng Diệp Thu đã bị đánh tan hơn một nửa.
Rất rõ ràng đây cũng là một cô gái số khổ.
Rõ ràng bị cha mình bán đi mà còn hết lần này đến khác phải dùng cách hi sinh chính mình để đi cứu cha.
Trong việc bất đắc dĩ này có tuyệt vọng và khuất nhục, cũng không thể so sánh với tình cảnh vừa rồi của anh ở trong biệt thự. Chính là cả hai người đồng thời lưu lạc thì cần gì phải gây khó xử lẫn nhau?
Nghĩ đến đây Diệp Thu khẽ thở dài một tiếng, anh lập tức nhìn Thẩm Mộng Dao, lên tiếng đồng tình: “Vậy tiếp theo cô định làm như thế nào?”
Còn có thể làm như thế nào nữa? Cha của tôi cùng với giấy bán thân của tôi, thẻ căn cước đều ở trong tay ông chủ sòng bạc kia, cho nên tôi chỉ có thể tiếp tục tùy ý ông ta sắp xếp thôi!”
Thẩm Mộng Dao tuyệt vọng nói.
Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm, để cho mình bình tĩnh lại, anh lập tức lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Không cần, bản thân tôi có thể tự đi!”
Nói xong, anh trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Lúc đi tới phòng khách, Diệp Thu theo bản năng nhìn thoáng qua về tầng hai, trên mặt hiện đầy bất đắc dĩ và lưu luyến, cuối cùng chỉ có thể thời dài một hơi, xoay người đi ra ngoài biệt thự.
Mà vào lúc này, bên trong gian phòng của diệp Thư chỉ còn lại Triệu Thư Đình và cô gái kia.
Sau khi xác định Diệp Thu đã rời đi, Lâm Thanh Nhã cũng đã lên tầng hai thì Triệu Thư Đình trở tay đóng cửa phòng lại, nhìn cô gái trên giường lớn, cười lạnh nói: “Lần này kỹ thuật diễn của cô không tệ, sau khi quay về tôi sẽ chào hỏi với sếp của cô một câu, để cho anh ta chăm sóc cô tốt một chút!”
Nói xong, Triệu Thư Đình móc từ trong túi của mình ra một xấp tiền mặt, trực tiếp đập vào trên người cô gái, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đây là thưởng cho cô, tranh thủ thời gian rồi biến mất đi, khoảng thời gian sau này cố gắng hết sức không đi ra bên ngoài, tìm một chỗ trốn tạm một thời gian, mặt khác nhớ giữ kín cái miệng của cô lại, nghe rõ không?”
“Nghe rõ rồi!”
Cô gái vội vã gật đầu rồi cất tiền đi, khuôn mặt tràn đầy cảm kích nói: “Cảm ơn bà chủ đã thưởng!”
“Được rồi, đi nhanh lên đi!”
Triệu Thư Đình vẫy tay một cái rồi lập tức xoay người lại mở cửa, đi ra ngoài.
Cô gái kia mặc quần vào,cầm lấy tiền rồi vội vã rời khỏi phòng.
Đi ra bên ngoài biệt thự, cô gái có tật giật mình nhìn xung quanh một lúc, xác định đằng sau không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám rời khỏi khu vườn nhỏ của biệt thự, sau đó muốn đi ra ngoài khu chung cư.
“Đứng lại!”
Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên ở bên tai cô.
Nghe thấy một tiếng này, toàn thân cô gái đều không tự chủ được mà run lên, vội vã quay đầu lại nhìn. Cô chỉ thấy một bóng người đi từ trong bóng tối ra, không ai khác chính là Diệp Thu.
Sắc mặt cô gái biến đổi trong nháy mắt, cô ta sợ hãi không nói hai lời lập tức vội vàng xoay người chạy.
Nhưng mà cho dù cô ta có chạy nhanh hơn nữa thì chung quy lại vẫn là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể là đối thủ của Diệp Thu chứ?
Chỉ trong nháy mắt Diệp Thu đã đuổi theo được cô gái, bắt lấy cánh tay cô ta.
“Cứu…” Cô gái vừa định há mồm kêu cứu thì Diệp Thu vội vàng dùng tay che miệng cô ta lại, sau đó mạnh mẽ lôi cô ta vào trong một rừng trúc.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
Cô gái nhìn Diệp Thu, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Dù sao thì vừa rồi vô ta mới bôi nhọ, hãm hại anh xong.
Cô ta thật sự sợ Diệp Thu dưới cơn nóng giận mà giết người diệt khẩu.
“Đang làm gì sao? Cô nói xem?”
Diệp Thu cười lạnh nói.
“Anh… Không phải là anh muốn giết tôi đấy chứ?”
Cô gái bị dọa cho sắc mặt trắng nhợt, toàn thân bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.
“Xem ra cô cũng biết sợ đấy nhỉ!”
Diệp Thu cười lạnh, anh lập tức hung hăng trừng cô gái một cái, giọng điệu lạnh lẽo, hỏi: “Nói đi, tại sao phải giúp Triệu Thư Đình hãm hại tôi?”
“Tôi… Tôi không thể nói cho anh biết!”
Cô gái lắc đầu, âm thanh run rẩy, nói.
“Tôi cho cô cơ hội cuối cùng!”
Diệp Thu sầm mặt lại, trong mắt lấp lóe những ánh mắt lạnh như băng.
Ánh mắt anh thật sự lạnh lẽo, sắp khiến cô gái phát khóc vì sợ rồi, thân thể mềm mại run rẩy càng ngày càng dữ dội.
Cô ta chưa từng thấy ánh mắt nào lạnh lẽo và đáng sợ đến như vậy, ánh mắt đó cũng như ánh mắt chết chóc của hung thú, khiến cho người ta cảm thấy run lẩy bẩy.
Thậm chí cô ta còn tin rằng nếu như mình không nói thì Diệp Thu sẽ thực sự giết chết mình! Điều này làm cho cô ta đánh mất dũng khí chống cự trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ trắng bệch nói: “Tôi… Tôi cũng là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ ở trong lòng, nhưng mà tôi không thể nói cho anh biết, nếu không bà Triệu nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi!”
“Chỉ cần cô nói rõ sự thật thì tôi có thể đảm bảo cô bình an vô sự!”
Diệp Thu lạnh lùng nói.
“Chỉ bằng anh?”
Trong mắt cô gái lóe lên sự nghi ngờ.
“Không tin phải không?”
Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, anh đưa tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại rồi nhẹ nhàng vung lên sang bên cạnh.
Ngay lập tức, những cây gậy trúc ở hướng hai ngón tay kia vung tới, bất kể là độ lớn nào đều bị một luồng sức mạnh vô hình chặn ngang chặt đứt.
Một màn này trực tiếp dọa cho cô gái sợ ngây người.
Qua một lúc lâu sau, lúc này cô ta mới bắt đầu trợn mắt há mồm nhìn Diệp Thu, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ, nói: “Anh… Anh biết võ sao?”
“Xem như thế đi!”
Diệp Thu gật đầu, lập tức yếu ớt hỏi: “Lần này, dù sao thì cô cũng nên tin tưởng chứ?”
Hàm răng nhỏ của cô khẽ cắn đôi môi đỏ, do dự một lúc lâu cuối cùng cũng gật đầu, cô ta nói ra nguyên do.
Hóa ra cô ta tên là Thẩm Mộng Dao, vốn là một sinh viên đại học rất năng động hoạt bát, kết quả là cha của ta thích cờ bạc, thiếu nợ ông chủ sòng bạc rất nhiều tiền. Tài sản trong nhà đã bị ông ta bán hết thành tiền rồi, nên không thể làm gì khác hơn là đặt cọc Thẩm Mộng Dao cho ông chủ sòng bạc.
Mà ông chủ sòng bạc này ngoài trừ mở sòng bạc còn có một nghề làm ăn khác, đó chính là giới thiệu thông tin tình nhân đến cho các đại gia đặc biệt, là kẻ thứ ba đứng giữa giới thiệu thông tin.
Nói trắng ra một chút thì chính là tú ông! Thế nhưng ông ta chỉ là cấp cho đại gia thôi. Sau đó ở bên trong nghề này, ông ta thu được một lượng lớn lợi nhuận.
Cũng chính bởi vì vậy và hầu như người thuộc xã hội thượng lưu của Giang Châu đều biết ông ta là xài rất được.
Nhắc tới cũng khéo, ngay buổi sáng hôm sau khi Thẩm Mộng Dao bị cha mình đặt cọc vào trong tay ông chủ thì Triệu Thư Đình dựa vào quan hệ của mình tìm được ông chủ sòng bạc. Bà ta muốn ông chủ sòng bạc sắp xếp cho bà ta một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, sau đó bà ta muốn dùng cái kế này hãm hại Diệp Thu để đuổi Diệp Thu ra khỏi nhà.
Ông chủ sòng bạc thấy được công việc này ngoài Thẩm Mộng Dao ra thì không ai thích hợp hơn. Tuổi tác hay sự xinh đẹp đều vô cùng phù hợp tiêu chuẩn, nên ông ta đã sắp xếp cho cô ta đi.
Đối với chuyện này, vốn dĩ Thẩm Mộng Dao kiên quyết không đồng ý nhưng ông chủ sòng bạc lại trực tiếp bắt được cha Thẩm Mộng Dao, uy hiếp cô, nếu cô không đi thì sẽ ném cô xuống sông nuôi cá.
Chỉ có khi cô ta ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với Triệu Thư Đình hoàn thành kế hoạch thì cha cô ta mới có thể bình yên vô sự.
Mặc dù Thẩm Mộng Dao khá là căm hận việc cha mình đánh bạc, còn bán cô ta đi nhưng vì thiên tính lương lương thiên nên cô ta cũng không đành lòng nhìn người cha nuôi mình từ nhỏ đến lớn chết đi, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo sự sắp xếp, dốc hết toàn lực phối hợp với Triệu Thứ Đình, hấp dẫn Diệp Thu.
Vì vậy nên mới xảy ra một loạt sự việc trong biệt thự đó.
Nghe xong Thẩm Mộng Dao nói, sự tức giận đối với cô ta ở trong lòng Diệp Thu đã bị đánh tan hơn một nửa.
Rất rõ ràng đây cũng là một cô gái số khổ.
Rõ ràng bị cha mình bán đi mà còn hết lần này đến khác phải dùng cách hi sinh chính mình để đi cứu cha.
Trong việc bất đắc dĩ này có tuyệt vọng và khuất nhục, cũng không thể so sánh với tình cảnh vừa rồi của anh ở trong biệt thự. Chính là cả hai người đồng thời lưu lạc thì cần gì phải gây khó xử lẫn nhau?
Nghĩ đến đây Diệp Thu khẽ thở dài một tiếng, anh lập tức nhìn Thẩm Mộng Dao, lên tiếng đồng tình: “Vậy tiếp theo cô định làm như thế nào?”
Còn có thể làm như thế nào nữa? Cha của tôi cùng với giấy bán thân của tôi, thẻ căn cước đều ở trong tay ông chủ sòng bạc kia, cho nên tôi chỉ có thể tiếp tục tùy ý ông ta sắp xếp thôi!”
Thẩm Mộng Dao tuyệt vọng nói.