Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165: Bảo bọn họ đến đây đi
Nhìn thấy cảnh này.
Thẩm Mộng Dao choáng váng cả người.
Tự tìm chỗ chết! Đây chính là tự tìm chỗ chết mà!
Vào giờ khắc này.
Bất luận là Thẩm Mộng Dao hay tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn Diệp Thu như vậy.
Dù sao ước chừng ở đây khoảng ba mươi bốn mươi người, hơn nữa còn mang theo vũ khí.
Một mình Diệp Thu lại dám chủ động nghênh đón.
Điều này so với việc trực tiếp đi đầu thai có gì khác nhau cơ chứ?
Lúc này.
Ở đây mọi người đều nhìn Diệp Thu với ánh mắt đầy sự khinh thường.
Anh Hào nhìn cảnh này, nở nụ cười khinh khỉnh trên môi: "Hừ, chỉ là một tên con rể phế vật mà bày đặt muốn chống lại đàn em của tao sao. Tao thấy đầu óc mày khá hài hước đấy, vừa lúc tao giúp được bà Triệu giải quyết triệt để mày, đến lúc đó phải yêu cầu bà ta chi tiền thêm mới được!"
Cứ như thế.
Trong ánh mắt xem thường của mọi người.
Diệp Thu vọt vào đám người.
Trong chốc lát, tất cả những vũ khí trong tay bọn họ đều hướng về phía anh chào hỏi.
Thấy vậy, xung quanh đều vang lên những tiếng cười châm chọc.
Bọn họ cảm thấy Diệp Thu chắc chắn sẽ bị băm thành thịt trong tích tắc.
"A!"
Rất nhanh, một tiếng thét xuyên tim vang lên.
Mọi người đều cho rằng đó là tiếng hét của Diệp Thu.
Tuy nhiên.
Đúng lúc này, một người đàn ông cầm dao cắt dưa hấu bay ra khỏi đám đông và đập mạnh vào quầy bar, khiến những bình rượu phía trên vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Thấy cảnh này.
Ai ai cũng đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trong đám người.
Nhìn một cái, tất cả đều đực mặt ra.
Chỉ thấy trong đám người đó, Diệp Thu như đang bọc một chiếc áo giáp vậy.
Bất kể những người đàn ông kia có dùng vũ khí gì đi chăng nữa thì ngay cả vạt áo của Diệp Thu bọn họ cũng không đụng tới được.
Ngược lại, Diệp Thu đi tới đâu, tiếng gào thét lại vang lên liên tục tới đó, nhiều tên đàn ông cao to đều ngã xuống hoặc trực tiếp bay ra ngoài.
Những tên kia trước mặt Diệp Thu giống như những đứa trẻ con non dạ vậy, căn bản không có một chút sức lực chiến đấu nào cả.
Về cơ bản, Diệp Thu chỉ dùng vài ba cú đấm.
Không đến mười giây.
Mấy chục người đều nằm la liệt dưới đất, không đứng dậy được.
Trong khoảnh khắc này.
Cả quán bar bỗng trở nên yên tĩnh đến cực độ.
Chỉ có tiếng hít khí lạnh thật sâu cùng tiếng nuốt nước bọt liên tục vang lên.
Tất cả mọi người hiện tại đều sợ ngây người, cằm xém chút nữa đều rơi trên mặt đất vì kinh hãi.
Trời đất quỷ thần ơi! Thượng đế ơi, cuối cùng đây là cái thể loại gì cơ chứ! Hàng chục người đấy.
Cứ như vậy đã xong?
Ngay cả tiểu thuyết cũng không khuếch đại được như vậy đâu! Điều này thật đúng là phóng đại đến mức thái quá rồi?
Thẩm Mộng Dao nhìn bộ dạng như một chiến thần kia và nuốt nước bọt một cách điên cuồng.
Cô chợt ý thức được rằng, mình có thể đã sai rồi.
Diệp Thu không phải liều lĩnh.
Mà anh là thực sự có năng lực.
Một người có thực lực như vậy thì không cần phải kiêng kỵ cân nhắc nhiều như thế.
Chỉ một từ "đỉnh" là xong! Lập tức Thẩm Mộng Dao chợt cảm thấy hy vọng.
Có lẽ với sự giúp đỡ hôm nay của Diệp Thu, anh ta thực sự có thể giúp cô thoát khỏi nanh vuốt của Anh Hào!
Nghĩ đến đây.
Nội tâm của Thẩm Mộng Dao thật sự rất kích động.
"Còn gì nữa không?"
Diệp Thu liếc nhìn đám người trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Anh Hào, khóe miệng cong lên một cách đầy hài hước: "Nếu không thì, ông tự mình đến?"
Cả người Anh Hào không tự chủ run lên, trên mặt hiện đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn ta thật sự không thể tin được.
Một người hung ác như vậy, vậy mà lại hóa thành tên con rể phế vật trong miệng Triệu Thư Đình.
Nếu đây mà chỉ là phế vật như lời bà ta.
Vậy còn để cho những người khác sống được sao?
Không phải bà già Triệu Thư Đình đó lừa mình đấy chứ?
Nghĩ đến đây.
Trong lòng Anh Hào ra sức mắng Triệu Thư Đình, sau đó hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm nói: "Chết tiệt, hôm nay tao chỉ thất thế một chút mà mày xem đó là thật sao, tao mà sợ mày ư?"
"Không sợ à, vậy thì đánh đến khi nào ông sợ thì dừng!"
Khóe miệng Diệp Thu hiện lên một tia cười lạnh, thân hình chợt lóe lên trước khi đến chỗ Anh Hào, không nhiều lời, một cú đá mạnh vào bụng ông ta.
"A!"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thật thảm thiết.
Anh Hào ôm bụng, mặt đầy vẻ thống khổ quỳ xuống trước mặt Diệp Thu.
Diệp Thu nhấc chân phải lên, giẫm lên vai Anh Hào, nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ, ông sợ chưa?"
"Diệp Thu, mày có biết hiện tại mày đang làm gì không?"
Anh Hào trợn mắt nhìn thẳng vào mặt Diệp Thu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Bắt nạt ông đấy!"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong, sau đó lại nhấc chân lên, thêm một cú đá đến trước ngực Anh Hào.
"Rắc rắc!"
Xương sườn của Anh Hào bị gãy tại chỗ sau cú đá vừa rồi, cả người trực tiếp bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống bàn rượu thủy tinh, vỡ nát.
"A!"
Tiếng thét đau thấu tim gan vang dội khắp quán bar.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Dám đối xử với Anh Hào như vậy, thật đúng là lần đầu tiên bọn họ thấy.
Diệp Thu không nhanh không chậm bước đến chỗ Anh Hào, nhấc chân giẫm vào vị trí gãy xương của hắn ta.
Ngay lập tức khiến Anh Hào kêu lên thảm thiết một lần nữa.
"Bây giờ đã sợ chưa?"
Diệp Thu nhìn hắn ta từ trên cao xuống, nhàn nhạt hỏi.
“Diệp Thu, mày chết chắc rồi, mày có biết ai đang đứng sau lưng tao không? Nói ra tao sợ sẽ hù chết mày, sau lưng ông đây là bang Liệt Hỏa! Mày dám hành hạ tao thế này không sợ người của bang Liệt Hỏa đến trả thù giúp tao sao? "
Anh Hào nhìn thẳng vào Diệp Thu, chịu đựng cơn đau dữ dội, tỏ vẻ cậy mạnh rống lên.
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi khí lạnh.
Bang Liệt Hỏa! Ai đã ra ngoài xã hội thì hầu như đều biết đến.
Đó chính là bang phái lớn nhất nhì ở Giang Bắc này! Thế lực vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều thành viên trong đó, đông đảo đến hàng trăm nghìn người.
Ở Giang Bắc, cơ bản không có người nào dám chọc đến.
Sớm nghe nói Anh Hào có hậu thuẫn vô cùng cứng cáp đằng sau.
Không nghĩ đến hóa ra lại là bang Liệt Hỏa! Lần này tất cả mọi người lại nhìn vào mắt Diệp Thu như thể họ đang nhìn vào một xác chết vậy.
Bởi vì họ biết.
Lần này Diệp Thu hoàn toàn xong đời.
Dù Diệp Thu có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, có thể một mình đánh mấy chục người.
Nhưng liệu anh ta có thể đánh hết toàn bộ vài trăm hay vài nghìn người được sao?
Chắc chắn anh ta sẽ bị kiệt sức đến chết mà thôi! Hơn nữa, bang Liệt Hoả còn có súng! Con người dù nhanh đến đâu cũng không thể thoát khỏi tốc độ của đạn được! Vì vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cho rằng, lần này Diệp Thu tuyệt đối chết chắc! Ngay cả Thẩm Mộng Dao, người vừa đặt niềm tin vào Diệp Thu, giờ phút này sắc mặt cũng đang khó coi tới cực điểm.
"Bang Liệt Hỏa?"
Diệp Thu sửng sốt một chút, trên mặt thoáng qua một tia kỳ quái.
"Thế nào, có phải mày sợ rồi không?"
Anh Hào thấy vậy, tưởng Diệp Thu đang sợ hãi, nhất thời nhướng mày, giọng đầy ngạo mạn nói: "Nếu mày sợ, hãy quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao ngay lập tức. Đừng đợi tao gọi người từ bang Liệt Hỏa đến đây, lúc đó, mọi chuyện không dễ giải quyết như vậy đâu, mày sẽ chết rất khó coi đấy!"
"Haha!"
Diệp Thu lắc đầu cười một tiếng, sau đó trực tiếp xoay người ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, gác chân lên, đốt một điếu thuốc rồi thản nhiên nói: "Cho ông một phút, gọi điện thoại bảo bọn họ đến đây đi!"
Thẩm Mộng Dao choáng váng cả người.
Tự tìm chỗ chết! Đây chính là tự tìm chỗ chết mà!
Vào giờ khắc này.
Bất luận là Thẩm Mộng Dao hay tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn Diệp Thu như vậy.
Dù sao ước chừng ở đây khoảng ba mươi bốn mươi người, hơn nữa còn mang theo vũ khí.
Một mình Diệp Thu lại dám chủ động nghênh đón.
Điều này so với việc trực tiếp đi đầu thai có gì khác nhau cơ chứ?
Lúc này.
Ở đây mọi người đều nhìn Diệp Thu với ánh mắt đầy sự khinh thường.
Anh Hào nhìn cảnh này, nở nụ cười khinh khỉnh trên môi: "Hừ, chỉ là một tên con rể phế vật mà bày đặt muốn chống lại đàn em của tao sao. Tao thấy đầu óc mày khá hài hước đấy, vừa lúc tao giúp được bà Triệu giải quyết triệt để mày, đến lúc đó phải yêu cầu bà ta chi tiền thêm mới được!"
Cứ như thế.
Trong ánh mắt xem thường của mọi người.
Diệp Thu vọt vào đám người.
Trong chốc lát, tất cả những vũ khí trong tay bọn họ đều hướng về phía anh chào hỏi.
Thấy vậy, xung quanh đều vang lên những tiếng cười châm chọc.
Bọn họ cảm thấy Diệp Thu chắc chắn sẽ bị băm thành thịt trong tích tắc.
"A!"
Rất nhanh, một tiếng thét xuyên tim vang lên.
Mọi người đều cho rằng đó là tiếng hét của Diệp Thu.
Tuy nhiên.
Đúng lúc này, một người đàn ông cầm dao cắt dưa hấu bay ra khỏi đám đông và đập mạnh vào quầy bar, khiến những bình rượu phía trên vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Thấy cảnh này.
Ai ai cũng đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trong đám người.
Nhìn một cái, tất cả đều đực mặt ra.
Chỉ thấy trong đám người đó, Diệp Thu như đang bọc một chiếc áo giáp vậy.
Bất kể những người đàn ông kia có dùng vũ khí gì đi chăng nữa thì ngay cả vạt áo của Diệp Thu bọn họ cũng không đụng tới được.
Ngược lại, Diệp Thu đi tới đâu, tiếng gào thét lại vang lên liên tục tới đó, nhiều tên đàn ông cao to đều ngã xuống hoặc trực tiếp bay ra ngoài.
Những tên kia trước mặt Diệp Thu giống như những đứa trẻ con non dạ vậy, căn bản không có một chút sức lực chiến đấu nào cả.
Về cơ bản, Diệp Thu chỉ dùng vài ba cú đấm.
Không đến mười giây.
Mấy chục người đều nằm la liệt dưới đất, không đứng dậy được.
Trong khoảnh khắc này.
Cả quán bar bỗng trở nên yên tĩnh đến cực độ.
Chỉ có tiếng hít khí lạnh thật sâu cùng tiếng nuốt nước bọt liên tục vang lên.
Tất cả mọi người hiện tại đều sợ ngây người, cằm xém chút nữa đều rơi trên mặt đất vì kinh hãi.
Trời đất quỷ thần ơi! Thượng đế ơi, cuối cùng đây là cái thể loại gì cơ chứ! Hàng chục người đấy.
Cứ như vậy đã xong?
Ngay cả tiểu thuyết cũng không khuếch đại được như vậy đâu! Điều này thật đúng là phóng đại đến mức thái quá rồi?
Thẩm Mộng Dao nhìn bộ dạng như một chiến thần kia và nuốt nước bọt một cách điên cuồng.
Cô chợt ý thức được rằng, mình có thể đã sai rồi.
Diệp Thu không phải liều lĩnh.
Mà anh là thực sự có năng lực.
Một người có thực lực như vậy thì không cần phải kiêng kỵ cân nhắc nhiều như thế.
Chỉ một từ "đỉnh" là xong! Lập tức Thẩm Mộng Dao chợt cảm thấy hy vọng.
Có lẽ với sự giúp đỡ hôm nay của Diệp Thu, anh ta thực sự có thể giúp cô thoát khỏi nanh vuốt của Anh Hào!
Nghĩ đến đây.
Nội tâm của Thẩm Mộng Dao thật sự rất kích động.
"Còn gì nữa không?"
Diệp Thu liếc nhìn đám người trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Anh Hào, khóe miệng cong lên một cách đầy hài hước: "Nếu không thì, ông tự mình đến?"
Cả người Anh Hào không tự chủ run lên, trên mặt hiện đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn ta thật sự không thể tin được.
Một người hung ác như vậy, vậy mà lại hóa thành tên con rể phế vật trong miệng Triệu Thư Đình.
Nếu đây mà chỉ là phế vật như lời bà ta.
Vậy còn để cho những người khác sống được sao?
Không phải bà già Triệu Thư Đình đó lừa mình đấy chứ?
Nghĩ đến đây.
Trong lòng Anh Hào ra sức mắng Triệu Thư Đình, sau đó hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm nói: "Chết tiệt, hôm nay tao chỉ thất thế một chút mà mày xem đó là thật sao, tao mà sợ mày ư?"
"Không sợ à, vậy thì đánh đến khi nào ông sợ thì dừng!"
Khóe miệng Diệp Thu hiện lên một tia cười lạnh, thân hình chợt lóe lên trước khi đến chỗ Anh Hào, không nhiều lời, một cú đá mạnh vào bụng ông ta.
"A!"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thật thảm thiết.
Anh Hào ôm bụng, mặt đầy vẻ thống khổ quỳ xuống trước mặt Diệp Thu.
Diệp Thu nhấc chân phải lên, giẫm lên vai Anh Hào, nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ, ông sợ chưa?"
"Diệp Thu, mày có biết hiện tại mày đang làm gì không?"
Anh Hào trợn mắt nhìn thẳng vào mặt Diệp Thu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Bắt nạt ông đấy!"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong, sau đó lại nhấc chân lên, thêm một cú đá đến trước ngực Anh Hào.
"Rắc rắc!"
Xương sườn của Anh Hào bị gãy tại chỗ sau cú đá vừa rồi, cả người trực tiếp bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống bàn rượu thủy tinh, vỡ nát.
"A!"
Tiếng thét đau thấu tim gan vang dội khắp quán bar.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Dám đối xử với Anh Hào như vậy, thật đúng là lần đầu tiên bọn họ thấy.
Diệp Thu không nhanh không chậm bước đến chỗ Anh Hào, nhấc chân giẫm vào vị trí gãy xương của hắn ta.
Ngay lập tức khiến Anh Hào kêu lên thảm thiết một lần nữa.
"Bây giờ đã sợ chưa?"
Diệp Thu nhìn hắn ta từ trên cao xuống, nhàn nhạt hỏi.
“Diệp Thu, mày chết chắc rồi, mày có biết ai đang đứng sau lưng tao không? Nói ra tao sợ sẽ hù chết mày, sau lưng ông đây là bang Liệt Hỏa! Mày dám hành hạ tao thế này không sợ người của bang Liệt Hỏa đến trả thù giúp tao sao? "
Anh Hào nhìn thẳng vào Diệp Thu, chịu đựng cơn đau dữ dội, tỏ vẻ cậy mạnh rống lên.
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi khí lạnh.
Bang Liệt Hỏa! Ai đã ra ngoài xã hội thì hầu như đều biết đến.
Đó chính là bang phái lớn nhất nhì ở Giang Bắc này! Thế lực vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều thành viên trong đó, đông đảo đến hàng trăm nghìn người.
Ở Giang Bắc, cơ bản không có người nào dám chọc đến.
Sớm nghe nói Anh Hào có hậu thuẫn vô cùng cứng cáp đằng sau.
Không nghĩ đến hóa ra lại là bang Liệt Hỏa! Lần này tất cả mọi người lại nhìn vào mắt Diệp Thu như thể họ đang nhìn vào một xác chết vậy.
Bởi vì họ biết.
Lần này Diệp Thu hoàn toàn xong đời.
Dù Diệp Thu có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, có thể một mình đánh mấy chục người.
Nhưng liệu anh ta có thể đánh hết toàn bộ vài trăm hay vài nghìn người được sao?
Chắc chắn anh ta sẽ bị kiệt sức đến chết mà thôi! Hơn nữa, bang Liệt Hoả còn có súng! Con người dù nhanh đến đâu cũng không thể thoát khỏi tốc độ của đạn được! Vì vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cho rằng, lần này Diệp Thu tuyệt đối chết chắc! Ngay cả Thẩm Mộng Dao, người vừa đặt niềm tin vào Diệp Thu, giờ phút này sắc mặt cũng đang khó coi tới cực điểm.
"Bang Liệt Hỏa?"
Diệp Thu sửng sốt một chút, trên mặt thoáng qua một tia kỳ quái.
"Thế nào, có phải mày sợ rồi không?"
Anh Hào thấy vậy, tưởng Diệp Thu đang sợ hãi, nhất thời nhướng mày, giọng đầy ngạo mạn nói: "Nếu mày sợ, hãy quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao ngay lập tức. Đừng đợi tao gọi người từ bang Liệt Hỏa đến đây, lúc đó, mọi chuyện không dễ giải quyết như vậy đâu, mày sẽ chết rất khó coi đấy!"
"Haha!"
Diệp Thu lắc đầu cười một tiếng, sau đó trực tiếp xoay người ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, gác chân lên, đốt một điếu thuốc rồi thản nhiên nói: "Cho ông một phút, gọi điện thoại bảo bọn họ đến đây đi!"