Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28 "Nhất thiết phải mặc Comle sao?"
Hai người đi xuống xe, vừa mới chuẩn bị đi vào trong biệt thự.
Thế nhưng ngay sau đó, hai người lạ sững sờ tại chỗ.
Bởi vì Lâm Thanh Nhã đã đứng ở cửa biệt thự, hai tay ôm trước ngực, đôi mi thanh tú nhíu lại, khuôn mặt nhỏ lạnh bằng.
Xem ra cô đã ở cửa đợi lâu rồi.
"Sao muộn thế này mới về?
Lẽ nào anh không biết Thị Kỳ còn nhỏ, phải về nhà sớm sao?"
Lâm Thanh Nhã quét mắt nhìn Diệp Thu, có chút không vui hỏi.
Diệp Thu sờ sờ cái mũi, quay đầu nhìn Giang Thi Kỳ một cái.
"Ai ya chị à, em bắt anh rể đi dạo phố với em, sau đó lại đi sân chơi, còn đi phố ăn vặt, cho nên về nhà hơi muộn à, chị đừng trách anh rể a!"
Giang Thi Kỳ đi nhanh lên phía trước, ôm lấy cánh tay của Lâm Thanh Nhã, đong đưa làm nũng nói.
Nghe vậy,
Sắc mặt Lâm Thanh Nhã mới dịu dàng lại, liếc mắt nhìn Giang Thi Kỳ, cưng chiều hỏi: "Em đấy, chỉ biết ham chơi, tối nay chơi có vui không?"
"Vui ạ, tất nhiên là vui, chị ơi anh rể thú vị lắm, sau này em vẫn muốn đi chơi cùng anh ấy!"
Giang Thi Kỳ gật gật cái đầu, mỉm cười nói.
"Ha?"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày.
Mặc dù có khả cưng chiều cô em họ này, nhưng tính cách điêu ngoa bốc đồng của Giang Thi Kỳ, cô cẫn cực kỳ hiểu rõ.
Người bình thường, thật đúng là không trồng được cô.
Trước kia Lâm Thanh Nhã từng sắp xếp rất nhiều người trong công ty cùng đi chơi với Giang Thị Kỳ, kết quả là không có ai làm Giang Thi Kỳ vừa ý.
Nhưng bây giờ Giang Thi Kỳ lại nói là đi chơi cùng Diệp Thu rất vui, hơn nữa còn muốn hẹn lần sau.
Điều này làm cho Lâm Thanh Nhã rất bất ngờ.
Cô vô ý thức liếc nhìn Diệp Thu, trong đầu không khỏi nhớ tới dáng vẻ Diệp Thu mặt dày ở trước mặt cô mỗi ngày.
Ngay sau đó cô đã nhanh chóng hiểu ra.
Theo như suy nghĩ của Lâm Thanh Nhã, mặc dù Diệp Thu không có bản lĩnh gì, nhưng võ mồm rất lợi hại. Nếu không lúc trước cũng sẽ không thuyết phục được ba mình, tuyển anh làm con rể ở rể.
Chỉ bằng công phu mồm mép láu lỉnh này của Diệp Thu, lấy lòng cô gái nhỏ chưa trải sự đời như Giang Thi Kỳ, chắc hẳn cũng không phải việc gì khó.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Thanh Nhã càng ghét Diệp Thu.
Cảm nhận được ánh mắt đang phát ra chán ghét và lạnh lùng của Lâm Thư Nhã.
Nhất thời vẻ mặt Diệp Thu cũng mờ mịt, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Mình lại làm sai điều gì rồi à?
"Thị Kỳ, em đã chơi cả buổi chiều rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, chị còn có chuyện cần nói với Diệp Thu!"
Lâm Thanh Nhã vuốt cái đầu nhỏ của Giang Thị Kỳ, mỉm cười nói.
"Vâng ạ, thế chị họ, anh rể, hai người nói chuyện nha!"
Giang Thi Kỳ gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong biệt thự.
Nhất thời, chỉ còn lại Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã ở cửa biệt thự.
"Bà xã, ha ha, biểu hiện của anh hôm nay được chứ?"
Diệp Thu đi tới trước mặt Lâm Thanh Nhã, khuôn mặt lấy lòng hỏi.
"Tôi nhắc lại lần nữa, gọi tôi là Lâm tổng!"
Lâm Thanh Nhã lườm Diệp Thu một cái, lạnh lùng nói.
"Được, Lâm tổng!"
Diệp Thu có chút thất lạc gật đầu.
"Không nhìn ra đấy, anh khá là biết cách làm con gái vui vẻ, đến cả cô gái khó dỗ như em họ tôi, thế mà cũng bị anh thu phục."
Lâm Thanh Nhã nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói.
"Lâm tổng, em đang ghen à?"
Diệp Thu nhếch miệng cười hỏi.
"Hừ, cho dù tôi có ăn dấm chua của ai, cũng tuyệt đối không ăn dấm chua* của anh!" (ăn dấm chua = ghen)
Lâm Thanh Nhã khinh thường cười một cười, lạnh lùng nói.
"Cái đó cũng chưa chắc đầu, em sẽ ăn, đến lúc đó, cũng không nên thật thơm nha!"
Diệp Thu phe phẩy ngón trỏ, vô cùng tự tin nói.
"Lười phải nói nhiều với anh, trên sô pha phòng khách có một bộ comle, lát nữa anh cầm vào trong phòng mặc thử, xem xem có vừa người không. Ngày mai về nhà với tôi một chuyến, ông nội tôi đại thọ tám mươi!"
Lâm Thanh Nhã trừng mắt liếc Diệp Thu một cái, tức giận nói.
"Nhất thiết phải mặc Comle sao?"
Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.
Anh khá là thích quần áo thể thao thoải mái, không bí bách, tự tại.
"Bắt buộc phải mặc, ngày mai có rất nhiều anh em thân thích đến, một người bạn quan trọng của ông nội tôi cũng sẽ tới chúc mừng, cho nên anh nhất định phải ăn mặc chỉnh tề, đến lúc đó lời nói cử chỉ đều phải chú ý một chút cho tôi, không được cà lơ cà phất, cố gắng nói ít nhất, hiểu chưa?"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng phân phó, thái độ cực kỳ cứng rắn, căn bản là không cho phép Diệp Thu từ chối.
"Anh hiểu rồi, anh nhất định sẽ làm theo!"
Diệp Thu nhanh chóng gật đầu, làm một động tác "ok".
Thấy vậy, đôi lông mày đang nhíu chặt của Lâm Thanh Nhã lúc này mới giãn ra, lạnh lùng hỏi: "Anh còn hỏi điều gì nữa không?"
"Anh có cần chuẩn bị một món quà cho ông nội không?"
Diệp Thu mỉm cười hỏi.
"Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, còn lại thì tùy anh, chuẩn bị hay không cũng được!"
Thế nhưng ngay sau đó, hai người lạ sững sờ tại chỗ.
Bởi vì Lâm Thanh Nhã đã đứng ở cửa biệt thự, hai tay ôm trước ngực, đôi mi thanh tú nhíu lại, khuôn mặt nhỏ lạnh bằng.
Xem ra cô đã ở cửa đợi lâu rồi.
"Sao muộn thế này mới về?
Lẽ nào anh không biết Thị Kỳ còn nhỏ, phải về nhà sớm sao?"
Lâm Thanh Nhã quét mắt nhìn Diệp Thu, có chút không vui hỏi.
Diệp Thu sờ sờ cái mũi, quay đầu nhìn Giang Thi Kỳ một cái.
"Ai ya chị à, em bắt anh rể đi dạo phố với em, sau đó lại đi sân chơi, còn đi phố ăn vặt, cho nên về nhà hơi muộn à, chị đừng trách anh rể a!"
Giang Thi Kỳ đi nhanh lên phía trước, ôm lấy cánh tay của Lâm Thanh Nhã, đong đưa làm nũng nói.
Nghe vậy,
Sắc mặt Lâm Thanh Nhã mới dịu dàng lại, liếc mắt nhìn Giang Thi Kỳ, cưng chiều hỏi: "Em đấy, chỉ biết ham chơi, tối nay chơi có vui không?"
"Vui ạ, tất nhiên là vui, chị ơi anh rể thú vị lắm, sau này em vẫn muốn đi chơi cùng anh ấy!"
Giang Thi Kỳ gật gật cái đầu, mỉm cười nói.
"Ha?"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày.
Mặc dù có khả cưng chiều cô em họ này, nhưng tính cách điêu ngoa bốc đồng của Giang Thi Kỳ, cô cẫn cực kỳ hiểu rõ.
Người bình thường, thật đúng là không trồng được cô.
Trước kia Lâm Thanh Nhã từng sắp xếp rất nhiều người trong công ty cùng đi chơi với Giang Thị Kỳ, kết quả là không có ai làm Giang Thi Kỳ vừa ý.
Nhưng bây giờ Giang Thi Kỳ lại nói là đi chơi cùng Diệp Thu rất vui, hơn nữa còn muốn hẹn lần sau.
Điều này làm cho Lâm Thanh Nhã rất bất ngờ.
Cô vô ý thức liếc nhìn Diệp Thu, trong đầu không khỏi nhớ tới dáng vẻ Diệp Thu mặt dày ở trước mặt cô mỗi ngày.
Ngay sau đó cô đã nhanh chóng hiểu ra.
Theo như suy nghĩ của Lâm Thanh Nhã, mặc dù Diệp Thu không có bản lĩnh gì, nhưng võ mồm rất lợi hại. Nếu không lúc trước cũng sẽ không thuyết phục được ba mình, tuyển anh làm con rể ở rể.
Chỉ bằng công phu mồm mép láu lỉnh này của Diệp Thu, lấy lòng cô gái nhỏ chưa trải sự đời như Giang Thi Kỳ, chắc hẳn cũng không phải việc gì khó.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Thanh Nhã càng ghét Diệp Thu.
Cảm nhận được ánh mắt đang phát ra chán ghét và lạnh lùng của Lâm Thư Nhã.
Nhất thời vẻ mặt Diệp Thu cũng mờ mịt, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Mình lại làm sai điều gì rồi à?
"Thị Kỳ, em đã chơi cả buổi chiều rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, chị còn có chuyện cần nói với Diệp Thu!"
Lâm Thanh Nhã vuốt cái đầu nhỏ của Giang Thị Kỳ, mỉm cười nói.
"Vâng ạ, thế chị họ, anh rể, hai người nói chuyện nha!"
Giang Thi Kỳ gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong biệt thự.
Nhất thời, chỉ còn lại Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã ở cửa biệt thự.
"Bà xã, ha ha, biểu hiện của anh hôm nay được chứ?"
Diệp Thu đi tới trước mặt Lâm Thanh Nhã, khuôn mặt lấy lòng hỏi.
"Tôi nhắc lại lần nữa, gọi tôi là Lâm tổng!"
Lâm Thanh Nhã lườm Diệp Thu một cái, lạnh lùng nói.
"Được, Lâm tổng!"
Diệp Thu có chút thất lạc gật đầu.
"Không nhìn ra đấy, anh khá là biết cách làm con gái vui vẻ, đến cả cô gái khó dỗ như em họ tôi, thế mà cũng bị anh thu phục."
Lâm Thanh Nhã nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói.
"Lâm tổng, em đang ghen à?"
Diệp Thu nhếch miệng cười hỏi.
"Hừ, cho dù tôi có ăn dấm chua của ai, cũng tuyệt đối không ăn dấm chua* của anh!" (ăn dấm chua = ghen)
Lâm Thanh Nhã khinh thường cười một cười, lạnh lùng nói.
"Cái đó cũng chưa chắc đầu, em sẽ ăn, đến lúc đó, cũng không nên thật thơm nha!"
Diệp Thu phe phẩy ngón trỏ, vô cùng tự tin nói.
"Lười phải nói nhiều với anh, trên sô pha phòng khách có một bộ comle, lát nữa anh cầm vào trong phòng mặc thử, xem xem có vừa người không. Ngày mai về nhà với tôi một chuyến, ông nội tôi đại thọ tám mươi!"
Lâm Thanh Nhã trừng mắt liếc Diệp Thu một cái, tức giận nói.
"Nhất thiết phải mặc Comle sao?"
Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.
Anh khá là thích quần áo thể thao thoải mái, không bí bách, tự tại.
"Bắt buộc phải mặc, ngày mai có rất nhiều anh em thân thích đến, một người bạn quan trọng của ông nội tôi cũng sẽ tới chúc mừng, cho nên anh nhất định phải ăn mặc chỉnh tề, đến lúc đó lời nói cử chỉ đều phải chú ý một chút cho tôi, không được cà lơ cà phất, cố gắng nói ít nhất, hiểu chưa?"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng phân phó, thái độ cực kỳ cứng rắn, căn bản là không cho phép Diệp Thu từ chối.
"Anh hiểu rồi, anh nhất định sẽ làm theo!"
Diệp Thu nhanh chóng gật đầu, làm một động tác "ok".
Thấy vậy, đôi lông mày đang nhíu chặt của Lâm Thanh Nhã lúc này mới giãn ra, lạnh lùng hỏi: "Anh còn hỏi điều gì nữa không?"
"Anh có cần chuẩn bị một món quà cho ông nội không?"
Diệp Thu mỉm cười hỏi.
"Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, còn lại thì tùy anh, chuẩn bị hay không cũng được!"