Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 404: Hội sở Hàn Sơn đổi chủ
Tuy nhiên.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy.
Về mặt Diệp Thu vẫn vô cùng bình tĩnh, anh dùng một tốc độ kinh người để dịch đầu sang bên cạnh một chút.
Viên đạn bay gần đến đầu anh, sau đó cứ thế sượt qua, găm thẳng vào bức tường phía sau lưng anh.
Cảnh tượng này.
Khiến Lưu Tam gia nhìn thấy mà sững cả người! Nói thật thì.
Lão ta sống quá nửa đời, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua đâu chứ.
Nhưng quả thật là lão ta chưa bao giờ thấy ai có thể tránh được đạn cả.
Hơn nữa còn tránh được trong khoảng cách gần như vậy.
Đây cmn cũng quá biến thái rồi đấy!
Thế này mà còn nằm trong phạm trù nhân loại nữa hả?
Trong phút chốc.
Lưu Tam gia cũng sắp hoài nghi nhân sinh rồi, lão ta thẫn thờ tại chỗ.
Mà Diệp Thu lại không cho ông ta cơ hội kịp phản ứng lại, anh lao về phía trước nhanh như tên bắn, cướp lấy khẩu súng, tì họng súng lên đầu lão ta.
Lưu Tam gia cả người không khỏi phát run, lão ta vội vàng cầu xin tha mạng: “Ngài… Ngài Diệp, tôi biết sai rồi, ngài cho tôi thêm…” Tuy nhiên.
Lưu Tam gia còn chưa nói hết câu.
Diệp Thu đã bóp cò.
“Pằng!”
Trên đầu Lưu Tam gia bị đạn bắn xuyên qua, để lại một lỗ máu.
Sau cứng đờ vài giây, cơ thể ông ta đổ ầm xuống đất.
“Á!!!”
Trong phút chốc.
Các cô gái tiếp rượu sợ đến không ngừng hét chói tai.
Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh A Báo và Lưu Tam gia bị Diệp Thu lần lượt bắn chết!
Các cô sợ tới độ sắp ngất rồi, từng gương mặt đều trắng bệch, mất hết huyết sắc.
“Suỵt!”
Diệp Thu đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu bảo bọn họ nhỏ tiếng lại, lạnh lùng nói: “Im lặng đi!”
Nghe vậy.
Các cô gái tiếp rượu vội vàng lấy tay che miệng mình lại, không dám ho he gì nữa.
Vì các cô đều sợ lát nữa mục tiêu nổ súng của Diệp Thu sẽ chính là mình.
Tuy nhiên.
Các cô nghĩ nhiều rồi.
Diệp Thu không phải kẻ thích tàn sát người vô tội.
Lý do anh giết Lưu Tam gia.
Hoàn toàn là vì lão ta tự tìm chết.
Vốn dĩ Diệp Thu muốn thương lượng tử tế với lão ta.
Nhưng lão già này lại liên tục đe doạ Diệp Thu.
Cuối cùng còn muốn giết đám trẻ Lạc Y Y nhận nuôi nữa.
Điều này đã xúc phạm đến giới hạn của anh một cách nghiêm trọng.
Vì thế Diệp Thu chỉ có thể tiễn lão ta lên đường thôi.
Sự thật chứng minh rằng.
Diệp Thu trừ khử Lưu Tam gia là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.
Hạng người nhỏ nhen thất thường như thế.
Dù hôm nay Diệp Thu tha cho lão ta.
Sau này lão ta chắc chắn sẽ nghĩ cách làm thế nào để trả thù Diệp Thu.
Trừ khử xong, đầu xuôi đuôi lọt, diệt trừ hậu hoạ sau này! Sau đó.
Diệp Thu cũng không ở lại nữa, anh ra khỏi phòng riêng này.
Nhưng anh cũng không rời đi luôn.
Khó lắm mới được đến một chuyến, dĩ nhiên không thể tay không ra về rồi.
Vì vậy, anh lại xử lý hết nốt đám người của Lưu Tam gia trong hội sở Hàn Sơn.
Sau đó tiện thể hốt luôn khoản thu nhập của hội sở Hàn Sơn vào túi của mình.
Đến lúc này.
Hội sở Hàn Sơn từng không một ai dám động vào này đã chính thức đổi chủ! Chẳng bao lâu sau.
Hội sở Hàn Sơn có thể gọi là miếng thịt béo bở, cây rụng tiền trong mắt các thế lực lớn ở Giang Châu.
Nhưng vì phía sau Lưu Tam gia có vua Giang Nam Trịnh Sơn chống lưng.
Rất nhiều thế lực có ý đồ ra tay với hội sở Hàn Sơn, kết quả đều bị giết ngược lại.
Nhưng hôm nay, Diệp Thu không tốn chút sức lực nào đã có thể thu cả hội sở Hàn Sơn vào tay mình.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ gây nên ảnh hưởng lớn đến mức nào ở Giang Châu nữa… Ra khỏi hội sở Hàn Sơn.
Diệp Thu lấy điện thoại ra, gọi cho Lạc Y Y một cuộc.
“Anh Diệp?” . ngôn tình ngược
“Anh có sao không?”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói chan chứa sự quan tâm của Lạc Y Y lập tức truyền tới.
“Không sao, bên này tôi đã giải quyết xong hết rồi, sau này sẽ không còn ai đến quấy rầy cô nữa, cô cứ yên tâm chăm sóc tụi nhỏ đi!”
Diệp Thu mỉm cười nói.
“Sao cơ?”
Lạc Y Y sửng sốt, sau đó cô ta vô thức hỏi: “Anh làm gì với Lưu Tam gia rồi?”
“Cũng không có gì hết, không thuyết phục bằng lý lẽ được nên tôi tiện tay tiễn ông ta sang một thế giới khác thôi, chắc hẳn ở đó ông ta sẽ có thể học được đạo lý làm người!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
Nghe đến đây,
Lạc Y Y lập tức hít sâu một hơi.
Tất nhiên cô ta biết một thế giới khác mà Diệp Thu nói đến là chỗ nào.
Vì biết nên trong lòng cô ta cảm thấy rất kinh hãi.
Không ngờ.
Đến cả một kẻ sừng sỏ như Lưu Tam gia cũng không thể làm gì được Diệp Thu.
Thực lực và hậu trường của Diệp Thu rốt cuộc lớn mạnh đến mức nào chứ?
Điều này khiến Lạc Y Y khó lòng tưởng tượng ra được.
Liên tục hít sâu vài hơi.
Lúc này Lạc Y Y mới tạm bình ổn trái tim đang đập nhanh lại, sau đó, cô ta cảm kích nói: “Anh Diệp, tối nay thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên làm thế nào nữa!”
“Tất cả đều là vì đám trẻ thôi, không cần phải khách sáo như thế!”
Diệp Thu mỉm cười.
Sau đó anh nhìn thời gian, thấy sắp đến 11 giờ rồi.
Sắc mặt anh lập tức thay đổi, vội vàng nói: “À ừm, thế tôi phải mau chóng về nhà trước đây, vợ tôi còn đang ở nhà đợi tôi, tôi mà về muộn thì cô ấy sẽ không yên tâm, chúng ta liên lạc lại với nhau sau nhé!”
Nói xong.
Diệp Thu lập tức cúp điện thoại.
Nghe tiếng điện thoại ngắt kết nối truyền ra.
Lạc Y Y cũng sững sờ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ghen tị.
Bây giờ cô ta càng lúc càng tò mò, rốt cuộc vợ của Diệp Thu là một người phụ nữ như thế nào đây.
Là người như thế nào mà lại có thể khiến một nhân vật tầm cỡ như Diệp Thu say mê đến thế.
Không được.
Nhất định phải tìm cơ hội gặp thử vợ của Diệp Thu mới được.
Để xem rốt cuộc người phụ nữ kia mạnh hơn cô ta ở điểm nào!... Tới khi Diệp Thu về đến Hãn Hải Lam Thành đã là 11 rưỡi.
Thấy phòng khách của biệt thự vẫn còn sáng đèn.
Diệp Thu lập tức cảm thấy chột dạ.
Toi rồi.
Lâm Thanh Nhã vẫn chưa ngủ.
Phải nói thế nào đây?
Cô ấy sẽ không làm thêm bữa khuya nữa cho mình đâu nhỉ?
Nếu thế thật thì tối nay mình cứ xác định là qua đêm trên bồn cầu đi.
Vừa nghĩ đến đây.
Diệp Thu lập tức hoảng hốt, anh lượn qua lượn lại trước cửa biệt thự, mãi mà không dám đi vào.
Nếu để Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương nhìn thấy cảnh này.
Chắc chắn sẽ kinh ngạc đến không thốt nổi nên lời.
Phải biết là, năm đó, khi Diệp Thu ở trên chiến trường.
Dù trên đầu là bom đạn hay phải xuyên qua rừng mưa đạn, anh cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh.
Nhưng lúc này lại hoảng hốt đến vậy.
Đây đúng là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
Tình yêu, quả nhiên là một thứ rất thần kỳ.
Mạnh mẽ như Diệp Thu cũng không thể chạy thoát khỏi cửa ải này! Hít sâu một hơi.
Cuối cùng Diệp Thu lấy dũng khí, khẽ đẩy cửa biệt thự ra, bước vào.
Tuy nhiên.
Khi Diệp Thu đi đến phòng khách, thấy khung cảnh trước mắt, anh lại sửng sốt.
Tuy TV vẫn đang bật.
Nhưng Lâm Thanh Nhã lại nằm nghiêng trên ghế sopha ngủ mất rồi.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn không tì vết toả ra sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Từng đường cong gợi cảm thấp thoáng dưới làn váy hai dây màu đen hấp dẫn chết người.
Nhất là đôi chân dài thẳng tắp trắng mịn kia lúc này còn hoàn toàn lộ ra ngoài.
Dù là Diệp Thu cũng không kiềm chế được mà nhìn thêm mấy lần.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy.
Về mặt Diệp Thu vẫn vô cùng bình tĩnh, anh dùng một tốc độ kinh người để dịch đầu sang bên cạnh một chút.
Viên đạn bay gần đến đầu anh, sau đó cứ thế sượt qua, găm thẳng vào bức tường phía sau lưng anh.
Cảnh tượng này.
Khiến Lưu Tam gia nhìn thấy mà sững cả người! Nói thật thì.
Lão ta sống quá nửa đời, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua đâu chứ.
Nhưng quả thật là lão ta chưa bao giờ thấy ai có thể tránh được đạn cả.
Hơn nữa còn tránh được trong khoảng cách gần như vậy.
Đây cmn cũng quá biến thái rồi đấy!
Thế này mà còn nằm trong phạm trù nhân loại nữa hả?
Trong phút chốc.
Lưu Tam gia cũng sắp hoài nghi nhân sinh rồi, lão ta thẫn thờ tại chỗ.
Mà Diệp Thu lại không cho ông ta cơ hội kịp phản ứng lại, anh lao về phía trước nhanh như tên bắn, cướp lấy khẩu súng, tì họng súng lên đầu lão ta.
Lưu Tam gia cả người không khỏi phát run, lão ta vội vàng cầu xin tha mạng: “Ngài… Ngài Diệp, tôi biết sai rồi, ngài cho tôi thêm…” Tuy nhiên.
Lưu Tam gia còn chưa nói hết câu.
Diệp Thu đã bóp cò.
“Pằng!”
Trên đầu Lưu Tam gia bị đạn bắn xuyên qua, để lại một lỗ máu.
Sau cứng đờ vài giây, cơ thể ông ta đổ ầm xuống đất.
“Á!!!”
Trong phút chốc.
Các cô gái tiếp rượu sợ đến không ngừng hét chói tai.
Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh A Báo và Lưu Tam gia bị Diệp Thu lần lượt bắn chết!
Các cô sợ tới độ sắp ngất rồi, từng gương mặt đều trắng bệch, mất hết huyết sắc.
“Suỵt!”
Diệp Thu đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu bảo bọn họ nhỏ tiếng lại, lạnh lùng nói: “Im lặng đi!”
Nghe vậy.
Các cô gái tiếp rượu vội vàng lấy tay che miệng mình lại, không dám ho he gì nữa.
Vì các cô đều sợ lát nữa mục tiêu nổ súng của Diệp Thu sẽ chính là mình.
Tuy nhiên.
Các cô nghĩ nhiều rồi.
Diệp Thu không phải kẻ thích tàn sát người vô tội.
Lý do anh giết Lưu Tam gia.
Hoàn toàn là vì lão ta tự tìm chết.
Vốn dĩ Diệp Thu muốn thương lượng tử tế với lão ta.
Nhưng lão già này lại liên tục đe doạ Diệp Thu.
Cuối cùng còn muốn giết đám trẻ Lạc Y Y nhận nuôi nữa.
Điều này đã xúc phạm đến giới hạn của anh một cách nghiêm trọng.
Vì thế Diệp Thu chỉ có thể tiễn lão ta lên đường thôi.
Sự thật chứng minh rằng.
Diệp Thu trừ khử Lưu Tam gia là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.
Hạng người nhỏ nhen thất thường như thế.
Dù hôm nay Diệp Thu tha cho lão ta.
Sau này lão ta chắc chắn sẽ nghĩ cách làm thế nào để trả thù Diệp Thu.
Trừ khử xong, đầu xuôi đuôi lọt, diệt trừ hậu hoạ sau này! Sau đó.
Diệp Thu cũng không ở lại nữa, anh ra khỏi phòng riêng này.
Nhưng anh cũng không rời đi luôn.
Khó lắm mới được đến một chuyến, dĩ nhiên không thể tay không ra về rồi.
Vì vậy, anh lại xử lý hết nốt đám người của Lưu Tam gia trong hội sở Hàn Sơn.
Sau đó tiện thể hốt luôn khoản thu nhập của hội sở Hàn Sơn vào túi của mình.
Đến lúc này.
Hội sở Hàn Sơn từng không một ai dám động vào này đã chính thức đổi chủ! Chẳng bao lâu sau.
Hội sở Hàn Sơn có thể gọi là miếng thịt béo bở, cây rụng tiền trong mắt các thế lực lớn ở Giang Châu.
Nhưng vì phía sau Lưu Tam gia có vua Giang Nam Trịnh Sơn chống lưng.
Rất nhiều thế lực có ý đồ ra tay với hội sở Hàn Sơn, kết quả đều bị giết ngược lại.
Nhưng hôm nay, Diệp Thu không tốn chút sức lực nào đã có thể thu cả hội sở Hàn Sơn vào tay mình.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ gây nên ảnh hưởng lớn đến mức nào ở Giang Châu nữa… Ra khỏi hội sở Hàn Sơn.
Diệp Thu lấy điện thoại ra, gọi cho Lạc Y Y một cuộc.
“Anh Diệp?” . ngôn tình ngược
“Anh có sao không?”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói chan chứa sự quan tâm của Lạc Y Y lập tức truyền tới.
“Không sao, bên này tôi đã giải quyết xong hết rồi, sau này sẽ không còn ai đến quấy rầy cô nữa, cô cứ yên tâm chăm sóc tụi nhỏ đi!”
Diệp Thu mỉm cười nói.
“Sao cơ?”
Lạc Y Y sửng sốt, sau đó cô ta vô thức hỏi: “Anh làm gì với Lưu Tam gia rồi?”
“Cũng không có gì hết, không thuyết phục bằng lý lẽ được nên tôi tiện tay tiễn ông ta sang một thế giới khác thôi, chắc hẳn ở đó ông ta sẽ có thể học được đạo lý làm người!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
Nghe đến đây,
Lạc Y Y lập tức hít sâu một hơi.
Tất nhiên cô ta biết một thế giới khác mà Diệp Thu nói đến là chỗ nào.
Vì biết nên trong lòng cô ta cảm thấy rất kinh hãi.
Không ngờ.
Đến cả một kẻ sừng sỏ như Lưu Tam gia cũng không thể làm gì được Diệp Thu.
Thực lực và hậu trường của Diệp Thu rốt cuộc lớn mạnh đến mức nào chứ?
Điều này khiến Lạc Y Y khó lòng tưởng tượng ra được.
Liên tục hít sâu vài hơi.
Lúc này Lạc Y Y mới tạm bình ổn trái tim đang đập nhanh lại, sau đó, cô ta cảm kích nói: “Anh Diệp, tối nay thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên làm thế nào nữa!”
“Tất cả đều là vì đám trẻ thôi, không cần phải khách sáo như thế!”
Diệp Thu mỉm cười.
Sau đó anh nhìn thời gian, thấy sắp đến 11 giờ rồi.
Sắc mặt anh lập tức thay đổi, vội vàng nói: “À ừm, thế tôi phải mau chóng về nhà trước đây, vợ tôi còn đang ở nhà đợi tôi, tôi mà về muộn thì cô ấy sẽ không yên tâm, chúng ta liên lạc lại với nhau sau nhé!”
Nói xong.
Diệp Thu lập tức cúp điện thoại.
Nghe tiếng điện thoại ngắt kết nối truyền ra.
Lạc Y Y cũng sững sờ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ghen tị.
Bây giờ cô ta càng lúc càng tò mò, rốt cuộc vợ của Diệp Thu là một người phụ nữ như thế nào đây.
Là người như thế nào mà lại có thể khiến một nhân vật tầm cỡ như Diệp Thu say mê đến thế.
Không được.
Nhất định phải tìm cơ hội gặp thử vợ của Diệp Thu mới được.
Để xem rốt cuộc người phụ nữ kia mạnh hơn cô ta ở điểm nào!... Tới khi Diệp Thu về đến Hãn Hải Lam Thành đã là 11 rưỡi.
Thấy phòng khách của biệt thự vẫn còn sáng đèn.
Diệp Thu lập tức cảm thấy chột dạ.
Toi rồi.
Lâm Thanh Nhã vẫn chưa ngủ.
Phải nói thế nào đây?
Cô ấy sẽ không làm thêm bữa khuya nữa cho mình đâu nhỉ?
Nếu thế thật thì tối nay mình cứ xác định là qua đêm trên bồn cầu đi.
Vừa nghĩ đến đây.
Diệp Thu lập tức hoảng hốt, anh lượn qua lượn lại trước cửa biệt thự, mãi mà không dám đi vào.
Nếu để Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương nhìn thấy cảnh này.
Chắc chắn sẽ kinh ngạc đến không thốt nổi nên lời.
Phải biết là, năm đó, khi Diệp Thu ở trên chiến trường.
Dù trên đầu là bom đạn hay phải xuyên qua rừng mưa đạn, anh cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh.
Nhưng lúc này lại hoảng hốt đến vậy.
Đây đúng là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
Tình yêu, quả nhiên là một thứ rất thần kỳ.
Mạnh mẽ như Diệp Thu cũng không thể chạy thoát khỏi cửa ải này! Hít sâu một hơi.
Cuối cùng Diệp Thu lấy dũng khí, khẽ đẩy cửa biệt thự ra, bước vào.
Tuy nhiên.
Khi Diệp Thu đi đến phòng khách, thấy khung cảnh trước mắt, anh lại sửng sốt.
Tuy TV vẫn đang bật.
Nhưng Lâm Thanh Nhã lại nằm nghiêng trên ghế sopha ngủ mất rồi.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn không tì vết toả ra sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Từng đường cong gợi cảm thấp thoáng dưới làn váy hai dây màu đen hấp dẫn chết người.
Nhất là đôi chân dài thẳng tắp trắng mịn kia lúc này còn hoàn toàn lộ ra ngoài.
Dù là Diệp Thu cũng không kiềm chế được mà nhìn thêm mấy lần.