Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 429: Thư mời độc quyền
Vẻ mặt Tô Dương lập tức sa sầm, anh ta nhìn chòng chọc vào Diệp Thu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Thu, không ngờ lại gặp được anh ở đây!”
“Cậu Tô, chúng ta đúng là có duyên thật đấy!”
Diệp Thu nhếch môi nở nụ cười hóm hỉnh, sau đó anh liếc mắt nhìn con Porsche 911 đỗ cách đó không xa, nói với giọng điệu cợt nhả: “Ây, đổi xe rồi à?”
“Không biết chất lượng của con xe này thế nào nhỉ, mong là đừng giống như con trước, đến cả khởi động cũng không khởi động nổi nhé?”
Tuy nhiên.
Diệp Thu không nói đến chuyện này thì còn tốt.
Anh vừa nói ra.
Nét mặt Tô Dương lại càng thêm khó coi hơn, anh ta tức đến khoé môi run rẩy,
Phải biết là.
Lần trước ở trước mặt Lâm Thanh Nhã.
Vì chuyện này mà anh ta mất hết cả mặt mũi.
Có một khoảng thời gian rất dài, anh ta không dám xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Nhã vì xấu hổ.
Dù thế nào thì anh ta cũng là một người cần thể diện.
Mà bây giờ.
Diệp Thu lại bóc vết sẹo của anh ta ra một lần nữa.
Điều này khiến anh ta tức giận vô cùng, anh ta nhìn chòng chọc Diệp Thu, trầm giọng nói: "Diệp Thu, anh câm miệng lại, chuyện xảy ra lần trước rõ ràng là do anh giở trò, tôi chưa tìm anh tính sổ là may rồi, nếu anh còn dám nhắc tới chuyện đó một lần nữa, tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đâu!”
“Tôi giở trò?”
“Xin hỏi, anh có bằng chứng gì không?”
Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, anh cười khẩy hỏi ngược lại.
"Tốt nhất là anh nên cầu khẩn đừng để tôi tìm được bằng chứng, nếu không, tôi sẽ khiến anh phải hối hận đấy!”
Tô Dương nghiến răng, hung ác nói.
Sau đó, anh ta chuẩn bị bước vào biệt thự.
Nhưng đúng lúc này.
Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại nhìn Diệp Thu, soi mói từ đầu tới chân một lượt, lạnh lùng hỏi: “Mà này, còn chưa kịp hỏi anh, anh đến đây làm gì?”
“Cũng tới gặp thầy Lý à?”
Anh ta vừa dứt lời.
Diệp Thu còn chưa kịp đáp.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh giễu cợt Diệp Thu lúc nãy vội vàng sán lại, nhìn Tô Dương, nịnh nọt nói: "Cậu Tô, cậu có điều không biết rồi, thằng nhóc này rất biết chém gió, ban nãy cậu ta dám bảo là thầy Lý đích thân mời cậu ta tới cơ!”
“Sao?"
Tô Dương sửng sốt trong giây lát, sau đó anh ta ngẩng đầu cười phá lên đầy châm chọc: “Ủ ôi, đúng là cười chết tôi rồi, Diệp Thu này, anh là cái thá gì chứ?”
“Anh chỉ là một tên ăn hại phải tới tận nhà vợ để bám váy vợ mà thôi, còn kêu thầy Lý mời anh nữa á?”
“Anh tưởng mình có mặt mũi lắm hay sao?”
“Hả?”
“Đừng có tức cười như thế được không?”
“Há há há!”
Đám đông ngay lập tức phá lên cười.
"Đúng đấy, vừa nãy tôi đã nói rồi mà, rõ ràng tên này đang khoác lác!"
"Thầy Lý là ai chứ, chỉ có người có đẳng cấp như cậu Tô mới có khả năng nhận được lời mời từ thầy Lý thôi, còn cái loại thất bại nghèo túng như này xứng chắc?”
"Trên thế giới này, luôn có một số người có suy nghĩ rất kỳ lạ, bọn họ luôn cảm thấy mình là nhất, thực tế thì, họ chẳng là cái thá gì cả!"
… Rất hiển nhiên.
Mọi người cũng có thể nhận ra rằng, quan hệ giữa Diệp Thu và Tô Dương chẳng ra làm sao cả.
Vì vậy, để lấy lòng Tô Dương, bọn họ bắt đầu không hề khách sáo mà chế nhạo Diệp Thu.
Nghe những lời châm biếm này.
Vẻ mặt tự mãn của Tô Dương lập tức càng thêm rạng rỡ.
Lần trước Diệp Thu đã khiến anh ta bẽ mặt trước mặt Lâm Thanh Nhã.
Bây giờ có cơ hội này để tát vào mặt Diệp Thu.
Tất nhiên anh ta sẽ không bỏ lỡ nó.
Vì thế.
Anh ta tiếp tục nhìn Diệp Thu, hỏi: "Diệp Thu, anh bảo là thầy Lý mời anh tới, thế anh có bằng chứng gì không?”
"Mời thì mời thôi, còn cần bằng chứng gì sao?”
Diệp Thu thờ ơ hỏi.
"Vậy thầy Lý mời anh như thế nào?"
Tô Dương cố nhịn cười, hỏi với vẻ mặt giễu cợt.
"Nhờ người khác liên lạc với tôi, mời tôi tới một chuyến!”
Diệp Thu bình tĩnh nói.
"Há há há!”
Một lần nữa, Tô Dương không nhịn được cười phá lên đầy mỉa mai, thậm chí còn suýt thì chảy cả nước mắt.
Một lúc lâu sau.
Anh ta cúi đầu nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói: “Diệp Thu, anh có muốn chém gió thì cũng phải chém cho nó logic tí có được không?”
“Thầy Lý nhờ người khác liên hệ với anh sao, anh nghĩ anh là ai chứ?”
“Bản thân anh thật sự không rõ sao, tưởng mình là kẻ nào ghê gớm lắm thật hả?”
"Tôi chỉ có gì nói nấy thôi!"
Diệp Thu nhún vai, thản nhiên nói.
"Nổ vừa thôi, còn cmn có gì nói nấy nữa cơ á?”
“Tôi thấy anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì có!”
Tô Dương khinh thường nhìn Diệp Thu.
Sau đó, anh ta rút ra một lá thư mời được mạ vàng từ túi áo vest, giơ đến trước mặt Diệp Thu, ngạo nghễ nói: “Nhìn thấy chưa?”
“Thư mời viết tay của thầy Lý đấy, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ đi này, tôi mới là vị khách mà hôm nay thầy Lý mời tới, hơn nữa trên này còn ghi chú rõ ràng, hôm nay thầy Lý chỉ mời một vị khách là tôi thôi, còn anh ấy hả?”
“Anh cũng xứng chắc?"
Đám người xung quanh nhìn thấy lá thư thì lập tức xúm lại.
Sau khi nhìn rõ nội dung trên bức thư mời trong tay Tô Dương, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ hâm mộ nịnh nọt: "Ôi trời ơi, là thư mời thầy Lý tự tay viết thật kìa, hơn nữa còn là thư mời riêng nữa, hôm nay thầy Lý chỉ mời có mình cậu Tô thôi, bảo sao ông ấy không chịu gặp chúng ta!”
"Đúng là cậu Tô có khác, vậy mà có thể lấy được thư mời riêng của thầy Lý, ghê thật đấy!”
“Cậu Tô đỉnh của chóp, cũng chỉ có cậu Tô mới đủ tư cách nhận được thư mời riêng của thầy Lý thôi, không giống tên bốc mùi thất bại nào đó, ngoài chém gió ra thì chả biết gì hết!”
... Nghe những lời tâng bốc này.
Nụ cười đắc ý trên mặt Tô Dương lập tức càng thêm rạng rỡ, anh ta nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt huênh hoang hỏi: “Diệp Thu, mặt có rát không?”
“Hả?”
“Cảm giác bị vả mặt thế nào?”
“Dám khoác lác trước mặt tôi, anh đúng là không biết trời cao đất dày mà, còn nói cái gì mà thầy Lý nhờ người khác mời anh tới nữa, há, anh có tư cách gì chứ?”
“Anh nghĩ anh xứng chắc?”
“Tranh thủ lúc tâm trạng tôi còn đang tốt, anh mau phắn xéo khỏi tầm nhìn của tôi đi, tôi thật sự không muốn phải đả kích anh thêm đâu!”
"Nhóc con, biến lẹ đi, đừng tiếp tục ở lại đây cho mất mặt nữa!"
"Đúng đấy, mặt cũng bị cậu Tô vả cho sưng lên rồi, nếu tôi mà là cậu, tôi chẳng còn mặt mũi nào mà ở đây thêm nữa ấy, thà tìm cái lỗ chui vào còn hơn.”
"Có một số người chém gió còn không biết phân biệt nặng nhẹ, dám khoác lác trước mặt cậu Tô, lần này bị vả mặt có đau không?”
Đám đông cũng nhao nhao chế giễu và khinh bỉ anh.
Tuy nhiên.
Đối với những lời lẽ này.
Diệp Thu lại như không nghe thấy gì, anh vẫn thản nhiên đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt cũng chẳng có gì thay đổi.
Thấy thế.
Vẻ mặt Tô Dương cũng lập tức sa sầm, anh ta nhìn chăm chăm vào Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Diệp Thu, anh vẫn không biến đi đúng không?”
“Đúng là đã nể mặt lại còn không biết đường, nếu đã thế thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong.
Anh nhìn thẳng vào hai vệ sĩ mặc đồ đen đang canh gác ở cổng sân, ra lệnh: "Này, hai người các anh, tôi là khách quý do chính thầy Lý mời tới, bây giờ tôi ra lệnh cho các anh lập tức đuổi kẻ vô dụng này đi cho tôi, nếu anh ta còn không đi thì thẳng tay đánh luôn, xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm!"
“Cậu Tô, chúng ta đúng là có duyên thật đấy!”
Diệp Thu nhếch môi nở nụ cười hóm hỉnh, sau đó anh liếc mắt nhìn con Porsche 911 đỗ cách đó không xa, nói với giọng điệu cợt nhả: “Ây, đổi xe rồi à?”
“Không biết chất lượng của con xe này thế nào nhỉ, mong là đừng giống như con trước, đến cả khởi động cũng không khởi động nổi nhé?”
Tuy nhiên.
Diệp Thu không nói đến chuyện này thì còn tốt.
Anh vừa nói ra.
Nét mặt Tô Dương lại càng thêm khó coi hơn, anh ta tức đến khoé môi run rẩy,
Phải biết là.
Lần trước ở trước mặt Lâm Thanh Nhã.
Vì chuyện này mà anh ta mất hết cả mặt mũi.
Có một khoảng thời gian rất dài, anh ta không dám xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Nhã vì xấu hổ.
Dù thế nào thì anh ta cũng là một người cần thể diện.
Mà bây giờ.
Diệp Thu lại bóc vết sẹo của anh ta ra một lần nữa.
Điều này khiến anh ta tức giận vô cùng, anh ta nhìn chòng chọc Diệp Thu, trầm giọng nói: "Diệp Thu, anh câm miệng lại, chuyện xảy ra lần trước rõ ràng là do anh giở trò, tôi chưa tìm anh tính sổ là may rồi, nếu anh còn dám nhắc tới chuyện đó một lần nữa, tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đâu!”
“Tôi giở trò?”
“Xin hỏi, anh có bằng chứng gì không?”
Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, anh cười khẩy hỏi ngược lại.
"Tốt nhất là anh nên cầu khẩn đừng để tôi tìm được bằng chứng, nếu không, tôi sẽ khiến anh phải hối hận đấy!”
Tô Dương nghiến răng, hung ác nói.
Sau đó, anh ta chuẩn bị bước vào biệt thự.
Nhưng đúng lúc này.
Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại nhìn Diệp Thu, soi mói từ đầu tới chân một lượt, lạnh lùng hỏi: “Mà này, còn chưa kịp hỏi anh, anh đến đây làm gì?”
“Cũng tới gặp thầy Lý à?”
Anh ta vừa dứt lời.
Diệp Thu còn chưa kịp đáp.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh giễu cợt Diệp Thu lúc nãy vội vàng sán lại, nhìn Tô Dương, nịnh nọt nói: "Cậu Tô, cậu có điều không biết rồi, thằng nhóc này rất biết chém gió, ban nãy cậu ta dám bảo là thầy Lý đích thân mời cậu ta tới cơ!”
“Sao?"
Tô Dương sửng sốt trong giây lát, sau đó anh ta ngẩng đầu cười phá lên đầy châm chọc: “Ủ ôi, đúng là cười chết tôi rồi, Diệp Thu này, anh là cái thá gì chứ?”
“Anh chỉ là một tên ăn hại phải tới tận nhà vợ để bám váy vợ mà thôi, còn kêu thầy Lý mời anh nữa á?”
“Anh tưởng mình có mặt mũi lắm hay sao?”
“Hả?”
“Đừng có tức cười như thế được không?”
“Há há há!”
Đám đông ngay lập tức phá lên cười.
"Đúng đấy, vừa nãy tôi đã nói rồi mà, rõ ràng tên này đang khoác lác!"
"Thầy Lý là ai chứ, chỉ có người có đẳng cấp như cậu Tô mới có khả năng nhận được lời mời từ thầy Lý thôi, còn cái loại thất bại nghèo túng như này xứng chắc?”
"Trên thế giới này, luôn có một số người có suy nghĩ rất kỳ lạ, bọn họ luôn cảm thấy mình là nhất, thực tế thì, họ chẳng là cái thá gì cả!"
… Rất hiển nhiên.
Mọi người cũng có thể nhận ra rằng, quan hệ giữa Diệp Thu và Tô Dương chẳng ra làm sao cả.
Vì vậy, để lấy lòng Tô Dương, bọn họ bắt đầu không hề khách sáo mà chế nhạo Diệp Thu.
Nghe những lời châm biếm này.
Vẻ mặt tự mãn của Tô Dương lập tức càng thêm rạng rỡ.
Lần trước Diệp Thu đã khiến anh ta bẽ mặt trước mặt Lâm Thanh Nhã.
Bây giờ có cơ hội này để tát vào mặt Diệp Thu.
Tất nhiên anh ta sẽ không bỏ lỡ nó.
Vì thế.
Anh ta tiếp tục nhìn Diệp Thu, hỏi: "Diệp Thu, anh bảo là thầy Lý mời anh tới, thế anh có bằng chứng gì không?”
"Mời thì mời thôi, còn cần bằng chứng gì sao?”
Diệp Thu thờ ơ hỏi.
"Vậy thầy Lý mời anh như thế nào?"
Tô Dương cố nhịn cười, hỏi với vẻ mặt giễu cợt.
"Nhờ người khác liên lạc với tôi, mời tôi tới một chuyến!”
Diệp Thu bình tĩnh nói.
"Há há há!”
Một lần nữa, Tô Dương không nhịn được cười phá lên đầy mỉa mai, thậm chí còn suýt thì chảy cả nước mắt.
Một lúc lâu sau.
Anh ta cúi đầu nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói: “Diệp Thu, anh có muốn chém gió thì cũng phải chém cho nó logic tí có được không?”
“Thầy Lý nhờ người khác liên hệ với anh sao, anh nghĩ anh là ai chứ?”
“Bản thân anh thật sự không rõ sao, tưởng mình là kẻ nào ghê gớm lắm thật hả?”
"Tôi chỉ có gì nói nấy thôi!"
Diệp Thu nhún vai, thản nhiên nói.
"Nổ vừa thôi, còn cmn có gì nói nấy nữa cơ á?”
“Tôi thấy anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì có!”
Tô Dương khinh thường nhìn Diệp Thu.
Sau đó, anh ta rút ra một lá thư mời được mạ vàng từ túi áo vest, giơ đến trước mặt Diệp Thu, ngạo nghễ nói: “Nhìn thấy chưa?”
“Thư mời viết tay của thầy Lý đấy, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ đi này, tôi mới là vị khách mà hôm nay thầy Lý mời tới, hơn nữa trên này còn ghi chú rõ ràng, hôm nay thầy Lý chỉ mời một vị khách là tôi thôi, còn anh ấy hả?”
“Anh cũng xứng chắc?"
Đám người xung quanh nhìn thấy lá thư thì lập tức xúm lại.
Sau khi nhìn rõ nội dung trên bức thư mời trong tay Tô Dương, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ hâm mộ nịnh nọt: "Ôi trời ơi, là thư mời thầy Lý tự tay viết thật kìa, hơn nữa còn là thư mời riêng nữa, hôm nay thầy Lý chỉ mời có mình cậu Tô thôi, bảo sao ông ấy không chịu gặp chúng ta!”
"Đúng là cậu Tô có khác, vậy mà có thể lấy được thư mời riêng của thầy Lý, ghê thật đấy!”
“Cậu Tô đỉnh của chóp, cũng chỉ có cậu Tô mới đủ tư cách nhận được thư mời riêng của thầy Lý thôi, không giống tên bốc mùi thất bại nào đó, ngoài chém gió ra thì chả biết gì hết!”
... Nghe những lời tâng bốc này.
Nụ cười đắc ý trên mặt Tô Dương lập tức càng thêm rạng rỡ, anh ta nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt huênh hoang hỏi: “Diệp Thu, mặt có rát không?”
“Hả?”
“Cảm giác bị vả mặt thế nào?”
“Dám khoác lác trước mặt tôi, anh đúng là không biết trời cao đất dày mà, còn nói cái gì mà thầy Lý nhờ người khác mời anh tới nữa, há, anh có tư cách gì chứ?”
“Anh nghĩ anh xứng chắc?”
“Tranh thủ lúc tâm trạng tôi còn đang tốt, anh mau phắn xéo khỏi tầm nhìn của tôi đi, tôi thật sự không muốn phải đả kích anh thêm đâu!”
"Nhóc con, biến lẹ đi, đừng tiếp tục ở lại đây cho mất mặt nữa!"
"Đúng đấy, mặt cũng bị cậu Tô vả cho sưng lên rồi, nếu tôi mà là cậu, tôi chẳng còn mặt mũi nào mà ở đây thêm nữa ấy, thà tìm cái lỗ chui vào còn hơn.”
"Có một số người chém gió còn không biết phân biệt nặng nhẹ, dám khoác lác trước mặt cậu Tô, lần này bị vả mặt có đau không?”
Đám đông cũng nhao nhao chế giễu và khinh bỉ anh.
Tuy nhiên.
Đối với những lời lẽ này.
Diệp Thu lại như không nghe thấy gì, anh vẫn thản nhiên đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt cũng chẳng có gì thay đổi.
Thấy thế.
Vẻ mặt Tô Dương cũng lập tức sa sầm, anh ta nhìn chăm chăm vào Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Diệp Thu, anh vẫn không biến đi đúng không?”
“Đúng là đã nể mặt lại còn không biết đường, nếu đã thế thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong.
Anh nhìn thẳng vào hai vệ sĩ mặc đồ đen đang canh gác ở cổng sân, ra lệnh: "Này, hai người các anh, tôi là khách quý do chính thầy Lý mời tới, bây giờ tôi ra lệnh cho các anh lập tức đuổi kẻ vô dụng này đi cho tôi, nếu anh ta còn không đi thì thẳng tay đánh luôn, xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm!"