Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 483: Không cho cũng phải cho
"Giá vốn cao?"
Diệp Thu nhíu mày, sau đó cười lạnh hỏi: "Được, vậy ông giải thích cho tôi nghe xem. Ba món ăn của tôi giá nguyên liệu cao ở chỗ nào!"
"Cái này anh có thể nhìn thấy mà, phở xào được làm từ bột gạo. Mà không phải là bột gạo thông thường, chính là bột gạo cao cấp được chúng tôi sản xuất từ nhà máy đặc biệt. Mùi vị hoàn toàn khác so với bột gạo thông thường. Hơn nữa còn có phí vận chuyển cùng nhân công, chẳng lẽ bán ba trăm hai mươi tệ, không đáng giá sao?"
"Còn có rau xào thịt muối này, rau này chính là rau thuần dại, không hề giống bất kỳ loại rau nào trong thành phố này cả. Giá cả tương đối đắt đỏ. Không phải khách quen tôi cũng không bán đâu. Hôm nay trông anh tương đối quen mắt nên tôi mới mang loại rau này lên cho anh dùng. Thu của anh bốn trăm năm mươi hai tệ thì sao chứ? Có đắt không?"
"Còn về phần tô canh này, nước dùng được hầm nấu hơn mười hai giờ đồng hồ, cô đặc từ trà chính tông cao cấp, một trăm tám mươi tám tệ, có nhiều không?"
Ông chủ mập mạp ra vẻ thông thạo nói.
Diệp Thu sau khi nghe xong.
Cũng hết muốn ý kiến.
Thế nào gọi là cưỡng từ đoạt lý! Đây chính là cưỡng từ đoạt lý điển hình.
Còn về phần ông chủ mập mạp kia nói gì mà định chế, hoang dại, cống phẩm chính tông các loại kia.
Chắc chắn là những từ ngữ thông dụng của một tên thương gia vô lương tâm mà.
"Nói xong rồi sao?"
Diệp Thu ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông chủ mập mạp kia, nhàn nhạt hỏi.
"Nói xong rồi, đưa tiền đi, trả bằng điện thoại di động hay tiền mặt đều được. Nhanh lên, tôi còn có nhiều khách chờ tiếp lắm, đừng làm trễ nãi thời gian của tôi!"
Ông chủ mập mạp mặt đầy vẻ không kiên nhẫn nói.
"Xin lỗi, tôi người này không thiếu tiền, nhưng không có nghĩa là sẽ để người khác lấy tiền của mình ra tiêu xài như rác, tùy ý xẻ thịt. Cho nên số tiền này một đồng tôi cũng không đưa cho ông!"
Diệp Thu híp mắt lại, lạnh giọng nói.
Có tiền, cũng không có nghĩ là có thể tùy tiện bị người ta lừa gạt.
Giống như bây giờ.
Biết rõ là bị người ta làm thịt.
Diệp Thu làm sao có thể già đầu như vậy rồi mà còn đưa cổ để người ta róc chứ?
Thế không phải là ngu ngốc sao?
Huống chi.
Vấn đề ở đây không phải là tiền, mà là đạo lý! Hôm nay Diệp Thu muốn nói, chính là cái đạo lý này!
"Tôi nhổ vào ấy, anh không thiếu tiền sao? Anh không thiếu tiền mà ở chỗ này dây dưa với tôi nửa ngày à?"
Không có tiền thì anh tới tiệm cơm làm gì, không có tiền mà còn đòi gọi món đặc sản. Đúng là một tên nghèo kiết xác mà!"
Ông chủ mập mạp mặt đầy vẻ khinh thường liếc nhìn Diệp Thu, sau đó lạnh lùng nói: "Hôm này tiền này anh phải trả, không trả cũng phải trả, tính tiền nhanh lên một chút nào!"
"Nếu tôi vẫn nhất quyết không trả thì thế nào?"
Diệp Thu híp mắt lại, lạnh giọng hỏi.
"Nhất quyết không trả sao? Vậy hôm nay anh đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!"
Ông chủ mập mạp sầm mặt xuống, sau đó vỗ bàn, hô to: "Người đâu ra đây cho tôi!"
Cùng với tiếng nói của ông chủ mập mạp.
Hai anh chàng phục vụ đang ngồi chơi game trên bậc thang kia không nói hai lời, cất điện thoại di động, ầm chiếc ghế đẩu bên cạnh lên đi về phía bên này.
Sau đó một người đàn ông mặc tạp dề từ trong bếp cầm dao ra, đi tới phía sau lưng ông chủ mập mạp.
Tốc độ cùng phản ứng của ông ta tương đối nhanh nhẹn, hơn nữa hành động còn gọn gàng mau lẹ.
Trông dáng dấp chắc hẳn không phải là lần đầu tiên làm như vậy.
Thấy vậy.
Trong mắt Diệp Thu cũng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Thế nào? Chuẩn bị động thủ phải không?"
"Nhóc con, đừng nói là tôi hù dọa anh, dám ăn cơm ở tiệm của ông đây xong lại không trả tiền, ăn quỵt à. Chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho thật kỹ. Ngoan ngoãn đưa tiền, hoặc là ăn đòn. So sánh tính toán thử nên chọn cái nào!"
Ông chủ mập mạp nhìn Diệp Thu, mặt đầy vẻ phách lối nói.
"Nếu ông cho tôi hai lựa chọn, tôi cũng cho các ông hai lựa chọn. Một là bây giờ để tôi đi, hai là tôi sẽ đập tiệm các ông. Các ông cũng nên suy nghĩ thật kỹ một chút!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười lạnh, đầy vẻ bông đùa nói.
Lời này vừa nói ra.
Ông chủ mập mạp cùng với người phục vụ cùng đầu bếp ở sau lưng đều thoáng ngẩn ra.
Ngay sau đó là một tràn cười đầy khinh bỉ, vang vọng toàn bộ tiệm cơm.
"Ôi chao mẹ ơi, tên nhãi này muốn chọc cười tôi sao, còn muốn đập tiệm cơm của chúng ta cơ đấy. Anh ta cho mình là ai vậy, đại ca xã hội đen sao? Nói chuyện kiêu ngạo ngất trời như thế!"
Một tên phục vụ trong đó mặt đầy vẻ khinh thường nói.
"Đúng vậy, tôi đã từng thấy vài người ra vẻ, nhưng còn chưa thấy qua người nào như thế này cả. Một mình anh ta mà cũng dám nói ra như vậy, anh ta không sợ bị chúng ta đánh đến thừa sống thiếu chết sao!"
Một tên phục vụ khác tiếp lời với giọng điệu cực kỳ coi thường.
"Tôi nói này, đừng nói nhảm với cậu ta nữa, trực tiếp đánh đi, đánh cho tàn phế. Một tên nhóc con thôi mà cũng dám ngang nhiên trên địa bàn của chúng ta như thế này. Tôi thấy cậu ta chính là thiếu dạy dỗ rồi!"
Người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp liếc mắt nhìn Diệp Thu nói.
Ông ta thấy, dám ở chỗ này gây chuyện.
Diệp Thu đúng là muốn tàn phế rồi.
Nghe xong những lời này.
Nụ cười đắc ý trên mặt ông chủ mập mạp càng tăng lên.
Ông ta hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: "Nhóc con, nghe thấy chưa? Mấy anh chàng phục vụ này rất bất mãn với thái độ của anh đấy. Nếu bây giờ anh không lập tức quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, như vậy tôi đoán chừng, hôm nay anh chỉ có thể bị khiêng cáng ra ngoài mà thôi!"
"Nói như vậy, nghĩa là ông không muốn để tôi bình yên vô sự đi ra ngoài đúng không?"
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ đùa cợt nói.
"Ồ, không trả tiền còn muốn đi sao? Anh xem nơi này của tôi là nơi nào chứ? Huống chi, bây giờ tôi đã thay đổi chủ ý rồi. Hôm nay cho dù anh có trả tiền, cũng đừng hòng mong rời khỏi đây. Nếu không dọn dẹp anh thì sau này tôi sao có thể mở tiệm ở đây nữa chứ? Đợi mà tàn phế đi"
Ông chủ mập mạp cười lạnh nói.
Ngay sau đó, ông ta trực tiếp nhìn về phía các thực khách đang dùng bữa trong tiệm, hô lớn: "Thưa quý khách, thật ngại quá, tôi có chút chuyện nhỏ cần xử lý, xin mọi người đi ra ngoài trước. Đợi lát nữa tôi xử lý bên này xong mọi người trở về ăn tiếp sau. Tin tưởng tôi, rất nhanh thôi!"
Nghe thấy vậy.
Những thực khách kia cũng ngại phiền toái, rối rít đứng dậy đi ra ngoài tiệm.
Chỉ chốc lát sau.
Bên trong tiệm cơm vốn náo nhiệt lập tức không còn một vị khách nào cả, tất cả đều đi ra bên ngoài.
Thấy vậy.
Ông chủ mập mạp vẫy tay với người phục vụ ở phía sau lưng, cười lạnh nói: "Kéo rèm cửa trong tiệm của chúng ta xuống, thuận tiện kéo cả rèm cửa sổ nữa. Cảnh tượng máu me thế này, tôi không muốn để cho người ngoài nhìn thấy!"
"Vâng ạ!"
Nhân viên phục vụ kia toét miệng cười đáp, sau đó chạy tới cửa tiệm, kéo rèm cửa xuống, sau đó thuận tay kéo cả rèm cửa sổ.
Lúc này.
Bên trong và bên ngoài tiệm cơm đã hoàn toàn ngăn cách với nhau, người ngoài không có cách nào quan sát được tình huống ở bên trong tiệm cơm cả.
"Ông chủ, đã sắp xếp xong rồi!"
Anh chàng phục vụ kia nhìn ông chủ mập mạp, cười lạnh nói.
"Đã như vậy, hai cậu còn chờ gì nữa? Ra tay đi, chiêu đãi thật tốt vị khách hàng này của chúng ta, cho anh ta ăn vài món cứng nào!"
Ông chủ mập mạp cong môi nở một nụ cười tàn nhẫn, chỉ vào Diệp Thu nói.
"Lên!"
Ai nấy đều cười khẩy, sau đó trực tiếp vọt về phía Diệp Thu...
Diệp Thu nhíu mày, sau đó cười lạnh hỏi: "Được, vậy ông giải thích cho tôi nghe xem. Ba món ăn của tôi giá nguyên liệu cao ở chỗ nào!"
"Cái này anh có thể nhìn thấy mà, phở xào được làm từ bột gạo. Mà không phải là bột gạo thông thường, chính là bột gạo cao cấp được chúng tôi sản xuất từ nhà máy đặc biệt. Mùi vị hoàn toàn khác so với bột gạo thông thường. Hơn nữa còn có phí vận chuyển cùng nhân công, chẳng lẽ bán ba trăm hai mươi tệ, không đáng giá sao?"
"Còn có rau xào thịt muối này, rau này chính là rau thuần dại, không hề giống bất kỳ loại rau nào trong thành phố này cả. Giá cả tương đối đắt đỏ. Không phải khách quen tôi cũng không bán đâu. Hôm nay trông anh tương đối quen mắt nên tôi mới mang loại rau này lên cho anh dùng. Thu của anh bốn trăm năm mươi hai tệ thì sao chứ? Có đắt không?"
"Còn về phần tô canh này, nước dùng được hầm nấu hơn mười hai giờ đồng hồ, cô đặc từ trà chính tông cao cấp, một trăm tám mươi tám tệ, có nhiều không?"
Ông chủ mập mạp ra vẻ thông thạo nói.
Diệp Thu sau khi nghe xong.
Cũng hết muốn ý kiến.
Thế nào gọi là cưỡng từ đoạt lý! Đây chính là cưỡng từ đoạt lý điển hình.
Còn về phần ông chủ mập mạp kia nói gì mà định chế, hoang dại, cống phẩm chính tông các loại kia.
Chắc chắn là những từ ngữ thông dụng của một tên thương gia vô lương tâm mà.
"Nói xong rồi sao?"
Diệp Thu ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông chủ mập mạp kia, nhàn nhạt hỏi.
"Nói xong rồi, đưa tiền đi, trả bằng điện thoại di động hay tiền mặt đều được. Nhanh lên, tôi còn có nhiều khách chờ tiếp lắm, đừng làm trễ nãi thời gian của tôi!"
Ông chủ mập mạp mặt đầy vẻ không kiên nhẫn nói.
"Xin lỗi, tôi người này không thiếu tiền, nhưng không có nghĩa là sẽ để người khác lấy tiền của mình ra tiêu xài như rác, tùy ý xẻ thịt. Cho nên số tiền này một đồng tôi cũng không đưa cho ông!"
Diệp Thu híp mắt lại, lạnh giọng nói.
Có tiền, cũng không có nghĩ là có thể tùy tiện bị người ta lừa gạt.
Giống như bây giờ.
Biết rõ là bị người ta làm thịt.
Diệp Thu làm sao có thể già đầu như vậy rồi mà còn đưa cổ để người ta róc chứ?
Thế không phải là ngu ngốc sao?
Huống chi.
Vấn đề ở đây không phải là tiền, mà là đạo lý! Hôm nay Diệp Thu muốn nói, chính là cái đạo lý này!
"Tôi nhổ vào ấy, anh không thiếu tiền sao? Anh không thiếu tiền mà ở chỗ này dây dưa với tôi nửa ngày à?"
Không có tiền thì anh tới tiệm cơm làm gì, không có tiền mà còn đòi gọi món đặc sản. Đúng là một tên nghèo kiết xác mà!"
Ông chủ mập mạp mặt đầy vẻ khinh thường liếc nhìn Diệp Thu, sau đó lạnh lùng nói: "Hôm này tiền này anh phải trả, không trả cũng phải trả, tính tiền nhanh lên một chút nào!"
"Nếu tôi vẫn nhất quyết không trả thì thế nào?"
Diệp Thu híp mắt lại, lạnh giọng hỏi.
"Nhất quyết không trả sao? Vậy hôm nay anh đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!"
Ông chủ mập mạp sầm mặt xuống, sau đó vỗ bàn, hô to: "Người đâu ra đây cho tôi!"
Cùng với tiếng nói của ông chủ mập mạp.
Hai anh chàng phục vụ đang ngồi chơi game trên bậc thang kia không nói hai lời, cất điện thoại di động, ầm chiếc ghế đẩu bên cạnh lên đi về phía bên này.
Sau đó một người đàn ông mặc tạp dề từ trong bếp cầm dao ra, đi tới phía sau lưng ông chủ mập mạp.
Tốc độ cùng phản ứng của ông ta tương đối nhanh nhẹn, hơn nữa hành động còn gọn gàng mau lẹ.
Trông dáng dấp chắc hẳn không phải là lần đầu tiên làm như vậy.
Thấy vậy.
Trong mắt Diệp Thu cũng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Thế nào? Chuẩn bị động thủ phải không?"
"Nhóc con, đừng nói là tôi hù dọa anh, dám ăn cơm ở tiệm của ông đây xong lại không trả tiền, ăn quỵt à. Chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho thật kỹ. Ngoan ngoãn đưa tiền, hoặc là ăn đòn. So sánh tính toán thử nên chọn cái nào!"
Ông chủ mập mạp nhìn Diệp Thu, mặt đầy vẻ phách lối nói.
"Nếu ông cho tôi hai lựa chọn, tôi cũng cho các ông hai lựa chọn. Một là bây giờ để tôi đi, hai là tôi sẽ đập tiệm các ông. Các ông cũng nên suy nghĩ thật kỹ một chút!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười lạnh, đầy vẻ bông đùa nói.
Lời này vừa nói ra.
Ông chủ mập mạp cùng với người phục vụ cùng đầu bếp ở sau lưng đều thoáng ngẩn ra.
Ngay sau đó là một tràn cười đầy khinh bỉ, vang vọng toàn bộ tiệm cơm.
"Ôi chao mẹ ơi, tên nhãi này muốn chọc cười tôi sao, còn muốn đập tiệm cơm của chúng ta cơ đấy. Anh ta cho mình là ai vậy, đại ca xã hội đen sao? Nói chuyện kiêu ngạo ngất trời như thế!"
Một tên phục vụ trong đó mặt đầy vẻ khinh thường nói.
"Đúng vậy, tôi đã từng thấy vài người ra vẻ, nhưng còn chưa thấy qua người nào như thế này cả. Một mình anh ta mà cũng dám nói ra như vậy, anh ta không sợ bị chúng ta đánh đến thừa sống thiếu chết sao!"
Một tên phục vụ khác tiếp lời với giọng điệu cực kỳ coi thường.
"Tôi nói này, đừng nói nhảm với cậu ta nữa, trực tiếp đánh đi, đánh cho tàn phế. Một tên nhóc con thôi mà cũng dám ngang nhiên trên địa bàn của chúng ta như thế này. Tôi thấy cậu ta chính là thiếu dạy dỗ rồi!"
Người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp liếc mắt nhìn Diệp Thu nói.
Ông ta thấy, dám ở chỗ này gây chuyện.
Diệp Thu đúng là muốn tàn phế rồi.
Nghe xong những lời này.
Nụ cười đắc ý trên mặt ông chủ mập mạp càng tăng lên.
Ông ta hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: "Nhóc con, nghe thấy chưa? Mấy anh chàng phục vụ này rất bất mãn với thái độ của anh đấy. Nếu bây giờ anh không lập tức quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, như vậy tôi đoán chừng, hôm nay anh chỉ có thể bị khiêng cáng ra ngoài mà thôi!"
"Nói như vậy, nghĩa là ông không muốn để tôi bình yên vô sự đi ra ngoài đúng không?"
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ đùa cợt nói.
"Ồ, không trả tiền còn muốn đi sao? Anh xem nơi này của tôi là nơi nào chứ? Huống chi, bây giờ tôi đã thay đổi chủ ý rồi. Hôm nay cho dù anh có trả tiền, cũng đừng hòng mong rời khỏi đây. Nếu không dọn dẹp anh thì sau này tôi sao có thể mở tiệm ở đây nữa chứ? Đợi mà tàn phế đi"
Ông chủ mập mạp cười lạnh nói.
Ngay sau đó, ông ta trực tiếp nhìn về phía các thực khách đang dùng bữa trong tiệm, hô lớn: "Thưa quý khách, thật ngại quá, tôi có chút chuyện nhỏ cần xử lý, xin mọi người đi ra ngoài trước. Đợi lát nữa tôi xử lý bên này xong mọi người trở về ăn tiếp sau. Tin tưởng tôi, rất nhanh thôi!"
Nghe thấy vậy.
Những thực khách kia cũng ngại phiền toái, rối rít đứng dậy đi ra ngoài tiệm.
Chỉ chốc lát sau.
Bên trong tiệm cơm vốn náo nhiệt lập tức không còn một vị khách nào cả, tất cả đều đi ra bên ngoài.
Thấy vậy.
Ông chủ mập mạp vẫy tay với người phục vụ ở phía sau lưng, cười lạnh nói: "Kéo rèm cửa trong tiệm của chúng ta xuống, thuận tiện kéo cả rèm cửa sổ nữa. Cảnh tượng máu me thế này, tôi không muốn để cho người ngoài nhìn thấy!"
"Vâng ạ!"
Nhân viên phục vụ kia toét miệng cười đáp, sau đó chạy tới cửa tiệm, kéo rèm cửa xuống, sau đó thuận tay kéo cả rèm cửa sổ.
Lúc này.
Bên trong và bên ngoài tiệm cơm đã hoàn toàn ngăn cách với nhau, người ngoài không có cách nào quan sát được tình huống ở bên trong tiệm cơm cả.
"Ông chủ, đã sắp xếp xong rồi!"
Anh chàng phục vụ kia nhìn ông chủ mập mạp, cười lạnh nói.
"Đã như vậy, hai cậu còn chờ gì nữa? Ra tay đi, chiêu đãi thật tốt vị khách hàng này của chúng ta, cho anh ta ăn vài món cứng nào!"
Ông chủ mập mạp cong môi nở một nụ cười tàn nhẫn, chỉ vào Diệp Thu nói.
"Lên!"
Ai nấy đều cười khẩy, sau đó trực tiếp vọt về phía Diệp Thu...