Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Đúng là một kẻ hèn
"Ha ha ha, không ngờ đúng không, chúng ta lại gặp nhau nhanh thế này!"
Chàng trai lông xanh đắc ý nhếch miệng cười lạnh, đi tới trước mặt Giang Thi Kỳ.
"Sao anh lại ở đây?"
Khuôn mặt nhỏ của Giang Thi Kỳ biến sắc, lạnh giọng hỏi.
"Bởi vì tôi chưa có rời đi, cô bé, tôi đã ở đây đợi mấy người lâu lắm rồi đấy. Trước trung tâm thương mại, dám làm tôi chịu thiệt lớn như vậy, hôm nay, tôi sẽ khiến cô, còn cả thằng kia, phải trả giá đắt!"
Chàng trai lông xanh trừng mắt nhìn Giang Thi Kỳ và Diệp Thu, hung ác nói.
Nói rồi hắn quay đầu nhìn về phía Dương Hạo bên cạnh Giang Thi Kỳ, lạnh lùng nói: "Nhóc con, chuyện này không liên quan đến cậu, nếu thức thời thì mau cút đi, nếu không hôm nay tiểu gia ta sẽ khiến cậu bò ra khỏi đây đấy!"
"Thi Kỳ, có chuyện gì vậy?"
Dương Hạo nhíu mày, quay đầu nhìn Giang Thi Kỳ, nghi hoặc nói.
Nghe vậy.
Giang Thi Kỳ nói qua chuyện ở trung tâm thương mại trước đó cho Dương Hạo.
Mà bây giờ, chàng trai lông xanh đã tuyên bố là dẫn người tới báo thù.
Nghe Giang Thi Kỳ kể xong.
Dương Hạo chẳng những không sợ sệt, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn.
Anh hùng cứu mỹ nhân! Đây là cơ hội lớn để thể hiện trước mặt Giang Thi Kỳ a! Cậu cảm thấy hôm nay chàng trai lông xanh này tới quá đúng lúc! Bản thân đã khổ luyện trong lớp Tekwondo một năm, hôm nay cuối cùng đã có thể phát huy tác dụng rồi! Chỉ thấy Dương Hạo tiến lên trước một bước, bảo vệ Giang Thi Kỳ ở sau lưng, sau đó nhìn đám người chàng trai lông xanh, gương mặt khinh thường nói: "Hóa ra là mấy tên bụi đời à, nếu thức thời thì mau cút khỏi mắt bổn thiếu, nếu không đừng trách bổn thiếu không khách khí!"
Lời nói này của Dương Hạo, không chỉ là Giang Thi Kỳ sửng sốt.
Mà đám người của chàng trai lông xanh cũng giật mình.
"Ha ha ha ha!"
Tiếp theo đó, tiếng cười châm chọc vang vọng khắp bãi đỗ xe.
Chàng trai lông xanh ôm bụng của mình, nhìn Dương Hạo, vẻ mặt khinh thường, cười nhạo nói: "Nhóc con, có phải mày đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi đúng không?"
Thế nào, chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
Cũng không nhìn lại xem mình là cái đức hạnh gì, mày có tin thiếu gia đây đánh cho mày ra cứt không?"
"Có bản lĩnh thì ra tay đi, nếu không thì cút xéo cho bản thiếu gia, đừng có ở đây cản đường của bản thiếu!"
Dương Hạo trừng mắt nhìn chàng trai lông xanh, nói xong bày ra một tư thế quyền đạo cơ bản.
Ngay sau đó, cậu đá một cái lưu hải, quay đầu nhìn về phía Giang Thi Kỳ, khóe miệng nhếch lên nụ cười đẹp trai: "Thi Kỳ đừng sợ, mình từng học Taekwondo, hôm nay hãy để mình bảo vệ cậu!"
"Cậu phải cẩn thận đấy, bọn họ nhiều người!"
Giang Thi Kỳ lo lắng nói.
"Yên tâm, một đám choai choai mà thôi, không đủ cho mình đánh!"
Dương Hạo nhếch khóe miệng, cực kỳ tự tin nói.
Nói xong, cậu quay đầu nhìn chàng trai lông xanh, cười lạnh nói: "Này, nhóm kia, ra tay đi!"
"Mày tự tìm chết đấy!"
Chàng trai lông xanh trầm mặt, khoát tay với bốn người đàn ông phía sau, nói: "Các anh em, lên cho tôi, đánh cậu ta ra cứt cho tôi!"
"Vâng!"
Bốn người đàn ông gật đầu, sau đó như ong vỡ tổ xông vào Dương Hạo.
Dương Hạo thấy vạy, cũng không hề sợ hãi, nghênh đón trực diện.
Chẳng mấy chốc hai bên đã xông vào đánh nhau.
Không thể không nói, Dương Hạo không hổ là đã từng học võ, đánh cùng lúc với bốn người thế mà không rơi vào thế hạ phong chút nào.
Anh vừa dùng tay bảo vệ chỗ yếu hại, vừa dùng hai chân tấn công.
Trong thời gian ngắn, đã đánh ngang tay với bốn người kia.
Thấy tình hình như vậy,
Ánh mắt Giang Thi Kỳ xoẹt qua một tia khách thường.
Cô gái đều thích anh hùng, Giang Thi Kỳ cũng không ngoại lệ.
Giờ phút này, Dương Hạo trong lòng cô đã là anh hùng.
Xem anh hùng Dương Hạo chiến đấu, lại nhìn Diệp Thu thờ ơ làm thinh bên cạnh.
Giang Thi Kỳ không khỏi lắc đầu.
Bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy, chênh lệch giữa đàn ông có lúc thật là quá lớn! Chị của mình là cô gái ưu tú như vậy, đời này lại tìm phải một người đàn ông hèn nhát như Diệp Thu, đúng là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu! Nghĩ tới đây, Giang Thi Kỳ thở dài một hơi.
Cục diện chiến đấu vẫn đang duy trì ở thế giằng co.
Hai bên không ngừng giằng co.
Chàng trai lông xanh thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia rét lạnh, sau đó không nói hai lời, rút ra một con dao sắc bén, phẫn nộ quát: "Tiểu gia ta đâm chết ngươi!"
Dứt lời, khuôn mặt dữ tợn của chàng trai lông xanh vọt đến chỗ Dương Hạo! "Dương Hạo cẩn thận!"
Giang Thi Kỳ thấy vậy, khuôn mặt nhỏ chợt biến.
Mà theo chàng trai lông xanh gia nhập trận đánh.
Thì thế cân bằng ban đầu, nháy mắt bị phá vỡ.
Đánh với bốn người đàn ông.
Dương Hạo còn có thể chống đỡ được.
Nhưng có thêm chàng trai lông xanh gia nhập, hơn nữa trong tay cậu ta còn cầm một con dao sắc bén.
Dương Hạo nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Mực dù mỗi lần chàng trai lông xanh cầm dao đâm tới, cậu đều miễn cưỡng né được.
Nhưng trong lúc tránh né, bốn người đàn ông cũng cùng lúc tấn công cậu, điều này làm cậu khó mà phòng bị! "Phanh!"
Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên.
Dương Hạo bị một gã đàn ông trong đó đá lăn trên đất.
Ba tên còn lại nhanh chóng công kích tới cùng.
Dương Hạo vội vàng đứng dậy, khó khăn né tránh.
Mặc dù mỗi lần cậu đều tránh thoát được,.
Nhưng nếu cứ như này, sớm muộn gì cũng thua! Thấy vậy.
Giang Thi Kỳ cũng lo lắm rồi.
Cô muốn báo cảnh sát, lại nhận ra điện thoại đã hết pin.
Lúc này, cô chợt nghĩ tới một người còn lại đang đứng bên cạnh mình.
Đó là Diệp Thu.
Nếu Diệp Thu có thể đi lên giúp Dương Hạo, chắc chắn có thể giảm bớt áp lực cho Dương Hạo.
Nghĩ tới đây.
Giang Thi Kỳ vội vàng la lớn: "Này, Diệp Thu, anh mau tới giúp Dương Hạo đi!"
Thế nhưng, một tiếng đi qua.
Giang Thi Kỳ lại phát hiện Diệp Thu còn chưa trả lời mình, đã vội vã quay đầu nhìn.
Vừa nhìn.
Giang Thi Kỳ đã ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Diệp Thu đã không còn ở bên cạnh cô nữa.
Trên mặt đất, túi lớn túi nhỏ rơi đầy đất.
Còn Diệp Thu, không biết từ lúc nào đã trộm chuồn mất rồi. Giờ phút này anh đang chạy ra cửa của bãi đỗ xe, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Dáng vẻ đó, rõ ràng là bị dọa cho sợ mất mật rồi, làm kẻ đào ngũ.
Thấy vậy.
Giang Thi Kỳ trợn trừng mắt, trong lòng gào một chữ hận a! Thế nào là kẻ hèn nhát! Đây chính là kẻ hèn nhát a! Dương Hạo người ta đang chiến đấu anh dũng ở phía trước.
Còn Diệp Thu thì sao, đồ đạc vứt đấy, bỏ chạy một mình! Sao chị mình lại tìm phải một người đàn ông hèn nhát như này chứ.
Bất quá, anh không được coi là đàn ông đi! Giây phút này, trong lòng Giang Thi Kỳ đã chán ghét Diệp Thu tới cực điểm.
Hảo cảm lúc trước đó, nháy mắt tan sạch, thậm chí còn ghét hơn cả lần đầu gặp mặt.
Diệp Thu không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của Giang Thi Kỳ phía sau, mà chạy hết tốc lực ra cửa bãi đỗ xe.
Về phần đám người chàng trai lông xanh trong bãi đỗ xe.
Thực lực quá yếu, căn bản không đáng để anh ra tay.
Mặc dù Dương Hạo cũng chưa kêu gào, nhưng tạm thời ngăn cản mấy người đó thì vẫn không có vấn đề.
Còn Diệp Thu, hiện tại đang có một việc quan trọng hơn cần anh đi làm!
Chàng trai lông xanh đắc ý nhếch miệng cười lạnh, đi tới trước mặt Giang Thi Kỳ.
"Sao anh lại ở đây?"
Khuôn mặt nhỏ của Giang Thi Kỳ biến sắc, lạnh giọng hỏi.
"Bởi vì tôi chưa có rời đi, cô bé, tôi đã ở đây đợi mấy người lâu lắm rồi đấy. Trước trung tâm thương mại, dám làm tôi chịu thiệt lớn như vậy, hôm nay, tôi sẽ khiến cô, còn cả thằng kia, phải trả giá đắt!"
Chàng trai lông xanh trừng mắt nhìn Giang Thi Kỳ và Diệp Thu, hung ác nói.
Nói rồi hắn quay đầu nhìn về phía Dương Hạo bên cạnh Giang Thi Kỳ, lạnh lùng nói: "Nhóc con, chuyện này không liên quan đến cậu, nếu thức thời thì mau cút đi, nếu không hôm nay tiểu gia ta sẽ khiến cậu bò ra khỏi đây đấy!"
"Thi Kỳ, có chuyện gì vậy?"
Dương Hạo nhíu mày, quay đầu nhìn Giang Thi Kỳ, nghi hoặc nói.
Nghe vậy.
Giang Thi Kỳ nói qua chuyện ở trung tâm thương mại trước đó cho Dương Hạo.
Mà bây giờ, chàng trai lông xanh đã tuyên bố là dẫn người tới báo thù.
Nghe Giang Thi Kỳ kể xong.
Dương Hạo chẳng những không sợ sệt, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn.
Anh hùng cứu mỹ nhân! Đây là cơ hội lớn để thể hiện trước mặt Giang Thi Kỳ a! Cậu cảm thấy hôm nay chàng trai lông xanh này tới quá đúng lúc! Bản thân đã khổ luyện trong lớp Tekwondo một năm, hôm nay cuối cùng đã có thể phát huy tác dụng rồi! Chỉ thấy Dương Hạo tiến lên trước một bước, bảo vệ Giang Thi Kỳ ở sau lưng, sau đó nhìn đám người chàng trai lông xanh, gương mặt khinh thường nói: "Hóa ra là mấy tên bụi đời à, nếu thức thời thì mau cút khỏi mắt bổn thiếu, nếu không đừng trách bổn thiếu không khách khí!"
Lời nói này của Dương Hạo, không chỉ là Giang Thi Kỳ sửng sốt.
Mà đám người của chàng trai lông xanh cũng giật mình.
"Ha ha ha ha!"
Tiếp theo đó, tiếng cười châm chọc vang vọng khắp bãi đỗ xe.
Chàng trai lông xanh ôm bụng của mình, nhìn Dương Hạo, vẻ mặt khinh thường, cười nhạo nói: "Nhóc con, có phải mày đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi đúng không?"
Thế nào, chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
Cũng không nhìn lại xem mình là cái đức hạnh gì, mày có tin thiếu gia đây đánh cho mày ra cứt không?"
"Có bản lĩnh thì ra tay đi, nếu không thì cút xéo cho bản thiếu gia, đừng có ở đây cản đường của bản thiếu!"
Dương Hạo trừng mắt nhìn chàng trai lông xanh, nói xong bày ra một tư thế quyền đạo cơ bản.
Ngay sau đó, cậu đá một cái lưu hải, quay đầu nhìn về phía Giang Thi Kỳ, khóe miệng nhếch lên nụ cười đẹp trai: "Thi Kỳ đừng sợ, mình từng học Taekwondo, hôm nay hãy để mình bảo vệ cậu!"
"Cậu phải cẩn thận đấy, bọn họ nhiều người!"
Giang Thi Kỳ lo lắng nói.
"Yên tâm, một đám choai choai mà thôi, không đủ cho mình đánh!"
Dương Hạo nhếch khóe miệng, cực kỳ tự tin nói.
Nói xong, cậu quay đầu nhìn chàng trai lông xanh, cười lạnh nói: "Này, nhóm kia, ra tay đi!"
"Mày tự tìm chết đấy!"
Chàng trai lông xanh trầm mặt, khoát tay với bốn người đàn ông phía sau, nói: "Các anh em, lên cho tôi, đánh cậu ta ra cứt cho tôi!"
"Vâng!"
Bốn người đàn ông gật đầu, sau đó như ong vỡ tổ xông vào Dương Hạo.
Dương Hạo thấy vạy, cũng không hề sợ hãi, nghênh đón trực diện.
Chẳng mấy chốc hai bên đã xông vào đánh nhau.
Không thể không nói, Dương Hạo không hổ là đã từng học võ, đánh cùng lúc với bốn người thế mà không rơi vào thế hạ phong chút nào.
Anh vừa dùng tay bảo vệ chỗ yếu hại, vừa dùng hai chân tấn công.
Trong thời gian ngắn, đã đánh ngang tay với bốn người kia.
Thấy tình hình như vậy,
Ánh mắt Giang Thi Kỳ xoẹt qua một tia khách thường.
Cô gái đều thích anh hùng, Giang Thi Kỳ cũng không ngoại lệ.
Giờ phút này, Dương Hạo trong lòng cô đã là anh hùng.
Xem anh hùng Dương Hạo chiến đấu, lại nhìn Diệp Thu thờ ơ làm thinh bên cạnh.
Giang Thi Kỳ không khỏi lắc đầu.
Bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy, chênh lệch giữa đàn ông có lúc thật là quá lớn! Chị của mình là cô gái ưu tú như vậy, đời này lại tìm phải một người đàn ông hèn nhát như Diệp Thu, đúng là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu! Nghĩ tới đây, Giang Thi Kỳ thở dài một hơi.
Cục diện chiến đấu vẫn đang duy trì ở thế giằng co.
Hai bên không ngừng giằng co.
Chàng trai lông xanh thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia rét lạnh, sau đó không nói hai lời, rút ra một con dao sắc bén, phẫn nộ quát: "Tiểu gia ta đâm chết ngươi!"
Dứt lời, khuôn mặt dữ tợn của chàng trai lông xanh vọt đến chỗ Dương Hạo! "Dương Hạo cẩn thận!"
Giang Thi Kỳ thấy vậy, khuôn mặt nhỏ chợt biến.
Mà theo chàng trai lông xanh gia nhập trận đánh.
Thì thế cân bằng ban đầu, nháy mắt bị phá vỡ.
Đánh với bốn người đàn ông.
Dương Hạo còn có thể chống đỡ được.
Nhưng có thêm chàng trai lông xanh gia nhập, hơn nữa trong tay cậu ta còn cầm một con dao sắc bén.
Dương Hạo nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Mực dù mỗi lần chàng trai lông xanh cầm dao đâm tới, cậu đều miễn cưỡng né được.
Nhưng trong lúc tránh né, bốn người đàn ông cũng cùng lúc tấn công cậu, điều này làm cậu khó mà phòng bị! "Phanh!"
Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên.
Dương Hạo bị một gã đàn ông trong đó đá lăn trên đất.
Ba tên còn lại nhanh chóng công kích tới cùng.
Dương Hạo vội vàng đứng dậy, khó khăn né tránh.
Mặc dù mỗi lần cậu đều tránh thoát được,.
Nhưng nếu cứ như này, sớm muộn gì cũng thua! Thấy vậy.
Giang Thi Kỳ cũng lo lắm rồi.
Cô muốn báo cảnh sát, lại nhận ra điện thoại đã hết pin.
Lúc này, cô chợt nghĩ tới một người còn lại đang đứng bên cạnh mình.
Đó là Diệp Thu.
Nếu Diệp Thu có thể đi lên giúp Dương Hạo, chắc chắn có thể giảm bớt áp lực cho Dương Hạo.
Nghĩ tới đây.
Giang Thi Kỳ vội vàng la lớn: "Này, Diệp Thu, anh mau tới giúp Dương Hạo đi!"
Thế nhưng, một tiếng đi qua.
Giang Thi Kỳ lại phát hiện Diệp Thu còn chưa trả lời mình, đã vội vã quay đầu nhìn.
Vừa nhìn.
Giang Thi Kỳ đã ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Diệp Thu đã không còn ở bên cạnh cô nữa.
Trên mặt đất, túi lớn túi nhỏ rơi đầy đất.
Còn Diệp Thu, không biết từ lúc nào đã trộm chuồn mất rồi. Giờ phút này anh đang chạy ra cửa của bãi đỗ xe, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Dáng vẻ đó, rõ ràng là bị dọa cho sợ mất mật rồi, làm kẻ đào ngũ.
Thấy vậy.
Giang Thi Kỳ trợn trừng mắt, trong lòng gào một chữ hận a! Thế nào là kẻ hèn nhát! Đây chính là kẻ hèn nhát a! Dương Hạo người ta đang chiến đấu anh dũng ở phía trước.
Còn Diệp Thu thì sao, đồ đạc vứt đấy, bỏ chạy một mình! Sao chị mình lại tìm phải một người đàn ông hèn nhát như này chứ.
Bất quá, anh không được coi là đàn ông đi! Giây phút này, trong lòng Giang Thi Kỳ đã chán ghét Diệp Thu tới cực điểm.
Hảo cảm lúc trước đó, nháy mắt tan sạch, thậm chí còn ghét hơn cả lần đầu gặp mặt.
Diệp Thu không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của Giang Thi Kỳ phía sau, mà chạy hết tốc lực ra cửa bãi đỗ xe.
Về phần đám người chàng trai lông xanh trong bãi đỗ xe.
Thực lực quá yếu, căn bản không đáng để anh ra tay.
Mặc dù Dương Hạo cũng chưa kêu gào, nhưng tạm thời ngăn cản mấy người đó thì vẫn không có vấn đề.
Còn Diệp Thu, hiện tại đang có một việc quan trọng hơn cần anh đi làm!