Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Thiên hậu hoàng thành KTV
Trở lại bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Khi Diệp Thu nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh cũng khá ngạc nhiên.
Lúc này
Đám người của người đàn ông lông xanh đều ngã xuống đất, đau đớn kêu lên.
Còn Dương Hạo, cũng quỳ một gối, trông có vẻ hơi nhếch nhác, trên cánh tay còn bị con dao đâm cho một vết máu dài.
Giang Thi Kỳ đang ngồi xổm bên cạnh Dương Hạo, lấy khăn giấy lau miệng vết thương cho Dương Hạo.
Có thể thấy, để đánh bại được gã lông xanh và đám người, Dương Hạo cũng đã phải trả một cái giá lớn.
Điều này khiến Diệp Thu khá bất ngờ.
Xem ra chủ nghĩa hình thứ Vương Hạo này, đúng là còn có chút bản lĩnh. Vậy mà đã giải quyết được hết tên lông xanh và đám người.
Bất quá đây cũng giảm đi khá nhiều chuyện cho Diệp Thu.
Dù sao thì anh vẫn chưa muốn bộc lộ quá nhiều thực lực trước mặt Giang Thi Kỳ.
"Ồ thông suốt rồi, trị được rồi à?"
Diệp Thu tươi cười đi tới chỗ hai người.
Nghe tiếng.
Dương Hạo và Giang Thi Kỳ đều ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu.
Trong mắt Dương Hạo tràn ngập khinh thường.
Còn Giang Thi Kỳ, tất nhiên là khỏi cần nói, trong mắt là chán ghét và hận.
"Kẻ hèn nhát như anh, vẫn còn mặt mũi trở về à?"
Giang Thi Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
"Kẻ hèn nhát?
Sao anh lại trở thành kẻ hèn nhát rồi thế này?"
Diệp Thu nhún vai, khuôn mặt vô tội.
"Hừ, anh tự nói đi?
Vừa nãy anh vậy mà lâm trận bỏ chạy, bỏ tôi và Giang Thi Kỳ ở lại đây, vẫn may là bổn thiếu gia thực lực mạnh mẽ, một người làm quan cả họ được nhờ. Nếu không, hôm nay tôi xem anh ăn nói với chị Thi Kỳ thế nào. Thật không biết tại sao mà chị cô ấy lại nhìn trúng một người nhu nhược như anh!"
Dương Hạo hừ một tiếng, khuôn mặt khinh thường nói.
"Lâm trận bỏ chạy, không không không, tôi nghĩ hai người hiểu nhầm rồi, tôi mót tiểu, đi vệ sinh thôi mà!"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Tôi tin anh mới là lạ, còn mót tiểu?
Tôi thấy có mà tiểu chạy ấy!"
Giang Thi Kỳ trừng mắt nhìn Diệp Thu, không tin cái cớ của Diệp Thu.
Diệp Thu nhún vai, lười giải thích nhiều, mặc kệ hai người đó nghĩ.
Thấy Diệp Thu không nói chuyện.
Giang Thi Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Anh cứ đợi đấy cho tôi, đợi tối nay trở về, tôi sẽ nói với chị tôi chuyện vừa rồi xảy ra, tôi nhất định phải để chị tôi biết, chị ấy đã tìm phải một người đàn ông vô dụng thế nào, hèn nhát thế nào!"
"Thi Kỳ, chúng ta lên xe đi, nói chuyện với kẻ hèn nhát làm gì, để anh ta tiếp tục làm rùa đen rụt đầu của anh ta đi, chúng ta quên đi chuyện không vui, tiếp tục vui vẻ!"
Dương Hạo đứng lên khỏi mặt đất, nhìn Giang Thi Kỳ nói.
Dứt lời, cậu vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái.
"Vết thương của cậu không sao chứ?"
Giang Thi Kỳ nhìn Dương Hạo, lo lắng hỏi.
"Không sao, vết thương nhỏ thôi, đàn ông mà, chảy chút máu cũng bình thường, không quan trọng, không giống người kia, bị dọa ra nước tiểu!"
Dương Hạo hoạt động chân tay, cực kỳ kiêu ngạo nói.
"Tốt, thế chúng ta lên xe thôi!"
Giang Thi Kỳ gật đầu, mỉm cười nói.
Sau đó hai người đi tới chỗ chiếc Cayenne Porsche.
Thấy vậy, Diệp Thu liền đi lên, xách những túi lớn túi nhỏ hàng hóa, yên lặng đi phía sau hai người.
Tất nhiên là Giang Thi Kỳ cũng chú ý đến cảnh này, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, đang định ngăn Diệp Thu lên xe.
Lúc này, Dương Hạo ở bên cạnh lại ngăn cản Giang Thi Kỳ, cười lạnh nói: "Để anh ta đi cùng đi, chỉ cần lất nữa anh ta không tự ti đến phát khóc là được. Mình sẽ cho anh ta biết, có những cái vòng, không phải là anh ta muốn vào là vào được!"
Nghe thấy thế.
Giang Thi Kỳ cũng lập tức hiểu ý của Dương Hạo.
Xem ra tối nay Dương Hạo muốn dạy dỗ Diệp Thu một trận rồi.
Nhưng mà đối với chuyện này, Giang Thi Kỳ lại không ngăn cản.
Bởi vì hiện tại Giang Thi Kỳ không có một tí hảo cảm nào với Diệp Thu, thậm chí là còn chán ghét.
Bởi vì Dương Hạo chỉnh đốn Diệp Thu, cô cũng rất vui vẻ mà nhìn.
"Được!"
Giang Thi Kỳ gật đầu.
Sau đó hai người đều lên xe.
Dương Hạo lái xe, Giang Thi ngồi ở ghế phó lái.
Còn Diệp Thu xách đồ tất nhiên là ngồi ở ghế sau.
Xe khởi động, đi đến KTV Thiên hậu hoàng thành...Trên đường đi.
Dương Hạo và Giang Thi Kỳ cười cười nói nói.
Còn Diệp Thu ở ghế sau, lại bị hai người cô lập.
Trừ bỏ thỉnh thoảng Giang Thi Kỳ sẽ quay đầu trừng mắt với Diệp Thu một cái.
Hai người đều không nói chuyện với Diệp Thu.
Cái này, Diệp Thu cũng chẳng sao cả.
Dù sao thì hôm nay anh chỉ nghe theo mệnh lệnh của bà xã, đi cùng Giang Thi Kỳ, tiện thể bảo vệ Giang Thi Kỳ an toàn.
Chỉ cần Giang Thi Kỳ bình an vô sự, thì nhiệm vụ của anh liền hoàn thành.
Còn những cái khác, anh còn lười trông nom đấy.
Hai người không nói chuyện với anh, anh còn nhàn hạ vui vẻ, dựa vào ghế, nhắm mắt ngưng thần.
Dương Hạo nhìn thấy một màn này qua kính chiếu hậu, khóe mệnh nhếch lên một nụ cười khinh thường, trong lòng cười lạnh nói: Thằng ranh, cho anh giả vờ này, đợi đến KTV rồi, xem tôi xử lý anh thế nào! Hơn nửa tiếng sau.
Chiếc xe dừng ở trước cửa KTV Thiên hậu hoàng thành.
Lúc này, sắc trời đã tối, cả KTV sớm đã đăng đèn đuốc sáng trưng, bãi đỗ xe đỗ các loại xe sang.
Dương Hạo, Giang Thi Kỳ cùng với Diệp Thu xuống xe không bao lâu.
Liền có một đám người trẻ tuổi đi về phía ba người bên này.
Trong đó có nữ có nam, tuổi tác xấp xỉ Dương Hạo và Giang Thi Kỳ.
Khuôn mặt non nớt, nhìn một cái là biết là học sinh.
Bất quá từ trang phục nhìn lại, những người này đều không phải là con cái nhà bình thường.
"Dương thiếu gia!"
Một nam sinh đeo mắt kính tròn gọng vàng, mặc bộ quần áo thể thao hàng hiệu thoải mái đi lên trước chào hỏi Dương Hạo.
Những người còn lại theo sau cũng chào hỏi Dương Hạo.
Từ đây có thể thấy được, trong đám phú nhị đại thì Dương Hạo có địa vị rất cao.
Dương Hạo cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người kính trọng này, nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt đắc ý hỏi: "Đến hết rồi à?"
"Tất nhiên rồi, Dương thiếu đã gọi, ai dám không tới chứ!"
Nam sinh đeo mắt kính tròn mỉm cười trêu ghẹo nói.
"Vương Triết, cậu ít ba hoa đi, nếu không hôm nay mình sẽ cho cậu hát đến bò lên bàn thì thôi!"
Dương Hạo liếc mắt nhìn nam sinh đeo kính một cái, nói đùa.
"Đừng đừng đừng, Dương thiếu, mình sai rồi được chưa!"
Vương Triết lập tức sợ hãi.
Điều này làm cho mọi người xung quanh đều cười.
Đúng lúc này, một nữ sinh tóc dài mặc váy ngắn cúp ngực đi tới bên cạnh Giang Thi Kỳ, ôm cổ Giang Thi Kỳ, trêu trọc nói: "Kỳ Kỳ, xem ra cuối cùng cậu cũng không thoát khỏi mị lực của Dương thiếu, rơi vào ngực Dương thiếu, thế mà cùng nhau tới chơi rồi!"
"Lưu Tuệ, cậu đừng nói bừa, bọn mình chỉ trùng hợp gặp nhau thôi!"
Khuôn mặt nhỏ của Giang Thi Kỳ đỏ lên, vội vàng lườm Lưu Tuệ, giải thích.
"Thật sao?
Mình không tin!"
Vẻ mặt Lưu Tuệ nghiền ngẫm, trêu trọc nói.
"Không tin thì cậu hỏi Dương Hạo!"
Giang Thi Kỳ nói xong, lập tức nhìn về phía Dương Hạo cầu cứu.
Dương Hạo cũng là một tay lão luyện tình trường, tất nhiên là biết làm thế nào thì có thể giành được hảo cảm của Giang Thi Kỳ.
Vì thế cậu ta nhanh chóng gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, Lưu Tuệ, cậu đừng hiểu lầm, chúng mình chỉ trùng hợp gặp nhau ở trung tâm thương mại mà thôi!"
"Hả?
Mình không tin!"
Lưu Tuệ mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn sang mọi người, hỏi: "Các cậu có tin không?"
"Bọn tôi không tin!"
Mọi người sôi nổi nói.
Lần này, khuôn mặt Giang Thi Kỳ càng đỏ.
Khi Diệp Thu nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh cũng khá ngạc nhiên.
Lúc này
Đám người của người đàn ông lông xanh đều ngã xuống đất, đau đớn kêu lên.
Còn Dương Hạo, cũng quỳ một gối, trông có vẻ hơi nhếch nhác, trên cánh tay còn bị con dao đâm cho một vết máu dài.
Giang Thi Kỳ đang ngồi xổm bên cạnh Dương Hạo, lấy khăn giấy lau miệng vết thương cho Dương Hạo.
Có thể thấy, để đánh bại được gã lông xanh và đám người, Dương Hạo cũng đã phải trả một cái giá lớn.
Điều này khiến Diệp Thu khá bất ngờ.
Xem ra chủ nghĩa hình thứ Vương Hạo này, đúng là còn có chút bản lĩnh. Vậy mà đã giải quyết được hết tên lông xanh và đám người.
Bất quá đây cũng giảm đi khá nhiều chuyện cho Diệp Thu.
Dù sao thì anh vẫn chưa muốn bộc lộ quá nhiều thực lực trước mặt Giang Thi Kỳ.
"Ồ thông suốt rồi, trị được rồi à?"
Diệp Thu tươi cười đi tới chỗ hai người.
Nghe tiếng.
Dương Hạo và Giang Thi Kỳ đều ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu.
Trong mắt Dương Hạo tràn ngập khinh thường.
Còn Giang Thi Kỳ, tất nhiên là khỏi cần nói, trong mắt là chán ghét và hận.
"Kẻ hèn nhát như anh, vẫn còn mặt mũi trở về à?"
Giang Thi Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
"Kẻ hèn nhát?
Sao anh lại trở thành kẻ hèn nhát rồi thế này?"
Diệp Thu nhún vai, khuôn mặt vô tội.
"Hừ, anh tự nói đi?
Vừa nãy anh vậy mà lâm trận bỏ chạy, bỏ tôi và Giang Thi Kỳ ở lại đây, vẫn may là bổn thiếu gia thực lực mạnh mẽ, một người làm quan cả họ được nhờ. Nếu không, hôm nay tôi xem anh ăn nói với chị Thi Kỳ thế nào. Thật không biết tại sao mà chị cô ấy lại nhìn trúng một người nhu nhược như anh!"
Dương Hạo hừ một tiếng, khuôn mặt khinh thường nói.
"Lâm trận bỏ chạy, không không không, tôi nghĩ hai người hiểu nhầm rồi, tôi mót tiểu, đi vệ sinh thôi mà!"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Tôi tin anh mới là lạ, còn mót tiểu?
Tôi thấy có mà tiểu chạy ấy!"
Giang Thi Kỳ trừng mắt nhìn Diệp Thu, không tin cái cớ của Diệp Thu.
Diệp Thu nhún vai, lười giải thích nhiều, mặc kệ hai người đó nghĩ.
Thấy Diệp Thu không nói chuyện.
Giang Thi Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Anh cứ đợi đấy cho tôi, đợi tối nay trở về, tôi sẽ nói với chị tôi chuyện vừa rồi xảy ra, tôi nhất định phải để chị tôi biết, chị ấy đã tìm phải một người đàn ông vô dụng thế nào, hèn nhát thế nào!"
"Thi Kỳ, chúng ta lên xe đi, nói chuyện với kẻ hèn nhát làm gì, để anh ta tiếp tục làm rùa đen rụt đầu của anh ta đi, chúng ta quên đi chuyện không vui, tiếp tục vui vẻ!"
Dương Hạo đứng lên khỏi mặt đất, nhìn Giang Thi Kỳ nói.
Dứt lời, cậu vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái.
"Vết thương của cậu không sao chứ?"
Giang Thi Kỳ nhìn Dương Hạo, lo lắng hỏi.
"Không sao, vết thương nhỏ thôi, đàn ông mà, chảy chút máu cũng bình thường, không quan trọng, không giống người kia, bị dọa ra nước tiểu!"
Dương Hạo hoạt động chân tay, cực kỳ kiêu ngạo nói.
"Tốt, thế chúng ta lên xe thôi!"
Giang Thi Kỳ gật đầu, mỉm cười nói.
Sau đó hai người đi tới chỗ chiếc Cayenne Porsche.
Thấy vậy, Diệp Thu liền đi lên, xách những túi lớn túi nhỏ hàng hóa, yên lặng đi phía sau hai người.
Tất nhiên là Giang Thi Kỳ cũng chú ý đến cảnh này, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, đang định ngăn Diệp Thu lên xe.
Lúc này, Dương Hạo ở bên cạnh lại ngăn cản Giang Thi Kỳ, cười lạnh nói: "Để anh ta đi cùng đi, chỉ cần lất nữa anh ta không tự ti đến phát khóc là được. Mình sẽ cho anh ta biết, có những cái vòng, không phải là anh ta muốn vào là vào được!"
Nghe thấy thế.
Giang Thi Kỳ cũng lập tức hiểu ý của Dương Hạo.
Xem ra tối nay Dương Hạo muốn dạy dỗ Diệp Thu một trận rồi.
Nhưng mà đối với chuyện này, Giang Thi Kỳ lại không ngăn cản.
Bởi vì hiện tại Giang Thi Kỳ không có một tí hảo cảm nào với Diệp Thu, thậm chí là còn chán ghét.
Bởi vì Dương Hạo chỉnh đốn Diệp Thu, cô cũng rất vui vẻ mà nhìn.
"Được!"
Giang Thi Kỳ gật đầu.
Sau đó hai người đều lên xe.
Dương Hạo lái xe, Giang Thi ngồi ở ghế phó lái.
Còn Diệp Thu xách đồ tất nhiên là ngồi ở ghế sau.
Xe khởi động, đi đến KTV Thiên hậu hoàng thành...Trên đường đi.
Dương Hạo và Giang Thi Kỳ cười cười nói nói.
Còn Diệp Thu ở ghế sau, lại bị hai người cô lập.
Trừ bỏ thỉnh thoảng Giang Thi Kỳ sẽ quay đầu trừng mắt với Diệp Thu một cái.
Hai người đều không nói chuyện với Diệp Thu.
Cái này, Diệp Thu cũng chẳng sao cả.
Dù sao thì hôm nay anh chỉ nghe theo mệnh lệnh của bà xã, đi cùng Giang Thi Kỳ, tiện thể bảo vệ Giang Thi Kỳ an toàn.
Chỉ cần Giang Thi Kỳ bình an vô sự, thì nhiệm vụ của anh liền hoàn thành.
Còn những cái khác, anh còn lười trông nom đấy.
Hai người không nói chuyện với anh, anh còn nhàn hạ vui vẻ, dựa vào ghế, nhắm mắt ngưng thần.
Dương Hạo nhìn thấy một màn này qua kính chiếu hậu, khóe mệnh nhếch lên một nụ cười khinh thường, trong lòng cười lạnh nói: Thằng ranh, cho anh giả vờ này, đợi đến KTV rồi, xem tôi xử lý anh thế nào! Hơn nửa tiếng sau.
Chiếc xe dừng ở trước cửa KTV Thiên hậu hoàng thành.
Lúc này, sắc trời đã tối, cả KTV sớm đã đăng đèn đuốc sáng trưng, bãi đỗ xe đỗ các loại xe sang.
Dương Hạo, Giang Thi Kỳ cùng với Diệp Thu xuống xe không bao lâu.
Liền có một đám người trẻ tuổi đi về phía ba người bên này.
Trong đó có nữ có nam, tuổi tác xấp xỉ Dương Hạo và Giang Thi Kỳ.
Khuôn mặt non nớt, nhìn một cái là biết là học sinh.
Bất quá từ trang phục nhìn lại, những người này đều không phải là con cái nhà bình thường.
"Dương thiếu gia!"
Một nam sinh đeo mắt kính tròn gọng vàng, mặc bộ quần áo thể thao hàng hiệu thoải mái đi lên trước chào hỏi Dương Hạo.
Những người còn lại theo sau cũng chào hỏi Dương Hạo.
Từ đây có thể thấy được, trong đám phú nhị đại thì Dương Hạo có địa vị rất cao.
Dương Hạo cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người kính trọng này, nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt đắc ý hỏi: "Đến hết rồi à?"
"Tất nhiên rồi, Dương thiếu đã gọi, ai dám không tới chứ!"
Nam sinh đeo mắt kính tròn mỉm cười trêu ghẹo nói.
"Vương Triết, cậu ít ba hoa đi, nếu không hôm nay mình sẽ cho cậu hát đến bò lên bàn thì thôi!"
Dương Hạo liếc mắt nhìn nam sinh đeo kính một cái, nói đùa.
"Đừng đừng đừng, Dương thiếu, mình sai rồi được chưa!"
Vương Triết lập tức sợ hãi.
Điều này làm cho mọi người xung quanh đều cười.
Đúng lúc này, một nữ sinh tóc dài mặc váy ngắn cúp ngực đi tới bên cạnh Giang Thi Kỳ, ôm cổ Giang Thi Kỳ, trêu trọc nói: "Kỳ Kỳ, xem ra cuối cùng cậu cũng không thoát khỏi mị lực của Dương thiếu, rơi vào ngực Dương thiếu, thế mà cùng nhau tới chơi rồi!"
"Lưu Tuệ, cậu đừng nói bừa, bọn mình chỉ trùng hợp gặp nhau thôi!"
Khuôn mặt nhỏ của Giang Thi Kỳ đỏ lên, vội vàng lườm Lưu Tuệ, giải thích.
"Thật sao?
Mình không tin!"
Vẻ mặt Lưu Tuệ nghiền ngẫm, trêu trọc nói.
"Không tin thì cậu hỏi Dương Hạo!"
Giang Thi Kỳ nói xong, lập tức nhìn về phía Dương Hạo cầu cứu.
Dương Hạo cũng là một tay lão luyện tình trường, tất nhiên là biết làm thế nào thì có thể giành được hảo cảm của Giang Thi Kỳ.
Vì thế cậu ta nhanh chóng gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, Lưu Tuệ, cậu đừng hiểu lầm, chúng mình chỉ trùng hợp gặp nhau ở trung tâm thương mại mà thôi!"
"Hả?
Mình không tin!"
Lưu Tuệ mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn sang mọi người, hỏi: "Các cậu có tin không?"
"Bọn tôi không tin!"
Mọi người sôi nổi nói.
Lần này, khuôn mặt Giang Thi Kỳ càng đỏ.
Bình luận facebook