Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Toàn trường chấn kinh
Thấy cảnh này.
Dương Hạo và Vương Triết cũng cực kỳ hưng phấn.
Nhất là Dương Hạo.
Cậu ta đã không vừa mắt Diệp Thu từ lâu rồi.
Ngoài ra lúc uống rượu vừa nãy, cậu còn xấu mặt trước Diệp Thu.
Trong lòng cậu rất muốn trả lại chuyện lúc nãy.
Cho nên vào lúc này, cậu ta đã không thể chờ đợi được muốn nhìn cảnh tượng Diệp Thu bị sáu gã đại hán đánh cho răng rơi đầy đất.
Những người còn lại nhìn Diệp Thu, trong mắt cũng đều hiện lên vẻ xem thường.
Trong mắt họ, Diệp Thu sẽ giống như Dương Hạo và Vương Triết, bị đánh đến nỗi ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.
Mắt thấy sáu tên đại hán bao vây quanh Diệp Thu.
Giang Thi Kỳ thờ dài một hơi, chán nản lắc đầu.
Rõ ràng không có thực lực, còn cố tình muốn đi ra giả vờ nguy hiểm.
Thật sự là quá ngu xuẩn, quá lỗ mãng! Vào giờ khắc này, trong lòng Giang Thi Kỳ lại càng thêm thất vọng về Diệp Thu.
"Ra tay!"
Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông mập ra lệnh.
Sáu đại hán bao vây Diệp Thu không hề do dự, vung nắm đấm, hung hăng đấm xuống Diệp Thu.
"Ngao!"
Rất nhanh, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nghe thấy tiếng kêu.
Mọi người ở đây đều tưởng là Diệp Thu.
Dù sao thì đối mặt cùng lúc với sáu đại hán thực lực mạnh mẽ, ngay từ đầu Diệp Thu đã không có khả năng đánh trả rồi.
Thế nhưng, giây tiếp theo.
Lúc mọi người nhìn về phía Diệp Thu, lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Diệp Thu vẫn bình yên vô sự đứng tại chỗ.
Trái lại, một gã đại hán trong số đó lại ôm cánh tay, vẻ mặt thống khổ quỳ trên mặt đất.
Chuyện gì đây! Vào giờ phút này, Dương Hạo, Vương Triết, Giang Thi Kỳ, kể cả tất cả mọi người trong đó có cả người đàn ông mập, tất cả đều trợn tròn mắt.
Còn không đợi mọi người phản ứng lại.
Diệp Thu lại động thủ một lần nữa.
Chỉ thấy Diệp Thu đang đứng yên tại chỗ biến thành một đạo tàn ảnh.
Tiếp theo đó, chỉ nghe thấy "Binh binh binh binh binh!"
Năm tiếng động liên tiếp vang lên.
Còn lại năm tên đại hán, tất cả đều ôm bụng nằm bò trên mặt đất, thống khổ không ngừng kêu rên.
Mà cảnh tượng này, chỉ xảy ra trong vòng mười hai giây.
Mọi người ở đây, căn bản là chưa có phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì.
Sáu gã đại hán lúc đầu hung hăng, giờ nằm hết trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, từng người từng người tròn mắt, miệng cũng mở thành chữ "O", sắp nhét được một quả trứng gà vào rồi.
Tất nhiên, muốn nói là kinh ngạc nhất ở đây thì phải kể tới Dương Hạo và Giang Thi Kỳ.
Bởi vì trong lòng hai người, Diệp Thu vẫn là một người nhu nhược.
Lúc trước ở dưới hầm gửi xe, Diệp Thu đã bị mấy tên du côn dọa cho chạy mất dép.
Thế mà bây giờ lại bất ngờ trở nên dũng mãnh như vậy?
Vậy mà ngay cả sáu tên đại hán cùng lên đều không phải là đối thủ của anh.
Đây thật sự là không thể tin nổi! "Điều này là không thể! Tại sao anh ấy lợi hại như vậy, tại sao anh ấy còn lợi hại hơn cả mình!"
Dương Hạo nằm trên mặt đất, dùng sức đấm xuống sàn nhà, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
Giang Thi Kỳ cũng vậy, hai mắt cô mở lớn, nhất thời khó có thể phục hồi lại tinh thần.
Cô cảm thấy, hình như mình hơi trách nhầm Diệp Thu rồi! Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Diệp Thu đi thẳng tới chỗ của người đàn ông mập.
Thấy vậy.
Người đàn ông mập run cầm cập.
Hiển nhiên là sự dũng mãnh của Diệp Thu, nhất thời cũng làm anh ta run sợ.
Giờ phút này, thấy Diệp Thu đang đi về phía mình.
Ánh mắt của người đàn ông mập xoẹt qua một tia sợ sệt, lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu...Cậu muốn làm gì?"
"Làm gì hả?
Làm chuyện mà ông muốn làm với tôi!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ miệng nghiền ngẫm nói.
"Cậu muốn động vào tôi?
Chàng trai, cậu có biết anh em của tôi là ai không!"
Người đàn ông mập vội vàng lùi về sau vài bước, trừng mắt nhìn Diệp Thu, miệng hùm gan sứa quát.
"Thật là ngại quá, tôi không biết!"
Diệp Thu lạnh lùng cười, bước một bước dài tới trước mặt người đàn ông mập, giơ tay nắm áo người đàn ông mập, xách một người đàn ông mập hơn một trăm lên.
Điều này làm sắc mặt của người đàn ông mập đại biến.
Nhưng mà.
Có lẽ là còn có dựa vào.
Người đàn ông mập cũng không rối loạn trận tuyến nữa.
Gã ta hung hắng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Chàng trai, cậu dám đụng vào tôi thử xem. Nói thật cho cậu biết, anh em của tôi là Lôi Báo, nếu cậu động vào tôi, hôm nay tất cả mọi người cũng đừng nghĩ sống mà rời khỏi được căn phòng này!"
Người đàn ông mập vừa mới nói chuyện này ra,
Sắc mặt của tất cả mọi người ở đâu lập tức đều thay đổi.
Lôi Báo! Ở Giang Bắc, cái tên này có thể nói là như sấm bên tai a.
Bởi vì Lôi Báo này, là một trong những thuộc hạ cực kỳ được coi trọng của Chu Thái, vua thế giới ngầm ở Giang Bắc.
Cùng với ba thủ hạ quan trọng của Chu Thái, trở thành tứ đại kim cương.
Ở Giang Bắc, trên cơ bản là không ai dám chọc, tuyệt đối là tồn tại cấp đại lão.
Cho nên sau khi mọi người nghe thấy người đàn ông mập lôi ra Lôi Báo, sắc mặt đều thay đổi.
Mặc dù bọn họ có không ít là phú nhị đại, trong nhà cũng có bối cảnh nhất định.
Nhưng những cái gọi là bối cảnh này, đặt ở trước mặt Lôi Báo, căn bản là không đủ nhìn! Cho dù là Dương Hạo, ba cậu ta đã từng gặp Lôi Báo, cũng phải cung cung kính kính mà gọi một tiếng Lôi Gia.
Mọi người không ngờ được là, hôm nay bọn họ vậy mà lại gặp phải anh em của Lôi Báo.
Nếu thật sự đắc tội, trêu trọc Lôi Báo, thế này tất cả bọn họ đều xong đời! Vào giờ phút này.
Tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh nữa rồi.
"Diệp...Diệp Thu, anh mau thả vị tiên sinh này ra!"
Dương Hạo hít sâu một hơi, run rẩy nói.
"Diệp Thu, mau thả người ra nhanh lên, cậu đừng có mà vì một mình mình, mà hại tất cả mọi người!"
Vương Triết cũng vội vàng nói.
"Mau thả người ra đi!" .
"Đúng đúng đúng, đừng xúc động!"
Những người còn lại ồn ào khuyên.
Rõ ràng là họ sợ Diệp Thu đánh người đàn ông mập, thế thì tất cả bọn họ đều gặp nạn. Nghe mọi người khuyên can.
Trên khuôn mặt của người đàn ông mập tràn đầy đắc ý.
Anh ta kiêu ngạo nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: "Nghe rõ chưa?
Mau chóng thả tôi ra, rồi dập đầu xin lỗi tôi. Nếu không, hôm nay các người đừng mong đi được!"
"Ồ?
Vậy sao?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh nhạt, không thay đổi chút nào.
Nhưng mà, anh không hoảng, những người khác lại hoảng lắm rồi.
"Diệp Thu, anh mau xin lỗi vị tiên sinh này đi, chẳng lẽ anh thật sự muốn làm hại nhà chúng tôi sao?"
Dương Hạo trợn mắt nhìn Diệp Thu, suốt ruột quát lên.
"Diệp Thu, một mình anh chết cũng không sao, đừng có hại chúng tôi nữa!"
Vương Triết cũng sốt ruột nói.
Theo hai người họ nói, những người khác cũng ồn ào mở miệng thúc giục nói: "Mau xin lỗi đi!"
"Nhanh lên a, đừng có mà hại chúng tôi!"
"Mau thả người rồi xin lỗi a, chúng tôi chưa muốn chết đâu!"
.....Nghe được những lời này.
Diệp Thu chớp hai mắt, sau đó thả lỏng áo của người đàn ông mập, thả gã ta xuống trên mặt đất.
Thấy vậy, mọi người đều thở phào một hơi.
Còn người đàn ông mập thấy Diệp Thu thả mình, nhất thời cực kỳ kiêu ngạo, nhìn Diệp Thu, cười lạnh khiêu khích nói: "Ai ya, tiểu bức nhóc con, vừa nãy không phải là rất túm sao?
Không phải là còn muốn đánh tôi sao?
Mau mau dập đầu xin lỗi ông đây, nếu không ông đây chia phút giết chết cậu!"
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu khẽ nhếch môi, gương mặt suy nghĩ nói: "Muốn để tôi xin lỗi phải không?
Được thôi! Nhưng mà, phương thức xin lỗi của tôi có hơi long trọng và vang dội, hy vọng anh có thể nhận nổi!"
"Long trọng?
Vang dội?"
Người đàn ông mập ngẩn người, vẻ mặt nghi hoặc.
Diệp Thu mỉm cười, không nói chuyện, vươn tay trái đối xứng với khuôn mặt mập của người đàn ông mập, tát thẳng qua...
Dương Hạo và Vương Triết cũng cực kỳ hưng phấn.
Nhất là Dương Hạo.
Cậu ta đã không vừa mắt Diệp Thu từ lâu rồi.
Ngoài ra lúc uống rượu vừa nãy, cậu còn xấu mặt trước Diệp Thu.
Trong lòng cậu rất muốn trả lại chuyện lúc nãy.
Cho nên vào lúc này, cậu ta đã không thể chờ đợi được muốn nhìn cảnh tượng Diệp Thu bị sáu gã đại hán đánh cho răng rơi đầy đất.
Những người còn lại nhìn Diệp Thu, trong mắt cũng đều hiện lên vẻ xem thường.
Trong mắt họ, Diệp Thu sẽ giống như Dương Hạo và Vương Triết, bị đánh đến nỗi ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.
Mắt thấy sáu tên đại hán bao vây quanh Diệp Thu.
Giang Thi Kỳ thờ dài một hơi, chán nản lắc đầu.
Rõ ràng không có thực lực, còn cố tình muốn đi ra giả vờ nguy hiểm.
Thật sự là quá ngu xuẩn, quá lỗ mãng! Vào giờ khắc này, trong lòng Giang Thi Kỳ lại càng thêm thất vọng về Diệp Thu.
"Ra tay!"
Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông mập ra lệnh.
Sáu đại hán bao vây Diệp Thu không hề do dự, vung nắm đấm, hung hăng đấm xuống Diệp Thu.
"Ngao!"
Rất nhanh, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nghe thấy tiếng kêu.
Mọi người ở đây đều tưởng là Diệp Thu.
Dù sao thì đối mặt cùng lúc với sáu đại hán thực lực mạnh mẽ, ngay từ đầu Diệp Thu đã không có khả năng đánh trả rồi.
Thế nhưng, giây tiếp theo.
Lúc mọi người nhìn về phía Diệp Thu, lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Diệp Thu vẫn bình yên vô sự đứng tại chỗ.
Trái lại, một gã đại hán trong số đó lại ôm cánh tay, vẻ mặt thống khổ quỳ trên mặt đất.
Chuyện gì đây! Vào giờ phút này, Dương Hạo, Vương Triết, Giang Thi Kỳ, kể cả tất cả mọi người trong đó có cả người đàn ông mập, tất cả đều trợn tròn mắt.
Còn không đợi mọi người phản ứng lại.
Diệp Thu lại động thủ một lần nữa.
Chỉ thấy Diệp Thu đang đứng yên tại chỗ biến thành một đạo tàn ảnh.
Tiếp theo đó, chỉ nghe thấy "Binh binh binh binh binh!"
Năm tiếng động liên tiếp vang lên.
Còn lại năm tên đại hán, tất cả đều ôm bụng nằm bò trên mặt đất, thống khổ không ngừng kêu rên.
Mà cảnh tượng này, chỉ xảy ra trong vòng mười hai giây.
Mọi người ở đây, căn bản là chưa có phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì.
Sáu gã đại hán lúc đầu hung hăng, giờ nằm hết trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, từng người từng người tròn mắt, miệng cũng mở thành chữ "O", sắp nhét được một quả trứng gà vào rồi.
Tất nhiên, muốn nói là kinh ngạc nhất ở đây thì phải kể tới Dương Hạo và Giang Thi Kỳ.
Bởi vì trong lòng hai người, Diệp Thu vẫn là một người nhu nhược.
Lúc trước ở dưới hầm gửi xe, Diệp Thu đã bị mấy tên du côn dọa cho chạy mất dép.
Thế mà bây giờ lại bất ngờ trở nên dũng mãnh như vậy?
Vậy mà ngay cả sáu tên đại hán cùng lên đều không phải là đối thủ của anh.
Đây thật sự là không thể tin nổi! "Điều này là không thể! Tại sao anh ấy lợi hại như vậy, tại sao anh ấy còn lợi hại hơn cả mình!"
Dương Hạo nằm trên mặt đất, dùng sức đấm xuống sàn nhà, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
Giang Thi Kỳ cũng vậy, hai mắt cô mở lớn, nhất thời khó có thể phục hồi lại tinh thần.
Cô cảm thấy, hình như mình hơi trách nhầm Diệp Thu rồi! Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Diệp Thu đi thẳng tới chỗ của người đàn ông mập.
Thấy vậy.
Người đàn ông mập run cầm cập.
Hiển nhiên là sự dũng mãnh của Diệp Thu, nhất thời cũng làm anh ta run sợ.
Giờ phút này, thấy Diệp Thu đang đi về phía mình.
Ánh mắt của người đàn ông mập xoẹt qua một tia sợ sệt, lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu...Cậu muốn làm gì?"
"Làm gì hả?
Làm chuyện mà ông muốn làm với tôi!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ miệng nghiền ngẫm nói.
"Cậu muốn động vào tôi?
Chàng trai, cậu có biết anh em của tôi là ai không!"
Người đàn ông mập vội vàng lùi về sau vài bước, trừng mắt nhìn Diệp Thu, miệng hùm gan sứa quát.
"Thật là ngại quá, tôi không biết!"
Diệp Thu lạnh lùng cười, bước một bước dài tới trước mặt người đàn ông mập, giơ tay nắm áo người đàn ông mập, xách một người đàn ông mập hơn một trăm lên.
Điều này làm sắc mặt của người đàn ông mập đại biến.
Nhưng mà.
Có lẽ là còn có dựa vào.
Người đàn ông mập cũng không rối loạn trận tuyến nữa.
Gã ta hung hắng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Chàng trai, cậu dám đụng vào tôi thử xem. Nói thật cho cậu biết, anh em của tôi là Lôi Báo, nếu cậu động vào tôi, hôm nay tất cả mọi người cũng đừng nghĩ sống mà rời khỏi được căn phòng này!"
Người đàn ông mập vừa mới nói chuyện này ra,
Sắc mặt của tất cả mọi người ở đâu lập tức đều thay đổi.
Lôi Báo! Ở Giang Bắc, cái tên này có thể nói là như sấm bên tai a.
Bởi vì Lôi Báo này, là một trong những thuộc hạ cực kỳ được coi trọng của Chu Thái, vua thế giới ngầm ở Giang Bắc.
Cùng với ba thủ hạ quan trọng của Chu Thái, trở thành tứ đại kim cương.
Ở Giang Bắc, trên cơ bản là không ai dám chọc, tuyệt đối là tồn tại cấp đại lão.
Cho nên sau khi mọi người nghe thấy người đàn ông mập lôi ra Lôi Báo, sắc mặt đều thay đổi.
Mặc dù bọn họ có không ít là phú nhị đại, trong nhà cũng có bối cảnh nhất định.
Nhưng những cái gọi là bối cảnh này, đặt ở trước mặt Lôi Báo, căn bản là không đủ nhìn! Cho dù là Dương Hạo, ba cậu ta đã từng gặp Lôi Báo, cũng phải cung cung kính kính mà gọi một tiếng Lôi Gia.
Mọi người không ngờ được là, hôm nay bọn họ vậy mà lại gặp phải anh em của Lôi Báo.
Nếu thật sự đắc tội, trêu trọc Lôi Báo, thế này tất cả bọn họ đều xong đời! Vào giờ phút này.
Tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh nữa rồi.
"Diệp...Diệp Thu, anh mau thả vị tiên sinh này ra!"
Dương Hạo hít sâu một hơi, run rẩy nói.
"Diệp Thu, mau thả người ra nhanh lên, cậu đừng có mà vì một mình mình, mà hại tất cả mọi người!"
Vương Triết cũng vội vàng nói.
"Mau thả người ra đi!" .
"Đúng đúng đúng, đừng xúc động!"
Những người còn lại ồn ào khuyên.
Rõ ràng là họ sợ Diệp Thu đánh người đàn ông mập, thế thì tất cả bọn họ đều gặp nạn. Nghe mọi người khuyên can.
Trên khuôn mặt của người đàn ông mập tràn đầy đắc ý.
Anh ta kiêu ngạo nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: "Nghe rõ chưa?
Mau chóng thả tôi ra, rồi dập đầu xin lỗi tôi. Nếu không, hôm nay các người đừng mong đi được!"
"Ồ?
Vậy sao?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh nhạt, không thay đổi chút nào.
Nhưng mà, anh không hoảng, những người khác lại hoảng lắm rồi.
"Diệp Thu, anh mau xin lỗi vị tiên sinh này đi, chẳng lẽ anh thật sự muốn làm hại nhà chúng tôi sao?"
Dương Hạo trợn mắt nhìn Diệp Thu, suốt ruột quát lên.
"Diệp Thu, một mình anh chết cũng không sao, đừng có hại chúng tôi nữa!"
Vương Triết cũng sốt ruột nói.
Theo hai người họ nói, những người khác cũng ồn ào mở miệng thúc giục nói: "Mau xin lỗi đi!"
"Nhanh lên a, đừng có mà hại chúng tôi!"
"Mau thả người rồi xin lỗi a, chúng tôi chưa muốn chết đâu!"
.....Nghe được những lời này.
Diệp Thu chớp hai mắt, sau đó thả lỏng áo của người đàn ông mập, thả gã ta xuống trên mặt đất.
Thấy vậy, mọi người đều thở phào một hơi.
Còn người đàn ông mập thấy Diệp Thu thả mình, nhất thời cực kỳ kiêu ngạo, nhìn Diệp Thu, cười lạnh khiêu khích nói: "Ai ya, tiểu bức nhóc con, vừa nãy không phải là rất túm sao?
Không phải là còn muốn đánh tôi sao?
Mau mau dập đầu xin lỗi ông đây, nếu không ông đây chia phút giết chết cậu!"
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu khẽ nhếch môi, gương mặt suy nghĩ nói: "Muốn để tôi xin lỗi phải không?
Được thôi! Nhưng mà, phương thức xin lỗi của tôi có hơi long trọng và vang dội, hy vọng anh có thể nhận nổi!"
"Long trọng?
Vang dội?"
Người đàn ông mập ngẩn người, vẻ mặt nghi hoặc.
Diệp Thu mỉm cười, không nói chuyện, vươn tay trái đối xứng với khuôn mặt mập của người đàn ông mập, tát thẳng qua...
Bình luận facebook