Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Ba tôi là Hồ BƯU
"Nếu không thì sao?"
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía chàng trai trẻ, bình thản hỏi.
"Nếu không?
Ha ha, nếu không thì bắt anh bò ra ngoài! Tôi nghĩ đang khỏe mạnh mà bị đánh gãy chân, tư vị này chắc là khó chịu lắm đấy nhỉ?
Anh có muốn nếm thử không?"
Chàng trai trẻ lạnh lùng cười một cái, kiêu ngạo nói.
"Đã nghe thấy chưa thằng nhãi con, mau thả ông đây ra, nếu không lão đại tôi tuyệt đối không tha cho anh!"
Thanh niên tóc vàng cũng kêu gào nói.
Nghe thấy vậy.
Trong mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia sắc bén, sau đó anh nhìn chàng trai trẻ, khẽ nhếch khóe miệng, khuôn mặt nghiền ngẫm hỏi: "Cậu nói, là như này à?"
Dứt lời, Diệp Thu không nói hai lời trực tiếp giơ chân đạp vào đùi phải của thanh niên tóc vàng.
"Răng rắc!"
Chỉ nghe thấy một gãy xương thanh thúy vang lên.
Đùi phải của thanh niên tóc vàng đã bị Diệp Thu đạp gãy.
"Ngao!"
Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp quán cơm.
Thanh niên tóc vàng đau đớn ôm đùi phải ngã xuống đất, vừa kêu rên vừa lăn qua lăn lại.
Thấy một màn này.
Chàng trai trẻ ngây ngẩn cả người, ngay sau đó sắc mặt nhoáng cái trầm xuống.
Cậu gắt gao nhìn chòng trọc Diệp Thu, cắn răng tức giận nói: "Thằng ranh, anh tìm chết rồi!"
"Không không không, cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn nhìn xem là cái đánh gãy chân mà cậu nói và tôi nghĩ có giống nhau hay không thôi!"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch, vẻ mặt suy tư nói.
"Con mẹ nó giống nhau!"
Chàng trai trẻ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó trực tiếp quát lên với những thanh niên sau mình: "Còn ngẩn người ra đó là gì?
Lên hết đi, phế thằng này cho tôi!"
Những thanh niêm tóc nhuộm năm màu sáu sắc nghe vậy, không nói hai lời, nhấc bàn ghế xông về phía Diệp Thu.
Những vị khách ăn cơm ở xung quanh thấy vậy sợ mang vạ vào người, nhanh chóng chạy đi.
Mà lúc này.
Một thanh niên tóc đỏ trong đó cầm một con dao dẫn đầu lao đến trước mặt Diệp Thu, sau đó nhắm vào eo Diệp Thu hung hăng đâm tới.
Thấy vậy.
Ánh mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia sắc lạnh.
Lúc đầu anh chỉ định giáo huấn những người một chút thôi.
Nhưng bây giờ, những người này lại động đến dao, còn muốn phế mình.
Nếu đã như vậy, Diệp Thu còn khách khí với họ được nữa sao?
Nhìn thanh niên tóc đỏ xông vào mình đầu tiên.
Hai mắt Diệp Thu híp lại, sau đó anh nâng tay lên, một phát đã bắt được cổ tay cầm dao của thanh niên tóc đỏ, dùng sức bẻ ngoặt một cái.
"Răng rắc!"
Lực đạp khủng bố đó đã vặn gãy cổ tay của thanh niên tóc đỏ ngay tại chỗ.
Nhất thời, con dao rơi xuống đất.
Còn thanh niên tóc đỏ thì ôm lấy cổ tay mình kêu thảm ngã trên mặt đất.
Chỗ cổ tay đó nhìn vào đặc biệt khiếp người, xương cốt màu trắng đâm xuyên qua da, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Cảnh tượng này.
Đã chấn nhiếp hết đám thanh niên còn lại, ánh mắt nhìn vào Diệp Thu tràn ngập kiêng dè.
Sắc mặt chàng trai trẻ biến rồi lại biến, hung hăng liếc mắt nhìn đám thanh niên kia, phẫn nộ quát: "Còn ngẩn ra đó làm cái đéo gì?
Lên hết đi! Anh ta có lợi hại, còn một mình đánh được sáu người các cậu chắc?
Nghe chàng trai trẻ nói vậy.
Những thanh niên kia cảm thấy cũng có lý, nhìn nhau một cái, gật đầu, sau đó lại lao về phía Diệp Thu.
Thấy vậy.
Diệp Thu lắc đầu, bình thản nói: "U mê không tỉnh!"
Dứt lời, Diệp Thu cũng xông lên.
Từ khoảnh khắc mà Diệp Thu ra tay, đây đã định trước là trận đơn phương treo lên đánh.
Những thanh niên loi choi này, bắt nạt người bình thường còn được.
Ở trước mặt sát thần Diệp Thu, thì bọn họ quả thật là chỉ như trẻ con thôi.
Chỉ một lát sau.
Sáu thanh niên đều nằm trên mặt đất.
Chỉ còn lại một mình chàng trai trẻ đứng tham mưu.
Chàng trai trẻ đã sợ chết khiếp rồi, nhìn về phía những thanh niên kêu rên đầy đất, quai hàm suýt thì rơi xuống đất. .
Mà lúc này.
Diệp Thu xoay người nhìn cậu ta.
Ánh mắt lạnh băng đó, làm cho chàng trai trẻ không tự chủ được run lên.
"Bây giờ, chỉ còn lại cậu thôi!"
Diệp Thu nhếch khóe miệng, sau đó nhấc chân đi tới chỗ chàng trai trẻ.
"Anh....Anh anh đừng qua đây! Anh có biết ba tôi là ai không?
Tôi nói cho anh biết, ba tôi là Hồ Bưu, nếu anh dám động đến một đầu ngón tay của tôi, ba tôi sẽ không tha cho anh!"
Chàng trai trẻ sợ đến nỗi biến sắc, vội vàng trợn mắt nhìn Diệp Thu, miệng hùm gan sứa nói.
Mà cậu ta vừa nói ra lời này.
Sắc mặt của những vị khách vây xem xung quanh cũng biến đổi.
Danh tiếng của Hồ Bưu, ở vùng này khá là vang dội.
Đó là một người tàn nhẫn hắc bạch đều ăn, không chỉ có tiền mà còn nuôi một đám thuộc hạ đầu gấu, nghe nói gã ta còn giao du khá gần với một nhóm xã hội đen.
Vì thế những quan khách xung quanh vừa nghe đến tên Hồ Bưu, gương mặt đều lộ ra một tia kiêng dè.
Nhân viên phục vụ đang chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng vội vàng cất điện thoại đi.
Bọn họ không muốn vì chuyện này mà đắc tội Hồ Bưu.
Nếu không, ngày tháng sau này của bọn họ sẽ khổ sở.
"Hồ Bưu?"
Diệp Thu lặng đi một chút, sau đó anh nhìn chàng trai trẻ, hứng thú hỏi: "Hồ Bưu mà cậu nói là ông chủ của công ty Khải Long hả?"
"Đúng vậy, đó chính là ba tôi, sao nào, có phải là biết sợ rồi đúng không?
Biết sợ rồi thì mau mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho ba, chỉ một phút đồng hồ là ông ấy dẫn người tới diệt anh luôn!"
Chàng trai trẻ gật đầu, vẻ mặt đắc ý nói.
Cậu còn tưởng rằng Diệp Thu đã bị tên của ba mình dọa sợ rồi cơ, nhất thời cậu ta cực kỳ kiêu ngạo.
Thế nhưng.
Sau khi xác định Hồ Bưu trong miệng chàng trai trẻ chính là Hồ Bưu của công ty Khải Long.
Gương mặt Diệp Thu lại lộ ra một tia biểu cảm kỳ quái.
Mình không khỏi cũng quá có duyên với hai cha con nhà họ Hồ này rồi chứ?
Buổi sáng vừa mới tới chỗ Hồ Bưu đòi nợ.
Buổi tối ăn bữa cơm, thế mà cũng đụng phải con của gã ta.
Cái này cũng trùng hợp quá rồi đấy! Nhưng mà hình như công ty Khải Long đó ở gần đây nhỉ?
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu lắc đầu cười, sau đó nhìn về phía chàng trai trẻ, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Ồ, thế thì cậu gọi đi!"
"Anh nói gì cơ?
Anh lại để tôi gọi điện cho ba tôi ư?
Anh nghiêm túc chứ?"
Chàng trai trẻ sửng sốt, vẻ mặt không dám tin nhìn Diệp Thu.
"Cho cậu năm phút, nếu cậu không gọi được cứu viện tới, thì kết cục của cậu sẽ còn thảm hơn tất cả bọn họ dưới đây!"
Diệp Thu chỉ vào những thanh niên trên mặt đất, cười lạnh nói.
Nghe vậy.
Sắc mặt chàng trai trẻ chợt biến, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, cắn răng nói: "Được, thằng ranh, coi như anh to gan, tôi sẽ gọi ba tôi dẫn người tới đây, anh cứ chờ chết đi, đến lúc đó mong là anh đừng hối hận!"
Nói xong.
Chàng trai trẻ nhanh chóng rút điện thoại ra, gọi cho Hồ Bưu, khóc lóc nói: "Alo, ba à, con là Hồ Lai đây, con sắp bị người ta đánh chết ở Xuyên Thục Cư rồi, bố mau đến cứu con!"
Nghe thấy tên của chàng trai trẻ.
Suýt nữa thì Diệp Thu phì cười ngay tại chỗ.
Hồ Lai?
Cái tên này nghe ra đúng là khá Hồ đến! Sau khi cúp điện thoại.
Hồ Lai trừng mắt với Diệp Thu, cắn răng, hung hăng nói: "Thằng ranh, anh chết chắc rồi, ba tôi lập tức dẫn người tới, cậu chết chắc rồi đấy, đến lúc đó thiên vương lão tử cũng không cứu được anh!"
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía chàng trai trẻ, bình thản hỏi.
"Nếu không?
Ha ha, nếu không thì bắt anh bò ra ngoài! Tôi nghĩ đang khỏe mạnh mà bị đánh gãy chân, tư vị này chắc là khó chịu lắm đấy nhỉ?
Anh có muốn nếm thử không?"
Chàng trai trẻ lạnh lùng cười một cái, kiêu ngạo nói.
"Đã nghe thấy chưa thằng nhãi con, mau thả ông đây ra, nếu không lão đại tôi tuyệt đối không tha cho anh!"
Thanh niên tóc vàng cũng kêu gào nói.
Nghe thấy vậy.
Trong mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia sắc bén, sau đó anh nhìn chàng trai trẻ, khẽ nhếch khóe miệng, khuôn mặt nghiền ngẫm hỏi: "Cậu nói, là như này à?"
Dứt lời, Diệp Thu không nói hai lời trực tiếp giơ chân đạp vào đùi phải của thanh niên tóc vàng.
"Răng rắc!"
Chỉ nghe thấy một gãy xương thanh thúy vang lên.
Đùi phải của thanh niên tóc vàng đã bị Diệp Thu đạp gãy.
"Ngao!"
Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp quán cơm.
Thanh niên tóc vàng đau đớn ôm đùi phải ngã xuống đất, vừa kêu rên vừa lăn qua lăn lại.
Thấy một màn này.
Chàng trai trẻ ngây ngẩn cả người, ngay sau đó sắc mặt nhoáng cái trầm xuống.
Cậu gắt gao nhìn chòng trọc Diệp Thu, cắn răng tức giận nói: "Thằng ranh, anh tìm chết rồi!"
"Không không không, cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn nhìn xem là cái đánh gãy chân mà cậu nói và tôi nghĩ có giống nhau hay không thôi!"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch, vẻ mặt suy tư nói.
"Con mẹ nó giống nhau!"
Chàng trai trẻ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó trực tiếp quát lên với những thanh niên sau mình: "Còn ngẩn người ra đó là gì?
Lên hết đi, phế thằng này cho tôi!"
Những thanh niêm tóc nhuộm năm màu sáu sắc nghe vậy, không nói hai lời, nhấc bàn ghế xông về phía Diệp Thu.
Những vị khách ăn cơm ở xung quanh thấy vậy sợ mang vạ vào người, nhanh chóng chạy đi.
Mà lúc này.
Một thanh niên tóc đỏ trong đó cầm một con dao dẫn đầu lao đến trước mặt Diệp Thu, sau đó nhắm vào eo Diệp Thu hung hăng đâm tới.
Thấy vậy.
Ánh mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia sắc lạnh.
Lúc đầu anh chỉ định giáo huấn những người một chút thôi.
Nhưng bây giờ, những người này lại động đến dao, còn muốn phế mình.
Nếu đã như vậy, Diệp Thu còn khách khí với họ được nữa sao?
Nhìn thanh niên tóc đỏ xông vào mình đầu tiên.
Hai mắt Diệp Thu híp lại, sau đó anh nâng tay lên, một phát đã bắt được cổ tay cầm dao của thanh niên tóc đỏ, dùng sức bẻ ngoặt một cái.
"Răng rắc!"
Lực đạp khủng bố đó đã vặn gãy cổ tay của thanh niên tóc đỏ ngay tại chỗ.
Nhất thời, con dao rơi xuống đất.
Còn thanh niên tóc đỏ thì ôm lấy cổ tay mình kêu thảm ngã trên mặt đất.
Chỗ cổ tay đó nhìn vào đặc biệt khiếp người, xương cốt màu trắng đâm xuyên qua da, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Cảnh tượng này.
Đã chấn nhiếp hết đám thanh niên còn lại, ánh mắt nhìn vào Diệp Thu tràn ngập kiêng dè.
Sắc mặt chàng trai trẻ biến rồi lại biến, hung hăng liếc mắt nhìn đám thanh niên kia, phẫn nộ quát: "Còn ngẩn ra đó làm cái đéo gì?
Lên hết đi! Anh ta có lợi hại, còn một mình đánh được sáu người các cậu chắc?
Nghe chàng trai trẻ nói vậy.
Những thanh niên kia cảm thấy cũng có lý, nhìn nhau một cái, gật đầu, sau đó lại lao về phía Diệp Thu.
Thấy vậy.
Diệp Thu lắc đầu, bình thản nói: "U mê không tỉnh!"
Dứt lời, Diệp Thu cũng xông lên.
Từ khoảnh khắc mà Diệp Thu ra tay, đây đã định trước là trận đơn phương treo lên đánh.
Những thanh niên loi choi này, bắt nạt người bình thường còn được.
Ở trước mặt sát thần Diệp Thu, thì bọn họ quả thật là chỉ như trẻ con thôi.
Chỉ một lát sau.
Sáu thanh niên đều nằm trên mặt đất.
Chỉ còn lại một mình chàng trai trẻ đứng tham mưu.
Chàng trai trẻ đã sợ chết khiếp rồi, nhìn về phía những thanh niên kêu rên đầy đất, quai hàm suýt thì rơi xuống đất. .
Mà lúc này.
Diệp Thu xoay người nhìn cậu ta.
Ánh mắt lạnh băng đó, làm cho chàng trai trẻ không tự chủ được run lên.
"Bây giờ, chỉ còn lại cậu thôi!"
Diệp Thu nhếch khóe miệng, sau đó nhấc chân đi tới chỗ chàng trai trẻ.
"Anh....Anh anh đừng qua đây! Anh có biết ba tôi là ai không?
Tôi nói cho anh biết, ba tôi là Hồ Bưu, nếu anh dám động đến một đầu ngón tay của tôi, ba tôi sẽ không tha cho anh!"
Chàng trai trẻ sợ đến nỗi biến sắc, vội vàng trợn mắt nhìn Diệp Thu, miệng hùm gan sứa nói.
Mà cậu ta vừa nói ra lời này.
Sắc mặt của những vị khách vây xem xung quanh cũng biến đổi.
Danh tiếng của Hồ Bưu, ở vùng này khá là vang dội.
Đó là một người tàn nhẫn hắc bạch đều ăn, không chỉ có tiền mà còn nuôi một đám thuộc hạ đầu gấu, nghe nói gã ta còn giao du khá gần với một nhóm xã hội đen.
Vì thế những quan khách xung quanh vừa nghe đến tên Hồ Bưu, gương mặt đều lộ ra một tia kiêng dè.
Nhân viên phục vụ đang chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng vội vàng cất điện thoại đi.
Bọn họ không muốn vì chuyện này mà đắc tội Hồ Bưu.
Nếu không, ngày tháng sau này của bọn họ sẽ khổ sở.
"Hồ Bưu?"
Diệp Thu lặng đi một chút, sau đó anh nhìn chàng trai trẻ, hứng thú hỏi: "Hồ Bưu mà cậu nói là ông chủ của công ty Khải Long hả?"
"Đúng vậy, đó chính là ba tôi, sao nào, có phải là biết sợ rồi đúng không?
Biết sợ rồi thì mau mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho ba, chỉ một phút đồng hồ là ông ấy dẫn người tới diệt anh luôn!"
Chàng trai trẻ gật đầu, vẻ mặt đắc ý nói.
Cậu còn tưởng rằng Diệp Thu đã bị tên của ba mình dọa sợ rồi cơ, nhất thời cậu ta cực kỳ kiêu ngạo.
Thế nhưng.
Sau khi xác định Hồ Bưu trong miệng chàng trai trẻ chính là Hồ Bưu của công ty Khải Long.
Gương mặt Diệp Thu lại lộ ra một tia biểu cảm kỳ quái.
Mình không khỏi cũng quá có duyên với hai cha con nhà họ Hồ này rồi chứ?
Buổi sáng vừa mới tới chỗ Hồ Bưu đòi nợ.
Buổi tối ăn bữa cơm, thế mà cũng đụng phải con của gã ta.
Cái này cũng trùng hợp quá rồi đấy! Nhưng mà hình như công ty Khải Long đó ở gần đây nhỉ?
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu lắc đầu cười, sau đó nhìn về phía chàng trai trẻ, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Ồ, thế thì cậu gọi đi!"
"Anh nói gì cơ?
Anh lại để tôi gọi điện cho ba tôi ư?
Anh nghiêm túc chứ?"
Chàng trai trẻ sửng sốt, vẻ mặt không dám tin nhìn Diệp Thu.
"Cho cậu năm phút, nếu cậu không gọi được cứu viện tới, thì kết cục của cậu sẽ còn thảm hơn tất cả bọn họ dưới đây!"
Diệp Thu chỉ vào những thanh niên trên mặt đất, cười lạnh nói.
Nghe vậy.
Sắc mặt chàng trai trẻ chợt biến, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, cắn răng nói: "Được, thằng ranh, coi như anh to gan, tôi sẽ gọi ba tôi dẫn người tới đây, anh cứ chờ chết đi, đến lúc đó mong là anh đừng hối hận!"
Nói xong.
Chàng trai trẻ nhanh chóng rút điện thoại ra, gọi cho Hồ Bưu, khóc lóc nói: "Alo, ba à, con là Hồ Lai đây, con sắp bị người ta đánh chết ở Xuyên Thục Cư rồi, bố mau đến cứu con!"
Nghe thấy tên của chàng trai trẻ.
Suýt nữa thì Diệp Thu phì cười ngay tại chỗ.
Hồ Lai?
Cái tên này nghe ra đúng là khá Hồ đến! Sau khi cúp điện thoại.
Hồ Lai trừng mắt với Diệp Thu, cắn răng, hung hăng nói: "Thằng ranh, anh chết chắc rồi, ba tôi lập tức dẫn người tới, cậu chết chắc rồi đấy, đến lúc đó thiên vương lão tử cũng không cứu được anh!"
Bình luận facebook