Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Bán cho anh với giá mười triệu tệ
Dưới con mắt của tất cả mọi người.
Diệp Thu bình thản dùng bút chì vẽ tranh lên tờ giấy ăn.
Nhưng mà, anh vẽ khác với người bình thường.
Người bình thường đều là vẽ từng nét một, rất chậm rất nghiêm túc.
Còn Diệp Thu vẽ tranh, trông rất tùy ý, không nghiêm túc một tí nào, vẽ rất là nhanh giống như thể là đang vẽ bậy vậy.
Hơn nữa tranh mà anh vẽ là phác họa người, mà phác họa thì chú trọng vào tả thực, phải quan sát người mẫu liên tục mới có thể vẽ ra được từng chi tiết, hiện lên chân thực.
Nhưng Diệp Thu toàn cúi đầu từ đầu tới cuối, đến nhìn cũng không nhìn Lâm Thanh Nhã một cái.
Điều này làm cho mọi người càng nhìn Diệp Thu với ánh mắt coi thường.
Bởi vì như bọn họ thấy thì rõ ràng Diệp Thu không biết vẽ phác họa, hoặc là anh đã bỏ cuộc rồi.
Mọi người đều lắc đầu, thậm chí còn chẳng buồn xem Diệp Thu đã vẽ cái gì rồi.
Bọn họ nghĩ, phế vật như Diệp Thu chắc là chẳng vẽ nổi cái gì ra hồn đâu.
Vì vậy, bọn họ chỉ cần đợi xem Diệp Thu xấu mặt là được rồi.
Cứ như vậy.
Khoảng ba phút đồng hồ trôi qua.
Diệp Thu đột nhiên dừng bút, anh lật ngược khăn giấy và vỗ xuống bàn một cái.
Thấy thế.
Capucci lập tức sáng mắt, cười lạnh hỏi: "A?
Sao không vẽ nữa?"
"Vẽ xong rồi."
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Vẽ xong rồi á?"
Capucci và tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhưng mà chẳng mấy chốc mọi người đều cười.
Bọn họ đoán, Diệp Thu chắc chắn là không vẽ tiếp được nữa, hoặc là vẽ hỏng bét rồi.
Một bức tranh phác họa bình thường, thế nào không cũng phải nửa tiếng a.
Cho dù cấp bậc đại sư, cũng phải hơn trên dưới mười phút.
Còn Diệp Thu thì sao, chỉ dùng có ba phút đồng hồ thì có thể vẽ ra cái gì đẹp được chứ?
Nghĩ tới đây.
Ánh mắt của mọi người khi nhìn Diệp Thu tràn đầy khinh bỉ.
Nhất là ba người đa nhận tiền của Capucci, bọn họ đã nghĩ xong là lát nữa nhục nhã Diệp Thu như nào rồi.
Capucci cố nén cười, nhìn vào Diệp Thu, vẻ mặt mỉa mai nói: "Nếu đã vẽ xong rồi thì mau cho mọi người thưởng thức đại tác của anh đi!"
Nhất là lúc nói đến hai chữ "đại tác".
Capucci nói nhấn mạnh hơn, cực kỳ chào phúng.
Nghe vậy.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Capucci, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Vừa nãy anh nói, chỉ cần bức tranh của tôi đẹp hơn anh, thì bất luận tôi muốn ra giá bao nhiêu thì anh cũng mua, lời này có thật không?"
"Tất nhiên rồi, tôi nói lời giữ lời, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho tôi!"
Capucci nhanh như chớp gật đầu.
"Đúng a, chúng tôi đều có thể làm chứng cho vị tiên sinh nafyy, mau cho chúng tôi xem bức tranh của anh đi!"
Người đàn ông đầu hói nhanh nhảu nói.
"Đúng đúng đúng, mau cho chúng tôi thưởng thức tác phẩm của anh!"
Người đàn ông đeo kính cười lạnh nói.
"Vậy thì tiếp theo, hy vọng các người hãy mở to mắt ra mà xem!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó nâng tay cầm lấy tờ giấy ăn mà mình vẽ lật lại, giơ lên trước mặt đám người Capucci.
"Ha ha...." Đám người Capucci đã chuẩn bị trước, há mồm để chuẩn bị cười to chế nhạo.
Nhưng giây tiếp theo.
Sau khi bọn họ nhìn rõ tranh mà Diệp Thu trên giấy ăn, thì cả đám đều sững sờ, tròng mắt suýt nữa thì trừng ra ngoài.
Bởi vì Diệp Thu....thực sự là vẽ quá đẹp! Mặc dù tranh của Diệp Thu cũng vẽ Lâm Thanh Nhã như Capucci.
Nhưng, Diệp Thu vẽ quá là giống, cứ như là chụp từ máy ảnh ra vậy, giống như đúc.
Lớn thì cả khuôn mặt, nhỏ thì một sợi tóc.
Bất kỳ chi tiết nào cũng không kém một ly.
Cơ hồ là giống như đúc! Nét bút vẽ rồng điểm mắt.
Đặc biệt là ánh mắt của Lâm Thanh Nhã.
Mặc dù đây chỉ là một bức phác họa, nhưng lại thể hiện ánh mắt lạnh như băng của Lâm Thanh Nhã ra một cách hoàn hảo.
Cứ như thể là một giây sau, người trong bức tranh sẽ sống lại vậy.
Lấy bức tranh này và bức tranh trước đó của Capucci so sánh, thì quả thực là ngược Capucci tơi tả rồi! Nếu mà tính trên thang điểm mười.
Thì bức phác họa của Capucci tối đa cũng chỉ được năm điểm.
Nhưng bức của Diệp Thu, đủ để lấy điểm mười! Ngoài ra điều mấu chốt nữa là.
Diệp Thu vẽ trên tờ giấy ăn không căng phẳng, lại còn cực kỳ mềm, cực kỳ mỏng.
Cái này vốn có độ khó cực lớn.
Nhưng dưới tình huống như vậy, anh chỉ dùng có ba phút đồng hồ là vẽ xong bức tranh, hơn nữa còn đè bẹp tác phẩm trước của Capucci.
Đây mới là đại sư chân chính, đây mới là thần tác chân chính a! Mọi người ở hiện trường đều sợ ngây người.
Đến cả Lâm Thanh Nhã lúc đầu còn cực kỳ thất vọng về Diệp Thu, thì vẻ mặt cô lúc này cũng đầy kinh ngạc.
Bởi vì cô nhìn bức phác họa kia của Diệp Thu, cô tưởng như mình đang soi gương vậy.
Đây là bức tranh mà Diệp Thu vẽ thật ư?
Trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Nhã sững sờ không nói nên lời.
Vào giờ phút này.
Tất cả mọi người đều choáng váng, còn những người mà châm chọc Diệp Thu trước đó, giờ phút này mặt đỏ lên, chỉ có cảm giác như đang bị đánh mặt.
Nếu trên đất mà có cái lỗ nào đấy, thì bọn họ sẽ không do dự mà chui vào.
Cứ thế.
Hiện trường lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Đại khái khoảng ba mươi giây sau.
Capucci tê liệt trên ghé, hai mắt nhìn chằm chằm tờ khăn giấy mà Diệp Thu đang giơ lên, vẻ mặt không thể tin nổi lẩm bẩm: "Cái này...Cái này sao có thể chứ, không thể có chuyện này được!"
"Không có chuyện gì là không thể!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó cầm tờ khăn giấy lướt qua trước mặt mọi người một lượt, thản nhiên hỏi: "Bây giờ tôi nói tôi vẽ bằng khăn giấy còn đẹp hơn anh ta, mọi người còn có dị nghị gì không?"
Nghe vậy.
Sắc mặt mọi người biến đổi, tất cả đều cúi mặt xuống, không ai dám lên tiếng.
Vào giờ phút này, đến cả ba người đã nhận tiền của Capucci cũng không biết nói gì mới được.
Nếu mà tranh của Diệp Thu ngang ngang với tranh của Capucci.
Thế thì bọn họ còn có thể bất chấp nói là tranh của Diệp Thu không đẹp bằng tranh của Capucci.
Nhưng bây giờ, cái sự chênh lệch này thật sự là quá rõ, những người khác ở đây lại chẳng phải kẻ mù.
Điều này làm cho bọn họ muốn nói giúp cho Capucci cũng không được, đành phải thành thật ngậm miệng lại.
"Nếu mà không có dị nghị gì..." Diệp Thu nghiền ngẫm cười một cái, sau đó đưa tờ khăn giấy tới trước mặt Capucci, bình thản nói: "Vậy bỏ tiền ra đi, mười triệu tệ!"
"Bao nhiêu cơ?"
Cả người Capucci run lên, anh ta còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Mười triệu tệ, bức tranh này bán cho anh đấy, có vấn đề gì sao?"
Diệp Thu tỉnh bơ hỏi.
"Anh muốn tiền đến điên rồi à?
Một bức phác họa mà anh đòi tôi mười triệu tệ?
Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?"
Capucci trừng sắp lòi cả mắt ta, phẫn nộ nói.
"Lúc trước là anh đã nói, chỉ cần tranh của tôi đẹp hơn tranh của anh, mặc kệ tôi ra giá bao nhiêu, anh đều mua, sao nào?
Trước mặt nhiều người như này, anh muốn nuốt lời hả?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt trêu tức hỏi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Capucci.
Cảm nhận được ánh mắt quái dị của mọi người.
Sắc mặt Capucci hết trắng lại đen, anh ta cắn chặt răng, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen từ trong túi áo, đập lên trên bàn, vẻ mặt xót xa nói: "Số tiền trong tấm thẻ này đổi ra đủ mười triệu tệ, mật mã là sáu số cuối, anh....Anh cầm đi!"
Diệp Thu bình thản dùng bút chì vẽ tranh lên tờ giấy ăn.
Nhưng mà, anh vẽ khác với người bình thường.
Người bình thường đều là vẽ từng nét một, rất chậm rất nghiêm túc.
Còn Diệp Thu vẽ tranh, trông rất tùy ý, không nghiêm túc một tí nào, vẽ rất là nhanh giống như thể là đang vẽ bậy vậy.
Hơn nữa tranh mà anh vẽ là phác họa người, mà phác họa thì chú trọng vào tả thực, phải quan sát người mẫu liên tục mới có thể vẽ ra được từng chi tiết, hiện lên chân thực.
Nhưng Diệp Thu toàn cúi đầu từ đầu tới cuối, đến nhìn cũng không nhìn Lâm Thanh Nhã một cái.
Điều này làm cho mọi người càng nhìn Diệp Thu với ánh mắt coi thường.
Bởi vì như bọn họ thấy thì rõ ràng Diệp Thu không biết vẽ phác họa, hoặc là anh đã bỏ cuộc rồi.
Mọi người đều lắc đầu, thậm chí còn chẳng buồn xem Diệp Thu đã vẽ cái gì rồi.
Bọn họ nghĩ, phế vật như Diệp Thu chắc là chẳng vẽ nổi cái gì ra hồn đâu.
Vì vậy, bọn họ chỉ cần đợi xem Diệp Thu xấu mặt là được rồi.
Cứ như vậy.
Khoảng ba phút đồng hồ trôi qua.
Diệp Thu đột nhiên dừng bút, anh lật ngược khăn giấy và vỗ xuống bàn một cái.
Thấy thế.
Capucci lập tức sáng mắt, cười lạnh hỏi: "A?
Sao không vẽ nữa?"
"Vẽ xong rồi."
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Vẽ xong rồi á?"
Capucci và tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhưng mà chẳng mấy chốc mọi người đều cười.
Bọn họ đoán, Diệp Thu chắc chắn là không vẽ tiếp được nữa, hoặc là vẽ hỏng bét rồi.
Một bức tranh phác họa bình thường, thế nào không cũng phải nửa tiếng a.
Cho dù cấp bậc đại sư, cũng phải hơn trên dưới mười phút.
Còn Diệp Thu thì sao, chỉ dùng có ba phút đồng hồ thì có thể vẽ ra cái gì đẹp được chứ?
Nghĩ tới đây.
Ánh mắt của mọi người khi nhìn Diệp Thu tràn đầy khinh bỉ.
Nhất là ba người đa nhận tiền của Capucci, bọn họ đã nghĩ xong là lát nữa nhục nhã Diệp Thu như nào rồi.
Capucci cố nén cười, nhìn vào Diệp Thu, vẻ mặt mỉa mai nói: "Nếu đã vẽ xong rồi thì mau cho mọi người thưởng thức đại tác của anh đi!"
Nhất là lúc nói đến hai chữ "đại tác".
Capucci nói nhấn mạnh hơn, cực kỳ chào phúng.
Nghe vậy.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Capucci, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Vừa nãy anh nói, chỉ cần bức tranh của tôi đẹp hơn anh, thì bất luận tôi muốn ra giá bao nhiêu thì anh cũng mua, lời này có thật không?"
"Tất nhiên rồi, tôi nói lời giữ lời, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho tôi!"
Capucci nhanh như chớp gật đầu.
"Đúng a, chúng tôi đều có thể làm chứng cho vị tiên sinh nafyy, mau cho chúng tôi xem bức tranh của anh đi!"
Người đàn ông đầu hói nhanh nhảu nói.
"Đúng đúng đúng, mau cho chúng tôi thưởng thức tác phẩm của anh!"
Người đàn ông đeo kính cười lạnh nói.
"Vậy thì tiếp theo, hy vọng các người hãy mở to mắt ra mà xem!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó nâng tay cầm lấy tờ giấy ăn mà mình vẽ lật lại, giơ lên trước mặt đám người Capucci.
"Ha ha...." Đám người Capucci đã chuẩn bị trước, há mồm để chuẩn bị cười to chế nhạo.
Nhưng giây tiếp theo.
Sau khi bọn họ nhìn rõ tranh mà Diệp Thu trên giấy ăn, thì cả đám đều sững sờ, tròng mắt suýt nữa thì trừng ra ngoài.
Bởi vì Diệp Thu....thực sự là vẽ quá đẹp! Mặc dù tranh của Diệp Thu cũng vẽ Lâm Thanh Nhã như Capucci.
Nhưng, Diệp Thu vẽ quá là giống, cứ như là chụp từ máy ảnh ra vậy, giống như đúc.
Lớn thì cả khuôn mặt, nhỏ thì một sợi tóc.
Bất kỳ chi tiết nào cũng không kém một ly.
Cơ hồ là giống như đúc! Nét bút vẽ rồng điểm mắt.
Đặc biệt là ánh mắt của Lâm Thanh Nhã.
Mặc dù đây chỉ là một bức phác họa, nhưng lại thể hiện ánh mắt lạnh như băng của Lâm Thanh Nhã ra một cách hoàn hảo.
Cứ như thể là một giây sau, người trong bức tranh sẽ sống lại vậy.
Lấy bức tranh này và bức tranh trước đó của Capucci so sánh, thì quả thực là ngược Capucci tơi tả rồi! Nếu mà tính trên thang điểm mười.
Thì bức phác họa của Capucci tối đa cũng chỉ được năm điểm.
Nhưng bức của Diệp Thu, đủ để lấy điểm mười! Ngoài ra điều mấu chốt nữa là.
Diệp Thu vẽ trên tờ giấy ăn không căng phẳng, lại còn cực kỳ mềm, cực kỳ mỏng.
Cái này vốn có độ khó cực lớn.
Nhưng dưới tình huống như vậy, anh chỉ dùng có ba phút đồng hồ là vẽ xong bức tranh, hơn nữa còn đè bẹp tác phẩm trước của Capucci.
Đây mới là đại sư chân chính, đây mới là thần tác chân chính a! Mọi người ở hiện trường đều sợ ngây người.
Đến cả Lâm Thanh Nhã lúc đầu còn cực kỳ thất vọng về Diệp Thu, thì vẻ mặt cô lúc này cũng đầy kinh ngạc.
Bởi vì cô nhìn bức phác họa kia của Diệp Thu, cô tưởng như mình đang soi gương vậy.
Đây là bức tranh mà Diệp Thu vẽ thật ư?
Trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Nhã sững sờ không nói nên lời.
Vào giờ phút này.
Tất cả mọi người đều choáng váng, còn những người mà châm chọc Diệp Thu trước đó, giờ phút này mặt đỏ lên, chỉ có cảm giác như đang bị đánh mặt.
Nếu trên đất mà có cái lỗ nào đấy, thì bọn họ sẽ không do dự mà chui vào.
Cứ thế.
Hiện trường lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Đại khái khoảng ba mươi giây sau.
Capucci tê liệt trên ghé, hai mắt nhìn chằm chằm tờ khăn giấy mà Diệp Thu đang giơ lên, vẻ mặt không thể tin nổi lẩm bẩm: "Cái này...Cái này sao có thể chứ, không thể có chuyện này được!"
"Không có chuyện gì là không thể!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó cầm tờ khăn giấy lướt qua trước mặt mọi người một lượt, thản nhiên hỏi: "Bây giờ tôi nói tôi vẽ bằng khăn giấy còn đẹp hơn anh ta, mọi người còn có dị nghị gì không?"
Nghe vậy.
Sắc mặt mọi người biến đổi, tất cả đều cúi mặt xuống, không ai dám lên tiếng.
Vào giờ phút này, đến cả ba người đã nhận tiền của Capucci cũng không biết nói gì mới được.
Nếu mà tranh của Diệp Thu ngang ngang với tranh của Capucci.
Thế thì bọn họ còn có thể bất chấp nói là tranh của Diệp Thu không đẹp bằng tranh của Capucci.
Nhưng bây giờ, cái sự chênh lệch này thật sự là quá rõ, những người khác ở đây lại chẳng phải kẻ mù.
Điều này làm cho bọn họ muốn nói giúp cho Capucci cũng không được, đành phải thành thật ngậm miệng lại.
"Nếu mà không có dị nghị gì..." Diệp Thu nghiền ngẫm cười một cái, sau đó đưa tờ khăn giấy tới trước mặt Capucci, bình thản nói: "Vậy bỏ tiền ra đi, mười triệu tệ!"
"Bao nhiêu cơ?"
Cả người Capucci run lên, anh ta còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Mười triệu tệ, bức tranh này bán cho anh đấy, có vấn đề gì sao?"
Diệp Thu tỉnh bơ hỏi.
"Anh muốn tiền đến điên rồi à?
Một bức phác họa mà anh đòi tôi mười triệu tệ?
Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?"
Capucci trừng sắp lòi cả mắt ta, phẫn nộ nói.
"Lúc trước là anh đã nói, chỉ cần tranh của tôi đẹp hơn tranh của anh, mặc kệ tôi ra giá bao nhiêu, anh đều mua, sao nào?
Trước mặt nhiều người như này, anh muốn nuốt lời hả?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt trêu tức hỏi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Capucci.
Cảm nhận được ánh mắt quái dị của mọi người.
Sắc mặt Capucci hết trắng lại đen, anh ta cắn chặt răng, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen từ trong túi áo, đập lên trên bàn, vẻ mặt xót xa nói: "Số tiền trong tấm thẻ này đổi ra đủ mười triệu tệ, mật mã là sáu số cuối, anh....Anh cầm đi!"
Bình luận facebook