Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 19 - Chương 87
Nhận máy từ tay Tống Như Phỉ, Nghiêm Lập Dân nhìn số máy không khỏi nhíu mày. Điêu Nhất Bằng gọi tới vào lúc này nhất định không có việc tốt. Nghiêm Lập Dân nhìn đồng hồ, 10h 15 phút.
- Sao, anh không muốn nghe điện của Điêu Nhất Bằng?
Tống Như Phỉ mở to đôi mát xinh đẹp đầy kinh ngạc. Điêu Nhất Bằng có quan hệ khá gần với Nghiêm Lập Dân, cô biết rox. Nghe nói gần đây bất động sản Đỉnh Hồ của Điêu Nhất Bằng muốn phân chén canh khi An Đô cải tạo nội đô. Nghiêm Lập Dân cũng muốn nhân cơ hội này kiếm lợi.
- Không phải, xem xem đã, xem hắn có gọi lần hai không?
Nghiêm Lập Dân tiện tay bỏ máy điện thoại xuống cười cười một tiếng.
- Hắn quá kiêu căng, luôn tưởng rằng không có gì mình không làm được ở An Đô, châm giẫm vài con thuyền, đi lại gần với Vu Triết, tạo quan hệ với Lưu Triệu Quốc, quá càn rỡ.
- Anh ghen tị à?
Tống Như Phỉ nở nụ cười nhẹ nhàng chỉnh lại áo cho Nghiêm Lập Dân.
- Ghen tị, có cần như vậy không? Hắn nếu so sánh với anh thì chỉ là tên nhà quê, trong túi có chút tiền, dùng tiền để tạo quan hệ mà thôi.
Nghiêm Lập Dân lắc đầu nói.
- Vậy anh có phải là một trong những người bị hắn dùng tiền quan hệ?
Tống Như Phỉ cầm tay Nghiêm Lập Dân lắc lắc.
- Hắn ư? Hừ, em đánh giá anh quá thấp đó, cùng lắm chỉ là ngồi đánh bài với nhau mà thôi, hắn chưa đủ tư cách đưa tiền cho anh.
Nghiêm Lập Dân bĩu môi.
- Tên này không đáng tin, hắn có chút bản lĩnh, cũng có một đám đàn em, mấy năm qua bất động sản Đỉnh Hồ kiếm được không ít. Còn có câu lạc bộ kia nữa, hừ, lại là một quốc tế Bình Quả. Lưu Triệu Quốc tốn bao tâm tư mới lau sạch được ảnh hưởng từ Bình Quả, Kim Đỉnh này chắc bây giờ cũng sắp xong đời.
- Câu lạc bộ Kim Đỉnh? Em nghe nói có không ít người tới đó, Vu Triết không phải rất thích đi vào trong đó sao? Còn có phó bí thư quận ủy Liên Hồ - Chu Đĩnh và chủ tịch quận Huyền Bạc Chu Đại Vi cũng đến đó nữa.
Tống Như Phỉ khẽ cười nói.
- Em nhớ anh cũng từng tới đó.
- Đều là một đám không biết sống chết, Điêu Nhất Bằng một lòng muốn kiếm tiền, bên dưới đã chuẩn bị xong, giờ chỉ mong kiếm vài mối quan hệ ở bên trên. Anh đến hai lần nhưng chỉ là tiếp khách, ngồi một chút là đi. Nhưng anh phải thừa nhận Điêu Nhất Bằng cũng có bản lĩnh, câu lạc bộ Kim Đỉnh thiết kế đẹp mắt, các cô gái bên trong đều đẹp, căn bản không nhìn ra là chuyên làm ngành kia.
Nghiêm Lập Dân thở dài một tiếng giống như đang có chút đắc ý vì giữ được mình.
- Lợi hại như vậy sao?
Tống Như Phỉ nhướng mày nói.
- Thật không ngờ Điêu Nhất Bằng lại dồn nhiều tâm huyết vào đây như vậy.
- Hừ, đây là buôn một lãi mười đó. Nếu có thể dựa vào mấy người như Chu Đĩnh, Vu Triết thì đừng nói là mấy ả phụ nữ, dù đưa hết các ả trong Kim Đỉnh, nuôi thay mấy vị kia, Điêu Nhất Bằng cũng cam tâm tình nguyện.
Nghiêm Lập Dân lộ vẻ tàn nhẫn.
- Điêu Nhất Bằng không phải là có ý này sao? Nếu không hắn tốn tâm tư kinh doanh câu lạc bộ Kim Đỉnh làm gì? Đỉnh Hồ còn chưa đủ kiếm tiền cho hắn sao?
- Chỉ sợ không hoàn toàn, em nhớ đợt tranh chấp khu đất ở câu lạc bộ Kim Đỉnh. Điêu Nhất Bằng tốn không ít công sức mới lấy được. Bên cạnh dòng Ninh Giang, khu đất đó theo quy hoạch của thành phố lúc ấy là nơi trồng cây xanh, nhưng sau đó không biết cục Đất đai và Ủy ban xây dựng điều chỉnh quy hoạch như thế nào mà thành đất thương mại. Khu đất đó rộng nam mẫu, không có vài chục triệu đừng mong lấy được. Nhưng Điêu Nhất Bằng chỉ mất 20 triệu đã lấy được, bây giờ giá trị là bao nhiêu? Không có trăm triệu đừng mong, chính thức thành kim cương rồi.
Tống Như Phỉ chú ý đến khu đất này nên có ấn tượng rất sâu.
- Ồ, xem ra em cũng nhìn chằm chằm vào khu đất này?
Nghiêm Lập Dân nói.
- Em có thể có thực lực như vậy còn cần phải làm ở ủy ban thành phố sao? Cũng chỉ là giúp bạn mà thôi nhưng không thành. Điêu Nhất Bằng lúc ấy đã đả thông rất nhiều cửa, công tác liên tục mới lấy được.
Tống Như Phỉ không nói nhiều, cô biết Nghiêm Lập Dân đủ đánh hơi được vấn đề trong đó.
- Khu đất vàng đó để xây dựng Kim Đỉnh, Điêu Nhất Bằng coi như bỏ được tiền.
Nghiêm Lập Dân trầm ngâm một chút rồi nói.
- Nhưng đúng như em nói, giá trị câu lạc bộ Kim Đỉnh không ngừng tăng lên. Hơn nữa câu lạc bộ Kim Đỉnh kinh doanh nửa kín nửa hở một năm cũng kiếm được vài chục triệu.
Tống Như Phỉ gật đầu nói.
- Người này cũng dám bỏ, dùng tiền và gái để kéo được không ít người. Tiền và gái trên đời này có mấy người đàn ông có thể chống lại được. Hơn nữa đàn ông có chút quyền lực thì sức kháng cự càng kém hơn.
Nghiêm Lập Dân cười ha hả xen vào.
- Đúng, không có ai ngoại lệ cả.
- Vậy Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống đều thế sao?
Tống Như Phỉ đáp lại.
Nghiêm Lập Dân sửng sốt rồi lập tức cười nói.
- Lăng Chính Dược không tiện nói, người này rất coi trọng quyền thế, mưu cầu danh lợi quyền vị, là một chính khách điển hình. Tiền và phụ nữ có thể có một chút nhưng hắn thích quyền lực hơn cả.
- Vậy còn Triệu Quốc Đống?
Tống Như Phỉ biết khúc mắc giữa Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống.
- Triệu Quốc Đống thì không dễ phán đoán nhưng anh có thể dám chắc hắn dính tới nữ sắc. Chẳng qua theo vị trí và độ tuổi tăng lên thì thu liễm càng bí ẩn hơn. Về phần tiền hắn thực ra rất sạch sẽ, rất hiếm thấy người nào thấy tiền mà làm sạch sẽ như hắn. Đây coi như người đầu tiên anh gặp, ở phương diện tiền hắn đúng là làm được việc không nhiễm bụi trần. Còn ham mê quyền lực ư? Hắc hắc, điểm này không dễ đoán nhất. Nói hắn không ham quyền lực thì là nói nhảm. Ham quyền lực chính là động lực để tiến bộ, không quan tâm xuất phát từ mục đích gì nếu anh không ham muốn quyền lực như vậy sẽ thành thánh nhân. Ở chính trường thánh nhân cũng là để chỉ đám vô nang. Nước quá sâu thì không có cá.
Nghiêm Lập Dân rất có hứng thú nói chuyện, có lẽ cảm thấy Tống Như Phỉ đã gãi đúng chỗ ngứa của mình, hắn không hề lộ ra điểm không thoải mái nào cả.
- Nhưng tên Triệu Quốc Đống này lại có điểm không giống, rất nhiều chuyện anh không đoán được ý của hắn. Hắc hắc nói thật anh vẫn tự tin vào bản lĩnh nhìn người của mình, chỉ mình Triệu Quốc Đống là không nhìn thấu. Lúc hắn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đã đẩy mạnh xây dựng nhà xã hội, hàng năm đều là mấy ngàn căn, còn đang tăng lên khiến cho giới kinh doanh bất động sản ở Ninh Lăng khổ không tả nổi, dù là gào thét, tạo thế như thế nào thì giá nhà Ninh Lăng không tăng lên mấy. Nếu nói đây là lấy lòng dân thì sao hắn không cho tuyên truyền, nếu nói hắn một lòng vì dân chúng thì thời này còn có cán bộ như vậy sao? Không phải anh bi quan với xã hội, không tin vào thế giới nhưng chìm nổi mấy chục năm làm anh khó thể tin được.
Tống Như Phỉ thấy vẻ mơ hồ trong mắt Nghiêm Lập Dân, cô biết chính Nghiêm Lập Dân bị câu nói này làm mình phải suy nghĩ.
- Triệu Quốc Đống còn trẻ đã làm tới chủ tịch tỉnh đương nhiên là có bản lĩnh của hắn. Anh và hắn có quan hệ rất vị diệu…
Tống Như Phỉ dừng không nói thêm.
Nghiêm Lập Dân mỉm cười, hắn biết Tống Như Phỉ đang lo lắng cái gì, chẳng qua hắn cũng không thèm để ý.
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, căn cơ của Triệu Quốc Đống bây giờ chưa ổn. Hắn phải đối mặt mấy người Lăng Chính Dược, Trần Anh Lộc còn có Tề Hoa cùng Long Ứng Hoa, căn bản không có tâm tư nghĩ đến việc khác. Đối với anh, anh nghĩ hắn càng hy vọng có thể có quan hệ hòa thuận. Bây giờ Quan Kinh Sơn, Đàm Lập Phong kẹp giữa Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống cũng rất khó xử, không dám dễ dàng tỏ thái độ thiên lệch. Quan đúng là không dễ làm.
- Anh nói Đàm Lập Phong và Quan Kinh Sơn đang có ý gì? Bọn họ chẳng lẽ còn không rõ ai làm chủ ở An Nguyên sao? Miêu Chấn Trung sắp đi, chỉ còn muốn bảo vệ chính mình. Tề Hoa là thân tín của Lăng Chính Dược, đấy là còn chưa tính tới Trần Anh Lộc cùng Long Ứng Hoa, Triệu Quốc Đống còn có thể gây sóng gió sao?
Tống Như Phỉ khó hiểu hỏi.
- Không thể nói như vậy, đây không đơn giản là ai làm chủ. ở cấp độ của Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong, Lăng Chính Dược cũng không phải dễ dàng điều chỉnh được đó là người do Ban Tổ chức cán bộ trung ương quản lý. Vì thế bọn họ không quá kiêng kỵ và phục tùng lãnh đạo tỉnh ủy như em nghĩ đâu. Hơn nữa em cũng thấy đó, Quan Kinh Sơn cùng Phụ Lập Phong đều là muốn làm ra sự nghiệp, muốn phát triển. Ai có thể cho bọn họ thấy tương lai chính trị huy hoàng hơn, bọn họ sẽ ngã về bên đó. Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh khen mấy câu không có bao tác dụng với bọn họ. Bọn họ muốn để tư thấy được An Đô có thành tích trong tay bọn họ, đó mới là điều quan trọng nhất. Bây giờ bọn họ muốn phân tích quan điểm của hai người kia xem ai phù hợp với sự phát triển của An Đô, khiến trung ương tán thành An Đô hơn. đây mới là quan trọng nhất.
- Sao, anh không muốn nghe điện của Điêu Nhất Bằng?
Tống Như Phỉ mở to đôi mát xinh đẹp đầy kinh ngạc. Điêu Nhất Bằng có quan hệ khá gần với Nghiêm Lập Dân, cô biết rox. Nghe nói gần đây bất động sản Đỉnh Hồ của Điêu Nhất Bằng muốn phân chén canh khi An Đô cải tạo nội đô. Nghiêm Lập Dân cũng muốn nhân cơ hội này kiếm lợi.
- Không phải, xem xem đã, xem hắn có gọi lần hai không?
Nghiêm Lập Dân tiện tay bỏ máy điện thoại xuống cười cười một tiếng.
- Hắn quá kiêu căng, luôn tưởng rằng không có gì mình không làm được ở An Đô, châm giẫm vài con thuyền, đi lại gần với Vu Triết, tạo quan hệ với Lưu Triệu Quốc, quá càn rỡ.
- Anh ghen tị à?
Tống Như Phỉ nở nụ cười nhẹ nhàng chỉnh lại áo cho Nghiêm Lập Dân.
- Ghen tị, có cần như vậy không? Hắn nếu so sánh với anh thì chỉ là tên nhà quê, trong túi có chút tiền, dùng tiền để tạo quan hệ mà thôi.
Nghiêm Lập Dân lắc đầu nói.
- Vậy anh có phải là một trong những người bị hắn dùng tiền quan hệ?
Tống Như Phỉ cầm tay Nghiêm Lập Dân lắc lắc.
- Hắn ư? Hừ, em đánh giá anh quá thấp đó, cùng lắm chỉ là ngồi đánh bài với nhau mà thôi, hắn chưa đủ tư cách đưa tiền cho anh.
Nghiêm Lập Dân bĩu môi.
- Tên này không đáng tin, hắn có chút bản lĩnh, cũng có một đám đàn em, mấy năm qua bất động sản Đỉnh Hồ kiếm được không ít. Còn có câu lạc bộ kia nữa, hừ, lại là một quốc tế Bình Quả. Lưu Triệu Quốc tốn bao tâm tư mới lau sạch được ảnh hưởng từ Bình Quả, Kim Đỉnh này chắc bây giờ cũng sắp xong đời.
- Câu lạc bộ Kim Đỉnh? Em nghe nói có không ít người tới đó, Vu Triết không phải rất thích đi vào trong đó sao? Còn có phó bí thư quận ủy Liên Hồ - Chu Đĩnh và chủ tịch quận Huyền Bạc Chu Đại Vi cũng đến đó nữa.
Tống Như Phỉ khẽ cười nói.
- Em nhớ anh cũng từng tới đó.
- Đều là một đám không biết sống chết, Điêu Nhất Bằng một lòng muốn kiếm tiền, bên dưới đã chuẩn bị xong, giờ chỉ mong kiếm vài mối quan hệ ở bên trên. Anh đến hai lần nhưng chỉ là tiếp khách, ngồi một chút là đi. Nhưng anh phải thừa nhận Điêu Nhất Bằng cũng có bản lĩnh, câu lạc bộ Kim Đỉnh thiết kế đẹp mắt, các cô gái bên trong đều đẹp, căn bản không nhìn ra là chuyên làm ngành kia.
Nghiêm Lập Dân thở dài một tiếng giống như đang có chút đắc ý vì giữ được mình.
- Lợi hại như vậy sao?
Tống Như Phỉ nhướng mày nói.
- Thật không ngờ Điêu Nhất Bằng lại dồn nhiều tâm huyết vào đây như vậy.
- Hừ, đây là buôn một lãi mười đó. Nếu có thể dựa vào mấy người như Chu Đĩnh, Vu Triết thì đừng nói là mấy ả phụ nữ, dù đưa hết các ả trong Kim Đỉnh, nuôi thay mấy vị kia, Điêu Nhất Bằng cũng cam tâm tình nguyện.
Nghiêm Lập Dân lộ vẻ tàn nhẫn.
- Điêu Nhất Bằng không phải là có ý này sao? Nếu không hắn tốn tâm tư kinh doanh câu lạc bộ Kim Đỉnh làm gì? Đỉnh Hồ còn chưa đủ kiếm tiền cho hắn sao?
- Chỉ sợ không hoàn toàn, em nhớ đợt tranh chấp khu đất ở câu lạc bộ Kim Đỉnh. Điêu Nhất Bằng tốn không ít công sức mới lấy được. Bên cạnh dòng Ninh Giang, khu đất đó theo quy hoạch của thành phố lúc ấy là nơi trồng cây xanh, nhưng sau đó không biết cục Đất đai và Ủy ban xây dựng điều chỉnh quy hoạch như thế nào mà thành đất thương mại. Khu đất đó rộng nam mẫu, không có vài chục triệu đừng mong lấy được. Nhưng Điêu Nhất Bằng chỉ mất 20 triệu đã lấy được, bây giờ giá trị là bao nhiêu? Không có trăm triệu đừng mong, chính thức thành kim cương rồi.
Tống Như Phỉ chú ý đến khu đất này nên có ấn tượng rất sâu.
- Ồ, xem ra em cũng nhìn chằm chằm vào khu đất này?
Nghiêm Lập Dân nói.
- Em có thể có thực lực như vậy còn cần phải làm ở ủy ban thành phố sao? Cũng chỉ là giúp bạn mà thôi nhưng không thành. Điêu Nhất Bằng lúc ấy đã đả thông rất nhiều cửa, công tác liên tục mới lấy được.
Tống Như Phỉ không nói nhiều, cô biết Nghiêm Lập Dân đủ đánh hơi được vấn đề trong đó.
- Khu đất vàng đó để xây dựng Kim Đỉnh, Điêu Nhất Bằng coi như bỏ được tiền.
Nghiêm Lập Dân trầm ngâm một chút rồi nói.
- Nhưng đúng như em nói, giá trị câu lạc bộ Kim Đỉnh không ngừng tăng lên. Hơn nữa câu lạc bộ Kim Đỉnh kinh doanh nửa kín nửa hở một năm cũng kiếm được vài chục triệu.
Tống Như Phỉ gật đầu nói.
- Người này cũng dám bỏ, dùng tiền và gái để kéo được không ít người. Tiền và gái trên đời này có mấy người đàn ông có thể chống lại được. Hơn nữa đàn ông có chút quyền lực thì sức kháng cự càng kém hơn.
Nghiêm Lập Dân cười ha hả xen vào.
- Đúng, không có ai ngoại lệ cả.
- Vậy Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống đều thế sao?
Tống Như Phỉ đáp lại.
Nghiêm Lập Dân sửng sốt rồi lập tức cười nói.
- Lăng Chính Dược không tiện nói, người này rất coi trọng quyền thế, mưu cầu danh lợi quyền vị, là một chính khách điển hình. Tiền và phụ nữ có thể có một chút nhưng hắn thích quyền lực hơn cả.
- Vậy còn Triệu Quốc Đống?
Tống Như Phỉ biết khúc mắc giữa Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống.
- Triệu Quốc Đống thì không dễ phán đoán nhưng anh có thể dám chắc hắn dính tới nữ sắc. Chẳng qua theo vị trí và độ tuổi tăng lên thì thu liễm càng bí ẩn hơn. Về phần tiền hắn thực ra rất sạch sẽ, rất hiếm thấy người nào thấy tiền mà làm sạch sẽ như hắn. Đây coi như người đầu tiên anh gặp, ở phương diện tiền hắn đúng là làm được việc không nhiễm bụi trần. Còn ham mê quyền lực ư? Hắc hắc, điểm này không dễ đoán nhất. Nói hắn không ham quyền lực thì là nói nhảm. Ham quyền lực chính là động lực để tiến bộ, không quan tâm xuất phát từ mục đích gì nếu anh không ham muốn quyền lực như vậy sẽ thành thánh nhân. Ở chính trường thánh nhân cũng là để chỉ đám vô nang. Nước quá sâu thì không có cá.
Nghiêm Lập Dân rất có hứng thú nói chuyện, có lẽ cảm thấy Tống Như Phỉ đã gãi đúng chỗ ngứa của mình, hắn không hề lộ ra điểm không thoải mái nào cả.
- Nhưng tên Triệu Quốc Đống này lại có điểm không giống, rất nhiều chuyện anh không đoán được ý của hắn. Hắc hắc nói thật anh vẫn tự tin vào bản lĩnh nhìn người của mình, chỉ mình Triệu Quốc Đống là không nhìn thấu. Lúc hắn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đã đẩy mạnh xây dựng nhà xã hội, hàng năm đều là mấy ngàn căn, còn đang tăng lên khiến cho giới kinh doanh bất động sản ở Ninh Lăng khổ không tả nổi, dù là gào thét, tạo thế như thế nào thì giá nhà Ninh Lăng không tăng lên mấy. Nếu nói đây là lấy lòng dân thì sao hắn không cho tuyên truyền, nếu nói hắn một lòng vì dân chúng thì thời này còn có cán bộ như vậy sao? Không phải anh bi quan với xã hội, không tin vào thế giới nhưng chìm nổi mấy chục năm làm anh khó thể tin được.
Tống Như Phỉ thấy vẻ mơ hồ trong mắt Nghiêm Lập Dân, cô biết chính Nghiêm Lập Dân bị câu nói này làm mình phải suy nghĩ.
- Triệu Quốc Đống còn trẻ đã làm tới chủ tịch tỉnh đương nhiên là có bản lĩnh của hắn. Anh và hắn có quan hệ rất vị diệu…
Tống Như Phỉ dừng không nói thêm.
Nghiêm Lập Dân mỉm cười, hắn biết Tống Như Phỉ đang lo lắng cái gì, chẳng qua hắn cũng không thèm để ý.
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, căn cơ của Triệu Quốc Đống bây giờ chưa ổn. Hắn phải đối mặt mấy người Lăng Chính Dược, Trần Anh Lộc còn có Tề Hoa cùng Long Ứng Hoa, căn bản không có tâm tư nghĩ đến việc khác. Đối với anh, anh nghĩ hắn càng hy vọng có thể có quan hệ hòa thuận. Bây giờ Quan Kinh Sơn, Đàm Lập Phong kẹp giữa Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống cũng rất khó xử, không dám dễ dàng tỏ thái độ thiên lệch. Quan đúng là không dễ làm.
- Anh nói Đàm Lập Phong và Quan Kinh Sơn đang có ý gì? Bọn họ chẳng lẽ còn không rõ ai làm chủ ở An Nguyên sao? Miêu Chấn Trung sắp đi, chỉ còn muốn bảo vệ chính mình. Tề Hoa là thân tín của Lăng Chính Dược, đấy là còn chưa tính tới Trần Anh Lộc cùng Long Ứng Hoa, Triệu Quốc Đống còn có thể gây sóng gió sao?
Tống Như Phỉ khó hiểu hỏi.
- Không thể nói như vậy, đây không đơn giản là ai làm chủ. ở cấp độ của Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong, Lăng Chính Dược cũng không phải dễ dàng điều chỉnh được đó là người do Ban Tổ chức cán bộ trung ương quản lý. Vì thế bọn họ không quá kiêng kỵ và phục tùng lãnh đạo tỉnh ủy như em nghĩ đâu. Hơn nữa em cũng thấy đó, Quan Kinh Sơn cùng Phụ Lập Phong đều là muốn làm ra sự nghiệp, muốn phát triển. Ai có thể cho bọn họ thấy tương lai chính trị huy hoàng hơn, bọn họ sẽ ngã về bên đó. Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh khen mấy câu không có bao tác dụng với bọn họ. Bọn họ muốn để tư thấy được An Đô có thành tích trong tay bọn họ, đó mới là điều quan trọng nhất. Bây giờ bọn họ muốn phân tích quan điểm của hai người kia xem ai phù hợp với sự phát triển của An Đô, khiến trung ương tán thành An Đô hơn. đây mới là quan trọng nhất.
Bình luận facebook