Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 20 - Chương 49
Điện ảnh Niết Bàn? Lăng Tiêu thoáng hiện một tia kỳ quái khi thấy danh thiếp của đối phương đưa tới. Hắn cười cười nhìn người phụ nữ kia rồi hừ một tiếng.
- Điện ảnh Niết Bàn các vị hai năm nay làm khá tốt, mấy bộ phim đều ăn khách, bây giờ sao lại làm phim thời Thanh? Tôi nhớ tổng cục điện ảnh không phải có một văn bản yêu cầu nghiêm khắc hạn chế xu thế làm phim dung tục thời Thanh sao? Sao các người dám làm trái quy định?
- Cục trưởng Lăng, tổng cục có văn bản nhưng anh cũng nói chủ yếu là nhằm vào các bộ phim không có tính sáng tạo, thô tục. Tác phẩm Ung Hòa xuân này của chúng tôi khác, tin rằng sau khi làm xong thì Cục trưởng Lăng xem sẽ biết.
Trình Nhược Lâm sớm học được cách đối phó đám người này.
- Mỗi công ty điện ảnh đều nói như vậy về tác phẩm của mình.
Trình Nhược Lâm khinh thường nói. Trình Nhược Lâm này mặc dù không nhỏ nhưng vẫn còn quyến rũ, mười năm trước sợ rằng rất hấp dẫn, bảo sao dụ được Triệu Quốc Đống lên giường.
- Được rồi cô Trình, đoàn làm phim của các vị thiếu ý thức pháp chế, ra ngoài quay phim sao lại kiêu căng ngang ngược như vậy? Các cô bình thường quản lý nhân viên như thế nào? Chuyện này do nhân viên điện ảnh Niết Bàn tạo ra, tôi thấy phải do chính bọn họ xử lý, dù sao cũng là người trưởng thành mà.
Trình Nhược Lâm đổi sắc, Lăng Tiêu này rõ ràng không cho cô thể diện, điểm này cô cũng đã có chuẩn bị tư tưởng.
- Cục trưởng Lăng, anh cũng biết dù sao đây là nhân viên của công ty tôi, tôi coi như có trách nhiệm. Bạn của anh thì đều là người có lai lịch, coi như đại nhân không chấp tiểu nhân. Anh xem như vậy có được không, anh nói với bạn của mình một câu, mai tôi còn ở đây, tôi sẽ bố trí mọi người cùng ngồi, để bọn họ xin lỗi các vị.
Lăng Tiêu cười lạnh nói.
- Cô Trình, tôi đã nói rồi, ai làm thì người đó phụ trách. Bọn họ làm việc phải cân nhắc hậu quả. Chẳng lẽ bọn họ giết người rồi cô ra mặt gánh vác ư? Muộn rồi, cô về đi.
Người đàn ông mặc áo đen họ CỔ ở bên cũng nở nụ cười đầy dâm đãng hai mắt nhìn chằm chằm vào Trình Nhược Lâm.
- Tiêu ca, ả này nếu chấp nhận gánh vác thì cũng được. Chẳng qua phải gọi thêm hai em nữa là đủ. Bây giờ 11h rồi, uống hơn hai tiếng dù sao cũng phải dừng chứ.
Mặt Trình Nhược Lâm thoáng hiện một tia lạnh lùng, Lăng Tiêu thấy thế không khỏi cau mày.
Lăng Tiêu có thể túm được đám nữ diễn viên mới vào nghề, nhưng người có địa vị xã hội tương đương như Trình Nhược Lâm thì hắn biết chừng mực.
Trình Nhược Lâm có thể tạo dựng được điện ảnh Niết Bàn như hôm nay thì không phải chuyện đùa. Lăng Tiêu ít nhất biết điện ảnh Niết Bàn có qua lại với Phó trưởng ban thường trực Thường Dung, mặc dù bây giờ phó trưởng ban đã lui nhưng không có nghĩa sức ảnh hưởng không còn.
Cổ lão tam vốn là một tên kinh doanh cát ở ngoại ô An Đô, mấy năm trước chuyển sang kinh doanh đá kiếm được chút tiền rồi thành lập công ty, coi như có chút thế lực ở An Đô. Lần này Vương Vĩnh Hoa muốn tiến quân vào thị trường bất động sản An Đô chính là muốn nhằm vào thành phố quốc tế An Đô. Vì thế hắn còn chuyên môn liên lạc hai công ty bất động sản, công ty xây dựng có chút thực lực ở An Đô, ý định lập liên minh tiến vào quy hoạch xây dựng thành phố quốc tế của An Đô.
Cổ lão tam mặc dù không rõ lai lịch của Lăng Tiêu cùng Lăng Tùng nhưng hai người đi cùng hắn đều là nhân vật nổi tiếng còn cung kính với đối phương thì có thể đoán ra đối phương không đơn giản, vì vậy hắn cẩn thận nịnh bợ.
Lăng Tùng nhận ra hai nữ diễn viên của đoàn làm phim kia nên muốn làm quen, không ngờ người ta không thèm để ý tới hắn, còn mắng hắn. Lăng Tùng uống vài chén nên giọng điệu bắt đầu càn rỡ. Cổ lão tam liền tìm người tạo xung đột với đoàn làm phim, sau đó làm người bên mình bị thương rồi cầm chiêu này ép đối phương.
Bọn họ cũng nghĩ đoàn làm phim là người từ ngoài tới, dù là Bắc Kinh tới nhưng ở An Đô này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
- Miệng anh sao thối như vậy hả? Không đánh răng ư? Tôi nói chuyện với cục trưởng Lăng, lúc nào tới lượt anh xen miệng vào?
Trình Nhược Lâm có thể khẳng định Cổ lão tam kia không phải là nhân vật có tiếng tăm gì cả. Mặc dù tỏ vẻ thân mật với Lăng Tiêu nhưng cô có thể cảm thấy Lăng Tiêu coi thường đối phương. Hơn nữa nghe giọng là người An Đô, có lẽ là tay đại ca gì đó. Đối với người như vậy Trình Nhược Lâm không bao giờ khách khí.
Cổ lão tam không ngờ mình mới nói một câu mà bị phản bác lớn đến thế, không cho mình chút thể diện nào. Hắn đột nhiên tức giận đứng lên định cho ả phụ nữ kia một trận.
Tần Vệ Đông đứng xa xa không muốn xen vào thấy thế đành phải thở dài một tiếng đi lên ngăn Cổ lão tam lại.
- Cục trưởng Lăng, xem ra anh không dự định cho tôi chút thể diện?
Trình Nhược Lâm vẫn nở nụ cười nhưng giọng điệu lạnh lùng hơn nhiều.
- Ôi, cô Trình, không phải tôi không nể mặt cô mà là.
Men rượu của Lăng Tiêu chưa tan hết, hắn nhìn Trình Nhược Lâm chằm chằm rồi cười nói.
- Chẳng qua …
Trình Nhược Lâm biết chuyện hôm nay không dễ dàng qua đi. Lăng Tiêu này cố ý càng khó khăn hơn. Để mấy nữ nhân viên của cô sang đây tiếp rượu không phải không được nhưng điều kiện phải hợp lý.
- Vậy tôi thấy nên báo cảnh sát, mời cảnh sát đến giải quyết vấn đề. Nếu bọn họ đánh người thì sẽ do pháp luật xử lý.
Trình Nhược Lâm lạnh lùng nói.
- Đại Định gọi điện báo cảnh sát.
Lăng Tiêu không ngờ Trình Nhược Lâm trở mặt nhanh như vậy, không có chút thương lượng nào. Trình Nhược Lâm nói xong đi thẳng làm hắn sững sờ.
….
Tần Vệ Đông nhận được điện của Tằng Lệnh Thuần mà rất sợ hãi. Trưởng ban thư ký Tằng gọi tới nói biết chuyện ở khu nghỉ dưỡng, chuyện này không chừng mình sẽ mất lòng cả hai bên.
Trình Nhược Lâm này có quan hệ với chủ tịch Triệu hay không thì không quan trọng, quan trọng nhất là Tằng Lệnh Thuần ra mặt. Ban tiếp tân chịu sự lãnh đạo của cả văn phòng tỉnh ủy và Văn phòng ủy ban. Trước năm 2003, văn phòng tỉnh ủy, văn phòng ủy ban đều có ban tiếp tân riêng của mình. Nhưng sau khi Ứng Đông Lưu từ chủ tịch tỉnh sang làm bí thư tỉnh ủy đã hợp nhất lại.
Tằng Lệnh Thuần bây giờ là phó trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng ủy ban tỉnh, coi như lãnh đạo trực tiếp của lãnh đạo trực tiếp Tần Vệ Đông. Trưởng ban thư ký Tằng có thái độ rất bình thường, nhưng giọng điệu rất nặng. Tần Vệ Đông cũng biết chuyện hôm nay khó giải quyết nên không dám nhiều lời, chỉ giới thiệu qua tình hình.
Tằng Lệnh Thuần nghe Tần Vệ Đông giới thiệu xong, y suy nghĩ một lúc mới hỏi Tần Vệ Đông thấy nên giải quyết như thế nào là tốt nhất. Tần Vệ Đông biết hai bên đều không hy vọng cảnh sát tham gia vào nên hàm súc nói với Tằng Lệnh Thuần là trưởng ban Trần rất quen với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng rất tôn trọng trưởng ban Trần.
Tằng Lệnh Thuần dập máy, Tần Vệ Đông đổ mồ hôi.
….
Lăng Tiêu cầm máy mà rất khó hiểu, nhìn số máy có chút quen thuộc nhưng không đoán ra ai, chẳng qua nghe giọng là hắn hiểu.
- Trưởng ban thư ký Trần, ồ, bây giờ phải gọi anh là trưởng ban Trần mới đúng. Muộn như vậy có việc gì.
Lăng Tiêu rất khó chịu với Trần Anh Lộc nhưng cũng có chút bội phục. Cả tỉnh An Nguyên dám không coi mình vào đâu có lẽ có mỗi tên Trần Anh Lộc này. Mình đến tìm hắn vài lần đều bị đuổi đi.
Lăng Tiêu có mấy lần cẩn thận nói với Lăng Chính Dược về Trần Anh Lộc, phê phán một chút nhưng Lăng Chính Dược mắng cho hắn một trận. Sau đó Lăng Tiêu mới hiểu Tam thúc quan tâm mình vì mình là cháu, nhưng đối với Trần Anh Lộc mà nói là tuyệt đối tin tưởng. Vì thế hắn vừa hận lại vừa vô thức kính sợ Trần Anh Lộc.
- Lăng Tiêu, anh ở khu nghỉ dưỡng Khám Hồ hả? Lăng Tùng cũng ở đó. Về nghỉ sớm đi.
Trần Anh Lộc trầm giọng nói.
- Trưởng ban Trần có ý gì vậy? Chẳng lẽ anh em tôi tới khu nghỉ dưỡng chơi một chút cũng chọc ai ư?
Lăng Tiêu giật mình vội vàng nói.
- Anh chọc ai là việc của anh, nhưng đây là tỉnh An Nguyên, cho nên tôi nhắc anh đừng chơi quá, đừng làm bí thư Lăng thêm phiền
Trần Anh Lộc vẫn dùng giọng lạnh nhạt đó khiến Lăng Tiêu tức tối.
- Tôi làm sao, cần trưởng ban Trần tự mình hỏi ư?
- Tôi không muốn nói nhiều với anh, nếu anh không muốn về sau không được chào đón ở đây thì anh về nghỉ sớm, tỉnh rượu. Tôi không hy vọng vì việc này mà làm phiền bí thư Lăng. Hiểu chưa.
Tút, đối phương dập máy, Lăng Tiêu thở hổn hển ném điện thoại xuống đất nhưng vẫn phải nói.
- Đi.
Đoàn người nhìn nhau, không ai biết ai gọi cho Lăng Tiêu mà hắn lại tức tối xám xịt rời đi như vậy
- Điện ảnh Niết Bàn các vị hai năm nay làm khá tốt, mấy bộ phim đều ăn khách, bây giờ sao lại làm phim thời Thanh? Tôi nhớ tổng cục điện ảnh không phải có một văn bản yêu cầu nghiêm khắc hạn chế xu thế làm phim dung tục thời Thanh sao? Sao các người dám làm trái quy định?
- Cục trưởng Lăng, tổng cục có văn bản nhưng anh cũng nói chủ yếu là nhằm vào các bộ phim không có tính sáng tạo, thô tục. Tác phẩm Ung Hòa xuân này của chúng tôi khác, tin rằng sau khi làm xong thì Cục trưởng Lăng xem sẽ biết.
Trình Nhược Lâm sớm học được cách đối phó đám người này.
- Mỗi công ty điện ảnh đều nói như vậy về tác phẩm của mình.
Trình Nhược Lâm khinh thường nói. Trình Nhược Lâm này mặc dù không nhỏ nhưng vẫn còn quyến rũ, mười năm trước sợ rằng rất hấp dẫn, bảo sao dụ được Triệu Quốc Đống lên giường.
- Được rồi cô Trình, đoàn làm phim của các vị thiếu ý thức pháp chế, ra ngoài quay phim sao lại kiêu căng ngang ngược như vậy? Các cô bình thường quản lý nhân viên như thế nào? Chuyện này do nhân viên điện ảnh Niết Bàn tạo ra, tôi thấy phải do chính bọn họ xử lý, dù sao cũng là người trưởng thành mà.
Trình Nhược Lâm đổi sắc, Lăng Tiêu này rõ ràng không cho cô thể diện, điểm này cô cũng đã có chuẩn bị tư tưởng.
- Cục trưởng Lăng, anh cũng biết dù sao đây là nhân viên của công ty tôi, tôi coi như có trách nhiệm. Bạn của anh thì đều là người có lai lịch, coi như đại nhân không chấp tiểu nhân. Anh xem như vậy có được không, anh nói với bạn của mình một câu, mai tôi còn ở đây, tôi sẽ bố trí mọi người cùng ngồi, để bọn họ xin lỗi các vị.
Lăng Tiêu cười lạnh nói.
- Cô Trình, tôi đã nói rồi, ai làm thì người đó phụ trách. Bọn họ làm việc phải cân nhắc hậu quả. Chẳng lẽ bọn họ giết người rồi cô ra mặt gánh vác ư? Muộn rồi, cô về đi.
Người đàn ông mặc áo đen họ CỔ ở bên cũng nở nụ cười đầy dâm đãng hai mắt nhìn chằm chằm vào Trình Nhược Lâm.
- Tiêu ca, ả này nếu chấp nhận gánh vác thì cũng được. Chẳng qua phải gọi thêm hai em nữa là đủ. Bây giờ 11h rồi, uống hơn hai tiếng dù sao cũng phải dừng chứ.
Mặt Trình Nhược Lâm thoáng hiện một tia lạnh lùng, Lăng Tiêu thấy thế không khỏi cau mày.
Lăng Tiêu có thể túm được đám nữ diễn viên mới vào nghề, nhưng người có địa vị xã hội tương đương như Trình Nhược Lâm thì hắn biết chừng mực.
Trình Nhược Lâm có thể tạo dựng được điện ảnh Niết Bàn như hôm nay thì không phải chuyện đùa. Lăng Tiêu ít nhất biết điện ảnh Niết Bàn có qua lại với Phó trưởng ban thường trực Thường Dung, mặc dù bây giờ phó trưởng ban đã lui nhưng không có nghĩa sức ảnh hưởng không còn.
Cổ lão tam vốn là một tên kinh doanh cát ở ngoại ô An Đô, mấy năm trước chuyển sang kinh doanh đá kiếm được chút tiền rồi thành lập công ty, coi như có chút thế lực ở An Đô. Lần này Vương Vĩnh Hoa muốn tiến quân vào thị trường bất động sản An Đô chính là muốn nhằm vào thành phố quốc tế An Đô. Vì thế hắn còn chuyên môn liên lạc hai công ty bất động sản, công ty xây dựng có chút thực lực ở An Đô, ý định lập liên minh tiến vào quy hoạch xây dựng thành phố quốc tế của An Đô.
Cổ lão tam mặc dù không rõ lai lịch của Lăng Tiêu cùng Lăng Tùng nhưng hai người đi cùng hắn đều là nhân vật nổi tiếng còn cung kính với đối phương thì có thể đoán ra đối phương không đơn giản, vì vậy hắn cẩn thận nịnh bợ.
Lăng Tùng nhận ra hai nữ diễn viên của đoàn làm phim kia nên muốn làm quen, không ngờ người ta không thèm để ý tới hắn, còn mắng hắn. Lăng Tùng uống vài chén nên giọng điệu bắt đầu càn rỡ. Cổ lão tam liền tìm người tạo xung đột với đoàn làm phim, sau đó làm người bên mình bị thương rồi cầm chiêu này ép đối phương.
Bọn họ cũng nghĩ đoàn làm phim là người từ ngoài tới, dù là Bắc Kinh tới nhưng ở An Đô này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
- Miệng anh sao thối như vậy hả? Không đánh răng ư? Tôi nói chuyện với cục trưởng Lăng, lúc nào tới lượt anh xen miệng vào?
Trình Nhược Lâm có thể khẳng định Cổ lão tam kia không phải là nhân vật có tiếng tăm gì cả. Mặc dù tỏ vẻ thân mật với Lăng Tiêu nhưng cô có thể cảm thấy Lăng Tiêu coi thường đối phương. Hơn nữa nghe giọng là người An Đô, có lẽ là tay đại ca gì đó. Đối với người như vậy Trình Nhược Lâm không bao giờ khách khí.
Cổ lão tam không ngờ mình mới nói một câu mà bị phản bác lớn đến thế, không cho mình chút thể diện nào. Hắn đột nhiên tức giận đứng lên định cho ả phụ nữ kia một trận.
Tần Vệ Đông đứng xa xa không muốn xen vào thấy thế đành phải thở dài một tiếng đi lên ngăn Cổ lão tam lại.
- Cục trưởng Lăng, xem ra anh không dự định cho tôi chút thể diện?
Trình Nhược Lâm vẫn nở nụ cười nhưng giọng điệu lạnh lùng hơn nhiều.
- Ôi, cô Trình, không phải tôi không nể mặt cô mà là.
Men rượu của Lăng Tiêu chưa tan hết, hắn nhìn Trình Nhược Lâm chằm chằm rồi cười nói.
- Chẳng qua …
Trình Nhược Lâm biết chuyện hôm nay không dễ dàng qua đi. Lăng Tiêu này cố ý càng khó khăn hơn. Để mấy nữ nhân viên của cô sang đây tiếp rượu không phải không được nhưng điều kiện phải hợp lý.
- Vậy tôi thấy nên báo cảnh sát, mời cảnh sát đến giải quyết vấn đề. Nếu bọn họ đánh người thì sẽ do pháp luật xử lý.
Trình Nhược Lâm lạnh lùng nói.
- Đại Định gọi điện báo cảnh sát.
Lăng Tiêu không ngờ Trình Nhược Lâm trở mặt nhanh như vậy, không có chút thương lượng nào. Trình Nhược Lâm nói xong đi thẳng làm hắn sững sờ.
….
Tần Vệ Đông nhận được điện của Tằng Lệnh Thuần mà rất sợ hãi. Trưởng ban thư ký Tằng gọi tới nói biết chuyện ở khu nghỉ dưỡng, chuyện này không chừng mình sẽ mất lòng cả hai bên.
Trình Nhược Lâm này có quan hệ với chủ tịch Triệu hay không thì không quan trọng, quan trọng nhất là Tằng Lệnh Thuần ra mặt. Ban tiếp tân chịu sự lãnh đạo của cả văn phòng tỉnh ủy và Văn phòng ủy ban. Trước năm 2003, văn phòng tỉnh ủy, văn phòng ủy ban đều có ban tiếp tân riêng của mình. Nhưng sau khi Ứng Đông Lưu từ chủ tịch tỉnh sang làm bí thư tỉnh ủy đã hợp nhất lại.
Tằng Lệnh Thuần bây giờ là phó trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng ủy ban tỉnh, coi như lãnh đạo trực tiếp của lãnh đạo trực tiếp Tần Vệ Đông. Trưởng ban thư ký Tằng có thái độ rất bình thường, nhưng giọng điệu rất nặng. Tần Vệ Đông cũng biết chuyện hôm nay khó giải quyết nên không dám nhiều lời, chỉ giới thiệu qua tình hình.
Tằng Lệnh Thuần nghe Tần Vệ Đông giới thiệu xong, y suy nghĩ một lúc mới hỏi Tần Vệ Đông thấy nên giải quyết như thế nào là tốt nhất. Tần Vệ Đông biết hai bên đều không hy vọng cảnh sát tham gia vào nên hàm súc nói với Tằng Lệnh Thuần là trưởng ban Trần rất quen với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng rất tôn trọng trưởng ban Trần.
Tằng Lệnh Thuần dập máy, Tần Vệ Đông đổ mồ hôi.
….
Lăng Tiêu cầm máy mà rất khó hiểu, nhìn số máy có chút quen thuộc nhưng không đoán ra ai, chẳng qua nghe giọng là hắn hiểu.
- Trưởng ban thư ký Trần, ồ, bây giờ phải gọi anh là trưởng ban Trần mới đúng. Muộn như vậy có việc gì.
Lăng Tiêu rất khó chịu với Trần Anh Lộc nhưng cũng có chút bội phục. Cả tỉnh An Nguyên dám không coi mình vào đâu có lẽ có mỗi tên Trần Anh Lộc này. Mình đến tìm hắn vài lần đều bị đuổi đi.
Lăng Tiêu có mấy lần cẩn thận nói với Lăng Chính Dược về Trần Anh Lộc, phê phán một chút nhưng Lăng Chính Dược mắng cho hắn một trận. Sau đó Lăng Tiêu mới hiểu Tam thúc quan tâm mình vì mình là cháu, nhưng đối với Trần Anh Lộc mà nói là tuyệt đối tin tưởng. Vì thế hắn vừa hận lại vừa vô thức kính sợ Trần Anh Lộc.
- Lăng Tiêu, anh ở khu nghỉ dưỡng Khám Hồ hả? Lăng Tùng cũng ở đó. Về nghỉ sớm đi.
Trần Anh Lộc trầm giọng nói.
- Trưởng ban Trần có ý gì vậy? Chẳng lẽ anh em tôi tới khu nghỉ dưỡng chơi một chút cũng chọc ai ư?
Lăng Tiêu giật mình vội vàng nói.
- Anh chọc ai là việc của anh, nhưng đây là tỉnh An Nguyên, cho nên tôi nhắc anh đừng chơi quá, đừng làm bí thư Lăng thêm phiền
Trần Anh Lộc vẫn dùng giọng lạnh nhạt đó khiến Lăng Tiêu tức tối.
- Tôi làm sao, cần trưởng ban Trần tự mình hỏi ư?
- Tôi không muốn nói nhiều với anh, nếu anh không muốn về sau không được chào đón ở đây thì anh về nghỉ sớm, tỉnh rượu. Tôi không hy vọng vì việc này mà làm phiền bí thư Lăng. Hiểu chưa.
Tút, đối phương dập máy, Lăng Tiêu thở hổn hển ném điện thoại xuống đất nhưng vẫn phải nói.
- Đi.
Đoàn người nhìn nhau, không ai biết ai gọi cho Lăng Tiêu mà hắn lại tức tối xám xịt rời đi như vậy
Bình luận facebook