Triệu Quốc Đống để ý thấy cảm xúc của được không bình thường, hoa hồng mình tặng không thu được hiệu quả xứng đáng mà ngược lại nỗi sầu lo từ ánh mắt khiến lòng Triệu Quốc Đống không khỏi trầm xuống.
- Làm sao vậy, Tiểu Cẩn? Có chuyện gì xảy ra thế?
Triệu Quốc Đống hít một hơi để bình ổn cảm xúc rồi nói.
- Quốc Đống, bố mẹ em đã biết chuyện của chúng ta.
Đường Cẩn nói với vẻ miễn cưỡng.
- Không phải đã biết từ lâu rồi sao?
Triệu Quốc Đống hỏi lại, hắn biết nàng không phải muốn biểu đạt ý này.
- Em đã đáp ứng với bố mẹ rằng sẽ cắt đứt qua lại với anh, nhưng bọn họ đã phát hiện.
Đường Cẩn cúi đầu xuống.
- Làm sao bọn họ lại phát hiện? Phát hiện thì sao?
Triệu Quốc Đống nói lạnh lùng.
- Ngày hôm qua em nói dối không về được, bọn họ liền tới phân cục và phát hiện chúng ta.
Giọng Đường Cẩn lí nhí lại đầy buồn bã.
Hôm nay Triệu Quốc Đống muốn tới văn phòng tỉnh để nhắc chuyện xe mới vì thế đã tới An Đô trước một ngày, theo thường lệ sẽ ở lại trong ký túc xá của phân cục chờ Đường Cẩn về, một đêm xuân sắc không cần phải nói, vậy mà không ngờ lại bị người rình trộm.
- Ồ?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, vốn định đêm nay ở lại thêm một đêm rồi mai trở về, giờ xem ra không được rồi.
- Bố mẹ em nói sao?
- Mẹ em lại bị cao huyết áp, giờ đang nằm trong bệnh viện, bố em cũng đang rất tức giận, ngay cả bác em, cậu em cũng đều tới.
Đường Cẩn khẽ nức nở.
Tâm trạng Triệu Quốc Đống nặng trĩu nhưng vẫn ôm Đường Cẩn, từ từ nâng khuôn mặt đang đầy nước mắt của cô lên.
- Bọn họ muốn tách chúng ta ra sao?
- Vâng, bố em nói nếu không muốn mẹ em tức chết thì phải chia tay ngay lập tức, nếu còn nhìn thấy em và anh ở cùng một chỗ thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Đường Cẩn nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế mà ứa ra.
- Em định như thế nào?
Lúc này Triệu Quốc Đống phát hiện mình quá mức bình tĩnh, hắn biết bố mẹ Đường Cẩn phản đối mình không phải chỉ vì công tác tại huyện ngoại thành mà trong suy nghĩ của bọn họ thì có lẽ một kẻ xuất thân từ một gia đình công nhân bình thường trong nhà máy dệt thuộc huyện ngoại thành như hắn thì không xứng với một cô gái xinh đẹp với công việc và điều kiện gia đình tốt như Đường Cẩn.
Hắn rất muốn nói cho Đường Cẩn biết rằng mình muốn điều tới thành phố An Đô thì dễ như trở bàn tay, thậm chí muốn vào chính quyền thành phố cũng không phải không thể, nhưng mà hắn không nói ra bởi vì thấy không cần thiết.
- Em nghĩ chúng ta hãy tạm thời tách ra, chờ sau khi bệnh mẹ em ổn định thì em sẽ từ từ đả thông tư tưởng mọi người trong gia đình em.
Đường Cẩn lấy khăn tay của mình lau lau ngấn lệ, cắn môi run run nói:
- Bọn họ đang ở bên đó.
Triệu Quốc Đống vừa quay đầu lại thì thấy bốn người nam nữ trung niên đang đi về phía mình, trong lúc nhất thời hắn thấy tâm lạnh như băng.
Xem ra mọi chuyện đã không còn cách nào thay đổi, cái gì mà tạm thời tách ra, cái gì mà đả thông tư tưởng, Triệu Quốc Đống đột nhiên nhớ tới mấy câu nói, phụ nữ là một một người biểu diễn nghệ thuật trời sinh, phụ nữ dễ thay lòng còn hơn tắc kè hoa, Đường Cẩn cũng như thế này sao?
Từ vẻ mặt kiêu căng của hai người trong số bốn người này thì Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được bọn họ là loại người quen đứng từ trên cao nhìn xuống, tuy rằng trong mắt Triệu Quốc Đống thì bọn họ chẳng đáng nhắc tới.
- Quốc Đống, đây là bác cả, bác hai của em, còn đây là cô và chồng cô em.
Đường Cẩn cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại rồi giới thiệu:
- Đây chính là Quốc Đống.
- Tiểu Triệu, chúng ta có thể nói chuyện không?
Một người đàn ông nho nhã, đeo một gọng kính vàng hỏi đầy lễ độ.
- Bác cả....
Đường Cẩn còn chưa nói hết thì người phụ nữ trung niên đã cắt lời nàng:
- Tiểu Cẩn, cháu hãy đi trước đi, mẹ cháu còn đang ở trong bệnh viện chờ cháu đó, chúng ta chỉ nói chuyện với Tiểu Triệu một cách bình tĩnh, chẳng lẽ ban ngày ban mặt mà cháu còn lo chúng ta sẽ làm gì đó sao?
Triệu Quốc Đống liếc nhìn người phụ nữ trung niên vênh váo hung hăng này, trông cũng khá xinh đẹp, quần áo cũng rất thời thượng, tướng mạo có vài phần giống Đường Cẩn.
- Tiểu Cẩn, nghe lời đi!
Người đàn ông ít tuổi hơn một chút nhíu mày:
- Chẳng lẽ cháu thật sự muốn mẹ cháu tức chết phải không?
Triệu Quốc Đống thở dài một hơi, đây là đang nói mình mà, xem ra mọi chuyện đều đã sắp đặt từ trước rồi, mình cần gì phải làm ác nhân chứ?
Ánh mắt mơ hồ của Đường Cẩn dường như biến thành né tránh, Triệu Quốc Đống cũng không biết là do mình mẫn cảm quá mức hay là thực sự như thế. Nhớ tới đêm điên cuồng hôm qua, Triệu Quốc Đống cười khổ, ngu ngốc thật, mình thật sự không cảm nhận được gì cả, không ngờ vẫn nghĩ tới chuyện đó? Hoặc là do mình suy nghĩ quá nhiều, được vẫn yêu mình, chẳng qua là do áp lực gia đình bức bách?
- Tiểu Cẩn, em đi đi, anh sẽ nói chuyện với các cô chú của em một cách bình tĩnh.
Triệu Quốc Đống thể hiện hết sức bình tĩnh, sự phẫn nộ và hậm hực lúc trước lập tức được thu lại.
- Đúng vậy, Tiểu Cẩn, nhìn qua cũng biết Tiểu Triệu là người thông tình đạt lý, chúng ta sẽ nói chuyện một cách êm đẹp.
Người đàn ông trung niên nho nhã liếc nhìn Đường Cẩn.
Đường Cẩn khó nhọc xoay người, nàng định nói gì đó, môi mấp máy nhưng cuối cùng lại không thốt ra được, rốt cuộc từ từ bước chân đi.
Lại thở dài thêm một lần nữa, Triệu Quốc Đống nhìn ra được nội tâm của Đường Cẩn cũng rất thống khổ, nhưng một bước ra đi này liệu có thể trở về được hay không, nàng có hiểu không Đường Cẩn?
- Nói đi, cháu xin rửa tai lắng nghe.
Sắc mặt Triệu Quốc Đống lập tức trở nên u ám.
- Tiểu Triệu, tôi là bác cả của Đường Cẩn, đang công tác tại Cục kinh doanh thuốc lá độc quyền của thành phố.
Tuy lời nói đã hết sức khiêm tốn nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được cảm giác kiêu ngạo từ giọng nói của đối phương.
Cục kinh doanh thuốc lá độc quyền? Ôi, một ngành quản lý theo chiều dọc, một anh cả lũng đoạn ngành sản xuất đời sau, khó trách lại kiêu căng như vậy!
- Hân hạnh được gặp.
Triệu Quốc Đống nói một cách thản nhiên tựa như không cần phải cúi mình khúm núm nữa.
Trên mặt người đàn ông trung niên thoáng hiện vẻ giận dỗi nhưng rồi nhanh chóng giấu trong nụ cười:
- Tiểu Triệu, chắc vừa rồi Tiểu Cẩn cũng đã nói với cậu?
- Nói gì cơ?
Triệu Quốc Đống ra vẻ kinh ngạc.
Nét mặt của người đàn ông trung niên như cứng lại, có phần miễn cưỡng nói:
- Chúng ta đều là người trưởng thành, cũng không cần phải tranh chấp vô vị. Mẹ của Tiểu Cẩn cũng là chị gái của tôi, giờ vì chuyện của hai đứa mà bệnh cao huyết áp lại phát tác khiến phải vào viện. Tôi nghĩ vãn bối như cậu chắc chắn không muốn thấy chuyện như này phát sinh, cho nên tôi hi vọng cậu có thể suy xét thận trọng ý nguyện của người làm cha mẹ.
Triệu Quốc Đống cười lạnh lùng:
- Nếu Đường Cẩn nói chia tay thẳng với cháu thì cháu sẽ không làm phiền nữa và lập tức đi ngay. Về phần những người khác thì cháu nghĩ không có quyền can thiệp vào chuyện của chúng cháu.
- Cậu!
Người đàn ông trung niên sầm mặt lại, cơn tức giận lập tức bùng lên.
- Anh, anh nói nhảm với loại người này làm gì?
Người đàn ông ít tuổi hơn tức giận nói:
- Thằng kia, tao là bác hai của Đường Cẩn, đang làm ở viện kiểm sát thành phố, nhà của chúng tao không chào đón loại người như mày, do đó mày đừng có mơ tưởng nữa. Tiểu Cẩn chỉ là không muốn mày mất mặt thôi, không ngờ mày còn không biết điều như vậy, mày không chịu nghĩ lại xem mày dựa vào cái gì mà đòi thành bạn trai của Đường Cẩn?
Viện kiểm sát? Ha ha, lại là một đơn vị rất giỏi ư, "nhất phủ, lưỡng viện" cơ đấy, có quyền thế ngang với chính quyền, chính phủ, sâu trong nội tâm Triệu Quốc Đống lại càng khinh miệt thêm.
- Viện kiểm sát? Quá tốt, nhìn xem tôi là bạn trai của Đường Cẩn thì có vi phạm pháp luật hay không? Tôi có xứng hay không xứng với Đường Cẩn thì chỉ có cô ấy mới có quyền nhận xét, không tới phiên người ngoài xen mồm vào!
(Nd: nhất phủ, lưỡng viện - (chính phủ hoặc chính quyền địa phương, tòa án, viện kiểm sát)
Bình luận facebook