• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long vệ siêu đẳng - La Thuần (22 Viewers)

  • Chương 25: Cảnh giới Khí Luân

Diệp Thái buông tờ báo trong tay xuống, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng: “Bố cũng nghe ngóng

qua về ba gia tộc lớn của đất Hà Đông này rồi, họ gần như nắm giữ toàn bộ nguồn lực tốt ở

Hà Đông, ăn sâu cắm rễ vẫn rất chắc chắn. Bố đã phái người đi điều tra, cái thứ ‘cao thủ Nội

Kình’ mà con nhắc tới, trong tay ba gia tộc đó có tổng cộng mười ba người. Lâm Đằng là

người mạnh nhất trong đám thanh niên, là nhân vật hạt giống của nhà họ Lâm. Có điều, nghe

nói trong mỗi gia tộc đều có một cao thủ Nội Kình đỉnh cao, lợi hại hơn Lâm Đằng rất nhiều.”

La Thuần ngồi ở phía đối diện bình tĩnh nói: “Tốt nhất đám người đó đừng gây chuyện với

con!”

Diệp Thái cảm thấy con rể của mình càng lúc càng bí ẩn, nhưng ông có lòng tin tuyệt đối với

La Thuần nên cũng không hỏi nhiều, chỉ đứng dậy vỗ vỗ vai anh và nói: “Bố không giúp được

gì cho con nhưng bố tin vào khả năng của con! Chú ý an toàn nhé, đừng để Băng Dung phải

làm quả phụ, cũng đừng để bố thiếu một đứa con rể, ha ha.”

“Con sẽ chú ý ạ!”

La Thuần thở dài một hơi. Trước kia, anh không sợ trời không sợ đất, cho dù chết đi cũng

chẳng buồn nhíu mày một cái. Nhưng sau đêm qua, anh đột nhiên sợ rằng nếu một ngày

nào đó mình xảy ra chuyện, Diệp Băng Dung sẽ đau lòng đến chết mất.

Hôm nay Diệp Băng Dung ở nhà nghỉ ngơi, tối đó La Thuần trằn trọc trở mình mãi mà không

thể nào ngủ nổi, trong đầu anh chỉ toàn hiện ra hình ảnh bầu trời đầy sao, có cảm giác chỉ

cần một khắc không nhìn thấy bầu trời sao, anh sẽ thấy vô cùng khó chịu.

Thấy Diệp Băng Dung đã ngủ say, anh lặng lẽ bò dậy, bước lên sân thượng, khoanh chân

ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn những vì sao dày đặc trong không trung.



Trong thoáng chốc, sức mạnh tinh tú trong bụng anh đột nhiên chấn động, ngay sau đó toàn

thân chấn động theo, dường như đến cả linh hồn cũng đang run rẩy.



“Sắp đột phá rồi!”



Nếu không phải từng được đọc qua Tinh Hải Thánh Điển, anh đã suýt tưởng mình sắp tẩu

hỏa nhập ma, vội vàng thôi thúc chân khí trong toàn cơ thể nhanh chóng di chuyển.



Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, chân khí di chuyển đến cực điểm, hình thành một vòng xoáy

như trôn ốc tại huyệt Khí Hải, dần dần ngưng tụ thành vòng xoáy thuận, hút và ngưng tụ tất

cả chân khí như nam châm hút sắt, dần dần hình thành một khí luân nho nhỏ quay chầm

chậm ngay bên trên nơi vốn chứa Sức mạnh tinh tú trước đó.



Có điều khí luân này bé đến mức đáng thương, nếu so sánh với Sức mạnh tinh tú trước đó,

cứ như Trái Đất giữa vũ trụ.



Vòng xoáy thuận không ngừng hấp thu chân khí từ sức mạnh tinh tú, tuy rằng tiến triển khá

chậm chạp, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày, việc hấp thu cũng hoàn tất.



La Thuần thở dài một tiếng, cuối cùng cũng bước vào giai đoạn thứ hai ─ “cảnh giới Khí

Luân”, chỉ khi nào chân khí trong cơ thể ngưng tụ thành vòng mới được chính thức coi như

tiến vào tu hành, mới có thể sử dụng chân khí cho bản thân mình.



Anh tiện tay vung nắm đấm, chân khí thoáng chốc vận động, lực đấm mãnh liệt khiến lan can

bảo vệ bằng thép tinh luyện cách đó hơn hai mét cũng bị uốn cong.



“Quá đỉnh!” La Thuần nhìn nắm đấm của mình, trong lòng vô cùng vui mừng.



Trong nửa đêm còn lại, anh tiếp tục sử dụng sức mạnh tinh tú tôi luyện thân thể và đôi mắt.

Đôi mắt của Thiên Đế nhất định phải được khai thác triệt để, bây giờ anh đã có thể nhìn thấu

chướng ngại vật dày một mét rồi, thị lực cũng mạnh hơn lúc trước nhiều, có thể nhìn thấy

con kiến ở phạm vi hơn năm ki-lô-mét.



Anh tin rằng thị lực của mình vẫn còn tăng thêm, chưa biết chừng trong tương lai có thể

dùng đôi mắt này để nhìn thấy một hòn đá nào đó trên sao Hỏa.



Đến khi trời tảng sáng, anh đứng dậy quay về phòng ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh

Diệp Băng Dung.



Còn nhà họ Lâm mất ngủ nguyên một đêm, mở hội nghị với thành viên của hai gia tộc khác,

thảo luận kế hoạch đối phó với La Thuần suốt đêm, đến khi trời sáng hẳn, họ mới lục tục tan

họp.



Tai mắt của bao nhiêu thế lực lớn đồng thời báo cáo rằng họ chính mắt nhìn thấy ba gia tộc

lớn của thành phố Hà Đông gồm nhà họ Lâm, nhà họ Triệu, nhà họ Hoàng đồng loạt tập

trung lại với nhau hội họp suốt cả đêm, đến khi trời sáng mới giải tán.



Có một số nhân viên nội bộ càng chẳng hề cố kỵ điều gì, họ cho hay, ba gia tộc lớn quyết

định liên thủ để tiêu diệt nhà họ Diệp, xóa sổ gia đình này khỏi đất Hà Đông.



Người khắp thành phố Hà Đông đều run như cầy sấy vì chuyện này, họ biết rõ sức mạnh

dắng sợ của ba gia tộc lớn này. Chỉ riêng nhà họ Lâm thôi đã chèn ép người ta không sao

thở nổi, huống hồ ba gia tộc bắt tay, phen này nhà họ Diệp chết chắc rồi.



Thông tin này thậm chí còn lan truyền tới tận doanh nghiệp Diệp thị, từ trên xuống dưới ai

cũng hoang mang lo lắng, chỉ sợ ba gia tộc động tay làm bị thương người vô tội.



Diệp Băng Dung quyết định cho toàn bộ nhân viên nghỉ phép, cô biết lần này nếu thật sự bị

hạ gục bởi ba gia tộc lớn, công ty Diệp thị cũng tan thành mây khói.



Màn đêm sắp buông xuống, một mình La Thuần đi bộ trên con đường về nhà. Anh đã phát

hiện ra mười ba kẻ đang bám theo mình từ lâu, cho nên chỉ chọn đường nhỏ và hẻo lánh,

chưa được bao lâu đã đi tới dưới chân một tòa nhà đang thi công dang dở đã bị bỏ hoang.



Nơi này không có vết tích của con người, trong màn đêm, nó trở nên tĩnh lặng khôn cùng.



La Thuần dừng lại, mười mấy bóng người xẹt qua bóng đêm, bao vây lấy anh.



Dẫn đầu là ba ông cụ với mái tóc bạc trắng, xem ra tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, ai nấy

hai mắt sáng lóe lên, tinh thần rất quắc thước.



Một ông lão mập mạp khẽ ho trước một tiếng, đánh giá La Thuần bằng vài ánh mắt rồi nói:

“Mới hai mươi mấy tuổi đã nhọc công ba lão già này cùng nhau ra tay. Nhóc con, coi như

không uổng phí cuộc đời này rồi nhé!”



Ông lão bên cạnh lạnh lùng tiếp lời: “Thành phố Hà Đông này trước nay vẫn là thiên hạ của

ba gia tộc lớn, nhà họ Diệp ỷ vào một cậu con rể cao thủ Hóa Kình mà đã dám ngông cuồng,

lần này các người bị tiêu diệt, cũng không oan ức gì đâu!”



La Thuần đưa mắt nhìn một vòng, anh cười: “Tôi cứ tưởng ba gia tộc lớn khỉ gió gì đó có bản

lĩnh khác người thế nào, thả vài ba lão già sắp xuống huyệt ra đây, các ông định cắn chết tôi

à?”



“Hỗn láo! Dám xúc phạm ba vị tiền bối, đi chết đi!”



Một người phụ nữ trung niên hét ầm lên, giơ tay định đánh vào đầu La Thuần, không ngờ bà

ta vừa đi được hai bước đã đứng khựng tại chỗ, sau đó đổ xuống đất tạo ra một tiếng “uỳnh”

lớn, trên trán có thêm mấy con dao nhỏ sáng lòe lòe.



Loại dao này chỉ là dao gọt trà Phổ Nhĩ vô cùng bình thường, tất cả mọi người không ai nhìn

rõ La Thuần ra tay như thế nào, không khỏi thấy kinh ngạc và phẫn nộ đan xen.



(Trà Phổ Nhĩ thường được nén thành một bánh trà hình tròn sau khi lên men, rất rắn và khô,

phải dùng dao gọt một lượng vừa đủ khi pha.)



“Thằng nhóc này cũng khá đấy, nhưng chỉ đến thế mà thôi! Để các ông cho mày biết đất Hà

Đông này là gầm trời của ai!”



Ba ông già cùng xông tới một lúc, nắm đấm biến ảo khôn lường của họ đồng thời bao trùm

lên cơ thể La Thuần.



Những người canh giữ ở vòng ngoài âm thầm cảm thấy kinh ngạc, nghĩ bụng: “Không ngờ

ba vị tiền bối này vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu! Thằng nhóc này là thứ quái vật gì vậy,

còn trẻ măng mà đã khiến ba vị cao thủ hóa kình đỉnh cùng nhau tấn công!”



“Mau nhìn kìa, đó là tuyệt học “Quyền pháp Thiên Huyễn” của nhà họ Lâm chúng tôi. Mỗi cú

đấm ra giống như có thêm hàng nghìn cú đấm, đến cả voi cũng sẽ bị thành thịt xay nhuyễn.”



“Thì “Liệt Bi Chưởng” của nhà họ Triệu chúng tôi cũng không hề kém cỏi, tôi tận mắt chứng

kiến cụ nội dùng một chưởng này đánh nát cả bức tường bê tông mà!”



“Tuyệt chiêu “Hình Ý Quyền” của nhà họ Hoàng chúng tôi đã đánh ai là người đó chết chắc!”



“Võ công của ba vị tiền bối đúng là huyền diệu! Họ cùng nhau ra tay thì ai còn chịu nổi nữa.

Tôi thấy nếu thằng nhóc kia không chịu nổi một chiêu thì đâu còn việc gì cho chúng ta nữa!”



“Cũng do thời cơ và vận mệnh của nhà họ Diệp không tốt, vất vả lắm mới có được một cao

thủ nội kình, lại không biết giấu nghề, cứ phải đắc tội với ba gia tộc của chúng ta, có khác gì

tìm chỗ chết!”



Tất cả mọi người đều nhanh chóng đưa ra kết luận với tình huống này.



La Thuần trở thành trung tâm giữa vòng vây của ba người này, các động tác của họ lọt vào

đôi mắt anh lại trở nên chậm chạp vô cùng. Chân khí trong cơ thể anh trào lên, nào đấm nào

thụi nào đá.



Ba ông lão kia kinh hoảng, vội vàng biến tấn công thành phòng thủ, thế mà chỉ qua ba tiếng

bịch bịch bịch, cả ba người đồng thời ngã vật ra, sau khi ngã xuống, miệng phun mấy ngụm

máu tươi, lần lượt từng người tắt thở.



Những kẻ đang đàm tiếu và châm chọc lập tức im bặt, mọi thứ chìm vào lặng im chết chóc.



Tất cả họ đều nhìn thấy lồng ngực của ba ông lão lõm thành một hố sâu, mảnh vỡ nội tạng

gần như đã bị nôn ra khỏi miệng, hiển nhiên không thể sống nổi nữa rồi.

Chương 25: Cảnh giới Khí Luân

Diệp Thái buông tờ báo trong tay xuống, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng: “Bố cũng nghe ngóng

qua về ba gia tộc lớn của đất Hà Đông này rồi, họ gần như nắm giữ toàn bộ nguồn lực tốt ở

Hà Đông, ăn sâu cắm rễ vẫn rất chắc chắn. Bố đã phái người đi điều tra, cái thứ ‘cao thủ Nội

Kình’ mà con nhắc tới, trong tay ba gia tộc đó có tổng cộng mười ba người. Lâm Đằng là

người mạnh nhất trong đám thanh niên, là nhân vật hạt giống của nhà họ Lâm. Có điều, nghe

nói trong mỗi gia tộc đều có một cao thủ Nội Kình đỉnh cao, lợi hại hơn Lâm Đằng rất nhiều.”

La Thuần ngồi ở phía đối diện bình tĩnh nói: “Tốt nhất đám người đó đừng gây chuyện với

con!”

Diệp Thái cảm thấy con rể của mình càng lúc càng bí ẩn, nhưng ông có lòng tin tuyệt đối với

La Thuần nên cũng không hỏi nhiều, chỉ đứng dậy vỗ vỗ vai anh và nói: “Bố không giúp được

gì cho con nhưng bố tin vào khả năng của con! Chú ý an toàn nhé, đừng để Băng Dung phải

làm quả phụ, cũng đừng để bố thiếu một đứa con rể, ha ha.”

“Con sẽ chú ý ạ!”

La Thuần thở dài một hơi. Trước kia, anh không sợ trời không sợ đất, cho dù chết đi cũng

chẳng buồn nhíu mày một cái. Nhưng sau đêm qua, anh đột nhiên sợ rằng nếu một ngày

nào đó mình xảy ra chuyện, Diệp Băng Dung sẽ đau lòng đến chết mất.

Hôm nay Diệp Băng Dung ở nhà nghỉ ngơi, tối đó La Thuần trằn trọc trở mình mãi mà không

thể nào ngủ nổi, trong đầu anh chỉ toàn hiện ra hình ảnh bầu trời đầy sao, có cảm giác chỉ

cần một khắc không nhìn thấy bầu trời sao, anh sẽ thấy vô cùng khó chịu.

Thấy Diệp Băng Dung đã ngủ say, anh lặng lẽ bò dậy, bước lên sân thượng, khoanh chân

ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn những vì sao dày đặc trong không trung.



Trong thoáng chốc, sức mạnh tinh tú trong bụng anh đột nhiên chấn động, ngay sau đó toàn

thân chấn động theo, dường như đến cả linh hồn cũng đang run rẩy.



“Sắp đột phá rồi!”



Nếu không phải từng được đọc qua Tinh Hải Thánh Điển, anh đã suýt tưởng mình sắp tẩu

hỏa nhập ma, vội vàng thôi thúc chân khí trong toàn cơ thể nhanh chóng di chuyển.



Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, chân khí di chuyển đến cực điểm, hình thành một vòng xoáy

như trôn ốc tại huyệt Khí Hải, dần dần ngưng tụ thành vòng xoáy thuận, hút và ngưng tụ tất

cả chân khí như nam châm hút sắt, dần dần hình thành một khí luân nho nhỏ quay chầm

chậm ngay bên trên nơi vốn chứa Sức mạnh tinh tú trước đó.



Có điều khí luân này bé đến mức đáng thương, nếu so sánh với Sức mạnh tinh tú trước đó,

cứ như Trái Đất giữa vũ trụ.



Vòng xoáy thuận không ngừng hấp thu chân khí từ sức mạnh tinh tú, tuy rằng tiến triển khá

chậm chạp, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày, việc hấp thu cũng hoàn tất.



La Thuần thở dài một tiếng, cuối cùng cũng bước vào giai đoạn thứ hai ─ “cảnh giới Khí

Luân”, chỉ khi nào chân khí trong cơ thể ngưng tụ thành vòng mới được chính thức coi như

tiến vào tu hành, mới có thể sử dụng chân khí cho bản thân mình.



Anh tiện tay vung nắm đấm, chân khí thoáng chốc vận động, lực đấm mãnh liệt khiến lan can

bảo vệ bằng thép tinh luyện cách đó hơn hai mét cũng bị uốn cong.



“Quá đỉnh!” La Thuần nhìn nắm đấm của mình, trong lòng vô cùng vui mừng.



Trong nửa đêm còn lại, anh tiếp tục sử dụng sức mạnh tinh tú tôi luyện thân thể và đôi mắt.

Đôi mắt của Thiên Đế nhất định phải được khai thác triệt để, bây giờ anh đã có thể nhìn thấu

chướng ngại vật dày một mét rồi, thị lực cũng mạnh hơn lúc trước nhiều, có thể nhìn thấy

con kiến ở phạm vi hơn năm ki-lô-mét.



Anh tin rằng thị lực của mình vẫn còn tăng thêm, chưa biết chừng trong tương lai có thể

dùng đôi mắt này để nhìn thấy một hòn đá nào đó trên sao Hỏa.



Đến khi trời tảng sáng, anh đứng dậy quay về phòng ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh

Diệp Băng Dung.



Còn nhà họ Lâm mất ngủ nguyên một đêm, mở hội nghị với thành viên của hai gia tộc khác,

thảo luận kế hoạch đối phó với La Thuần suốt đêm, đến khi trời sáng hẳn, họ mới lục tục tan

họp.



Tai mắt của bao nhiêu thế lực lớn đồng thời báo cáo rằng họ chính mắt nhìn thấy ba gia tộc

lớn của thành phố Hà Đông gồm nhà họ Lâm, nhà họ Triệu, nhà họ Hoàng đồng loạt tập

trung lại với nhau hội họp suốt cả đêm, đến khi trời sáng mới giải tán.



Có một số nhân viên nội bộ càng chẳng hề cố kỵ điều gì, họ cho hay, ba gia tộc lớn quyết

định liên thủ để tiêu diệt nhà họ Diệp, xóa sổ gia đình này khỏi đất Hà Đông.



Người khắp thành phố Hà Đông đều run như cầy sấy vì chuyện này, họ biết rõ sức mạnh

dắng sợ của ba gia tộc lớn này. Chỉ riêng nhà họ Lâm thôi đã chèn ép người ta không sao

thở nổi, huống hồ ba gia tộc bắt tay, phen này nhà họ Diệp chết chắc rồi.



Thông tin này thậm chí còn lan truyền tới tận doanh nghiệp Diệp thị, từ trên xuống dưới ai

cũng hoang mang lo lắng, chỉ sợ ba gia tộc động tay làm bị thương người vô tội.



Diệp Băng Dung quyết định cho toàn bộ nhân viên nghỉ phép, cô biết lần này nếu thật sự bị

hạ gục bởi ba gia tộc lớn, công ty Diệp thị cũng tan thành mây khói.



Màn đêm sắp buông xuống, một mình La Thuần đi bộ trên con đường về nhà. Anh đã phát

hiện ra mười ba kẻ đang bám theo mình từ lâu, cho nên chỉ chọn đường nhỏ và hẻo lánh,

chưa được bao lâu đã đi tới dưới chân một tòa nhà đang thi công dang dở đã bị bỏ hoang.



Nơi này không có vết tích của con người, trong màn đêm, nó trở nên tĩnh lặng khôn cùng.



La Thuần dừng lại, mười mấy bóng người xẹt qua bóng đêm, bao vây lấy anh.



Dẫn đầu là ba ông cụ với mái tóc bạc trắng, xem ra tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, ai nấy

hai mắt sáng lóe lên, tinh thần rất quắc thước.



Một ông lão mập mạp khẽ ho trước một tiếng, đánh giá La Thuần bằng vài ánh mắt rồi nói:

“Mới hai mươi mấy tuổi đã nhọc công ba lão già này cùng nhau ra tay. Nhóc con, coi như

không uổng phí cuộc đời này rồi nhé!”



Ông lão bên cạnh lạnh lùng tiếp lời: “Thành phố Hà Đông này trước nay vẫn là thiên hạ của

ba gia tộc lớn, nhà họ Diệp ỷ vào một cậu con rể cao thủ Hóa Kình mà đã dám ngông cuồng,

lần này các người bị tiêu diệt, cũng không oan ức gì đâu!”



La Thuần đưa mắt nhìn một vòng, anh cười: “Tôi cứ tưởng ba gia tộc lớn khỉ gió gì đó có bản

lĩnh khác người thế nào, thả vài ba lão già sắp xuống huyệt ra đây, các ông định cắn chết tôi

à?”



“Hỗn láo! Dám xúc phạm ba vị tiền bối, đi chết đi!”



Một người phụ nữ trung niên hét ầm lên, giơ tay định đánh vào đầu La Thuần, không ngờ bà

ta vừa đi được hai bước đã đứng khựng tại chỗ, sau đó đổ xuống đất tạo ra một tiếng “uỳnh”

lớn, trên trán có thêm mấy con dao nhỏ sáng lòe lòe.



Loại dao này chỉ là dao gọt trà Phổ Nhĩ vô cùng bình thường, tất cả mọi người không ai nhìn

rõ La Thuần ra tay như thế nào, không khỏi thấy kinh ngạc và phẫn nộ đan xen.



(Trà Phổ Nhĩ thường được nén thành một bánh trà hình tròn sau khi lên men, rất rắn và khô,

phải dùng dao gọt một lượng vừa đủ khi pha.)



“Thằng nhóc này cũng khá đấy, nhưng chỉ đến thế mà thôi! Để các ông cho mày biết đất Hà

Đông này là gầm trời của ai!”



Ba ông già cùng xông tới một lúc, nắm đấm biến ảo khôn lường của họ đồng thời bao trùm

lên cơ thể La Thuần.



Những người canh giữ ở vòng ngoài âm thầm cảm thấy kinh ngạc, nghĩ bụng: “Không ngờ

ba vị tiền bối này vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu! Thằng nhóc này là thứ quái vật gì vậy,

còn trẻ măng mà đã khiến ba vị cao thủ hóa kình đỉnh cùng nhau tấn công!”



“Mau nhìn kìa, đó là tuyệt học “Quyền pháp Thiên Huyễn” của nhà họ Lâm chúng tôi. Mỗi cú

đấm ra giống như có thêm hàng nghìn cú đấm, đến cả voi cũng sẽ bị thành thịt xay nhuyễn.”



“Thì “Liệt Bi Chưởng” của nhà họ Triệu chúng tôi cũng không hề kém cỏi, tôi tận mắt chứng

kiến cụ nội dùng một chưởng này đánh nát cả bức tường bê tông mà!”



“Tuyệt chiêu “Hình Ý Quyền” của nhà họ Hoàng chúng tôi đã đánh ai là người đó chết chắc!”



“Võ công của ba vị tiền bối đúng là huyền diệu! Họ cùng nhau ra tay thì ai còn chịu nổi nữa.

Tôi thấy nếu thằng nhóc kia không chịu nổi một chiêu thì đâu còn việc gì cho chúng ta nữa!”



“Cũng do thời cơ và vận mệnh của nhà họ Diệp không tốt, vất vả lắm mới có được một cao

thủ nội kình, lại không biết giấu nghề, cứ phải đắc tội với ba gia tộc của chúng ta, có khác gì

tìm chỗ chết!”



Tất cả mọi người đều nhanh chóng đưa ra kết luận với tình huống này.



La Thuần trở thành trung tâm giữa vòng vây của ba người này, các động tác của họ lọt vào

đôi mắt anh lại trở nên chậm chạp vô cùng. Chân khí trong cơ thể anh trào lên, nào đấm nào

thụi nào đá.



Ba ông lão kia kinh hoảng, vội vàng biến tấn công thành phòng thủ, thế mà chỉ qua ba tiếng

bịch bịch bịch, cả ba người đồng thời ngã vật ra, sau khi ngã xuống, miệng phun mấy ngụm

máu tươi, lần lượt từng người tắt thở.



Những kẻ đang đàm tiếu và châm chọc lập tức im bặt, mọi thứ chìm vào lặng im chết chóc.



Tất cả họ đều nhìn thấy lồng ngực của ba ông lão lõm thành một hố sâu, mảnh vỡ nội tạng

gần như đã bị nôn ra khỏi miệng, hiển nhiên không thể sống nổi nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 141-145
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom