Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Ba nghìn bộ quần áo giáp vàng
Một vết thương xuất hiện ở phía dưới xương đòn của Lộ Tinh, nhìn dấu vết là bị tên áo đen
cào xước, La Thuần lập tức đưa cô ta đến phòng làm việc, tìm hòm thuốc y tế, chưa đầy hai
phút đã xử lý xong vết thương.
"Không sao, đừng đụng nước, đợi mấy ngày là vết thương sẽ lành lại." La Thuần giúp cô ta
đắp áo lên.
"Cảm ơn anh!"
Đôi mắt phượng long lanh của Lộ Tinh nhấp nháy, đột nhiên đưa chân ra kẹp chặt lấy eo của
anh, cả người đều mềm như bông bám chặt lên người, đỏ mặt nói líu ríu: "Em bị người nhà
sắp đặt gả cho một người mà em không thích, hôm nay lại xém chút nữa bị tên này làm
nhục, em không biết sau này có còn xảy ra chuyện đáng sợ thế này nữa không, em muốn
đem lần đầu tiền của em cho anh, chấp nhận em được không."
Trước nay La Thuần chưa từng gặp người phụ nữ nào mạnh dạn đến như vậy, hơn nữa đây
lại là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, trong đầu hiện ra dáng vẻ dịu dàng của Diệp
Băng Dung trước khi anh rời đi, lắc lắc đầu, hít một hơi thật sâu, lấy chân của cô ta ra và nói:
"Băng Dung vẫn đang đợi tôi ở nhà."
Lộ Tinh cười đau khổ, từ từ xuống đất, lấy quần áo từ trong tủ quần áo ra thay vào, quay đầu
lại cười và nói: "Người ta nói hai người sẽ ly hôn, là giả ư?"
La Thuần thở dài nói: "Cô đối với tôi rất tốt."
Lộ Tinh ngơ ra cả buổi, ngồi xuống và nói: "Anh ra ngoài cứu em, cô ấy có ghen không?"
"Tôi không biết, là cô ấy bảo tôi đến đấy."
Nghe thấy câu này, Lộ Tinh chợt hiểu ra rất nhiều, có lẽ thoải mái hơn rất nhiều, thâm tình
nhìn La Thuần một cái và nói: "Cảm ơn anh lần này đã đến cứu em, cũng rất xin lỗi đã rước
thêm phiền phức cho anh......Thực ra em là người của nhà họ Lộ ở thủ đô, vì trốn tránh cái
tên vị hôn thê khiến người ta chán ghét đó, lấy lý do mở rộng thị trường đế đến Hà Đông, tiện
thể điều tra tăm tích của bản đồ kho báu bị thất lạc của nhà em, nếu đã có người biết hành
tung của em rồi, thì em cũng không tiếp tục ở đây được nữa, trong nhà chắc chắn sẽ phái
người đến đón em."
La Thuần dự đoán cái bản đồ kho báu mà cô ta nói chắc chính là cái bản đồ giấu ở dưới viên
gói trên mái nhà, tò mò hỏi: "Ban nãy tên đó nói cái gì mà ba nghìn bộ quần áo giáp vàng là
thật sao? Nếu nhà cô đã có bản đồ kho báu, tại sao vẫn không tìm ra kho báu, ngược lại lại
để cho người ta trộm mất bản đồ?"
Lộ Tinh từ từ nói ra lai lịch nguồn gốc của bản đồ kho báu, vào mấy chục năm trước, chuyện
làm ăn của Lão gia nhà họ Lộ rất lớn, có một lần khi đòi nợ, con nợ lấy một tờ bản đồ kho
báu ra gán nợ, nói là của tổ tiên để lại.
Trước kia khoa học công nghệ không phát triển, không biết địa điểm vẽ trên bản đồ kho báu
rốt cuộc là ở đâu. Mãi đến thời cận đại sau khi có bản đồ vệ tinh, lão gia nhà họ Lộ nổi hứng
lên, tìm người dựa theo bản đồ kho báu đi so sánh đối chiếu với từng nơi từng nơi trên toàn
quốc, cuối cùng thì thật sự đã tìm ra nơi này.
Đó là sa mạc Gobi gần Lop Nur, nhà họ Lộ lập tức phái người đi tìm, kết quả không có một ai
trở về.
Sau đó nhà họ Lộ có một người thanh niên uống rượu say, đem bí mật này nói lộ ra ngoài,
tấm bản đồ đó liền bị thất lạc, may mà nhà họ Lộ có chép lại một bản, nên cũng không để ý
đến nữa.
Nhưng sau này nghe nói có người tổ chức hàng loạt cao thủ đi vào Lop Nur tìm kiếm, cuối
cũng phát hiện bên dưới sa mạc Gobi có một không gian rất lớn, nhưng bốn phía có sát trận
bảo vệ, người đi vào đều sẽ bị nghiền thành mảnh vụn, muốn đi vào, chỉ có cách duy nhất là
phá trận.
Có người căn cứ vào thần thoại của vùng đất này suy đoán, giấu ở dưới đất là ba nghìn bộ
quần áo giáp vàng của thời kỳ Hoàng đế đại chiến Si Vưu, khi đó thần tiên đã cho Hoàng đế
mượn ba nghìn thiên binh, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc Hoàng đế lo sợ lại nổi lên loạn
lạc, bèn đem ba nghìn thiên binh giấu ở Lop Nur, từ đó không còn thấy ánh mặt trời nữa.
Sau này lại có dã sử ghi chép, năm đó Thành Cát Tư Hãn tìm người có dị năng khai quật ba
nghìn binh sĩ từ trong Lop Nur ra, trên người mỗi người đều mặc áo giáp vàng, dũng mãnh
phi thường, dao chẻ súng bắn cũng không xuyên qua được.
Chính là nhờ vào ba nghìn bộ quần áo giáp vàng này, Thành Cát Tư Hãn càn quét đại lục Á,
Âu, Phi, tạo nên bản đồ Đế vương huy hoàng nhất trong lịch sử thế giới.
Sau khi Thành Cát Tư Hãn chết, ba nghìn bộ quần áo giáp vàng đó lại một lần nữa biến mất,
liền có người suy đoán rằng bên dưới Lop Nur rất có khả năng là giấu ba nghìn bộ quần áo
giáp vàng đó, ai có thể có được nó, thì người đó có thể càn quét thiên hạ, lại tạo ra sự huy
hoàng một lần nữa.
Sau khi nghe xong câu truyện này, La Thuần có chút rung động, nếu ba nghìn bộ quần áo
giáp vàng này có thể càn quét thiên hạ, thực lực chắc là không kém, tương lai nếu như
người ngoài khu vực khác muốn đến cướp đi Đôi mắt của Thiên Đế của anh, cũng may là
có một khối sức mạnh phục giúp.
"Chẳng qua là tôi có một điều nghi vấn." La Thuần hỏi: "Nếu tấm bản đồ kho báu này đã bị
người ta công khai, tại sao mọi người vẫn phải vất vả tìm kiếm nó?"
Lộ Tinh nói: "Tôi cũng cảm thấy những chuyện này rất hoang đường, ông nội tôi nói năm đó
khi thương nhân bán cho ông ấy còn tặng thêm ba câu khẩu quyết, ba câu khẩu quyết này
kết hợp với tấm bản đồ kho báu này, mới là mấu chốt mở khóa sát trận. Nhưng tôi lại không
tin trên thế giới nay lại có cái gì mà thiên binh thiên tướng, bây giờ là thời đại vũ khí nóng, cái
gì mà thần thần quỷ quỷ, đều là hư vô."
La Thuần cũng ít nhiều đoán ra, nhà họ Đường ở thủ đô đã cướp đi bản đồ kho báu của nhà
họ Lộ, kết quả là tấm bản đồ này lại bị tên đại tặc họ Đinh trộm đi rồi, ở đâu cũng có người
đang truy giết hắn, tối hôm đó đúng lúc được vị tiền bối ăn mày đó trông thấy, thế là tấm bản
đồ này liền rơi vào tay anh.
Không biết tại sao, La Thuần láng máng có sự thôi thúc muốn thử Lộ Tinh, nói: "Tấm bản đồ
đó bây giờ đang ở trong tay tôi."
Sắc mặt Lộ Tinh hơi thay đổi nói: "Anh cầm tấm bản đồ đó làm gì? Bây giờ số người muốn
có được tấm bản đồ kho báu đó đếm không hết, tất cả các thế lực ở cả thủ đô đều được
huy động đi khắp thế giới tìm tấm bản đồ này, một khi có người biết nó ở trong tay anh, anh
chết đến mảnh vụn cũng không chừa."
Cô ta vẫn là nghĩ lại còn rùng mình, khuyên bảo: "Hay là anh giao tấm bản đồ ra đi, đây chính
là một tấm bùa truy giết người, đến tay ai người đó sẽ chết, huống hồ là anh còn một thân
một mình không có thế lực gì, sao có thể đối địch lại được mấy đại gia tộc nội tình thâm hậu
được chứ."
La Thuần lắc đầu nói: "Không, tôi muốn có được thứ đồ dưới lòng đất Lop Nur, nó liên quan
đến tính mạng của tôi, cũng liên quan đến tính mạng của gia đình tôi, kẻ nào dám đến lấy, tôi
sẽ chặt đứt tay kẻ đó."
Lộ Tinh khẽ cắn môi, nghĩ hồi lâu và nói: "Em có thể giúp anh lấy được ba câu khẩu quyết,
nhưng anh phải giúp em thoát khỏi hôn ước mà nhà họ Lộ đã định, hơn nữa không được
làm hại gia đình của em!"
"Thống nhất xong!" La Thuần đưa tay ra, bắt tay với bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lộ Tinh.
"Việc không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát, chỗ này
em không thể tiếp tục ở lại được nữa rồi!"
Lộ Tinh đứng dậy cầm túi xách của mình lên, bỏ những đồ có giá trị vào, bắt đầu đặt vé máy
bay gần nhất.
Bên ngoài sắc trời sáng trưng, La Thuần từ cửa sổ sát đất nhìn thấy mấy cảnh sát đã đến,
nói: "Cô ở đây đợi tôi, tôi về thu dọn đồ đạc, một lát nữa đến đón cô."
Nói xong đi thang máy xuống tầng, khi đụng phải cảnh sát lộ ra quyển sách nhỏ, khai báo đại
vài câu thì được cho đi.
Anh lái xe về biệt thự Đông Sơn, Lý Thanh Lôi đang luyện quyền trong sân, nhìn thấy La
Thuần lập tức dừng tay, gọi nói: "Sư phụ!"
"Tôi phải ra ngoài mấy ngày, anh giúp tôi trông coi nhà họ Diệp một chút, cứ đề phòng tam
đại gia tộc, luyện công cũng đừng buông lỏng."
"Yên tâm nhé sư phụ!" Lý Thanh Lôi nghiêm túc đồng ý, việc anh ta hứa quyết không nuốt
lời.
La Thuần gật gật đầu, lên Thiên đài lấy tấm bản đồ kho báu đó từ dưới tấm ngói ra, trở về
phòng nói đầu đuôi ngọn ngành sự việc với Diệp Bằng Dung, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Diệp Băng Dung do dự nói: "Em muốn đi cùng với anh."
"Không được, rất nguy hiểm." La Thuần trực tiếp từ chối.
"Nhưng em lo cho anh, em không muốn xa anh." Mắt Diệp Băng Dung đỏ đỏ, dường như
sắp muốn khóc đến nơi rồi.
Trong lòng La Thuần thương xót, bước đến xoa xoa má cô, dịu dàng nói: "Anh cũng không
muốn xa em, nhưng anh chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mới có thể đảm bảo sự bình
an trong tương lai của chúng ta, ngoan ngoãn đợi anh về nhé."
Trong lòng anh hồi tưởng lại sự tình cảm dịu dàng ngọt ngào của Diệp Băng Dung những
ngày qua, thậm trí nghĩ lúc đó coi như không có gì nữa, không đi đâu hết, nhưng lý trí mách
bảo anh không thể được.
Chính vào lúc này trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh tên áo đen, lộ ra nụ cười xấu xí về
phía mình.
Toàn thân anh dường như bị nước lạnh dội xuống, có thể rõ ràng cảm nhận thấy con người
này đang ở xa ngoài vạn dặm tìm kiếm tin tức của mình, hơn nữa thế lực ngang tàng không
gì sánh được, bỏ xa những gì mà người trên trái đất đang có.
Cường giả Ngoại Vực!
cào xước, La Thuần lập tức đưa cô ta đến phòng làm việc, tìm hòm thuốc y tế, chưa đầy hai
phút đã xử lý xong vết thương.
"Không sao, đừng đụng nước, đợi mấy ngày là vết thương sẽ lành lại." La Thuần giúp cô ta
đắp áo lên.
"Cảm ơn anh!"
Đôi mắt phượng long lanh của Lộ Tinh nhấp nháy, đột nhiên đưa chân ra kẹp chặt lấy eo của
anh, cả người đều mềm như bông bám chặt lên người, đỏ mặt nói líu ríu: "Em bị người nhà
sắp đặt gả cho một người mà em không thích, hôm nay lại xém chút nữa bị tên này làm
nhục, em không biết sau này có còn xảy ra chuyện đáng sợ thế này nữa không, em muốn
đem lần đầu tiền của em cho anh, chấp nhận em được không."
Trước nay La Thuần chưa từng gặp người phụ nữ nào mạnh dạn đến như vậy, hơn nữa đây
lại là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, trong đầu hiện ra dáng vẻ dịu dàng của Diệp
Băng Dung trước khi anh rời đi, lắc lắc đầu, hít một hơi thật sâu, lấy chân của cô ta ra và nói:
"Băng Dung vẫn đang đợi tôi ở nhà."
Lộ Tinh cười đau khổ, từ từ xuống đất, lấy quần áo từ trong tủ quần áo ra thay vào, quay đầu
lại cười và nói: "Người ta nói hai người sẽ ly hôn, là giả ư?"
La Thuần thở dài nói: "Cô đối với tôi rất tốt."
Lộ Tinh ngơ ra cả buổi, ngồi xuống và nói: "Anh ra ngoài cứu em, cô ấy có ghen không?"
"Tôi không biết, là cô ấy bảo tôi đến đấy."
Nghe thấy câu này, Lộ Tinh chợt hiểu ra rất nhiều, có lẽ thoải mái hơn rất nhiều, thâm tình
nhìn La Thuần một cái và nói: "Cảm ơn anh lần này đã đến cứu em, cũng rất xin lỗi đã rước
thêm phiền phức cho anh......Thực ra em là người của nhà họ Lộ ở thủ đô, vì trốn tránh cái
tên vị hôn thê khiến người ta chán ghét đó, lấy lý do mở rộng thị trường đế đến Hà Đông, tiện
thể điều tra tăm tích của bản đồ kho báu bị thất lạc của nhà em, nếu đã có người biết hành
tung của em rồi, thì em cũng không tiếp tục ở đây được nữa, trong nhà chắc chắn sẽ phái
người đến đón em."
La Thuần dự đoán cái bản đồ kho báu mà cô ta nói chắc chính là cái bản đồ giấu ở dưới viên
gói trên mái nhà, tò mò hỏi: "Ban nãy tên đó nói cái gì mà ba nghìn bộ quần áo giáp vàng là
thật sao? Nếu nhà cô đã có bản đồ kho báu, tại sao vẫn không tìm ra kho báu, ngược lại lại
để cho người ta trộm mất bản đồ?"
Lộ Tinh từ từ nói ra lai lịch nguồn gốc của bản đồ kho báu, vào mấy chục năm trước, chuyện
làm ăn của Lão gia nhà họ Lộ rất lớn, có một lần khi đòi nợ, con nợ lấy một tờ bản đồ kho
báu ra gán nợ, nói là của tổ tiên để lại.
Trước kia khoa học công nghệ không phát triển, không biết địa điểm vẽ trên bản đồ kho báu
rốt cuộc là ở đâu. Mãi đến thời cận đại sau khi có bản đồ vệ tinh, lão gia nhà họ Lộ nổi hứng
lên, tìm người dựa theo bản đồ kho báu đi so sánh đối chiếu với từng nơi từng nơi trên toàn
quốc, cuối cùng thì thật sự đã tìm ra nơi này.
Đó là sa mạc Gobi gần Lop Nur, nhà họ Lộ lập tức phái người đi tìm, kết quả không có một ai
trở về.
Sau đó nhà họ Lộ có một người thanh niên uống rượu say, đem bí mật này nói lộ ra ngoài,
tấm bản đồ đó liền bị thất lạc, may mà nhà họ Lộ có chép lại một bản, nên cũng không để ý
đến nữa.
Nhưng sau này nghe nói có người tổ chức hàng loạt cao thủ đi vào Lop Nur tìm kiếm, cuối
cũng phát hiện bên dưới sa mạc Gobi có một không gian rất lớn, nhưng bốn phía có sát trận
bảo vệ, người đi vào đều sẽ bị nghiền thành mảnh vụn, muốn đi vào, chỉ có cách duy nhất là
phá trận.
Có người căn cứ vào thần thoại của vùng đất này suy đoán, giấu ở dưới đất là ba nghìn bộ
quần áo giáp vàng của thời kỳ Hoàng đế đại chiến Si Vưu, khi đó thần tiên đã cho Hoàng đế
mượn ba nghìn thiên binh, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc Hoàng đế lo sợ lại nổi lên loạn
lạc, bèn đem ba nghìn thiên binh giấu ở Lop Nur, từ đó không còn thấy ánh mặt trời nữa.
Sau này lại có dã sử ghi chép, năm đó Thành Cát Tư Hãn tìm người có dị năng khai quật ba
nghìn binh sĩ từ trong Lop Nur ra, trên người mỗi người đều mặc áo giáp vàng, dũng mãnh
phi thường, dao chẻ súng bắn cũng không xuyên qua được.
Chính là nhờ vào ba nghìn bộ quần áo giáp vàng này, Thành Cát Tư Hãn càn quét đại lục Á,
Âu, Phi, tạo nên bản đồ Đế vương huy hoàng nhất trong lịch sử thế giới.
Sau khi Thành Cát Tư Hãn chết, ba nghìn bộ quần áo giáp vàng đó lại một lần nữa biến mất,
liền có người suy đoán rằng bên dưới Lop Nur rất có khả năng là giấu ba nghìn bộ quần áo
giáp vàng đó, ai có thể có được nó, thì người đó có thể càn quét thiên hạ, lại tạo ra sự huy
hoàng một lần nữa.
Sau khi nghe xong câu truyện này, La Thuần có chút rung động, nếu ba nghìn bộ quần áo
giáp vàng này có thể càn quét thiên hạ, thực lực chắc là không kém, tương lai nếu như
người ngoài khu vực khác muốn đến cướp đi Đôi mắt của Thiên Đế của anh, cũng may là
có một khối sức mạnh phục giúp.
"Chẳng qua là tôi có một điều nghi vấn." La Thuần hỏi: "Nếu tấm bản đồ kho báu này đã bị
người ta công khai, tại sao mọi người vẫn phải vất vả tìm kiếm nó?"
Lộ Tinh nói: "Tôi cũng cảm thấy những chuyện này rất hoang đường, ông nội tôi nói năm đó
khi thương nhân bán cho ông ấy còn tặng thêm ba câu khẩu quyết, ba câu khẩu quyết này
kết hợp với tấm bản đồ kho báu này, mới là mấu chốt mở khóa sát trận. Nhưng tôi lại không
tin trên thế giới nay lại có cái gì mà thiên binh thiên tướng, bây giờ là thời đại vũ khí nóng, cái
gì mà thần thần quỷ quỷ, đều là hư vô."
La Thuần cũng ít nhiều đoán ra, nhà họ Đường ở thủ đô đã cướp đi bản đồ kho báu của nhà
họ Lộ, kết quả là tấm bản đồ này lại bị tên đại tặc họ Đinh trộm đi rồi, ở đâu cũng có người
đang truy giết hắn, tối hôm đó đúng lúc được vị tiền bối ăn mày đó trông thấy, thế là tấm bản
đồ này liền rơi vào tay anh.
Không biết tại sao, La Thuần láng máng có sự thôi thúc muốn thử Lộ Tinh, nói: "Tấm bản đồ
đó bây giờ đang ở trong tay tôi."
Sắc mặt Lộ Tinh hơi thay đổi nói: "Anh cầm tấm bản đồ đó làm gì? Bây giờ số người muốn
có được tấm bản đồ kho báu đó đếm không hết, tất cả các thế lực ở cả thủ đô đều được
huy động đi khắp thế giới tìm tấm bản đồ này, một khi có người biết nó ở trong tay anh, anh
chết đến mảnh vụn cũng không chừa."
Cô ta vẫn là nghĩ lại còn rùng mình, khuyên bảo: "Hay là anh giao tấm bản đồ ra đi, đây chính
là một tấm bùa truy giết người, đến tay ai người đó sẽ chết, huống hồ là anh còn một thân
một mình không có thế lực gì, sao có thể đối địch lại được mấy đại gia tộc nội tình thâm hậu
được chứ."
La Thuần lắc đầu nói: "Không, tôi muốn có được thứ đồ dưới lòng đất Lop Nur, nó liên quan
đến tính mạng của tôi, cũng liên quan đến tính mạng của gia đình tôi, kẻ nào dám đến lấy, tôi
sẽ chặt đứt tay kẻ đó."
Lộ Tinh khẽ cắn môi, nghĩ hồi lâu và nói: "Em có thể giúp anh lấy được ba câu khẩu quyết,
nhưng anh phải giúp em thoát khỏi hôn ước mà nhà họ Lộ đã định, hơn nữa không được
làm hại gia đình của em!"
"Thống nhất xong!" La Thuần đưa tay ra, bắt tay với bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lộ Tinh.
"Việc không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát, chỗ này
em không thể tiếp tục ở lại được nữa rồi!"
Lộ Tinh đứng dậy cầm túi xách của mình lên, bỏ những đồ có giá trị vào, bắt đầu đặt vé máy
bay gần nhất.
Bên ngoài sắc trời sáng trưng, La Thuần từ cửa sổ sát đất nhìn thấy mấy cảnh sát đã đến,
nói: "Cô ở đây đợi tôi, tôi về thu dọn đồ đạc, một lát nữa đến đón cô."
Nói xong đi thang máy xuống tầng, khi đụng phải cảnh sát lộ ra quyển sách nhỏ, khai báo đại
vài câu thì được cho đi.
Anh lái xe về biệt thự Đông Sơn, Lý Thanh Lôi đang luyện quyền trong sân, nhìn thấy La
Thuần lập tức dừng tay, gọi nói: "Sư phụ!"
"Tôi phải ra ngoài mấy ngày, anh giúp tôi trông coi nhà họ Diệp một chút, cứ đề phòng tam
đại gia tộc, luyện công cũng đừng buông lỏng."
"Yên tâm nhé sư phụ!" Lý Thanh Lôi nghiêm túc đồng ý, việc anh ta hứa quyết không nuốt
lời.
La Thuần gật gật đầu, lên Thiên đài lấy tấm bản đồ kho báu đó từ dưới tấm ngói ra, trở về
phòng nói đầu đuôi ngọn ngành sự việc với Diệp Bằng Dung, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Diệp Băng Dung do dự nói: "Em muốn đi cùng với anh."
"Không được, rất nguy hiểm." La Thuần trực tiếp từ chối.
"Nhưng em lo cho anh, em không muốn xa anh." Mắt Diệp Băng Dung đỏ đỏ, dường như
sắp muốn khóc đến nơi rồi.
Trong lòng La Thuần thương xót, bước đến xoa xoa má cô, dịu dàng nói: "Anh cũng không
muốn xa em, nhưng anh chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mới có thể đảm bảo sự bình
an trong tương lai của chúng ta, ngoan ngoãn đợi anh về nhé."
Trong lòng anh hồi tưởng lại sự tình cảm dịu dàng ngọt ngào của Diệp Băng Dung những
ngày qua, thậm trí nghĩ lúc đó coi như không có gì nữa, không đi đâu hết, nhưng lý trí mách
bảo anh không thể được.
Chính vào lúc này trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh tên áo đen, lộ ra nụ cười xấu xí về
phía mình.
Toàn thân anh dường như bị nước lạnh dội xuống, có thể rõ ràng cảm nhận thấy con người
này đang ở xa ngoài vạn dặm tìm kiếm tin tức của mình, hơn nữa thế lực ngang tàng không
gì sánh được, bỏ xa những gì mà người trên trái đất đang có.
Cường giả Ngoại Vực!
Bình luận facebook