Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
: Long Vương Tế Tác Giả: Phương Uyên Thể loại: HUyễn Huyễn
Chương 37: Mau! Mau đi tìm Tiêu Chiến!
Nói xong, Tiêu Chiến cúp điện thoại.
Trong toàn bộ phòng khách, sự im lặng chết người!
Mọi con mắt đều đổ dồn vào Tiêu Chiến!
Chủ yếu là vừa rồi Tiêu Chiến gọi điện thoại, khí thế và ánh mắt lạnh lùng khiến bọn họ có chút sững sờ!
Họ thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu những gì Tiêu Chiến nói thật sự có đúng hay không?
Mà lúc này, người đầu tiên nhảy ra là Khương Thần, chỉ vào Tiêu Chiến và bắt đầu gào thét: "Anh mới làm cái
gì?! Gọi cái quái gì? Anh thì có thể gọi được cho ai? Giả bộ cho ai xem!"
Vừa nói, Khương Thần vừa xông tới, giật điện thoại di động trong tay Tiêu Chiến, sau đó quăng thật mạnh xuống đất, còn hung hăng giẫm hai chân lên, trực tiếp đập nát điện thoại!
Nhìn thấy cảnh này, lông mày Tiêu Chiến nhíu lại, nắm tay siết chặt!
ở trong mắt anh, không nghi ngờ gì nữa, Khương Thần là người đáng chết!
Nhưng mà, Khương Vũ Nhu giật giật cánh tay của anh, khẽ lắc đầu, ánh mắt ra hiệu không nên động thủ.
Đọc nhanh ở VietWriter
Khương Thần hả giận, sau đó còn cười lạnh hai tiếng, nói: "Anh thật sự không phải rất lợi hại sao! Bây giờ anh ra vẻ thử 1 cái xem! Thử đi! Còn gọi điện thoại? Thật là phế vật!"
Bên kia, Ngô Khoan Nghiệp cũng hừ lạnh theo hai tiếng, nói với Khương Thái Xương: "Lão gia, Tiêu Chiến này, không phải là bị kích thích đó chứ?"
Sắc mặt Khương Thái Xương lạnh băng, cây gậy trong tay đập xuống đất một cái thật mạnh, nói: "Tiêu Chiến! Đủ rồi! Đây là tiệc tối của nhà họ Khương, không đến lượt cho anh làm xằng làm bậy! Anh cút ra khỏi đây ngay cho tôi!"
Lão gia lên tiếng rồi thì những người nhà họ Khương cũng bắt đầu chỉ trích Tiêu Chiến, nổi giận nói: ‘Đúng rồi, cút đi!”
“Tang gia khuyển! Cút đi! Mang theo đứa con gái mù của anh cút ra ngoài đi!”
"Thật luôn! Đúng là một thứ rác rưởi không biết xấu hổ! Đứng ở đây quả thực khiến người khác hết muốn ăn!"
Đối mặt với cảm xúc phẫn nộ của một đám người, Khương Vũ Nhu sợ hãi lùi lại vài bước, kéo cánh tay Tiêu Chiến, muốn rời đi.
Khương Học Bác và Từ Phân ngồi ở
một bên, vẻ mặt rất xấu hổ, lúc này cũng không dám chen vào mà nói!
Cuối cùng, đột nhiên Khương Học Bác đập bàn một cái, tức giận đứng dậy, chỉ vào Khương Vũ Nhu quát lớn: "Khương Vũ Nhu, đưa anh ta đi! Thật không biết xấu hổ!"
Khương Vũ Nhu vội vàng gật đầu, còn cúi đầu xin lỗi nhà họ Khương: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng tôi đi ngay."
"Tiêu Chiến, đi thôi, nhanh lên anh, đừng chọc ông nội và bọn họ tức giận, coi như em cầu xin anh, chúng ta về rồi nói chuyện sau ..."
Đọc nhanh ở VietWriter
Đối mặt với ánh mắt và vẻ mặt vừa lo lắng vừa xấu hổ của Khương Vũ Nhu, Tiêu Chiến không còn cách nào khác, chỉ có thể xoay người rời khỏi phòng khách cùng với Cacao đang núp sau lưng trong sợ hãi.
Sau khi ba người họ rời đi, tiếng quát mắng họ trong phòng khách vẫn còn không ngừng.
Khương Thái Xương có gắng nở một nụ cười, nói: "Tiểu Ngô à, thật xin lỗi, để cho con phải chê cười rồi."
Ngô Khoan Nghiệp cười ha ha hai tiếng, nói: "Lão gia nói gì vậy? Tiêu Chiến này là tang gia khuyển, ai cũng biết không liên quan gì đến nhà họ
Khương. Nếu muốn nói thì là do Khương Vũ Nhu có vấn đề. Một hai muốn đem phế vật đó trở về."
"Còn cái gì nữa! Một đứa rác rưởi không có nhà để về, vẫn là nhà họ Khương chúng ta tâm địa tốt, giúp anh ta trở về." Khương Văn Kì bám đít cười nói theo sau.
Một đám người bắt đầu ăn uống vui vẻ, thật là náo nhiệt!
Ngô Khoan Nghiệp cũng nhân cơ hội hỏi: "Lão gia, sự hợp tác giữa Khương Vũ Nhu và tập đoàn Lợi Dân, nhà họ Khương đã thắng chưa?"
Mặt Khương Thái Xương tràn đầy
hưng phấn, nói: "Tự ông lấy được rồi. Khương Vũ Nhu cái gì cũng không có, cuối cùng vẫn phải dựa vào nhà họ Khương."
"Vậy là tốt rồi, lão gia, tôi cũng muốn như vậy. Tập đoàn Ngô thị của chúng tôi cũng đã giành được một phần hợp tác với tập đoàn Lợi Dân. Chi bằng hai nhà ta kết hợp lại để trở thành quan hệ đối tác và phát triển cùng nhau thì thế nào?" Ngô Khoan Nghiệp cười nói.
"Điều này thì quá tuyệt rồi! Tập đoàn Ngô thị và nhà họ Khương hợp lực, nhất định sẽ có thể tự tung tự tác ở Tô Hàng rồi!" Khương Thái Xương vô cùng kích động, đồng ý ngay lập tức.
Khương Mỹ Nghiên bên cạnh Ngô Khoan Nghiệp cũng nhân cơ hội, dùng đôi chân trắng nõn của mình móc ngoéo Ngô Khoan Nghiệp một cái ở phía dưới bàn, Ngô Khoan Nghiệp lập tức hiểu ý, nói: "Chính là như vậy, lão gia, ngài cũng biết là Khương Vũ Nhu rời nhà họ Khương 5 năm rồi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng chẳng hiểu. Lần này nhà họ Khương hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, không bằng để Mỹ Nghiên một tay quản lý đi? "
Khương Thái Xương nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nở nụ cười: "Đó là đương nhiên, vốn dĩ ông định giao việc hợp tác này cho Khương Mỹ Nghiên lo liệu."
"Ha ha! Lão gia, tôi kính ngài một ly!" Ngô Khoan Nghiệp mỉm cười,
Khương Mỹ Nghiên cũng vui như nở hoa.
Nhưng vào lúc này, quản gia đột nhiên từ cửa xông vào với vẻ mặt sốt ruột, còn vấp chân té ngã khiến cho một đám người đều bật cười.
Khương Thái Xương lạnh giọng nói: "Quản gia! Vội vội vàng vàng như vậy còn ra thể thống gì! Có chuyện gì?"
Sắc mặt quản gia trắng bệch, nói: "Lão gia! Không ổn, không ổn rồi! Một chiếc xe của Trụ sở đóng quân Tô Hàng đột nhiên dừng trước cửa! Nói, nói là tới đưa thư mời!"
Oanh!
Toàn bộ phòng khách, trong phút chốc thất thanh!
Vẻ mặt tất cả mọi người đều khiếp sợ, ai nấy đều bốn mắt nhìn nhau.
Tình huống là như thế nào?!!!
Xe của Trụ sở đóng quân Tô Hàng đã thực sự chạy đến nhà họ Khương!
Đây ... đây là một tin lớn mà!
Quan trọng hơn, nó là ở đây để gửi thư mời!
Mọi người hít vào mấy hơi khí lạnh,
nhất thời tất cả đều sững sờ tại chỗ, không ai dám phát ra tiếng!
Trên trán quản gia cũng toát đầy mồ hôi, đứng ở nơi đó không biết nên nói cái gì.
“Lão... Lão gia?” Thật sự quản gia nhịn không được mới lên tiếng hỏi.
Khương Thái Xương cũng lập tức có phản ứng, sắc mặt lo lắng hỏi: "ông vừa rồi nói cái gì? Thư mời?!"
Người quản gia gật đầu, nói: "Đúng vậy lão gia! Bọn họ đã nói như thế này. Họ nói rằng họ tới gửi thư mời, và muốn gặp người nhận ..."
Tê tê!
Người nhà họ Khương không ngồi yên được nữa!
Khương Thái Xương cũng vội vội vàng vàng đứng dậy, được người hầu giúp đỡ, vội vàng hướng ra cửa, nói: "Mau, mau đưa tôi tới đó!"
Lập tức, hơn mười mấy người nhà họ Khương đi theo Khương Thái Xương, cùng nhau chạy về phía cổng lớn nhà họ Khương!
Sắc mặt Ngô Khoan Nghiệp vô cùng đờ đẫn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc không tin nổi, cũng đứng dậy đi theo.
Chờ khi lão gia được người nhà họ Khương dẫn dắt đến cửa, họ liền thấy một chiếc xe quân sự màu xanh lá cây đậu ở cửa, bên cạnh chiếc xe quân sự còn có bốn tên lính trang bị đầy đủ súng ống!
Mà người đàn ông đứng phía trước, trong bộ đồng phục, mang quân hàm và chức vụ thiếu úy trên vai!
"Xin chào, xin chào, các người là ..." Khương Thái Xương tiến lên hỏi, ánh mắt không ngừng đánh giá chiếc xe jeep quân dụng.
Thiếu úy bước tới xác nhận danh tính: "Tôi là người họ Phương!"
“Vâng, vâng, xin chào thiếu úy Phương, đã muộn như vậy rồi mà ngài còn tới đây?” Khương Thái Xương vẫn có chút nghi ngờ dò hỏi.
Thiếu úy Phương trực tiếp vẫy vẫy tay, cửa sau xe jeep mở ra, bốn người lính từ trên xe lấy xuống mấy cái thùng lớn, sau đó mở thùng ra trước mặt mọi người nhà họ Khương
Bên trong, tất cả đều là thư mời!
Nó giống như đúc những lá thư mời mà Ngô Khoan Nghiệp đã mang tới!
Tất cả mọi người đều ngây người, hoàn toàn bị sốc!
Lúc này bọn họ mới phản ứng lại, trước đó Tiêu Chiến đã gọi điện thoại, nói năm phút nữa sẽ có xe thư mời tới!
Này... Này là thật sự!
Khương Thái Xương luống cuống, hai chân run lên, trong lòng không khỏi suy nghĩ, lá thư mời dự tiệc tối của Trụ sở đóng quân Tô Hàng này từ khi nào mà không đáng tiền như vậy?
Đồng thời trong lòng bọn họ đều điên cuồng suy đoán, thân phận Tiêu Chiến rốt cuộc là ai?
Mà một cú điện thoại là có thể gọi tới một xe thư mời!
“Thư mời đã được đưa đến, thiếu tá Hàn có nói qua, muốn anh Tiêu trực tiếp nhận.” Giọng điệu của Thiếu úy Phương nhàn nhạt hỏi.
Trong lòng Khương Thái Xương nóng nảy, lập tức nói với quản gia bên cạnh: "Đúng, đúng đúng! Tiêu Chiến ... Tiêu Chiến, nhanh lên! Còn thất thần cái gì! Đi tìm Tiêu Chiến! Nhanh lên!"
C hương 38: Anh hỏi tôi là ai?!
“A? Vâng, vâng, vâng! Tôi đi liền đây!”
Quản gia cũng bị dọa cho sửng sốt rồi, sắc mặt trắng bệch, xoay người chạy điên cuồng về phía sân nhỏ nơi Tiêu Chiến và Khương Vũ Nhu đang ở vào lúc này.
Nói là sân nhưng thật ra là một nơi nhỏ cỡ 60, 70 mét vuông, trước đây là chuồng chó, nhưng do Khương Mỹ Nghiên cố ý đổi thành phòng ở, mục đích chính là muốn làm nhục ba người nhà Khương Vũ Nhu.
Nhưng mà Khương Vũ Nhu và Tiêu Chiến không thèm quan tâm, lúc này bọn họ đang cùng Cacao chơi đùa
trong phòng rất vui vẻ.
Tiếng cười reo khắp sân nhỏ như tiếng lục lạc.
Quản gia thở hồng hộc hổn hển, đứng ở cửa hô một tiếng: "Tiêu ... Tiêu Chiến, lão gia kêu anh qua nhận... nhận thư mời..."
Lúc này, Tiêu Chiến đang đặt Cacao trên cổ của mình, sắc mặt lãnh đạm nói: "Nói với lão gia, tôi không đi, trừ phi bọn họ đích thân tới đây mời!"
Tiêu Chiến là ai?
Chủ soái Bắc Lương!
Được vạn người kính ngưỡng!
ở nhà họ Khương bị khinh bỉ, đương nhiên không có thể nào tử tế được!
Vẻ mặt Khương Vũ Nhu tràn đầy nghi ngờ, hỏi: "Làm sao vậy? Thư mời gì?"
Tiêu Chiến mỉm cười, đôi tay nắm lấy tay nhỏ bé của Cacao, chạy quanh trong phòng, mỉm cười: "Huýt... cưỡi ngựa..."
Cacao ngồi trên cổ Tiêu Chiến, cười rất là vui vẻ, hét lên: "Huýt huýt huýt, cưỡi ngựa cưỡi ngựa, ba ba, nhanh lên, ha ha ha, vui quá ..."
Khương Vũ Nhu bị tiếng cười của
Tiêu Chiến và Cacao cắt ngang, vội chạy theo phía sau, vì sợ Cacao sẽ ngã: "Anh chạy chậm lại một chút."
Quản gia nhìn thấy có biến, cũng tỏ vẻ buồn bực, sau đó phủi tay phẫn nộ rời đi!
Khi ông ta chạy về tới cửa, ông ta lại mồm to thở dốc.
Khương Thái Xương thấy quản gia đi tới có một mình, sắc mặt tối sầm lại, lập tức hỏi: "Sao lại thế này? Kêu ông đi gọi Tiêu Chiến mà, người đâu?"
Quản gia lập tức thêm mắm thêm muối nói: "Lão gia! Tiêu Chiến kia không biết tốt xấu gì, còn nói muốn
lão gla đích thân đi mời! Anh ta cũng không thèm nhìn lại xem mình là ai, dám mạnh dạn nói như vậy!”
Tê tê!
Tất cả người nhà họ Khương đều phẫn nộ rồi!
“Cái gì? Tiêu Chiến anh ta điên rồi sao? Còn muốn đích thân lão gia đi mời!”
"Đúng! Đây là thư mời do đích thân thiếu tá Hàn sai người gửi tới. Có tận mấy cái thùng! Nhà họ Khương chúng ta tất cả đều có thể tham gia rồi. Anh ta còn không mau chạy tới đây, quả thực muốn chết mà!"
Mời các bạn đọc truyện Long Vương TếCập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương 37: Mau! Mau đi tìm Tiêu Chiến!
Nói xong, Tiêu Chiến cúp điện thoại.
Trong toàn bộ phòng khách, sự im lặng chết người!
Mọi con mắt đều đổ dồn vào Tiêu Chiến!
Chủ yếu là vừa rồi Tiêu Chiến gọi điện thoại, khí thế và ánh mắt lạnh lùng khiến bọn họ có chút sững sờ!
Họ thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu những gì Tiêu Chiến nói thật sự có đúng hay không?
Mà lúc này, người đầu tiên nhảy ra là Khương Thần, chỉ vào Tiêu Chiến và bắt đầu gào thét: "Anh mới làm cái
gì?! Gọi cái quái gì? Anh thì có thể gọi được cho ai? Giả bộ cho ai xem!"
Vừa nói, Khương Thần vừa xông tới, giật điện thoại di động trong tay Tiêu Chiến, sau đó quăng thật mạnh xuống đất, còn hung hăng giẫm hai chân lên, trực tiếp đập nát điện thoại!
Nhìn thấy cảnh này, lông mày Tiêu Chiến nhíu lại, nắm tay siết chặt!
ở trong mắt anh, không nghi ngờ gì nữa, Khương Thần là người đáng chết!
Nhưng mà, Khương Vũ Nhu giật giật cánh tay của anh, khẽ lắc đầu, ánh mắt ra hiệu không nên động thủ.
Đọc nhanh ở VietWriter
Khương Thần hả giận, sau đó còn cười lạnh hai tiếng, nói: "Anh thật sự không phải rất lợi hại sao! Bây giờ anh ra vẻ thử 1 cái xem! Thử đi! Còn gọi điện thoại? Thật là phế vật!"
Bên kia, Ngô Khoan Nghiệp cũng hừ lạnh theo hai tiếng, nói với Khương Thái Xương: "Lão gia, Tiêu Chiến này, không phải là bị kích thích đó chứ?"
Sắc mặt Khương Thái Xương lạnh băng, cây gậy trong tay đập xuống đất một cái thật mạnh, nói: "Tiêu Chiến! Đủ rồi! Đây là tiệc tối của nhà họ Khương, không đến lượt cho anh làm xằng làm bậy! Anh cút ra khỏi đây ngay cho tôi!"
Lão gia lên tiếng rồi thì những người nhà họ Khương cũng bắt đầu chỉ trích Tiêu Chiến, nổi giận nói: ‘Đúng rồi, cút đi!”
“Tang gia khuyển! Cút đi! Mang theo đứa con gái mù của anh cút ra ngoài đi!”
"Thật luôn! Đúng là một thứ rác rưởi không biết xấu hổ! Đứng ở đây quả thực khiến người khác hết muốn ăn!"
Đối mặt với cảm xúc phẫn nộ của một đám người, Khương Vũ Nhu sợ hãi lùi lại vài bước, kéo cánh tay Tiêu Chiến, muốn rời đi.
Khương Học Bác và Từ Phân ngồi ở
một bên, vẻ mặt rất xấu hổ, lúc này cũng không dám chen vào mà nói!
Cuối cùng, đột nhiên Khương Học Bác đập bàn một cái, tức giận đứng dậy, chỉ vào Khương Vũ Nhu quát lớn: "Khương Vũ Nhu, đưa anh ta đi! Thật không biết xấu hổ!"
Khương Vũ Nhu vội vàng gật đầu, còn cúi đầu xin lỗi nhà họ Khương: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng tôi đi ngay."
"Tiêu Chiến, đi thôi, nhanh lên anh, đừng chọc ông nội và bọn họ tức giận, coi như em cầu xin anh, chúng ta về rồi nói chuyện sau ..."
Đọc nhanh ở VietWriter
Đối mặt với ánh mắt và vẻ mặt vừa lo lắng vừa xấu hổ của Khương Vũ Nhu, Tiêu Chiến không còn cách nào khác, chỉ có thể xoay người rời khỏi phòng khách cùng với Cacao đang núp sau lưng trong sợ hãi.
Sau khi ba người họ rời đi, tiếng quát mắng họ trong phòng khách vẫn còn không ngừng.
Khương Thái Xương có gắng nở một nụ cười, nói: "Tiểu Ngô à, thật xin lỗi, để cho con phải chê cười rồi."
Ngô Khoan Nghiệp cười ha ha hai tiếng, nói: "Lão gia nói gì vậy? Tiêu Chiến này là tang gia khuyển, ai cũng biết không liên quan gì đến nhà họ
Khương. Nếu muốn nói thì là do Khương Vũ Nhu có vấn đề. Một hai muốn đem phế vật đó trở về."
"Còn cái gì nữa! Một đứa rác rưởi không có nhà để về, vẫn là nhà họ Khương chúng ta tâm địa tốt, giúp anh ta trở về." Khương Văn Kì bám đít cười nói theo sau.
Một đám người bắt đầu ăn uống vui vẻ, thật là náo nhiệt!
Ngô Khoan Nghiệp cũng nhân cơ hội hỏi: "Lão gia, sự hợp tác giữa Khương Vũ Nhu và tập đoàn Lợi Dân, nhà họ Khương đã thắng chưa?"
Mặt Khương Thái Xương tràn đầy
hưng phấn, nói: "Tự ông lấy được rồi. Khương Vũ Nhu cái gì cũng không có, cuối cùng vẫn phải dựa vào nhà họ Khương."
"Vậy là tốt rồi, lão gia, tôi cũng muốn như vậy. Tập đoàn Ngô thị của chúng tôi cũng đã giành được một phần hợp tác với tập đoàn Lợi Dân. Chi bằng hai nhà ta kết hợp lại để trở thành quan hệ đối tác và phát triển cùng nhau thì thế nào?" Ngô Khoan Nghiệp cười nói.
"Điều này thì quá tuyệt rồi! Tập đoàn Ngô thị và nhà họ Khương hợp lực, nhất định sẽ có thể tự tung tự tác ở Tô Hàng rồi!" Khương Thái Xương vô cùng kích động, đồng ý ngay lập tức.
Khương Mỹ Nghiên bên cạnh Ngô Khoan Nghiệp cũng nhân cơ hội, dùng đôi chân trắng nõn của mình móc ngoéo Ngô Khoan Nghiệp một cái ở phía dưới bàn, Ngô Khoan Nghiệp lập tức hiểu ý, nói: "Chính là như vậy, lão gia, ngài cũng biết là Khương Vũ Nhu rời nhà họ Khương 5 năm rồi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng chẳng hiểu. Lần này nhà họ Khương hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, không bằng để Mỹ Nghiên một tay quản lý đi? "
Khương Thái Xương nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nở nụ cười: "Đó là đương nhiên, vốn dĩ ông định giao việc hợp tác này cho Khương Mỹ Nghiên lo liệu."
"Ha ha! Lão gia, tôi kính ngài một ly!" Ngô Khoan Nghiệp mỉm cười,
Khương Mỹ Nghiên cũng vui như nở hoa.
Nhưng vào lúc này, quản gia đột nhiên từ cửa xông vào với vẻ mặt sốt ruột, còn vấp chân té ngã khiến cho một đám người đều bật cười.
Khương Thái Xương lạnh giọng nói: "Quản gia! Vội vội vàng vàng như vậy còn ra thể thống gì! Có chuyện gì?"
Sắc mặt quản gia trắng bệch, nói: "Lão gia! Không ổn, không ổn rồi! Một chiếc xe của Trụ sở đóng quân Tô Hàng đột nhiên dừng trước cửa! Nói, nói là tới đưa thư mời!"
Oanh!
Toàn bộ phòng khách, trong phút chốc thất thanh!
Vẻ mặt tất cả mọi người đều khiếp sợ, ai nấy đều bốn mắt nhìn nhau.
Tình huống là như thế nào?!!!
Xe của Trụ sở đóng quân Tô Hàng đã thực sự chạy đến nhà họ Khương!
Đây ... đây là một tin lớn mà!
Quan trọng hơn, nó là ở đây để gửi thư mời!
Mọi người hít vào mấy hơi khí lạnh,
nhất thời tất cả đều sững sờ tại chỗ, không ai dám phát ra tiếng!
Trên trán quản gia cũng toát đầy mồ hôi, đứng ở nơi đó không biết nên nói cái gì.
“Lão... Lão gia?” Thật sự quản gia nhịn không được mới lên tiếng hỏi.
Khương Thái Xương cũng lập tức có phản ứng, sắc mặt lo lắng hỏi: "ông vừa rồi nói cái gì? Thư mời?!"
Người quản gia gật đầu, nói: "Đúng vậy lão gia! Bọn họ đã nói như thế này. Họ nói rằng họ tới gửi thư mời, và muốn gặp người nhận ..."
Tê tê!
Người nhà họ Khương không ngồi yên được nữa!
Khương Thái Xương cũng vội vội vàng vàng đứng dậy, được người hầu giúp đỡ, vội vàng hướng ra cửa, nói: "Mau, mau đưa tôi tới đó!"
Lập tức, hơn mười mấy người nhà họ Khương đi theo Khương Thái Xương, cùng nhau chạy về phía cổng lớn nhà họ Khương!
Sắc mặt Ngô Khoan Nghiệp vô cùng đờ đẫn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc không tin nổi, cũng đứng dậy đi theo.
Chờ khi lão gia được người nhà họ Khương dẫn dắt đến cửa, họ liền thấy một chiếc xe quân sự màu xanh lá cây đậu ở cửa, bên cạnh chiếc xe quân sự còn có bốn tên lính trang bị đầy đủ súng ống!
Mà người đàn ông đứng phía trước, trong bộ đồng phục, mang quân hàm và chức vụ thiếu úy trên vai!
"Xin chào, xin chào, các người là ..." Khương Thái Xương tiến lên hỏi, ánh mắt không ngừng đánh giá chiếc xe jeep quân dụng.
Thiếu úy bước tới xác nhận danh tính: "Tôi là người họ Phương!"
“Vâng, vâng, xin chào thiếu úy Phương, đã muộn như vậy rồi mà ngài còn tới đây?” Khương Thái Xương vẫn có chút nghi ngờ dò hỏi.
Thiếu úy Phương trực tiếp vẫy vẫy tay, cửa sau xe jeep mở ra, bốn người lính từ trên xe lấy xuống mấy cái thùng lớn, sau đó mở thùng ra trước mặt mọi người nhà họ Khương
Bên trong, tất cả đều là thư mời!
Nó giống như đúc những lá thư mời mà Ngô Khoan Nghiệp đã mang tới!
Tất cả mọi người đều ngây người, hoàn toàn bị sốc!
Lúc này bọn họ mới phản ứng lại, trước đó Tiêu Chiến đã gọi điện thoại, nói năm phút nữa sẽ có xe thư mời tới!
Này... Này là thật sự!
Khương Thái Xương luống cuống, hai chân run lên, trong lòng không khỏi suy nghĩ, lá thư mời dự tiệc tối của Trụ sở đóng quân Tô Hàng này từ khi nào mà không đáng tiền như vậy?
Đồng thời trong lòng bọn họ đều điên cuồng suy đoán, thân phận Tiêu Chiến rốt cuộc là ai?
Mà một cú điện thoại là có thể gọi tới một xe thư mời!
“Thư mời đã được đưa đến, thiếu tá Hàn có nói qua, muốn anh Tiêu trực tiếp nhận.” Giọng điệu của Thiếu úy Phương nhàn nhạt hỏi.
Trong lòng Khương Thái Xương nóng nảy, lập tức nói với quản gia bên cạnh: "Đúng, đúng đúng! Tiêu Chiến ... Tiêu Chiến, nhanh lên! Còn thất thần cái gì! Đi tìm Tiêu Chiến! Nhanh lên!"
C hương 38: Anh hỏi tôi là ai?!
“A? Vâng, vâng, vâng! Tôi đi liền đây!”
Quản gia cũng bị dọa cho sửng sốt rồi, sắc mặt trắng bệch, xoay người chạy điên cuồng về phía sân nhỏ nơi Tiêu Chiến và Khương Vũ Nhu đang ở vào lúc này.
Nói là sân nhưng thật ra là một nơi nhỏ cỡ 60, 70 mét vuông, trước đây là chuồng chó, nhưng do Khương Mỹ Nghiên cố ý đổi thành phòng ở, mục đích chính là muốn làm nhục ba người nhà Khương Vũ Nhu.
Nhưng mà Khương Vũ Nhu và Tiêu Chiến không thèm quan tâm, lúc này bọn họ đang cùng Cacao chơi đùa
trong phòng rất vui vẻ.
Tiếng cười reo khắp sân nhỏ như tiếng lục lạc.
Quản gia thở hồng hộc hổn hển, đứng ở cửa hô một tiếng: "Tiêu ... Tiêu Chiến, lão gia kêu anh qua nhận... nhận thư mời..."
Lúc này, Tiêu Chiến đang đặt Cacao trên cổ của mình, sắc mặt lãnh đạm nói: "Nói với lão gia, tôi không đi, trừ phi bọn họ đích thân tới đây mời!"
Tiêu Chiến là ai?
Chủ soái Bắc Lương!
Được vạn người kính ngưỡng!
ở nhà họ Khương bị khinh bỉ, đương nhiên không có thể nào tử tế được!
Vẻ mặt Khương Vũ Nhu tràn đầy nghi ngờ, hỏi: "Làm sao vậy? Thư mời gì?"
Tiêu Chiến mỉm cười, đôi tay nắm lấy tay nhỏ bé của Cacao, chạy quanh trong phòng, mỉm cười: "Huýt... cưỡi ngựa..."
Cacao ngồi trên cổ Tiêu Chiến, cười rất là vui vẻ, hét lên: "Huýt huýt huýt, cưỡi ngựa cưỡi ngựa, ba ba, nhanh lên, ha ha ha, vui quá ..."
Khương Vũ Nhu bị tiếng cười của
Tiêu Chiến và Cacao cắt ngang, vội chạy theo phía sau, vì sợ Cacao sẽ ngã: "Anh chạy chậm lại một chút."
Quản gia nhìn thấy có biến, cũng tỏ vẻ buồn bực, sau đó phủi tay phẫn nộ rời đi!
Khi ông ta chạy về tới cửa, ông ta lại mồm to thở dốc.
Khương Thái Xương thấy quản gia đi tới có một mình, sắc mặt tối sầm lại, lập tức hỏi: "Sao lại thế này? Kêu ông đi gọi Tiêu Chiến mà, người đâu?"
Quản gia lập tức thêm mắm thêm muối nói: "Lão gia! Tiêu Chiến kia không biết tốt xấu gì, còn nói muốn
lão gla đích thân đi mời! Anh ta cũng không thèm nhìn lại xem mình là ai, dám mạnh dạn nói như vậy!”
Tê tê!
Tất cả người nhà họ Khương đều phẫn nộ rồi!
“Cái gì? Tiêu Chiến anh ta điên rồi sao? Còn muốn đích thân lão gia đi mời!”
"Đúng! Đây là thư mời do đích thân thiếu tá Hàn sai người gửi tới. Có tận mấy cái thùng! Nhà họ Khương chúng ta tất cả đều có thể tham gia rồi. Anh ta còn không mau chạy tới đây, quả thực muốn chết mà!"
Mời các bạn đọc truyện Long Vương TếCập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bình luận facebook