• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Vương Trở Lại (3 Viewers)

  • Chương 320

Như này lại là thế nào đây?
Đây không phải là đã đồng ý sao, tại sao lại thay đối quyết định.
Ngây người mất một lúc, anh mới hoàn hồn lại, cười: “Không… Không sao.”
Nói xong anh bước xuống giường, lấy tấm chiếu trải xuống đất.
Đường Sở Sở không biết mình ra sao, chỉ là giây phút Giang Thần đặt nụ hôn lên môi cô, cô bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ.
Cô cũng không biết mình đang sợ điều gì.
“Lẻn… Lẽn giường nằm đi.”
Mặc dù vẫn chưa sẵn sàng, nhưng cô vẫn không nỡ để Giang Thần phải nằm dưới đất.
Giang Thần cười nói: “Không sao mà, anh sẽ ngủ dưới đây, bao giờ em suy nghĩ thông suốt thì anh lại lên.”
Giang Thần thì không muốn Đường Sở Sở phải miễn cưỡng, anh cũng không thế, không có Đường Sở Sở sẽ không có anh của ngày hôm nay, dù Đường Sở Sở có quyết định bất kỳ điều gì anh cũng sẽ ủng hộ.
Có điều dưới góc nhìn của Đường sở sở thì lời anh vừa nói nghe như đang tức giận.
“Em…”
Cô thoáng hé miệng định lên tiếng giải thích, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Một đêm yên lặng chầm chậm trôi đi.
Tối hôm qua Đường Sở Sở mất ngủ.
Còn Giang Thần lại ngủ đến say sưa.
Trời tờ mờ sáng, Đường sở sở xoa mắt, cô không ngủ suốt cả đêm, cô cảm nhặn được tinh thần của mình không được ốn định. Cô thấy Giang Thần đã tỉnh dậy, xếp gọn chiếc chiếu rồi ra ngoài ban công hút thuốc.
Xuyên qua kính cửa số, cô nhìn thấy bóng lưng dường như có chút thất thần của Giang Thần.
Cô chợt đứng dậy, mặc quần áo đàng hoàng, ra ban công cất tiếng gọi: “Chồng ơi.”
“Ù7”
Giang Thần quay người nhìn Đường Sở Sớ.
Đường Sở Sở áy náy nói với anh: “Tối hôm qua, em… Rất xin lồi.”
“Không sao đâu mà.” Giang Thần cười xòa, nói: “Chúng ta vốn chưa có tình cảm làm cơ sớ, cứ thế mà đi đăng ký kết hôn rồi. Lòng em từ chối anh cũng là bình thường. Tương lai còn dài, từ từ em sẽ tiếp nhận anh thôi.”
Nói thì nói thế nhưng Đường Sở Sở vẫn còn cảm thấy vô cùng áy náy.
Giang Thần đến nhà họ Đường ở rễ, phải chịu bao cực khố tủi
nhục như vậy mà mình lại…
“Haiz…”
Nghĩ đến đây cô chỉ biết thở dài.
“Sao lại thở dài vậy, thật sự không vấn đề gì mà, anh không trách em đâu.” Giang Thần đứng lên, anh vòng tay ôm lấy bả vai Đường sở sở, anh thì thầm lời cam kết chân thành: “Anh sẽ không cưỡng cầu em làm gì cả, trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không như vậy.”
Giang Thần càng như thế, Đường sở Sở càng cảm thấy hổ thẹn.
“Em… Hôm nay em sẽ đến tập đoàn Giang Long, đế xem có gặp được cậu Giang không, có gì nói cho người ta biết rồi trả sính lễ lại.”
“Cũng được.” Giang Thần gật đầu.
Đường Sở Sở nhìn anh: “Cho… Cho em chút thời gian nhé.”
Giang Thần cười nói: “Anh bảo rồi mà, không sao, đi thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom