Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
“Cuộc giao lưu lần này anh phải đảm bảo tuyệt đối an toàn cho tiểu thư nhà họ Hoắc. Tốt nhất chỉ cho cô ta xem, không được lên võ đài động thủ!” Giọng Tào Nghị mạnh mẽ như ra lệnh.
“Hoắc Linh Nhi là đệ tử của tôi, tất cả đều do tôi quyết định chứ? Tôi làm sư phụ chẳng nhẽ không có chút quyền nào?” Vương Siêu không ngờ câu đầu tiên của Tào Nghị lại như vậy, liền cự lại: “Cũng phải tôn trọng ý muốn cá nhân của cô ta!”
“Đây là mệnh lệnh cấp trên!” Tiếng Tào Nghị hơi gắt lên, đoạn như cảm thấy quá lời liền dịu lại: “Không phải anh không biết thân phận Hoắc Linh Nhi, thiên kim tiểu thư ngồi còn không vững, huống chi là thượng đài đánh đấm. Nhà họ Hoắc có quan hệ mật thiết với Trung ương, xảy ra chuyện gì cho dù là chúng tôi cũng không gánh nổi đâu!”
Mặt Vương Siêu lộ nụ cười khổ: “Được, chuyện Hoắc Linh Nhi không nói nữa. Thôi Trường Bạch đột nhiên gửi thư mời giao lưu võ thuật, ông thấy thế nào? Cấp trên có sắp xếp gì chưa?”
“Đương nhiên đã sắp xếp, thậm chí còn từ lâu rồi ấy chứ!” Tào Nghị rành rọt như chuẩn bị sẵn: “Lưu Thanh, Cao Tuấn, Phương Vĩ, Trương Khải, tứ đại kim cương đó tự nhiên bị phân làm học viên của anh là vì sao? Chính là chuẩn bị cho cuộc giao lưu này đó! Bốn người chịu để anh làm giáo quan, vậy xem như cũng là môn đồ của anh, cùng anh đến cuộc giao lưu này xem như danh chính ngôn thuận, không ai có thể nói gì...”
“Từ lâu chúng tôi đã biết Thôi Trường Bạch sẽ bố trí cuộc giao lưu này, tất cả chỉ để đối phó anh. Sơn Đông Quyền quán của anh được Hoắc gia, Mục Tuấn Hoa, Đới Quân, Trần thị, cả sư phụ của Nhã Nam đầu tư vào, đã uy hiếp lớn đến sự phát triển của Đài Quyền Đạo ở Đông bắc Trung Quốc, Thôi Trường Bạch không nghĩ cách đánh anh mới là lạ!”
Vương Siêu không khỏi ngẩn người: “Hóa ra bốn người Lưu Thanh đến nghe tôi giảng là vì mục đich này...?! Cấp trên tính toán thật là thâm sâu, đáng phục, đáng phục...!”
Ngay từ ngày đầu Vương Siêu đã thắc mắc, tại sao cấp trên lại sắp xếp bốn đại cao thủ như Lưu Thanh đến nghe hắn giảng. Võ công bốn người này tuy kém hắn, nhưng tuyệt đối không thấp hơn cỡ Quảng Đông Tam Hổ, đều có hiểu biết sâu sắc riêng. Chỉ trong thời gian ngắn, cho dù võ công Vương Siêu đã thông thiên cũng không thể dạy họ được gì.
Việc Lưu Thanh bốn người đến “tập huấn” ở trường quân sự dã chiến này vì thế hoàn toàn không cần thiết. Nhưng khi Trường Bạch Đài Quyền Đạo gửi thư mời giao lưu thì bốn người đã có quan hệ thầy trò với Vương Siêu, lập tức có thể trở thành ngoại viện đắc lực!
Hơn nữa những tiếp xúc thời gian qua cũng làm cho họ hiểu nhau hơn, phối hợp càng hiệu quả. Nếu bây giờ mới đường đột tập trung thì sẽ không tránh khỏi chuyện không ai phục ai, hợp tác không được còn sinh ra mâu thuẫn.
“Vương thiếu tướng, phải tin tưởng Tổ chức, tin tưởng Đảng, tất cả phục tùng theo sắp xếp. Có Tổ chức sau lưng, tất cả phiền toái đều có thể giải quyết!” Tào Nghị chết vẫn đổi được cố tật của cán bộ chính trị, nói vài câu lại lên giọng giáo huấn ngay.
“Còn một chuyện nữa, bốn người theo anh lần này còn có nhiệm vụ quan trọng khác là trinh sát xem Trường Bạch Đạo quán có hoạt động gián điệp nhằm vào nước ta không. Việc này là nhiệm vụ riêng của họ, anh không được ngăn cản. Lát nữa tôi sẽ gửi anh tài liệu cụ thể về các nhân vật Cương Nhu Phái, Trường Bạch Phái và cả Thiếu Lâm tham gia giao lưu lần này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hãy nghiên cứu cho kỹ...!”
“Vậy thì tốt quá!” Vương Siêu hào hứng trả lời.
Tào Nghị nhắc lại: “Nếu tiểu thư Hoắc gia không kiềm nổi muốn lên võ đài tỉ thí thi anh nhất thiết phải ngăn cản. Cho dù thế nào, không thể để cô ta xảy ra chuyện!”
Vương Siêu gác máy, thở ra một hơi dài, đưa mắt nhìn Hoắc Linh Nhi.
“Chà, thiên kim tiểu thư ngồi còn không vững........! Nói cũng đúng, sư phụ cứ để đệ tử cùng đi xem, đệ tử sẽ tuyệt đối không làm khó sư phụ đâu...!” Hoắc Linh Nhi nhìn Vương Siêu vẻ van lơn, mấy giọt lệ trong suốt chảy ra từ khóe mắt đen láy.
Vương Siêu bỗng phát hiện cô đệ tử của mình có nhiều điểm không giống với các thiên kim tiểu thư nhà đại phú khác, có lẽ khí chất của cô mới chính là khí chất của con cháu danh gia thực sự. Còn những kẻ như Triệu Quân chẳng hạn, lúc nào mặt cũng vác lên trời, cặp kè minh tinh, ăn chơ đàn đúm, chẳng qua chỉ là tử đệ của nhung gấm mà thôi.
Danh gia phải có tử đệ tinh anh chống đỡ, Hoắc Linh Nhi cũng như Mục Tuấn Hoa, đó mới chính là mầm non của danh gia thực sự.
“Linh Nhi là người có thể làm chuyện lớn, có lẽ sau khi học hết chân truyền ta sẽ không giữ cô ta lại nữa. Trời đất bao la, con đường sau này Linh Nhi phải tự đi, Kim đan đại đạo cũng phải tự mình luyện lấy...”
Đột nhiên cổ áo bốn người Lưu Thanh bỗng rung nhẹ. Cả bốn bước vội ra ngoài vài phúc lại trở vào, rõ ràng đã nhận được mệnh lệnh gì đó...
“Vương sư phụ, lần giao lưu này chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp. Bắt đầu từ hôm này đến khi kết thúc hành trình ở Hàn Quốc, bốn chúng tôi là đệ tử của anh!”
“Chỉ là thực hiện nhiệm vụ cấp trên giao, sau khi nhiệm vụ kết thúc mọi người lại trở về như cũ...” Vương Siêu xua tay: “Giờ chúng ta hãy về Sơn Đông trước!”
*************
Lao Sơn Quyền Quán như một trang viên nằm giữa núi và biển. Bản thân võ quán không có nhiều thay đổi nhưng bên ngoài phân viện mở khắp nơi, đã phát triển đến cả ba tỉnh miền đông, thậm chí còn lan đến tận Hương Cảng.
Đương nhiên tất cả những điều này Vương Siêu không thể tự một tay làm được. Hậu thuẫn của Tổ chức, sự ủng hộ của Liêu Tuấn Hoa, dòng đầu tư của Trần thị, ưu ái của Hoắc gia, gần đây lại có Chủ tịch của tập đoàn Lưu Dịch đóng góp một khoản lớn, thêm danh tiếng vang dội của Vương Siêu, võ quán không lớn mạnh mới là chuyện lạ.
Vương Siêu vừa về Lao Sơn, chỉ nửa tiếng sau Mục Tuấn Hoa đã đến. “Thái tử đảng” đầy thế lực này phong cách vẫn thâm trầm như thế, nhưng giữa chân mày có thêm khí chất hùng hậu của một người cao cao tại thượng.
Bước chân Mục Tuấn Hoa cũng thay đổi, một đưa lên một rơi xuống, cảm giác ngó đứt tơ vương, gót chân lúc nào cũng bám chặt vào mặt đất.
“Quyền pháp của anh tiến bộ nhanh bất ngờ!” Vương Siêu nhìn Mục Tuấn Hoa, biết võ công gã đã tiến vào Nhập hóa.
“Cũng là nhờ anh khích lệ thôi... Người đến địa vị như tôi, muốn tiến bộ về quyền pháp cũng khó. Nhưng từ khi kết giao với anh, nhất là xem cuộc tỉ võ ở Hương Cảng, tôi tìm lại được nhiệt tình của tuổi trẻ, chỉ trong mấy tháng đã có đột phá...” Mục Tuấn Hoa nhướn mày, nét mặt như vui như buồn, khiến người ta không thể hiểu rốt cuộc gã cảm giác thế nào.
“Quả là quân tử tích dày phát mỏng!” Vương Siêu cười cười.
Mục Tuấn Hoa là truyền nhân y bát của Chu Hồng Trí, khi còn trẻ từng là “Song hoa hồng côn” của Hồng Môn Hoa Kỳ, vốn là thiên tài võ học. Tuy giờ đã hơn ba mươi tuổi, địa vị cao vọng, nhưng tích lũy trong nhiều năm nên cũng xem là quân tử tích dày mà phát mỏng.
“Hôm nay tôi đến muốn nói với Linh Nhi một câu. À... trong nửa năm tới tôi sẽ lên Trung ương. Chúng ta là bằng hữu, tuy không gắn bó như anh và Trần Ngãi Dương nhưng đối với việc trau dồi võ học của anh tôi rất bái phục...” Ngữ khí của Mục Tuấn Hoa bỗng trở nên chân thành, không còn vẻ quyền mưu khó hiểu như trước.
Quyền pháp tiến bộ, khí chất cũng thay đổi nhiều.
“Anh cứ nói chuyện với Linh Nhi đi!” Vương Siêu gật đầu, bước ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại Hoắc Linh Nhi và Mục Tuấn Hoa, hai danh gia tử đệ.
“Linh Nhi, cô và tôi thân phận giống nhau, tuy người khác nhìn đều cho rằng sung sướng nhưng gia thế càng cao bó buộc càng lớn, nhiều việc không thể làm theo ý mình. Năm xưa khi bằng tuổi cô tôi đi Mỹ học, bái sư luyện nghệ, cuối cùng đã làm được điều mình muốn làm, vất vả khổ luyện cũng tuyệt không oán thán. Giờ cô cũng đang độ này, cũng gặp được một sư phụ tốt, không nên bỏ những chuyện mình muốn làm, như vậy sau này mới không hối hận...!”
Mắt Hoắc Linh Nhi lấp lánh: “Mục ca, sao anh lại nói với tôi những chuyện đó?”
Mục Tuấn Hoa cười cười: “Vì chúng ta giống nhau. Hoắc gia sau này sẽ là do cô gánh vác, chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác với nhau. Hôm nay tôi muốn tặng cô món quà...”
“Là gì vậy?”
Mục Tuấn Hoa đứng im không nói, tay bỗng phát ra một chiêu Tam thể thức. Bàn tay gã vừa loáng lên, Hoắc Linh Nhi liền cảm thấy một luồng sát khí đậm đặc phả vào mặt.
Xoẹt! Thiếu nữ mới 18 tuổi này có sự mẫn cảm của loài thú hoang, nháy mắt ngưng khí thu người, lông da dựng lên, răng nghiến lại, lưỡi ép vào hàm, móng tay quặp cứng, cơ bắp căng ra. Loạt phản ứng đó chỉ một phần mười giây là hoàn thành, ánh mắt hung hiểm nhìn xoáy vào mắt Mục Tuấn Hoa.
“Chiêu này là sát chiêu đắc ý do sư phụ tôi và Tiết Liên Tín tiền bối nghiên cứu nhiều năm sáng chế ra...” Miệng vừa nói Mục Tuấn Hoa vừa phát động, cả thân hình chồm về trước.
Ánh mắt Hoắc Linh Nhi găm vào Mục Tuấn Hoa. Gã vừa bổ tới cô cũng phản ứng nhanh như cắt, lấy nhanh đánh nhanh, bước lên sử ra một chiêu cầm nã Xà hình, chụp vào cổ tay đối phương.
Nào ngờ thân hình Mục Tuấn Hoa chợt lắc nhẹ, đột nhiên thu về hạ xuống khiến Hoắc Linh Nhi lỡ mục tiêu. Trong sát na cô đang thất thần, một chân Mục Tuấn Hoa im lìm đưa lên, tạt ngang sườn Hoắc Linh Nhi.
Hoắc Linh Nhi chau tít mày, thu người lui bước rồi dồn lực lao ngay đến, thuận tay tung ra chiêu “Pháo kình đàn suy”, đánh thẳng vào mặt Mục Tuấn Hoa.
Mục Tuấn Hoa lắc người tránh đi, chân lại lẳng lặng đưa lên đá vào bụng dưới Hoắc Linh Nhi. Cô gái vội lui một bước, ánh mắt tỏ ra rất bất mãn.
“Không cần phải thế, Linh Nhi. Cô đã học được kết tinh của mấy đời tông sư Tiết môn Hình Ý và Tâm Ý Lục Hợp kết hợp lại rồi đó. Cho dù cô là võ thần, cũng cần phải có quá trình tích lũy...” Mục Tuấn Hoa thu chân về, nói: “Hai chiêu vừa rồi là sát chiêu tinh túy trong võ thuật hai phái. Đầu tiên tôi bổ một thế, chỉ một động tác nhưng kết hợp năm thế lớn, bay, lắc, chuyển, rung, vận của Tiết môn, gọi là Hắc cẩu giảo kê. Thế này không giống như hổ vồ, vừa nổi khí lên đã đàn áp đối phương, mà là giảo hoạt như cáo, tàn nhẫn như sói, như vồ như không, dùng cả hư lẫn thực, ý niệm là bổ nhưng thân không muốn bổ. Ý bổ thân động, khiến đối thủ không nắm bắt được sự tấn công, sau đó mới dùng ám lực vô hình ở chân, như Hoàng cẩu tản niệu đá ra...”
“Ý bổ mà Hình không bổ?” Hoắc Linh Nhi nhắm mắt, im lặng một lúc rồi mở ra, ánh mắt sáng rực: “Hắc cẩu giảo kê, Hoàng cẩu tản niệu, hai chiêu thức này thật tinh diệu, nhưng tên nghe thô tục quá!”
“Cô đã đọc qua Trang tử chưa?” Mục Tuấn Hoa cười nhẹ: “Ngươi ta hỏi: Đạo nằm ở đâu, Trang tử nói: Đạo nằm ở đống phân. Thực ra Đạo trong võ học bản chất rất bình thường, không phải là cao nhã uyên ảo gì. Chỉ cần cô dụng tâm, có thể từ chỗ thô tục nhất ngộ ra đạo lý của võ học. Sư phụ tôi và Tiết lão gia đặt tên như vậy cho hai sát chiêu đó, cũng chính là muốn nói với mọi người đạo lý này...”
“Chúng ta tập lại một lần nữa, để cô biết dùng lực thế nào, nhưng cô đừng nói với sư phụ cô...” Mục Tuấn Hoa ngập ngừng, đoạn than thở: “Sư phụ cô đã bước vào Kim đan đại đạo rồi, không nói thì anh ta cũng biết thôi...!”
Nói rồi biểu diễn lại hai chiêu, giải thích tâm pháp và dụng lực rồi cáo từ ra về.
“Sư phụ, vừa rồi Mục ca…”
Liêu Tuấn Hoa vừa đi, Hoắc Linh Nhi toan nói chuyện luyện công, Vương Siêu vội xua tay: “Mục ca của cô có ý tốt, Hình Ý Tiết môn, Tâm Ý Chu môn, là tâm huyết của mấy đời tôn sư, rất có lợi cho cô!”
“Sư phụ, vừa rồi sư phụ biết Mục ca chỉ võ công gì cho đệ tử sao?” Hoắc Linh Nhi tròn mắt.
“Trong chu vi vài chục mét không gì thoát được tai tôi, có điều chiêu thức cụ thể Liêu ca dạy thì tôi không chú ý...”
Hoắc Linh Nhi chỉ biết ngẩn người, Vương Siêu xua tay ngăn không cho cô nói: “Thu xếp đồ đạc, ngày mai chúng ta đi Hàn Quốc!”
***********
Hàn Quốc, thủ đô Seoul.
Thành phố sầm uất bao bọc bởi núi thấp và những gò đống cao, dòng Hàn Giang chảy từ đông sang tây, chia Seoul thành hai phần nam bắc.
Môi trường ở đây có thể nói là rất tốt, khá thích hợp cho sinh sống và tu thân dưỡng tính. Tuy phát triển với tốc độ nhanh, nhưng bất cứ góc nào của thành phố cũng còn in đậm phong cách truyền thống độc đáo của dân tộc Triều Tiên.
Trời chạng vạn tối, bóng tà dương chiếu trên sông Hàn, một nam nhân mặc kimono dày cùng một người mặc trang phục Triều Tiên đang nhàn nhã tản bộ trên bờ sông.
Rõ ràng là hai đại võ sư kiệt xuất của Hàn Quốc và Nhật Bản, Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền.
Hai người không dẫn theo đệ tử, vẻ nhàn tản không có vẻ gì là hai đại võ sư lừng danh thế giới.
Mấy ngày nay, ban ngày nghiên cứu võ học, sau lúc hoàng hôn tản bộ dạo quanh, hai người lặng lẽ cảm nhận những tinh tế trong quyền thuật nơi cuộc sống hằng ngày.
“Lương Điền huynh, anh từng bị ám sát lần nào chưa?” Thôi Trường Bạch dừng ở một nơi rộng thoáng, đưa mắt nhìn ánh sáng cuối ngày trên sông.
“Đã năm lần bị phục kích bằng súng, nhưng chưa lần nào xước một mảy da!” Cung Thành Lương Điền bật cười ha hả.
“Tôi đã gặp qua hơn một trăm ba mươi lần!” Câu nói của Thôi Trường Bạch kiến Cung Thành Lương Điền giật mình: “Có một lần ở Nam Mỹ gặp cùng lúc ba bang hội người Hoa tấn công, hơn mười tay súng...”
“Thật sao?” Cung Thành Lương Điền khẽ vặn người: “Tôi cũng không biết mình cùng lúc có thể chống được bao nhiêu cây súng. Nếu giờ có người tấn công hai chúng ta, anh nói kết quả sẽ thế nào?”
Thôi Trường Bạch cười nhẹ: “Đây là thủ đô Hàn Quốc, sẽ không có tấn công bằng súng đâu!”
Rầm rầm, chát chát…
Cách chỗ hai người trò chuyện không xa, một nhóm thanh niên nam nữ mặc hiphop, thuốc là phì phèo, đang nhảy nhót điên cuồng. Trong đó có mấy cô gái không ngừng lăn lộn quay vòng trông rất thuần thục, chẳng khác các vũ công chuyên nghiệp.
“Chà... Mầy cô cậu này thật không tệ, cơ thể dẻo dai, lực toàn thân mạnh, phản ứng nhanh nhạy, nếu luyện võ thì hay biết mấy!” Cung Thành Lương Điền nhìn mấy thiếu nữ, ngạc nhiên thốt lên.
“Thanh niên Hàn Quốc đều như vậy, có điều quá tách rời truyền thống, khó kế thừa tinh hoa của dân tộc. Mấy thứ này mà truyền đến Trung Quốc, thanh niên Trung Quốc cũng ùn ùn học theo ngay...” Thôi Trường Bạch dùng tiếng Hàn nói với Cung Thành Lương Điền, ánh mắt cũng bị hút theo mấy thiếu nữ đang nhảy múa điên cuồng.
“Hai lão già kia, nhìn gì?” Một thanh niên chợt phun điếu thuốc khỏi miệng, hằm hằm tiến đến chỗ Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền, cất tiếng hỏi rất hỗn xược.
Mấy tên còn lại cười hô hố, không ngừng lèm bèm bằng tiếng Hán, đồng thời tỏa ra chặn đường hai người.
Cung Thành Lương Điền và Thôi Trường Bạch nhìn nhau, lắc đầu. Họ đều là đại sư võ học, cho dù bị súng phục kích cũng đủ khả năng phản ứng, sao lại bạn tâm mấy tên tiểu lưu manh này!
Cung Thành Lương Điền duỗi một đầu ngón tay, bật nhẹ. Điếu thuốc búng tới ông ta liền bắn ngược trở lại.
Đột nhiên...
Thiếu nữ áo tía nãy giờ ngồi im lặng tại vòng ngoài cùng, vốn không hề ngước nhìn lên, chợt lắc người, bàn tay chộp nhẹ, điếu thuốc lại chuyển hướng bắn vào mắt Thôi Trường Bạch.
“Không hay rồi!” Thôi Trường Bạch vừa nhìn thấy bóng người thoáng qua đã biết có biến. Thân là cao thủ, cảm giác của y hết sức nhạy bén.
Có điều rõ ràng mắt thấy nguy hiểm mà ý thức lại không hề phản ứng, một tình huống hết sức mơ hồ.
Rõ ràng là ngươi muốn giết ta nhưng ta lại không cảm thấy nguy hiểm, cho rằng ngươi chỉ đang đùa, đó chính là linh giác mất đi sự nhạy bén.
Thôi Trường Bạch đưa bàn tay giơ ngang chặn điếu thuốc, nhanh chóng ra một đòn cầm nã chụp tới...
Vụt! Bàn tay y cắt vào không khí nổi sóng, hung hãn nhằm vào cô gái đang xông đến.
Cô gái đang tấn công trực diện bỗng thân hình lật ngang, như con mãng xà từ nước trườn lên cây, giật ra sau đến ba mét.
Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền đâu chịu bỏ cuộc, như hình với bóng từ hai bên tiến đến, kẹp kẻ đánh lén vào giữa.
Trong lúc lật người, chiếc áo khoác của cô gái rơi xuống lộ ra bộ trang phục Trung Quốc màu tía. Cô gái nắm chiếc áo khoác trong tay, xoay mạnh mấy vòng, tiếng roạt roạt như xé vải vang lên.
Chiếc áo khoác bị một lực vô cùng lớn vặn vào cứng như roi sắt, chẳng khác con rắn đột ngột từ mặt đất chồm lên, đâm thẳng tới nhanh như chớp. Thôi Trường Bạch đưa ngang tay ra đỡ, nào ngờ “con rắn” lại gian giảo vạch nửa vòng tròn, luồn qua tay y nện thẳng vào ngực.
Rầm!
Thôi Trường Bạch văng đi, như vừa bị một cú đấm vạn cân tông chính diện.
Chiếc áo tía sau khi đánh trúng Thôi Trường Bạch cũng oặt ra, xoẹt một cái nát thành những mảnh vải vụn, rõ ràng không thể chịu nổi lực đập của hai cao thủ.
Chứng kiến Thôi Trường Bạch bị hất văng, đồng tử Cung Thành Lương Điền co nhỏ lại, tinh khí thần toàn thân dâng cao đến đỉnh điểm, bàn chân ấn xuống đá thẳng lên, tạo ra một chuỗi bóng cước mờ.
Chiêu này khá giống với “Long hình địa thảng lực” của Vĩnh Tiểu Long, là “Túc dao liên tước” của Không Thủ Đạo.
Cô gái vứt bỏ chiếc áo rách, hai chân đứng thẳng, liên túc bước vòng tránh liên hoàn cước của Cung Thành Lương Diền. Cước bộ của cô dần vẽ ra hình bát quái trên mặt đất.
Cung Thành Lương Điền dồn hết sức vẫn không thể chạm được vào cô gái, thân hình chợt khựng lại có vẻ muốn thay đổi đấu pháp.
Bỗng hai bàn tay cô gái như chiếc lưỡi phất tới, bàn tay mềm như không xương, vỗ lên lớp cơ căng cứng ở rìa bàn chân ông ta.
Chưởng hình lưỡi trâu, lực xoắn cứng như dây thép, công phu cảnh giới cao nhất của Bát Quái Chưởng.
Cung Thành Lương Điền chỉ cảm thấy chân mình như bị một chiếc lưỡi to lớn vô hình cuốn vào, giẫy giũa thế nào cũng vô lực. Cô gái đẩy mạnh, ông ta bay bổng lên trời, ngã sụp xuống bên cạnh Thôi Trường Bạch.
Cái chân bị tay cô gái cuốn lấy nhanh chóng mất cảm giác, không thể đứng lên được nữa.
“Hãy báo ngay với giới truyền thông!” Đường Tử Trần thở ra một hơi, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Chỉ trong chớp mắt đánh bại hai đại cao thủ, cô đã phải tốn rất nhiều sức lực. Dù sao là hai người liên kết chứ không phải xa luân chiên, Đường Tử Trần đã phải rất dụng tâm sắp xếp mới có thể thành công.
Vừa hết câu, cô xoay người bỏ đi.
“Thôi Cửu Đẳng Đài Quyền Đạo và Cung Thành đại sư Không Thủ Đạo hôm qua bị một nhóm thiếu niên lưu manh bên bờ sông đánh lén, cả hai đều bị thương. Đài Quyền Đạo và Không Thủ Đạo có võ công thực chiến chăng?” Trên máy bay bay đến Hàn Quốc, Vương Siêu nhìn thấy tiêu đề giật gân trên trang nhất khá nhiều tờ báo.
“Sao có thể như vậy được? Võ công Thôi Trường Bạch xuất thần nhập hóa, cho dù là một tiểu đội đặc công phục kích cũng chưa chắc làm được gì, sao có thể thua một đám thanh thiếu niên lưu manh? Huống hồ còn có Cung Thành Lương Điền? Báo nói không có đấu súng, thiên hạ người có thể tay không đánh bị thương cặp cao thủ này chỉ có… Đúng rồi, Trần tỉ... Trần tỉ nhất định đang ở Hàn Quốc!” Vương Siêu thầm reo lên trong lòng.
“Có điều tin loan ra lại là bị thanh niên lưu manh đánh thọ thương, với công chúng thì xem như danh tiếng đi đời rồi...!”
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
“Hoắc Linh Nhi là đệ tử của tôi, tất cả đều do tôi quyết định chứ? Tôi làm sư phụ chẳng nhẽ không có chút quyền nào?” Vương Siêu không ngờ câu đầu tiên của Tào Nghị lại như vậy, liền cự lại: “Cũng phải tôn trọng ý muốn cá nhân của cô ta!”
“Đây là mệnh lệnh cấp trên!” Tiếng Tào Nghị hơi gắt lên, đoạn như cảm thấy quá lời liền dịu lại: “Không phải anh không biết thân phận Hoắc Linh Nhi, thiên kim tiểu thư ngồi còn không vững, huống chi là thượng đài đánh đấm. Nhà họ Hoắc có quan hệ mật thiết với Trung ương, xảy ra chuyện gì cho dù là chúng tôi cũng không gánh nổi đâu!”
Mặt Vương Siêu lộ nụ cười khổ: “Được, chuyện Hoắc Linh Nhi không nói nữa. Thôi Trường Bạch đột nhiên gửi thư mời giao lưu võ thuật, ông thấy thế nào? Cấp trên có sắp xếp gì chưa?”
“Đương nhiên đã sắp xếp, thậm chí còn từ lâu rồi ấy chứ!” Tào Nghị rành rọt như chuẩn bị sẵn: “Lưu Thanh, Cao Tuấn, Phương Vĩ, Trương Khải, tứ đại kim cương đó tự nhiên bị phân làm học viên của anh là vì sao? Chính là chuẩn bị cho cuộc giao lưu này đó! Bốn người chịu để anh làm giáo quan, vậy xem như cũng là môn đồ của anh, cùng anh đến cuộc giao lưu này xem như danh chính ngôn thuận, không ai có thể nói gì...”
“Từ lâu chúng tôi đã biết Thôi Trường Bạch sẽ bố trí cuộc giao lưu này, tất cả chỉ để đối phó anh. Sơn Đông Quyền quán của anh được Hoắc gia, Mục Tuấn Hoa, Đới Quân, Trần thị, cả sư phụ của Nhã Nam đầu tư vào, đã uy hiếp lớn đến sự phát triển của Đài Quyền Đạo ở Đông bắc Trung Quốc, Thôi Trường Bạch không nghĩ cách đánh anh mới là lạ!”
Vương Siêu không khỏi ngẩn người: “Hóa ra bốn người Lưu Thanh đến nghe tôi giảng là vì mục đich này...?! Cấp trên tính toán thật là thâm sâu, đáng phục, đáng phục...!”
Ngay từ ngày đầu Vương Siêu đã thắc mắc, tại sao cấp trên lại sắp xếp bốn đại cao thủ như Lưu Thanh đến nghe hắn giảng. Võ công bốn người này tuy kém hắn, nhưng tuyệt đối không thấp hơn cỡ Quảng Đông Tam Hổ, đều có hiểu biết sâu sắc riêng. Chỉ trong thời gian ngắn, cho dù võ công Vương Siêu đã thông thiên cũng không thể dạy họ được gì.
Việc Lưu Thanh bốn người đến “tập huấn” ở trường quân sự dã chiến này vì thế hoàn toàn không cần thiết. Nhưng khi Trường Bạch Đài Quyền Đạo gửi thư mời giao lưu thì bốn người đã có quan hệ thầy trò với Vương Siêu, lập tức có thể trở thành ngoại viện đắc lực!
Hơn nữa những tiếp xúc thời gian qua cũng làm cho họ hiểu nhau hơn, phối hợp càng hiệu quả. Nếu bây giờ mới đường đột tập trung thì sẽ không tránh khỏi chuyện không ai phục ai, hợp tác không được còn sinh ra mâu thuẫn.
“Vương thiếu tướng, phải tin tưởng Tổ chức, tin tưởng Đảng, tất cả phục tùng theo sắp xếp. Có Tổ chức sau lưng, tất cả phiền toái đều có thể giải quyết!” Tào Nghị chết vẫn đổi được cố tật của cán bộ chính trị, nói vài câu lại lên giọng giáo huấn ngay.
“Còn một chuyện nữa, bốn người theo anh lần này còn có nhiệm vụ quan trọng khác là trinh sát xem Trường Bạch Đạo quán có hoạt động gián điệp nhằm vào nước ta không. Việc này là nhiệm vụ riêng của họ, anh không được ngăn cản. Lát nữa tôi sẽ gửi anh tài liệu cụ thể về các nhân vật Cương Nhu Phái, Trường Bạch Phái và cả Thiếu Lâm tham gia giao lưu lần này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hãy nghiên cứu cho kỹ...!”
“Vậy thì tốt quá!” Vương Siêu hào hứng trả lời.
Tào Nghị nhắc lại: “Nếu tiểu thư Hoắc gia không kiềm nổi muốn lên võ đài tỉ thí thi anh nhất thiết phải ngăn cản. Cho dù thế nào, không thể để cô ta xảy ra chuyện!”
Vương Siêu gác máy, thở ra một hơi dài, đưa mắt nhìn Hoắc Linh Nhi.
“Chà, thiên kim tiểu thư ngồi còn không vững........! Nói cũng đúng, sư phụ cứ để đệ tử cùng đi xem, đệ tử sẽ tuyệt đối không làm khó sư phụ đâu...!” Hoắc Linh Nhi nhìn Vương Siêu vẻ van lơn, mấy giọt lệ trong suốt chảy ra từ khóe mắt đen láy.
Vương Siêu bỗng phát hiện cô đệ tử của mình có nhiều điểm không giống với các thiên kim tiểu thư nhà đại phú khác, có lẽ khí chất của cô mới chính là khí chất của con cháu danh gia thực sự. Còn những kẻ như Triệu Quân chẳng hạn, lúc nào mặt cũng vác lên trời, cặp kè minh tinh, ăn chơ đàn đúm, chẳng qua chỉ là tử đệ của nhung gấm mà thôi.
Danh gia phải có tử đệ tinh anh chống đỡ, Hoắc Linh Nhi cũng như Mục Tuấn Hoa, đó mới chính là mầm non của danh gia thực sự.
“Linh Nhi là người có thể làm chuyện lớn, có lẽ sau khi học hết chân truyền ta sẽ không giữ cô ta lại nữa. Trời đất bao la, con đường sau này Linh Nhi phải tự đi, Kim đan đại đạo cũng phải tự mình luyện lấy...”
Đột nhiên cổ áo bốn người Lưu Thanh bỗng rung nhẹ. Cả bốn bước vội ra ngoài vài phúc lại trở vào, rõ ràng đã nhận được mệnh lệnh gì đó...
“Vương sư phụ, lần giao lưu này chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp. Bắt đầu từ hôm này đến khi kết thúc hành trình ở Hàn Quốc, bốn chúng tôi là đệ tử của anh!”
“Chỉ là thực hiện nhiệm vụ cấp trên giao, sau khi nhiệm vụ kết thúc mọi người lại trở về như cũ...” Vương Siêu xua tay: “Giờ chúng ta hãy về Sơn Đông trước!”
*************
Lao Sơn Quyền Quán như một trang viên nằm giữa núi và biển. Bản thân võ quán không có nhiều thay đổi nhưng bên ngoài phân viện mở khắp nơi, đã phát triển đến cả ba tỉnh miền đông, thậm chí còn lan đến tận Hương Cảng.
Đương nhiên tất cả những điều này Vương Siêu không thể tự một tay làm được. Hậu thuẫn của Tổ chức, sự ủng hộ của Liêu Tuấn Hoa, dòng đầu tư của Trần thị, ưu ái của Hoắc gia, gần đây lại có Chủ tịch của tập đoàn Lưu Dịch đóng góp một khoản lớn, thêm danh tiếng vang dội của Vương Siêu, võ quán không lớn mạnh mới là chuyện lạ.
Vương Siêu vừa về Lao Sơn, chỉ nửa tiếng sau Mục Tuấn Hoa đã đến. “Thái tử đảng” đầy thế lực này phong cách vẫn thâm trầm như thế, nhưng giữa chân mày có thêm khí chất hùng hậu của một người cao cao tại thượng.
Bước chân Mục Tuấn Hoa cũng thay đổi, một đưa lên một rơi xuống, cảm giác ngó đứt tơ vương, gót chân lúc nào cũng bám chặt vào mặt đất.
“Quyền pháp của anh tiến bộ nhanh bất ngờ!” Vương Siêu nhìn Mục Tuấn Hoa, biết võ công gã đã tiến vào Nhập hóa.
“Cũng là nhờ anh khích lệ thôi... Người đến địa vị như tôi, muốn tiến bộ về quyền pháp cũng khó. Nhưng từ khi kết giao với anh, nhất là xem cuộc tỉ võ ở Hương Cảng, tôi tìm lại được nhiệt tình của tuổi trẻ, chỉ trong mấy tháng đã có đột phá...” Mục Tuấn Hoa nhướn mày, nét mặt như vui như buồn, khiến người ta không thể hiểu rốt cuộc gã cảm giác thế nào.
“Quả là quân tử tích dày phát mỏng!” Vương Siêu cười cười.
Mục Tuấn Hoa là truyền nhân y bát của Chu Hồng Trí, khi còn trẻ từng là “Song hoa hồng côn” của Hồng Môn Hoa Kỳ, vốn là thiên tài võ học. Tuy giờ đã hơn ba mươi tuổi, địa vị cao vọng, nhưng tích lũy trong nhiều năm nên cũng xem là quân tử tích dày mà phát mỏng.
“Hôm nay tôi đến muốn nói với Linh Nhi một câu. À... trong nửa năm tới tôi sẽ lên Trung ương. Chúng ta là bằng hữu, tuy không gắn bó như anh và Trần Ngãi Dương nhưng đối với việc trau dồi võ học của anh tôi rất bái phục...” Ngữ khí của Mục Tuấn Hoa bỗng trở nên chân thành, không còn vẻ quyền mưu khó hiểu như trước.
Quyền pháp tiến bộ, khí chất cũng thay đổi nhiều.
“Anh cứ nói chuyện với Linh Nhi đi!” Vương Siêu gật đầu, bước ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại Hoắc Linh Nhi và Mục Tuấn Hoa, hai danh gia tử đệ.
“Linh Nhi, cô và tôi thân phận giống nhau, tuy người khác nhìn đều cho rằng sung sướng nhưng gia thế càng cao bó buộc càng lớn, nhiều việc không thể làm theo ý mình. Năm xưa khi bằng tuổi cô tôi đi Mỹ học, bái sư luyện nghệ, cuối cùng đã làm được điều mình muốn làm, vất vả khổ luyện cũng tuyệt không oán thán. Giờ cô cũng đang độ này, cũng gặp được một sư phụ tốt, không nên bỏ những chuyện mình muốn làm, như vậy sau này mới không hối hận...!”
Mắt Hoắc Linh Nhi lấp lánh: “Mục ca, sao anh lại nói với tôi những chuyện đó?”
Mục Tuấn Hoa cười cười: “Vì chúng ta giống nhau. Hoắc gia sau này sẽ là do cô gánh vác, chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác với nhau. Hôm nay tôi muốn tặng cô món quà...”
“Là gì vậy?”
Mục Tuấn Hoa đứng im không nói, tay bỗng phát ra một chiêu Tam thể thức. Bàn tay gã vừa loáng lên, Hoắc Linh Nhi liền cảm thấy một luồng sát khí đậm đặc phả vào mặt.
Xoẹt! Thiếu nữ mới 18 tuổi này có sự mẫn cảm của loài thú hoang, nháy mắt ngưng khí thu người, lông da dựng lên, răng nghiến lại, lưỡi ép vào hàm, móng tay quặp cứng, cơ bắp căng ra. Loạt phản ứng đó chỉ một phần mười giây là hoàn thành, ánh mắt hung hiểm nhìn xoáy vào mắt Mục Tuấn Hoa.
“Chiêu này là sát chiêu đắc ý do sư phụ tôi và Tiết Liên Tín tiền bối nghiên cứu nhiều năm sáng chế ra...” Miệng vừa nói Mục Tuấn Hoa vừa phát động, cả thân hình chồm về trước.
Ánh mắt Hoắc Linh Nhi găm vào Mục Tuấn Hoa. Gã vừa bổ tới cô cũng phản ứng nhanh như cắt, lấy nhanh đánh nhanh, bước lên sử ra một chiêu cầm nã Xà hình, chụp vào cổ tay đối phương.
Nào ngờ thân hình Mục Tuấn Hoa chợt lắc nhẹ, đột nhiên thu về hạ xuống khiến Hoắc Linh Nhi lỡ mục tiêu. Trong sát na cô đang thất thần, một chân Mục Tuấn Hoa im lìm đưa lên, tạt ngang sườn Hoắc Linh Nhi.
Hoắc Linh Nhi chau tít mày, thu người lui bước rồi dồn lực lao ngay đến, thuận tay tung ra chiêu “Pháo kình đàn suy”, đánh thẳng vào mặt Mục Tuấn Hoa.
Mục Tuấn Hoa lắc người tránh đi, chân lại lẳng lặng đưa lên đá vào bụng dưới Hoắc Linh Nhi. Cô gái vội lui một bước, ánh mắt tỏ ra rất bất mãn.
“Không cần phải thế, Linh Nhi. Cô đã học được kết tinh của mấy đời tông sư Tiết môn Hình Ý và Tâm Ý Lục Hợp kết hợp lại rồi đó. Cho dù cô là võ thần, cũng cần phải có quá trình tích lũy...” Mục Tuấn Hoa thu chân về, nói: “Hai chiêu vừa rồi là sát chiêu tinh túy trong võ thuật hai phái. Đầu tiên tôi bổ một thế, chỉ một động tác nhưng kết hợp năm thế lớn, bay, lắc, chuyển, rung, vận của Tiết môn, gọi là Hắc cẩu giảo kê. Thế này không giống như hổ vồ, vừa nổi khí lên đã đàn áp đối phương, mà là giảo hoạt như cáo, tàn nhẫn như sói, như vồ như không, dùng cả hư lẫn thực, ý niệm là bổ nhưng thân không muốn bổ. Ý bổ thân động, khiến đối thủ không nắm bắt được sự tấn công, sau đó mới dùng ám lực vô hình ở chân, như Hoàng cẩu tản niệu đá ra...”
“Ý bổ mà Hình không bổ?” Hoắc Linh Nhi nhắm mắt, im lặng một lúc rồi mở ra, ánh mắt sáng rực: “Hắc cẩu giảo kê, Hoàng cẩu tản niệu, hai chiêu thức này thật tinh diệu, nhưng tên nghe thô tục quá!”
“Cô đã đọc qua Trang tử chưa?” Mục Tuấn Hoa cười nhẹ: “Ngươi ta hỏi: Đạo nằm ở đâu, Trang tử nói: Đạo nằm ở đống phân. Thực ra Đạo trong võ học bản chất rất bình thường, không phải là cao nhã uyên ảo gì. Chỉ cần cô dụng tâm, có thể từ chỗ thô tục nhất ngộ ra đạo lý của võ học. Sư phụ tôi và Tiết lão gia đặt tên như vậy cho hai sát chiêu đó, cũng chính là muốn nói với mọi người đạo lý này...”
“Chúng ta tập lại một lần nữa, để cô biết dùng lực thế nào, nhưng cô đừng nói với sư phụ cô...” Mục Tuấn Hoa ngập ngừng, đoạn than thở: “Sư phụ cô đã bước vào Kim đan đại đạo rồi, không nói thì anh ta cũng biết thôi...!”
Nói rồi biểu diễn lại hai chiêu, giải thích tâm pháp và dụng lực rồi cáo từ ra về.
“Sư phụ, vừa rồi Mục ca…”
Liêu Tuấn Hoa vừa đi, Hoắc Linh Nhi toan nói chuyện luyện công, Vương Siêu vội xua tay: “Mục ca của cô có ý tốt, Hình Ý Tiết môn, Tâm Ý Chu môn, là tâm huyết của mấy đời tôn sư, rất có lợi cho cô!”
“Sư phụ, vừa rồi sư phụ biết Mục ca chỉ võ công gì cho đệ tử sao?” Hoắc Linh Nhi tròn mắt.
“Trong chu vi vài chục mét không gì thoát được tai tôi, có điều chiêu thức cụ thể Liêu ca dạy thì tôi không chú ý...”
Hoắc Linh Nhi chỉ biết ngẩn người, Vương Siêu xua tay ngăn không cho cô nói: “Thu xếp đồ đạc, ngày mai chúng ta đi Hàn Quốc!”
***********
Hàn Quốc, thủ đô Seoul.
Thành phố sầm uất bao bọc bởi núi thấp và những gò đống cao, dòng Hàn Giang chảy từ đông sang tây, chia Seoul thành hai phần nam bắc.
Môi trường ở đây có thể nói là rất tốt, khá thích hợp cho sinh sống và tu thân dưỡng tính. Tuy phát triển với tốc độ nhanh, nhưng bất cứ góc nào của thành phố cũng còn in đậm phong cách truyền thống độc đáo của dân tộc Triều Tiên.
Trời chạng vạn tối, bóng tà dương chiếu trên sông Hàn, một nam nhân mặc kimono dày cùng một người mặc trang phục Triều Tiên đang nhàn nhã tản bộ trên bờ sông.
Rõ ràng là hai đại võ sư kiệt xuất của Hàn Quốc và Nhật Bản, Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền.
Hai người không dẫn theo đệ tử, vẻ nhàn tản không có vẻ gì là hai đại võ sư lừng danh thế giới.
Mấy ngày nay, ban ngày nghiên cứu võ học, sau lúc hoàng hôn tản bộ dạo quanh, hai người lặng lẽ cảm nhận những tinh tế trong quyền thuật nơi cuộc sống hằng ngày.
“Lương Điền huynh, anh từng bị ám sát lần nào chưa?” Thôi Trường Bạch dừng ở một nơi rộng thoáng, đưa mắt nhìn ánh sáng cuối ngày trên sông.
“Đã năm lần bị phục kích bằng súng, nhưng chưa lần nào xước một mảy da!” Cung Thành Lương Điền bật cười ha hả.
“Tôi đã gặp qua hơn một trăm ba mươi lần!” Câu nói của Thôi Trường Bạch kiến Cung Thành Lương Điền giật mình: “Có một lần ở Nam Mỹ gặp cùng lúc ba bang hội người Hoa tấn công, hơn mười tay súng...”
“Thật sao?” Cung Thành Lương Điền khẽ vặn người: “Tôi cũng không biết mình cùng lúc có thể chống được bao nhiêu cây súng. Nếu giờ có người tấn công hai chúng ta, anh nói kết quả sẽ thế nào?”
Thôi Trường Bạch cười nhẹ: “Đây là thủ đô Hàn Quốc, sẽ không có tấn công bằng súng đâu!”
Rầm rầm, chát chát…
Cách chỗ hai người trò chuyện không xa, một nhóm thanh niên nam nữ mặc hiphop, thuốc là phì phèo, đang nhảy nhót điên cuồng. Trong đó có mấy cô gái không ngừng lăn lộn quay vòng trông rất thuần thục, chẳng khác các vũ công chuyên nghiệp.
“Chà... Mầy cô cậu này thật không tệ, cơ thể dẻo dai, lực toàn thân mạnh, phản ứng nhanh nhạy, nếu luyện võ thì hay biết mấy!” Cung Thành Lương Điền nhìn mấy thiếu nữ, ngạc nhiên thốt lên.
“Thanh niên Hàn Quốc đều như vậy, có điều quá tách rời truyền thống, khó kế thừa tinh hoa của dân tộc. Mấy thứ này mà truyền đến Trung Quốc, thanh niên Trung Quốc cũng ùn ùn học theo ngay...” Thôi Trường Bạch dùng tiếng Hàn nói với Cung Thành Lương Điền, ánh mắt cũng bị hút theo mấy thiếu nữ đang nhảy múa điên cuồng.
“Hai lão già kia, nhìn gì?” Một thanh niên chợt phun điếu thuốc khỏi miệng, hằm hằm tiến đến chỗ Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền, cất tiếng hỏi rất hỗn xược.
Mấy tên còn lại cười hô hố, không ngừng lèm bèm bằng tiếng Hán, đồng thời tỏa ra chặn đường hai người.
Cung Thành Lương Điền và Thôi Trường Bạch nhìn nhau, lắc đầu. Họ đều là đại sư võ học, cho dù bị súng phục kích cũng đủ khả năng phản ứng, sao lại bạn tâm mấy tên tiểu lưu manh này!
Cung Thành Lương Điền duỗi một đầu ngón tay, bật nhẹ. Điếu thuốc búng tới ông ta liền bắn ngược trở lại.
Đột nhiên...
Thiếu nữ áo tía nãy giờ ngồi im lặng tại vòng ngoài cùng, vốn không hề ngước nhìn lên, chợt lắc người, bàn tay chộp nhẹ, điếu thuốc lại chuyển hướng bắn vào mắt Thôi Trường Bạch.
“Không hay rồi!” Thôi Trường Bạch vừa nhìn thấy bóng người thoáng qua đã biết có biến. Thân là cao thủ, cảm giác của y hết sức nhạy bén.
Có điều rõ ràng mắt thấy nguy hiểm mà ý thức lại không hề phản ứng, một tình huống hết sức mơ hồ.
Rõ ràng là ngươi muốn giết ta nhưng ta lại không cảm thấy nguy hiểm, cho rằng ngươi chỉ đang đùa, đó chính là linh giác mất đi sự nhạy bén.
Thôi Trường Bạch đưa bàn tay giơ ngang chặn điếu thuốc, nhanh chóng ra một đòn cầm nã chụp tới...
Vụt! Bàn tay y cắt vào không khí nổi sóng, hung hãn nhằm vào cô gái đang xông đến.
Cô gái đang tấn công trực diện bỗng thân hình lật ngang, như con mãng xà từ nước trườn lên cây, giật ra sau đến ba mét.
Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền đâu chịu bỏ cuộc, như hình với bóng từ hai bên tiến đến, kẹp kẻ đánh lén vào giữa.
Trong lúc lật người, chiếc áo khoác của cô gái rơi xuống lộ ra bộ trang phục Trung Quốc màu tía. Cô gái nắm chiếc áo khoác trong tay, xoay mạnh mấy vòng, tiếng roạt roạt như xé vải vang lên.
Chiếc áo khoác bị một lực vô cùng lớn vặn vào cứng như roi sắt, chẳng khác con rắn đột ngột từ mặt đất chồm lên, đâm thẳng tới nhanh như chớp. Thôi Trường Bạch đưa ngang tay ra đỡ, nào ngờ “con rắn” lại gian giảo vạch nửa vòng tròn, luồn qua tay y nện thẳng vào ngực.
Rầm!
Thôi Trường Bạch văng đi, như vừa bị một cú đấm vạn cân tông chính diện.
Chiếc áo tía sau khi đánh trúng Thôi Trường Bạch cũng oặt ra, xoẹt một cái nát thành những mảnh vải vụn, rõ ràng không thể chịu nổi lực đập của hai cao thủ.
Chứng kiến Thôi Trường Bạch bị hất văng, đồng tử Cung Thành Lương Điền co nhỏ lại, tinh khí thần toàn thân dâng cao đến đỉnh điểm, bàn chân ấn xuống đá thẳng lên, tạo ra một chuỗi bóng cước mờ.
Chiêu này khá giống với “Long hình địa thảng lực” của Vĩnh Tiểu Long, là “Túc dao liên tước” của Không Thủ Đạo.
Cô gái vứt bỏ chiếc áo rách, hai chân đứng thẳng, liên túc bước vòng tránh liên hoàn cước của Cung Thành Lương Diền. Cước bộ của cô dần vẽ ra hình bát quái trên mặt đất.
Cung Thành Lương Điền dồn hết sức vẫn không thể chạm được vào cô gái, thân hình chợt khựng lại có vẻ muốn thay đổi đấu pháp.
Bỗng hai bàn tay cô gái như chiếc lưỡi phất tới, bàn tay mềm như không xương, vỗ lên lớp cơ căng cứng ở rìa bàn chân ông ta.
Chưởng hình lưỡi trâu, lực xoắn cứng như dây thép, công phu cảnh giới cao nhất của Bát Quái Chưởng.
Cung Thành Lương Điền chỉ cảm thấy chân mình như bị một chiếc lưỡi to lớn vô hình cuốn vào, giẫy giũa thế nào cũng vô lực. Cô gái đẩy mạnh, ông ta bay bổng lên trời, ngã sụp xuống bên cạnh Thôi Trường Bạch.
Cái chân bị tay cô gái cuốn lấy nhanh chóng mất cảm giác, không thể đứng lên được nữa.
“Hãy báo ngay với giới truyền thông!” Đường Tử Trần thở ra một hơi, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Chỉ trong chớp mắt đánh bại hai đại cao thủ, cô đã phải tốn rất nhiều sức lực. Dù sao là hai người liên kết chứ không phải xa luân chiên, Đường Tử Trần đã phải rất dụng tâm sắp xếp mới có thể thành công.
Vừa hết câu, cô xoay người bỏ đi.
“Thôi Cửu Đẳng Đài Quyền Đạo và Cung Thành đại sư Không Thủ Đạo hôm qua bị một nhóm thiếu niên lưu manh bên bờ sông đánh lén, cả hai đều bị thương. Đài Quyền Đạo và Không Thủ Đạo có võ công thực chiến chăng?” Trên máy bay bay đến Hàn Quốc, Vương Siêu nhìn thấy tiêu đề giật gân trên trang nhất khá nhiều tờ báo.
“Sao có thể như vậy được? Võ công Thôi Trường Bạch xuất thần nhập hóa, cho dù là một tiểu đội đặc công phục kích cũng chưa chắc làm được gì, sao có thể thua một đám thanh thiếu niên lưu manh? Huống hồ còn có Cung Thành Lương Điền? Báo nói không có đấu súng, thiên hạ người có thể tay không đánh bị thương cặp cao thủ này chỉ có… Đúng rồi, Trần tỉ... Trần tỉ nhất định đang ở Hàn Quốc!” Vương Siêu thầm reo lên trong lòng.
“Có điều tin loan ra lại là bị thanh niên lưu manh đánh thọ thương, với công chúng thì xem như danh tiếng đi đời rồi...!”
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810