Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501
Hai đại kình địch người Hoa. Hai cao thủ còn trẻ đã kinh qua tẩy rửa sau chuyển giao lưu võ thuật Nhật Bản, rốt cục bắt đầu chính diện giao phong.
Tiếng chuông bắt đầu của Đại hội võ đạo đã vang lên.
Vương Hồng Cát, Đàm Văn Đông. Hai vị cao thủ trẻ tuổi này đem nắm tay chạm vào nhau, phát sinh ra tiếng cơ nhục va chạm thật lớn. Sau đó rời xa nhau, đều thối lui ba bước, mắt nhìn chăm chú.
Vương Hồng Cát đã dùng Hạt Hình quyền trong Võ Đang Ngũ độc thủ. Cổ tay trái của hắn móc vào trong, thực sự giống như móc câu bọ cạp. Mà tay phải của hắn lại tạo thành xà hình, lại khác với Xà Hình quyền trong Hình Ý, lấy một loại tư thế quỷ bí lay động rất nhỏ.
Hữu xà tả hạt, Xà Hạt Giao Thác. Đây vốn là quyền pháp quyền ý mười phần thâm độc. Thế nhưng dưới sự thúc động của lực lượng Đồng Tử công của Vương Hồng Cát, lại hiển lộ ra sự đường đường chính chính không gì sánh được, có một loại ý cảnh chính đại quang minh.
Mà Đàm Văn Đông vẫn là bộ dáng dương quang thiếu niên lười nhác như trước, hai tay để ngang eo, bày thành Đường Môn Bát Quái chưởng, đứng thẳng tại chỗ, không hề di chuyển, hai mắt đầy vẻ hứng thú nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Vương Hồng Cát có ánh mắt sắc bén, Đàm Văn Đông lại có ánh mắt lười nhác.
Hai đại cao thủ trẻ tuổi bày ra ra tinh thần khí chất đối với cảnh giới lĩnh ngộ quyền pháp tuyệt nhiên là khác nhau, đều có cái của riêng mình.
Đột nhiên, Vương Hồng Cát lần thứ hai xuất thủ, một tay như xà xuất động, trong nháy mắt đã xuyên tới trước mắt Đàm Văn Đông, hai ngón tay như móc câu, là muốn lấy thế sắc bén mà móc lấy hai mắt người ta.
Chờ Đàm Văn Đông lấy tay đón đỡ, Vương Hồng Cát cánh tay còn lại vô thanh vô tức móc lại một móc, vừa lúc móc tới bên hông của Đàm Văn Đông.
Một móc câu này nhìn như vô lực, nhưng dưới cái nhìn của mọi ngời ở đây, đều có một loại sắc bén châm chích, khiến cho người ta cảm giác được một câu này đâm vào người, trên tay sẽ tiêm ra nọc độc.
Loại ác độc này, loại sắc bén này. Trên tay không độc, quyền ý có độc. Vương Hồng Cát có thể nói là đã đem Võ Đang Ngũ độc thủ luyện đến bước xuất thần nhập hóa.
Đàm Văn Đông đối diện với chiêu thức này, vẻ mặt lười nhác cũng thu liễm một chút, ánh mắt ngưng trọng. Đột nhiên xoay người co lại, lấy Bát quái xuyên yêu hồi thân chưởng đem móc câu đánh bay ra, cùng lúc tiến thân, một chưởng "Xuyên vân truy điện" mạnh mẽ đánh thẳng vào yết hầu.
Hai chiêu này Đàm Văn Đông sử dụng chỉ có thể dùng từ phiêu dật để hình dung. Trong lúc xuyên qua, còn mang theo phong độ ưu nhã thong dong, không có nửa điểm khói lửa. Thậm chí, hai chiêu này còn có sự viên nhuận của Bát Quái chưởng.
Bát Quái chưởng như vậy, hầu như đã có thể tự thành một phái.
"Ồ?"
Cho dù là Vương Hồng Cát đã khu trừ toàn bộ tạp niệm trong nội tâm. Đối mặt với hai chiêu này của Đàm Văn Đông tuyệt nhiên là không giống với ý cảnh của Bát Quái chưởng, trong lòng cũng lấy làm kinh hãi, trong tích tắc đem đầu né ra, hai tay như tiễn, ở trước yết hầu xuất tiễn, một chiêu "Tiễn đao thủ" đỡ lấy một chưởng xuyên tới của đối phương, đồng thời hướng về phía trước xuất ra một cước.
Đàm Văn Đông vội vã thu tay lại, cũng xuất cước. Hai người sau khi va chạm, đều tự thối lui, ánh mắt đối diện, không ai nhường ai.
"Nguy hiểm thật!"
Vương Hồng Cát trong lòng kêu một tiếng, vừa rồi nếu không phải hắn bản lĩnh vững chắc, thì đã bị Đàm Văn Đông cướp lấy thượng phong. Sau đó khẳng định sẽ lọt vào công kích vĩnh viễn của đối phương, cuối cùng cũng sẽ thua.
Hai người lực lượng ngang nhau, hễ rơi xuống hạ phong thì khó có thể cướp trở về.
"Vương Hồng Cát. Cẩn thận" Đàm Văn Đông trong lúc ánh mắt đối diện, thản nhiên nói ra năm chữ, đột nhiên dưới chân trái phải giao thoa, giống như thoi đưa trong khing cửi, thân thể tốc độ tuyệt luân, lập lòe bất định, khiến cho Vương Hồng Cát nắm bắt không được phương vị cụ thể.
Đây là Chuyển chưởng xuyên toa bộ trong Bát Quái chưởng. Dưới sự sử dụng củaĐàm Văn Đông, đủ để mê hoặc thị giác của cao thủ. Thậm chí làm cho đối phương có cảm giác vô pháp tìm kiếm phương vị trên người mình mà công kích.
Sau khi trái phải lóe lên, Đột nhiên Đàm Văn Đông gót chân không biết xoay chuyển như thế nào, đã tới phía sau Vương Hồng Cát, lại là một chưởng mãnh liệt đánh ra!
Cái này không còn là sự đả kích phiêu dật như vừa rồi nữa, mà là bài sơn đảo hải, cương mãnh nưh sóng triều. Chưởng còn chưa tới, không khí đã liên tục bùng nổ, đồng thời phát ra tiếng rít phá không mà vang lên. Đó là thanh âm phát sinh của một chưởng này, tựa hồ có thể đem cả thân thể người ta đâm thủng! Đập nát!
Ai cũng thật không ngờ, một Đàm Văn Đông như một dương quang thiếu niên như vậy, lại có thể đánh ra một chưởng hung mãnh như vậy.
Vương Hồng Cát cũng cảm giác được phía sau mát lạnh, bất quá hắn cũng không hoảng hốt, thân thể vọt tới trước hai bước, trở tay vòng một cái, đã phong tỏa một chưởng này của Đàm Văn Đông kích tới. Đồng thời, hắn tiến thân, lại là liên hoàn phong tỏa, thẳng xuyên vào eo lưng của đối phương, dĩ nhiên là muốn đem toàn bộ thân thể của đối phương mà ôm lấy.
"Hoài trung bao nguyệt?" Đàm Văn Đông lúc này khóe mắt cũng khẽ động, cảm thấy cái ôm này của Vương Hồng Cát, quả thực là phong kín hắn toàn bộ biến hóa của hắn. Hai tay trong khi hợp lại, cũng đem hai tay của hắn ngăn lại, không thể có bất luận phát lực nào.
Đối mặt này một chiêu, hắn chỉ có thể lui về phía sau.
May mà bộ pháp của hắn phi thường nhanh, lui về phía sau lướt nhanh như gió. Trong nháy mắt đã ra năm sáu thước.
Thế nhưng Vương Hồng Cát bộ pháp còn nhanh hơn, quả thực chính là như bóng với hình, căn bản không cho Đàm Văn Đông có bất luận cơ hội đổi khí nào.
Một ôm một lùi, trong nháy mắt đã qua ba bốn mươi thước.
Mắt thấy cứ tiếp tục như vậy, Đàm Văn Đông sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng lại ngoài dự liệu của mọi người, Đàm Văn Đông sau khi lui ra hơn mười thước nữa, đột nhiên trụ thân thể lại, xoắn người hướng xuống, giống như là "Kim Thiền Thoát Xác". Thế nhưng thân pháp đã có điểm khác biệt, cũng không phải là loại chính tông.
Vương Hồng Cát đương nhiên sẽ không cho hắn dùng "Kim Thiền Thoát Xác". "Hoài trung bao nguyệt" lại chợt hiện ra. Hai tay trong tư thế ôm đã chụp xuống phía dưới, mười ngón tay bung ra, uốn lượn thành câu, móc vào thân thể của Đàm Văn Đông.
Thế nhưng Đàm Văn Đông trong thế thoát xác lại có thể cải biến thân pháp, tà tà xuất ra tám bước, trogn tích tắc đã thoát ly ra khỏi phạm vi không chế của Vương Hồng Cát.
"Ồ?" Vương Hồng Cát cũng không ngờ tới Đàm Văn Đông lại có thể thực sự chui ra. Mắt chăm chú nhìn thân pháp của đối phương, cũng nhìn rõ tám bước liên tục của đối phương. Thoái pháp bắn ra, giống như dây cung vậy, lại là Bôn pháp của Đàm thoái.
"Thoái pháp bí chiêu Bát Bộ Cản Thiền của Đàm thoái thất truyền đã lâu?"
Vương Hồng Cát đầu trong dần hiện ra một chiêu kinh điển, thân thể vẫn mãnh liệt bám theo, tiếp tục phát động công kích. Hắn đương nhiên không thể để cho Đàm Văn Đông có thể thong dong ứng phó như thế.
Thế nhưng trong lúc hắn xông tới, Đàm Văn Đông lại xuất ra tám bước, đã có thể xông ngược lại, một ngụm khí tức thật dài mãnh liệt phụt ra, song chưởng đều xuất, nhanh như điện xẹt sét đánh, luân phiên oanh kích ra.
Vương Hồng Cát chỉ cảm thấy một mảng chưởng ảnh như núi đang đánh tới, bao phủ các bộ vị yếu hại toàn thân của mình.
"Hắn vừa rồi khẳng định là đồng thời khi thi triển Bát Bộ Cản Thiền, đã vận dụng Cự Mãng Thổ Đan trong Đường Môn Long Xà Hợp Kích, thủ đoạn kích phát tiềm lực, mãnh liệt công kích, muốn đem ta đánh bại. Ta nếu có thể vượt qua đợt công kích này, thể lực của hắn nhất định chống đỡ không nổi".
Vương Hồng Cát trong nháy mắt cũng rõ ràng công kích của Đàm Văn Đông vì sao lại hung mãnh như thế.
Vì vậy hắn hít vào một hơi thật sâu, thi triển toàn bộ gân cốt toàn thân, đem lực lượng phóng xuất ra, lấy quyền đối chưởng. Trong nháy mắt hai người liều mạng va chạm, đối chiến đã hơn trăm quyền chưởng.
Cái này hoàn toàn là chân công phu, không có nửa điểm màu mè.
"Quyền thế của hắn sao lại càng ngày càng nặng?" Vương Hồng Cát chỉ cảm thấy Đàm Văn Đông chưởng sau so với chưởng trước càng trầm trọng hơn, quyền sau so với quyền trước càng hung mãnh hơn, thế như sóng triều mà mạnh mẽ đánh tới, khiến cho hắn căn bản vô pháp hít thở hồi khí, đã chống đỡ không nổi.
Cuối cùng.
Vương Hồng Cát một hơi thở không nín được, trên tay đã chậm lại một chút, bị một chưởng của Đàm Văn Đông đánh tới, hai tay liên hoàn đánh vỡ phòng ngự đón đỡ của hai tay, một quyền đánh thẳng vào xương vai.
Răng rắc!
Vai trật khớp, cánh tay mềm nhũn rũ xuống.
"Ta thua!"
Ôm cánh tay, Vương Hồng Cát liên tiếp lùi hơn mười bước, sắc mặt tái nhợt, phát ra thanh âm tiếc nuối.
Phù phù phù phù.
Đàm Văn Đông căn bản không có trả lời Vương Hồng Cát được, là bởi vì hắn đang vội vàng thở dốc, căn bản trả lời không được. Mồ hôi trên toàn thân hắn, đã sớm đem toàn thân thấm ướt sũng.
Vương Hồng Cát suy đoán cũng không có sai, một đợt công kích mãnh liệt này chính là cực hạn sự bạo phát của hắn. Chỉ cần cố chút nữa, hắn sẽ là nỏ mạnh hết đà, một tờ giấy cũng không bắn xuyên qua được, chỉ có thể mặc cho người mổ xử. Nhưng may mắn chính là, Vương Hồng Cát dưới một đợt cường công này, cũng không có tiếp tục chống đối, vào thời điểm cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi, tiết khí, dẫn đến bị thua.
Khi Vương Hồng Cát ôm cánh tay rời sân. Đàm Văn Đông vẫn còn đang thở dốc, cuối cùng mới bước đi, bước thấp bước cao mà đi ra ngoài.
Trên người hắn mồ hôi như tắm, mà vẫn còn đang liên tục chảy ra.
"Ngươi cuối cùng vẫn không qua được một cửa này, thực sự là thắng bại chỉ trong đường tơ. Thể lực của hắn đã tiêu hao hết" Khi Vương Hồng Cát đi lên khán đài, Lạc Tiểu Manh nhìn Đàm Văn Đông ở xa xa, lắc đầu phát ra một tiếng thở dài thâm trầm.
"Thắng bại do trời, chúng ta cũng không thể nắm giữ. Cô cùng Hoắc Linh Nhi còn có một trận. Để xem cô làm ra sao" Vương Hồng Cát lúc này sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, chỉ là vẻ mặt tiếc nuối vẫn còn đọng ở trên mặt.
Lúc này đã bắt đầu một vòng chiến đấu mới.
Trên màn hình lớn của máy tính lại hiện ra hai cái tên thật lớn đỏ tươi của hai người.
Triệu Tinh Long.
Lưu Gia Tuấn.
Thấy được tên của mình, hai vị cao thủ trẻ tuổi này đều đi tới giữa sân, gật đầu chào nhau, cũng không có bày ra thái độ rút kiếm giương nỏ, mà là thể hiển sự nho nhã lễ độ, cũng không giống như là đang tiến hành chiến đấu tàn khốc để tranh đoạt thứ hạng thập đại cao thủ hàng đầu trong thiên hạ. Mà là giống như đang giao lưu cùng luận bàn vậy.
Thấy phong độ của hai đại cao thủ trẻ tuổi này, tất cả người xem ở đây đều nhịn không được trong lòng âm thầm gật đầu.
Trong hai đại cao thủ trẻ tuổi này, Triệu Tinh Long so ra thô khoáng hơn. Đương nhiên, cái này chỉ là tương đối mà nói.
Lưu Gia Tuấn không hổ là tuấn mỹ nhất trong giới cao thủ trẻ tuổi. Bản thân ngọc thụ lâm phong, mặc thiển y phục xanh nhạt, trong khi gật đầu trong đã chắp tay ôm quyền, rồi buông hai tay xuống. Tư thế đều tràn ngập phong độ tinh tế. Căn bản là nhìn không ra đây là cáo thủ hóa kình tập Bát cực Đài Loan chính tông, Bạch Viên Thông Bối, Phách quải Trường chủy hơn mười loại võ nghệ cương mãnh.
Hắn đứng ở đó, thế nào là phong độ được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiếng chuông bắt đầu của Đại hội võ đạo đã vang lên.
Vương Hồng Cát, Đàm Văn Đông. Hai vị cao thủ trẻ tuổi này đem nắm tay chạm vào nhau, phát sinh ra tiếng cơ nhục va chạm thật lớn. Sau đó rời xa nhau, đều thối lui ba bước, mắt nhìn chăm chú.
Vương Hồng Cát đã dùng Hạt Hình quyền trong Võ Đang Ngũ độc thủ. Cổ tay trái của hắn móc vào trong, thực sự giống như móc câu bọ cạp. Mà tay phải của hắn lại tạo thành xà hình, lại khác với Xà Hình quyền trong Hình Ý, lấy một loại tư thế quỷ bí lay động rất nhỏ.
Hữu xà tả hạt, Xà Hạt Giao Thác. Đây vốn là quyền pháp quyền ý mười phần thâm độc. Thế nhưng dưới sự thúc động của lực lượng Đồng Tử công của Vương Hồng Cát, lại hiển lộ ra sự đường đường chính chính không gì sánh được, có một loại ý cảnh chính đại quang minh.
Mà Đàm Văn Đông vẫn là bộ dáng dương quang thiếu niên lười nhác như trước, hai tay để ngang eo, bày thành Đường Môn Bát Quái chưởng, đứng thẳng tại chỗ, không hề di chuyển, hai mắt đầy vẻ hứng thú nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Vương Hồng Cát có ánh mắt sắc bén, Đàm Văn Đông lại có ánh mắt lười nhác.
Hai đại cao thủ trẻ tuổi bày ra ra tinh thần khí chất đối với cảnh giới lĩnh ngộ quyền pháp tuyệt nhiên là khác nhau, đều có cái của riêng mình.
Đột nhiên, Vương Hồng Cát lần thứ hai xuất thủ, một tay như xà xuất động, trong nháy mắt đã xuyên tới trước mắt Đàm Văn Đông, hai ngón tay như móc câu, là muốn lấy thế sắc bén mà móc lấy hai mắt người ta.
Chờ Đàm Văn Đông lấy tay đón đỡ, Vương Hồng Cát cánh tay còn lại vô thanh vô tức móc lại một móc, vừa lúc móc tới bên hông của Đàm Văn Đông.
Một móc câu này nhìn như vô lực, nhưng dưới cái nhìn của mọi ngời ở đây, đều có một loại sắc bén châm chích, khiến cho người ta cảm giác được một câu này đâm vào người, trên tay sẽ tiêm ra nọc độc.
Loại ác độc này, loại sắc bén này. Trên tay không độc, quyền ý có độc. Vương Hồng Cát có thể nói là đã đem Võ Đang Ngũ độc thủ luyện đến bước xuất thần nhập hóa.
Đàm Văn Đông đối diện với chiêu thức này, vẻ mặt lười nhác cũng thu liễm một chút, ánh mắt ngưng trọng. Đột nhiên xoay người co lại, lấy Bát quái xuyên yêu hồi thân chưởng đem móc câu đánh bay ra, cùng lúc tiến thân, một chưởng "Xuyên vân truy điện" mạnh mẽ đánh thẳng vào yết hầu.
Hai chiêu này Đàm Văn Đông sử dụng chỉ có thể dùng từ phiêu dật để hình dung. Trong lúc xuyên qua, còn mang theo phong độ ưu nhã thong dong, không có nửa điểm khói lửa. Thậm chí, hai chiêu này còn có sự viên nhuận của Bát Quái chưởng.
Bát Quái chưởng như vậy, hầu như đã có thể tự thành một phái.
"Ồ?"
Cho dù là Vương Hồng Cát đã khu trừ toàn bộ tạp niệm trong nội tâm. Đối mặt với hai chiêu này của Đàm Văn Đông tuyệt nhiên là không giống với ý cảnh của Bát Quái chưởng, trong lòng cũng lấy làm kinh hãi, trong tích tắc đem đầu né ra, hai tay như tiễn, ở trước yết hầu xuất tiễn, một chiêu "Tiễn đao thủ" đỡ lấy một chưởng xuyên tới của đối phương, đồng thời hướng về phía trước xuất ra một cước.
Đàm Văn Đông vội vã thu tay lại, cũng xuất cước. Hai người sau khi va chạm, đều tự thối lui, ánh mắt đối diện, không ai nhường ai.
"Nguy hiểm thật!"
Vương Hồng Cát trong lòng kêu một tiếng, vừa rồi nếu không phải hắn bản lĩnh vững chắc, thì đã bị Đàm Văn Đông cướp lấy thượng phong. Sau đó khẳng định sẽ lọt vào công kích vĩnh viễn của đối phương, cuối cùng cũng sẽ thua.
Hai người lực lượng ngang nhau, hễ rơi xuống hạ phong thì khó có thể cướp trở về.
"Vương Hồng Cát. Cẩn thận" Đàm Văn Đông trong lúc ánh mắt đối diện, thản nhiên nói ra năm chữ, đột nhiên dưới chân trái phải giao thoa, giống như thoi đưa trong khing cửi, thân thể tốc độ tuyệt luân, lập lòe bất định, khiến cho Vương Hồng Cát nắm bắt không được phương vị cụ thể.
Đây là Chuyển chưởng xuyên toa bộ trong Bát Quái chưởng. Dưới sự sử dụng củaĐàm Văn Đông, đủ để mê hoặc thị giác của cao thủ. Thậm chí làm cho đối phương có cảm giác vô pháp tìm kiếm phương vị trên người mình mà công kích.
Sau khi trái phải lóe lên, Đột nhiên Đàm Văn Đông gót chân không biết xoay chuyển như thế nào, đã tới phía sau Vương Hồng Cát, lại là một chưởng mãnh liệt đánh ra!
Cái này không còn là sự đả kích phiêu dật như vừa rồi nữa, mà là bài sơn đảo hải, cương mãnh nưh sóng triều. Chưởng còn chưa tới, không khí đã liên tục bùng nổ, đồng thời phát ra tiếng rít phá không mà vang lên. Đó là thanh âm phát sinh của một chưởng này, tựa hồ có thể đem cả thân thể người ta đâm thủng! Đập nát!
Ai cũng thật không ngờ, một Đàm Văn Đông như một dương quang thiếu niên như vậy, lại có thể đánh ra một chưởng hung mãnh như vậy.
Vương Hồng Cát cũng cảm giác được phía sau mát lạnh, bất quá hắn cũng không hoảng hốt, thân thể vọt tới trước hai bước, trở tay vòng một cái, đã phong tỏa một chưởng này của Đàm Văn Đông kích tới. Đồng thời, hắn tiến thân, lại là liên hoàn phong tỏa, thẳng xuyên vào eo lưng của đối phương, dĩ nhiên là muốn đem toàn bộ thân thể của đối phương mà ôm lấy.
"Hoài trung bao nguyệt?" Đàm Văn Đông lúc này khóe mắt cũng khẽ động, cảm thấy cái ôm này của Vương Hồng Cát, quả thực là phong kín hắn toàn bộ biến hóa của hắn. Hai tay trong khi hợp lại, cũng đem hai tay của hắn ngăn lại, không thể có bất luận phát lực nào.
Đối mặt này một chiêu, hắn chỉ có thể lui về phía sau.
May mà bộ pháp của hắn phi thường nhanh, lui về phía sau lướt nhanh như gió. Trong nháy mắt đã ra năm sáu thước.
Thế nhưng Vương Hồng Cát bộ pháp còn nhanh hơn, quả thực chính là như bóng với hình, căn bản không cho Đàm Văn Đông có bất luận cơ hội đổi khí nào.
Một ôm một lùi, trong nháy mắt đã qua ba bốn mươi thước.
Mắt thấy cứ tiếp tục như vậy, Đàm Văn Đông sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng lại ngoài dự liệu của mọi người, Đàm Văn Đông sau khi lui ra hơn mười thước nữa, đột nhiên trụ thân thể lại, xoắn người hướng xuống, giống như là "Kim Thiền Thoát Xác". Thế nhưng thân pháp đã có điểm khác biệt, cũng không phải là loại chính tông.
Vương Hồng Cát đương nhiên sẽ không cho hắn dùng "Kim Thiền Thoát Xác". "Hoài trung bao nguyệt" lại chợt hiện ra. Hai tay trong tư thế ôm đã chụp xuống phía dưới, mười ngón tay bung ra, uốn lượn thành câu, móc vào thân thể của Đàm Văn Đông.
Thế nhưng Đàm Văn Đông trong thế thoát xác lại có thể cải biến thân pháp, tà tà xuất ra tám bước, trogn tích tắc đã thoát ly ra khỏi phạm vi không chế của Vương Hồng Cát.
"Ồ?" Vương Hồng Cát cũng không ngờ tới Đàm Văn Đông lại có thể thực sự chui ra. Mắt chăm chú nhìn thân pháp của đối phương, cũng nhìn rõ tám bước liên tục của đối phương. Thoái pháp bắn ra, giống như dây cung vậy, lại là Bôn pháp của Đàm thoái.
"Thoái pháp bí chiêu Bát Bộ Cản Thiền của Đàm thoái thất truyền đã lâu?"
Vương Hồng Cát đầu trong dần hiện ra một chiêu kinh điển, thân thể vẫn mãnh liệt bám theo, tiếp tục phát động công kích. Hắn đương nhiên không thể để cho Đàm Văn Đông có thể thong dong ứng phó như thế.
Thế nhưng trong lúc hắn xông tới, Đàm Văn Đông lại xuất ra tám bước, đã có thể xông ngược lại, một ngụm khí tức thật dài mãnh liệt phụt ra, song chưởng đều xuất, nhanh như điện xẹt sét đánh, luân phiên oanh kích ra.
Vương Hồng Cát chỉ cảm thấy một mảng chưởng ảnh như núi đang đánh tới, bao phủ các bộ vị yếu hại toàn thân của mình.
"Hắn vừa rồi khẳng định là đồng thời khi thi triển Bát Bộ Cản Thiền, đã vận dụng Cự Mãng Thổ Đan trong Đường Môn Long Xà Hợp Kích, thủ đoạn kích phát tiềm lực, mãnh liệt công kích, muốn đem ta đánh bại. Ta nếu có thể vượt qua đợt công kích này, thể lực của hắn nhất định chống đỡ không nổi".
Vương Hồng Cát trong nháy mắt cũng rõ ràng công kích của Đàm Văn Đông vì sao lại hung mãnh như thế.
Vì vậy hắn hít vào một hơi thật sâu, thi triển toàn bộ gân cốt toàn thân, đem lực lượng phóng xuất ra, lấy quyền đối chưởng. Trong nháy mắt hai người liều mạng va chạm, đối chiến đã hơn trăm quyền chưởng.
Cái này hoàn toàn là chân công phu, không có nửa điểm màu mè.
"Quyền thế của hắn sao lại càng ngày càng nặng?" Vương Hồng Cát chỉ cảm thấy Đàm Văn Đông chưởng sau so với chưởng trước càng trầm trọng hơn, quyền sau so với quyền trước càng hung mãnh hơn, thế như sóng triều mà mạnh mẽ đánh tới, khiến cho hắn căn bản vô pháp hít thở hồi khí, đã chống đỡ không nổi.
Cuối cùng.
Vương Hồng Cát một hơi thở không nín được, trên tay đã chậm lại một chút, bị một chưởng của Đàm Văn Đông đánh tới, hai tay liên hoàn đánh vỡ phòng ngự đón đỡ của hai tay, một quyền đánh thẳng vào xương vai.
Răng rắc!
Vai trật khớp, cánh tay mềm nhũn rũ xuống.
"Ta thua!"
Ôm cánh tay, Vương Hồng Cát liên tiếp lùi hơn mười bước, sắc mặt tái nhợt, phát ra thanh âm tiếc nuối.
Phù phù phù phù.
Đàm Văn Đông căn bản không có trả lời Vương Hồng Cát được, là bởi vì hắn đang vội vàng thở dốc, căn bản trả lời không được. Mồ hôi trên toàn thân hắn, đã sớm đem toàn thân thấm ướt sũng.
Vương Hồng Cát suy đoán cũng không có sai, một đợt công kích mãnh liệt này chính là cực hạn sự bạo phát của hắn. Chỉ cần cố chút nữa, hắn sẽ là nỏ mạnh hết đà, một tờ giấy cũng không bắn xuyên qua được, chỉ có thể mặc cho người mổ xử. Nhưng may mắn chính là, Vương Hồng Cát dưới một đợt cường công này, cũng không có tiếp tục chống đối, vào thời điểm cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi, tiết khí, dẫn đến bị thua.
Khi Vương Hồng Cát ôm cánh tay rời sân. Đàm Văn Đông vẫn còn đang thở dốc, cuối cùng mới bước đi, bước thấp bước cao mà đi ra ngoài.
Trên người hắn mồ hôi như tắm, mà vẫn còn đang liên tục chảy ra.
"Ngươi cuối cùng vẫn không qua được một cửa này, thực sự là thắng bại chỉ trong đường tơ. Thể lực của hắn đã tiêu hao hết" Khi Vương Hồng Cát đi lên khán đài, Lạc Tiểu Manh nhìn Đàm Văn Đông ở xa xa, lắc đầu phát ra một tiếng thở dài thâm trầm.
"Thắng bại do trời, chúng ta cũng không thể nắm giữ. Cô cùng Hoắc Linh Nhi còn có một trận. Để xem cô làm ra sao" Vương Hồng Cát lúc này sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, chỉ là vẻ mặt tiếc nuối vẫn còn đọng ở trên mặt.
Lúc này đã bắt đầu một vòng chiến đấu mới.
Trên màn hình lớn của máy tính lại hiện ra hai cái tên thật lớn đỏ tươi của hai người.
Triệu Tinh Long.
Lưu Gia Tuấn.
Thấy được tên của mình, hai vị cao thủ trẻ tuổi này đều đi tới giữa sân, gật đầu chào nhau, cũng không có bày ra thái độ rút kiếm giương nỏ, mà là thể hiển sự nho nhã lễ độ, cũng không giống như là đang tiến hành chiến đấu tàn khốc để tranh đoạt thứ hạng thập đại cao thủ hàng đầu trong thiên hạ. Mà là giống như đang giao lưu cùng luận bàn vậy.
Thấy phong độ của hai đại cao thủ trẻ tuổi này, tất cả người xem ở đây đều nhịn không được trong lòng âm thầm gật đầu.
Trong hai đại cao thủ trẻ tuổi này, Triệu Tinh Long so ra thô khoáng hơn. Đương nhiên, cái này chỉ là tương đối mà nói.
Lưu Gia Tuấn không hổ là tuấn mỹ nhất trong giới cao thủ trẻ tuổi. Bản thân ngọc thụ lâm phong, mặc thiển y phục xanh nhạt, trong khi gật đầu trong đã chắp tay ôm quyền, rồi buông hai tay xuống. Tư thế đều tràn ngập phong độ tinh tế. Căn bản là nhìn không ra đây là cáo thủ hóa kình tập Bát cực Đài Loan chính tông, Bạch Viên Thông Bối, Phách quải Trường chủy hơn mười loại võ nghệ cương mãnh.
Hắn đứng ở đó, thế nào là phong độ được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Bình luận facebook