Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
Ài! Không thể tưởng được thanh danh của ta lại lan xa như thế. Khơi khơi một người luyện võ, cũng biết đến Quán trưởng Lao sơn nội gia quyền quán. Nếu ta nghe lời của Ngô Văn Huy, ra hải ngoại phát biểu thanh minh làm hại Liêu Tuấn Hoa, Liêu Tuấn Hoa kia những ngày sau này quả thật cũng khó sống".
"Chẳng qua, cô gái này, hình như là tâm phúc của Trần tỷ, phối hợp cũng rất ăn ý. Chẳng qua cũng không nhận ra ta. Ta nhớ lần đó tại Hàn Quốc, bên người Trần tỷ cũng có mấy cô gái, sau đều không thấy, thật xuất quỷ nhập thần. Không biết Trần tỷ có bao nhiêu thế lực ngầm nữa?"
Vương Siêu thuận miệng hỏi hai câu, nhưng không nghĩ đến thanh danh của mình lại vang xa đến thế.
Một người rất nổi danh, có thể khẳng định cũng là một chuyện phi thường phiền toái. Hơn nữa là người như Vương Siêu, phản bội tổ chức, lại giết tướng quân trong quân đội Mỹ. Chỉ sợ sớm đã bị quy vào là phần tử khủng bố phản quốc, tùy tiện lộ diện nơi công cộng cũng rất dể gặp phiền toái.
Tuy nói hắn ngày nay võ công xuất thần nhập hóa, nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên, không thể phi thiên độn địa. Xã hội hiện đại, cũng không phải chỗ dể dàng làm loạn.
"Xem ra ta phải che dấu thân phận cùng tướng mạo cho tốt, bằng không về sau lộ diện phải thường xuyên cẩn thận, cái này cũng rất phiền toái".
Suy nghĩ như tia chớp xoay chuyển trong đầu, không khỏi nhìn thoáng qua Đường Tử Trần đang nhắm mắt dưỡng thần. Ai ngờ Đường Tử Trần cũng mở mắt, khẽ liếc nhìn hắn, truyền lại ý tứ hình như là: Ngươi bây giờ mới biết phải ẩn thân sao. Ta đã có an bài rồi.
Vương Siêu đọc được ánh mắt của Đường Tử Trần, lập tức cũng không nói chuyện nữa, cũng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, im lặng trữ khí.
Cô gái kia thấy Vương Siêu không nói, cũng trầm mặc chuyên tâm lái xe.
Ước chừng một giờ sau, xe rốt cuộc ngừng lại. Trong tai của Vương Siêu lập tức nghe được thanh âm thật lớn.
"Hây, hây hây!"
"Hây, hây hây!"
Loại thanh âm này, hình như là từ mấy trăm đến hơn một ngàn người, tụ tập cùng một chỗ rèn luyện mới phát ra được.
Vương Siêu cũng từng nghe qua, đó là dưới Lao Sơn, Lâm Nhã Nam mở lớp dạy võ.
Quả nhiên, nơi xe dừng lại chính là một khu trường học rất lớn. Trước cổng trường có ghi ba chữ rất lớn "Minh Luân đường", phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Trường học này, cổng gác, tường vây quanh, hoa cỏ cây cối, đều thiết kế tinh xảo, các phòng lớp cao lớn, sân thể dục, bãi cỏ, còn có rất nhiều thanh niên đệ tử người Hoa da vàng tóc đen, đều đang được các lão sư, hoặc là huấn luyện viên chỉ dạy, tại sân thể dục đang luyện võ khí thế dâng cao.
Vương Siêu dọc theo đường đi, quá nửa thấy đều là dân bản xứ Indonesia đen gầy như khỉ vậy.
Tuy Indonesia hiện tại cũng đã phát đạt, các khu phố buôn bán so với các thành thị lớn của Trung Quốc cũng không có gì khác biệt, nhưng trên người dân bản xứ giống như khỉ ốm đói này lại vẫn mang theo khí chất hương vị của sự dã man nồng đậm, làm cho người ta ghi nhớ khắc sâu.
Hơn nữa những người Indonesia mà mặc âu phục qua lại trên đường, y phục tuy hiện đại, nhưng Vương Siêu xem thế nào trong đầu cũng xuất hiện ra một câu thành ngữ "Mộc hầu nhi quan (đại ý như con rối mặc đồ)".
Vương Siêu có cảm giác Jakarta này trên biểu hiện tuy khá hiện đại, nhưng bên trong vẫn hiện ra nét dã man, còn chưa được khai hóa.
Tiến vào trong thành phố này, Vương Siêu ở sâu trong nội tâm cảm giác được không khí "không an toàn, phi thường không an toàn".
Thật giống như người của xã hội hiện đại văn minh, tiến vào trong một bộ lạc ăn thịt người ở Phi châu. Hình như là mỗi người dân bản xứ ở trên đường ánh mắt đều không có ý gì tốt, lúc nào cũng như muốn đem ngươi đi làm thức ăn.
Loại hương vị này, khi ở trên xe vẫn bồi hồi trong lòng hắn. Chẳng qua khi xe dừng lại tại "Minh Luân đường" này hắn mới có cảm giác thả lỏng trở lại.
"Trần tỷ, bọn họ tới đón tỷ sao?"
Khi Đường Tử Trần xuống xe, nữ nhân lái xe kia chỉ vào cửa nói.
Cánh cửa của trường học mở ra, xuất hiện mấy nam nữ khí chất cũng không giống người thường. Vương Siêu võ công cơ hồ đã luyện đến bước hóa thánh, đối khí chất của con người rất mẫn cảm, người thường hay không bình thường, có địch ý hay không, chỉ dựa bằng cảm giác là có thể phán đoán ra.
"Ừm, các ngươi cũng không cần xuống. Ngươi trước tiên dẫn hắn đến nơi đã được chỉ định, đem một ít tình huống giới thiệu rõ ràng cho hắn. Ta cùng bọn họ giáp mặt" Đường Tử Trần cũng đã xuống xe, nói với cô gái lái xe. "Còn nữa, giúp hắn hóa trang, thay đổi tướng mạo một chút".
"Ừm, ngữ khí của Trần tỷ, rõ ràng không muốn thân phận của ta bại lộ ra ngoài. Hơn nữa thanh danh của ta lan xa, tướng mạo khẳng định cũng có người nhận ra được. Hơn nữa ngữ khí của Trần tỷ, đối với mấy người này có chút phòng bị".
Trong nháy mắt, Vương Siêu từ trong ngữ khí của Đường Tử Trần, cũng đã suy đoán ra một số sự tình.
Đường Tử Trần vừa dứt lời, mấy nam nữ kia đã tiến tới.
Cầm đầu là một nam nhân môi hơi nhếch lên, ngũ quan chính trực, nhưng ánh mắt lại có hình tam giác, ước chừng trên dưới ba mươi, có vẻ là người cầm đầu, hơn nữa khí chất thực thâm trầm.
Bên cạnh hắn là một nữ nhân, mái tóc như mây, vấn cao lên, trên ngón tay là chiến nhẫn tinh xảo phản quanh lấp lánh. Tướng mạo tuy thượng thừa, khí chất cũng cao quý, lại có chút hương vị yêu kiều, trong lòng Vương Siêu thật giống như là vưu vật vậy.
Chẳng qua làm hắn ngạc nhiên chính là, một nam một nữnày gân cốt toàn thân đều rõ ràng đã được rèn luyện trong thời gian dài, lỗ chân lông trên da theo hô hấp mà rung động có quy luật, hiển nhiên là cao thủ luyện quyền.
Chỉ là hắn cũng không quá kỳ quái, có thể cùng một chỗ với Đường Tử Trần, không phải là người luyện quyền cao minh mới là lạ.
Trừ việc đó ra, làm cho Vương Siêu cảm thấy hứng thú nhất chính là một người mặt trang phục truyêgn thống, đi giày vải, chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt mạnh mẽ, để râu đứng phía sau một nam một nữ này.
Người này nhìn như lơ đãng, khí chất nội tại lại lẫm liệt hung hãn.
Xem tướng mạo, Vương Siêu cũng biết là đại quyền sư.
"Tiểu Lỵ, ngươi lái xe đi vào" Đường Tử Trần tùy ý nói với cô gái lái xe một tiếng, cô gái tên Tiểu Lỵ này nhấn ga, đưa xe vào bên trong.
Vương Siêu còn ở trong xe, tự nhiên được đưa vào, không có gặp mặt ba người kia, chẳng qua hắn cũng nghe được tiếng nói chuyện rất nhỏ.
"Đường tỷ, lần này tỷ đi Singapore, đàm phán cùng tập đoàn Trần thị ra sao? Tất cả mọi người chúng ta đèu chờ tin tức của tỷ".
"Đương nhiên là tốt rồi" Đường Tử Trần ngữ khí cũng lãnh đạm.
"Ồ! Ta quên giới thiệu, vị này là Lý Lương Đống sư phụ của Tứ Thủy Vịnh xuân đường. Là quyền sư Hoa thương tổng hội Indonesia lần này tiến cử, muốn làm huấn luyện viên tại Minh Luân đường chúng ta. Còn nữa, ngày mai Hoa thương tổng hội mở tiệc, là chiêu đãi tổ phóng viên kênh quốc tế của đài CCTV Trung Quốc đang làm phim tài liệu về người Hoa ở hải ngoại, Minh Luân đường của chúng ta nhất định phải tham dự…"
Xe đã rời xa, các thanh âm tiếp theo Vương Siêu cũng nghe không được, dù sao thính lực của hắn tuy mạnh, nhưng cũng không phải có đại pháp “thiên thị địa thính”.
"Kênh quốc tế CCTV? Tổ phóng viên làm phim tài liệu về người Hoa ở hải ngoại?" Mấy từ mấu chốt này, thật ra cũng làm lòng hắn xao động một chút.
"Chu Giai không phải đã ra nước ngoài để làm chương trình này chứ?"
"Trần tỷ bảo ta nói cho ngươi tình hình, xem ra ngươi là một trong những thân tín mà Trần tỷ bồi dưỡng, ngươi có thể gọi ta là Tạ Lỵ. Ngươi có nghi vấn gì, cũng có thể hỏi ta" Cô gái lạnh như băng đột nhiên lên tiếng.
"Ồ" Vương Siêu trên mặt mỉm cười: "Mấy người vừa rồi là ai vậy?"
"Bọn họ là trường học này, cũng là thủ hạ của Trần tỷ. Chẳng qua hiện tại… ngươi đi đây, nói vậy cũng có chút bổn sự. Ý của Trần tỷ là muốn ngươi giúp ta để xem mấy người này rốt cuộc là ở trong tối làm những trò gì. Chẳng qua trước hết, ngươi phải chịu một ít huấn luyện của ta để xem năng lực của ngươi rốt cuộc như thế nào".
Ngữ khí của Tạ Lỵ giống như đối với Vương Siêu thực không tin tưởng mấy. "Ngươi còn có nghi vấn gì nữa?"
Vương Siêu nghe được rất có hứng thú, đồng thời cũng hiểu được một việc. Chẳng qua điều hắn muốn biết vẫn còn nhiều: "Trường học này vì sao gọi là 'Minh Luân đường'?"
Tạ Lỵ lấy ánh mắt giống như chê bai ngu ngốc mà nhìn Vương Siêu, chẳng qua miệng vẫn giải thích: "Năm 1718, người Hoa sống ở đảo Ryukyu, vì bảo trì truyền thống văn hóa cùng bảo trì ưu thế địa vị đối với dân bản xứ đã mở một trường học tên là Minh Luân đường, đem chữ nghĩa cùng quyền pháp tập trung truyền bá. Khi đó, Minh Luân đường đảo Ryukyu dạy quyền pháp cho đệ tử người Hoa, chính là 'Đường Thủ', cũng chính là Không thủ đạo của Nhật Bản sau này. Có tiền lệ này, sau này chỉ cần người Hoa mở trường học ở hải ngoại, đa số đều đặt tên là Minh Luân đường".
"Mười năm trước, chính tại thành phố này, sau khi chém giết đồ sát qua đi, Trần tỷ liền bỏ ra số tiền lớn, tại Jakarta, Tứ Thủy, một số nơi thành lập Minh Luân đường, mở ra các khóa học Hán ngữ, võ thuật, còn day cách sử dụng vũ khí, để cho bọn họ nếu gặp sự tình nguy hiểm, cũng không bị giống như mười năm trước bị đồ sát, mặc cho người ta chém giết mà không biết phản kháng".
"Ài, không cần phải nói, ta cũng hiểu được" Vương Siêu thở dài một tiếng, trong lòng cũng rất rõ ràng.
Người thường một khi gặp tình huống nguy hiểm, đại đa số phản ứng là sợ hãi, khiếp đảm, cả đám người cũng không dám cử động, bị doa cho sợ hãi.
Cho nên trong tình huống bình thường, một người cướp mười mấy người, căn bản cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng nếu đã được huấn luyện chiến đấu cơ bản, vậy sẽ khác hẳn, lá gan lớn hơn, người thông minh hơn, dám phản kháng. Đường Tử Trần mở trường học, cho các thanh niên người Hoa được huấn luyện có hệ thống, nếu lần sau lại gặp bạo loạn, những người này sẽ không còn là những người bị giết hại mà không dám phản kháng nữa.
Võ thuật quan trọng nhất là gia tăng dũng khí của con người, tăng sự can đảm, tuy tại xã hội hiện đại, bạo loạn có súng đạn, nhưng người có gan lớn, gặp bạo loạn cũng bình tĩnh, có thể cùng nhau tổ chức liên thủ, cơ hội sống sốt cũng tăng lên gấp mười lần.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, những người này trên danh nghĩa, được huấn luyện có hệ thống, một khi tập hợp lại, hễ phát động, cung cấp vũ khí, chính là một quân đội!
"Chẳng qua chính phủ Indonesia, đối với điều này cũng rất là kiêng kỵ".
"Kiêng kỵ như thế nào? Chúng ta là trường học chính quy. Bọn họ nếu muốn chiếm đoạt quyền lợi của trường chúng ta, tùy tiện hô hào một chút, Trung Quốc dùng áp lực ngoại giao, họ sao không nhả ra được? Hiện tại đại lục, đã không phải như mười năm trước" Tạ Lỵ ngữ khí lạnh như băng giải thích, xe đã dừng lại, hai người xuống xe, tiến vào một căn phòng lớn trong khu nhà ở.
"Tốt lắm, mấy cái này đều là kiến thức cơ bản. Ta cũng kỳ quái, ngươi cái gì cũng không biết, Trần tỷ sao lại để ngươi giúp ta? Hiện tại ta dạy cho ngươi hóa trang, dùng chất dẻo làm mặt nạ, chỉnh trang một chút, là sẽ thay đổi gương mặt của ngươi. Đây là thủ đoạn cơ bản nhất, chẳng qua ta cũng kỳ quái, ngươi chẳng lẻ là nhân vật nổi danh, sợ bị bại lộ? Trần tả phải hóa trang cho ngươi?"
Căn phòng mà Vương Siêu tiến vào, đã nghe ra mùi vị của khuê phòng nữ nhân, cũng hiểu được đây chính là phòng ở của Tạ Lỵ.
Phòng thực nhẹ nhàng khoan khoái, Tạ Lỵ vừa nói vừa lấy từ dưới gầm giường ra một cái thùng, mở ra, bên trong đầy nhóc những đồ nghề hóa trang, còn có những tấm mặt nạ hình như làm từ da.
"Mặt nạ da người?" Vương Siêu giật mình.
"Cái gì! Đây là mặt nạ làm từ chất dẻo, tốn rất nhiều tiền mới có thể mua được ở trên thị trường gián điệp chợ đen quốc tế. Gián điệp quốc tế có rất nhiều người có ngoại hiệu thiên diện nhân, chính là nhờ việc có thể thay đổi diện mạo để trốn thoát, thuật hóa trang của gián điệp, chỉ trong một phút là có thể biến đổi gương mặt của mình thành người khác, đây là thường thức cơ bản, ngươi thực sự là cái gì cũng không biết. Ta cũng không hiểu, ngươi rốt cuộc có ích lợi gì? Trần tỷ còn thực có bộ dáng coi trọng ngươi. Hiện tại ta cũng không nói nhiều nữa, ngươi trước tiên ngồi xuống, sau khi hóa trang, ta sẽ dẫn ngươi đi huấn luyện, thử xem ngươi tinh thông cái gì, nếu ngươi không được, vậy đừng trách ta nói với Trần tỷ ngươi là phế vật".
Tạ Lỵ bảo Vương Siêu ngồi xuống, trong lúc nói chuyện, lấy mặt nạ ra, dán lên mặt Vương Siêu, sau đó dùng cọ mềm, phấn nền, cùng một đống dụng cụ nhanh chóng chỉnh sửa, chỉ vài phút sau, Vương Siêu nhìn thấy gương mặt của mình trong gương, đã thành một gương mặt tròn trịa trông hết sức lương thiện, so với trước kia khác nhau rất nhiều, hơn nữa căn bản tìm không thấy một chút sơ hở nào.
"Được rồi, theo ta đến đây đi" Tạ Lỵ sau đó dẫn Vương Siêu xuống một tầng ngầm bí mật.
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
"Chẳng qua, cô gái này, hình như là tâm phúc của Trần tỷ, phối hợp cũng rất ăn ý. Chẳng qua cũng không nhận ra ta. Ta nhớ lần đó tại Hàn Quốc, bên người Trần tỷ cũng có mấy cô gái, sau đều không thấy, thật xuất quỷ nhập thần. Không biết Trần tỷ có bao nhiêu thế lực ngầm nữa?"
Vương Siêu thuận miệng hỏi hai câu, nhưng không nghĩ đến thanh danh của mình lại vang xa đến thế.
Một người rất nổi danh, có thể khẳng định cũng là một chuyện phi thường phiền toái. Hơn nữa là người như Vương Siêu, phản bội tổ chức, lại giết tướng quân trong quân đội Mỹ. Chỉ sợ sớm đã bị quy vào là phần tử khủng bố phản quốc, tùy tiện lộ diện nơi công cộng cũng rất dể gặp phiền toái.
Tuy nói hắn ngày nay võ công xuất thần nhập hóa, nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên, không thể phi thiên độn địa. Xã hội hiện đại, cũng không phải chỗ dể dàng làm loạn.
"Xem ra ta phải che dấu thân phận cùng tướng mạo cho tốt, bằng không về sau lộ diện phải thường xuyên cẩn thận, cái này cũng rất phiền toái".
Suy nghĩ như tia chớp xoay chuyển trong đầu, không khỏi nhìn thoáng qua Đường Tử Trần đang nhắm mắt dưỡng thần. Ai ngờ Đường Tử Trần cũng mở mắt, khẽ liếc nhìn hắn, truyền lại ý tứ hình như là: Ngươi bây giờ mới biết phải ẩn thân sao. Ta đã có an bài rồi.
Vương Siêu đọc được ánh mắt của Đường Tử Trần, lập tức cũng không nói chuyện nữa, cũng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, im lặng trữ khí.
Cô gái kia thấy Vương Siêu không nói, cũng trầm mặc chuyên tâm lái xe.
Ước chừng một giờ sau, xe rốt cuộc ngừng lại. Trong tai của Vương Siêu lập tức nghe được thanh âm thật lớn.
"Hây, hây hây!"
"Hây, hây hây!"
Loại thanh âm này, hình như là từ mấy trăm đến hơn một ngàn người, tụ tập cùng một chỗ rèn luyện mới phát ra được.
Vương Siêu cũng từng nghe qua, đó là dưới Lao Sơn, Lâm Nhã Nam mở lớp dạy võ.
Quả nhiên, nơi xe dừng lại chính là một khu trường học rất lớn. Trước cổng trường có ghi ba chữ rất lớn "Minh Luân đường", phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Trường học này, cổng gác, tường vây quanh, hoa cỏ cây cối, đều thiết kế tinh xảo, các phòng lớp cao lớn, sân thể dục, bãi cỏ, còn có rất nhiều thanh niên đệ tử người Hoa da vàng tóc đen, đều đang được các lão sư, hoặc là huấn luyện viên chỉ dạy, tại sân thể dục đang luyện võ khí thế dâng cao.
Vương Siêu dọc theo đường đi, quá nửa thấy đều là dân bản xứ Indonesia đen gầy như khỉ vậy.
Tuy Indonesia hiện tại cũng đã phát đạt, các khu phố buôn bán so với các thành thị lớn của Trung Quốc cũng không có gì khác biệt, nhưng trên người dân bản xứ giống như khỉ ốm đói này lại vẫn mang theo khí chất hương vị của sự dã man nồng đậm, làm cho người ta ghi nhớ khắc sâu.
Hơn nữa những người Indonesia mà mặc âu phục qua lại trên đường, y phục tuy hiện đại, nhưng Vương Siêu xem thế nào trong đầu cũng xuất hiện ra một câu thành ngữ "Mộc hầu nhi quan (đại ý như con rối mặc đồ)".
Vương Siêu có cảm giác Jakarta này trên biểu hiện tuy khá hiện đại, nhưng bên trong vẫn hiện ra nét dã man, còn chưa được khai hóa.
Tiến vào trong thành phố này, Vương Siêu ở sâu trong nội tâm cảm giác được không khí "không an toàn, phi thường không an toàn".
Thật giống như người của xã hội hiện đại văn minh, tiến vào trong một bộ lạc ăn thịt người ở Phi châu. Hình như là mỗi người dân bản xứ ở trên đường ánh mắt đều không có ý gì tốt, lúc nào cũng như muốn đem ngươi đi làm thức ăn.
Loại hương vị này, khi ở trên xe vẫn bồi hồi trong lòng hắn. Chẳng qua khi xe dừng lại tại "Minh Luân đường" này hắn mới có cảm giác thả lỏng trở lại.
"Trần tỷ, bọn họ tới đón tỷ sao?"
Khi Đường Tử Trần xuống xe, nữ nhân lái xe kia chỉ vào cửa nói.
Cánh cửa của trường học mở ra, xuất hiện mấy nam nữ khí chất cũng không giống người thường. Vương Siêu võ công cơ hồ đã luyện đến bước hóa thánh, đối khí chất của con người rất mẫn cảm, người thường hay không bình thường, có địch ý hay không, chỉ dựa bằng cảm giác là có thể phán đoán ra.
"Ừm, các ngươi cũng không cần xuống. Ngươi trước tiên dẫn hắn đến nơi đã được chỉ định, đem một ít tình huống giới thiệu rõ ràng cho hắn. Ta cùng bọn họ giáp mặt" Đường Tử Trần cũng đã xuống xe, nói với cô gái lái xe. "Còn nữa, giúp hắn hóa trang, thay đổi tướng mạo một chút".
"Ừm, ngữ khí của Trần tỷ, rõ ràng không muốn thân phận của ta bại lộ ra ngoài. Hơn nữa thanh danh của ta lan xa, tướng mạo khẳng định cũng có người nhận ra được. Hơn nữa ngữ khí của Trần tỷ, đối với mấy người này có chút phòng bị".
Trong nháy mắt, Vương Siêu từ trong ngữ khí của Đường Tử Trần, cũng đã suy đoán ra một số sự tình.
Đường Tử Trần vừa dứt lời, mấy nam nữ kia đã tiến tới.
Cầm đầu là một nam nhân môi hơi nhếch lên, ngũ quan chính trực, nhưng ánh mắt lại có hình tam giác, ước chừng trên dưới ba mươi, có vẻ là người cầm đầu, hơn nữa khí chất thực thâm trầm.
Bên cạnh hắn là một nữ nhân, mái tóc như mây, vấn cao lên, trên ngón tay là chiến nhẫn tinh xảo phản quanh lấp lánh. Tướng mạo tuy thượng thừa, khí chất cũng cao quý, lại có chút hương vị yêu kiều, trong lòng Vương Siêu thật giống như là vưu vật vậy.
Chẳng qua làm hắn ngạc nhiên chính là, một nam một nữnày gân cốt toàn thân đều rõ ràng đã được rèn luyện trong thời gian dài, lỗ chân lông trên da theo hô hấp mà rung động có quy luật, hiển nhiên là cao thủ luyện quyền.
Chỉ là hắn cũng không quá kỳ quái, có thể cùng một chỗ với Đường Tử Trần, không phải là người luyện quyền cao minh mới là lạ.
Trừ việc đó ra, làm cho Vương Siêu cảm thấy hứng thú nhất chính là một người mặt trang phục truyêgn thống, đi giày vải, chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt mạnh mẽ, để râu đứng phía sau một nam một nữ này.
Người này nhìn như lơ đãng, khí chất nội tại lại lẫm liệt hung hãn.
Xem tướng mạo, Vương Siêu cũng biết là đại quyền sư.
"Tiểu Lỵ, ngươi lái xe đi vào" Đường Tử Trần tùy ý nói với cô gái lái xe một tiếng, cô gái tên Tiểu Lỵ này nhấn ga, đưa xe vào bên trong.
Vương Siêu còn ở trong xe, tự nhiên được đưa vào, không có gặp mặt ba người kia, chẳng qua hắn cũng nghe được tiếng nói chuyện rất nhỏ.
"Đường tỷ, lần này tỷ đi Singapore, đàm phán cùng tập đoàn Trần thị ra sao? Tất cả mọi người chúng ta đèu chờ tin tức của tỷ".
"Đương nhiên là tốt rồi" Đường Tử Trần ngữ khí cũng lãnh đạm.
"Ồ! Ta quên giới thiệu, vị này là Lý Lương Đống sư phụ của Tứ Thủy Vịnh xuân đường. Là quyền sư Hoa thương tổng hội Indonesia lần này tiến cử, muốn làm huấn luyện viên tại Minh Luân đường chúng ta. Còn nữa, ngày mai Hoa thương tổng hội mở tiệc, là chiêu đãi tổ phóng viên kênh quốc tế của đài CCTV Trung Quốc đang làm phim tài liệu về người Hoa ở hải ngoại, Minh Luân đường của chúng ta nhất định phải tham dự…"
Xe đã rời xa, các thanh âm tiếp theo Vương Siêu cũng nghe không được, dù sao thính lực của hắn tuy mạnh, nhưng cũng không phải có đại pháp “thiên thị địa thính”.
"Kênh quốc tế CCTV? Tổ phóng viên làm phim tài liệu về người Hoa ở hải ngoại?" Mấy từ mấu chốt này, thật ra cũng làm lòng hắn xao động một chút.
"Chu Giai không phải đã ra nước ngoài để làm chương trình này chứ?"
"Trần tỷ bảo ta nói cho ngươi tình hình, xem ra ngươi là một trong những thân tín mà Trần tỷ bồi dưỡng, ngươi có thể gọi ta là Tạ Lỵ. Ngươi có nghi vấn gì, cũng có thể hỏi ta" Cô gái lạnh như băng đột nhiên lên tiếng.
"Ồ" Vương Siêu trên mặt mỉm cười: "Mấy người vừa rồi là ai vậy?"
"Bọn họ là trường học này, cũng là thủ hạ của Trần tỷ. Chẳng qua hiện tại… ngươi đi đây, nói vậy cũng có chút bổn sự. Ý của Trần tỷ là muốn ngươi giúp ta để xem mấy người này rốt cuộc là ở trong tối làm những trò gì. Chẳng qua trước hết, ngươi phải chịu một ít huấn luyện của ta để xem năng lực của ngươi rốt cuộc như thế nào".
Ngữ khí của Tạ Lỵ giống như đối với Vương Siêu thực không tin tưởng mấy. "Ngươi còn có nghi vấn gì nữa?"
Vương Siêu nghe được rất có hứng thú, đồng thời cũng hiểu được một việc. Chẳng qua điều hắn muốn biết vẫn còn nhiều: "Trường học này vì sao gọi là 'Minh Luân đường'?"
Tạ Lỵ lấy ánh mắt giống như chê bai ngu ngốc mà nhìn Vương Siêu, chẳng qua miệng vẫn giải thích: "Năm 1718, người Hoa sống ở đảo Ryukyu, vì bảo trì truyền thống văn hóa cùng bảo trì ưu thế địa vị đối với dân bản xứ đã mở một trường học tên là Minh Luân đường, đem chữ nghĩa cùng quyền pháp tập trung truyền bá. Khi đó, Minh Luân đường đảo Ryukyu dạy quyền pháp cho đệ tử người Hoa, chính là 'Đường Thủ', cũng chính là Không thủ đạo của Nhật Bản sau này. Có tiền lệ này, sau này chỉ cần người Hoa mở trường học ở hải ngoại, đa số đều đặt tên là Minh Luân đường".
"Mười năm trước, chính tại thành phố này, sau khi chém giết đồ sát qua đi, Trần tỷ liền bỏ ra số tiền lớn, tại Jakarta, Tứ Thủy, một số nơi thành lập Minh Luân đường, mở ra các khóa học Hán ngữ, võ thuật, còn day cách sử dụng vũ khí, để cho bọn họ nếu gặp sự tình nguy hiểm, cũng không bị giống như mười năm trước bị đồ sát, mặc cho người ta chém giết mà không biết phản kháng".
"Ài, không cần phải nói, ta cũng hiểu được" Vương Siêu thở dài một tiếng, trong lòng cũng rất rõ ràng.
Người thường một khi gặp tình huống nguy hiểm, đại đa số phản ứng là sợ hãi, khiếp đảm, cả đám người cũng không dám cử động, bị doa cho sợ hãi.
Cho nên trong tình huống bình thường, một người cướp mười mấy người, căn bản cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng nếu đã được huấn luyện chiến đấu cơ bản, vậy sẽ khác hẳn, lá gan lớn hơn, người thông minh hơn, dám phản kháng. Đường Tử Trần mở trường học, cho các thanh niên người Hoa được huấn luyện có hệ thống, nếu lần sau lại gặp bạo loạn, những người này sẽ không còn là những người bị giết hại mà không dám phản kháng nữa.
Võ thuật quan trọng nhất là gia tăng dũng khí của con người, tăng sự can đảm, tuy tại xã hội hiện đại, bạo loạn có súng đạn, nhưng người có gan lớn, gặp bạo loạn cũng bình tĩnh, có thể cùng nhau tổ chức liên thủ, cơ hội sống sốt cũng tăng lên gấp mười lần.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, những người này trên danh nghĩa, được huấn luyện có hệ thống, một khi tập hợp lại, hễ phát động, cung cấp vũ khí, chính là một quân đội!
"Chẳng qua chính phủ Indonesia, đối với điều này cũng rất là kiêng kỵ".
"Kiêng kỵ như thế nào? Chúng ta là trường học chính quy. Bọn họ nếu muốn chiếm đoạt quyền lợi của trường chúng ta, tùy tiện hô hào một chút, Trung Quốc dùng áp lực ngoại giao, họ sao không nhả ra được? Hiện tại đại lục, đã không phải như mười năm trước" Tạ Lỵ ngữ khí lạnh như băng giải thích, xe đã dừng lại, hai người xuống xe, tiến vào một căn phòng lớn trong khu nhà ở.
"Tốt lắm, mấy cái này đều là kiến thức cơ bản. Ta cũng kỳ quái, ngươi cái gì cũng không biết, Trần tỷ sao lại để ngươi giúp ta? Hiện tại ta dạy cho ngươi hóa trang, dùng chất dẻo làm mặt nạ, chỉnh trang một chút, là sẽ thay đổi gương mặt của ngươi. Đây là thủ đoạn cơ bản nhất, chẳng qua ta cũng kỳ quái, ngươi chẳng lẻ là nhân vật nổi danh, sợ bị bại lộ? Trần tả phải hóa trang cho ngươi?"
Căn phòng mà Vương Siêu tiến vào, đã nghe ra mùi vị của khuê phòng nữ nhân, cũng hiểu được đây chính là phòng ở của Tạ Lỵ.
Phòng thực nhẹ nhàng khoan khoái, Tạ Lỵ vừa nói vừa lấy từ dưới gầm giường ra một cái thùng, mở ra, bên trong đầy nhóc những đồ nghề hóa trang, còn có những tấm mặt nạ hình như làm từ da.
"Mặt nạ da người?" Vương Siêu giật mình.
"Cái gì! Đây là mặt nạ làm từ chất dẻo, tốn rất nhiều tiền mới có thể mua được ở trên thị trường gián điệp chợ đen quốc tế. Gián điệp quốc tế có rất nhiều người có ngoại hiệu thiên diện nhân, chính là nhờ việc có thể thay đổi diện mạo để trốn thoát, thuật hóa trang của gián điệp, chỉ trong một phút là có thể biến đổi gương mặt của mình thành người khác, đây là thường thức cơ bản, ngươi thực sự là cái gì cũng không biết. Ta cũng không hiểu, ngươi rốt cuộc có ích lợi gì? Trần tỷ còn thực có bộ dáng coi trọng ngươi. Hiện tại ta cũng không nói nhiều nữa, ngươi trước tiên ngồi xuống, sau khi hóa trang, ta sẽ dẫn ngươi đi huấn luyện, thử xem ngươi tinh thông cái gì, nếu ngươi không được, vậy đừng trách ta nói với Trần tỷ ngươi là phế vật".
Tạ Lỵ bảo Vương Siêu ngồi xuống, trong lúc nói chuyện, lấy mặt nạ ra, dán lên mặt Vương Siêu, sau đó dùng cọ mềm, phấn nền, cùng một đống dụng cụ nhanh chóng chỉnh sửa, chỉ vài phút sau, Vương Siêu nhìn thấy gương mặt của mình trong gương, đã thành một gương mặt tròn trịa trông hết sức lương thiện, so với trước kia khác nhau rất nhiều, hơn nữa căn bản tìm không thấy một chút sơ hở nào.
"Được rồi, theo ta đến đây đi" Tạ Lỵ sau đó dẫn Vương Siêu xuống một tầng ngầm bí mật.
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810