Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290
Thật giống như là có rất nhiều người bởi vì xem phim ảnh mà học được rất nhiều từ ngữ tiếng Nhật, tử ngữ tiếng Anh. Cùng đạo lý đó, rất nhiều người học nhiều thứ tiêng.
Nhất là nhưng người trẻ tuổi của hai nước Nhật Hàn ham võ thuật quyền pháp kia. đối với rất nhiều tử ngữ trong võ thuật như "Khí Trầm Đan Điền" "Ngũ Khí Triều Thiên"... quen thuộc cũng không thua gì nhân sĩ trong nước đối với những tử như Oh yeah!
Đây là kết quả tất nhiên của giao lưu văn hóa xuất hiện, cũng là hiện tượng văn hóa điên hình của xã hội thời đại toàn bộ thể giới tin tức bùng nô hiện nay.
Người học tập Không Thủ Đạo. phải đọc hai quyển sách là "Lưu cẩu quyền pháp Đường thủ" "Luyện đảm hộ than - Đường thủ thuật" của Thuyền Việt Nghĩa Trán xuất bản năm 1925.
Vị tông sư này đem Đường Thủ biến thành Không Thủ Đạo, sáng Tác thư tịch. Chữ nghĩa trong đỏ; liền trích dần một lượng lởn một ít lý luận quyền pháp thâm ảo trong Hán ngữ. Do đó dẫn đến một ít thanh niên tham gia đại hội võ đạo lần này, hoặc nhiều hoặc ít đều biết rất nhiều ngạn ngữ quyền thuật.
Morgan này, cao thủ người nước ngoài người da trắng Đường Toái Vân vừa nói lên: "Bi chi lực phương ngại ngã bì mao, ngã chi ý dĩ nhập bi cốt lý..." Một đoạn văn tự quyền kinh ưu mỹ này. thanh niên ờ đây cùng nhau cười ha hả, có điều là chờ cười đến giữa đường bị cao thủ người nước ngoài Đường Toái Vân này nói toạc nơi phát ra. sắc mặt đồng thời xấu hồ thật giống như là một người ba hoa bị người chi ra chỗ khoác lác.
Ngay cả 99% người Trung Quôc xem tiểu thuyết võ hiệp, đêu chi biết là Cửu Dương Chán Kinh danh chấn thiên hạ, mà không biết lúc Kim Dung viết bộ phận kinh văn trong đó là trích dẫn của Ngũ Tự Bí Quyết trong võ thức Thái Cực Quyền.
"Y Hạ đại sư. nếu như thanh niên của các ngươi, đều là lý luận như vậy. Ta sợ đại hội võ đạo lần này kim kiếm vinh dự tối cao sẽ bị người Trung Quốc lấy đi".
Đại sư trong võ thuật người da trắng Đường Toái Vân Morgan này nhìn một chút tố chất của thanh niên ở đây, nhún nhún vai tiếc nuối, xua xua tay.
"Morgan tiên sinh, đối với thanh niên mà nói, tinh thông lý luận cùng tiến hành thực chiến cũng không quan hệ, cũng không phải lý luận càng lợi hại. thực chiến liền càng lợi hại. Ánh mắt của ngài là đem ánh mắt của đại sư phỏng tới trên người đấm hài tử này. cái này thực sự không thích hợp".
Ý Hạ Nguyên đổi với Đường Toái Ván cười nói.
"Lời này cũng nói không sai. Ta tán thành cái nhìn của ngươi".
Đường Toái Vân một lần nữa ngồi xuống, thân thể thẳng tắp.
Tinh Thông tri thức lý luận, cũng không có nghĩa là công phu thực chiến lợi hại, cái này đặt ờ trên người thanh niên, đích thật là đạo lý thực sự. Thế nhưng nhắc lẻn cao hơn một tầng, liền không thích hợp. Đại tông sư võ học, nhất định là tinh thông quyền lý thâm ảo.
"Y Hạ sư phụ. ta hồi đó tại Nhật Bản các ngươi cũng học qua kỹ xảo một đoạn thời gian, ta nghe nói trong giới võ thuật của nói các ngươi đại gia võ đạo hơn trăm tuổi. Trong đó có mấy người tại bảy tám mươi năm trước, Tại thời kì Chính phủ Dân Quốc, đã tửng cùng quyền sư đứng đầu của Trưng Quốc giao thủ. không biết lần này bọn họ có đến hay không?" Đường Toái Vân lại hỏi.
"Lần này các tiền bối sẽ không tới. dù sao tuổi bọn họ đã cao rõi" Y Hạ Nguyên dùng tiếng Khật nói: "Có điều là bọn họ phái đệ tử đắc ý tới tham gia thi đấu võ đạo lần này, chi là đệ tử không c ở chỗ này. còn đang huấn luyện trong nước chúng ta".
Cũng là cao thủ trong cục quân sự, Morgan Đường Toái Vân còn hơn Worton Đường Liên Khê, trên tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Đường Liên Khê thảm trầm lãnh tĩnh. Mà Đường Toái Ván này còn lại là hoạt bát linh động, ngôn hành cử chi, thật giống như là một cái người nước ngoài có chứa cảm giác hài hước phương Tây
"Kia thực sự là quá tiếc nuối. Nghe nói trong đỏ có người cùng Lý Thư Văn, Tôn Lộc Đường đã giao thủ mà sống sót. Ta thật sự là muốn gặp một lần" Đường Toái Vân lai nhún vai.
Tử bề ngoài khí chất đi lên, tựa hồ Worton Đường Liên Khê càng như là một đại sư võ thuật, thể nhưng trên thực tế, sinh mệnh lực của Morgan Đường Toái Ván này so với Đường Liên Khê càng cường đại hơn!
"Không biết hai vị Cung Thành đại sư. Thôi đại sư thế nào?" Y Hạ Nguyên đột nhiên hỏi Đường Toái Vân.
"Bọn họ cũng khỏe, chúng ta đều có chung kẻ địch, tự nhiên muốn chung sức hợp tác. Bây giờ bọn họ đã là cố vấn của Cục Quán Sự của chúng ta" Đường Toái Vân van như trước nhún nhún vai.
Ý tứ bên trong nhưng lời này của hắn biểu đạt ra rất rõ rệt, đó chính là hai vị cao thủ Thôi Trường Bạch Cung Thành Lương Điển này. đã gia nhập Cục quân sự.
về phần kẻ địch chung.Ngoại trừ Vương Siêu cùng Đường Tử Trần của Đường Môn thì còn có ai nửa?
Thôi Trường Bạch là người khai sáng của Trường Bạch Lưu Quyền Đạo. mà Cung Thành Lương Điền lại là quán chủ của Cương Nhu Lưu Không Thủ Đạo. Võ công của hai đại cao thủ này đã xuất thần nhập hỏa. hơn nưa đanh tiếng trên giới võ thuật hồi đó, so với võ công của bọn hẳn càng muốn vang dội hơn! Thể nhưng bị sau khi Đường Tử Trần lập kế, chuyện bị thiểu niên bất lương đánh đen vào viện truyền ra. đã làm bọn hẳn thân bại danh liệt, trên sự nghiệp càng gặp phải đả kích to lớn trước nay chưa Tửng có.
Bọn họ đã không thích hợp xuất hiện tại giới võ thuật, bởi vì danh tiêng không còn. Gia nhập vào Cục Tình Báo. bí mật công tác, này có thể nói là lối ra tốt nhất. Dù sao Đường Tử Trần lần ấy cũng không có giết chết bọn họ. danh tiếng bọn họ đã không còn, thể nhưng một thân võ công vẫn còn!
Mà Morgaiụ Worton này trong Cục Tình Báo. một đôi "Đại Đường Song Long" này, một người trong đỏ; cũng bị Vương Siêu, Đường Tử Trần, Trình Sơn Minh giết chết. Việc này đối với Morgan mà nói, quá thực là thù giết anh.
Đương nhiên. Vương Siêu tại Bác Kinh cũng không biết tát cà phát sinh nơi Hàn Quốc. củng không biết đổi thủ của hắn liên hợp lại, lại tiến hành một hồi hành động trả thù rất lớn.
Người đều cùng Đường Môn có cừu oán. không tập hợp đến cùng nhau vậy mới là la. Hãn lại đụng phải một người quen. một cô gái rát quen thuộc.
Liêu Tuấn Hoa lúc đầu dần Vương Siêu đi gặp lão gia tử nhà hắn, thế nhưng Vương Siêu hắn tới cửa nhà. một người cô gái mặc trang phục ở nhà ra mờ rộng cửa, mặc áo lông gấu trúc kéo dài, tóc thật dài, tản ra hương vị thơm mát của hoa hồng. Nữ nhân này không phải ai khác chính là Chu Giai.
Vương Siêu lần này cũng không có hóa trang, đến trong nhà của Liêu Tuấn Hoa. căn bản không cần lo lẳng Ngô Văn Huy sẽ phái người đến bắt.
Cho nên lúc Chu Giai nghe tiếng ấn chuông cửa. mở cánh cửa, liếc mắt liền thấy Vương Siêu, miệng lập tức mở ra thật to, trên mặt trong nháy mắt hiên hiện ra biểu tình phức tạp thật giống một quyển sách sử.
"Liêu ca, ngươi nói ngày hôm nay cho ta một cái ngạc nhiên, hoa ra chính là cái này? Có cái gì ngạc nhiên đâu, hừ!"
Lúc phục hồi tinh thần lại; lông mi Chu Giai xoi mỏi, lặng lẽ liếc mắt nhìn Vương Siêu, sau đỏ giả ra vẻ không thèm quan tâm, đối với Liêu Tuấn Hoa cùng Vương Siêu song song đứng chung một chỗ to mồm to miệng.
Có điều là, vè mặt không quan tâm của nàng này thật sự là giả bộ không giống, chi cẩn không phải là kẻ ngu si, có thể rõ ràng nhìn ra được, nàng không hề bực bội với Vương Siêu.
Vương Siêu cũng không có ngờ tới, ở trong nhà Liêu Tuấn Hoa đột nhiên gặp Chu Giai.
Có điểu là sau đỏ nghĩ lại, cũng cảm thây không kỳ quái Liêu Tuân Hoa cùng Chu Giai lúc đẩu chính là trong một đại viện tử nhỏ chơi đùa đến lớn. quan hệ của hai nhà vốn rất tốt.
Diện tích nhà của Liêu Tuấn Hoa tuy rằng lớn. nhưng cũng không phái biệt thự, hoàn cảnh xung quanh cũng giống như nhà trọ. có điều là bên ngoài có quản nhân cảnh sát chính thức gác, thật giong như là ký túc xá bộ đội vậy.
Trong nhà của hắn. cũng không có lắp đặt thiết bị xa hoa gì. Trung tâm phòng khách bày giá sách cùng hoa, còn có một bể cá vàng. So với các gia đình tư sản dân tộc không có gì khác biệt.
Duy nhất nhìn ra được là nơi ở của cán bộ cao cấp cũng chi có bộ sách Mác-Lênin. cùng với một số kiệt tác đàm luận về cách mạng được bao bọc đẹp đẽ.
Hơn nữa những cuốn sách này, nhìn ra thường xuyên được xem tới.
Vương Siêu cũng không để ý đến sự bực bội của Chu Giai đối với hắn, quan sát toàn bộ phòng ở một chút.
Từ hơn nửa năm trước, sau khi tại Indonesia cùng Chu Giai gặp mặt, sau khi nữ ký giá này khóc chạy đi thì không còn liên hệ. Nói thật hắn cũng không muốn gặp mặt lại nàng, lại khiến cảm tình vướng bận. Lúc trước tranh cãi với Hoắc Linh Nhi đã rất đau đầu.
"Ta còn chút chuyện, lập tức phải đi. Giai Giai, các ngươi đều là bằng hữu cũ, không cần khách sáo. Lần này Vương Siêu về nước là có chuyện trọng yếu muốn cùng lão gia tử nói chuyện, vừa lúc hôm nay đại cữu nhà em cũng ở đây".
Liêu Tuấn Hoa thấy Chu Giai mở rộng cửa nhưng không đi vào, trên mặt cười cười rất đắc ý, xoay người liền đi. Đem Chu Giai cùng Vương Siêu gạt sang một bên.
Xoạch!
Một đôi dép đặt ở bên chân của Vương Siêu, hóa ra là Chu Giai cúi xuống, cầm cho Vương Siêu một đôi dép, ra hiệu ý bảo hắn thay.
"Không phiền đến cô, cứ đê tói" Vương Siêu thấy Chu Giai cầm dép cho hắn, vội vã khách khí một câu, không trầm mặc được nữa, hắn cầm một đôi dép thì bị Chu Giai giật lấy.
"Liêu bá cùng đại cửu của ta ở bên trong thư phòng chơi cờ, anh chờ một chút hay là trực tiếp đi gặp bọn họ?" Thay Vương Siêu không mở miệng. Chu Giai bực bội nhịn không được nói.
"Đôi này mới rất hợp chân của anh. Là tôi nghe Liêu ca nói ngày hôm nay các người tới, cố ý đi mua một đôi" Sau khi Chu Giai nhìn qua, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh: "Đi hay không đi tùy anh!"
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Nhất là nhưng người trẻ tuổi của hai nước Nhật Hàn ham võ thuật quyền pháp kia. đối với rất nhiều tử ngữ trong võ thuật như "Khí Trầm Đan Điền" "Ngũ Khí Triều Thiên"... quen thuộc cũng không thua gì nhân sĩ trong nước đối với những tử như Oh yeah!
Đây là kết quả tất nhiên của giao lưu văn hóa xuất hiện, cũng là hiện tượng văn hóa điên hình của xã hội thời đại toàn bộ thể giới tin tức bùng nô hiện nay.
Người học tập Không Thủ Đạo. phải đọc hai quyển sách là "Lưu cẩu quyền pháp Đường thủ" "Luyện đảm hộ than - Đường thủ thuật" của Thuyền Việt Nghĩa Trán xuất bản năm 1925.
Vị tông sư này đem Đường Thủ biến thành Không Thủ Đạo, sáng Tác thư tịch. Chữ nghĩa trong đỏ; liền trích dần một lượng lởn một ít lý luận quyền pháp thâm ảo trong Hán ngữ. Do đó dẫn đến một ít thanh niên tham gia đại hội võ đạo lần này, hoặc nhiều hoặc ít đều biết rất nhiều ngạn ngữ quyền thuật.
Morgan này, cao thủ người nước ngoài người da trắng Đường Toái Vân vừa nói lên: "Bi chi lực phương ngại ngã bì mao, ngã chi ý dĩ nhập bi cốt lý..." Một đoạn văn tự quyền kinh ưu mỹ này. thanh niên ờ đây cùng nhau cười ha hả, có điều là chờ cười đến giữa đường bị cao thủ người nước ngoài Đường Toái Vân này nói toạc nơi phát ra. sắc mặt đồng thời xấu hồ thật giống như là một người ba hoa bị người chi ra chỗ khoác lác.
Ngay cả 99% người Trung Quôc xem tiểu thuyết võ hiệp, đêu chi biết là Cửu Dương Chán Kinh danh chấn thiên hạ, mà không biết lúc Kim Dung viết bộ phận kinh văn trong đó là trích dẫn của Ngũ Tự Bí Quyết trong võ thức Thái Cực Quyền.
"Y Hạ đại sư. nếu như thanh niên của các ngươi, đều là lý luận như vậy. Ta sợ đại hội võ đạo lần này kim kiếm vinh dự tối cao sẽ bị người Trung Quốc lấy đi".
Đại sư trong võ thuật người da trắng Đường Toái Vân Morgan này nhìn một chút tố chất của thanh niên ở đây, nhún nhún vai tiếc nuối, xua xua tay.
"Morgan tiên sinh, đối với thanh niên mà nói, tinh thông lý luận cùng tiến hành thực chiến cũng không quan hệ, cũng không phải lý luận càng lợi hại. thực chiến liền càng lợi hại. Ánh mắt của ngài là đem ánh mắt của đại sư phỏng tới trên người đấm hài tử này. cái này thực sự không thích hợp".
Ý Hạ Nguyên đổi với Đường Toái Ván cười nói.
"Lời này cũng nói không sai. Ta tán thành cái nhìn của ngươi".
Đường Toái Vân một lần nữa ngồi xuống, thân thể thẳng tắp.
Tinh Thông tri thức lý luận, cũng không có nghĩa là công phu thực chiến lợi hại, cái này đặt ờ trên người thanh niên, đích thật là đạo lý thực sự. Thế nhưng nhắc lẻn cao hơn một tầng, liền không thích hợp. Đại tông sư võ học, nhất định là tinh thông quyền lý thâm ảo.
"Y Hạ sư phụ. ta hồi đó tại Nhật Bản các ngươi cũng học qua kỹ xảo một đoạn thời gian, ta nghe nói trong giới võ thuật của nói các ngươi đại gia võ đạo hơn trăm tuổi. Trong đó có mấy người tại bảy tám mươi năm trước, Tại thời kì Chính phủ Dân Quốc, đã tửng cùng quyền sư đứng đầu của Trưng Quốc giao thủ. không biết lần này bọn họ có đến hay không?" Đường Toái Vân lại hỏi.
"Lần này các tiền bối sẽ không tới. dù sao tuổi bọn họ đã cao rõi" Y Hạ Nguyên dùng tiếng Khật nói: "Có điều là bọn họ phái đệ tử đắc ý tới tham gia thi đấu võ đạo lần này, chi là đệ tử không c ở chỗ này. còn đang huấn luyện trong nước chúng ta".
Cũng là cao thủ trong cục quân sự, Morgan Đường Toái Vân còn hơn Worton Đường Liên Khê, trên tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Đường Liên Khê thảm trầm lãnh tĩnh. Mà Đường Toái Ván này còn lại là hoạt bát linh động, ngôn hành cử chi, thật giống như là một cái người nước ngoài có chứa cảm giác hài hước phương Tây
"Kia thực sự là quá tiếc nuối. Nghe nói trong đỏ có người cùng Lý Thư Văn, Tôn Lộc Đường đã giao thủ mà sống sót. Ta thật sự là muốn gặp một lần" Đường Toái Vân lai nhún vai.
Tử bề ngoài khí chất đi lên, tựa hồ Worton Đường Liên Khê càng như là một đại sư võ thuật, thể nhưng trên thực tế, sinh mệnh lực của Morgan Đường Toái Ván này so với Đường Liên Khê càng cường đại hơn!
"Không biết hai vị Cung Thành đại sư. Thôi đại sư thế nào?" Y Hạ Nguyên đột nhiên hỏi Đường Toái Vân.
"Bọn họ cũng khỏe, chúng ta đều có chung kẻ địch, tự nhiên muốn chung sức hợp tác. Bây giờ bọn họ đã là cố vấn của Cục Quán Sự của chúng ta" Đường Toái Vân van như trước nhún nhún vai.
Ý tứ bên trong nhưng lời này của hắn biểu đạt ra rất rõ rệt, đó chính là hai vị cao thủ Thôi Trường Bạch Cung Thành Lương Điển này. đã gia nhập Cục quân sự.
về phần kẻ địch chung.Ngoại trừ Vương Siêu cùng Đường Tử Trần của Đường Môn thì còn có ai nửa?
Thôi Trường Bạch là người khai sáng của Trường Bạch Lưu Quyền Đạo. mà Cung Thành Lương Điền lại là quán chủ của Cương Nhu Lưu Không Thủ Đạo. Võ công của hai đại cao thủ này đã xuất thần nhập hỏa. hơn nưa đanh tiếng trên giới võ thuật hồi đó, so với võ công của bọn hẳn càng muốn vang dội hơn! Thể nhưng bị sau khi Đường Tử Trần lập kế, chuyện bị thiểu niên bất lương đánh đen vào viện truyền ra. đã làm bọn hẳn thân bại danh liệt, trên sự nghiệp càng gặp phải đả kích to lớn trước nay chưa Tửng có.
Bọn họ đã không thích hợp xuất hiện tại giới võ thuật, bởi vì danh tiêng không còn. Gia nhập vào Cục Tình Báo. bí mật công tác, này có thể nói là lối ra tốt nhất. Dù sao Đường Tử Trần lần ấy cũng không có giết chết bọn họ. danh tiếng bọn họ đã không còn, thể nhưng một thân võ công vẫn còn!
Mà Morgaiụ Worton này trong Cục Tình Báo. một đôi "Đại Đường Song Long" này, một người trong đỏ; cũng bị Vương Siêu, Đường Tử Trần, Trình Sơn Minh giết chết. Việc này đối với Morgan mà nói, quá thực là thù giết anh.
Đương nhiên. Vương Siêu tại Bác Kinh cũng không biết tát cà phát sinh nơi Hàn Quốc. củng không biết đổi thủ của hắn liên hợp lại, lại tiến hành một hồi hành động trả thù rất lớn.
Người đều cùng Đường Môn có cừu oán. không tập hợp đến cùng nhau vậy mới là la. Hãn lại đụng phải một người quen. một cô gái rát quen thuộc.
Liêu Tuấn Hoa lúc đầu dần Vương Siêu đi gặp lão gia tử nhà hắn, thế nhưng Vương Siêu hắn tới cửa nhà. một người cô gái mặc trang phục ở nhà ra mờ rộng cửa, mặc áo lông gấu trúc kéo dài, tóc thật dài, tản ra hương vị thơm mát của hoa hồng. Nữ nhân này không phải ai khác chính là Chu Giai.
Vương Siêu lần này cũng không có hóa trang, đến trong nhà của Liêu Tuấn Hoa. căn bản không cần lo lẳng Ngô Văn Huy sẽ phái người đến bắt.
Cho nên lúc Chu Giai nghe tiếng ấn chuông cửa. mở cánh cửa, liếc mắt liền thấy Vương Siêu, miệng lập tức mở ra thật to, trên mặt trong nháy mắt hiên hiện ra biểu tình phức tạp thật giống một quyển sách sử.
"Liêu ca, ngươi nói ngày hôm nay cho ta một cái ngạc nhiên, hoa ra chính là cái này? Có cái gì ngạc nhiên đâu, hừ!"
Lúc phục hồi tinh thần lại; lông mi Chu Giai xoi mỏi, lặng lẽ liếc mắt nhìn Vương Siêu, sau đỏ giả ra vẻ không thèm quan tâm, đối với Liêu Tuấn Hoa cùng Vương Siêu song song đứng chung một chỗ to mồm to miệng.
Có điều là, vè mặt không quan tâm của nàng này thật sự là giả bộ không giống, chi cẩn không phải là kẻ ngu si, có thể rõ ràng nhìn ra được, nàng không hề bực bội với Vương Siêu.
Vương Siêu cũng không có ngờ tới, ở trong nhà Liêu Tuấn Hoa đột nhiên gặp Chu Giai.
Có điểu là sau đỏ nghĩ lại, cũng cảm thây không kỳ quái Liêu Tuân Hoa cùng Chu Giai lúc đẩu chính là trong một đại viện tử nhỏ chơi đùa đến lớn. quan hệ của hai nhà vốn rất tốt.
Diện tích nhà của Liêu Tuấn Hoa tuy rằng lớn. nhưng cũng không phái biệt thự, hoàn cảnh xung quanh cũng giống như nhà trọ. có điều là bên ngoài có quản nhân cảnh sát chính thức gác, thật giong như là ký túc xá bộ đội vậy.
Trong nhà của hắn. cũng không có lắp đặt thiết bị xa hoa gì. Trung tâm phòng khách bày giá sách cùng hoa, còn có một bể cá vàng. So với các gia đình tư sản dân tộc không có gì khác biệt.
Duy nhất nhìn ra được là nơi ở của cán bộ cao cấp cũng chi có bộ sách Mác-Lênin. cùng với một số kiệt tác đàm luận về cách mạng được bao bọc đẹp đẽ.
Hơn nữa những cuốn sách này, nhìn ra thường xuyên được xem tới.
Vương Siêu cũng không để ý đến sự bực bội của Chu Giai đối với hắn, quan sát toàn bộ phòng ở một chút.
Từ hơn nửa năm trước, sau khi tại Indonesia cùng Chu Giai gặp mặt, sau khi nữ ký giá này khóc chạy đi thì không còn liên hệ. Nói thật hắn cũng không muốn gặp mặt lại nàng, lại khiến cảm tình vướng bận. Lúc trước tranh cãi với Hoắc Linh Nhi đã rất đau đầu.
"Ta còn chút chuyện, lập tức phải đi. Giai Giai, các ngươi đều là bằng hữu cũ, không cần khách sáo. Lần này Vương Siêu về nước là có chuyện trọng yếu muốn cùng lão gia tử nói chuyện, vừa lúc hôm nay đại cữu nhà em cũng ở đây".
Liêu Tuấn Hoa thấy Chu Giai mở rộng cửa nhưng không đi vào, trên mặt cười cười rất đắc ý, xoay người liền đi. Đem Chu Giai cùng Vương Siêu gạt sang một bên.
Xoạch!
Một đôi dép đặt ở bên chân của Vương Siêu, hóa ra là Chu Giai cúi xuống, cầm cho Vương Siêu một đôi dép, ra hiệu ý bảo hắn thay.
"Không phiền đến cô, cứ đê tói" Vương Siêu thấy Chu Giai cầm dép cho hắn, vội vã khách khí một câu, không trầm mặc được nữa, hắn cầm một đôi dép thì bị Chu Giai giật lấy.
"Liêu bá cùng đại cửu của ta ở bên trong thư phòng chơi cờ, anh chờ một chút hay là trực tiếp đi gặp bọn họ?" Thay Vương Siêu không mở miệng. Chu Giai bực bội nhịn không được nói.
"Đôi này mới rất hợp chân của anh. Là tôi nghe Liêu ca nói ngày hôm nay các người tới, cố ý đi mua một đôi" Sau khi Chu Giai nhìn qua, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh: "Đi hay không đi tùy anh!"
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810