Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297
"Quả nhiên là đệ nhất cao thủ Châu Á trên Hắc Đái. xem ra không phải quân đoàn 6 thổi phồng. Chi bằng thể lực, sức bật của ngươi vừa lên lầu đã có năng lực cũng ta đánh một trận! Ngươi nếu đại biểu Lão Nha tới giao lưu. chúng ta thử thương pháp một chút được không?" Lưu Mộc Bạch đi thẳng vào vấn đề, hai đao ba đoạn.
"Có ý tứ này!" Vương Siêu nở nụ cười: "Có điểu là so với thương hung hiểm. quyền cước tốt hơn một chút, thế nào? Giao lưu là giao lưu. cũng không phải trên lôi đài phán sinh tử. không cần lớn đánh như thế chứ?"
Lời này vừa ra mấy chiến sĩ đều lộ thần sắc xem thường. bọn họ bình thường chơi trò chơi người dũng cảm, cẩm súng hô một... hai... ba đối với nhau bóp cò súng- sợ chết, lính mà sợ chết thì làm được cái gì?
"Chúng ta tham gia quân ngũ. Nếu Vương Siêu ngươi là đại sư võ thuật, chắc có đọc qua khi Thích Kế Quang luyện binh. Tham gia quân ngũ luyện công phu là một bộ, luyện công phu lại là một bộ. Tham gia quân ngũ không phải nghệ nhân trồng hoa, liền ấn theo cách đọ sức của lính mới đã nghiền được".
Lưu Mộc Bạch mở miệng to lớn dị thường.
"Cũng được".
Vương Siêu chưa từng đấu qua Thương pháp. lúc này thấy một cao thủ thương pháp trong lòng cũng tự nhiên ngứa ngáy.
"Hoàng Mãnh, đem thương trong tay ngươi đưa cho hắn! Thương bọn họ đều lả cây gỗ, chi có của ngươi là cột sắt thép giống ta" Lưu Mộc Bạch nói với một chiến sĩ bên người hắn.
"Đón đi!" Chiến sĩ bên người Lưu Mộc Bạch trầm trọng giơ lên một cây đại thương, quát một tiếng, ném rất mạnh cây đại thiết thương này sang.
Thân thể Vương Siêu không có động giống như một cây côn gỗ. một tay chộp thương lấy quơ một vòng rồi đặt ngang tại trước ngực. Thăng tắp không chút xuy xuyến.
"Thương tốt!" Vương Siêu tán thưởng một tiếng, thương này là thép tinh khiết co dãn cứng cỏi, ít nhất cũng nặng bảy mươi cân.
"Ba Lập Minh không phải muốn tìm thợ rèn đánh một cây thương tốt sao? Xem ra cây thương này đúng là thích hợp"
Xã hội bây giờ muốn tìm kiếm thợ rèn vũ khí cũng không dễ.
"Dừng đại thương đứng được ổn định, hai chân ít nhất có hai sức ngựa!" Binh sĩ Hoàng Mãnh ném thương tới thấy chiêu thức ấy của Vương Siêu, vẻ khinh thường trong mắt đều biến mất.
Một cây gỗ dài ba mét có thể nhấc lên đơn giản, thế nhưng muốn một tay cầm chuôi thương thép ngay ngắn giơ lên không mấy người có công phu này.
Người luyện thương chính là muốn nâng lên như thế. rèn đúc bắp thịt cùng lực thăng bằng của toàn thân.
Có điều là hắn múa đại thương này cũng không thể như ý dùng để đối địch, hiện chỉ dùng để rèn luyện mà thôi.
Cầm thương nặng như vậy đối địch vận chuyển, tốc độ không kịp một cái đã bị người đâm chết.
Chiểu thức ấy vừa rồi của Vương Siêu đích xác làm hắn khiếp sợ.
Muốn hắn cầm thương sắt thép dài hơn ba mét này, một tay cầm chuôi chương đưa thẳng lên. phải cố sức toàn thân, đồng thời đứng trung bình tấn, sau đó dùng nhiều khí lực mới có thể nhấc lên.
Mà Vương Siêu chỉ một tay quơ một cái. đầu gối cũng không khom, giống như là cầm một chuỗi mứt quả!
Lực cánh tay cùng lực chân, lực thắt lưng phải cường đại tới cỡ nào!
"Sức ngựa?" Vương Siêu nghe từ mới mẻ như thế, nghĩ tới mã lực của động cơ ô tô, cảm thấy buồn cười: "Luyện võ, dùng cách thức này để tính toán sức mạnh thật đúng độc đáo, cũng rất cẩu tiến".
"Xem như là thế. có điều khác nhau là ta đưa ra khái niệm tính toán lực lượng võ thuật, một sức ngựa thì tính là một sức con ngựa" Lưu Mộc Bạch thấy chiêu thức ấy của Vương Siêu thì trầm giọng:
"Thương thuật, cưỡi ngựa sử dụng trên chiến trường cổ đại cần phải tốt, phải mượn lực chạy chỗm lên xuống của ngựa thì sử đụng mới tốt. Thế nhưng sau đó phát minh ra trung bình tấn, khai phá ra sinh mệnh lực của bản thân. Người ta trong lúc luyện tập, chân, thắt lưng, mông có thể giữ được sức mạnh như ngựa, đây là một sáng tạo vĩ đại. Ta nghe nói Hội trưởng của Tổng Hội võ thuật truyền thống Trung Quốc Nam Dương gọi là Triệu Quang Vinh, luyện chính là thủ Thái Tổ Trường Quyền, sau khi xuống tấn đứng yên, hai con ngựa kéo cũng không nhúc nhích. Vì vậy sáng chế ra một cách tính toán lực lượng như thế".
"Khái niệm này rất hợp lý, tốt, Sức ngựa! không tồi" Vương Siêu liên tục gật đầu.
Khí lực luyện quyền rốt cuộc lớn bao nhiêu? Chưa tửng có người tính toán hệ thống qua. bởi vì khó có thể tính toán ra nó. Không phải người lực lượng càng lớn lúc đánh nhau sẽ càng mạnh.
Vương Siêu lần đầu tiên học quyên cước, Đường Tử Trần dạy trung bình tấn thân thể phải chân chính đứng ra như một con ngựa, như vậy có lực lượng của nắm tay, sẽ có cổ kình cuồn cuộn đột kích như cưỡi ngựa.
Không thể không nói trung bình tấn là võ công bình thường nhất thực dụng nhất nhưng thâm ảo nhất. Võ thuật gia sáng chế ra trung bình tấn chính là một đại sư trong lịch sư võ thuật.
Sự tích Triệu Quang Vinh năm đó biểu diễn quyền đứng cho ngựa kéo lưu truyền rất rộng, Vương Siêu thật không ngờ Lưu Mộc Bạch cũng nghe nói qua.
Lưu Mộc Bạch nói: "Khái niệm của ta là, một quyền có thể đem không khí đánh cho vang động chính là sức mạnh của nửa con ngựa. Chiểu thức ấy vừa rồi của ngươi có sức của hai con ngựa mạnh mẽ".
"Vậy còn chiêu thức này? Có bao nhiêu sức ngựa?" Vương Siêu thở hắt ra. Cổ tay đem đại Thương bằng thép rung lên!
Ong! Ong ong!
Thân thương thép thật dài rung rung, phát ra thanh âm của chuông vang lừng trong chùa miếu!
Chu Giai chi cảm thấy cái màng nhĩ lỗ tai tê dại. liền ngay cả hàm răng cũng như thế. giống như là đứng phía trước chuông lớn của Hàn Sơn Tự đang đánh mãnh liệt.
"Năm sức ngựa!" Sắc mặt của Lưu Mộc Bạch ngưng trọng! Ngưng trọng không gì sánh được!
Cũng học Vương Siêu thở ra một hơi thật sâu, thân thương rung lên mạnh mẽ, thương trên người cũng phát ra thanh âm chuông vang lừng như thế!
"Nếu như thời cổ đại dùng cực hình ngũ mã phân thây để đối phó ngươi, chỉ sợ không phải năm con ngựa xé rách ngươi mà ngược lại ngươi đem chúng xé rách ra, Tới đây. chúng ta ngay trên mép sân thượng này đánh một hồi đi".
Lưu Mộc Bạch một lời ầm ĩ nhảy lên bậc thang. Phía dưới là mặt đất cách hơn ba mươi tầng.
"Siêu Siêu, không nên!" Chu Giai đâu đã gặp qua trường diện mạo hiềm như thế, thanh ảm vội vã kêu ra.
Chiên sĩ xung quanh đều nhìn cô gái này nhíu nhíu chân mày. bọn họ không nhận ra Chu Giai bởi vì nàng chưa bao giờ tới đây.
"Nữ nhân thì biết cái gì!" Hoàng Mãnh lẩm ba lẩm bẩm nói thầm một câu.
"Siêu Siêu. không nên đem hắn đâm chết, đâm chết sẽ phạm sai lầm lớn!" Thế nhưng câu tiếp theo của Chu Giai thiếu chút nưa khiến Hoàng Mãnh thổ huyết!
Chu Giai xem Vương Siêu luận võ nhiều lần, đều là Vương Siêu đánh chết người. Lần này nếu là đâm chết Lưu Mộc Bạch sẽ làm ra sự tình lớn. So với đánh chết Đoạn Quốc Siêu sẽ nghiêm trọng hơn nhiều! Nàng đương nhiên là lo lắng!
"Huấn luyện viên chúng ta mặc dù trên xã hội, núi không lộ ra, nước đem giấu ****. Nhưng ở bên trong bộ đội chính là có được vinh dự của Quân Thần, Vương Siêu danh khí lớn thế nhưng ai chết vẫn còn chưa biết đâu".
Hoàng Mãnh tuy nói thầm nhưng kích động đến toàn thân rung lên. ngay cả các chiến sĩ xung quanh cũng run cả người.
Đây là trò chơi dũng cảm cần phải có thần kinh cực vững. Trong quân luận võ quyết đấu, tử vong là quá bình thường. Nếu như đánh nhau mà phải quản nhiều thứ thì chỉ là quân đội bình thường, đâu được cho là vương bài bộ đội!
Có điều Vương Siêu đã không nghe Chu Giai nói. Hắn đã nhảy lên bậc thang của tầng ba mươi. Cầm cây thiết thương đối mặt cùng tổng giáo quan bộ đội Lợi Kiểm Lưu Mộc Bạch. Tất cả tạp niệm đều vứt ra phía sau. Nào còn lo lắng hậu quả!
Cho dù là đánh nhau bình thường, lo lắng sẽ nương tay, không độc nên không có lực lượng!
Nếu đánh nhau thì đánh ẽ tới chết! Nếu lo lắng thì đừng đánh! Điều giản dị này thường sử dụng trong ẩu đả, càng thích hợp với cao thủ quyết đấu!
Hai tay Lưu Mộc Bạch cầm chắc thương đưa tới. con mắt nhìn chằm chằm mũi thương, không có bất luận biểu tình gì. giờ khắc này khí thế của cả người hắn giống như trở nên như cỏ như không,
hết sức chăm chú tập trung trên mũi thương, ngay cả Vương Siêu cũng không để ý.
Niểu niểu trường thương định nhị thần, đà vô tha tương dã vô nhản! (Trường thương lượn lờ định hai thần. không có nó cũng không có bất kỳ ai khác!)
Hai câu khẩu quyết đối quyết đâm thương trong Âm Phù Thương của Vương Tông Nhạc, được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn bởi Lưu Mộc Bạch.
Cũng như viết chữ vậy, hết sức chăm chú vào ngòi bút, ngay cả hình chữ đều quên. thoăn thoắt lực đạo mới quán thấu vào giấy, lập luận sắc sảo!
"Mời!"
"Tốt!"
Lời dạo đầu của hai người giản đơn một chữ, sau đó không nói lời vô ích.
Bậc thang phía dưới sàn nhà cao trên ba mươi tầng lầu lung lay sắp đổ, trên là hai người tuyệt thế cao thủ dùng thương thuật quyết đấu với nhau. Trình độ của mạo hiểm bực này không thua bất luận siêu cấp kích thích nào.
Ỏng, ông ông!
Lưu Mộc Bạch xuất thủ trước, đem cầm đại thương cương thiết như một con độc long xuất động. thân thương phát ra âm thanh còn lớn hơn nữa, mang theo tiếng rít chói tai phá không, trực tiếp đảm vào hạ trung hai lộ của Vương Siêu.
Mũi thương lắc lư bất định hoặc trên hoặc dưới. không thể đoán định. không biết đâm tới thắt lưng hay là vào chân.
Trát thối lập đoạn căn, trát yêu huyết thủy lưu! Trát trung mệnh hồn tẩu. phản trát quỷ thần sầu! (Đâm chân đoạn nền móng, đâm eo máu loãng chảy! Đâm thuận lấy mạng người, đâm ngược quỷ thần sầu!)
Đảy là uy lực của thương thuật, là cực hạn của quyền thuật, hơn nữa là cực hạn của vũ khí lạnh. là uy lực liên hợp lại!
Có thể tưởng tượng ra. đại thương thép to dài hơn ba thước, dưới ít nhất năm sức ngựa trùng kích, đâm vào thân thể của người thì ra trường cảnh gì? Bất luận là luyện Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Thập Tam Thái Bảo khổ luyện công phu gì đi nữa. mặc áo giáp áo chống đạn gì, ở dưới sức mạnh của thương này đều non nớt buồn cười.
Thấy một thương đâm tự nhiên này của Lưu Mộc Bạch. Hoàng Mãnh thậm chí hoài nghi, uy lực có thể xuyên cả xe thiết giáp chống đạn!
Dưới lực lượng này đánh vào trước mặt. phương pháp duy nhất chính là phái hướng sang hai bên né tránh lộ tuyến công kích thẳng tắp.
Thế nhưng Vương Siêu cùng Lưu Mộc Bạch đang đứng trên bậc thang chiều rộng không tới một mét, tránh sang trái phải. một phía chính là nhảy lầu. một phía sẽ rơi xuống bậc thềm, cũng tính lả thua. Né tránh thế nào đều không thể!
Ngay lúc Lưu Mộc Bạch đâm ra một thương này, bất luận là một người nào ở đây ngoại trừ Chu Giai ra. đều cảm thấy Vương Siêu thua chắc rồi!
Không phải là nhãn quang của Chu Giai hơn người mà là nàng đã xem Vương Siêu luận võ nhiều rồi! Mỗi lần Vương Siêu đều đánh gục đối thủ. vô thức hình thành một vị chiến thần trong lòng tin của nàng đối hắn.
Cảm giác của Vương Siêu trong nháy mắt này tuyệt nhiên bất đồng người khác, trước khi Lưu Mộc Bạch còn chưa ra thương, da dưới nách hắn nhảy lên rất mạnh, như bị súng bắn tỉa nhìn thẳng. Trong chớp mắt đã biết đối thủ một thương phát kình nhất định là đâm đến nách của hắn, thẳng vào trái tim!
Dưới da nách một chút chính là trái tim, quyền thuật bên trong Băng Quyền, trùng khuỷu tay, một thân sát vào đến dưới nách trái tim liền bị thương.
Lưu Mộc Bạch đâm thương tới hạ bộ bao phủ thắt lưng, chân. Vương Siêu tuyệt không để ý, hai tay cầm thương, tay trước bao, tay sau khóa. đột nhiên đem bên trái quay tròn! dùng mùi thương hướng bên trái hoa lên thành một nửa cung tròn.
Lan Thương trong thương thuật!
Ỏ ò ô ô, âm thanh động đất như quỷ khóc thần gào. từ mặt trước của mũi thương truyền ra, kèm theo tiếng phong đao thiết kiếm vang lên.
Tay trước bao, tay sau khóa không rời thắt lưng, lực đến thẳng mũi thương.
Toàn bộ tinh, khí, lực, cốt, thần của Vương Siêu đều tập trung đến trên một Lan Thương này. Uy thế của đầu thương bộc phát ra như cuồng phong bão táp mãnh liệt trong biển rộng. muốn xé rách tất cả.
Nếu lực lượng một thương đâm tới của Lưu Mộc Bạch là năm mã lực. lực lượng Lan Thương của Vương Siêu đã đến tám mã lực! Thậm chí mười mã lực!
Vương Siêu toàn lực ứng phó- không dám có chút chậm trề.
Thương thuật quyết đấu thật sự là quá hung hiểm, hơn gấp bội quyền cước đối địch. Cột thương dài ba bốn mét được lực của cao thủ đánh vào. đâm đơn giản một cái đã xuyên một chiếc ô tô là chuyện thường, huống chi là người?
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, thương thuật quyết đấu là thăng hoa của quyết đấu quyền thuật. Là thủ đoạn trần trụi của đâm xuyên giết chóc.
Phanh! Bang bang! Hai cây cột thép đánh vào, tia lửa thật lớn tung tóe ra như pháo hoa hoa mỹ, thế nhưng ẩn chứa sát ý hung hiểm, khiến mọi người quan sát trên mái nhà đều ngừng hô hấp!
Lan Thương của Vương Siêu ngăn cản một thương trí mạng dưới nách mình.
Rõ ràng thương tới của Lưu Mộc Bạch là đâm vào thắt lưng, dưới chân lại bị ngăn cản ở trên ngực. Đầu thương rung rung biến hóa nhìn như đâm chân của ngươi, chờ ngươi đối phó lại chọc xuyên qua tâm tạng của ngươi! Thế nhưng mẫn cảm của Vương Siêu đã xem thấu. Bất luận mê hoặc biển hóa gì đều trở nên không có giá trị!
Nếu hắn gạt không được một nhát đâm này, thì toàn bộ thân thể đã bị thương xuyên qua.
Lúc đẩy ra Vương Siêu không chút lưu thủ, trực tiếp đánh trả một thương! Đối với thương mà còn do dự đó là ngại mạng quá dài.
Một đánh trả của Vương Siêu rất đơn giản. chính là tay bất ngờ co về eo, đem thương co rụt lại vào thân, một đường đâm xiên ra ngoài, không có biến hóa đâm thẳng vào đầu của Lưu Mộc Bạch!
Có điều thản thể cả người Vương Siêu bùng nộ, phát kình tăng thêm rất nhiều. Hai chân chống đỡ. rút xương duỗi gân. cột sống thăng táp, cổ duỗi mạnh, toàn thân hướng lên rồi cúi xuống.
Lấy thân mang thương, như mũi tên xuất khỏi nỏ!
Hình ảnh này thật giống như đang cưỡi trên một con ngựa cao to, dùng thương đâm xuống binh sĩ phía dưới!
"Cao Tham Mã".
Đây là Long Xà thương thuật trong thương kích thuật chiến trường cổ đại. Thế cao đâm xuống, một thương xâu não! Một thức "Cao Tham Mã" trong Thái Cực Quyền chính là từ thương thuật biển đổi ra.
Một thương hoàn thủ này thân thể cất cao, như kị binh đâm xuống một đi không về, ý tứ cường liệt không xỏ xuyên qua đẩu của Lưu Mộc Bạch thì tuyệt không quay đầu.
Lực lượng của Vương Siêu phối hợp trên cột sắt thép lớn so với quyền của hắn lợi hại gấp mười! Cho dù là Lưu Mộc Bạch mang theo một trăm cái mũ sắt, trốn ở trong xe tăng cũng bị một thương này đâm vỡ. óc văng khấp nơi.
Lúc này da đầu của Lưu Mộc Bạch kịch liệt nhảy lên, tóc bị như điện giật dựng đứng, thế nhưng ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào đầu thương của mình. Vẫn không nhìn thương của Vương Siêu. Tay sau hắn đem thương ấn mạnh, tay trước bình tĩnh, toàn thân kích động mãnh liệt, trung bình tấn biển hóa trầm ổn. cơ thể bành trướng căng ra tạo khiến bộ mặc quân phục màu tối phát sinh âm thanh nứt rách liên tiếp.
Liền đó tay sau của hắn nhấn một cái xuống, mũi thương phía trước đột nhiên giống như một con đại mãng xà dùng đuôi mạnh mẽ bắn phá mặt đất, sau đó bắn thẳng phía trước bắn.
Băng Thương Thức trong Âm Phù Thương!
Mũi thương hất lên, đón đỡ đầu thương "Cao Tham Mã" cúi người đâm xuống của Vương Siêu. đem đẩy sang bên trái nghiêng lệch một tấc, đồng thời hai cây cột thép lớn va chạm. Tia lửa tóe ra như trong lò luyện.
Thế nhưng một thức "Cao Tham Mã" trong Long Xà Thương của Vương Siêu uy mãnh ra sao! Mang theo uy thế của lực ngựa phi nhanh đánh vào, cho dù ô tô trọng tải thấp cũng bị đâm xuyên một cái rồi hất tung bắn ra. Huống gì là một người?
Tuy rằng Lưu Mộc Bạch là tuyệt đỉnh cao thủ, thế nhưng cảnh giới lực lượng của hắn chưa tới đánh vỡ hư không, có thể thấy thần như Vương Siêu. Băng thương sắc bén nhưng chung quy lực lượng kém một chút, không đánh văng được toàn bộ thế thương của Vương Siêu!
Mũi thương của Vương Siêu đâm tới, cách đầu của Lưu Mộc Bạch cự ly hơn một thước! Mang Theo khí tức cực nóng, mùi tanh cháy khét của sắt thép truyền vào phổi của Lưu Mộc Bạch. Kinh qua hai đợt va chạm kịch liệt vừa rồi. Cây thương đã phi thường nóng, thật giống như sắt nung đỏ trong lò luyện.
Bây giờ loại mùi tanh của sắt này gần như mùi vị của tử vong.
Tuy thế, vẻ mặt Lưu Mộc Bạch vẫn phi thường bình tĩnh như trước, Nếu là cao thủ cấp bậc như Đường Tử Trần còn có thể nhìn ra, trong ánh mắt hắn chất chứa một tia đắc ý, giống như đúng kế hoạch vậy!
Quả nhiên Lưu Mộc Bạch còn có hậu chiêu, sau khi một thương đâm tới. tại trong 0. 1 giây, đột nhiên co rút thân bước như mèo. thắt lưng gấp. cột sống giương cung. Cả người thật giống như một con gà lớn. Không, chuẩn ra mà nói thì giống như một con chim công lớn đang gập thân cân bằng. đầu thân tiến đến phía trước, dùng thân pháp tránh thoát một đâm xỏ não của Vương Siêu!
"Vũ Bộ Thân Pháp?"
Cái khom lưng mạnh như chim công này, tư thế thân duỗi cỗ. Vương Siêu thật sự quá quen thuộc. Chính là một động tác hắn nghiên cứu bên trong Vũ Bộ!
Chim là động vật bay lên trời. cổ nhân sáng lập văn tự điểu hình cho rằng có thể cùng trời câu thông, cho nên tám chữ ngọc tỷ của Tần Thủy Hoàng dùng điểu hình văn tự khắc. Đạp bố đấu cương trong Đạo giáo cũng dùng Vũ Bộ. ý tứ r rõ ràng cùng trời câu thông.
Vũ Bộ lấy hình dáng trăm loài chim, dung hợp ý cảnh âm dương nặng nhẹ của Hoàng Hà Lạc Hà hội tụ. Thần quy ra Lạc Thủy, trên lưng có Cửu Cung, bên trong Vũ Bộ cũng có Cửu Cung Quy Hình. Bao hàm toàn diên!
Vương Siêu thấy Lưu Mộc Bạch bằng vũ bộ thân pháp tránh Thoát "Cao Tham Mã những không dừng lại. Tay kéo vừa chuyển, đưa lực xuống thắt lưng. Toàn bộ thân cột thương thép lớn dường như biến thành mì sợi mềm nhũn. cấp tốc rủ xuống!
Đoạn trước cột đại thương đột nhiên cong trầm xuống đâm phía dưới, thẳng vào lưng Lưu Mộc Bạch đang gấp thân thể.
Ảnh mắt của Vương Siêu thủy chung bất biến. giống như đối thủ chính là một khối cá khô để hắn dùng cái que sắt đâm xuyên vào.
Loại công phu này hắn vừa sử ra, tại lịch sử võ thuật truyền thống Trung Quốc chỉ đếm được số người không nhiều hơn đầu ngón tay!
Thân pháp Lưu Mộc Bạch né tránh cũng không qua mắt được Vương Siêu, lần này trầm thương đâm xuống là biến hóa sau tiếp của "Cao Tham Mã" trong Long Xà Thương, "Long Kích Địa" hóa thành công phu quyền cước trong Thái Cực Quyền lão luyện là "Kim Cương Đảo Truy".
Lưu Mộc Bạch đâm ra một thương. Vương Siêu hoàn lại một chiêu Lan Thương, Lưu Mộc Bạch băng thương né tránh, Vương Siêu lại đảo thương đâm xuống, tổng cộng năm chiêu không tới ba giây thời gian!
Trong ba giây ngắn ngủi hung hiểm chồng chất. Có thể nói hai người nếu ai phân tán tinh thần một chút, lực lượng kém một chút đã bị đấm thành cá khô.
Quyết đấu trên sinh tử tuyến này, thật sự quá thảm liệt!
Lúc này Vương Siêu lấy thế thương lực lớn đã chiếm thượng phong. Võ công của Lưu Mộc Bạch khẳng định không bằng Vương Siêu, thậm chí kém hơn Ba Lập Minh một ít.
Thế nhưng binh khí đấu thương không hẳn ai có lực lượng lớn là có thể quyết định sinh tử!
Lúc này Lưu Mộc Bạch liền suy diễn hậu chước lật ngược thế cờ. Bản thân trình diễn một trận tiểu lực thắng đại lực kinh điển trong võ thuật!
Hắn lộn thân xuống đầu duỗi cổ dựng thẳng, Thân pháp giống chim công thi triển ra. phía sau lưng da nhảy mạnh. tự nhiên cảm giác được mũi thương của Vương Siêu đâm tới!
Có điều hắn vẫn không chút hoang mang, thắt lưng vừa lộn! Thương phóng trở lại sau giống như ma thuật biến hóa.
Cốp!
Hai tay Lưu Mộc Bạch xoắn như bánh quai chèo, thắt lưng duỗi vai! Trầm đan hạ mông. phình xương nứt gân. nhân thương hợp nhất như một con rồng trong mây cuồn cuộn phun tia sét!
Trong tích tắc thương ảnh như núi phóng ra sau lưng tạo thành một rừng thương rậm rạp. đã đẩy lui thương của Vương Siêu ra. lấy thế như bài sơn đảo hải đâm trở lại.
Thương như núi như rừng xông tới, làm người gãy đổ!
Thật giống như công xòe đuôi! Trong màu sắc mỹ lệ s hất chứa sát chiêu.
"Khổng Tước Khai Bình"!
Lưu Mộc Bạch lấy Vũ Bộ Khổng Tước Thức ẩn kình lại trong Âm Phù Thương đâm tới thương của Vương Siêu, sau khi hai thương chạm sau lưng thì đem tinh lực tích góp tới cực điểm, bộc phát ra sát chiêu "Không Tước Khai Bình" mãnh liệt nhất, sắc bén nhất trong Âm Phù Thương!
Nếu như nói "Phi Mã Đạp Yến "là chiêu số tuyệt sát được ăn cả ngã về không trong quyền cước thì Không Tước Khai Bình chính là Tất Sát Thủ trong thương thuật! Ngoài mức độ hung mãnh.
Phi Mã Đạp Yến là công phu quyền cước mà Khổng Tước Khai Bình dùng cây thương thép ba bốn mét đánh ra. Uy lực binh khí phải lớn hơn quyền cước gấp mười lần.
Lâm Đình Phong có kiếm, có thể đối kháng cùng Ba Lập Minh. Huống chi là cây thương thép trong tay Lưu Mộc Bạch!
Một cái xòe đuôi của chim công, sự mỹ lệ trên thế giới đều mất đi màu sắc, Sát chiêu của Âm Phù Thương đã xuất ra, tất cả sát chiêu của võ thuật truyền thống Trưng Quốc đều mất đi nhan sắc!
Ngay giờ khắc này!
Lòng của Vương Siêu cũng rung lên. hắn chỉ thấy Lưu Mộc Bạch giống như một ngọn núi lửa tnín nhịn đã lâu đột nhiên bạo phát! Trước mặt thương ảnh trùng trùng, mang theo khí tức cực nóng, một kích dày đặc mùi tanh cháy khét của sắt cuồn cuồn mà đến! Là khí tức của tử vong!
Từ sau khi Vương Siêu luyện đến cảnh giới Bảo Đan, luận võ bách chiến bách thắng. Đây là lần tiên hắn cảm nhận được khí tức này.
Trong nháy mắt có cảm giác cùng Trương Uy, Diệp Huyền luận võ. Kinh tâm động phách trên bờ vực tử vong!
Đấu binh khí so với quyền cước, quả nhiên hung hiểm hơn trăm lần!
"Khổng Tước Khai Bình! Là một kích tuyệt sát của Âm Phù Thương!"
Thế nhưng lúc này Vương Siêu cũng không còn là Vương Siêu năm xưa. Chính là đại tông sư võ công ngạo thị thiên hạ. Cho dù Dương Lộ Thiền, Đông Hải Xuyên sống lại cùng hắn luận võ còn chưa biết ai lợi hại hơn.
Hắn trầm tĩnh không gì sánh được. Mà trong lòng sáng trước nay chưa có, trong nháy mắt chiếu sáng toàn thân. Cảm giác toàn thân đều sáng rực trong suốt như nước, ngọc trai óng ánh. không chỉ tất cả bên trong mà bất luận cảnh tượng gì bên ngoài đều được các bộ phận trên thân thể phản ứng lại.
Thương núi thương rừng "Khổng Tước Khai Bình ". Mỗi một thương đều được da thịt cảm giác ra!
Lần này hắn đã tiến nhập cảnh giới cao nhất của tu luyện thân thể là nội ngoại thông minh. Đánh vỡ hư không thấy thần.
Thật không ngờ Lưu Mộc Bạch có thể khiến hắn vận dụng thủ đoạn sau cùng, cho dù Ba Lập Minh cũng không làm được điều này!
Thân thể Vương Siêu không chút lay động. đứng thành dáng vẻ vô cực, Thế nhưng thương trong tay lại động. hơn nữa di động nhanh đến mức vượt khỏi tốc độ phản ứng của võng mạc mắt người!
Trái phải vòng vòng, một cầm một cản. một nặng một nhẹ vẽ hai cung tròn. Cung tròn bên trái như thần long bái vĩ, cung bên phải như đại xà quấn nhau.
Thương thuật của "Long Dữ Xà Giao" hóa thân thành quyền pháp trong Thái Cực Quyền. Có một chiêu kinh điển mà ai cũng khoái. Đó chính là Thái Cực Mẫu Quyền "Lãm Tước Vĩ".
Lưu Mộc Bạch đánh ra "Khổng Tước Khai Bình" tuyệt sát. Vương Siêu hoành thương thế, ứng với "Lãm Tước Vĩ."
Hai thương cùng va chạm nhau!
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
"Có ý tứ này!" Vương Siêu nở nụ cười: "Có điểu là so với thương hung hiểm. quyền cước tốt hơn một chút, thế nào? Giao lưu là giao lưu. cũng không phải trên lôi đài phán sinh tử. không cần lớn đánh như thế chứ?"
Lời này vừa ra mấy chiến sĩ đều lộ thần sắc xem thường. bọn họ bình thường chơi trò chơi người dũng cảm, cẩm súng hô một... hai... ba đối với nhau bóp cò súng- sợ chết, lính mà sợ chết thì làm được cái gì?
"Chúng ta tham gia quân ngũ. Nếu Vương Siêu ngươi là đại sư võ thuật, chắc có đọc qua khi Thích Kế Quang luyện binh. Tham gia quân ngũ luyện công phu là một bộ, luyện công phu lại là một bộ. Tham gia quân ngũ không phải nghệ nhân trồng hoa, liền ấn theo cách đọ sức của lính mới đã nghiền được".
Lưu Mộc Bạch mở miệng to lớn dị thường.
"Cũng được".
Vương Siêu chưa từng đấu qua Thương pháp. lúc này thấy một cao thủ thương pháp trong lòng cũng tự nhiên ngứa ngáy.
"Hoàng Mãnh, đem thương trong tay ngươi đưa cho hắn! Thương bọn họ đều lả cây gỗ, chi có của ngươi là cột sắt thép giống ta" Lưu Mộc Bạch nói với một chiến sĩ bên người hắn.
"Đón đi!" Chiến sĩ bên người Lưu Mộc Bạch trầm trọng giơ lên một cây đại thương, quát một tiếng, ném rất mạnh cây đại thiết thương này sang.
Thân thể Vương Siêu không có động giống như một cây côn gỗ. một tay chộp thương lấy quơ một vòng rồi đặt ngang tại trước ngực. Thăng tắp không chút xuy xuyến.
"Thương tốt!" Vương Siêu tán thưởng một tiếng, thương này là thép tinh khiết co dãn cứng cỏi, ít nhất cũng nặng bảy mươi cân.
"Ba Lập Minh không phải muốn tìm thợ rèn đánh một cây thương tốt sao? Xem ra cây thương này đúng là thích hợp"
Xã hội bây giờ muốn tìm kiếm thợ rèn vũ khí cũng không dễ.
"Dừng đại thương đứng được ổn định, hai chân ít nhất có hai sức ngựa!" Binh sĩ Hoàng Mãnh ném thương tới thấy chiêu thức ấy của Vương Siêu, vẻ khinh thường trong mắt đều biến mất.
Một cây gỗ dài ba mét có thể nhấc lên đơn giản, thế nhưng muốn một tay cầm chuôi thương thép ngay ngắn giơ lên không mấy người có công phu này.
Người luyện thương chính là muốn nâng lên như thế. rèn đúc bắp thịt cùng lực thăng bằng của toàn thân.
Có điều là hắn múa đại thương này cũng không thể như ý dùng để đối địch, hiện chỉ dùng để rèn luyện mà thôi.
Cầm thương nặng như vậy đối địch vận chuyển, tốc độ không kịp một cái đã bị người đâm chết.
Chiểu thức ấy vừa rồi của Vương Siêu đích xác làm hắn khiếp sợ.
Muốn hắn cầm thương sắt thép dài hơn ba mét này, một tay cầm chuôi chương đưa thẳng lên. phải cố sức toàn thân, đồng thời đứng trung bình tấn, sau đó dùng nhiều khí lực mới có thể nhấc lên.
Mà Vương Siêu chỉ một tay quơ một cái. đầu gối cũng không khom, giống như là cầm một chuỗi mứt quả!
Lực cánh tay cùng lực chân, lực thắt lưng phải cường đại tới cỡ nào!
"Sức ngựa?" Vương Siêu nghe từ mới mẻ như thế, nghĩ tới mã lực của động cơ ô tô, cảm thấy buồn cười: "Luyện võ, dùng cách thức này để tính toán sức mạnh thật đúng độc đáo, cũng rất cẩu tiến".
"Xem như là thế. có điều khác nhau là ta đưa ra khái niệm tính toán lực lượng võ thuật, một sức ngựa thì tính là một sức con ngựa" Lưu Mộc Bạch thấy chiêu thức ấy của Vương Siêu thì trầm giọng:
"Thương thuật, cưỡi ngựa sử dụng trên chiến trường cổ đại cần phải tốt, phải mượn lực chạy chỗm lên xuống của ngựa thì sử đụng mới tốt. Thế nhưng sau đó phát minh ra trung bình tấn, khai phá ra sinh mệnh lực của bản thân. Người ta trong lúc luyện tập, chân, thắt lưng, mông có thể giữ được sức mạnh như ngựa, đây là một sáng tạo vĩ đại. Ta nghe nói Hội trưởng của Tổng Hội võ thuật truyền thống Trung Quốc Nam Dương gọi là Triệu Quang Vinh, luyện chính là thủ Thái Tổ Trường Quyền, sau khi xuống tấn đứng yên, hai con ngựa kéo cũng không nhúc nhích. Vì vậy sáng chế ra một cách tính toán lực lượng như thế".
"Khái niệm này rất hợp lý, tốt, Sức ngựa! không tồi" Vương Siêu liên tục gật đầu.
Khí lực luyện quyền rốt cuộc lớn bao nhiêu? Chưa tửng có người tính toán hệ thống qua. bởi vì khó có thể tính toán ra nó. Không phải người lực lượng càng lớn lúc đánh nhau sẽ càng mạnh.
Vương Siêu lần đầu tiên học quyên cước, Đường Tử Trần dạy trung bình tấn thân thể phải chân chính đứng ra như một con ngựa, như vậy có lực lượng của nắm tay, sẽ có cổ kình cuồn cuộn đột kích như cưỡi ngựa.
Không thể không nói trung bình tấn là võ công bình thường nhất thực dụng nhất nhưng thâm ảo nhất. Võ thuật gia sáng chế ra trung bình tấn chính là một đại sư trong lịch sư võ thuật.
Sự tích Triệu Quang Vinh năm đó biểu diễn quyền đứng cho ngựa kéo lưu truyền rất rộng, Vương Siêu thật không ngờ Lưu Mộc Bạch cũng nghe nói qua.
Lưu Mộc Bạch nói: "Khái niệm của ta là, một quyền có thể đem không khí đánh cho vang động chính là sức mạnh của nửa con ngựa. Chiểu thức ấy vừa rồi của ngươi có sức của hai con ngựa mạnh mẽ".
"Vậy còn chiêu thức này? Có bao nhiêu sức ngựa?" Vương Siêu thở hắt ra. Cổ tay đem đại Thương bằng thép rung lên!
Ong! Ong ong!
Thân thương thép thật dài rung rung, phát ra thanh âm của chuông vang lừng trong chùa miếu!
Chu Giai chi cảm thấy cái màng nhĩ lỗ tai tê dại. liền ngay cả hàm răng cũng như thế. giống như là đứng phía trước chuông lớn của Hàn Sơn Tự đang đánh mãnh liệt.
"Năm sức ngựa!" Sắc mặt của Lưu Mộc Bạch ngưng trọng! Ngưng trọng không gì sánh được!
Cũng học Vương Siêu thở ra một hơi thật sâu, thân thương rung lên mạnh mẽ, thương trên người cũng phát ra thanh âm chuông vang lừng như thế!
"Nếu như thời cổ đại dùng cực hình ngũ mã phân thây để đối phó ngươi, chỉ sợ không phải năm con ngựa xé rách ngươi mà ngược lại ngươi đem chúng xé rách ra, Tới đây. chúng ta ngay trên mép sân thượng này đánh một hồi đi".
Lưu Mộc Bạch một lời ầm ĩ nhảy lên bậc thang. Phía dưới là mặt đất cách hơn ba mươi tầng.
"Siêu Siêu, không nên!" Chu Giai đâu đã gặp qua trường diện mạo hiềm như thế, thanh ảm vội vã kêu ra.
Chiên sĩ xung quanh đều nhìn cô gái này nhíu nhíu chân mày. bọn họ không nhận ra Chu Giai bởi vì nàng chưa bao giờ tới đây.
"Nữ nhân thì biết cái gì!" Hoàng Mãnh lẩm ba lẩm bẩm nói thầm một câu.
"Siêu Siêu. không nên đem hắn đâm chết, đâm chết sẽ phạm sai lầm lớn!" Thế nhưng câu tiếp theo của Chu Giai thiếu chút nưa khiến Hoàng Mãnh thổ huyết!
Chu Giai xem Vương Siêu luận võ nhiều lần, đều là Vương Siêu đánh chết người. Lần này nếu là đâm chết Lưu Mộc Bạch sẽ làm ra sự tình lớn. So với đánh chết Đoạn Quốc Siêu sẽ nghiêm trọng hơn nhiều! Nàng đương nhiên là lo lắng!
"Huấn luyện viên chúng ta mặc dù trên xã hội, núi không lộ ra, nước đem giấu ****. Nhưng ở bên trong bộ đội chính là có được vinh dự của Quân Thần, Vương Siêu danh khí lớn thế nhưng ai chết vẫn còn chưa biết đâu".
Hoàng Mãnh tuy nói thầm nhưng kích động đến toàn thân rung lên. ngay cả các chiến sĩ xung quanh cũng run cả người.
Đây là trò chơi dũng cảm cần phải có thần kinh cực vững. Trong quân luận võ quyết đấu, tử vong là quá bình thường. Nếu như đánh nhau mà phải quản nhiều thứ thì chỉ là quân đội bình thường, đâu được cho là vương bài bộ đội!
Có điều Vương Siêu đã không nghe Chu Giai nói. Hắn đã nhảy lên bậc thang của tầng ba mươi. Cầm cây thiết thương đối mặt cùng tổng giáo quan bộ đội Lợi Kiểm Lưu Mộc Bạch. Tất cả tạp niệm đều vứt ra phía sau. Nào còn lo lắng hậu quả!
Cho dù là đánh nhau bình thường, lo lắng sẽ nương tay, không độc nên không có lực lượng!
Nếu đánh nhau thì đánh ẽ tới chết! Nếu lo lắng thì đừng đánh! Điều giản dị này thường sử dụng trong ẩu đả, càng thích hợp với cao thủ quyết đấu!
Hai tay Lưu Mộc Bạch cầm chắc thương đưa tới. con mắt nhìn chằm chằm mũi thương, không có bất luận biểu tình gì. giờ khắc này khí thế của cả người hắn giống như trở nên như cỏ như không,
hết sức chăm chú tập trung trên mũi thương, ngay cả Vương Siêu cũng không để ý.
Niểu niểu trường thương định nhị thần, đà vô tha tương dã vô nhản! (Trường thương lượn lờ định hai thần. không có nó cũng không có bất kỳ ai khác!)
Hai câu khẩu quyết đối quyết đâm thương trong Âm Phù Thương của Vương Tông Nhạc, được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn bởi Lưu Mộc Bạch.
Cũng như viết chữ vậy, hết sức chăm chú vào ngòi bút, ngay cả hình chữ đều quên. thoăn thoắt lực đạo mới quán thấu vào giấy, lập luận sắc sảo!
"Mời!"
"Tốt!"
Lời dạo đầu của hai người giản đơn một chữ, sau đó không nói lời vô ích.
Bậc thang phía dưới sàn nhà cao trên ba mươi tầng lầu lung lay sắp đổ, trên là hai người tuyệt thế cao thủ dùng thương thuật quyết đấu với nhau. Trình độ của mạo hiểm bực này không thua bất luận siêu cấp kích thích nào.
Ỏng, ông ông!
Lưu Mộc Bạch xuất thủ trước, đem cầm đại thương cương thiết như một con độc long xuất động. thân thương phát ra âm thanh còn lớn hơn nữa, mang theo tiếng rít chói tai phá không, trực tiếp đảm vào hạ trung hai lộ của Vương Siêu.
Mũi thương lắc lư bất định hoặc trên hoặc dưới. không thể đoán định. không biết đâm tới thắt lưng hay là vào chân.
Trát thối lập đoạn căn, trát yêu huyết thủy lưu! Trát trung mệnh hồn tẩu. phản trát quỷ thần sầu! (Đâm chân đoạn nền móng, đâm eo máu loãng chảy! Đâm thuận lấy mạng người, đâm ngược quỷ thần sầu!)
Đảy là uy lực của thương thuật, là cực hạn của quyền thuật, hơn nữa là cực hạn của vũ khí lạnh. là uy lực liên hợp lại!
Có thể tưởng tượng ra. đại thương thép to dài hơn ba thước, dưới ít nhất năm sức ngựa trùng kích, đâm vào thân thể của người thì ra trường cảnh gì? Bất luận là luyện Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Thập Tam Thái Bảo khổ luyện công phu gì đi nữa. mặc áo giáp áo chống đạn gì, ở dưới sức mạnh của thương này đều non nớt buồn cười.
Thấy một thương đâm tự nhiên này của Lưu Mộc Bạch. Hoàng Mãnh thậm chí hoài nghi, uy lực có thể xuyên cả xe thiết giáp chống đạn!
Dưới lực lượng này đánh vào trước mặt. phương pháp duy nhất chính là phái hướng sang hai bên né tránh lộ tuyến công kích thẳng tắp.
Thế nhưng Vương Siêu cùng Lưu Mộc Bạch đang đứng trên bậc thang chiều rộng không tới một mét, tránh sang trái phải. một phía chính là nhảy lầu. một phía sẽ rơi xuống bậc thềm, cũng tính lả thua. Né tránh thế nào đều không thể!
Ngay lúc Lưu Mộc Bạch đâm ra một thương này, bất luận là một người nào ở đây ngoại trừ Chu Giai ra. đều cảm thấy Vương Siêu thua chắc rồi!
Không phải là nhãn quang của Chu Giai hơn người mà là nàng đã xem Vương Siêu luận võ nhiều rồi! Mỗi lần Vương Siêu đều đánh gục đối thủ. vô thức hình thành một vị chiến thần trong lòng tin của nàng đối hắn.
Cảm giác của Vương Siêu trong nháy mắt này tuyệt nhiên bất đồng người khác, trước khi Lưu Mộc Bạch còn chưa ra thương, da dưới nách hắn nhảy lên rất mạnh, như bị súng bắn tỉa nhìn thẳng. Trong chớp mắt đã biết đối thủ một thương phát kình nhất định là đâm đến nách của hắn, thẳng vào trái tim!
Dưới da nách một chút chính là trái tim, quyền thuật bên trong Băng Quyền, trùng khuỷu tay, một thân sát vào đến dưới nách trái tim liền bị thương.
Lưu Mộc Bạch đâm thương tới hạ bộ bao phủ thắt lưng, chân. Vương Siêu tuyệt không để ý, hai tay cầm thương, tay trước bao, tay sau khóa. đột nhiên đem bên trái quay tròn! dùng mùi thương hướng bên trái hoa lên thành một nửa cung tròn.
Lan Thương trong thương thuật!
Ỏ ò ô ô, âm thanh động đất như quỷ khóc thần gào. từ mặt trước của mũi thương truyền ra, kèm theo tiếng phong đao thiết kiếm vang lên.
Tay trước bao, tay sau khóa không rời thắt lưng, lực đến thẳng mũi thương.
Toàn bộ tinh, khí, lực, cốt, thần của Vương Siêu đều tập trung đến trên một Lan Thương này. Uy thế của đầu thương bộc phát ra như cuồng phong bão táp mãnh liệt trong biển rộng. muốn xé rách tất cả.
Nếu lực lượng một thương đâm tới của Lưu Mộc Bạch là năm mã lực. lực lượng Lan Thương của Vương Siêu đã đến tám mã lực! Thậm chí mười mã lực!
Vương Siêu toàn lực ứng phó- không dám có chút chậm trề.
Thương thuật quyết đấu thật sự là quá hung hiểm, hơn gấp bội quyền cước đối địch. Cột thương dài ba bốn mét được lực của cao thủ đánh vào. đâm đơn giản một cái đã xuyên một chiếc ô tô là chuyện thường, huống chi là người?
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, thương thuật quyết đấu là thăng hoa của quyết đấu quyền thuật. Là thủ đoạn trần trụi của đâm xuyên giết chóc.
Phanh! Bang bang! Hai cây cột thép đánh vào, tia lửa thật lớn tung tóe ra như pháo hoa hoa mỹ, thế nhưng ẩn chứa sát ý hung hiểm, khiến mọi người quan sát trên mái nhà đều ngừng hô hấp!
Lan Thương của Vương Siêu ngăn cản một thương trí mạng dưới nách mình.
Rõ ràng thương tới của Lưu Mộc Bạch là đâm vào thắt lưng, dưới chân lại bị ngăn cản ở trên ngực. Đầu thương rung rung biến hóa nhìn như đâm chân của ngươi, chờ ngươi đối phó lại chọc xuyên qua tâm tạng của ngươi! Thế nhưng mẫn cảm của Vương Siêu đã xem thấu. Bất luận mê hoặc biển hóa gì đều trở nên không có giá trị!
Nếu hắn gạt không được một nhát đâm này, thì toàn bộ thân thể đã bị thương xuyên qua.
Lúc đẩy ra Vương Siêu không chút lưu thủ, trực tiếp đánh trả một thương! Đối với thương mà còn do dự đó là ngại mạng quá dài.
Một đánh trả của Vương Siêu rất đơn giản. chính là tay bất ngờ co về eo, đem thương co rụt lại vào thân, một đường đâm xiên ra ngoài, không có biến hóa đâm thẳng vào đầu của Lưu Mộc Bạch!
Có điều thản thể cả người Vương Siêu bùng nộ, phát kình tăng thêm rất nhiều. Hai chân chống đỡ. rút xương duỗi gân. cột sống thăng táp, cổ duỗi mạnh, toàn thân hướng lên rồi cúi xuống.
Lấy thân mang thương, như mũi tên xuất khỏi nỏ!
Hình ảnh này thật giống như đang cưỡi trên một con ngựa cao to, dùng thương đâm xuống binh sĩ phía dưới!
"Cao Tham Mã".
Đây là Long Xà thương thuật trong thương kích thuật chiến trường cổ đại. Thế cao đâm xuống, một thương xâu não! Một thức "Cao Tham Mã" trong Thái Cực Quyền chính là từ thương thuật biển đổi ra.
Một thương hoàn thủ này thân thể cất cao, như kị binh đâm xuống một đi không về, ý tứ cường liệt không xỏ xuyên qua đẩu của Lưu Mộc Bạch thì tuyệt không quay đầu.
Lực lượng của Vương Siêu phối hợp trên cột sắt thép lớn so với quyền của hắn lợi hại gấp mười! Cho dù là Lưu Mộc Bạch mang theo một trăm cái mũ sắt, trốn ở trong xe tăng cũng bị một thương này đâm vỡ. óc văng khấp nơi.
Lúc này da đầu của Lưu Mộc Bạch kịch liệt nhảy lên, tóc bị như điện giật dựng đứng, thế nhưng ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào đầu thương của mình. Vẫn không nhìn thương của Vương Siêu. Tay sau hắn đem thương ấn mạnh, tay trước bình tĩnh, toàn thân kích động mãnh liệt, trung bình tấn biển hóa trầm ổn. cơ thể bành trướng căng ra tạo khiến bộ mặc quân phục màu tối phát sinh âm thanh nứt rách liên tiếp.
Liền đó tay sau của hắn nhấn một cái xuống, mũi thương phía trước đột nhiên giống như một con đại mãng xà dùng đuôi mạnh mẽ bắn phá mặt đất, sau đó bắn thẳng phía trước bắn.
Băng Thương Thức trong Âm Phù Thương!
Mũi thương hất lên, đón đỡ đầu thương "Cao Tham Mã" cúi người đâm xuống của Vương Siêu. đem đẩy sang bên trái nghiêng lệch một tấc, đồng thời hai cây cột thép lớn va chạm. Tia lửa tóe ra như trong lò luyện.
Thế nhưng một thức "Cao Tham Mã" trong Long Xà Thương của Vương Siêu uy mãnh ra sao! Mang theo uy thế của lực ngựa phi nhanh đánh vào, cho dù ô tô trọng tải thấp cũng bị đâm xuyên một cái rồi hất tung bắn ra. Huống gì là một người?
Tuy rằng Lưu Mộc Bạch là tuyệt đỉnh cao thủ, thế nhưng cảnh giới lực lượng của hắn chưa tới đánh vỡ hư không, có thể thấy thần như Vương Siêu. Băng thương sắc bén nhưng chung quy lực lượng kém một chút, không đánh văng được toàn bộ thế thương của Vương Siêu!
Mũi thương của Vương Siêu đâm tới, cách đầu của Lưu Mộc Bạch cự ly hơn một thước! Mang Theo khí tức cực nóng, mùi tanh cháy khét của sắt thép truyền vào phổi của Lưu Mộc Bạch. Kinh qua hai đợt va chạm kịch liệt vừa rồi. Cây thương đã phi thường nóng, thật giống như sắt nung đỏ trong lò luyện.
Bây giờ loại mùi tanh của sắt này gần như mùi vị của tử vong.
Tuy thế, vẻ mặt Lưu Mộc Bạch vẫn phi thường bình tĩnh như trước, Nếu là cao thủ cấp bậc như Đường Tử Trần còn có thể nhìn ra, trong ánh mắt hắn chất chứa một tia đắc ý, giống như đúng kế hoạch vậy!
Quả nhiên Lưu Mộc Bạch còn có hậu chiêu, sau khi một thương đâm tới. tại trong 0. 1 giây, đột nhiên co rút thân bước như mèo. thắt lưng gấp. cột sống giương cung. Cả người thật giống như một con gà lớn. Không, chuẩn ra mà nói thì giống như một con chim công lớn đang gập thân cân bằng. đầu thân tiến đến phía trước, dùng thân pháp tránh thoát một đâm xỏ não của Vương Siêu!
"Vũ Bộ Thân Pháp?"
Cái khom lưng mạnh như chim công này, tư thế thân duỗi cỗ. Vương Siêu thật sự quá quen thuộc. Chính là một động tác hắn nghiên cứu bên trong Vũ Bộ!
Chim là động vật bay lên trời. cổ nhân sáng lập văn tự điểu hình cho rằng có thể cùng trời câu thông, cho nên tám chữ ngọc tỷ của Tần Thủy Hoàng dùng điểu hình văn tự khắc. Đạp bố đấu cương trong Đạo giáo cũng dùng Vũ Bộ. ý tứ r rõ ràng cùng trời câu thông.
Vũ Bộ lấy hình dáng trăm loài chim, dung hợp ý cảnh âm dương nặng nhẹ của Hoàng Hà Lạc Hà hội tụ. Thần quy ra Lạc Thủy, trên lưng có Cửu Cung, bên trong Vũ Bộ cũng có Cửu Cung Quy Hình. Bao hàm toàn diên!
Vương Siêu thấy Lưu Mộc Bạch bằng vũ bộ thân pháp tránh Thoát "Cao Tham Mã những không dừng lại. Tay kéo vừa chuyển, đưa lực xuống thắt lưng. Toàn bộ thân cột thương thép lớn dường như biến thành mì sợi mềm nhũn. cấp tốc rủ xuống!
Đoạn trước cột đại thương đột nhiên cong trầm xuống đâm phía dưới, thẳng vào lưng Lưu Mộc Bạch đang gấp thân thể.
Ảnh mắt của Vương Siêu thủy chung bất biến. giống như đối thủ chính là một khối cá khô để hắn dùng cái que sắt đâm xuyên vào.
Loại công phu này hắn vừa sử ra, tại lịch sử võ thuật truyền thống Trung Quốc chỉ đếm được số người không nhiều hơn đầu ngón tay!
Thân pháp Lưu Mộc Bạch né tránh cũng không qua mắt được Vương Siêu, lần này trầm thương đâm xuống là biến hóa sau tiếp của "Cao Tham Mã" trong Long Xà Thương, "Long Kích Địa" hóa thành công phu quyền cước trong Thái Cực Quyền lão luyện là "Kim Cương Đảo Truy".
Lưu Mộc Bạch đâm ra một thương. Vương Siêu hoàn lại một chiêu Lan Thương, Lưu Mộc Bạch băng thương né tránh, Vương Siêu lại đảo thương đâm xuống, tổng cộng năm chiêu không tới ba giây thời gian!
Trong ba giây ngắn ngủi hung hiểm chồng chất. Có thể nói hai người nếu ai phân tán tinh thần một chút, lực lượng kém một chút đã bị đấm thành cá khô.
Quyết đấu trên sinh tử tuyến này, thật sự quá thảm liệt!
Lúc này Vương Siêu lấy thế thương lực lớn đã chiếm thượng phong. Võ công của Lưu Mộc Bạch khẳng định không bằng Vương Siêu, thậm chí kém hơn Ba Lập Minh một ít.
Thế nhưng binh khí đấu thương không hẳn ai có lực lượng lớn là có thể quyết định sinh tử!
Lúc này Lưu Mộc Bạch liền suy diễn hậu chước lật ngược thế cờ. Bản thân trình diễn một trận tiểu lực thắng đại lực kinh điển trong võ thuật!
Hắn lộn thân xuống đầu duỗi cổ dựng thẳng, Thân pháp giống chim công thi triển ra. phía sau lưng da nhảy mạnh. tự nhiên cảm giác được mũi thương của Vương Siêu đâm tới!
Có điều hắn vẫn không chút hoang mang, thắt lưng vừa lộn! Thương phóng trở lại sau giống như ma thuật biến hóa.
Cốp!
Hai tay Lưu Mộc Bạch xoắn như bánh quai chèo, thắt lưng duỗi vai! Trầm đan hạ mông. phình xương nứt gân. nhân thương hợp nhất như một con rồng trong mây cuồn cuộn phun tia sét!
Trong tích tắc thương ảnh như núi phóng ra sau lưng tạo thành một rừng thương rậm rạp. đã đẩy lui thương của Vương Siêu ra. lấy thế như bài sơn đảo hải đâm trở lại.
Thương như núi như rừng xông tới, làm người gãy đổ!
Thật giống như công xòe đuôi! Trong màu sắc mỹ lệ s hất chứa sát chiêu.
"Khổng Tước Khai Bình"!
Lưu Mộc Bạch lấy Vũ Bộ Khổng Tước Thức ẩn kình lại trong Âm Phù Thương đâm tới thương của Vương Siêu, sau khi hai thương chạm sau lưng thì đem tinh lực tích góp tới cực điểm, bộc phát ra sát chiêu "Không Tước Khai Bình" mãnh liệt nhất, sắc bén nhất trong Âm Phù Thương!
Nếu như nói "Phi Mã Đạp Yến "là chiêu số tuyệt sát được ăn cả ngã về không trong quyền cước thì Không Tước Khai Bình chính là Tất Sát Thủ trong thương thuật! Ngoài mức độ hung mãnh.
Phi Mã Đạp Yến là công phu quyền cước mà Khổng Tước Khai Bình dùng cây thương thép ba bốn mét đánh ra. Uy lực binh khí phải lớn hơn quyền cước gấp mười lần.
Lâm Đình Phong có kiếm, có thể đối kháng cùng Ba Lập Minh. Huống chi là cây thương thép trong tay Lưu Mộc Bạch!
Một cái xòe đuôi của chim công, sự mỹ lệ trên thế giới đều mất đi màu sắc, Sát chiêu của Âm Phù Thương đã xuất ra, tất cả sát chiêu của võ thuật truyền thống Trưng Quốc đều mất đi nhan sắc!
Ngay giờ khắc này!
Lòng của Vương Siêu cũng rung lên. hắn chỉ thấy Lưu Mộc Bạch giống như một ngọn núi lửa tnín nhịn đã lâu đột nhiên bạo phát! Trước mặt thương ảnh trùng trùng, mang theo khí tức cực nóng, một kích dày đặc mùi tanh cháy khét của sắt cuồn cuồn mà đến! Là khí tức của tử vong!
Từ sau khi Vương Siêu luyện đến cảnh giới Bảo Đan, luận võ bách chiến bách thắng. Đây là lần tiên hắn cảm nhận được khí tức này.
Trong nháy mắt có cảm giác cùng Trương Uy, Diệp Huyền luận võ. Kinh tâm động phách trên bờ vực tử vong!
Đấu binh khí so với quyền cước, quả nhiên hung hiểm hơn trăm lần!
"Khổng Tước Khai Bình! Là một kích tuyệt sát của Âm Phù Thương!"
Thế nhưng lúc này Vương Siêu cũng không còn là Vương Siêu năm xưa. Chính là đại tông sư võ công ngạo thị thiên hạ. Cho dù Dương Lộ Thiền, Đông Hải Xuyên sống lại cùng hắn luận võ còn chưa biết ai lợi hại hơn.
Hắn trầm tĩnh không gì sánh được. Mà trong lòng sáng trước nay chưa có, trong nháy mắt chiếu sáng toàn thân. Cảm giác toàn thân đều sáng rực trong suốt như nước, ngọc trai óng ánh. không chỉ tất cả bên trong mà bất luận cảnh tượng gì bên ngoài đều được các bộ phận trên thân thể phản ứng lại.
Thương núi thương rừng "Khổng Tước Khai Bình ". Mỗi một thương đều được da thịt cảm giác ra!
Lần này hắn đã tiến nhập cảnh giới cao nhất của tu luyện thân thể là nội ngoại thông minh. Đánh vỡ hư không thấy thần.
Thật không ngờ Lưu Mộc Bạch có thể khiến hắn vận dụng thủ đoạn sau cùng, cho dù Ba Lập Minh cũng không làm được điều này!
Thân thể Vương Siêu không chút lay động. đứng thành dáng vẻ vô cực, Thế nhưng thương trong tay lại động. hơn nữa di động nhanh đến mức vượt khỏi tốc độ phản ứng của võng mạc mắt người!
Trái phải vòng vòng, một cầm một cản. một nặng một nhẹ vẽ hai cung tròn. Cung tròn bên trái như thần long bái vĩ, cung bên phải như đại xà quấn nhau.
Thương thuật của "Long Dữ Xà Giao" hóa thân thành quyền pháp trong Thái Cực Quyền. Có một chiêu kinh điển mà ai cũng khoái. Đó chính là Thái Cực Mẫu Quyền "Lãm Tước Vĩ".
Lưu Mộc Bạch đánh ra "Khổng Tước Khai Bình" tuyệt sát. Vương Siêu hoành thương thế, ứng với "Lãm Tước Vĩ."
Hai thương cùng va chạm nhau!
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810